Lăng Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 87
An Ngôn
10/09/2021
Hạ An Ngôn quay trở lại, bà Trần liền nói cho cô nghe, Hạ An Ngôn phải gấp gáp xin lỗi bà Trần. Bạn nhỏ vừa mới gây chuyện thì đang thu dọn lại đồ chơi của mình để đi về.
Hai mẹ con vui vẻ nắm tay đi trên phố, bạn nhỏ vừa đi vừa tò mò hỏi đủ thứ chuyện làm Hạ An Ngôn một phen mệt mỏi.
Thỉnh thoảng đứa nhỏ sẽ nhắc lại câu nói “ chú có mùi của ba rất thơm” làm Hạ An Ngôn phải nhíu mày giải thích
- “ Nấm nghe mẹ nói, chú đó không phải là ba, không được nói như vậy nữa được không”.
Nấm nghe cô nói gương mặt buồn buồn gật đầu “ dạ, nhưng mà chú có mùi của ba thật mà”.
- “ Nấm lại quên lời mẹ nói rồi sau” Hạ An Ngôn thở dài lắc đầu, cô biết đứa nhỏ này rất muốn có ba.
- “ dạ”.
Cuối cùng, thì đã đến chợ đêm ở gần đại học B, đồ ở đây giá rất bình dân, đối tượng mua hàng ở đây chủ yếu là sinh viên và dân lao động nên giá cả không mắc lắm. -
Bình thường sau giờ làm việc cô và đứa nhỏ về nhà rất sớm, ít khi đến những chỗ như thế này. Đứa nhỏ đến nơi thấy đông vui hai mắt liền mở to phấn khích, kích động nói “Chị Tiểu Ngôn, ở đây vui quá”.
Hạ An Ngôn nhìn bảo bối phấn khích tới miệng không khép lại được liền lắc đầu cười nói “ một chút nữa mẹ phải lựa áo cho Nấm, lúc mẹ không nắm tay con được, con liền phải nắm chặt áo của mẹ biết không” vừa nói cô vừa cầm tay đứa nhỏ để lên vạt áo của mình.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu “ dạ, Nấm cầm áo mẹ như vậy người xấu mới không đến bắt Nấm đi được”.
- “ Ngoan”.
Cả đoạn đường đi mắt đứa nhỏ sáng lên rất nhiều, xung quanh bán rất nhiều đồ ăn. Đứa nhỏ ngoan chỉ dám nhìn không dám đòi hỏi Hạ An Ngôn lấy một lời.
Rất nhanh hai người đã đến trước quầy hàng bán đồ trẻ con, Hạ An Ngôn lấy cho đứa nhỏ một chiếc áo ấm màu hồng trên nón còn đính thêm một ít lông. Khoác lên người đứa nhỏ liền giống một chú thỏ con đáng yêu.
Người bán hàng và những người xung quanh thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy liền hết lời khen ngợi.
- “ con gái của cô đáng yêu quá”.
Nghe mọi người khen bảo bối của mình liền mỉm cười “ cám ơn cô”.
Hạ An Ngôn quyết định lấy cái áo này, trả tiền xong người bán hàng lại vui vẻ cưng nựng Nấm tặng cho đứa bé một đôi buộc tóc hình thỏ con màu hồng giống chiếc áo kia “ bé cưng, cái này là cô cho con, lúc về nhà kêu mẹ trải tóc buộc lên sẽ rất đẹp”.
Nhìn thấy buộc tóc đẹp mắt đứa nhỏ liền sáng lên nhưng không dám lấy, đưa mắt nhìn về Hạ An Ngôn thấy cô mỉm cười gật đầu đứa nhỏ mới vui vẻ nhận lấy bằng hai tay và không ngừng cám ơn “ Nấm cám ơn cô”. Nhìn cách cư xử của đứa nhỏ liền biết Hạ An Ngôn giáo dục đứa nhỏ rất tốt, những người xung quanh liền gật đầu.
Hạ An Ngôn kể chưa xong một câu chuyện cổ tích, Nấm đã chìm vào mộng đẹp. Cô dựa người vào đầu giường, ngọn đèn màu vàng bao phủ lên căn phòng ngủ nho nhỏ của hai mẹ con cô, căn nhà trọ này đã rất cũ, vách tường còn bị nước mưa ngấm vào, cô thỉnh thoảng lại phải thay giấy dán tường một lần. Hạ An Ngôn cúi đầu nhìn xuống ngắm nhìn bảo bối của mình ngủ, nhìn đến xuất thần, nét mặt khi ngủ rất giống anh ta, đặc biệt bị là cặp chân mài nhíu lại.
Ở phòng ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Hạ An Ngôn phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đưa tay dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy người con gái đang đứng cởi giày, cô cười “ chị hôm nay sao lại trở về “.
Thẩm Vi cời giày ra, giọng nói mệt mỏi: “ ừ, chị về một tuần, chẳng phải hai ngày nữa là tới sinh nhật tiểu bảo bối rồi sao”.
Hạ An Ngôn nhìn vào gương mặt bị lạnh mà đỏ của cô ấy “ em quên mất”. Sau đó, đi vào bếp lấy cho cô ấy một ly nước ấm.
- “ Nấm đã ngủ rồi sao”.
- “ ừ, mời vừa ngủ một chút”.
Khi cô đến thành phố B này một thân một mình, gặp được Thẩm Vi cô ấy cũng là trẻ mồ côi giống như cô, Thẩm Vi liền coi cô như chị em ruột của mình mà đối đãi, trước kia cô đi làm phục vụ chung nhà hàng với Thẩm Vi, nhưng cái thai của cô càng ngày càng lớn nên Thẩm Vi không cho cô đi làm nữa. Căn nhà này là hai người cùng ở nhưng thỉnh thoảng Thẩm Vi chỉ về một, hai ngày. Chỗ làm cách nhà đi xe phải tầm 2-3 tiếng đồng hồ nên cô ấy ở lại chỗ làm, khi nào có thời gian rảnh mới về.
Hai mẹ con vui vẻ nắm tay đi trên phố, bạn nhỏ vừa đi vừa tò mò hỏi đủ thứ chuyện làm Hạ An Ngôn một phen mệt mỏi.
Thỉnh thoảng đứa nhỏ sẽ nhắc lại câu nói “ chú có mùi của ba rất thơm” làm Hạ An Ngôn phải nhíu mày giải thích
- “ Nấm nghe mẹ nói, chú đó không phải là ba, không được nói như vậy nữa được không”.
Nấm nghe cô nói gương mặt buồn buồn gật đầu “ dạ, nhưng mà chú có mùi của ba thật mà”.
- “ Nấm lại quên lời mẹ nói rồi sau” Hạ An Ngôn thở dài lắc đầu, cô biết đứa nhỏ này rất muốn có ba.
- “ dạ”.
Cuối cùng, thì đã đến chợ đêm ở gần đại học B, đồ ở đây giá rất bình dân, đối tượng mua hàng ở đây chủ yếu là sinh viên và dân lao động nên giá cả không mắc lắm. -
Bình thường sau giờ làm việc cô và đứa nhỏ về nhà rất sớm, ít khi đến những chỗ như thế này. Đứa nhỏ đến nơi thấy đông vui hai mắt liền mở to phấn khích, kích động nói “Chị Tiểu Ngôn, ở đây vui quá”.
Hạ An Ngôn nhìn bảo bối phấn khích tới miệng không khép lại được liền lắc đầu cười nói “ một chút nữa mẹ phải lựa áo cho Nấm, lúc mẹ không nắm tay con được, con liền phải nắm chặt áo của mẹ biết không” vừa nói cô vừa cầm tay đứa nhỏ để lên vạt áo của mình.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu “ dạ, Nấm cầm áo mẹ như vậy người xấu mới không đến bắt Nấm đi được”.
- “ Ngoan”.
Cả đoạn đường đi mắt đứa nhỏ sáng lên rất nhiều, xung quanh bán rất nhiều đồ ăn. Đứa nhỏ ngoan chỉ dám nhìn không dám đòi hỏi Hạ An Ngôn lấy một lời.
Rất nhanh hai người đã đến trước quầy hàng bán đồ trẻ con, Hạ An Ngôn lấy cho đứa nhỏ một chiếc áo ấm màu hồng trên nón còn đính thêm một ít lông. Khoác lên người đứa nhỏ liền giống một chú thỏ con đáng yêu.
Người bán hàng và những người xung quanh thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy liền hết lời khen ngợi.
- “ con gái của cô đáng yêu quá”.
Nghe mọi người khen bảo bối của mình liền mỉm cười “ cám ơn cô”.
Hạ An Ngôn quyết định lấy cái áo này, trả tiền xong người bán hàng lại vui vẻ cưng nựng Nấm tặng cho đứa bé một đôi buộc tóc hình thỏ con màu hồng giống chiếc áo kia “ bé cưng, cái này là cô cho con, lúc về nhà kêu mẹ trải tóc buộc lên sẽ rất đẹp”.
Nhìn thấy buộc tóc đẹp mắt đứa nhỏ liền sáng lên nhưng không dám lấy, đưa mắt nhìn về Hạ An Ngôn thấy cô mỉm cười gật đầu đứa nhỏ mới vui vẻ nhận lấy bằng hai tay và không ngừng cám ơn “ Nấm cám ơn cô”. Nhìn cách cư xử của đứa nhỏ liền biết Hạ An Ngôn giáo dục đứa nhỏ rất tốt, những người xung quanh liền gật đầu.
Hạ An Ngôn kể chưa xong một câu chuyện cổ tích, Nấm đã chìm vào mộng đẹp. Cô dựa người vào đầu giường, ngọn đèn màu vàng bao phủ lên căn phòng ngủ nho nhỏ của hai mẹ con cô, căn nhà trọ này đã rất cũ, vách tường còn bị nước mưa ngấm vào, cô thỉnh thoảng lại phải thay giấy dán tường một lần. Hạ An Ngôn cúi đầu nhìn xuống ngắm nhìn bảo bối của mình ngủ, nhìn đến xuất thần, nét mặt khi ngủ rất giống anh ta, đặc biệt bị là cặp chân mài nhíu lại.
Ở phòng ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Hạ An Ngôn phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đưa tay dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy người con gái đang đứng cởi giày, cô cười “ chị hôm nay sao lại trở về “.
Thẩm Vi cời giày ra, giọng nói mệt mỏi: “ ừ, chị về một tuần, chẳng phải hai ngày nữa là tới sinh nhật tiểu bảo bối rồi sao”.
Hạ An Ngôn nhìn vào gương mặt bị lạnh mà đỏ của cô ấy “ em quên mất”. Sau đó, đi vào bếp lấy cho cô ấy một ly nước ấm.
- “ Nấm đã ngủ rồi sao”.
- “ ừ, mời vừa ngủ một chút”.
Khi cô đến thành phố B này một thân một mình, gặp được Thẩm Vi cô ấy cũng là trẻ mồ côi giống như cô, Thẩm Vi liền coi cô như chị em ruột của mình mà đối đãi, trước kia cô đi làm phục vụ chung nhà hàng với Thẩm Vi, nhưng cái thai của cô càng ngày càng lớn nên Thẩm Vi không cho cô đi làm nữa. Căn nhà này là hai người cùng ở nhưng thỉnh thoảng Thẩm Vi chỉ về một, hai ngày. Chỗ làm cách nhà đi xe phải tầm 2-3 tiếng đồng hồ nên cô ấy ở lại chỗ làm, khi nào có thời gian rảnh mới về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.