Chương 303: Con gái thị trưởng.
Yên Lộ Thương Mang
04/04/2013
Lâm Bắc Phàm, Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi ba người chui vào chiếc ô tô rách nát cuối cùng cũng quay về khách sạn Tinh Quang, tuy rằng chỉ trải qua ba giờ nhưng họ lại có cảm giác như vừa trải qua mấy đời người.
Trương Minh Thắng từ trong xe chui ra, nhìn thấy cả người mình quần áo rách rưới, vừa đem tổ tông mười tám đời nhà Kiều Cẩm Phong an ủi một phen, vừa đi vào bên trong.
"Ầm!"
Trương Minh Thắng vừa bước vào hai bước, lại bị một người đâm sầm vào, thiếu chút nữa hộc máu, khiến hắn chửi ầm lên: "Mẹ nó, là ai lão tử a......"
"Di, hai vị lão đại, hai anh đã về."
Người tới kêu lên một tiếng sợ hãi.
Lâm Bắc Phàm cùng đám Trương Minh Thắng ngẩng đầu, người trước mặt là Từ Chính, phía sau còn có đám Trịnh Dũng và Triệu Phong, bọn họ thấy hai người xong trên mặt đều toát ra tia kinh hỉ.
Trương Minh Thắng liên tục kêu lên: "Há, bọn mày sao lại ở chỗ này? Tao còn tưởng bọn mày ở đâu đó lêu lổng chứ có phải phát hiện chúng tao mất tích hay không?"
Triệu Phong liên tục nói: "Hai bị lão đại, các anh không việc gì là tốt rồi, chúng em an tâm, vừa rồi chúng em tìm bọn anh ra ngoài chơi, nhưng đến nơi lại thấy bọn anh không ở đây, hơn nữa nghe nhân viên khách sạn nói bọn anh bị một đám người đuổi giết, chúng em lo lắng đến cục cảnh sát báo án, tìm khắp kinh thành không thấy các anh, không ngờ các anh đã về, các anh rút cuộc chạy đi đâu? Di, bộ dạng này, hình như bị thương không nhẹ nha."
Trương Minh Thắng nghe câu này, nhất thời tức giận: "Mẹ nó, nếu không phải có lão đại, chúng tao sớm đã chết lâu rồi, ngẫm lại thật nghẹn họng, chúng ta lại bị người đuổi giết, mẹ nó!"
"Cái gì? Hai vị lão đại, thực sự có kẻ dám xuống tay với bọn anh? Mẹ nó, là ai thế?"
Một đám đều rống lên, như sư tử nổi giận, khiến vài vị nhân viên và khách trọ bị dọa cho giật nảy mình, nhưng thấy bộ dạng bọn họ kiêu ngạo không ai bì nổi, đều sáng suốt bảo trì trầm mặc.
Trương Minh Thắng lập tức tức giận, như bị súng bắn vào mông, nghiến răng nghiến lợi dằn từng chữ một: "Ngoài cha của tên ngốc Kiều Duyên kia còn ai dám động vào lão tử, mẹ nó lão tử bị bọn nó chơi.."
Từ Chính và mọi người há hốc miệng, kinh ngạc nói: "Ông già của Kiều Duyên? Tên Kiều Cẩm Phong kia?"
Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu:" Hắn đích xác là không muốn cho bọn anh biết thân phận, nhưng khi đánh nhau, bọn họ đội mặt nạ bị rơi xuống đất, nên bọn anh biết thân phận họ."
"Mẹ nó, Kiều Cẩm Phong có phải điên không? Dám ra tay với anh, bọn họ điên rồi sao? Chúng em tìm vài người nữa chém chết chúng, cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta."
Đám Từ Chính nổi giận lôi đình, mặt đỏ như quan công, hận không thể tìm Kiều Cẩm Phong tính sổ ngay lập tức, tìm mấy chục phụ nữ trung niên, đến làm cho hắn đến chết.
Bọn họ đều là mẫu người điển hình ở kinh thành, bình thường đều thích thổi phồng mình, lão đại của mình trong địa bàn của mình lại bị người ta bắt nạt, suýt nữa mất mạng, quả thực khiến bọn họ chịu vũ nhục quá lớn.
Lâm Bắc Phàm thấy trong đại sảnh có nhiều người nhìn vào bên này, vội phất tay với bọn họ: "Chuyện khác về nói sau, ta đi tắm nước ấm một cái, thay quần áo đã."
Từ Chính thấy một đám bộ dạng như ăn mày, đều ôm bụng cười: "Hai vị lão đại, nếu không phải mặt mũi còn nhìn rõ, em còn tưởng là ăn mày ở đâu đến đây kiếm ăn đó!"
"Đi chết đi!"
Trương Mình Thắng vỗ nhẹ đầu hắn cười mắng.
Bọn Từ Chính cười ha hả chuẩn bị đi tới thang máy, đã thấy Khổng Băng Nhi phía sau Trương Minh Thắng và Lâm Bắc Phàm, vài ngời đều há hốc miệng, kinh hãi nói: "Cô, cô, cô sao lại ở chỗ này?"
Khổng Băng Nhi chu cái miệng đỏ tức giận mất hứng kêu lên: "Tôi ở đây thì sao? Nếu không có hai tên hỗn đản này, tôi mà bị bọn chúng tóm được sao? Đáng giận, tôi nhất định phải bảo ba ba, xem chúng có khả năng gì bắt tôi, ...."
"Cái gì? Cô cũng bị bọn Kiều Cẩm Phong bắt?"
Trinh Dũng kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm xuống.
Khổng Băng Nhi chửi thầm hai tiếng, không khách khí trừng mắt với Trương Minh Thắng một cái: "Còn không phải vì tên mập này sao, nếu không phải do hắn, tôi cũng không bị liên lụy vào, nếu cho cha tôi biết, còn không đem hắn biến thành bánh bao thịt, thật đáng giận, bọn họ còn bắt tôi chui vào cái xe rách nát kia."
"Con nhóc, cô nói cái gì? Lão tử nhịn cô một ngày, cô lại ở đây nhảm lảm, miệng không chút sạch sẽ, lão tử khiến cô biết cái gì gọi là đàn ông." Trương Minh Thắng nghe nàng trước mặt nhiều người gọi mình là tên mập, nhất thời thở hổn hển, huy nắm tay, thiếu chút nữa xông vào liều mạng.
Khổng Băng Nhi liếc hắn một cái, ánh mắt lại quay đi, không thèm để ý tới hắn.
Đám Từ Chính đều là hai mặt nhìn nhau, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này là thế nào?
Hai tên tiểu bá vương này cãi nhau, bọn họ đều sinh ra cảm giác oan gia kiếp trước.
Bọn họ chưa hề tin vào số mệnh, chỉ tin vào mình, nhưng bọn hắn hiện tại thực có chút tin số mệnh, thứ gọi là duyên phận thực sự có chút khó nói rõ.
Vài người bọn họ ở kinh thành đều vô pháp vô thiên, nhưng vài người bọn họ không muốn đắc tội, một trong số đó chính là Khổng Băng Nhi này. Không phải là sợ, mà là nước giếng không phạm nước sông thôi.
Lâm Bắc Phàm hứng thú nhìn vài người bọn họ, lại nhìn Khổng Băng Nhi nói: "Các người biết nhau?"
Bọn Từ Chính đều mở to mắt, không thể tin nói: "Hai vị lão đại, hai anh, hai anh, không biết cô ta sao?"
"Chài, một cô ả mà thôi, tao việc gì phải biết ả? Chỉ biết cô ta gọi là Khổng Băng Nhi, ai biết là ai, có khi là nhân viên khách sạn không chừng."
Trương Minh Thắng tức giận nhỏ giọng nói lảm nhảm, thật không biết cô ả kia có gì lợi hại, nhưng bọn chúng đều kinh ngạc như vậy.
Triệu Phong thiếu chút nữa hộc máu, hắn lắp bắp giải thích: "Hai vị đại ca, cô ấy là con gái của thị trưởng thành phố, bình thường cũng gặp thường xuyên, ban đầu còn muốn hai anh giới thiệu một chút, ai biết các anh lại quen biết nhau nhanh như vậy."
"Ầm!"
Trương Minh Thắng ngã ngửa ra đất, miệng sùi bọt mép.
Trời, không đùa với lão tử chứ? Tùy tiện gặp một con bé là con gái thị trưởng, vận khí mình cũng quá kém đi? Hơn nữa còn nói cô ta nhỏ, xem ra người ta so với mình còn ngưu hơn nhiều, nghĩ đến cha người ta là thị trưởng đem mình chặt thành mười tám khối, hắn có cảm giác muốn xỉu, hi vọng có thể lừa qua ải này.
Khổng Băng Nhi nhìn Trương Minh Thắng nằm thở trên mặt đất như cá mắc cạn, làm sao biết đối phương giả bộ. Nàng lầm bầm hai câu đá cho hắn một cái, nói: "Tên mập chết tiệt, mi cho rằng giả bộ thì ta sẽ không nói sao? Lần này bỏ qua cho mi, lần sau còn dám loạn ngữ, ta liền cắt cái thứ kia, cho mi khỏi càn rỡ!"
Trương Minh Thắng nghe câu này, trán đổ mồ hôi lạnh, cô ả này cũng thực độc ác đi.
Lâm Bắc Phàm ngay khi nhìn thấy Khổng Băng Nhi mở chiếc xe Ferrari ra đã biết thân phận nàng không đơn giản, hiện tai biết nàng là thiên kim thị trưởng, trong lòng cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, ngược lại mỉm cười, xem ra lần này Kiều Cẩm Phong muốn an toàn cũng khó.
Động đến con gái thị trưởng, lá gan hắn thực có chút lớn, chỉ sợ về sau tập đoàn Cự Long muốn phát triển cũng nhiều phiền phức.
Lâm Bắc Phàm nghĩ đến đây, đá đá chân Trương Minh Thắng nói: "Đi thôi, chúng ta về phòng tắm nước ấm một cái, thay quần áo, anh cảm giác mình vừa nằm trong đất ra vậy, tùy tiện ném hạt giống có thể nảy mầm đó nha."
"Đúng vậy, em muốn tắm rửa, thay quần áo, còn muốn ăn no một bữa nữa."
Trương Minh Thắng giật mình, đứng thẳng dậy, chạy tới thang máy.
"Uy uy uy, còn tôi? Tôi nên làm gì bây giờ a?"
Khổng Băng Nhi lớn tiếng kêu lên, chạy tới chỗ hai người
Đáng tiếc Trương Minh Thắng hiện tại có chút sợ nàng, nghe nàng nói chuyện, chạy càng nhanh hơn, rất nhanh vào trong thang máy, không còn bóng dáng, mà Lâm Bắc Phàm cười ha ha xoay người, nói với nàng: "Cô? Cô về nhà đi, về phần chiếc xe thể thao của cô, chờ lát nữa tôi bảo bọn họ chả lại cho cô."
"Nhưng hiện tại bộ dạng tôi thế này làm sao về được nhà?"
Khổng Băng Nhi thiếu chút nữa muốn khóc.
Mình vất vả đến đây chơi đùa một hồi, xe không có, cả người bẩn thỉu, hơn nữa trên người một đồng cũng không còn, bụng đói meo, mình cũng không còn sức mà đi nữa.
"Vậy cô muốn gì?"
Lâm Bắc Phàm có chút dự cảm không hay.
"Tôi muốn về phòng anh tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn cơm no sau đó tôi trờ về, vậy là được."
Khổng Băng Nhi quả nhiên lộ đuôi hồ ly ra, túm tay hắn cười nói, điện cuồng chạy tới thang máy, sau đó còn la lớn: "Nhanh lên, tôi một ngày chưa tắm là cả người khó chịu, càng không nói đến bị bọn khốn kia động vào, đúng rồi, anh bảo khách sạn làm chút cơm chiều, tôi đã đói bụng, tôi thích gà quay tẩm ướp gia vị, gà nướng giòn, và thịt cừu đốt sườn, còn những thứ khác anh tự chọn đi! "
"Khụ khụ... cô chậm một chút, ê, ê, ê " Lâm Bắc Phàm bị nàng túm, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Chậm chạp quá vậy, anh khi nãy đánh nhau không phải rất lợi hại sao? Bây giờ sao bất lực vậy?"
Khổng Băng Nhi chu cái miệng nhỏ, dùng sức kéo hắn.
Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa ngất xỉu, cô ả này cũng quá lợi hại đi?
Bất lực? Từ này tựa hồ có hàm nghĩa khác nha.
Đám Từ Chính nhìn thân ảnh vội vàng của bọn họ đều trừng mắt nhìn nhau.
Lão đại thực quá ngưu a? Thời gian ngắn như vậy đã đem thiên kim thị trưởng thu vào tay, bọn họ lát nữa còn chung phòng, hẳn là quan hệ không thường a? Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập sùng bái, còn thêm vài tia cười cổ quái.
Trương Minh Thắng từ trong xe chui ra, nhìn thấy cả người mình quần áo rách rưới, vừa đem tổ tông mười tám đời nhà Kiều Cẩm Phong an ủi một phen, vừa đi vào bên trong.
"Ầm!"
Trương Minh Thắng vừa bước vào hai bước, lại bị một người đâm sầm vào, thiếu chút nữa hộc máu, khiến hắn chửi ầm lên: "Mẹ nó, là ai lão tử a......"
"Di, hai vị lão đại, hai anh đã về."
Người tới kêu lên một tiếng sợ hãi.
Lâm Bắc Phàm cùng đám Trương Minh Thắng ngẩng đầu, người trước mặt là Từ Chính, phía sau còn có đám Trịnh Dũng và Triệu Phong, bọn họ thấy hai người xong trên mặt đều toát ra tia kinh hỉ.
Trương Minh Thắng liên tục kêu lên: "Há, bọn mày sao lại ở chỗ này? Tao còn tưởng bọn mày ở đâu đó lêu lổng chứ có phải phát hiện chúng tao mất tích hay không?"
Triệu Phong liên tục nói: "Hai bị lão đại, các anh không việc gì là tốt rồi, chúng em an tâm, vừa rồi chúng em tìm bọn anh ra ngoài chơi, nhưng đến nơi lại thấy bọn anh không ở đây, hơn nữa nghe nhân viên khách sạn nói bọn anh bị một đám người đuổi giết, chúng em lo lắng đến cục cảnh sát báo án, tìm khắp kinh thành không thấy các anh, không ngờ các anh đã về, các anh rút cuộc chạy đi đâu? Di, bộ dạng này, hình như bị thương không nhẹ nha."
Trương Minh Thắng nghe câu này, nhất thời tức giận: "Mẹ nó, nếu không phải có lão đại, chúng tao sớm đã chết lâu rồi, ngẫm lại thật nghẹn họng, chúng ta lại bị người đuổi giết, mẹ nó!"
"Cái gì? Hai vị lão đại, thực sự có kẻ dám xuống tay với bọn anh? Mẹ nó, là ai thế?"
Một đám đều rống lên, như sư tử nổi giận, khiến vài vị nhân viên và khách trọ bị dọa cho giật nảy mình, nhưng thấy bộ dạng bọn họ kiêu ngạo không ai bì nổi, đều sáng suốt bảo trì trầm mặc.
Trương Minh Thắng lập tức tức giận, như bị súng bắn vào mông, nghiến răng nghiến lợi dằn từng chữ một: "Ngoài cha của tên ngốc Kiều Duyên kia còn ai dám động vào lão tử, mẹ nó lão tử bị bọn nó chơi.."
Từ Chính và mọi người há hốc miệng, kinh ngạc nói: "Ông già của Kiều Duyên? Tên Kiều Cẩm Phong kia?"
Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu:" Hắn đích xác là không muốn cho bọn anh biết thân phận, nhưng khi đánh nhau, bọn họ đội mặt nạ bị rơi xuống đất, nên bọn anh biết thân phận họ."
"Mẹ nó, Kiều Cẩm Phong có phải điên không? Dám ra tay với anh, bọn họ điên rồi sao? Chúng em tìm vài người nữa chém chết chúng, cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta."
Đám Từ Chính nổi giận lôi đình, mặt đỏ như quan công, hận không thể tìm Kiều Cẩm Phong tính sổ ngay lập tức, tìm mấy chục phụ nữ trung niên, đến làm cho hắn đến chết.
Bọn họ đều là mẫu người điển hình ở kinh thành, bình thường đều thích thổi phồng mình, lão đại của mình trong địa bàn của mình lại bị người ta bắt nạt, suýt nữa mất mạng, quả thực khiến bọn họ chịu vũ nhục quá lớn.
Lâm Bắc Phàm thấy trong đại sảnh có nhiều người nhìn vào bên này, vội phất tay với bọn họ: "Chuyện khác về nói sau, ta đi tắm nước ấm một cái, thay quần áo đã."
Từ Chính thấy một đám bộ dạng như ăn mày, đều ôm bụng cười: "Hai vị lão đại, nếu không phải mặt mũi còn nhìn rõ, em còn tưởng là ăn mày ở đâu đến đây kiếm ăn đó!"
"Đi chết đi!"
Trương Mình Thắng vỗ nhẹ đầu hắn cười mắng.
Bọn Từ Chính cười ha hả chuẩn bị đi tới thang máy, đã thấy Khổng Băng Nhi phía sau Trương Minh Thắng và Lâm Bắc Phàm, vài ngời đều há hốc miệng, kinh hãi nói: "Cô, cô, cô sao lại ở chỗ này?"
Khổng Băng Nhi chu cái miệng đỏ tức giận mất hứng kêu lên: "Tôi ở đây thì sao? Nếu không có hai tên hỗn đản này, tôi mà bị bọn chúng tóm được sao? Đáng giận, tôi nhất định phải bảo ba ba, xem chúng có khả năng gì bắt tôi, ...."
"Cái gì? Cô cũng bị bọn Kiều Cẩm Phong bắt?"
Trinh Dũng kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm xuống.
Khổng Băng Nhi chửi thầm hai tiếng, không khách khí trừng mắt với Trương Minh Thắng một cái: "Còn không phải vì tên mập này sao, nếu không phải do hắn, tôi cũng không bị liên lụy vào, nếu cho cha tôi biết, còn không đem hắn biến thành bánh bao thịt, thật đáng giận, bọn họ còn bắt tôi chui vào cái xe rách nát kia."
"Con nhóc, cô nói cái gì? Lão tử nhịn cô một ngày, cô lại ở đây nhảm lảm, miệng không chút sạch sẽ, lão tử khiến cô biết cái gì gọi là đàn ông." Trương Minh Thắng nghe nàng trước mặt nhiều người gọi mình là tên mập, nhất thời thở hổn hển, huy nắm tay, thiếu chút nữa xông vào liều mạng.
Khổng Băng Nhi liếc hắn một cái, ánh mắt lại quay đi, không thèm để ý tới hắn.
Đám Từ Chính đều là hai mặt nhìn nhau, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này là thế nào?
Hai tên tiểu bá vương này cãi nhau, bọn họ đều sinh ra cảm giác oan gia kiếp trước.
Bọn họ chưa hề tin vào số mệnh, chỉ tin vào mình, nhưng bọn hắn hiện tại thực có chút tin số mệnh, thứ gọi là duyên phận thực sự có chút khó nói rõ.
Vài người bọn họ ở kinh thành đều vô pháp vô thiên, nhưng vài người bọn họ không muốn đắc tội, một trong số đó chính là Khổng Băng Nhi này. Không phải là sợ, mà là nước giếng không phạm nước sông thôi.
Lâm Bắc Phàm hứng thú nhìn vài người bọn họ, lại nhìn Khổng Băng Nhi nói: "Các người biết nhau?"
Bọn Từ Chính đều mở to mắt, không thể tin nói: "Hai vị lão đại, hai anh, hai anh, không biết cô ta sao?"
"Chài, một cô ả mà thôi, tao việc gì phải biết ả? Chỉ biết cô ta gọi là Khổng Băng Nhi, ai biết là ai, có khi là nhân viên khách sạn không chừng."
Trương Minh Thắng tức giận nhỏ giọng nói lảm nhảm, thật không biết cô ả kia có gì lợi hại, nhưng bọn chúng đều kinh ngạc như vậy.
Triệu Phong thiếu chút nữa hộc máu, hắn lắp bắp giải thích: "Hai vị đại ca, cô ấy là con gái của thị trưởng thành phố, bình thường cũng gặp thường xuyên, ban đầu còn muốn hai anh giới thiệu một chút, ai biết các anh lại quen biết nhau nhanh như vậy."
"Ầm!"
Trương Minh Thắng ngã ngửa ra đất, miệng sùi bọt mép.
Trời, không đùa với lão tử chứ? Tùy tiện gặp một con bé là con gái thị trưởng, vận khí mình cũng quá kém đi? Hơn nữa còn nói cô ta nhỏ, xem ra người ta so với mình còn ngưu hơn nhiều, nghĩ đến cha người ta là thị trưởng đem mình chặt thành mười tám khối, hắn có cảm giác muốn xỉu, hi vọng có thể lừa qua ải này.
Khổng Băng Nhi nhìn Trương Minh Thắng nằm thở trên mặt đất như cá mắc cạn, làm sao biết đối phương giả bộ. Nàng lầm bầm hai câu đá cho hắn một cái, nói: "Tên mập chết tiệt, mi cho rằng giả bộ thì ta sẽ không nói sao? Lần này bỏ qua cho mi, lần sau còn dám loạn ngữ, ta liền cắt cái thứ kia, cho mi khỏi càn rỡ!"
Trương Minh Thắng nghe câu này, trán đổ mồ hôi lạnh, cô ả này cũng thực độc ác đi.
Lâm Bắc Phàm ngay khi nhìn thấy Khổng Băng Nhi mở chiếc xe Ferrari ra đã biết thân phận nàng không đơn giản, hiện tai biết nàng là thiên kim thị trưởng, trong lòng cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, ngược lại mỉm cười, xem ra lần này Kiều Cẩm Phong muốn an toàn cũng khó.
Động đến con gái thị trưởng, lá gan hắn thực có chút lớn, chỉ sợ về sau tập đoàn Cự Long muốn phát triển cũng nhiều phiền phức.
Lâm Bắc Phàm nghĩ đến đây, đá đá chân Trương Minh Thắng nói: "Đi thôi, chúng ta về phòng tắm nước ấm một cái, thay quần áo, anh cảm giác mình vừa nằm trong đất ra vậy, tùy tiện ném hạt giống có thể nảy mầm đó nha."
"Đúng vậy, em muốn tắm rửa, thay quần áo, còn muốn ăn no một bữa nữa."
Trương Minh Thắng giật mình, đứng thẳng dậy, chạy tới thang máy.
"Uy uy uy, còn tôi? Tôi nên làm gì bây giờ a?"
Khổng Băng Nhi lớn tiếng kêu lên, chạy tới chỗ hai người
Đáng tiếc Trương Minh Thắng hiện tại có chút sợ nàng, nghe nàng nói chuyện, chạy càng nhanh hơn, rất nhanh vào trong thang máy, không còn bóng dáng, mà Lâm Bắc Phàm cười ha ha xoay người, nói với nàng: "Cô? Cô về nhà đi, về phần chiếc xe thể thao của cô, chờ lát nữa tôi bảo bọn họ chả lại cho cô."
"Nhưng hiện tại bộ dạng tôi thế này làm sao về được nhà?"
Khổng Băng Nhi thiếu chút nữa muốn khóc.
Mình vất vả đến đây chơi đùa một hồi, xe không có, cả người bẩn thỉu, hơn nữa trên người một đồng cũng không còn, bụng đói meo, mình cũng không còn sức mà đi nữa.
"Vậy cô muốn gì?"
Lâm Bắc Phàm có chút dự cảm không hay.
"Tôi muốn về phòng anh tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn cơm no sau đó tôi trờ về, vậy là được."
Khổng Băng Nhi quả nhiên lộ đuôi hồ ly ra, túm tay hắn cười nói, điện cuồng chạy tới thang máy, sau đó còn la lớn: "Nhanh lên, tôi một ngày chưa tắm là cả người khó chịu, càng không nói đến bị bọn khốn kia động vào, đúng rồi, anh bảo khách sạn làm chút cơm chiều, tôi đã đói bụng, tôi thích gà quay tẩm ướp gia vị, gà nướng giòn, và thịt cừu đốt sườn, còn những thứ khác anh tự chọn đi! "
"Khụ khụ... cô chậm một chút, ê, ê, ê " Lâm Bắc Phàm bị nàng túm, suýt nữa ngã lăn ra đất.
"Chậm chạp quá vậy, anh khi nãy đánh nhau không phải rất lợi hại sao? Bây giờ sao bất lực vậy?"
Khổng Băng Nhi chu cái miệng nhỏ, dùng sức kéo hắn.
Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa ngất xỉu, cô ả này cũng quá lợi hại đi?
Bất lực? Từ này tựa hồ có hàm nghĩa khác nha.
Đám Từ Chính nhìn thân ảnh vội vàng của bọn họ đều trừng mắt nhìn nhau.
Lão đại thực quá ngưu a? Thời gian ngắn như vậy đã đem thiên kim thị trưởng thu vào tay, bọn họ lát nữa còn chung phòng, hẳn là quan hệ không thường a? Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập sùng bái, còn thêm vài tia cười cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.