Chương 12: Chương cuối
Vu Linh
23/07/2020
Đêm khuya, Kha Kính ghé vào trong lòng Vệ Ảnh, trong bóng tối ngắm nhìn thụy nhan của ái nhân, ngón tay vuốt qua mi tiệp của ái nhân, đôi mắt, đôi môi muốn đem hết thảy đều vĩnh viễn khắc vào trong lòng của mình.
Ở xung quanhVệ Ảnh bày kết giới, liền đứng dậy đi về phía cửa.
“Kính Nhi, trễ như thế, ngươi còn muốn đi đâu?” Động tác đứng dậy mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn làm Vệ Ảnh đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
“Hư… Nhắm mắt lại, đợi lúc ngươi tỉnh, sẽ phát hiện ta trở lại với ngươi!” Kha Kính trở về giường, ở bên tai Vệ Ảnh nhẹ nhàng nói.
“Ân!” Vệ Ảnh rất nghe lời gật đầu liền nhắm hai mắt lại, tiếp tục mộng đẹp của hắn, trong mộng hắn cùng với Kha Kính rời xa thế tục phân tranh, sống hạnh phúc.
Ngay một khắc y nhắm hai mắt lại, cửa phòng cũng được cẩn thận đóng lại, Kha Kính mượn ánh sao nhỏ nhoi trên bầu trời, đi trên đường nhỏ trong rừng lên đỉnh núi, rừng rậm mùa hè vắng vẻ không tiếng động, ngay cả tiếng ve cũng không hề có, càng đi lên, đường càng dốc khó đi, nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng thấp, Kha Kính tựa như từ đêm hè đi vào đêm thu, cuối cùng đi vào đêm đông! Thời gian luân chuyển, trong sinh mệnh của Kha Kính, có vẻ rõ ràng như vậy…
Lúc ở trên trời bắn ra đạo tia sáng thứ nhất, Kha Kính đã leo lên đỉnh núi Ngọc Lang —— Đỉnh Ngọc Lang, gió lạnh đến xương, Kha Kính lúc này lại tuyệt không cảm thấy lạnh. Nhìn mặt trời từ hướng Đông từ từ ngoi lên, ánh mặ trời màu vàng qua tầng mây bắn thẳng đến giữa tầng tuyết tại núi Ngọc Lang, tuyết trắng trong suốt phát ra quang mang, tựa như lúc này không phải là đứng ở đỉnh núi Ngọc Lang, mà là trên tầng mây.
“Kính Nhi…” Vệ Ảnh từ trong mộng thức đạy, sờ không thấy người bên cạnh, Vệ Ảnh từ trên giường nhảy dậy, lao ra ngoài! Tìm mùi hương lưu lại trong không trung, hướng đỉnh núi Ngọc Lang điên cuồng chạy lên.
Kính Nhi, lẽ nào lúc này ngươi lại muốn rời ta, tối hôm qua ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, không sẽ rời ta, vì sao lập tức lại đổi ý? Càng đi lên, lòng Vệ Ảnh càng bất an, Kính Nhi, ngươi vạn lần không nên làm chuyện điên rồ, Vệ Ảnh tung người hướng đỉnh núi bay đi, Kính Nhi ngốc, ngươi cư nhiên hạ chú cho ta, Vệ Ảnh luôn ngủ không sâu Kha Kính không thể nào ly khai ngực của hắn lúc đó, vẫn không tỉnh táo, chỉ có thể là Kha Kính lúc đó, hạ chú thuật…
“Tĩnh Đình… Hư… Chớ có lên tiếng, đợi đến lúc hừng đông, ta sẽ trở lại cạnh ngươi…” Vệ Ảnh bỗng nhiên nhớ lại lời Kha Kính lúc nửa đêm từng nói với mình, chết tiệt… Vệ Ảnh thật muốn hung hăng tát chính mình một bạt tai, bởi vì mình nhất thời sơ suất, để Kha Kính ở mình bên tai hạ ám chỉ, ám chỉ hắn lúc hừng đông thì tỉnh lại!
Một hơi thở bay lên đỉnh Ngọc Lang, mặt trời lúc này đã treo thật cao ở trên đỉnh núi Ngọc Lang, trên đỉnh núi Ngọc Lang giá rét như ngày đông, cũng không có thân ảnh của Kha Kính, nhưng trong gió lại có dư vị lưu lại, chứng minh Kính Nhi cách mình cũng không xa, vì sao trên đỉnh Ngọc Lang lại không thấy, mùi hương vẫn còn?
“Tại sao? Kính Nhi, ngươi đang ở đâu? Ngươi không nên dọa người…” Vệ Ảnh liếc mắt có thể nhìn xuyên đỉnh núi Ngọc Lang tìm vết tích ái nhân lưu lại, rốt cục tại vách đá tìm được một mảnh vải bị nham thạch xé rách, mảnh vải kia màu đen trong gió rét lung lay sắp đổ, Vệ Ảnh vươn run rẩy hai tay, túm lấy mảnh vải đen kia, vải này ở lòng bàn tay xúc cảm quá mức quen thuộc, đây là tối hôm qua một hồi sau khi hoan lạc tại Vu sơn, chính mình tự tay thay cho Kính Nhi.
“Không… Không… Tại sao muốn gạt ta, tại sao phải ly khai ta… Tại sao muốn thiên nhân xa cách nhau*…” Hình bóng người kia đang ngượng ngùng tươi cười rõ ràng đang ở trước mắt, dáng tươi cười vẫn rõ như vậy, vì sao lúc này, hết thảy đều bất đồng, Kính Nhi cũng không về được, cảm giác như da thịt ấm áp mềm mại còn lưu lại trong tay mình, vì sao chính mình sẽ không được ôm thân thể ấm áp kai nữa. (* thiên nhân xa cách giống như cái chết chia lìa đôi ta ấy)
“Kính Nhi, ngươi thật là tàn nhẫn, vì sao một chút cơ hội cũng không cho ta? Vì sao ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho ta…” Vệ Ảnh cực kỳ bi thương quỳ rạp xuống vách đá, hai tay đâm sâu vào trong lớp tuyết, nước mắt lăn khỏi viền mắt, rơi vào tuyết, Kính Nhi đây là lần thứ hai rơi lệ vì ngươi, lần đầu tiên là lúc tình cảm đối với ngươi sáng tỏ, ngươi lại trọng thương bị Tố Thiên Viêm mang đi, lúc này cũng cùng ngươi thiên nhân cách xa nhau, kỳ thực nam nhân không chảy máu không đổ lệ, chỉ là chưa tới mức thương tâm.
Thời gian vào giờ khắc này vĩnh viễn ngưng kết lại, người y yêu đã chết, đã chết, đã chết. Hắn đứng yên một lúc lâu, hai tay nắm chặt dưới băng tuyết, giống muốn bắt được âm dung tiếu mạo thất lạc.
“Kính Nhi…” Một tiếng than khóc kéo dài tại núi Ngọc Lang thật cao, cao vút trong mây, đau khổ trong âm thanh ấy khiến lòng người vỡ tan, vô luận Vệ Ảnh lúc này than khóc thế nào cũng khó đổi được ái nhân đã qua đời trở về!
“Nguyên lai đêm qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng người mất, ha ha ha ha… Kính Nhi!” Vệ Ảnh đứng ở vách đá không ngừng cuồng tiếu, tiếng cười thê lương xuyên qua mây đêm, bi phẫn thật lâu không cách nào mất đi!
“Tất cả mọi người đi, đều đi, lúc này lại còn một mình ta, mỗi một lần các ngươi đều bỏ ta!” Vệ Ảnh từng bước một hướng vách đá đi đến. Nếu tất cả mọi người đi, lại còn một mình ta, không… Lúc này đây các ngươi không nghĩ nữa bỏ rơi ta… Nói không chừng một hồi còn có thể đuổi theo Kính Nhi trên đường xuống hoàng tuyền.
“Vệ Ảnh, ngươi đứng lại!” Lúc trời sáng phát hiện trong núi Ngọc Lang không có một bóng người, Tố Thiên Viêm liền biết việc lớn không tốt, theo khí tức Vệ Ảnh một đường lưu lại, chạy vội mà lên đỉnh Ngọc Lang, thật không ngờ vừa tới chỉ thấy một màn khiến kẻ khác tan nát cõi lòng, Vệ Ảnh không oán không hối hận mỉm cười, nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.
“Cảm tạ…” Đây là câu nói cuối cùng Vệ Ảnh lưu lại, hướng vị trí Vệ Ảnh thả người nhảy xuống đánh tới, hai tay gì cũng không có nắm được, dưới thân chỉ còn lại có một mảnh băng lãnh.
“Bọn họ… Bọn họ…” Hắc Quyền đứng sau lưng Tố Thiên Viêm, toàn thân vô lực ngồi chồm hỗm ở vách đá, trong nháy mắt, nước mắt chảy ra, bọn họ thật không còn sao? Rõ ràng ngày hôm qua còn ngồi chung một chỗ ăn, nói chuyện trời đất nha… Nói xong rồi muốn cùng nhau bang Kha Kính quên đi đau thương mất con nha, nói xong rồi đem nhi tử khả ái của bọn họ phân cho Kha Kính một nửa mà thương yêu nha, sao vậy thoáng cái bọn họ đều không còn… Tại sao… Không phải chỉ cần người sống thì có hy vọng sao? Nhưng tại sao bọn họ nghĩ chọn con đường này!
“Viêm… Ngươi không phải nói cho ta biết, chỉ cần sống sẽ có mong muốn, tại sao, tại sao Tiểu Kính và Vệ Ảnh bọn họ…” Tố Thiên Viêm đứng dậy ôm chặt lấy thân thể run rẩy của Hắc Quyền, dùng ấm áp của mình an ủi hài tử đang khóc này.
“Có lẽ là vậy, thể hiện hạnh phúc cũng không giống nhau, bọn họ đã bỏ qua nhiều thứ, bị thương mệt mỏi, muốn giải thoát. Nhưng Tiểu Quyền nhi, tin tưởng ta có được không? Vô luận là sống, hay là chết, chỉ cần là yêu nhau, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc…” Tố Thiên Viêm ôm Hắc Quyền, cảm thụ được hắn ở lồng ngực của mình hung hăng gật đầu, đứng ở giữa trời băng đất tuyết, may mắn mình mặc dù cô độc hơn trăm năm, nhưng cuối năng gặp Tiểu Quyền của hăn, vô luận trải qua bao nhiêu đau khổ đều là đáng giá. Nhắm mắt lại ôm thật chặc ái nhân của mình, có thể ôm nhau như vậy, thật quá hạnh phúc…
Ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, Tiểu Kính… Tố Thiên Viêm trên mặt lộ ra biểu tình huyền diệu, đáp ứng vi sư, vô luận trải qua bao nhiêu, qua bao nhiêu ái hận, nhưng giải thoát rồi, vứt bỏ, buông được, nhất định, nhất định phải hạnh phúc, được không…
Vệ Ảnh liên tục rơi xuống dưới đi qua tầng mây, nhìn mặt trời bắn ở trong tầng mây phát ra cầu vồng, thật là quá đẹp… Không biết vừa nãy Kính Nhi có thấy cảnh sắc xinh đẹp như thế này hay không, Vệ Ảnh từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt cực nhanh rơi giọt nước mắt cuối cùng, dứt khoát rơi xuống địa ngục…
“Tĩnh Đình, tỉnh tỉnh?” Một đôi tay lạnh như băng không ngừng vuốt mặt Vệ Ảnh.
“Ân…” Cật lực mở hai mắt ra, Vệ Ảnh trong mắt thấy tóc dài trắng như tuyết, đôi mắt màu đen, mi tiệp quen thuộc…
“Tĩnh Đình, tỉnh chưa? Thấy được ta không?”
“Kính Nhi… Ta quả nhiên đuổi theo ngươi! Coi như là trên đường xuống hoàng tuyền cũng phải có ta cùng bồi…” Vệ Ảnh kích động ôm Kha Kính, thật tốt quá, đuổi kịp, Tiểu Kính của y không có không đợi y…
“Ôi ôi ôi, Ảnh cha vẫn ngốc ngốc giống như trước, một chút cũng không có đổi, ngốc…” Một thanh âm non nớt đột nhiên vang ở bên tai…
Ngẩng đầu, Vệ Ảnh một trận ngạc nhiên…
“Ninh Ninh…”
Kha Ninh như du hồn thân thể trong suốt lơ lửng ở phía trên bọn họ, đang vui vẻ trêu đùa bọn họ, thật là đáng yêu…
Cúi đầu không hiểu nhìn Kha Kính trong ngực, Kha Kính lại có chút xấu hổ đẩy Vệ Ảnh ra, tựa hồ ở trước mặt hài tử thân thiết như vậy, có chút ngượng ngùng…
“Tĩnh Đình chúng ta chưa chết, chúng ta còn sống, nơi này là phía sau núi Ngọc Lang, ngươi đã quên sao?”
Nghe Kha Kính nói, Vệ Ảnh theo ngón tay của hắn nhìn đồ vật trên vách động quen thuộc, ở đây thật sự là phía sau núi Ngọc Lang, chỗ rất nhiều năm trước mình cùng Kha Kính ở.
“Kính Nhi, chúng ta sao lại đến nơi này? Ninh Ninh hắn…” Vệ Ảnh nhớ kỹ chính mình rõ ràng nhảy từ đỉnh núi Ngọc Lang xuống vực sâu vạn trượng.
“Tĩnh Đình, ngươi nhớ kỹ rất nhiều năm kia, chúng ta ở chỗ này từng cứu một tiểu lang màu đen không? Lúc đó tiểu lang kia bị mắc trong bẫy của thợ săn, chân sau bị thương…”
“Ta nhớ kỹ, lúc đó ta còn bị nó cắn một cái!” Vệ Ảnh giơ lên tay trái, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, thế nhưng dấu răng nho nhỏ vẫn như trước ở trên mu bàn tay! Bây giờ nghĩ lại, còn có chút tức giận bất bình…
“Đó là Ảnh cha nên bị ta cắn nha… Ai bảo ngươi nhéo đuôi nhỏ khả ái của người ta. ô ô, bây giờ vẫn đau yêu…” Kha Ninh trong suốt vẻ mặt làm bộ đáng thương, trong mắt cũng một trận giảo hoạt…
“Đó chính là… Ngươi là…” Vệ Ảnh ngực một trận kinh ngạc, nói đến thế…
“Đúng, Ninh Ninh chính là tiểu lang kia, nó cũng không phải là một tiểu lang thông thường, hắn là con nhỏ của Lang thần, hắn thừa dịp Lang thần ngủ, từ phía trên chạy xuống chơi đùa, không nghĩ sẽ nhảy xuống bẫy của thợ săn bẩy. Năm đó Lang thần vì báo đáp ân chúng ta cứu con, liền lúc ta hướng hắn cầu khẩn biến đổi thể chất trao đổi một đứa bé, liền đem con nhỏ của hắn đưa tới cho chúng ta, nhưng thật không ngờ sau lại xảy ra nhiều việc như vậy, cuối chúng ta vẫn cùng hào tử kia vô duyên…” Kha Kính hồi tưởng, thương tâm ghé vào trong lòng Vệ Ảnh, nước mắt vẫn là không nhịn được chảy ra…
“Cha đừng khóc, Ninh Ninh sẽ đau lòng …” Đứa bé hiểu chuyện dùng tay nhỏ bé vô hình an ủi hai mắt rơi lệ của phụ thân…
“Tiểu Kính, xin lỗi, toàn bộ là lỗi của ta, là ta vô tri khiến chúng ta bỏ lỡ nhiều thứ như vậy…” Vệ Ảnh ôm ái nhân trong lòng thật chặc, nói hết hối hận trong lòng…
“Xin lỗi, Ninh Ninh, đều là bởi vì ta tiếp nhận băng lăng chú mới hại ngươi thật sớm rời đi, vì ta, ngươi không đáng nha…” Giơ tay lên ôm lấy hài tử căn bản không có thân thể, Kha Kính trong lòng một trận đau đớn…
“Ừ, sẽ không, đó là Ninh Ninh tự nguyện cứu cha, bởi vì Ninh Ninh muốn cho cha và phụ thân hảo hảo cùng một chỗ nha, ” Kha Ninh rất vui vẻ dùng thanh âm mờ ảo nói, thế nhưng đột nhiên như nhớ lại cái gì, biến sắc, “Thế nhưng, cha vậy mà muốn tìm cái chết, Ninh Ninh cùng Ảnh cha cũng sẽ thương tâm nha, huống chi ngươi chết, ta cũng không bao giờ có thể quay về cùng các ngươi một chỗ nữa nha, nếu không ta khẩn cầu Lang thần đa đa cứu ngươi, hiện tại các ngươi đã sớm là thiên nhân cách xa nhau vĩnh không gặp…”
“Xin lỗi, hài tử của ta… Rất cảm tạ Lang thần, cho ta một cơ hội cuối cùng…” Kha Kính vừa áy náy vừa cảm kích rơi lệ không ngừng…
“Tiểu Kính, ta, ta sao lại không rõ ý tứ của ngươi?” Vệ Ảnh đầu óc mơ hồ hướng ái nhân trong lòng hỏi.
“Tĩnh Đình, là như vậy. Lúc ta đang nhảy vực thì được Lang thần cứu, hắn cùng với ta đánh cược, hắn nói ngươi sẽ nhảy xuống, ta không tin, lúc đó chúng ta liền đánh cược, chỉ cần ngươi nhảy xuống vực Ngọc Lang, hắn liền vì chúng ta nối lại tơ hồng đã đứt, phù hộ chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, đời này không bao giờ chia lìa nữa, đồng thời Lang thần cũng sẽ đem con nhỏ của hắn, cũng chính là Ninh Ninh một lần nữa trả cho chúng ta, nếu như ngươi không có nhảy xuống, Lang thần sẽ thanh toàn ta chết!”
“Cũng may, ta nhảy…” Vệ Ảnh ôm thật chặc Kha Kính mà trả lời, cũng may mình nhảy!
“Ân, lúc này ta là thật tin tưởng ngươi là thật sự yêu ta, Lang thần nói qua, nếu như không phải yêu một người sâu đậm, sẽ không vì người kia mà ngay cả mạng của mình cũng không cần! Cho nên ta quyết định nghe lời hắn, buông tất cả… Tĩnh Đình, ngươi vẫn nguyện ý cùng ta ở tại chỗ này sao?” Kha Kính đỏ mặt, ánh mắt sợ sệt bất an nhìn Vệ Ảnh.
“Đương nhiên, ta đương nhiên phải bồi ngươi, đời đời kiếp kiếp cùng ngươi bầu bạn!” Vệ Ảnh ôm Kha Kính thật chặc, lúc này y có thể vĩnh viễn không buông tay…
“Ân ân ân, ta đây một cái bóng đèn lớn thật thật là sáng thật là sáng yêu…” Một bên Kha Ninh rất là vui vẻ lái cười đùa, giả bộ ho khan, Kha Kính lập tức đỏ mặt đẩy ái nhân ra, kinh giác mình ở trước mặt hài tử thất thố…
“Ngươi…” Vệ Ảnh trong lòng một trận khó chịu, sau đó thực sự phải có một bóng đèn thật lớn như thế, thật đúng là sát phong cảnh. Năm đó cái loại cảm giác này lại lần nữa về trong lòng, có hài tử cũng là một chuyện phiền toái nha…
“Ảnh cha, không nên đối cha quá thô lỗ nha…” Kha Ninh vui vẻ trêu đùa, gương mặt thần bí hề hề, “Từ giờ trở đi, thân thể của cha sẽ rất yếu ớt nha, không chịu nổi ngươi lăn qua lăn lại…”
“Gì…” Ý tứ? Đột nhiên, Vệ Ảnh như nhận ra cái gì, mừng rỡ nhìn về phía ái nhân, “Tiểu Kính, là thật sao?”
Nhìn Kha Kính đỏ mặt, nhẹ nhàng xốc vạt áo lên lộ ra tiểu phúc, phía trên kia, một đầu sói trắng nho nhỏ phấn nộn nộn cực độ rõ ràng đang hiện lên là hình dạng của nó vừa nảy sinh sẽ khỏe mạnh không gì sánh được, lần này là truyền thừa huyết thống của Vệ Ảnh, hài tử Nguyệt tộc!
“Là tối hôm qua… Tối hôm qua, ” Kha Kính có chút xấu hổ ngẩng đầu, thâm tình tràn ngập yêu thương nhìn về phía ái nhân, “Ninh Ninh, rất nhanh thì sẽ trở lại…”
“Tiểu Kính…” Nhẹ nhàng đưa hắn tiến vào trong lòng mình, khó kìm lòng nổi hôn lên đôi môi còn hơi lộ ra vẻ tái nhợt, ở trong lòng âm thầm thề sẽ vì ái nhân trong lòng kiềm hạnh phúc nhất tốt đẹp nhất bầu trời…
“Phải đợi ta nha…” Trong không khí thấy Kha Ninh dần phai đi ôn uyển cười, mong đợi không đành lòng lúc đó tiêu thất, lại không thể làm gì liền cực kỳ hạnh phúc hóa thành một luồng sáng vây ôm hôn hai người, dung nhập vào thân thể bọn họ, linh hồn, còn tựa hồ vĩnh viễn cũng hóa không ra, yêu thương nồng đậm…
Mấy tháng sau…
Trong đào hoa viên truyền đến từng đợt tiếng trẻ con khóc vang dội…
“Kính Nhi, ngươi xác định tiểu tử này chính là Ninh Ninh sao?” Vệ Ảnh bất đắc dĩ nhìn tiểu oa nhi liên tục khóc trong lòng Kha Kính, hắn cùng với Ninh Ninh mấy tháng trước hoạt bát giảo hoạt lại khả ái vô cùng kia kém nhiều lắm đi, oa nhi này mỗi ngày trừ ăn, ngủ chính là khóc nháo không ngừng, Vệ Ảnh nhanh bị nó làm suy nhược tinh thần, ai cũng chưa từng thấy qua hài tử Nguyệt tộc, ầm ĩ như hắn, cho dù là Nguyệt La cũng không có ầm ĩ như vậy?
“Đương nhiên, Lang thần đáp ứng sẽ đem Ninh Ninh trả về, như vậy hắn nhất định chính là Ninh Ninh…” Kha Kính dùng sức dỗ oa oa không ngừng khóc nháo.
“Lang thần hắn già hồ đồ rồi, nhất định lầm, Ninh Ninh mới không có ầm ĩ như thế … A… Đau…” Vệ Ảnh lời còn chưa nói hết đã bị cục cưng hóa thân thành tiểu hắc lang cắn, vừa lúc chỗ bị cắn cùng chỗ lần đầu gặp lâu trước kia giống nhau
“Ha ha ha… Tĩnh Đình, ta xác định hắn nhất định là Ninh Ninh! Bởi vì hắn thích cắn ngươi, hơn nữa mỗi lần cắn cùng một chỗ…”
“A… Tiểu tử thối, chờ ngươi trưởng thành, nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi… A… Ngươi mau nhả ra, đau…”
“A… Ngươi còn cắn không buông, đau… Đau đau…” Vệ Ảnh muốn đẩy miệng tiểu lang nhi ra, nhưng lại sợ dùng lực quá lớn làm nó bị thương, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu chờ tiểu lang nhì cắn mệt nhả ra.
“Ha ha ha ha…” Kha Kính ôm tiểu lang nhi cười nhìn Vệ Ảnh chật vật bất kham, đời này có thể có được Vệ Ảnh cùng Ninh Ninh, mình thật sự rất hạnh phúc…
Trong hoa viên phía sau núi Ngọc Lang, truyền đến từng tiếng cười hạnh phúc, tiếng cười kia xuyên qua rừng hoa đào, truyền vào tận trời, người ta chỉ cần nghe tiếng cười hạnh phúc đều có thể bị nhiễm niềm vui vẻ hạnh phúc của bọn họ, Lang thần trên trời ngáp một cái, nhắm mắt lại yên tâm ngủ, tiểu tử đáng ghét kia rốt cục cũng đi, mình cuối cùng là có thể mỹ mỹ ngủ một giấc, trời biết từ sau khi tiểu gia hỏa này sinh ra, mình chưa từng được ngủ ngon…
Vệ Ảnh đáng thương, Lang thần ta đồng cảm ngươi, ngày “đẹp” của ngươi còn ở phía sau ni? Đây hết thảy đều vừa mới bắt đầu… Không con Lang thần nhẹ người vui vẻ ngủ… Hoàn toàn nghe không được tiếng kêu thảm thiết của Vệ Ảnh ở nhân gian thống khổ rồi lại ngọt ngào, người… Muốn có được hạnh phúc, đều cần nỗ lực lớn chút! Vệ Ảnh ngươi hảo hảo hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của ngươi đi…
(Toàn văn hoàn)
Ở xung quanhVệ Ảnh bày kết giới, liền đứng dậy đi về phía cửa.
“Kính Nhi, trễ như thế, ngươi còn muốn đi đâu?” Động tác đứng dậy mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn làm Vệ Ảnh đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
“Hư… Nhắm mắt lại, đợi lúc ngươi tỉnh, sẽ phát hiện ta trở lại với ngươi!” Kha Kính trở về giường, ở bên tai Vệ Ảnh nhẹ nhàng nói.
“Ân!” Vệ Ảnh rất nghe lời gật đầu liền nhắm hai mắt lại, tiếp tục mộng đẹp của hắn, trong mộng hắn cùng với Kha Kính rời xa thế tục phân tranh, sống hạnh phúc.
Ngay một khắc y nhắm hai mắt lại, cửa phòng cũng được cẩn thận đóng lại, Kha Kính mượn ánh sao nhỏ nhoi trên bầu trời, đi trên đường nhỏ trong rừng lên đỉnh núi, rừng rậm mùa hè vắng vẻ không tiếng động, ngay cả tiếng ve cũng không hề có, càng đi lên, đường càng dốc khó đi, nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng thấp, Kha Kính tựa như từ đêm hè đi vào đêm thu, cuối cùng đi vào đêm đông! Thời gian luân chuyển, trong sinh mệnh của Kha Kính, có vẻ rõ ràng như vậy…
Lúc ở trên trời bắn ra đạo tia sáng thứ nhất, Kha Kính đã leo lên đỉnh núi Ngọc Lang —— Đỉnh Ngọc Lang, gió lạnh đến xương, Kha Kính lúc này lại tuyệt không cảm thấy lạnh. Nhìn mặt trời từ hướng Đông từ từ ngoi lên, ánh mặ trời màu vàng qua tầng mây bắn thẳng đến giữa tầng tuyết tại núi Ngọc Lang, tuyết trắng trong suốt phát ra quang mang, tựa như lúc này không phải là đứng ở đỉnh núi Ngọc Lang, mà là trên tầng mây.
“Kính Nhi…” Vệ Ảnh từ trong mộng thức đạy, sờ không thấy người bên cạnh, Vệ Ảnh từ trên giường nhảy dậy, lao ra ngoài! Tìm mùi hương lưu lại trong không trung, hướng đỉnh núi Ngọc Lang điên cuồng chạy lên.
Kính Nhi, lẽ nào lúc này ngươi lại muốn rời ta, tối hôm qua ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, không sẽ rời ta, vì sao lập tức lại đổi ý? Càng đi lên, lòng Vệ Ảnh càng bất an, Kính Nhi, ngươi vạn lần không nên làm chuyện điên rồ, Vệ Ảnh tung người hướng đỉnh núi bay đi, Kính Nhi ngốc, ngươi cư nhiên hạ chú cho ta, Vệ Ảnh luôn ngủ không sâu Kha Kính không thể nào ly khai ngực của hắn lúc đó, vẫn không tỉnh táo, chỉ có thể là Kha Kính lúc đó, hạ chú thuật…
“Tĩnh Đình… Hư… Chớ có lên tiếng, đợi đến lúc hừng đông, ta sẽ trở lại cạnh ngươi…” Vệ Ảnh bỗng nhiên nhớ lại lời Kha Kính lúc nửa đêm từng nói với mình, chết tiệt… Vệ Ảnh thật muốn hung hăng tát chính mình một bạt tai, bởi vì mình nhất thời sơ suất, để Kha Kính ở mình bên tai hạ ám chỉ, ám chỉ hắn lúc hừng đông thì tỉnh lại!
Một hơi thở bay lên đỉnh Ngọc Lang, mặt trời lúc này đã treo thật cao ở trên đỉnh núi Ngọc Lang, trên đỉnh núi Ngọc Lang giá rét như ngày đông, cũng không có thân ảnh của Kha Kính, nhưng trong gió lại có dư vị lưu lại, chứng minh Kính Nhi cách mình cũng không xa, vì sao trên đỉnh Ngọc Lang lại không thấy, mùi hương vẫn còn?
“Tại sao? Kính Nhi, ngươi đang ở đâu? Ngươi không nên dọa người…” Vệ Ảnh liếc mắt có thể nhìn xuyên đỉnh núi Ngọc Lang tìm vết tích ái nhân lưu lại, rốt cục tại vách đá tìm được một mảnh vải bị nham thạch xé rách, mảnh vải kia màu đen trong gió rét lung lay sắp đổ, Vệ Ảnh vươn run rẩy hai tay, túm lấy mảnh vải đen kia, vải này ở lòng bàn tay xúc cảm quá mức quen thuộc, đây là tối hôm qua một hồi sau khi hoan lạc tại Vu sơn, chính mình tự tay thay cho Kính Nhi.
“Không… Không… Tại sao muốn gạt ta, tại sao phải ly khai ta… Tại sao muốn thiên nhân xa cách nhau*…” Hình bóng người kia đang ngượng ngùng tươi cười rõ ràng đang ở trước mắt, dáng tươi cười vẫn rõ như vậy, vì sao lúc này, hết thảy đều bất đồng, Kính Nhi cũng không về được, cảm giác như da thịt ấm áp mềm mại còn lưu lại trong tay mình, vì sao chính mình sẽ không được ôm thân thể ấm áp kai nữa. (* thiên nhân xa cách giống như cái chết chia lìa đôi ta ấy)
“Kính Nhi, ngươi thật là tàn nhẫn, vì sao một chút cơ hội cũng không cho ta? Vì sao ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho ta…” Vệ Ảnh cực kỳ bi thương quỳ rạp xuống vách đá, hai tay đâm sâu vào trong lớp tuyết, nước mắt lăn khỏi viền mắt, rơi vào tuyết, Kính Nhi đây là lần thứ hai rơi lệ vì ngươi, lần đầu tiên là lúc tình cảm đối với ngươi sáng tỏ, ngươi lại trọng thương bị Tố Thiên Viêm mang đi, lúc này cũng cùng ngươi thiên nhân cách xa nhau, kỳ thực nam nhân không chảy máu không đổ lệ, chỉ là chưa tới mức thương tâm.
Thời gian vào giờ khắc này vĩnh viễn ngưng kết lại, người y yêu đã chết, đã chết, đã chết. Hắn đứng yên một lúc lâu, hai tay nắm chặt dưới băng tuyết, giống muốn bắt được âm dung tiếu mạo thất lạc.
“Kính Nhi…” Một tiếng than khóc kéo dài tại núi Ngọc Lang thật cao, cao vút trong mây, đau khổ trong âm thanh ấy khiến lòng người vỡ tan, vô luận Vệ Ảnh lúc này than khóc thế nào cũng khó đổi được ái nhân đã qua đời trở về!
“Nguyên lai đêm qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng người mất, ha ha ha ha… Kính Nhi!” Vệ Ảnh đứng ở vách đá không ngừng cuồng tiếu, tiếng cười thê lương xuyên qua mây đêm, bi phẫn thật lâu không cách nào mất đi!
“Tất cả mọi người đi, đều đi, lúc này lại còn một mình ta, mỗi một lần các ngươi đều bỏ ta!” Vệ Ảnh từng bước một hướng vách đá đi đến. Nếu tất cả mọi người đi, lại còn một mình ta, không… Lúc này đây các ngươi không nghĩ nữa bỏ rơi ta… Nói không chừng một hồi còn có thể đuổi theo Kính Nhi trên đường xuống hoàng tuyền.
“Vệ Ảnh, ngươi đứng lại!” Lúc trời sáng phát hiện trong núi Ngọc Lang không có một bóng người, Tố Thiên Viêm liền biết việc lớn không tốt, theo khí tức Vệ Ảnh một đường lưu lại, chạy vội mà lên đỉnh Ngọc Lang, thật không ngờ vừa tới chỉ thấy một màn khiến kẻ khác tan nát cõi lòng, Vệ Ảnh không oán không hối hận mỉm cười, nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.
“Cảm tạ…” Đây là câu nói cuối cùng Vệ Ảnh lưu lại, hướng vị trí Vệ Ảnh thả người nhảy xuống đánh tới, hai tay gì cũng không có nắm được, dưới thân chỉ còn lại có một mảnh băng lãnh.
“Bọn họ… Bọn họ…” Hắc Quyền đứng sau lưng Tố Thiên Viêm, toàn thân vô lực ngồi chồm hỗm ở vách đá, trong nháy mắt, nước mắt chảy ra, bọn họ thật không còn sao? Rõ ràng ngày hôm qua còn ngồi chung một chỗ ăn, nói chuyện trời đất nha… Nói xong rồi muốn cùng nhau bang Kha Kính quên đi đau thương mất con nha, nói xong rồi đem nhi tử khả ái của bọn họ phân cho Kha Kính một nửa mà thương yêu nha, sao vậy thoáng cái bọn họ đều không còn… Tại sao… Không phải chỉ cần người sống thì có hy vọng sao? Nhưng tại sao bọn họ nghĩ chọn con đường này!
“Viêm… Ngươi không phải nói cho ta biết, chỉ cần sống sẽ có mong muốn, tại sao, tại sao Tiểu Kính và Vệ Ảnh bọn họ…” Tố Thiên Viêm đứng dậy ôm chặt lấy thân thể run rẩy của Hắc Quyền, dùng ấm áp của mình an ủi hài tử đang khóc này.
“Có lẽ là vậy, thể hiện hạnh phúc cũng không giống nhau, bọn họ đã bỏ qua nhiều thứ, bị thương mệt mỏi, muốn giải thoát. Nhưng Tiểu Quyền nhi, tin tưởng ta có được không? Vô luận là sống, hay là chết, chỉ cần là yêu nhau, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc…” Tố Thiên Viêm ôm Hắc Quyền, cảm thụ được hắn ở lồng ngực của mình hung hăng gật đầu, đứng ở giữa trời băng đất tuyết, may mắn mình mặc dù cô độc hơn trăm năm, nhưng cuối năng gặp Tiểu Quyền của hăn, vô luận trải qua bao nhiêu đau khổ đều là đáng giá. Nhắm mắt lại ôm thật chặc ái nhân của mình, có thể ôm nhau như vậy, thật quá hạnh phúc…
Ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, Tiểu Kính… Tố Thiên Viêm trên mặt lộ ra biểu tình huyền diệu, đáp ứng vi sư, vô luận trải qua bao nhiêu, qua bao nhiêu ái hận, nhưng giải thoát rồi, vứt bỏ, buông được, nhất định, nhất định phải hạnh phúc, được không…
Vệ Ảnh liên tục rơi xuống dưới đi qua tầng mây, nhìn mặt trời bắn ở trong tầng mây phát ra cầu vồng, thật là quá đẹp… Không biết vừa nãy Kính Nhi có thấy cảnh sắc xinh đẹp như thế này hay không, Vệ Ảnh từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt cực nhanh rơi giọt nước mắt cuối cùng, dứt khoát rơi xuống địa ngục…
“Tĩnh Đình, tỉnh tỉnh?” Một đôi tay lạnh như băng không ngừng vuốt mặt Vệ Ảnh.
“Ân…” Cật lực mở hai mắt ra, Vệ Ảnh trong mắt thấy tóc dài trắng như tuyết, đôi mắt màu đen, mi tiệp quen thuộc…
“Tĩnh Đình, tỉnh chưa? Thấy được ta không?”
“Kính Nhi… Ta quả nhiên đuổi theo ngươi! Coi như là trên đường xuống hoàng tuyền cũng phải có ta cùng bồi…” Vệ Ảnh kích động ôm Kha Kính, thật tốt quá, đuổi kịp, Tiểu Kính của y không có không đợi y…
“Ôi ôi ôi, Ảnh cha vẫn ngốc ngốc giống như trước, một chút cũng không có đổi, ngốc…” Một thanh âm non nớt đột nhiên vang ở bên tai…
Ngẩng đầu, Vệ Ảnh một trận ngạc nhiên…
“Ninh Ninh…”
Kha Ninh như du hồn thân thể trong suốt lơ lửng ở phía trên bọn họ, đang vui vẻ trêu đùa bọn họ, thật là đáng yêu…
Cúi đầu không hiểu nhìn Kha Kính trong ngực, Kha Kính lại có chút xấu hổ đẩy Vệ Ảnh ra, tựa hồ ở trước mặt hài tử thân thiết như vậy, có chút ngượng ngùng…
“Tĩnh Đình chúng ta chưa chết, chúng ta còn sống, nơi này là phía sau núi Ngọc Lang, ngươi đã quên sao?”
Nghe Kha Kính nói, Vệ Ảnh theo ngón tay của hắn nhìn đồ vật trên vách động quen thuộc, ở đây thật sự là phía sau núi Ngọc Lang, chỗ rất nhiều năm trước mình cùng Kha Kính ở.
“Kính Nhi, chúng ta sao lại đến nơi này? Ninh Ninh hắn…” Vệ Ảnh nhớ kỹ chính mình rõ ràng nhảy từ đỉnh núi Ngọc Lang xuống vực sâu vạn trượng.
“Tĩnh Đình, ngươi nhớ kỹ rất nhiều năm kia, chúng ta ở chỗ này từng cứu một tiểu lang màu đen không? Lúc đó tiểu lang kia bị mắc trong bẫy của thợ săn, chân sau bị thương…”
“Ta nhớ kỹ, lúc đó ta còn bị nó cắn một cái!” Vệ Ảnh giơ lên tay trái, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, thế nhưng dấu răng nho nhỏ vẫn như trước ở trên mu bàn tay! Bây giờ nghĩ lại, còn có chút tức giận bất bình…
“Đó là Ảnh cha nên bị ta cắn nha… Ai bảo ngươi nhéo đuôi nhỏ khả ái của người ta. ô ô, bây giờ vẫn đau yêu…” Kha Ninh trong suốt vẻ mặt làm bộ đáng thương, trong mắt cũng một trận giảo hoạt…
“Đó chính là… Ngươi là…” Vệ Ảnh ngực một trận kinh ngạc, nói đến thế…
“Đúng, Ninh Ninh chính là tiểu lang kia, nó cũng không phải là một tiểu lang thông thường, hắn là con nhỏ của Lang thần, hắn thừa dịp Lang thần ngủ, từ phía trên chạy xuống chơi đùa, không nghĩ sẽ nhảy xuống bẫy của thợ săn bẩy. Năm đó Lang thần vì báo đáp ân chúng ta cứu con, liền lúc ta hướng hắn cầu khẩn biến đổi thể chất trao đổi một đứa bé, liền đem con nhỏ của hắn đưa tới cho chúng ta, nhưng thật không ngờ sau lại xảy ra nhiều việc như vậy, cuối chúng ta vẫn cùng hào tử kia vô duyên…” Kha Kính hồi tưởng, thương tâm ghé vào trong lòng Vệ Ảnh, nước mắt vẫn là không nhịn được chảy ra…
“Cha đừng khóc, Ninh Ninh sẽ đau lòng …” Đứa bé hiểu chuyện dùng tay nhỏ bé vô hình an ủi hai mắt rơi lệ của phụ thân…
“Tiểu Kính, xin lỗi, toàn bộ là lỗi của ta, là ta vô tri khiến chúng ta bỏ lỡ nhiều thứ như vậy…” Vệ Ảnh ôm ái nhân trong lòng thật chặc, nói hết hối hận trong lòng…
“Xin lỗi, Ninh Ninh, đều là bởi vì ta tiếp nhận băng lăng chú mới hại ngươi thật sớm rời đi, vì ta, ngươi không đáng nha…” Giơ tay lên ôm lấy hài tử căn bản không có thân thể, Kha Kính trong lòng một trận đau đớn…
“Ừ, sẽ không, đó là Ninh Ninh tự nguyện cứu cha, bởi vì Ninh Ninh muốn cho cha và phụ thân hảo hảo cùng một chỗ nha, ” Kha Ninh rất vui vẻ dùng thanh âm mờ ảo nói, thế nhưng đột nhiên như nhớ lại cái gì, biến sắc, “Thế nhưng, cha vậy mà muốn tìm cái chết, Ninh Ninh cùng Ảnh cha cũng sẽ thương tâm nha, huống chi ngươi chết, ta cũng không bao giờ có thể quay về cùng các ngươi một chỗ nữa nha, nếu không ta khẩn cầu Lang thần đa đa cứu ngươi, hiện tại các ngươi đã sớm là thiên nhân cách xa nhau vĩnh không gặp…”
“Xin lỗi, hài tử của ta… Rất cảm tạ Lang thần, cho ta một cơ hội cuối cùng…” Kha Kính vừa áy náy vừa cảm kích rơi lệ không ngừng…
“Tiểu Kính, ta, ta sao lại không rõ ý tứ của ngươi?” Vệ Ảnh đầu óc mơ hồ hướng ái nhân trong lòng hỏi.
“Tĩnh Đình, là như vậy. Lúc ta đang nhảy vực thì được Lang thần cứu, hắn cùng với ta đánh cược, hắn nói ngươi sẽ nhảy xuống, ta không tin, lúc đó chúng ta liền đánh cược, chỉ cần ngươi nhảy xuống vực Ngọc Lang, hắn liền vì chúng ta nối lại tơ hồng đã đứt, phù hộ chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, đời này không bao giờ chia lìa nữa, đồng thời Lang thần cũng sẽ đem con nhỏ của hắn, cũng chính là Ninh Ninh một lần nữa trả cho chúng ta, nếu như ngươi không có nhảy xuống, Lang thần sẽ thanh toàn ta chết!”
“Cũng may, ta nhảy…” Vệ Ảnh ôm thật chặc Kha Kính mà trả lời, cũng may mình nhảy!
“Ân, lúc này ta là thật tin tưởng ngươi là thật sự yêu ta, Lang thần nói qua, nếu như không phải yêu một người sâu đậm, sẽ không vì người kia mà ngay cả mạng của mình cũng không cần! Cho nên ta quyết định nghe lời hắn, buông tất cả… Tĩnh Đình, ngươi vẫn nguyện ý cùng ta ở tại chỗ này sao?” Kha Kính đỏ mặt, ánh mắt sợ sệt bất an nhìn Vệ Ảnh.
“Đương nhiên, ta đương nhiên phải bồi ngươi, đời đời kiếp kiếp cùng ngươi bầu bạn!” Vệ Ảnh ôm Kha Kính thật chặc, lúc này y có thể vĩnh viễn không buông tay…
“Ân ân ân, ta đây một cái bóng đèn lớn thật thật là sáng thật là sáng yêu…” Một bên Kha Ninh rất là vui vẻ lái cười đùa, giả bộ ho khan, Kha Kính lập tức đỏ mặt đẩy ái nhân ra, kinh giác mình ở trước mặt hài tử thất thố…
“Ngươi…” Vệ Ảnh trong lòng một trận khó chịu, sau đó thực sự phải có một bóng đèn thật lớn như thế, thật đúng là sát phong cảnh. Năm đó cái loại cảm giác này lại lần nữa về trong lòng, có hài tử cũng là một chuyện phiền toái nha…
“Ảnh cha, không nên đối cha quá thô lỗ nha…” Kha Ninh vui vẻ trêu đùa, gương mặt thần bí hề hề, “Từ giờ trở đi, thân thể của cha sẽ rất yếu ớt nha, không chịu nổi ngươi lăn qua lăn lại…”
“Gì…” Ý tứ? Đột nhiên, Vệ Ảnh như nhận ra cái gì, mừng rỡ nhìn về phía ái nhân, “Tiểu Kính, là thật sao?”
Nhìn Kha Kính đỏ mặt, nhẹ nhàng xốc vạt áo lên lộ ra tiểu phúc, phía trên kia, một đầu sói trắng nho nhỏ phấn nộn nộn cực độ rõ ràng đang hiện lên là hình dạng của nó vừa nảy sinh sẽ khỏe mạnh không gì sánh được, lần này là truyền thừa huyết thống của Vệ Ảnh, hài tử Nguyệt tộc!
“Là tối hôm qua… Tối hôm qua, ” Kha Kính có chút xấu hổ ngẩng đầu, thâm tình tràn ngập yêu thương nhìn về phía ái nhân, “Ninh Ninh, rất nhanh thì sẽ trở lại…”
“Tiểu Kính…” Nhẹ nhàng đưa hắn tiến vào trong lòng mình, khó kìm lòng nổi hôn lên đôi môi còn hơi lộ ra vẻ tái nhợt, ở trong lòng âm thầm thề sẽ vì ái nhân trong lòng kiềm hạnh phúc nhất tốt đẹp nhất bầu trời…
“Phải đợi ta nha…” Trong không khí thấy Kha Ninh dần phai đi ôn uyển cười, mong đợi không đành lòng lúc đó tiêu thất, lại không thể làm gì liền cực kỳ hạnh phúc hóa thành một luồng sáng vây ôm hôn hai người, dung nhập vào thân thể bọn họ, linh hồn, còn tựa hồ vĩnh viễn cũng hóa không ra, yêu thương nồng đậm…
Mấy tháng sau…
Trong đào hoa viên truyền đến từng đợt tiếng trẻ con khóc vang dội…
“Kính Nhi, ngươi xác định tiểu tử này chính là Ninh Ninh sao?” Vệ Ảnh bất đắc dĩ nhìn tiểu oa nhi liên tục khóc trong lòng Kha Kính, hắn cùng với Ninh Ninh mấy tháng trước hoạt bát giảo hoạt lại khả ái vô cùng kia kém nhiều lắm đi, oa nhi này mỗi ngày trừ ăn, ngủ chính là khóc nháo không ngừng, Vệ Ảnh nhanh bị nó làm suy nhược tinh thần, ai cũng chưa từng thấy qua hài tử Nguyệt tộc, ầm ĩ như hắn, cho dù là Nguyệt La cũng không có ầm ĩ như vậy?
“Đương nhiên, Lang thần đáp ứng sẽ đem Ninh Ninh trả về, như vậy hắn nhất định chính là Ninh Ninh…” Kha Kính dùng sức dỗ oa oa không ngừng khóc nháo.
“Lang thần hắn già hồ đồ rồi, nhất định lầm, Ninh Ninh mới không có ầm ĩ như thế … A… Đau…” Vệ Ảnh lời còn chưa nói hết đã bị cục cưng hóa thân thành tiểu hắc lang cắn, vừa lúc chỗ bị cắn cùng chỗ lần đầu gặp lâu trước kia giống nhau
“Ha ha ha… Tĩnh Đình, ta xác định hắn nhất định là Ninh Ninh! Bởi vì hắn thích cắn ngươi, hơn nữa mỗi lần cắn cùng một chỗ…”
“A… Tiểu tử thối, chờ ngươi trưởng thành, nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi… A… Ngươi mau nhả ra, đau…”
“A… Ngươi còn cắn không buông, đau… Đau đau…” Vệ Ảnh muốn đẩy miệng tiểu lang nhi ra, nhưng lại sợ dùng lực quá lớn làm nó bị thương, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu chờ tiểu lang nhì cắn mệt nhả ra.
“Ha ha ha ha…” Kha Kính ôm tiểu lang nhi cười nhìn Vệ Ảnh chật vật bất kham, đời này có thể có được Vệ Ảnh cùng Ninh Ninh, mình thật sự rất hạnh phúc…
Trong hoa viên phía sau núi Ngọc Lang, truyền đến từng tiếng cười hạnh phúc, tiếng cười kia xuyên qua rừng hoa đào, truyền vào tận trời, người ta chỉ cần nghe tiếng cười hạnh phúc đều có thể bị nhiễm niềm vui vẻ hạnh phúc của bọn họ, Lang thần trên trời ngáp một cái, nhắm mắt lại yên tâm ngủ, tiểu tử đáng ghét kia rốt cục cũng đi, mình cuối cùng là có thể mỹ mỹ ngủ một giấc, trời biết từ sau khi tiểu gia hỏa này sinh ra, mình chưa từng được ngủ ngon…
Vệ Ảnh đáng thương, Lang thần ta đồng cảm ngươi, ngày “đẹp” của ngươi còn ở phía sau ni? Đây hết thảy đều vừa mới bắt đầu… Không con Lang thần nhẹ người vui vẻ ngủ… Hoàn toàn nghe không được tiếng kêu thảm thiết của Vệ Ảnh ở nhân gian thống khổ rồi lại ngọt ngào, người… Muốn có được hạnh phúc, đều cần nỗ lực lớn chút! Vệ Ảnh ngươi hảo hảo hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của ngươi đi…
(Toàn văn hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.