Chương 8: Đấu rượu.
Yên Lộ Thương Mang
03/04/2013
Một năm rưỡi! Một năm rưỡi qua, Kim Sắc Hải Ngạn chưa từng có một chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra thì đúng là bất bình thường.
- Giám đốc Trương đâu? - Lâm Bắc Phàm quay đầu, nhíu mày.
- Giám đốc Trương đã đến đây. Nhưng người khách đó không mua bán. Tôi sợ chủ tịch Liễu xảy ra chuyện nên tìm anh tới đó.
Cô bé nghĩ rất đơn giản. Kim Sắc Hải Ngạn xảy ra chuyện thì bảo vệ phải có trách nhiệm giải quyết. Nhưng cô không nghĩ được rằng, bảo vệ cũng chỉ là người làm công. Khách hàng đến đây mua sắm nào có để ý tới một tên bảo vệ rách rưới?
Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Dù sao thì bảo vệ cũng nhận được hai ngàn đồng tiền lương. Lâm Bắc Phàm móc một điếu thuốc lá. Châm xong, hắn lững thững đi về phía gian hàng số mười sáu.
- Khốn kiếp! Ở đây nhiều con gái như vậy, kiếm bừa cho tao một người không được hay sao? Các ngươi chê tướng mạo của tao hay là khinh không có tiền? - Chưa vào đến cửa, Lâm Bắc Phàm đã nghe thấy tiếng ầm ỹ.
- Ông chủ Lưu! Thực sự xin lỗi! Kim Sắc Hải Ngạn là nơi mua bán không có thứ phục vụ kia. Nếu ông muốn, tôi sẽ gọi điện thoại tìm giúp một người. Nào! Tôi mời ông một ly. - Trương Kế Bằng bưng một cốc bia, tươi cười.
Một người đàn ông bụng to mặc một bộ vest màu đen đang ngả người trên ghế. Người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt đầy sát khi. Bên cạnh hắn còn có hai người trẻ tuổi đang phồng mang trợn mắt, như chuẩn bị sinh sự đến nơi.
"Rầm...xoảng...". Ông chủ Lưu vung tay một cái khiến cho cái cốc trong tay Trương Kế Bằng rơi xuống đất vỡ vụn.
- Mày nghĩ tao không có điện thoại đúng không? Hay không hiểu ý của tao?
- Ông chủ Lưu! Yêu cầu của ông, tôi cũng biết. Ông hãy nể mặt tôi, tôi xin uống một chai có được không?
- Mày cũng có mặt mũi? - Quả thực ông chủ Lưu đã uống quá nhiều. Sau khi liếc mắt lườm Trương Kế Bằng một cái, hắn quay đầu nhìn Liễu Vi đang đứng trước mặt mình. Sững sờ trong chốc lát, hai mắt lão tỏa sáng, đỏ bừng mặt.
Với trực giác của phụ nữ, Liễu Vi có thể đọc được một ý nghĩ đen tối trên khuôn mặt ông chủ Lưu. Nàng khó chịu, nghiêng đầu sang một bên, cố mỉm cười rồi nói một cách khách khí:
- Ông chủ Lưu! Làm gì cũng có luật lệ. Hy vọng ông không nên làm khó tôi.
Vóc dáng của Liễu Vi thực sự rất đẹp. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô lại càng thêm quyến rũ. Đặc biệt bộ ngực no tròn, để lộ ra dưới cổ áo là làn da trắng như tuyết khiến kẻ khác phải ngây ngất.
Ông chủ Lưu đứng lên, lặng yên nhìn Liễu Vi, lắc đầu một cái.
Lai lịch của ông chủ Lưu như thế nào, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không biết. Nhưng nhìn qua thì hình như là một người làm ăn không sạch sẽ. Nếu không nhầm thì cứ cuối tuần người này lại đến Kim Sắc Hải Ngạn mua sắm một lần, chi trả không phải dạng keo kiệt nhưng cũng không hề hào phóng.
Lâm Bắc Phàm không còn cách nào khác đành tiến lên, chắc trước mặt Liễu Vi. Hắn nhếch mép không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, mỉm cười rồi nói một cách thản nhiên:
- Ông chủ Lưu! Chẳng phải là muốn chơi đùa với con gái hay sao? Thằng em xin mời khách.
- Hôm nay, tao chẳng nể mặt người nào cả. - Ông chủ Lưu đã động lòng ham muốn, tâm trạng có chút kích động. Lão khom người, rót ra một cốc bia.
- Khạc!
Lão nhổ một bãi đờm vào trong cái cốc. Thoáng nhìn nó giống như một cục mỡ vàng, trôi nổi trên mặt nước.
- Muốn ta nể mặt cũng được. Thằng nào uống hết cốc bia này, tao sẽ nể mặt. - Ông chủ Lưu tức giận ngồi xuống sa lon.
Hàng ngày, chuyện tiếp rượu đều giành cho Trương Kế Bằng. Nhưng nhìn thấy cục đờm trong chén, hắn thực sự là không đủ can đảm. Do dự một lúc lâu, có lẽ muốn biểu hiện sự trung thành và tận tâm của mình, hắn đứng dậy, ưỡn ngực nói:
- Ông đã nói vậy thì cốc bia này tôi uống.
- Uống đi! - Ánh mắt của Lưu mập nhìn Trương Kế Bằng có chút gì đó khiêu khích.
Trương Kế Bằng bưng chén rượu lên. Mặc dù rất muốn thử nhưng cuối cùng cũng không dám. Thấy sắc mặt Lưu mập từ từ tối đi, Trương Kế Bằng không còn cách nào khác, đành cắn rằng đưa chén rượu lên môi.
Nhưng khi chén rượu gần tới môi, một mùi thối xộc lên mũi khiến cho hắn không chịu nổi nữa, buông chén rượu, quay đầu nôn thẳng ra đất.
"Chát!" Lưu mập vỗ mạnh lên mặt bàn. Lần này, hắn như tìm được lý do để nổi nóng rồi.
- Ông chủ Lưu là người lịch sự cần gì phải làm chuyện không có chút hứng thú như vậy? - Không để cho Lưu mập kịp nổi nóng, Lâm Bắc Phàm đã mở miệng.
- Nói đi nói lại cũng là rượu. Nếu chuyện này mà người khác nghe được chẳng phải người ta cười cho hay sao?
- Tao coi mày là người nhưng mày lại coi tao không ra gì có phải không? - Lưu mập tức giận nói:
- Uống rượu? Mày có thể uống đúng không? Mang một thùng Chivas... Không. - Một thùng Chivas Recal nào có ít tiền. Lão mập quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh:
- Xuống dưới lầu đem một thùng rượu mạnh lên đây. Hôm nay, ông phải cho nó chết.
- Uống rượu? Tốt lắm. Càng nhiều càng tốt. - Âm thanh vui mừng của tiểu Kim vang lên trong tai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thất kinh. Nhưng thấy những người khác vẫn bình thường, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Con vật nhỏ này quả nhiên có chút thần thông.
Ngay từ đầu, Lâm Bắc Phàm không nghĩ tới việc nhờ tiểu Kim giúp đỡ. Mặc dù hắn không hay uống rượu nhưng tửu lượng cũng không thấp. Một lít rượu mạnh không phải đùa. Nhưng sau khi nghe tiểu Kim nói xong, Lâm Bắc Phàm lại nảy ra một ý.
- Lão đại! Anh cứ đồng ý với nó. Đừng nói một thùng, cho dù một trăm thùng ta cũng có thể uống được.
Một thùng rượu mạnh đã là một chuyện đáng sợ rồi. Nhưng con vật nhỏ này lại... Mà nghĩ kỹ thì cho dù tiểu Kim chỉ dài có mười mấy phân, nhưng nếu nó hóa nguyên hình thì chắc chắn sẽ trở thành một con quái vật dài mấy trăm thước.
- Lâm Bắc Phàm! Thôi đi. - Liễu Vi lo lắng, kéo tay áo Lâm Bắc Phàm. Không biết phải xử lý như thế nào. Nếu mà không giải quyết được, nàng định gọi cho Long Yên Nguyệt. Nhưng nếu làm vậy thì lợi nhuận của Kim Sắc Hải Ngạn sẽ bị ảnh hưởng.
- Một thùng rượu mạnh? - Lâm Bắc Phàm nhếch mép, rít một hơi thuốc:
- Nếu như ta uống hết thì sao?
"Uống hết? Đây là chuyện không thể. Uống hết thì đừng hòng mong sống được."
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Lâm Bắc Phàm. Đặc biệt là Trương Kế Bằng. Vào lúc này, hắn mới có cảm giác vớt vát lại một chút mặt mũi, liền giả vờ nói:
- Đừng có làm bậy. Cậu nghĩ là bia hay sao?
- Thôi đi! - Liễu Vi dẫm chân, đưa tay móc điện thoại di động.
Lưu mập không sợ Liễu Vi báo cảnh sát. Nhiều lắm thì cũng chỉ cảnh cáo vài câu, vì cho tới bây giờ hắn cũng chưa làm chuyện gì phạm pháp. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến Liễu Vi, nhìn Lâm Bắc Phàm một cách thách thức, cười lạnh:
- Nhóc con đừng có nóng. Ngươi mà uống hết một thùng rượu mạnh, ông mày sẽ nuốt cục đờm kia lại.
- Giám đốc Trương đâu? - Lâm Bắc Phàm quay đầu, nhíu mày.
- Giám đốc Trương đã đến đây. Nhưng người khách đó không mua bán. Tôi sợ chủ tịch Liễu xảy ra chuyện nên tìm anh tới đó.
Cô bé nghĩ rất đơn giản. Kim Sắc Hải Ngạn xảy ra chuyện thì bảo vệ phải có trách nhiệm giải quyết. Nhưng cô không nghĩ được rằng, bảo vệ cũng chỉ là người làm công. Khách hàng đến đây mua sắm nào có để ý tới một tên bảo vệ rách rưới?
Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Dù sao thì bảo vệ cũng nhận được hai ngàn đồng tiền lương. Lâm Bắc Phàm móc một điếu thuốc lá. Châm xong, hắn lững thững đi về phía gian hàng số mười sáu.
- Khốn kiếp! Ở đây nhiều con gái như vậy, kiếm bừa cho tao một người không được hay sao? Các ngươi chê tướng mạo của tao hay là khinh không có tiền? - Chưa vào đến cửa, Lâm Bắc Phàm đã nghe thấy tiếng ầm ỹ.
- Ông chủ Lưu! Thực sự xin lỗi! Kim Sắc Hải Ngạn là nơi mua bán không có thứ phục vụ kia. Nếu ông muốn, tôi sẽ gọi điện thoại tìm giúp một người. Nào! Tôi mời ông một ly. - Trương Kế Bằng bưng một cốc bia, tươi cười.
Một người đàn ông bụng to mặc một bộ vest màu đen đang ngả người trên ghế. Người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt đầy sát khi. Bên cạnh hắn còn có hai người trẻ tuổi đang phồng mang trợn mắt, như chuẩn bị sinh sự đến nơi.
"Rầm...xoảng...". Ông chủ Lưu vung tay một cái khiến cho cái cốc trong tay Trương Kế Bằng rơi xuống đất vỡ vụn.
- Mày nghĩ tao không có điện thoại đúng không? Hay không hiểu ý của tao?
- Ông chủ Lưu! Yêu cầu của ông, tôi cũng biết. Ông hãy nể mặt tôi, tôi xin uống một chai có được không?
- Mày cũng có mặt mũi? - Quả thực ông chủ Lưu đã uống quá nhiều. Sau khi liếc mắt lườm Trương Kế Bằng một cái, hắn quay đầu nhìn Liễu Vi đang đứng trước mặt mình. Sững sờ trong chốc lát, hai mắt lão tỏa sáng, đỏ bừng mặt.
Với trực giác của phụ nữ, Liễu Vi có thể đọc được một ý nghĩ đen tối trên khuôn mặt ông chủ Lưu. Nàng khó chịu, nghiêng đầu sang một bên, cố mỉm cười rồi nói một cách khách khí:
- Ông chủ Lưu! Làm gì cũng có luật lệ. Hy vọng ông không nên làm khó tôi.
Vóc dáng của Liễu Vi thực sự rất đẹp. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô lại càng thêm quyến rũ. Đặc biệt bộ ngực no tròn, để lộ ra dưới cổ áo là làn da trắng như tuyết khiến kẻ khác phải ngây ngất.
Ông chủ Lưu đứng lên, lặng yên nhìn Liễu Vi, lắc đầu một cái.
Lai lịch của ông chủ Lưu như thế nào, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không biết. Nhưng nhìn qua thì hình như là một người làm ăn không sạch sẽ. Nếu không nhầm thì cứ cuối tuần người này lại đến Kim Sắc Hải Ngạn mua sắm một lần, chi trả không phải dạng keo kiệt nhưng cũng không hề hào phóng.
Lâm Bắc Phàm không còn cách nào khác đành tiến lên, chắc trước mặt Liễu Vi. Hắn nhếch mép không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, mỉm cười rồi nói một cách thản nhiên:
- Ông chủ Lưu! Chẳng phải là muốn chơi đùa với con gái hay sao? Thằng em xin mời khách.
- Hôm nay, tao chẳng nể mặt người nào cả. - Ông chủ Lưu đã động lòng ham muốn, tâm trạng có chút kích động. Lão khom người, rót ra một cốc bia.
- Khạc!
Lão nhổ một bãi đờm vào trong cái cốc. Thoáng nhìn nó giống như một cục mỡ vàng, trôi nổi trên mặt nước.
- Muốn ta nể mặt cũng được. Thằng nào uống hết cốc bia này, tao sẽ nể mặt. - Ông chủ Lưu tức giận ngồi xuống sa lon.
Hàng ngày, chuyện tiếp rượu đều giành cho Trương Kế Bằng. Nhưng nhìn thấy cục đờm trong chén, hắn thực sự là không đủ can đảm. Do dự một lúc lâu, có lẽ muốn biểu hiện sự trung thành và tận tâm của mình, hắn đứng dậy, ưỡn ngực nói:
- Ông đã nói vậy thì cốc bia này tôi uống.
- Uống đi! - Ánh mắt của Lưu mập nhìn Trương Kế Bằng có chút gì đó khiêu khích.
Trương Kế Bằng bưng chén rượu lên. Mặc dù rất muốn thử nhưng cuối cùng cũng không dám. Thấy sắc mặt Lưu mập từ từ tối đi, Trương Kế Bằng không còn cách nào khác, đành cắn rằng đưa chén rượu lên môi.
Nhưng khi chén rượu gần tới môi, một mùi thối xộc lên mũi khiến cho hắn không chịu nổi nữa, buông chén rượu, quay đầu nôn thẳng ra đất.
"Chát!" Lưu mập vỗ mạnh lên mặt bàn. Lần này, hắn như tìm được lý do để nổi nóng rồi.
- Ông chủ Lưu là người lịch sự cần gì phải làm chuyện không có chút hứng thú như vậy? - Không để cho Lưu mập kịp nổi nóng, Lâm Bắc Phàm đã mở miệng.
- Nói đi nói lại cũng là rượu. Nếu chuyện này mà người khác nghe được chẳng phải người ta cười cho hay sao?
- Tao coi mày là người nhưng mày lại coi tao không ra gì có phải không? - Lưu mập tức giận nói:
- Uống rượu? Mày có thể uống đúng không? Mang một thùng Chivas... Không. - Một thùng Chivas Recal nào có ít tiền. Lão mập quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh:
- Xuống dưới lầu đem một thùng rượu mạnh lên đây. Hôm nay, ông phải cho nó chết.
- Uống rượu? Tốt lắm. Càng nhiều càng tốt. - Âm thanh vui mừng của tiểu Kim vang lên trong tai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thất kinh. Nhưng thấy những người khác vẫn bình thường, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Con vật nhỏ này quả nhiên có chút thần thông.
Ngay từ đầu, Lâm Bắc Phàm không nghĩ tới việc nhờ tiểu Kim giúp đỡ. Mặc dù hắn không hay uống rượu nhưng tửu lượng cũng không thấp. Một lít rượu mạnh không phải đùa. Nhưng sau khi nghe tiểu Kim nói xong, Lâm Bắc Phàm lại nảy ra một ý.
- Lão đại! Anh cứ đồng ý với nó. Đừng nói một thùng, cho dù một trăm thùng ta cũng có thể uống được.
Một thùng rượu mạnh đã là một chuyện đáng sợ rồi. Nhưng con vật nhỏ này lại... Mà nghĩ kỹ thì cho dù tiểu Kim chỉ dài có mười mấy phân, nhưng nếu nó hóa nguyên hình thì chắc chắn sẽ trở thành một con quái vật dài mấy trăm thước.
- Lâm Bắc Phàm! Thôi đi. - Liễu Vi lo lắng, kéo tay áo Lâm Bắc Phàm. Không biết phải xử lý như thế nào. Nếu mà không giải quyết được, nàng định gọi cho Long Yên Nguyệt. Nhưng nếu làm vậy thì lợi nhuận của Kim Sắc Hải Ngạn sẽ bị ảnh hưởng.
- Một thùng rượu mạnh? - Lâm Bắc Phàm nhếch mép, rít một hơi thuốc:
- Nếu như ta uống hết thì sao?
"Uống hết? Đây là chuyện không thể. Uống hết thì đừng hòng mong sống được."
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Lâm Bắc Phàm. Đặc biệt là Trương Kế Bằng. Vào lúc này, hắn mới có cảm giác vớt vát lại một chút mặt mũi, liền giả vờ nói:
- Đừng có làm bậy. Cậu nghĩ là bia hay sao?
- Thôi đi! - Liễu Vi dẫm chân, đưa tay móc điện thoại di động.
Lưu mập không sợ Liễu Vi báo cảnh sát. Nhiều lắm thì cũng chỉ cảnh cáo vài câu, vì cho tới bây giờ hắn cũng chưa làm chuyện gì phạm pháp. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến Liễu Vi, nhìn Lâm Bắc Phàm một cách thách thức, cười lạnh:
- Nhóc con đừng có nóng. Ngươi mà uống hết một thùng rượu mạnh, ông mày sẽ nuốt cục đờm kia lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.