Chương 25: Giao dịch không
A Nguyễn Hữu Tửu
26/03/2021
"Trên người cậu không có cái tôi muốn."
Lâm Gia không trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì bữa sáng đã mua về rồi.
Đề phòng còn có người chưa ăn điểm tâm, Ôn Miễn mua thêm một phần nữa. Trong số đồng đội trừ Lâm Gia ra, những người khác đều đã ăn sáng. Cậu ta đi đến phòng học sát vách hỏi, đưa bữa sáng còn lại cho thực tập sinh ở tổ sát vách .
Thực tập sinh rất cảm động mà nhận lấy, thậm chí còn cầm tay Ôn Miễn thề: " Ngày tổ tiết mục phát điện thoại di động, tôi nhất định sẽ đăng kí tài khoản vote cho cậu. "
Ôn Miễn cám ơn đối phương xong trở lại, đập Lâm Gia đang ăn điểm tâm trợn mắt nói, "Nhìn người ta đi rồi nhìn lại cậu mà xem. "
Lâm Gia dửng dưng, "Tôi và cậu ta không giống nhau." Cậu cong môi cười, "Cậu ta sẽ vote cho mình trước, rồi mới vote cho cậu. Tôi là one pick cậu. "
Ôn Miễn cười đến không dừng được.
Buổi chiều mọi người tổ A đến phòng hóa trang nhuộm tóc. Các trợ lý bận trước bận sau mà làm công việc chuẩn bị, thầy tạo mẫu tóc căn cứ vào tạo hình trang phục công diễn ngày đó, chọn cho bọn họ màu tóc là màu tím tro và màu xám sữa.
Giang Liễm, Trình Trì và Nhan Thường Phi là màu tím tro, còn Lâm Gia, Ôn Miễn và Kỳ Hoãn là màu xám sữa.
Lúc đợi gội đầu, Ôn Miễn tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vậy trong mắt fan ba người chúng ta là tình đầu hả? "
Mọi người cười cho qua, cũng không đem lời này để ở trong lòng.
Kỳ Hoãn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cẩn thận giơ tay hỏi: "Thầy ơi, em có thể nhuộm màu tím tro được không? "
Thầy tạo mẫu tóc nói: "Màu tóc ngoài việc dựa theo tạo hình ra, còn phải phù hợp với nước da và khuôn mặt của từng người. Nếu như em muốn nhuộm màu tím tro có thể sẽ không đẹp. "
Kỳ Hoãn thất vọng buông tay, "Cảm ơn thầy, vậy em sẽ nhuộm màu xám sữa. "
Nhìn vẻ mặt thay đổi của cậu ta, Lâm Gia không khỏi nhớ lại thanh âm nghe được sau rèm cửa số đêm đó, trong lòng tràn đầu tâm trạng vi diệu, ánh mắt nhịn không được mà lướt qua Nhan Thường Phi đang ngồi ở giữa mà nhìn vào Giang Liễm đang ngồi sau lưng đối phương.
Giang Liễm vừa vặn cũng đưa mắt tới, ánh mắt hai người lặng lẽ chạm vào nhau, Lâm Gia thoáng khựng lại, muốn dời ánh mắt đi, đã thấy Giang Liễm ở xa cách Nhan Thường Phi nhìn cậu khẽ cong môi.
Lâm Gia không cười, ngược lại giống như nhất thời nổi lên tâm tư muốn hơn thua vậy, trợn mắt đáp trả lại Giang Liễm.
Mắt thấy ý cười ở khóe môi đối phương dần dần thu lại rồi khôi phục về dáng dấp bình thường, Lâm Gia không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
Một giây kế tiếp mới phát hiện, trên mặt đối phương mặc dù không mang ý cười, nhưng trong mắt lại tràn ra vẻ hứng thú dạt dào, như sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Cậu hơi sửng sờ, sau đó quay lưng lại, để lại bóng lưng của mình cho đối phương ngắm.
Sáu người vào thuốc nhuộm cùng nhau, nhưng bởi vì chất tóc bất đồng, dẫn tới thời gian xả thuốc và nhuộm tóc không giống nhau.
Chất tóc của Lâm Gia rất tốt, tóc không dễ lên màu, là người tốn thời gian ở phòng hóa trang nhất. Các đồng đội nhuộm tóc xong lục tục rời đi, chỉ còn lại mình cậu ngồi trong phòng hóa trang ngủ gật.
Giữa chừng thầy tạo mẫu tóc có ghé qua kiểm tra một lần, nhìn bộ dáng hai mí mắt dán vào nhau của cậu từ trong gương, cười nói: "Thời gian còn khá lâu, em có thể ở đây ngủ một giấc. "
Lâm Gia ngước mắt liếc đồng hồ treo tường một cái, "Tầm khoảng bao lâu nữa? "
Thầy tạo mẫu tóc cũng theo ánh mắt cậu nhìn lên đồng hồ, " Em nhất định không về kịp giờ cơm tối ở căn tin, gọi điện thoại nhờ bạn mua giúp một phần đi!"
Lâm Gia vừa định gật đầu, lại nhớ đến điện thoại di động đã sớm nộp lên, mở miệng nói: "Em không có điện thoại di động. "
Thầy tạo mẫu tóc rất tự nhiên nói, " Tôi gọi giùm cậu. "
Lâm Gia không rõ ý nghĩa trong đó, muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy đối phương đã nhanh tay đè xuống nút gọi, màn hình điện thoại nhảy ra cuộc gọi đang được kết nối.
Vài giây sau, điện thoại có người tiếp. Thầy tạo mẫu tóc đứng cạnh cậu, nhấn loa ngoài, không đợi đối phương mở miệng đã nói trước: "Nhóm các em còn một cậu bạn nhỏ chưa nhuộm tóc xong, căn tin cũng sắp đóng cửa rồi nên em kêu người mang một phần cơm tối qua đây đi. "
Thanh âm quen thuộc từ bên kia điện thoại truyền ra, giọng nói mang theo lạnh lùng vốn có: "Ai? "
"Tên là --" Thầy tạo mẫu tóc thoáng ngừng lại, khom lưng liếc vào bảng tên ở bên eo Lâm Gia, "Tên là cậu bạn nhỏ Lâm Gia. "
Người bên kia điện thoại dừng lại hai giây, trước khi cúp điện thoại, ngắn gọn nói: "Được. "
Thầy tạo mẫu tóc cất điện thoại di động, trêu ghẹo Lâm Gia nói: "Nghe ra là người nào bên kia điện thoại không? "
Lâm Gia suy nghĩ một lát, chủ động hỏi: "Là ai? "
"Là Giang Liễm." Thầy tạo mẫu tóc đeo bao tay vào cầm tóc cậu lên xem, "Trước đây tôi từng làm tạo hình cho cậu ta mấy lần nên quan hệ cũng tạm được." Nói xong tháo bao tay xuống, vừa ngáp vừa ra ngoài, "Giờ em cứ ngủ một giấc đi, lúc tỉnh lại cơm tối có lẽ cũng vừa tới đấy . "
Lâm Gia gật đầu nói được, nhìn cánh cửa trước mắt mở ra rồi đóng lại, bóng dáng của đối phương cũng biến mắt trong tầm mắt, cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Nửa tiếng sau tỉnh lại, mới phát hiện trên ghế sa lon ở sau lưng đã có người ngồi. Người nọ đội mũ lưỡi trai, cúi đầu ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, chỉ cần liếc mắt nhìn, Lâm Gia đã nhận ra đó là Giang Liễm.
Dường như nghe thấy động tĩnh, đối phương nhấc mí mắt lên, "Dậy rồi thì ăn đi. "
Lâm Gia đi lấy cà mèn đặt vào ghế bên cạnh, "Buổi tối có luyện tập không? "
"Không luyện." Giang Liễm để điện thoại di động xuống dựa vào ghế sa lon, "Buổi tối sẽ quay cảnh đột nhập ký túc xá. "
Lâm Gia lập tức hiểu được, nguyên nhân Giang Liễm xuất hiện ở đây, có lẽ là không thích bị quay cuộc sống riêng tư.
Cậu ra vẻ tiếc nuối, nét mặt lại không mang bao nhiêu thất vọng, giọng nói càng tùy ý: "Tôi lạibỏ lỡ cơ hội lên ống kính một lần nữa."
Giang Liễm chợt đứng dậy, đi tới phía sau Lâm Gia, vành nón tạo ra một cái bóng phủ lên sống mũi cao thẳng của hắn, "Lên ống kính cũng không nhất thiết sẽ được phát sóng, không cần ôm hi vọng quá lớn. Đến lúc chính thức được chiếu thì bao nhiêu tiền đổ vào sẽ có bấy nhiêu ống kính. "
Lâm Gia không phải con nít, đương nhiên cũng biết không có chương trình tuyển chọn nào là công bằng tuyệt đối cả. Cậu tán thành lời nói của Giang Liễm, nhưng không nói gì thêm.
Chỉ ngẩng đầu lên, ngắm đường cằm hoàn mỹ của Giang Liễm trên đầu mình, "Anh cũng vậy sao? "
Giang Liễm đứng ở phía sau cậu, trên người không mặc áo lông, hai tay đút túi quần, hơi khom lưng, từ trên cao nhìn vào mắt cậu, lời ít mà ý nhiều đáp: "Tôi không phải. "
Lâm Gia nhớ tới lời đồn đãi mà thực tập sinh truyền miệng lúc trước, nội dung nhắc đến nhiều nhất chính là, dù công ty quản lý của Giang Liễm không ra tiền, tổ tiết mục cũng không dám cắt ống kính của hắn.
Cậu còn đang thất thần, Giang Liễm lại chợt cúi người.
Lâm Gia bất ngờ, duy trì tư thế ngửa đầu không hề động đậy, trái tim lại đột nhiên nhảy lên.
Mặt của đối phương càng ngày càng gần, chóp mũi hầu như muốn cạ vào mũi cậu. Mũ lưỡi trai che ánh đèn trên đầu, tầm nhìn lờ mờ không rõ.
Hương vị sữa tắm bao phủ xung quanh, chặt chẽ quyện vào khứu giác của cậu, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy sóng biển xanh thẳm ngoài khơi.
Môi Lâm Gia khẽ mấp máy, một câu nói còn đọng ở khóe môi.
Giang Liễm nghiêng đầu, tách ra. Bóng tối trong tầm mắt tản đi, tia sáng chiếu xuống. Cậu nghe Giang Liễm nói: "Cậu còn không ăn, sẽ nguội."
Lâm Gia hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cà mèn trong suốt trên chân mình.
Giang Liễm xoay người đến ghế sa lon lấy áo lông, "Tôi còn có việc, đi trước. "
Đôi mắt Lâm Gia từ cà mèn thu hồi, nói lời cảm ơn với hắn.
Giang Liễm đi tới cạnh cửa dừng bước lại, quay đầu lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"
Lâm Gia suy nghĩ hai giây, ngẩng đầu đáp: "Tôi chỉ muốn hỏi, sữa tắm của anh là hiệu gì. "
Giang Liễm khẽ nhướng đầu lông mày, không trả lời cậu, trực tiếp đẩy cửa đi.
Lâm Gia ngồi một mình trên ghế, yên lặng nhìn về phía cánh cửa kia hai lần, xác định đối phương sẽ không giữa chừng mà quay lại, mới giơ tay lên nhéo nhẹ vào sau cổ mỏi nhừ của mình.
Giang Liễm đi là có chuyện gì, Lâm Gia sau đó mới nhớ ra.
Đối phương đi không bao lâu, khoảng chừng thời gian một bữa cơm, thầy tạo mẫu tóc quay lại kiểm tra lần cuối, hai tay đặt ở đầu và cằm của cậu, nhìn vào gương xem xét cẩn thận, mặt lộ vẻ thoả mãn, "Màu xám sữa làm nổi bật lên làn da trắng."
Trong lòng Lâm Gia nghĩ không cần phải trắng đến vậy đâu, nét mặt lại treo lên nụ cười đúng mực.
"Ngày hôm qua có một thực tập sinh qua đây nhuộm tóc, da còn trắng hơn em, tên cũng rất dễ thương. Hình như tên là --" Người thầy tạo mẫu tóc không thể nhớ nổi tên người này lại nghẹn họng lần nữa, "Hình như tên Túc Nguyên. "
Lâm Gia sửa lại: "Lịch Nguyên. "
Thầy tạo mẫu tóc nói: "Không sai, là tên này, tôi nhớ cậu ta nhuộm màu hồng nhạt. "
Cậu và Lịch Nguyên gần như không hề lui tới, Lịch Nguyên còn có thù với cậu.
Trên thực tế, trừ lúc luyện tập Ca khúc chủ đề ra, thì từ phòng tập của Lâm Gia cơ hội có thể nhìn thấy đối phương ít đến đếm được bằng đầu ngón tay. Lần gần đây nhất nghe thấy cái tên Lịch Nguyên này, vừa hay là lúc bị Hạ Đông Thiền nhìn thấy cậu nhặt quyển tạp chí kia.
Lúc suy nghĩ bay tới trên người Hạ Đông Thiền, trong lòng Lâm Gia khẽ động. Cậu nhớ lại nội dung mà Lịch Nguyên viết cho Giang Liễm trên tờ ghi chú kia, sau đó mới vô tình phát hiện, thời gian vừa vặn là đêm nay.
Thời gian đã đến rất gần, nhưng mà có liên quan gì tới cậu đâu chứ. Lâm Gia tự đi xả thuốc nhuộm trên đầu, sấy khô mái tóc ngắn màu xám sữa xong, nói cảm ơn với thầy tạo mẫu tóc, ra cửa xuống lầu, đón lấy gió lạnh mà quay lại tòa nhà ký túc xá.
Ban đêm dưới ánh đèn ven đường hầu như không có người, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp vài thực tập sinh mặt áo lớp đi qua, cậu sẽ lịch sự gật đầu mỉm cười chào hỏi.
Chẳng qua trong cả quá trình, trong lòng Lâm Gia lại có chút không yên.
Cho đến khi nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lầu túc xá ở xa, cậu rốt cục dừng bước lại, vẻ mặt hơi bối rối mà gẩy tóc trên trán, sau đó mới ra quyết định, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Nếu như là trước đây, loại chuyện ngồi trong góc tường nghe trộm này Lâm Gia nhất quyết sẽ không làm. Chỉ là đêm nay, chuyện này vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, Lâm Gia không thể không thừa nhận, mặc dù không biết vì sao, nhưng cậu thật sự có chút để tâm đến.
Lịch Nguyên hẹn gặp mặt Giang Liễm ở sân thượng tòa nhà huấn luyện, Lâm Gia quay lại khu huấn luyện, từ lối thoát hiểm mờ tối leo lên tầng chót. Cửa sắt kéo đang ra một nửa, nhưng trên sân thượng lại không có một bóng người.
Lâm Gia núp ở sau cửa tránh gió, trong lòng nghi hoặc mình không phải là nhớ nhầm thời gian đấy chứ, nhưng cũng không thể ở chỗ này kiểm chứng được.
Cậu lại chờ giây lát, không nghe được tiếng bước chân lên lầu của bất kỳ ai, cũng không kiên trì tiếp tục chờ nữa, xoay người xuống lầu.
Lúc xuống đến tầng năm, Lâm Gia đẩy cửa hành lang đi vào, nhìn bảng chỉ dẫn mà men theo hành lang tìm nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đầu kia của hành lang, cậu giẫm lên đèn cảm ứng đi qua phòng tập gym, láng máng nghe được tiếng tốp năm tốp ba thực tập sinh truyền ra từ phòng gym.
Đi đến cuối hành lang quẹo trái là thấy nhà vệ sinh, Lâm Gia nhấc chân đi về phía bên trái, lúc ánh mắt đảo qua cuối sân thượng, chợt dừng lại.
Mỗi tầng trong tòa huấn luyện đều có sân thượng lộ thiên, thế nhưng sân thượng tầng này lại khác. Sân thượng không nằm ở cuối, mà ở giữa tay vịn lan can có một cánh cửa nhỏ, tại hành lang nhỏ ngoài cửa còn trồng một bụi dây leo.
Lâm Gia đi vào sân thượng, nhờ vào ánh trăng mà giương mắt trông về hành lang đối diện. Trong mắt hiện lên vô vàn kinh ngạc, hành lang đối diện hình như có một vườn hoa để trống.
Mà ở chính giữa vườn hoa trống trãi thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người màu đen, gió đêm cuốn theo tiếng nói chuyện khe khẽ vào ban công. Lâm Gia híp mắt một cái, vẫn không thể nhìn ra là bóng dáng của hai người nào trong màn đêm dày đặc.
Trực giác lại đoán rằng có thể là Lịch Nguyên và Giang Liễm, cậu nhẹ nhàng đẩy ra cửa phụ không khóa trên ban công, lặng lẽ đi qua hành lang, khom người trốn sau bồn hoa lớn trong vườn.
Giang Liễm và Lịch Nguyên ngồi trên ghế mây cách cậu không xa, ở giữa đặt một cái bàn đá tròn. Giọng nói của hai người rơi vào tai Lâm Gia, trong màn đêm tĩnh lặng nghe được rất rõ ràng.
Chẳng qua, nói là hai người đối thoại cũng không chính xác lắm. Từ lúc Lâm Gia ngồi xổm sau bồn hoa, phần lớn thời gian đều là giọng nói của Lịch Nguyên.
Có ký ức về hình ảnh tận mắt nhìn thấy sau khi vào ký túc xá ngày đầu tiên, Lâm Gia đã đoán ra vô số loại tình huống có khả năng xảy ra. Mà xác suất cao nhất là, cảnh tượng tỏ tình.
Nhưng mà thực tế và tưởng tượng lại hơi khác nhau, Lịch Nguyên chỉ là muốn trong lúc quay chương trình xào CP với Giang Liễm.
"Chẳng qua là diễn kịch để hút fan mà thôi, chuyện này đối với anh cũng không có hại. Lúc có ống kính giả bộ thân mật ám muội một chút, không có ống kính, chúng ta vẫn tiếp tục giữ khoảng cách nhất định, thậm chí có thể hỗ trợ lẫn nhau." Lịch Nguyên nói.
"Đối với tôi không có hại, nhưng cũng không có chỗ nào tốt." Ánh mắt Giang Liễm lạnh nhạt, "Lượng fan của cậu còn chưa lớn đến mức có thể hấp dẫn được tôi. "
"Tôi có thể trao đổi bằng những thứ khác." Trong giọng nói của cậu ta hiện lên vẻ vội vàng gấp gáp. Dường như diễn kịch không phải là mục đích thật sự của cậu ta, mà thứ dùng để trao đổi mới là mục đích chính.
Giọng nói của Giang Liễm không chút dao động, thậm chí mí mắt cũng không hề nhấc lên, "Cậu muốn lấy thứ gì để trao đổi? "
Rất nhanh bình tĩnh lại, Lịch Nguyên hỏi: "Cái gì cũng được. "
Giang Liễm lúc này mới ngước mắt lên, như đang định giá hàng hóa mà quan sát, nhìn quét từ đầu đến cuối một lần, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Trên người cậu không có cái tôi muốn. "
"Lên giường thì sao?" Lịch Nguyên nghiêng người nằm trên bàn đá, hết sức đè thấp giọng nói mà phun ra âm cuối mập mờ, "Lên giường anh cũng không muốn? "
Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười, lặp lại hai chữ kia:
"Lên giường? "
Có lẽ là cảm thấy đã hấp dẫn được hắn, Lịch Nguyên cong môi cười rộ lên, không che giấu sốt sắng trong mắt nữa, "Trao đổi đồng giá, thế nào? Anh muốn chơi thế nào cũng được, tôi là của anh. "
"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với cậu." Giang Liễm nói.
"Anh không thử một lần, làm sao biết là có hứng thú hay không?" Lịch Nguyên đứng dậy lướt qua bàn tròn, muốn đi tới nắm bàn tay hắn.
Giang Liễm giữ chặt tay cậu ta, kéo từ trên bàn tròn xuống, trong mắt vẫn không hề rung động mảy may, phun ra hai chữ làm lòng người với cớ lạnh lẽo: "Cút ngay. "
Lịch Nguyên không cam lòng, nhưng vẫn đành bỏ đi. Trước khi đi yên lặng nhìn hắn, "Anh đã không có ý này, vì sao còn muốn đến gặp mặt? "
Giang Liễm nói: "Không liên quan tới cậu. "
Đương sự Lịch Nguyên nghe vậy càng bộc phát tức giận,nhưng lại không thể hiểu nổi. Lâm Gia ngồi xổm sau bồn hoa trong lòng cũng giật mình, cảm giác hối hận dâng lên.
Tiếng bước chân rời đi của Lịch Nguyên biến mất trong tai, quả nhiên chợt nghe Giang Liễm lạnh nhạt nói: "Còn ngồi đó làm gì? Đi ra. "
Lâm Gia cố ra vẻ điềm tĩnh đứng dậy, bàn chân lại xông lên một trận tê cứng.
Tâm trạng Giang Liễm đã không vui, giờ lại đợi lâu như vậy còn không thấy người đi ra, trực tiếp đứng lên, ánh mắt liếc xéo đến bồn hoa đối diện, nhăn mày nói: "Không ra, chẳng lẽ còn chờ tôi tới ôm cậu ra? "
Lâm Gia muốn nói lại thôi: "... Chân đang tê, anh chờ tôi thêm chút nữa. "
Giang Liễm cũng không cho cậu thời gian thả lỏng, đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Lời vừa rồi đều nghe rõ? "
Lâm Gia ngẩng đầu, ánh mắt tình cờ chạm nhau, "Nghe rõ. "
Giang Liễm nói: "Không có ống kính, cũng không có fan cứu, cậu cảm thấy mình có thể ở lại sau vòng đấu loại đầu tiên sao? "
Lâm Gia im lặng không nói. Giang Liễm nói không hề sai, cậu thậm chí không thể phản bác lại.
"Cạnh tranh còn tàn khốc hơn cậu nghĩ nhiều, tôi có thể giúp cậu ở lại." Giang Liễm nhìn về phía cậu, "Nếu nhóm nào giành chiến thắng, C vị sẽ có quyền giữ lại một thành viên của nhóm mình. Nếu như cậu bị loại, tôi có thể cứu cậu. "
Lâm Gia lộ vẻ ngạc nhiên.
"Đương nhiên, không chỉ dừng lại ở đó. Sau khi vòng loại đầu tiên kết thúc, tôi có thể giúp cậu trở nên hot hơn chỉ trong thời gian ngắn. Lần này," Vẻ mặt Giang Liễm lạnh nhạt, như đang đàm phán việc công, "Cậu tính lấy cái gì đến trao đổi đây? "
Lần thứ nhất Giang Liễm giúp cậu, cậu cho đối phương một thanh chocolate. Lần thứ hai Giang Liễm giúp cậu, cậu giúp đối phương tuốt súng một lần.
Lần này Giang Liễm muốn cái gì, ở trong lòng cậu mơ hồ đã có dự cảm, nhưng không mở miệng trước, chỉ hỏi: "Anh muốn cái gì? "
Giang Liễm khẽ nheo mắt, lời ít mà ý nhiều: "Dùng bản thân cậu để đổi. "
Nhớ lại lời Lịch Nguyê nói, cậu bình tĩnh thốt ra: "Trao đổi đồng giá?"
Giang Liễm không nói gì.
Lâm Gia rũ đôi mắt xuống, vẻ mặt sâu xa, "Thời gian giao dịch là bao lâu? "
Giang Liễm nói: "Đến khi chương trình kết thúc. "
Lâm Gia hơi động tâm.
Công bằng mà nói, cậu cũng không ghét đến gần Giang Liễm, thân thể của cậu cũng không ghét sự thân mật đến từ đối phương. Người trưởng thành lúc lên giường đều là đôi bên tình nguyện, với cậu mà nói, có thể có đau đớn những cũng có lúc thoải mái, hoàn toàn không xem như là cậu chịu thiệt.
Chỉ là Giang Liễm muốn cậu lấy tương lai của mình ra trao đổi, cậu lại không muốn như vậy . Từ trước đến nay cậu là người khinh thường chuyện lấy thân thể làm giao dịch, nên cũng không tình nguyện biến mình thành vết nhơ.
Huống chi, thứ tự xếp hạng vòng thứ nhất còn chưa công bố. Lâm Gia muốn ở lại, cũng không cần phải dựa vào người khác, mà nên dựa vào thực lực của chính mình.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu lên, cong môi cười, "Chỉ cần bản thân vui thì có thể, nhưng không làm giao dịch. "
———————
Lâm Gia: Chỉ cần bản thân vui thì có thể làm, nhưng không giao dịch.
Lâm Gia không trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì bữa sáng đã mua về rồi.
Đề phòng còn có người chưa ăn điểm tâm, Ôn Miễn mua thêm một phần nữa. Trong số đồng đội trừ Lâm Gia ra, những người khác đều đã ăn sáng. Cậu ta đi đến phòng học sát vách hỏi, đưa bữa sáng còn lại cho thực tập sinh ở tổ sát vách .
Thực tập sinh rất cảm động mà nhận lấy, thậm chí còn cầm tay Ôn Miễn thề: " Ngày tổ tiết mục phát điện thoại di động, tôi nhất định sẽ đăng kí tài khoản vote cho cậu. "
Ôn Miễn cám ơn đối phương xong trở lại, đập Lâm Gia đang ăn điểm tâm trợn mắt nói, "Nhìn người ta đi rồi nhìn lại cậu mà xem. "
Lâm Gia dửng dưng, "Tôi và cậu ta không giống nhau." Cậu cong môi cười, "Cậu ta sẽ vote cho mình trước, rồi mới vote cho cậu. Tôi là one pick cậu. "
Ôn Miễn cười đến không dừng được.
Buổi chiều mọi người tổ A đến phòng hóa trang nhuộm tóc. Các trợ lý bận trước bận sau mà làm công việc chuẩn bị, thầy tạo mẫu tóc căn cứ vào tạo hình trang phục công diễn ngày đó, chọn cho bọn họ màu tóc là màu tím tro và màu xám sữa.
Giang Liễm, Trình Trì và Nhan Thường Phi là màu tím tro, còn Lâm Gia, Ôn Miễn và Kỳ Hoãn là màu xám sữa.
Lúc đợi gội đầu, Ôn Miễn tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vậy trong mắt fan ba người chúng ta là tình đầu hả? "
Mọi người cười cho qua, cũng không đem lời này để ở trong lòng.
Kỳ Hoãn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cẩn thận giơ tay hỏi: "Thầy ơi, em có thể nhuộm màu tím tro được không? "
Thầy tạo mẫu tóc nói: "Màu tóc ngoài việc dựa theo tạo hình ra, còn phải phù hợp với nước da và khuôn mặt của từng người. Nếu như em muốn nhuộm màu tím tro có thể sẽ không đẹp. "
Kỳ Hoãn thất vọng buông tay, "Cảm ơn thầy, vậy em sẽ nhuộm màu xám sữa. "
Nhìn vẻ mặt thay đổi của cậu ta, Lâm Gia không khỏi nhớ lại thanh âm nghe được sau rèm cửa số đêm đó, trong lòng tràn đầu tâm trạng vi diệu, ánh mắt nhịn không được mà lướt qua Nhan Thường Phi đang ngồi ở giữa mà nhìn vào Giang Liễm đang ngồi sau lưng đối phương.
Giang Liễm vừa vặn cũng đưa mắt tới, ánh mắt hai người lặng lẽ chạm vào nhau, Lâm Gia thoáng khựng lại, muốn dời ánh mắt đi, đã thấy Giang Liễm ở xa cách Nhan Thường Phi nhìn cậu khẽ cong môi.
Lâm Gia không cười, ngược lại giống như nhất thời nổi lên tâm tư muốn hơn thua vậy, trợn mắt đáp trả lại Giang Liễm.
Mắt thấy ý cười ở khóe môi đối phương dần dần thu lại rồi khôi phục về dáng dấp bình thường, Lâm Gia không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
Một giây kế tiếp mới phát hiện, trên mặt đối phương mặc dù không mang ý cười, nhưng trong mắt lại tràn ra vẻ hứng thú dạt dào, như sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Cậu hơi sửng sờ, sau đó quay lưng lại, để lại bóng lưng của mình cho đối phương ngắm.
Sáu người vào thuốc nhuộm cùng nhau, nhưng bởi vì chất tóc bất đồng, dẫn tới thời gian xả thuốc và nhuộm tóc không giống nhau.
Chất tóc của Lâm Gia rất tốt, tóc không dễ lên màu, là người tốn thời gian ở phòng hóa trang nhất. Các đồng đội nhuộm tóc xong lục tục rời đi, chỉ còn lại mình cậu ngồi trong phòng hóa trang ngủ gật.
Giữa chừng thầy tạo mẫu tóc có ghé qua kiểm tra một lần, nhìn bộ dáng hai mí mắt dán vào nhau của cậu từ trong gương, cười nói: "Thời gian còn khá lâu, em có thể ở đây ngủ một giấc. "
Lâm Gia ngước mắt liếc đồng hồ treo tường một cái, "Tầm khoảng bao lâu nữa? "
Thầy tạo mẫu tóc cũng theo ánh mắt cậu nhìn lên đồng hồ, " Em nhất định không về kịp giờ cơm tối ở căn tin, gọi điện thoại nhờ bạn mua giúp một phần đi!"
Lâm Gia vừa định gật đầu, lại nhớ đến điện thoại di động đã sớm nộp lên, mở miệng nói: "Em không có điện thoại di động. "
Thầy tạo mẫu tóc rất tự nhiên nói, " Tôi gọi giùm cậu. "
Lâm Gia không rõ ý nghĩa trong đó, muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy đối phương đã nhanh tay đè xuống nút gọi, màn hình điện thoại nhảy ra cuộc gọi đang được kết nối.
Vài giây sau, điện thoại có người tiếp. Thầy tạo mẫu tóc đứng cạnh cậu, nhấn loa ngoài, không đợi đối phương mở miệng đã nói trước: "Nhóm các em còn một cậu bạn nhỏ chưa nhuộm tóc xong, căn tin cũng sắp đóng cửa rồi nên em kêu người mang một phần cơm tối qua đây đi. "
Thanh âm quen thuộc từ bên kia điện thoại truyền ra, giọng nói mang theo lạnh lùng vốn có: "Ai? "
"Tên là --" Thầy tạo mẫu tóc thoáng ngừng lại, khom lưng liếc vào bảng tên ở bên eo Lâm Gia, "Tên là cậu bạn nhỏ Lâm Gia. "
Người bên kia điện thoại dừng lại hai giây, trước khi cúp điện thoại, ngắn gọn nói: "Được. "
Thầy tạo mẫu tóc cất điện thoại di động, trêu ghẹo Lâm Gia nói: "Nghe ra là người nào bên kia điện thoại không? "
Lâm Gia suy nghĩ một lát, chủ động hỏi: "Là ai? "
"Là Giang Liễm." Thầy tạo mẫu tóc đeo bao tay vào cầm tóc cậu lên xem, "Trước đây tôi từng làm tạo hình cho cậu ta mấy lần nên quan hệ cũng tạm được." Nói xong tháo bao tay xuống, vừa ngáp vừa ra ngoài, "Giờ em cứ ngủ một giấc đi, lúc tỉnh lại cơm tối có lẽ cũng vừa tới đấy . "
Lâm Gia gật đầu nói được, nhìn cánh cửa trước mắt mở ra rồi đóng lại, bóng dáng của đối phương cũng biến mắt trong tầm mắt, cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Nửa tiếng sau tỉnh lại, mới phát hiện trên ghế sa lon ở sau lưng đã có người ngồi. Người nọ đội mũ lưỡi trai, cúi đầu ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, chỉ cần liếc mắt nhìn, Lâm Gia đã nhận ra đó là Giang Liễm.
Dường như nghe thấy động tĩnh, đối phương nhấc mí mắt lên, "Dậy rồi thì ăn đi. "
Lâm Gia đi lấy cà mèn đặt vào ghế bên cạnh, "Buổi tối có luyện tập không? "
"Không luyện." Giang Liễm để điện thoại di động xuống dựa vào ghế sa lon, "Buổi tối sẽ quay cảnh đột nhập ký túc xá. "
Lâm Gia lập tức hiểu được, nguyên nhân Giang Liễm xuất hiện ở đây, có lẽ là không thích bị quay cuộc sống riêng tư.
Cậu ra vẻ tiếc nuối, nét mặt lại không mang bao nhiêu thất vọng, giọng nói càng tùy ý: "Tôi lạibỏ lỡ cơ hội lên ống kính một lần nữa."
Giang Liễm chợt đứng dậy, đi tới phía sau Lâm Gia, vành nón tạo ra một cái bóng phủ lên sống mũi cao thẳng của hắn, "Lên ống kính cũng không nhất thiết sẽ được phát sóng, không cần ôm hi vọng quá lớn. Đến lúc chính thức được chiếu thì bao nhiêu tiền đổ vào sẽ có bấy nhiêu ống kính. "
Lâm Gia không phải con nít, đương nhiên cũng biết không có chương trình tuyển chọn nào là công bằng tuyệt đối cả. Cậu tán thành lời nói của Giang Liễm, nhưng không nói gì thêm.
Chỉ ngẩng đầu lên, ngắm đường cằm hoàn mỹ của Giang Liễm trên đầu mình, "Anh cũng vậy sao? "
Giang Liễm đứng ở phía sau cậu, trên người không mặc áo lông, hai tay đút túi quần, hơi khom lưng, từ trên cao nhìn vào mắt cậu, lời ít mà ý nhiều đáp: "Tôi không phải. "
Lâm Gia nhớ tới lời đồn đãi mà thực tập sinh truyền miệng lúc trước, nội dung nhắc đến nhiều nhất chính là, dù công ty quản lý của Giang Liễm không ra tiền, tổ tiết mục cũng không dám cắt ống kính của hắn.
Cậu còn đang thất thần, Giang Liễm lại chợt cúi người.
Lâm Gia bất ngờ, duy trì tư thế ngửa đầu không hề động đậy, trái tim lại đột nhiên nhảy lên.
Mặt của đối phương càng ngày càng gần, chóp mũi hầu như muốn cạ vào mũi cậu. Mũ lưỡi trai che ánh đèn trên đầu, tầm nhìn lờ mờ không rõ.
Hương vị sữa tắm bao phủ xung quanh, chặt chẽ quyện vào khứu giác của cậu, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy sóng biển xanh thẳm ngoài khơi.
Môi Lâm Gia khẽ mấp máy, một câu nói còn đọng ở khóe môi.
Giang Liễm nghiêng đầu, tách ra. Bóng tối trong tầm mắt tản đi, tia sáng chiếu xuống. Cậu nghe Giang Liễm nói: "Cậu còn không ăn, sẽ nguội."
Lâm Gia hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cà mèn trong suốt trên chân mình.
Giang Liễm xoay người đến ghế sa lon lấy áo lông, "Tôi còn có việc, đi trước. "
Đôi mắt Lâm Gia từ cà mèn thu hồi, nói lời cảm ơn với hắn.
Giang Liễm đi tới cạnh cửa dừng bước lại, quay đầu lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"
Lâm Gia suy nghĩ hai giây, ngẩng đầu đáp: "Tôi chỉ muốn hỏi, sữa tắm của anh là hiệu gì. "
Giang Liễm khẽ nhướng đầu lông mày, không trả lời cậu, trực tiếp đẩy cửa đi.
Lâm Gia ngồi một mình trên ghế, yên lặng nhìn về phía cánh cửa kia hai lần, xác định đối phương sẽ không giữa chừng mà quay lại, mới giơ tay lên nhéo nhẹ vào sau cổ mỏi nhừ của mình.
Giang Liễm đi là có chuyện gì, Lâm Gia sau đó mới nhớ ra.
Đối phương đi không bao lâu, khoảng chừng thời gian một bữa cơm, thầy tạo mẫu tóc quay lại kiểm tra lần cuối, hai tay đặt ở đầu và cằm của cậu, nhìn vào gương xem xét cẩn thận, mặt lộ vẻ thoả mãn, "Màu xám sữa làm nổi bật lên làn da trắng."
Trong lòng Lâm Gia nghĩ không cần phải trắng đến vậy đâu, nét mặt lại treo lên nụ cười đúng mực.
"Ngày hôm qua có một thực tập sinh qua đây nhuộm tóc, da còn trắng hơn em, tên cũng rất dễ thương. Hình như tên là --" Người thầy tạo mẫu tóc không thể nhớ nổi tên người này lại nghẹn họng lần nữa, "Hình như tên Túc Nguyên. "
Lâm Gia sửa lại: "Lịch Nguyên. "
Thầy tạo mẫu tóc nói: "Không sai, là tên này, tôi nhớ cậu ta nhuộm màu hồng nhạt. "
Cậu và Lịch Nguyên gần như không hề lui tới, Lịch Nguyên còn có thù với cậu.
Trên thực tế, trừ lúc luyện tập Ca khúc chủ đề ra, thì từ phòng tập của Lâm Gia cơ hội có thể nhìn thấy đối phương ít đến đếm được bằng đầu ngón tay. Lần gần đây nhất nghe thấy cái tên Lịch Nguyên này, vừa hay là lúc bị Hạ Đông Thiền nhìn thấy cậu nhặt quyển tạp chí kia.
Lúc suy nghĩ bay tới trên người Hạ Đông Thiền, trong lòng Lâm Gia khẽ động. Cậu nhớ lại nội dung mà Lịch Nguyên viết cho Giang Liễm trên tờ ghi chú kia, sau đó mới vô tình phát hiện, thời gian vừa vặn là đêm nay.
Thời gian đã đến rất gần, nhưng mà có liên quan gì tới cậu đâu chứ. Lâm Gia tự đi xả thuốc nhuộm trên đầu, sấy khô mái tóc ngắn màu xám sữa xong, nói cảm ơn với thầy tạo mẫu tóc, ra cửa xuống lầu, đón lấy gió lạnh mà quay lại tòa nhà ký túc xá.
Ban đêm dưới ánh đèn ven đường hầu như không có người, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp vài thực tập sinh mặt áo lớp đi qua, cậu sẽ lịch sự gật đầu mỉm cười chào hỏi.
Chẳng qua trong cả quá trình, trong lòng Lâm Gia lại có chút không yên.
Cho đến khi nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lầu túc xá ở xa, cậu rốt cục dừng bước lại, vẻ mặt hơi bối rối mà gẩy tóc trên trán, sau đó mới ra quyết định, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Nếu như là trước đây, loại chuyện ngồi trong góc tường nghe trộm này Lâm Gia nhất quyết sẽ không làm. Chỉ là đêm nay, chuyện này vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, Lâm Gia không thể không thừa nhận, mặc dù không biết vì sao, nhưng cậu thật sự có chút để tâm đến.
Lịch Nguyên hẹn gặp mặt Giang Liễm ở sân thượng tòa nhà huấn luyện, Lâm Gia quay lại khu huấn luyện, từ lối thoát hiểm mờ tối leo lên tầng chót. Cửa sắt kéo đang ra một nửa, nhưng trên sân thượng lại không có một bóng người.
Lâm Gia núp ở sau cửa tránh gió, trong lòng nghi hoặc mình không phải là nhớ nhầm thời gian đấy chứ, nhưng cũng không thể ở chỗ này kiểm chứng được.
Cậu lại chờ giây lát, không nghe được tiếng bước chân lên lầu của bất kỳ ai, cũng không kiên trì tiếp tục chờ nữa, xoay người xuống lầu.
Lúc xuống đến tầng năm, Lâm Gia đẩy cửa hành lang đi vào, nhìn bảng chỉ dẫn mà men theo hành lang tìm nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đầu kia của hành lang, cậu giẫm lên đèn cảm ứng đi qua phòng tập gym, láng máng nghe được tiếng tốp năm tốp ba thực tập sinh truyền ra từ phòng gym.
Đi đến cuối hành lang quẹo trái là thấy nhà vệ sinh, Lâm Gia nhấc chân đi về phía bên trái, lúc ánh mắt đảo qua cuối sân thượng, chợt dừng lại.
Mỗi tầng trong tòa huấn luyện đều có sân thượng lộ thiên, thế nhưng sân thượng tầng này lại khác. Sân thượng không nằm ở cuối, mà ở giữa tay vịn lan can có một cánh cửa nhỏ, tại hành lang nhỏ ngoài cửa còn trồng một bụi dây leo.
Lâm Gia đi vào sân thượng, nhờ vào ánh trăng mà giương mắt trông về hành lang đối diện. Trong mắt hiện lên vô vàn kinh ngạc, hành lang đối diện hình như có một vườn hoa để trống.
Mà ở chính giữa vườn hoa trống trãi thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người màu đen, gió đêm cuốn theo tiếng nói chuyện khe khẽ vào ban công. Lâm Gia híp mắt một cái, vẫn không thể nhìn ra là bóng dáng của hai người nào trong màn đêm dày đặc.
Trực giác lại đoán rằng có thể là Lịch Nguyên và Giang Liễm, cậu nhẹ nhàng đẩy ra cửa phụ không khóa trên ban công, lặng lẽ đi qua hành lang, khom người trốn sau bồn hoa lớn trong vườn.
Giang Liễm và Lịch Nguyên ngồi trên ghế mây cách cậu không xa, ở giữa đặt một cái bàn đá tròn. Giọng nói của hai người rơi vào tai Lâm Gia, trong màn đêm tĩnh lặng nghe được rất rõ ràng.
Chẳng qua, nói là hai người đối thoại cũng không chính xác lắm. Từ lúc Lâm Gia ngồi xổm sau bồn hoa, phần lớn thời gian đều là giọng nói của Lịch Nguyên.
Có ký ức về hình ảnh tận mắt nhìn thấy sau khi vào ký túc xá ngày đầu tiên, Lâm Gia đã đoán ra vô số loại tình huống có khả năng xảy ra. Mà xác suất cao nhất là, cảnh tượng tỏ tình.
Nhưng mà thực tế và tưởng tượng lại hơi khác nhau, Lịch Nguyên chỉ là muốn trong lúc quay chương trình xào CP với Giang Liễm.
"Chẳng qua là diễn kịch để hút fan mà thôi, chuyện này đối với anh cũng không có hại. Lúc có ống kính giả bộ thân mật ám muội một chút, không có ống kính, chúng ta vẫn tiếp tục giữ khoảng cách nhất định, thậm chí có thể hỗ trợ lẫn nhau." Lịch Nguyên nói.
"Đối với tôi không có hại, nhưng cũng không có chỗ nào tốt." Ánh mắt Giang Liễm lạnh nhạt, "Lượng fan của cậu còn chưa lớn đến mức có thể hấp dẫn được tôi. "
"Tôi có thể trao đổi bằng những thứ khác." Trong giọng nói của cậu ta hiện lên vẻ vội vàng gấp gáp. Dường như diễn kịch không phải là mục đích thật sự của cậu ta, mà thứ dùng để trao đổi mới là mục đích chính.
Giọng nói của Giang Liễm không chút dao động, thậm chí mí mắt cũng không hề nhấc lên, "Cậu muốn lấy thứ gì để trao đổi? "
Rất nhanh bình tĩnh lại, Lịch Nguyên hỏi: "Cái gì cũng được. "
Giang Liễm lúc này mới ngước mắt lên, như đang định giá hàng hóa mà quan sát, nhìn quét từ đầu đến cuối một lần, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Trên người cậu không có cái tôi muốn. "
"Lên giường thì sao?" Lịch Nguyên nghiêng người nằm trên bàn đá, hết sức đè thấp giọng nói mà phun ra âm cuối mập mờ, "Lên giường anh cũng không muốn? "
Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười, lặp lại hai chữ kia:
"Lên giường? "
Có lẽ là cảm thấy đã hấp dẫn được hắn, Lịch Nguyên cong môi cười rộ lên, không che giấu sốt sắng trong mắt nữa, "Trao đổi đồng giá, thế nào? Anh muốn chơi thế nào cũng được, tôi là của anh. "
"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với cậu." Giang Liễm nói.
"Anh không thử một lần, làm sao biết là có hứng thú hay không?" Lịch Nguyên đứng dậy lướt qua bàn tròn, muốn đi tới nắm bàn tay hắn.
Giang Liễm giữ chặt tay cậu ta, kéo từ trên bàn tròn xuống, trong mắt vẫn không hề rung động mảy may, phun ra hai chữ làm lòng người với cớ lạnh lẽo: "Cút ngay. "
Lịch Nguyên không cam lòng, nhưng vẫn đành bỏ đi. Trước khi đi yên lặng nhìn hắn, "Anh đã không có ý này, vì sao còn muốn đến gặp mặt? "
Giang Liễm nói: "Không liên quan tới cậu. "
Đương sự Lịch Nguyên nghe vậy càng bộc phát tức giận,nhưng lại không thể hiểu nổi. Lâm Gia ngồi xổm sau bồn hoa trong lòng cũng giật mình, cảm giác hối hận dâng lên.
Tiếng bước chân rời đi của Lịch Nguyên biến mất trong tai, quả nhiên chợt nghe Giang Liễm lạnh nhạt nói: "Còn ngồi đó làm gì? Đi ra. "
Lâm Gia cố ra vẻ điềm tĩnh đứng dậy, bàn chân lại xông lên một trận tê cứng.
Tâm trạng Giang Liễm đã không vui, giờ lại đợi lâu như vậy còn không thấy người đi ra, trực tiếp đứng lên, ánh mắt liếc xéo đến bồn hoa đối diện, nhăn mày nói: "Không ra, chẳng lẽ còn chờ tôi tới ôm cậu ra? "
Lâm Gia muốn nói lại thôi: "... Chân đang tê, anh chờ tôi thêm chút nữa. "
Giang Liễm cũng không cho cậu thời gian thả lỏng, đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Lời vừa rồi đều nghe rõ? "
Lâm Gia ngẩng đầu, ánh mắt tình cờ chạm nhau, "Nghe rõ. "
Giang Liễm nói: "Không có ống kính, cũng không có fan cứu, cậu cảm thấy mình có thể ở lại sau vòng đấu loại đầu tiên sao? "
Lâm Gia im lặng không nói. Giang Liễm nói không hề sai, cậu thậm chí không thể phản bác lại.
"Cạnh tranh còn tàn khốc hơn cậu nghĩ nhiều, tôi có thể giúp cậu ở lại." Giang Liễm nhìn về phía cậu, "Nếu nhóm nào giành chiến thắng, C vị sẽ có quyền giữ lại một thành viên của nhóm mình. Nếu như cậu bị loại, tôi có thể cứu cậu. "
Lâm Gia lộ vẻ ngạc nhiên.
"Đương nhiên, không chỉ dừng lại ở đó. Sau khi vòng loại đầu tiên kết thúc, tôi có thể giúp cậu trở nên hot hơn chỉ trong thời gian ngắn. Lần này," Vẻ mặt Giang Liễm lạnh nhạt, như đang đàm phán việc công, "Cậu tính lấy cái gì đến trao đổi đây? "
Lần thứ nhất Giang Liễm giúp cậu, cậu cho đối phương một thanh chocolate. Lần thứ hai Giang Liễm giúp cậu, cậu giúp đối phương tuốt súng một lần.
Lần này Giang Liễm muốn cái gì, ở trong lòng cậu mơ hồ đã có dự cảm, nhưng không mở miệng trước, chỉ hỏi: "Anh muốn cái gì? "
Giang Liễm khẽ nheo mắt, lời ít mà ý nhiều: "Dùng bản thân cậu để đổi. "
Nhớ lại lời Lịch Nguyê nói, cậu bình tĩnh thốt ra: "Trao đổi đồng giá?"
Giang Liễm không nói gì.
Lâm Gia rũ đôi mắt xuống, vẻ mặt sâu xa, "Thời gian giao dịch là bao lâu? "
Giang Liễm nói: "Đến khi chương trình kết thúc. "
Lâm Gia hơi động tâm.
Công bằng mà nói, cậu cũng không ghét đến gần Giang Liễm, thân thể của cậu cũng không ghét sự thân mật đến từ đối phương. Người trưởng thành lúc lên giường đều là đôi bên tình nguyện, với cậu mà nói, có thể có đau đớn những cũng có lúc thoải mái, hoàn toàn không xem như là cậu chịu thiệt.
Chỉ là Giang Liễm muốn cậu lấy tương lai của mình ra trao đổi, cậu lại không muốn như vậy . Từ trước đến nay cậu là người khinh thường chuyện lấy thân thể làm giao dịch, nên cũng không tình nguyện biến mình thành vết nhơ.
Huống chi, thứ tự xếp hạng vòng thứ nhất còn chưa công bố. Lâm Gia muốn ở lại, cũng không cần phải dựa vào người khác, mà nên dựa vào thực lực của chính mình.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu lên, cong môi cười, "Chỉ cần bản thân vui thì có thể, nhưng không làm giao dịch. "
———————
Lâm Gia: Chỉ cần bản thân vui thì có thể làm, nhưng không giao dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.