Lặng Thinh

Chương 42: Mượn phòng tắm

A Nguyễn Hữu Tửu

26/03/2021

"Ngửi thấy không? "

Sau khi mua đồ ăn xong trở lại phòng không bao lâu, thì đến giờ cơm tối. Lâm Gia rủ bạn cùng phòng đến căn tin, lúc mấy người ngồi trên bàn ăn còn đang thảo luận, thời gian luyện tập buổi tối có thể sẽ bị hủy, bởi vì còn phải tranh thủ sắp xếp đồ đạc.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe tổ tiết mục thông báo trên loa phát thanh công cộng, buổi tối khu huấn luyện sẽ tạm thời đóng cửa, toàn thể thực tập sinh hủy bỏ kế hoạch luyện tập buổi tối, trở về ký túc xá thu xếp đồ đạc cần dùng ngày mai xuất phát, tổ camera sẽ đột kích ký túc xá để quay phim.

Nhóm thực tập sinh vùi đầu tăng tốc ăn, muốn trước khi tổ camera tới phải về ký túc xá kịp tắm rửa, sau đó đắp mặt nạ dưỡng da rồi trang điểm sương sương, ít ra để lúc lên ống kính sẽ không phải là dáng vẻ mồ hôi đầm đìa khi mới luyện tập xong.

Sáu người trong ký túc xá Lâm Gia chơi kéo búa bao để chia thứ tự tắm, có lẽ cái búa may mắn lần trước đã dùng hết, nên Lâm Gia rất xui xẻo mà xếp vị trí cuối cùng.

Hạ Đông Thiền là người tắm đầu tiên nên cơm tối cũng không ăn hết, đã một mình trở về ký túc xá trước. Năm người còn lại ước lượng thời gian tắm của Hạ Đông Thiền rồi chậm rãi ăn xong phần cơm của mình, nửa tiếng sau cũng trở lại ký túc xá.

Lúc năm người mở cửa tiến vào, vừa vặn Hạ Đông Thiền đã tắm rửa xong, đang phủ khăn mặt lên đầu ngồi xổm trước ngăn tủ tìm máy sấy. Trình Trì tắm sau cậu ta cũng không dám trễ nãi một giây nào, trong tiếng thúc giục của Kỳ Hoãn, lục lọi quần áo chạy vào phòng tắm.

Lâm Gia và Kỳ Hoãn ngồi trên ghế sa lon chơi bài, hai người bạn cùng phòng khác ngồi bên giường nói chuyện phiếm, cậu và Kỳ Hoãn thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu.

Thấy Trình Trì từ phòng tắm đi ra, Kỳ Hoãn buông bài tú lơ khơ xuống đứng dậy đi tắm. Một mình Lâm Gia ngồi trên ghế sa lon tự chơi, sau một lát nhớ tới rác còn chưa vứt đi, mới mang theo túi rác ra ngoài chỗ thùng rác bỏ.

Vứt rác xong trên đường trở về, cậu gặp Minh Nhượng đang đi trên hành lang muốn ra ngoài.

Vẻ mặt Lâm Gia vô cùng kinh ngạc, "Tổ tiết mục không phải nói buổi tối sẽ tới ký túc xá chúng ta quay phim, nên không ai được ra ngoài sao? "

Minh Nhượng thẳng thắn, "Đến siêu thị mua gói thuốc lá." Sau đó, mượn ánh đèn mờ nhạt trên hành lang quan sát cậu một lượt, "Buổi tối phải quay phim, sao cậu còn chưa trở về tắm? "

Lâm Gia nói: "Bạn cùng phòng đang tắm. "

Minh Nhượng gật đầu, giọng nói đương nhiên: "Vậy cậu đến phòng chúng tôi tắm đi, tôi và Giang Liễm đã tắm xong rồi. "

Lâm Gia sửng sốt, trước đó cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Minh Nhượng thúc giục cậu nói: "Đi đi, đâu phải trước đây chưa tới tắm lần nào. "

Lâm Gia cười lên tiếng nói được.

Đến ký túc xá Giang Liễm tắm đích xác là một biện pháp tốt, vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa không cần buồn chán chờ đợi mấy người trong ký túc xá tắm xong. Trước đó không nghĩ đến không phải là không có gan đi qua, nếu nghĩ lại lần đầu tiên cậu đến tắm, thì quan hệ lúc đó của cậu và Giang Liễm vẫn không tính là quá quen thuộc, mà lúc này hai người đã sớm vượt qua hai chữ 'quen thuộc'.

Lâm Gia không do dự đi gõ cánh cửa ở đối diện.

Giang Liễm tay cầm điện thoại di động đi ra mở cửa, trên màn hình điện thoại sáng lên truyền ra âm thanh trò chơi và tiếng đánh nhau đứt quãng, đối phương rũ mắt xuống tập trung nhìn vào điện thoại di động, giọng nói tùy ý: "Lại không mang chìa khoá? "

Lâm Gia vờ nghiêm túc mở miệng: "Tôi không có chìa khóa ký túc xá mấy anh. "

Giang Liễm nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu, lúc thấy rõ mặt cậu khóe môi khẽ nhếch lên, "Thì sao? "

Lâm Gia nói: "Phòng chúng tôi nhiều người quá nên đến mượn phòng tắm của các anh tắm ké. "

Giang Liễm buông chốt cửa ra, đạp dép xoay người đi vào phòng, "Đi vào thì đóng cửa lại. "

Lâm Gia ôm khăn mặt và quần áo đi vào phòng tắm, đặt lên kệ, sau đó quay ra cởi áo lông.

Cái ghế trước giường Minh Nhượng chất đầy đồ đạc, trên ghế sa lon còn vắt hai bộ, nên cậu theo bản năng muốn treo áo lông lên cái ghế trống ở bên giường Giang Liễm. Lâm Gia đi tới trước ghế, rồi chợt nhớ lại hình ảnh, lần trước lúc cậu tới đây tắm, Giang Liễm đã cầm áo lông treo trên ghế của cậu xuống.

Bước chân chuyển qua, cậu cầm theo áo lông đi đến cái ghế chất đầy quần áo kia.



Ánh mắt Giang Liễm quét về phía cậu, đầu lông mày khẽ giơ lên, "Chừa ghế trống cho cậu treo đồ cậu không treo, lại đến ghế của Minh Nhượng chen chúc làm gì. "

Lâm Gia nghe vậy xoay người, bất mãn nói: "Thì anh không cho treo mà. "

"Mới nói có một lần mà cậu mang thù lâu như vậy?" Nét mặt Giang Liễm hơi buồn cười, "Cậu treo đi, tôi không nói nữa. "

Lâm Gia treo áo lông, trước khi vào phòng tắm bị Giang Liễm ở phía sau gọi lại, "Biết sữa tắm và dầu gội là hai chai nào chưa? "

Thời gian đã qua lâu, nhưng vẫn luôn không quên được mùi vị sữa tắm của Giang Liễm, Lâm Gia đương nhiên không thể không biết. Trong lòng cậu nghĩ như vậy, lại không hề nói ra, "Bên trong nhiều dầu gội sữa tắm như vậy, dùng cái nào chẳng được."

Dường như không hài lòng lắm với đáp án của cậu, Giang Liễm híp mắt quan sát cậu một lát, giơ tay lên gọi cậu: "Cậu qua đây. "

Lâm Gia khựng lại một giây, vẫn đứng tại chỗ hỏi: "Qua đó làm gì? "

Giang Liễm mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên chân cậu, "Cậu định mang đôi dép lê này vào tắm? "

Lâm Gia cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trước khi ra cửa mình quên đổi giày, trên chân còn đang mang đôi dép lê đi trong nhà. Cậu nhìn chân Giang Liễm liếc mắt một cái, nhiệt độ trong phòng vốn rất cao, nhưng đối phương không mang dép lông, chỉ mang dép lê trong phòng tắm.

Giang Liễm hỏi: "Có qua không?"

Lâm Gia đi tới trước mặt đối phương rồi dừng lại, "Cho tôi mượn dép anh mang một lát. "

Giang Liễm lấy hai chân ra, "Tự mình tới lấy. "

Lâm Gia cúi người xuống, đưa tay ra lấy đôi dép lê dưới đất.

Bên hông chợt bị ghì lại, Giang Liễm đang ngồi trên ghế sa lon đưa cánh tay ôm chặt cậu, Lâm Gia bị lực tay ở trên eo kéo lại, chuẩn xác ngồi trên đùi Giang Liễm.

Giang Liễm giơ hai cánh tay lên ôm cậu, hương vị sữa tắm trong suốt dễ ngửi từ bốn phương tám hướng ập đến, bao phủ lên cả người cậu.

Lâm Gia ngẩn người, cúi đầu xuống vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Giang Liễm.

Đối phương nói: "Ngửi thấy không? "

Mạch suy nghĩ của Lâm Gia có hơi chậm chạp, "Cái gì? "

Giang Liễm chậm rãi mở miệng: "Hương vị sữa tắm, ngửi thấy không? "

Lâm Gia khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, không hiểu gì hỏi lại: "Cho nên? "

"Cho nên," Giang Liễm buông tay ra, đẩy cậu đứng dậy, "Đừng lấy nhầm dầu gội và sữa tắm." Tiếng nói trầm thấp mà bổ sung, "Chờ cậu đi ra, tôi lại kiểm tra mùi trên người cậu lần nữa."

Lâm Gia cũng không ngờ rằng, chính mình lại không có cơ hội ra khỏi phòng tắm.

Tốc độ tắm gội của cậu rất nhanh, lúc tắt nước nóng xoay người lấy khăn lau đầu trên kệ, mới phát hiện ngay cả khăn mặt mình cũng quên đem theo. Cậu đi tới cửa, mở khóa, kéo cánh cửa ra một khe nhỏ, thanh âm đều đều gọi tên Giang Liễm.

Giang Liễm ngồi trên ghế sa lon thản nhiên đáp một tiếng.

Lâm Gia nói: "Tôi quên mang khăn lau đầu tới rồi, anh cho tôi mượn khăn của anh dùng một lát. "

Giang Liễm đứng dậy đi ra ban công lấy khăn mặt.

Cách cánh cửa kia, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân của đối phương ở ngoài cửa. Sau một lát, thanh âm kia lại vang lên ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa.

Giọng nói của Giang Liễm vang lên: "Cậu thò tay ra lấy đi. "



Lâm Gia nghe vậy, lại kéo khe cửa ra thêm một chút, sau đó thò cánh tay bóng loáng ra khe cửa, lòng bàn tay ngửa ra.

Ánh mắt Giang Liễm hờ hững lướt qua lòng bàn tay của cậu, cuối cùng dừng lại trên cánh tay trơn mịn không gì che đậy kia của cậu.

Có lẽ là vì cả mùa đông không bị phơi dưới ánh nắng mặt trời, nên cổ tay Lâm Gia trắng nõn xinh đẹp, lờ mờ có thể nhìn thấy được sợi gân máu dưới da. Nhưng cũng không giống như cổ tay của con gái vừa mịn vừa gầy, mà là khung xương thon dài xen lẫn giữa thiếu niên và đàn ông.

Cậu có thể cũng đi phòng gym, nhưng lại không thường xuyên. Trên cánh tay có cơ bắp nhấp nhô, mặc dù chỉ là một lớp mỏng, nhưng từng giờ từng phút đều bộc lộ ra hơi thở mê người của thời kỳ thiếu niên chuyển sang đàn ông.

Ánh mắt Giang Liễm dừng lại trên khớp xương giữa xương cánh tay và xương vai của cậu, Lâm Gia chỉ vươn một tay, còn nửa người và phần vai đều ẩn sau cánh cửa.

Hắn lặng lẽ lui về sau một bước, trong mắt dần dần dâng lên cảm xúc khác, giọng nói lại hời hợt: "Chồm ra thêm chút nữa. "

Đối phương phát ra tiếng nói lạnh nhạt lọt vào tai, Lâm Gia không nghi ngờ gì, lại đưa cánh tay ra bên ngoài thêm chút nữa. Mà đầu vai loã lồ của cậu cũng theo động tác đó xuất hiện trong tầm mắt Giang Liễm.

Giang Liễm nhìn chằm chằm đầu vai cậu vài giây, chủ động đưa khăn mặt vào trong tay Lâm Gia.

Trong tay truyền đến xúc cảm mềm mại, Lâm Gia giơ tay lên lắc lắc, cầm lấy khăn cách cửa nói một tiếng cám ơn với Giang Liễm, sau đó thu tay về.

Nhưng mà một đầu khác của khăn lông lại bị Giang Liễm nắm trong tay, Lâm Gia nhẹ nhàng kéo một cái, cũng không kéo được.

Cậu ở sau cánh cửa lên tiếng nhắc nhở: "Anh buông tay đi. "

Cái tay nắm khăn lông kia của Giang Liễm khẽ động, nhưng không phải buông ra, mà là mượn sức chụp lấy cổ tay cậu.

Có lẽ vì sữa tắm, nên làn da trên cổ tay Lâm Gia còn mịn màng hơn thường ngày nhiều, Giang Liễm cong ngón trỏ, lòng bàn tay nóng hổi chậm rãi vuốt ve cổ tay cậu.

Một đợt ngứa ngáy và tê dại từ chỗ mềm mại của đối phương khuếch tán ra, men dọc theo cánh tay và lỗ chân lông của hắn chen vào.

Lâm Gia không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, như là suy nghĩ, hoặc đang sững sờ.

Bầu không khí yên lặng, thời gian như ngừng trôi.

Chỉ có bọt nước nhẹ nhàng trên tóc cậu, sau nhiều lần cố gắng bám trụ, cũng theo trán cậu chảy xuống, khẽ đọng trên sống mũi cao thẳng của cậu, sau đó vỡ thành một đóa hoa nhỏ, bắn lên đôi mắt và lông mi cậu.

Lâm Gia khẽ dụi mắt, cách một cánh cửa thủy tinh dày nhìn Giang Liễm ở ngoài cửa.

Xuyên thấu qua tấm kính mờ chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt mơ hồ của đối phương, nhưng không biết vì sao, Lâm Gia cảm thấy Giang Liễm đang nhìn mình.

Cậu liếm môi một cái, giơ tay lên vuốt tóc mái ướt trên trán ra sau. Nhưng lại có mấy cọng tóc không chịu nghe lời, cậu vừa mới buông tay ra đã rơi xuống trán lần nữa.

Trong lòng Lâm Gia hơi bực mình, lần thứ hai giơ tay vuốt tóc ra sau đầu. Đồng thời, cũng chuẩn bị xong tâm lý sẽ có vài cọng tóc rớt xuống lần thứ ba.

Nhưng mà, những cọng tóc này lại không rơi xuống nữa.

Nhưng phần phiền muộn trong lòng Lâm Gia vẫn không hề giảm đi. Một giây sau đó, Lâm Gia rốt cục ý thức được, vấn đề không phải xuất hiện trên vài cọng tóc.

Cậu di chuyển ánh mắt nhìn vào khe cửa, lại nhìn đến cánh tay bị Giang Liễm nắm chặt, lặng lẽ nắm lại bàn tay đối phương.

Một giây kế tiếp, cậu mở cánh cửa ngăn cách hai người ra, kéo Giang Liễm vào.

Lời của tác giả: Lần này là rung động thật rồi doi*, nhưng chương sau vẫn phải tắt đèn.

(*doi: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là make love.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lặng Thinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook