Chương 9: Càng hot
A Nguyễn Hữu Tửu
26/03/2021
"Luôn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó. "
Trên thực tế mỗi lớp đều có một phòng học phụ, chỉ là phòng học phụ chưa từng có ai tiến vào. Lâm Gia không biết tại sao trong tay Giang Liễm lại có chìa khoá phòng học phụ, nhưng nghĩ đến thuyết pháp trong miệng những người khác nói rằng nếu đắc tội với đối phương sẽ bị ban biên tập cắt hình, nên việc Giang Liễm có thể cầm được chìa khoá phòng học phụ cũng chẳng có gì lạ.
Nếu là bối cảnh mà tổ tiết mục cũng không dám đắc tội, vậy tại sao lại để ý chuyện cậu nói rằng sẽ đi tố cáo hắn với quản lý?
Lâm Gia chỉ nghi ngờ trong nháy mắt, sau đó dời tâm tư đi chỗ khác. Quá trình như thế nào không quan trọng, kết quả tốt mới là mong muốn của cậu. Lúc này cậu nên suy nghĩ buổi tối tìm cớ gì tách Hạ Đông Thiền ra mới phải.
Dùng cả buổi chiều cũng không tìm ra lý do, thậm chí ở tiết thanh nhạc vì không yên lòng, còn bị thầy thanh nhạc chỉ đích danh gọi lên phê bình. Lâm Gia giả vờ khiêm tốn thành khẩn, đối với phê bình của thầy hướng dẫn tiếp thu toàn bộ, sau khi quay lưng về lại đội ngũ, lại vẫn là vào tai trái ra tai phải, không đặt những lời này ở trong lòng.
Ngược lại cũng không phải cậu không tôn trọng thầy hướng dẫn, chỉ là cậu không có thiên phú về ca hát, điều kiện giọng hát chỉ có thể dùng từ tạm được để hình dung, âm vực lại lệch lạc. Cái này cũng khiến cậu trực tiếp lựa chọn nghiêng về vũ đạo hơn khi trình diễn một bài vừa nhảy vừa hát.
Ngoài ý muốn là, việc ban ngày còn sứt đầu mẻ trán, buổi tối lại giải quyết một cách dễ dàng.
Trên đường cùng Hạ Đông Thiền đi ăn cơm tối, đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Tối hôm nay tôi tính ở lại phòng tập, cậu có muốn đi với tôi không?"
Lâm Gia lắc lắc đầu nói: "Tôi muốn về sớm một chút. "
Hạ Đông Thiền đột nhiên dừng bước, quay mặt lại hí mắt quan sát cậu, "Lâm Gia, cậu thực sự tính cứ lơ mơ như vậy đến vòng loại đầu tiên, sau đó trực tiếp xách valy rời đi sao? "
Lâm Gia không trả lời cậu ta, hai tay đút túi quần thờ ơ cười, "Như vậy không tốt sao? Cậu sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh. "
Hạ Đông Thiền nghiêng đầu, thoải mái mở miệng: "Lâm Gia, với tôi mà nói, chỉ top 20 mới coi là đối thủ cạnh tranh của tôi. Tôi sẽ không cho phép mình loại khỏi danh sách top 20 trước khi đến vòng chung kết. "
Cậu ta cười hì hì ôm lấy cánh tay Lâm Gia, làm như vô ý nói ra nhưng lại sâu xa khó lường: "Lâm Gia, tôi không tin cậu sẽ cam tâm loại ở vòng thứ nhất. "
Lâm Gia sắc mặt hơi biến, nở nụ cười, "Cậu nói đúng, tôi bây giờ đích xác là có chút không cam lòng. Chỉ là," Cậu rũ mắt xuống, đá một cục đá ngáng trước mặt, như là đang hỏi Hạ Đông Thiền, lại như đang thầm thì,"Luôn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó. "
Cậu nghĩ, nếu đã thiếu thứ gì đó vậy thì cậu sẽ quyết tâm ở lại chỗ này để nỗ lực giành lấy nó.
Buổi tối chín giờ năm mươi phút Lâm Gia đến phòng học phụ lớp A. Phòng học phụ có hai cánh cửa, một cánh thông tới phòng học lớp A, một cánh khác thì nối liền với hành lang bên kia tòa nhà, Lâm Gia trực tiếp lượn đến hành lang bên kia.
Rèm cửa sổ đóng chặt, nhìn không ra có người bên trong phòng học hay không. Lâm Gia giơ tay lên gõ cửa, lại phát hiện cửa cũng không có khóa. Cậu đi vào trong phòng trở tay khép cửa lại, Giang Liễm ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, đầu tiên là hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó mới nói: "Đóng cửa lại. "
Lâm Gia theo lời khóa trái cửa lại, đi tới trước mắt đối phương ngồi xổm xuống, giơ tay lên lấy mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu xuống, gẩy sợi tóc bị mũ ép xẹp lép trên trán, đưa mũ cho Giang Liễm, "Trả lại cho anh. "
Giang Liễm nhận mũ ném qua một bên, "Cần làm nóng người trước không? "
Lâm Gia nói: "Tôi tự mình làm nóng người, anh không cần làm cùng tôi. "
Cậu đi tới trước gương chậm rãi thả lỏng eo.
Giang Liễm hơi hơi mỉm cười, đứng dậy đi về phía cậu, "Tôi có nói sẽ làm cùng cậu sao?"
Lâm Gia hai tay còn vịn ở trên đùi chưa buông ra, thân thể hơi chao đảo một cái, rất nhanh khuôn mặt đã phát hồng. Theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi mở miệng lại chỉ phun ra một hơi thở.
Giang Liễm vươn một cánh tay, cách vải áo nâng eo của cậu, nhướng mày nhận xét nói: "Lâm Gia, cậu bước lùi lại. "
Lâm Gia không nói chuyện, dù là giỏi nhịn đến đâu, cũng không nhịn được ở trong lòng mắng Giang Liễm hai lần, một lát sau cắn chặt hàm răng phun ra một câu: "Buổi tối tôi ăn nhiều. "
Giang Liễm nói: "Trước vận động không được ăn quá ăn no. "
Nói xong, xốc áo cậu lên, tay kia giơ lên nắm bụng dưới bằng phẳng căng mịn của cậu, "Cơm tối không ăn nhiều, nói dối trái lại mặt không đỏ tim không đập. "
Một trận ngứa ngáy từ rốn kéo lên trên từ lòng bàn tay Giang Liễm truyền tới.
Cánh tay nắm eo cậu bỗng dưng dùng sức, Giang Liễm kéo cậu lên, thu tay về nói: "Eo của cậu không thành vấn đề, trực tiếp ép chân --"
Lời hắn vừa dứt, liếc nhìn Lâm Gia còn đứng tại chỗ đang cho tay vào áo mình, hơi cau mày nói: "Cậu đang làm gì thế? "
Lâm Gia mím môi ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Giang Liễm, con ngươi dưới ngọn đèn trở nên đen bóng mà sáng rực, trong giọng nói lộ ra vài phần chịu đựng và khó nhịn: "Bụng tôi ngứa. "
Giang Liễm đột nhiên nheo mắt, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Kết quả lúc ép chân, Lâm Gia cũng không hiểu sao lại đắc tội Giang Liễm rồi. Đối phương giơ đầu gối lên để ở sau lưng cậu, lực càng ngày càng nặng.
Lâm Gia nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Giang Liễm ngừng động tác, ngược lại buông cái chân kia xuống, có chút không yên lòng mà ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt cậu nói: "Được rồi, đứng lên đi. "
Lâm Gia từ trên sàn nhà đứng lên, do dự ngẩng đầu đưa tay lên sờ sờ nửa bên mặt bị Giang Liễm vỗ qua.
Giang Liễm đứng ở trước video liếc mắt nhìn, thản nhiên mở miệng nói: "Yên tâm, tay tôi không bẩn. "
Sắc mặt Lâm Gia hơi lộ ra kỳ quái, nhịn không được hỏi hắn: "Anh bình thường cũng vỗ mặt Minh Nhượng như vậy? "
Nhưng mà bên môi khó khăn lắm phun mới ra một âm tiết, thanh âm đã bị tiếng nhạc như thủy triều vọt tới bao trùm. Lâm Gia sửng sốt một giây, lại cảm giác lời này của mình nếu hỏi cũng rất quái lạ.
Giang Liễm có thường vỗ mặt Minh Nhượng như vậy không, có liên quan gì tới cậu đâu chứ.
Cậu thừa nhận vóc dáng Giang Liễm quả thực rất đẹp, thậm chí bề ngoài của đối phương nếu đặt trước toàn bộ thực tập sinh cũng có thể xưng là ưu việt. Nhưng mà gương mặt có dễ nhìn đi nữa, nhìn nhiều lần, cũng tự nhiên miễn dịch.
Lâm Gia ở trước mặt Giang Liễm nhảy Ca khúc chủ đề qua một lần, Giang Liễm chỉ uốn nắn cho cậu hai ba động tác tay nhanh, lại dứt khoát đưa ra một câu, cần phải đem các động tác cơ bản mở rộng ra một chút, nhìn vào sẽ đẹp mắt hơn, đồng thời cũng phải tránh không được dùng sức quá mạnh.
Những điểm còn lại cũng không đánh giá gì thêm.
"Vấn đề trong vũ đạo của cậu không nhiều, nền tảng vũ đạo của cậu cũng không kém." Giang Liễm lùi nhạc về khúc dạo đầu, "Lời bài hát thuộc chưa? "
Lâm Gia nghe vậy sửng sốt, "Thuộc rồi. "
Giang Liễm khẽ giơ cằm lên nhìn cậu, "Bây giờ hát theo nhạc một lần đi. "
Sắc mặt Lâm Gia có hơi chần chừ, nhưng vẫn làm theo hát Ca khúc chủ đề một lần.
Phần điệp khúc Lâm Gia hát không lên, giọng hát nhiều lần đứng ở biên giới lạc nhịp. Giang Liễm nhấn nút tạm dừng, nhíu mày nhìn về phía cậu, "Cậu biết vấn đề lớn nhất của mình nằm ở đâu không? "
Nét mặt Lâm Gia xẹt qua vẻ lúng túng, "Hát luôn là điểm yếu của tôi. "
"Âm vực cao thấp là trời sinh, nhưng không phải sau này không thể mở ra." Tiếng nói Giang Liễm vừa thấp vừa trầm, ánh mắt rơi trên mặt cậu ngày càng sắc bén, "Cậu không thể ảo tưởng đi bất kỳ con đường tắt nào để qua mặt thầy hướng dẫn, cậu nên nghĩ là mình sẽ làm gì để sửa chữa điểm yếu này. Muốn vào lớp A, hát nhảy là điều kiện cơ bản. "
"Đương nhiên cũng có phương pháp thứ hai." Giang Liễm giọng nói ngừng lại,"Cậu còn có thể dựa vào fan. Chẳng qua mấy thứ như fan," hắn mỉm cười một cái, "Cậu bây giờ có không? "
Lâm Gia như bị đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt có chút khó coi.
Thu biểu cảm cậu vào đáy mắt, Giang Liễm lại cong khóe môi lên. Hắn móc điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, "Tôi phải đi về. "
Lâm Gia lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, không nói một lời đi về phía cửa.
Giang Liễm gọi cậu lại, lúc Lâm Gia theo tiếng quay đầu, một vật bị ném tới.
Vật ở giữa không trung vẽ ra một độ cung thật cao, chuẩn xác không lệch rơi vào lòng Lâm Gia, lại ở giữa hai cánh tay cậu rớt xuống đất.
Lâm Gia xoay người lại nhặt, mới nhìn rõ là một cái chìa khoá.
Giang Liễm lướt qua cậu kéo cửa ra đi ra ngoài, "Phòng học phụ này chỉ có mình tôi dùng, cậu muốn thì có thể tự tới. "
Lâm Gia bất ngờ, nắm chìa khoá đứng ở cạnh cửa sững sờ chốc lát. Một giây kế tiếp liếc mắt thấy mũ lưỡi trai trắng bị ném ở một góc, cậu bỗng dưng hoàn hồn, nhặt mũ lưỡi trai lên chạy ra cửa đuổi theo.
Nhưng mà một đường chạy ra tòa nhà huấn luyện, cũng không thấy bóng dáng Giang Liễm đâu. Lâm Gia cầm mũ trở lại phòng học phụ, thở hồng hộc ở trên sàn nhà dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) nằm xuống.
Chuyện xảy ra buổi tối nay như một thước phim nhựa chiếu qua trước mắt vậy, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, tiện tay cầm mũ lưỡi trai của Giang Liễm chụp lên mắt.
Lúc Giang Liễm trở về, Minh Nhượng đang rung đùi tựa ở trên ghế sa lon gọi video nói chuyện. Nhìn thấy Giang Liễm mở cửa đi vào, hắn chán đến chết mà ngắt video, mở miệng nói: "Về rồi? "
Giang Liễm bỏ chìa khoá xuống, liếc điện thoại di động trong tay Minh Nhượng một cái, "Cậu chú ý một chút, trong lúc quay chương trình bị khui ra chuyện giao du thân mật với bạn gái trên mạng không phải chuyện gì tốt. "
Minh Nhượng không để bụng cười, ngồi nghiêm chỉnh quan sát hắn một hai cái, "Cậu đi đâu làm gì? Cậu đừng nói với tôi, cậu ngâm ở phòng luyện tập tới giờ mới về đấy. "
Giang Liễm mở tủ quần áo ra lục lọi, thờ ơ đáp: "Ở phòng luyện tập. "
"Cậu dạy Lâm Gia vũ đạo hả?" Vẻ mặt Minh Nhượng ngờ vực, "Lẽ nào cậu còn để bụng chuyện cậu ta nói sẽ tố cáo cậu với quản lý?" Giọng hắn nhạo báng, "Quản lý có gan giữ điện thoại di động của cậu mà không trả? "
"Không phải vì chuyện này." Giang Liễm cong môi cười, lấy ra một viên chocolate từ trong túi quần, vứt cho Minh Nhượng, " Ăn chocolate không? "
Minh Nhượng mở vỏ cắn một cái, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn hắn, "Cậu từ chỗ nào lấy được thứ đồ chơi ngọt sâu răng như vậy? "
Giang Liễm đáp: "Lấy ở chỗ Lâm Gia. "
Vẻ mặt Minh Nhượng hơi ngớ ra, rốt cục cũng chậm chạp hiểu được, tâm tình trêu tức trong mắt càng sâu, "Cậu nói thử, là thực tập sinh giao du thân mật với bạn gái trên mạng càng hot, hay là thực tập sinh ép buộc một thực tập sinh khác quan hệ không đứng đắn với mình hot hơn? "
Giang Liễm chẳng ừ hử gì, trong đầu hiện lên dáng dấp của Lâm Gia. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi không thích ép buộc người khác, loại chuyện này vẫn là đôi bên tình nguyện sẽ tốt hơn. "
Trên thực tế mỗi lớp đều có một phòng học phụ, chỉ là phòng học phụ chưa từng có ai tiến vào. Lâm Gia không biết tại sao trong tay Giang Liễm lại có chìa khoá phòng học phụ, nhưng nghĩ đến thuyết pháp trong miệng những người khác nói rằng nếu đắc tội với đối phương sẽ bị ban biên tập cắt hình, nên việc Giang Liễm có thể cầm được chìa khoá phòng học phụ cũng chẳng có gì lạ.
Nếu là bối cảnh mà tổ tiết mục cũng không dám đắc tội, vậy tại sao lại để ý chuyện cậu nói rằng sẽ đi tố cáo hắn với quản lý?
Lâm Gia chỉ nghi ngờ trong nháy mắt, sau đó dời tâm tư đi chỗ khác. Quá trình như thế nào không quan trọng, kết quả tốt mới là mong muốn của cậu. Lúc này cậu nên suy nghĩ buổi tối tìm cớ gì tách Hạ Đông Thiền ra mới phải.
Dùng cả buổi chiều cũng không tìm ra lý do, thậm chí ở tiết thanh nhạc vì không yên lòng, còn bị thầy thanh nhạc chỉ đích danh gọi lên phê bình. Lâm Gia giả vờ khiêm tốn thành khẩn, đối với phê bình của thầy hướng dẫn tiếp thu toàn bộ, sau khi quay lưng về lại đội ngũ, lại vẫn là vào tai trái ra tai phải, không đặt những lời này ở trong lòng.
Ngược lại cũng không phải cậu không tôn trọng thầy hướng dẫn, chỉ là cậu không có thiên phú về ca hát, điều kiện giọng hát chỉ có thể dùng từ tạm được để hình dung, âm vực lại lệch lạc. Cái này cũng khiến cậu trực tiếp lựa chọn nghiêng về vũ đạo hơn khi trình diễn một bài vừa nhảy vừa hát.
Ngoài ý muốn là, việc ban ngày còn sứt đầu mẻ trán, buổi tối lại giải quyết một cách dễ dàng.
Trên đường cùng Hạ Đông Thiền đi ăn cơm tối, đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Tối hôm nay tôi tính ở lại phòng tập, cậu có muốn đi với tôi không?"
Lâm Gia lắc lắc đầu nói: "Tôi muốn về sớm một chút. "
Hạ Đông Thiền đột nhiên dừng bước, quay mặt lại hí mắt quan sát cậu, "Lâm Gia, cậu thực sự tính cứ lơ mơ như vậy đến vòng loại đầu tiên, sau đó trực tiếp xách valy rời đi sao? "
Lâm Gia không trả lời cậu ta, hai tay đút túi quần thờ ơ cười, "Như vậy không tốt sao? Cậu sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh. "
Hạ Đông Thiền nghiêng đầu, thoải mái mở miệng: "Lâm Gia, với tôi mà nói, chỉ top 20 mới coi là đối thủ cạnh tranh của tôi. Tôi sẽ không cho phép mình loại khỏi danh sách top 20 trước khi đến vòng chung kết. "
Cậu ta cười hì hì ôm lấy cánh tay Lâm Gia, làm như vô ý nói ra nhưng lại sâu xa khó lường: "Lâm Gia, tôi không tin cậu sẽ cam tâm loại ở vòng thứ nhất. "
Lâm Gia sắc mặt hơi biến, nở nụ cười, "Cậu nói đúng, tôi bây giờ đích xác là có chút không cam lòng. Chỉ là," Cậu rũ mắt xuống, đá một cục đá ngáng trước mặt, như là đang hỏi Hạ Đông Thiền, lại như đang thầm thì,"Luôn cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó. "
Cậu nghĩ, nếu đã thiếu thứ gì đó vậy thì cậu sẽ quyết tâm ở lại chỗ này để nỗ lực giành lấy nó.
Buổi tối chín giờ năm mươi phút Lâm Gia đến phòng học phụ lớp A. Phòng học phụ có hai cánh cửa, một cánh thông tới phòng học lớp A, một cánh khác thì nối liền với hành lang bên kia tòa nhà, Lâm Gia trực tiếp lượn đến hành lang bên kia.
Rèm cửa sổ đóng chặt, nhìn không ra có người bên trong phòng học hay không. Lâm Gia giơ tay lên gõ cửa, lại phát hiện cửa cũng không có khóa. Cậu đi vào trong phòng trở tay khép cửa lại, Giang Liễm ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, đầu tiên là hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó mới nói: "Đóng cửa lại. "
Lâm Gia theo lời khóa trái cửa lại, đi tới trước mắt đối phương ngồi xổm xuống, giơ tay lên lấy mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu xuống, gẩy sợi tóc bị mũ ép xẹp lép trên trán, đưa mũ cho Giang Liễm, "Trả lại cho anh. "
Giang Liễm nhận mũ ném qua một bên, "Cần làm nóng người trước không? "
Lâm Gia nói: "Tôi tự mình làm nóng người, anh không cần làm cùng tôi. "
Cậu đi tới trước gương chậm rãi thả lỏng eo.
Giang Liễm hơi hơi mỉm cười, đứng dậy đi về phía cậu, "Tôi có nói sẽ làm cùng cậu sao?"
Lâm Gia hai tay còn vịn ở trên đùi chưa buông ra, thân thể hơi chao đảo một cái, rất nhanh khuôn mặt đã phát hồng. Theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi mở miệng lại chỉ phun ra một hơi thở.
Giang Liễm vươn một cánh tay, cách vải áo nâng eo của cậu, nhướng mày nhận xét nói: "Lâm Gia, cậu bước lùi lại. "
Lâm Gia không nói chuyện, dù là giỏi nhịn đến đâu, cũng không nhịn được ở trong lòng mắng Giang Liễm hai lần, một lát sau cắn chặt hàm răng phun ra một câu: "Buổi tối tôi ăn nhiều. "
Giang Liễm nói: "Trước vận động không được ăn quá ăn no. "
Nói xong, xốc áo cậu lên, tay kia giơ lên nắm bụng dưới bằng phẳng căng mịn của cậu, "Cơm tối không ăn nhiều, nói dối trái lại mặt không đỏ tim không đập. "
Một trận ngứa ngáy từ rốn kéo lên trên từ lòng bàn tay Giang Liễm truyền tới.
Cánh tay nắm eo cậu bỗng dưng dùng sức, Giang Liễm kéo cậu lên, thu tay về nói: "Eo của cậu không thành vấn đề, trực tiếp ép chân --"
Lời hắn vừa dứt, liếc nhìn Lâm Gia còn đứng tại chỗ đang cho tay vào áo mình, hơi cau mày nói: "Cậu đang làm gì thế? "
Lâm Gia mím môi ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Giang Liễm, con ngươi dưới ngọn đèn trở nên đen bóng mà sáng rực, trong giọng nói lộ ra vài phần chịu đựng và khó nhịn: "Bụng tôi ngứa. "
Giang Liễm đột nhiên nheo mắt, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.
Kết quả lúc ép chân, Lâm Gia cũng không hiểu sao lại đắc tội Giang Liễm rồi. Đối phương giơ đầu gối lên để ở sau lưng cậu, lực càng ngày càng nặng.
Lâm Gia nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Giang Liễm ngừng động tác, ngược lại buông cái chân kia xuống, có chút không yên lòng mà ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt cậu nói: "Được rồi, đứng lên đi. "
Lâm Gia từ trên sàn nhà đứng lên, do dự ngẩng đầu đưa tay lên sờ sờ nửa bên mặt bị Giang Liễm vỗ qua.
Giang Liễm đứng ở trước video liếc mắt nhìn, thản nhiên mở miệng nói: "Yên tâm, tay tôi không bẩn. "
Sắc mặt Lâm Gia hơi lộ ra kỳ quái, nhịn không được hỏi hắn: "Anh bình thường cũng vỗ mặt Minh Nhượng như vậy? "
Nhưng mà bên môi khó khăn lắm phun mới ra một âm tiết, thanh âm đã bị tiếng nhạc như thủy triều vọt tới bao trùm. Lâm Gia sửng sốt một giây, lại cảm giác lời này của mình nếu hỏi cũng rất quái lạ.
Giang Liễm có thường vỗ mặt Minh Nhượng như vậy không, có liên quan gì tới cậu đâu chứ.
Cậu thừa nhận vóc dáng Giang Liễm quả thực rất đẹp, thậm chí bề ngoài của đối phương nếu đặt trước toàn bộ thực tập sinh cũng có thể xưng là ưu việt. Nhưng mà gương mặt có dễ nhìn đi nữa, nhìn nhiều lần, cũng tự nhiên miễn dịch.
Lâm Gia ở trước mặt Giang Liễm nhảy Ca khúc chủ đề qua một lần, Giang Liễm chỉ uốn nắn cho cậu hai ba động tác tay nhanh, lại dứt khoát đưa ra một câu, cần phải đem các động tác cơ bản mở rộng ra một chút, nhìn vào sẽ đẹp mắt hơn, đồng thời cũng phải tránh không được dùng sức quá mạnh.
Những điểm còn lại cũng không đánh giá gì thêm.
"Vấn đề trong vũ đạo của cậu không nhiều, nền tảng vũ đạo của cậu cũng không kém." Giang Liễm lùi nhạc về khúc dạo đầu, "Lời bài hát thuộc chưa? "
Lâm Gia nghe vậy sửng sốt, "Thuộc rồi. "
Giang Liễm khẽ giơ cằm lên nhìn cậu, "Bây giờ hát theo nhạc một lần đi. "
Sắc mặt Lâm Gia có hơi chần chừ, nhưng vẫn làm theo hát Ca khúc chủ đề một lần.
Phần điệp khúc Lâm Gia hát không lên, giọng hát nhiều lần đứng ở biên giới lạc nhịp. Giang Liễm nhấn nút tạm dừng, nhíu mày nhìn về phía cậu, "Cậu biết vấn đề lớn nhất của mình nằm ở đâu không? "
Nét mặt Lâm Gia xẹt qua vẻ lúng túng, "Hát luôn là điểm yếu của tôi. "
"Âm vực cao thấp là trời sinh, nhưng không phải sau này không thể mở ra." Tiếng nói Giang Liễm vừa thấp vừa trầm, ánh mắt rơi trên mặt cậu ngày càng sắc bén, "Cậu không thể ảo tưởng đi bất kỳ con đường tắt nào để qua mặt thầy hướng dẫn, cậu nên nghĩ là mình sẽ làm gì để sửa chữa điểm yếu này. Muốn vào lớp A, hát nhảy là điều kiện cơ bản. "
"Đương nhiên cũng có phương pháp thứ hai." Giang Liễm giọng nói ngừng lại,"Cậu còn có thể dựa vào fan. Chẳng qua mấy thứ như fan," hắn mỉm cười một cái, "Cậu bây giờ có không? "
Lâm Gia như bị đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt có chút khó coi.
Thu biểu cảm cậu vào đáy mắt, Giang Liễm lại cong khóe môi lên. Hắn móc điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, "Tôi phải đi về. "
Lâm Gia lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, không nói một lời đi về phía cửa.
Giang Liễm gọi cậu lại, lúc Lâm Gia theo tiếng quay đầu, một vật bị ném tới.
Vật ở giữa không trung vẽ ra một độ cung thật cao, chuẩn xác không lệch rơi vào lòng Lâm Gia, lại ở giữa hai cánh tay cậu rớt xuống đất.
Lâm Gia xoay người lại nhặt, mới nhìn rõ là một cái chìa khoá.
Giang Liễm lướt qua cậu kéo cửa ra đi ra ngoài, "Phòng học phụ này chỉ có mình tôi dùng, cậu muốn thì có thể tự tới. "
Lâm Gia bất ngờ, nắm chìa khoá đứng ở cạnh cửa sững sờ chốc lát. Một giây kế tiếp liếc mắt thấy mũ lưỡi trai trắng bị ném ở một góc, cậu bỗng dưng hoàn hồn, nhặt mũ lưỡi trai lên chạy ra cửa đuổi theo.
Nhưng mà một đường chạy ra tòa nhà huấn luyện, cũng không thấy bóng dáng Giang Liễm đâu. Lâm Gia cầm mũ trở lại phòng học phụ, thở hồng hộc ở trên sàn nhà dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) nằm xuống.
Chuyện xảy ra buổi tối nay như một thước phim nhựa chiếu qua trước mắt vậy, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, tiện tay cầm mũ lưỡi trai của Giang Liễm chụp lên mắt.
Lúc Giang Liễm trở về, Minh Nhượng đang rung đùi tựa ở trên ghế sa lon gọi video nói chuyện. Nhìn thấy Giang Liễm mở cửa đi vào, hắn chán đến chết mà ngắt video, mở miệng nói: "Về rồi? "
Giang Liễm bỏ chìa khoá xuống, liếc điện thoại di động trong tay Minh Nhượng một cái, "Cậu chú ý một chút, trong lúc quay chương trình bị khui ra chuyện giao du thân mật với bạn gái trên mạng không phải chuyện gì tốt. "
Minh Nhượng không để bụng cười, ngồi nghiêm chỉnh quan sát hắn một hai cái, "Cậu đi đâu làm gì? Cậu đừng nói với tôi, cậu ngâm ở phòng luyện tập tới giờ mới về đấy. "
Giang Liễm mở tủ quần áo ra lục lọi, thờ ơ đáp: "Ở phòng luyện tập. "
"Cậu dạy Lâm Gia vũ đạo hả?" Vẻ mặt Minh Nhượng ngờ vực, "Lẽ nào cậu còn để bụng chuyện cậu ta nói sẽ tố cáo cậu với quản lý?" Giọng hắn nhạo báng, "Quản lý có gan giữ điện thoại di động của cậu mà không trả? "
"Không phải vì chuyện này." Giang Liễm cong môi cười, lấy ra một viên chocolate từ trong túi quần, vứt cho Minh Nhượng, " Ăn chocolate không? "
Minh Nhượng mở vỏ cắn một cái, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn hắn, "Cậu từ chỗ nào lấy được thứ đồ chơi ngọt sâu răng như vậy? "
Giang Liễm đáp: "Lấy ở chỗ Lâm Gia. "
Vẻ mặt Minh Nhượng hơi ngớ ra, rốt cục cũng chậm chạp hiểu được, tâm tình trêu tức trong mắt càng sâu, "Cậu nói thử, là thực tập sinh giao du thân mật với bạn gái trên mạng càng hot, hay là thực tập sinh ép buộc một thực tập sinh khác quan hệ không đứng đắn với mình hot hơn? "
Giang Liễm chẳng ừ hử gì, trong đầu hiện lên dáng dấp của Lâm Gia. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi không thích ép buộc người khác, loại chuyện này vẫn là đôi bên tình nguyện sẽ tốt hơn. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.