Chương 6: Ôm em bé
A Nguyễn Hữu Tửu
26/03/2021
"Các cậu đoán thử coi, giường nào là của tôi, giường nào của Giang Liễm? "
Lúc Lâm Gia trở về, lớp D đã tắt đèn. Trong phòng học không còn một bóng người, chỉ còn lại cameras hồng ngoại lẻ loi ở trong góc chuyển động. Lâm Gia lại xoay người lui ra ngoài, một thân một mình chậm rãi đến siêu thị mua chocolate ăn.
Đi về chưa tới mười lăm phút, Lâm Gia mở đèn trần trong phòng tập lên, nhét túi đồ vào chân tường trên sàn nhà, mở ra một viên chocolate ngậm vào miệng trước, sau đó đứng trước gương co duỗi eo.
Cậu có một thói quen, thích lúc đang ép chân hoặc hạ eo mà suy nghĩ.
Mùi vị chocolate nồng đậm ở trong miệng tan ra, trong đầu Lâm Gia lại hiện ra hình ảnh buổi tối đứng ở ngoài cửa nghe thực tập sinh khác nói chuyện điện thoại với ông bà trong nhà.
Trên hành lang có tiếng bước chân lặp lại càng ngày càng gần, ở trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Tiếng người không cao không thấp mà vang lên: "Lớp D còn người nào chưa về sao? "
Suy nghĩ của Lâm Gia đình trệ một giây, nghe được đây là thanh âm của Minh Nhượng.
Trong đầu hiện lên lại là mặt của Giang Liễm.
Giang Liễm không nói tiếp, nét mặt hiện lên vài phần hứng thú. Minh Nhượng tiến một bước trước cửa, đẩy cửa ra non nửa, liếc mắt nhìn vào người đang hạ eo trước gương, sau đó khẽ cười nói: "Cậu nhìn thử xem đây là ai? "
Giang Liễm từ phía sau hắn đi tới, ngước mặt liếc mắt, không nói gì, cũng không lập tức thu tầm mắt lại.
Minh Nhượng nói: "Cậu nói người ta không chịu tiến bộ? "
Ánh mắt xẹt qua hai cái chân thẳng tắp của người trước gương, cuối cùng rơi vào trên da thịt trắng noãn bên eo bởi vì khom lưng mà lộ ra, Giang Liễm rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Trước mắt mới chỉ có một chút thay đổi như vậy thôi. "
Minh Nhượng hỏi: "Thay đổi gì? "
Hắn đè thấp tiếng nói, vẻ mặt tùy ý, "Eo mềm, chân dài, không tiến bộ. "
Phần eo Lâm Gia giảm bớt lực chậm rãi nằm xuống, ngoài cửa tiếng nói chuyện ngày càng xa, dư âm vẫn văng vẳng trong lỗ tai. Câu nói sau cùng của Giang Liễm kia cậu cũng không nghe được quá rõ, chỉ mơ hồ có thể nghe ra đối phương nói cậu không hề có lòng cầu tiến.
Cậu trở mình, dán gò má lên sàn nhà lành lạnh, trong đầu là lời nói của PD Thẩm và Giang Liễm, cùng với cảnh tượng thực tập sinh nói chuyện điện thoại với người nhà đan xen cuồn cuộn chạy qua, trong lòng Lâm Gia có chút nghĩ ngợi.
Ban đầu lúc vào công ty, cậu thật ra cũng không phải là cái loại người mơ màng mà sống qua ngày được chăng hay chớ kia. Tương phản, cậu cũng có một bầu nhiệt huyết nỗ lực muốn theo đuổi giấc mơ, cậu cũng có tâm tính thiếu niên không chịu thua, giống như dã tâm không chút nào che giấu của Hạ Đông Thiền, cậu đã từng có qua.
Mặc dù bây giờ, nghe được lời đánh giá vô cùng hỏng bét trong miệng Giang Liễm đối với mình, cậu vẫn sẽ như một con cá mắc cạn ở trên bãi biển, nhưng không triệt để vì cạn nước mà chết đi, dưới đáy lòng từ từ giãy giụa trào lên ý nghĩ phải phản bác.
Lâm Gia chống sàn nhà ngồi dậy, một khắc mặt mình xuất hiện ở trong gương, cậu rõ ràng thấy, gương mặt quen thuộc kia, lại xuất hiện dáng vẻ xa lạ khiến cậu dao động.
Ngày thứ hai vẫn là thời gian thực tập sinh tự do học nhảy, buổi trưa lại lâm thời nhận được thông báo từ tổ đạo diễn, thời gian ngủ trưa tổ đạo diễn muốn tới ký túc xá ghi hình nội dung kiểm tra valy, trước đó cũng đã dán lên bảng thông báo danh sách đồ dùng không được mang theo khi ở ký túc xá.
Nhóm thực tập sinh chuẩn bị ngủ trưa vội vã từ trên giường bò dậy, tìm chỗ giấu mấy đồ dùng trái quy định. Nửa giờ sau, tổ camera khiêng camera tràn vào lầu ký túc xá, tổ quản lý phát loa triệu tập mọi người tập hợp ở phòng khách lầu một.
Nhóm thực tập sinh mang quả đầu rối loạn vừa buồn ngủ vừa đi tới, lúc nghe quản lý tuyên bố nội dung kiểm tra valy lần này là kiểm tra cho nhau, buồn ngủ nhất thời tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mười tám phòng ký túc xá phái ra đại diện tiến lên rút thăm, người đi rút thăm ở ký túc xá Lâm Gia là Dương Húc, Hạ Đông Thiền ôm cánh tay Lâm Gia kề tai nói nhỏ: "Tôi nghe nói có hai phòng ký túc xá là hai người ở, hai người được phân đến đó là cái vận may gì chứ? Vì sao lúc chúng ta không được phân tới đó. "
Lâm Gia do dự, "1 phần 9 vận may đi ! "
Ngược lại nhớ tới, phòng ký túc xá của Giang Liễm và Minh Nhượng kia tuy là bày sáu cái giường, cũng chỉ có hai trong số đó là trải ga giường và chăn.
Lúc hai người nói chuyện, Dương Húc đã cầm lấy số rút thăm trở về. Hạ Đông Thiền tiến tới liếc một cái, có chút chần chờ hỏi: "Đây là phòng ký túc xá Giang Liễm và Minh Nhượng ở kia nhỉ !? "
Dương Húc như ném cục than phỏng tay nhét tờ giấy vào người cùng công ty ở bên cạnh, "Ký túc xá bọn họ chỉ có hai người, các cậu có ai muốn đi không? Tôi cũng không muốn vì việc kiểm tra đồ dùng này mà đắc tội hai người bọn họ. \" Cậu ta hạ giọng, khẽ nhíu mày, "Tôi nghe nói thực tập sinh đắc tội bọn họ, sẽ bị ban biên tập cắt ghi hình. "
Hạ Đông Thiền chỉ cảm thấy nực cười, "Cậu không đi, cũng không chiếm được cơ hội lên ống kính. "
Dương Húc còn muốn lên tiếng, bạn cùng phòng cùng công ty ngăn lại, "Bọn họ muốn đi thì để cho bọn họ đi thôi. Chúng ta sợ đắc tội hai người kia, Hạ Đông Thiền thì không sợ đắc tội bọn họ. Cậu ta không phải là người duy nhất ngoại trừ Minh Nhượng ra, được Giang Liễm ở trước màn ảnh cue sao? "
Lâm Gia có chút bất ngờ, "Cue cái gì?"
Hạ Đông Thiền lôi kéo cậu đi ra ngoài ra hai bước, "Bọn họ đều đang đồn, Giang Liễm trong lần ghi hình trước nhắc tới tên tôi. Cũng không biết là thật hay giả, nếu như là thật, vậy thì không thể tốt hơn nữa." Cậu ta nở nụ cười, "Như vậy tôi có thể từ miệng đối phương kéo về một vài fan."
Lâm Gia cười theo, không nói gì thêm.
Chuyện để cho Hạ Đông Thiền và Lâm Gia đi ghi hình này, hai bạn cùng phòng khác cùng công ty với Lâm Gia cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Bọn họ chờ những người khác đến ký túc xá của mình kiểm tra xong, chỉ có hai người đi theo tổ camera tới phòng Giang Liễm và Minh Nhượng.
Trên hành lang chất đầy nồi cơm điện từ mỗi phòng ném ra, quản lý còn cầm một túi đựng điện thoại di động trong tay. Hạ Đông Thiền dẫn đầu đi tới gõ cửa, người tới mở cửa là Minh Nhượng.
Hai người đều có tính cách cởi mở ở trước màn ảnh, kẻ xướng người hoạ hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt của tổ camera xem náo nhiệt phía sau.
Giang Liễm ngồi ở trên ghế sô pha lật tạp chí, lúc nhìn thấy tổ camera đi vào mới buông tạp chí xuống đứng dậy.
Quản lý lắc túi đựng điện thoại trong tay, nói ngoại trừ valy, giường chiếu cũng phải kiểm tra. Hạ Đông Thiền nhấc chân đi đến giường dán tên Giang Liễm.
Minh Nhượng thấy vậy nhướng mày cười nói: "Các cậu đoán thử coi, giường nào là của tôi, giường nào của Giang Liễm? "
Lâm Gia gõ thẻ ghi tên Minh Nhượng dán tại mép giường nói: "Chẳng phải có để tên hết sao? "
Minh Nhượng đúng lúc lộ ra vẻ mặt sâu xa, "Trong ký xá cho phép lén đổi giường không? Nếu như không cho phép, tôi có phải hẳn là trước khi các người vào, đã đem thẻ ghi tên tôi và Giang Liễm đổi cho nhau không. "
Lâm Gia khựng lại, cũng không có thói xấu mò mẫm ở trên giường người khác, chỉ giả vờ sờ qua, đã rút tay lại, xoay người nhìn về phía quản lý: "Trên giường không có có cái gì cả. "
Quản lý cầm điện thoại di động thu được trước đó bước tới phía sau cậu , không chê chuyện lớn reo lên:"Dưới gối lục chưa? "
Lâm Gia trợn mắt nói dối: "Lục rồi. "
Người kia còn bất mãn, chỉ vào giường trên nói: "Cậu leo lên lục bên gối kia. Điện thoại di động tôi thu được cũng là lục từ bên kia đó ra. "
Những người còn lại cũng ồn ào theo: "Leo lên lục đi! "
Giờ này khắc này Lâm Gia rốt cục có chút đồng cảm với lời nói của Dương Húc, dư quang đầu tiên là đảo qua Giang Liễm đứng ở một bên không lên tiếng, âm thầm đoán rằng trên khuôn mặt kia cũng không phải có quá nhiều không vui vẻ, mới trong sự soi mói của mọi người, cởi giày ra giẫm cầu thang leo lên.
Lúc leo lên bậc thang cuối cùng, Giang Liễm bỗng dưng bước ra trước nửa bước, nâng mắt liếc Lâm Gia.
Lâm Gia hơi sửng sờ, sau đó mới hiểu được, đây là đối phương không muốn để cho mình leo lên giường hắn. Cậu không hề nhấc chân lên nữa, trực tiếp giẫm lên bậc thang, đưa cánh tay dài xuống gối lục lọi.
Vốn cũng chỉ tính làm dáng một chút, không ngờ đầu ngón tay lại chạm phải vật gì đó vừa mỏng lại vừa cứng. Đầu ngón tay Lâm Gia khựng lại, trong nháy mắt lưỡng lự, bắt đầu nhớ lại tối hôm qua đối phương không chút khách khí đánh giá mình, trong lòng quyết định ghim lại, đưa đầu ngón tay dài muốn tìm cái vật dưới gối kia.
Tiếng bước chân phía sau hỗn loạn tới gần, Lâm Gia đem vật kia giữ trong lòng bàn tay hơi hơi liếc mắt, trong tiếng hỏi liên tiếp của người phía sau, anh trai camera đã khiêng camera đi tới.
Lâm Gia giơ lên khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị nhìn màn hình lên tiếng.
Dưới nách lại chợt co lại, hai cánh tay thon dài có lực từ trước ngực đi qua.
Đầu ngón tay Lâm Gia theo đó mà buông lỏng.
Giang Liễm giống như ôm em bé mà ôm cậu từ trên bậc thang xuống.
Lúc Lâm Gia trở về, lớp D đã tắt đèn. Trong phòng học không còn một bóng người, chỉ còn lại cameras hồng ngoại lẻ loi ở trong góc chuyển động. Lâm Gia lại xoay người lui ra ngoài, một thân một mình chậm rãi đến siêu thị mua chocolate ăn.
Đi về chưa tới mười lăm phút, Lâm Gia mở đèn trần trong phòng tập lên, nhét túi đồ vào chân tường trên sàn nhà, mở ra một viên chocolate ngậm vào miệng trước, sau đó đứng trước gương co duỗi eo.
Cậu có một thói quen, thích lúc đang ép chân hoặc hạ eo mà suy nghĩ.
Mùi vị chocolate nồng đậm ở trong miệng tan ra, trong đầu Lâm Gia lại hiện ra hình ảnh buổi tối đứng ở ngoài cửa nghe thực tập sinh khác nói chuyện điện thoại với ông bà trong nhà.
Trên hành lang có tiếng bước chân lặp lại càng ngày càng gần, ở trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Tiếng người không cao không thấp mà vang lên: "Lớp D còn người nào chưa về sao? "
Suy nghĩ của Lâm Gia đình trệ một giây, nghe được đây là thanh âm của Minh Nhượng.
Trong đầu hiện lên lại là mặt của Giang Liễm.
Giang Liễm không nói tiếp, nét mặt hiện lên vài phần hứng thú. Minh Nhượng tiến một bước trước cửa, đẩy cửa ra non nửa, liếc mắt nhìn vào người đang hạ eo trước gương, sau đó khẽ cười nói: "Cậu nhìn thử xem đây là ai? "
Giang Liễm từ phía sau hắn đi tới, ngước mặt liếc mắt, không nói gì, cũng không lập tức thu tầm mắt lại.
Minh Nhượng nói: "Cậu nói người ta không chịu tiến bộ? "
Ánh mắt xẹt qua hai cái chân thẳng tắp của người trước gương, cuối cùng rơi vào trên da thịt trắng noãn bên eo bởi vì khom lưng mà lộ ra, Giang Liễm rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Trước mắt mới chỉ có một chút thay đổi như vậy thôi. "
Minh Nhượng hỏi: "Thay đổi gì? "
Hắn đè thấp tiếng nói, vẻ mặt tùy ý, "Eo mềm, chân dài, không tiến bộ. "
Phần eo Lâm Gia giảm bớt lực chậm rãi nằm xuống, ngoài cửa tiếng nói chuyện ngày càng xa, dư âm vẫn văng vẳng trong lỗ tai. Câu nói sau cùng của Giang Liễm kia cậu cũng không nghe được quá rõ, chỉ mơ hồ có thể nghe ra đối phương nói cậu không hề có lòng cầu tiến.
Cậu trở mình, dán gò má lên sàn nhà lành lạnh, trong đầu là lời nói của PD Thẩm và Giang Liễm, cùng với cảnh tượng thực tập sinh nói chuyện điện thoại với người nhà đan xen cuồn cuộn chạy qua, trong lòng Lâm Gia có chút nghĩ ngợi.
Ban đầu lúc vào công ty, cậu thật ra cũng không phải là cái loại người mơ màng mà sống qua ngày được chăng hay chớ kia. Tương phản, cậu cũng có một bầu nhiệt huyết nỗ lực muốn theo đuổi giấc mơ, cậu cũng có tâm tính thiếu niên không chịu thua, giống như dã tâm không chút nào che giấu của Hạ Đông Thiền, cậu đã từng có qua.
Mặc dù bây giờ, nghe được lời đánh giá vô cùng hỏng bét trong miệng Giang Liễm đối với mình, cậu vẫn sẽ như một con cá mắc cạn ở trên bãi biển, nhưng không triệt để vì cạn nước mà chết đi, dưới đáy lòng từ từ giãy giụa trào lên ý nghĩ phải phản bác.
Lâm Gia chống sàn nhà ngồi dậy, một khắc mặt mình xuất hiện ở trong gương, cậu rõ ràng thấy, gương mặt quen thuộc kia, lại xuất hiện dáng vẻ xa lạ khiến cậu dao động.
Ngày thứ hai vẫn là thời gian thực tập sinh tự do học nhảy, buổi trưa lại lâm thời nhận được thông báo từ tổ đạo diễn, thời gian ngủ trưa tổ đạo diễn muốn tới ký túc xá ghi hình nội dung kiểm tra valy, trước đó cũng đã dán lên bảng thông báo danh sách đồ dùng không được mang theo khi ở ký túc xá.
Nhóm thực tập sinh chuẩn bị ngủ trưa vội vã từ trên giường bò dậy, tìm chỗ giấu mấy đồ dùng trái quy định. Nửa giờ sau, tổ camera khiêng camera tràn vào lầu ký túc xá, tổ quản lý phát loa triệu tập mọi người tập hợp ở phòng khách lầu một.
Nhóm thực tập sinh mang quả đầu rối loạn vừa buồn ngủ vừa đi tới, lúc nghe quản lý tuyên bố nội dung kiểm tra valy lần này là kiểm tra cho nhau, buồn ngủ nhất thời tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mười tám phòng ký túc xá phái ra đại diện tiến lên rút thăm, người đi rút thăm ở ký túc xá Lâm Gia là Dương Húc, Hạ Đông Thiền ôm cánh tay Lâm Gia kề tai nói nhỏ: "Tôi nghe nói có hai phòng ký túc xá là hai người ở, hai người được phân đến đó là cái vận may gì chứ? Vì sao lúc chúng ta không được phân tới đó. "
Lâm Gia do dự, "1 phần 9 vận may đi ! "
Ngược lại nhớ tới, phòng ký túc xá của Giang Liễm và Minh Nhượng kia tuy là bày sáu cái giường, cũng chỉ có hai trong số đó là trải ga giường và chăn.
Lúc hai người nói chuyện, Dương Húc đã cầm lấy số rút thăm trở về. Hạ Đông Thiền tiến tới liếc một cái, có chút chần chờ hỏi: "Đây là phòng ký túc xá Giang Liễm và Minh Nhượng ở kia nhỉ !? "
Dương Húc như ném cục than phỏng tay nhét tờ giấy vào người cùng công ty ở bên cạnh, "Ký túc xá bọn họ chỉ có hai người, các cậu có ai muốn đi không? Tôi cũng không muốn vì việc kiểm tra đồ dùng này mà đắc tội hai người bọn họ. \" Cậu ta hạ giọng, khẽ nhíu mày, "Tôi nghe nói thực tập sinh đắc tội bọn họ, sẽ bị ban biên tập cắt ghi hình. "
Hạ Đông Thiền chỉ cảm thấy nực cười, "Cậu không đi, cũng không chiếm được cơ hội lên ống kính. "
Dương Húc còn muốn lên tiếng, bạn cùng phòng cùng công ty ngăn lại, "Bọn họ muốn đi thì để cho bọn họ đi thôi. Chúng ta sợ đắc tội hai người kia, Hạ Đông Thiền thì không sợ đắc tội bọn họ. Cậu ta không phải là người duy nhất ngoại trừ Minh Nhượng ra, được Giang Liễm ở trước màn ảnh cue sao? "
Lâm Gia có chút bất ngờ, "Cue cái gì?"
Hạ Đông Thiền lôi kéo cậu đi ra ngoài ra hai bước, "Bọn họ đều đang đồn, Giang Liễm trong lần ghi hình trước nhắc tới tên tôi. Cũng không biết là thật hay giả, nếu như là thật, vậy thì không thể tốt hơn nữa." Cậu ta nở nụ cười, "Như vậy tôi có thể từ miệng đối phương kéo về một vài fan."
Lâm Gia cười theo, không nói gì thêm.
Chuyện để cho Hạ Đông Thiền và Lâm Gia đi ghi hình này, hai bạn cùng phòng khác cùng công ty với Lâm Gia cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Bọn họ chờ những người khác đến ký túc xá của mình kiểm tra xong, chỉ có hai người đi theo tổ camera tới phòng Giang Liễm và Minh Nhượng.
Trên hành lang chất đầy nồi cơm điện từ mỗi phòng ném ra, quản lý còn cầm một túi đựng điện thoại di động trong tay. Hạ Đông Thiền dẫn đầu đi tới gõ cửa, người tới mở cửa là Minh Nhượng.
Hai người đều có tính cách cởi mở ở trước màn ảnh, kẻ xướng người hoạ hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt của tổ camera xem náo nhiệt phía sau.
Giang Liễm ngồi ở trên ghế sô pha lật tạp chí, lúc nhìn thấy tổ camera đi vào mới buông tạp chí xuống đứng dậy.
Quản lý lắc túi đựng điện thoại trong tay, nói ngoại trừ valy, giường chiếu cũng phải kiểm tra. Hạ Đông Thiền nhấc chân đi đến giường dán tên Giang Liễm.
Minh Nhượng thấy vậy nhướng mày cười nói: "Các cậu đoán thử coi, giường nào là của tôi, giường nào của Giang Liễm? "
Lâm Gia gõ thẻ ghi tên Minh Nhượng dán tại mép giường nói: "Chẳng phải có để tên hết sao? "
Minh Nhượng đúng lúc lộ ra vẻ mặt sâu xa, "Trong ký xá cho phép lén đổi giường không? Nếu như không cho phép, tôi có phải hẳn là trước khi các người vào, đã đem thẻ ghi tên tôi và Giang Liễm đổi cho nhau không. "
Lâm Gia khựng lại, cũng không có thói xấu mò mẫm ở trên giường người khác, chỉ giả vờ sờ qua, đã rút tay lại, xoay người nhìn về phía quản lý: "Trên giường không có có cái gì cả. "
Quản lý cầm điện thoại di động thu được trước đó bước tới phía sau cậu , không chê chuyện lớn reo lên:"Dưới gối lục chưa? "
Lâm Gia trợn mắt nói dối: "Lục rồi. "
Người kia còn bất mãn, chỉ vào giường trên nói: "Cậu leo lên lục bên gối kia. Điện thoại di động tôi thu được cũng là lục từ bên kia đó ra. "
Những người còn lại cũng ồn ào theo: "Leo lên lục đi! "
Giờ này khắc này Lâm Gia rốt cục có chút đồng cảm với lời nói của Dương Húc, dư quang đầu tiên là đảo qua Giang Liễm đứng ở một bên không lên tiếng, âm thầm đoán rằng trên khuôn mặt kia cũng không phải có quá nhiều không vui vẻ, mới trong sự soi mói của mọi người, cởi giày ra giẫm cầu thang leo lên.
Lúc leo lên bậc thang cuối cùng, Giang Liễm bỗng dưng bước ra trước nửa bước, nâng mắt liếc Lâm Gia.
Lâm Gia hơi sửng sờ, sau đó mới hiểu được, đây là đối phương không muốn để cho mình leo lên giường hắn. Cậu không hề nhấc chân lên nữa, trực tiếp giẫm lên bậc thang, đưa cánh tay dài xuống gối lục lọi.
Vốn cũng chỉ tính làm dáng một chút, không ngờ đầu ngón tay lại chạm phải vật gì đó vừa mỏng lại vừa cứng. Đầu ngón tay Lâm Gia khựng lại, trong nháy mắt lưỡng lự, bắt đầu nhớ lại tối hôm qua đối phương không chút khách khí đánh giá mình, trong lòng quyết định ghim lại, đưa đầu ngón tay dài muốn tìm cái vật dưới gối kia.
Tiếng bước chân phía sau hỗn loạn tới gần, Lâm Gia đem vật kia giữ trong lòng bàn tay hơi hơi liếc mắt, trong tiếng hỏi liên tiếp của người phía sau, anh trai camera đã khiêng camera đi tới.
Lâm Gia giơ lên khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị nhìn màn hình lên tiếng.
Dưới nách lại chợt co lại, hai cánh tay thon dài có lực từ trước ngực đi qua.
Đầu ngón tay Lâm Gia theo đó mà buông lỏng.
Giang Liễm giống như ôm em bé mà ôm cậu từ trên bậc thang xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.