Lãng Tích Hương Đô

Chương 105: Đòn sát thủ của Long Yên Nguyệt.

Yên Lộ Thương Mang

04/04/2013

- Tôi phản đối.

Long Yên Nguyệt không thèm để ý, cô ưỡn ngực nhìn bà chủ quán rồi cố gắng tranh luận:

- Chỗ chị là quán ăn phục vụ, căn cứ theo điều lệ pháp luật liên quan thì chị không thể vô duyên vô cớ phục vụ một người khách.

- Tôi vô duyên vô cớ ư?

Bà chủ quán tự nhiên không phải ngồi không, vừa nói vừa vung gậy cán bột vào lòng bàn tay trái đầy vẻ thị uy mà nói:

- Hành vi vừa rồi của cô đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến lợi ích của quán.

Tuy rằng Long Yên Nguyệt không sợ gậy cán bột của bà chủ quán, nhưng Liễu Vi lại sợ. Cô vội vàng cười cười xin lỗi với bà chủ quán, sau đó kéo tay Long Yên Nguyệt mà nhỏ giọng nói:

- Được rồi, bà cô của tôi, chị lái xe đưa em đi ăn món Pháp được không?

- Hừ.

Long Yên Nguyệt tuy rằng vẫn bất mãn nhưng là với bà chủ quán và Lâm Bắc Phàm, chứ không phải món Pháp.

- Bữa tiệc món Pháp? Anh vẫn chưa được nếm qua.

Tai Lâm Bắc Phàm rất thính, nghe thấy Liễu Vi nói, hắn vội giải quyết một bát há cảo sau đó nói với bà chủ quán:

- Ba bát há cảo, cả chỗ mà cô đây không ăn hết chị đóng gói vào cho tôi.

- Tôi không ăn đồ thừa.

Tiểu Kim không tiếc dùng truyền âm nhập mật mãnh liệt phản đối. Dựa vào cái gì mà mình phải ăn há cảo còn thừa của Liễu Vi?

Chẳng qua đáng tiếc Lâm Bắc Phàm không thèm để ý đến lời phản đối của Tiểu Kim.

- Đã gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không xấu hổ như anh. Vi Vi tỷ mời tôi ăn món Pháp, liên quan gì đến anh?

Sau khi ra khỏi quán há cảo, Long Yên Nguyệt rốt cuộc đã dám mở mày mở mặt mà ra vẻ với Lâm Bắc Phàm.

- Được rồi, được rồi, Bắc Phàm, anh về đi.

Liễu Vi áy náy nhìn Lâm Bắc Phàm nhưng trong đôi mắt lại có một ý khác. Lâm Bắc Phàm rõ ràng nghe thấy Liễu Vi nói tối nay em bồi thường cho anh. Mẹ nó chứ, vì cuộc sống hạnh phúc tối nay thì không việc gì phải so đo với Long Yên Nguyệt.

Nói tóm lại hôm nay giao đấu giữa mình và Long Yên Nguyệt, mình thắng. Lâm Bắc Phàm vừa đi vừa nghêu ngao hát trên đường về nhà.

Hai tiếng sau Liễu Vi đã trở lại. Lâm Bắc Phàm cảnh giác nhìn theo phía sau Liễu Vi thì may mắn là ngôi sao đen đủi kia không đi theo.

- Bắc Phàm, Tiểu Nguyệt luôn nói anh ở ngoài trêu gái, anh có phải là có chuyện gì giấu em không? Thời gian trước anh xin nghỉ phép làm gì?

Liễu Vi nói vậy không phải nghi ngờ Lâm Bắc Phàm, chỉ có điều đột nhiên đến ở cùng Lâm Bắc Phàm, cô bé ít nhiều còn chưa quen nên nói mấy câu trêu chọc để làm không khí tốt hơn.

- Chọc cỏ thì không thể, dính hoa cũng không thể. Em tốt nhất đừng nghe ngôi sao xấu đó nói.

- Đúng là em không biết giữa hai người là làm sao, sao không thể sống hào thuận à?

Liễu Vi cởi áo khoác lộ ra chiếc áo trong bằng lông dê che bộ ngực, chiếc áo phùng lên và không ngừng rung động theo nhịp bước chân của Liễu Vi.

- Sống hòa thuận anh không có ý kiến gì, nhưng em thấy cô ta sẽ có thể sao?

Lâm Bắc Phàm nói chính là thật. Hắn đúng là hy vọng sống tốt với Long Yên Nguyệt.

- Tạm thời thì không. Cô ấy nói bảo em ở phòng ngủ, anh ở phòng khách, trong vòng một tháng sẽ tìm ra chứng cứ anh có người phụ nữ khác.



Liễu Vi trong lúc vô tình đã bán đứng chị em tốt của mình.

- Vậy ư? Vậy em nghĩ như thế nào?

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhếch miệng cười cười tự giễu nhìn Liễu Vi:

- Em sẽ không tin là thật chứ? Chẳng lẽ em thực sự định để anh ở phòng khách, sau đó chờ một tháng nữa thì anh và em mỗi người một ngả?

- Tức à?

Liễu Vi dùng tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Lâm Bắc Phàm, sau đó dựa vào vai Lâm Bắc Phàm mà nói:

- Tiểu Nguyệt không ở cùng chúng ta, chúng ta ở cùng một phòng hay không thì cô ấy sao biết được.

Câu trả lời này mặc dù không phải tốt nhất nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn miễn cưỡng hài lòng. Đây không phải là cho Long Yên Nguyệt mặt mũi, mà là nể mặt Liễu Vi. Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn bộ ngực sữa to tướng của Liễu Vi.

Sau khi cùng với Liễu Vi ở văn phòng một lần, Lâm Bắc Phàm đã nhịn rất lâu,bây giờ còn gì phải nhịn, trực tiếp ra tay mới được. Lâm Bắc Phàm thử thăm dò ôm Liễu Vi vào ngực. Thấy Liễu Vi không phản kháng, tay hắn liền không do dự đặt lên ngực Liễu Vi, không ngừng vuốt ve qua lớp áo.

- Ư.

Liễu Vi dần trở nên mềm nhũn, hai tay cô ôm cổ Lâm Bắc Phàm, bộ ngực ép thẳng về phía Lâm Bắc Phàm. Bộ ngực chấn động lòng người đó làm Lâm Bắc Phàm không thở nổi.

Đầu Lâm Bắc Phàm vùi vào giữa hai bên ngực Liễu Vi, cảm giác này thật quá sướng. Hắn tham lam hưởng thụ một lúc rồi xoay người đảo khách thành chủ, xoay người đè Liễu Vi xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

- A ... rèm cửa ... như vậy sẽ bị người ta thấy ...

Lâm Bắc Phàm đứng lên đi tới vài bước kéo rèm cửa xuống, thấy phía cũng có, hắn tiện thể đi vài bước đến phòng khách phía sau mà kéo rèm xuống thật nhanh. Liễu Vi thấy thế không khỏi giật mình, Lâm Bắc Phàm có phải vận động viên thể dục quốc gia không, sao xương hông lại mềm như vậy?

Sô pha Feng nhập khẩu từ Pháp đúng là tuyệt, dù sao Lâm Bắc Phàm không định vào phòng ngủ chủ yếu là do hắn quá gấp. Người phụ nữ như Liễu Vi tuy rằng nhỏ nhắn nhưng lại lồi lõm đầy đủ, hơn nữa còn là cô gái nhìn cái là ra nước.

Liễu Vi đã 26 tuổi, là một người phụ nữ thành thục. Tuy rằng không có kỹ thuật gì nhưng chỉ riêng sự quyến rũ bản năng đã đủ để làm Lâm Bắc Phàm sướng đến run lên. Đặc biệt là từng cơn sóng nhiệt ập đến đúng là muốn lấy mạng Lâm Bắc Phàm. người phụ nữ này nếu dạy dỗ thì tương lai sẽ như thế nào?

Lâm Bắc Phàm đặt Liễu Vi lên sô pha, một tay đã chui vào trong áo Liễu Vi, chạm thẳng tới đỉnh núi.

Liễu Vi liền ưỡn ẽo người nghênh đón, tuy rằng không quá thành thạo nhưng vẻ xấu hổ, trúc trắc của cô càng làm cho Lâm Bắc Phàm bị kích thích. Lâm Bắc Phàm không ngừng sờ soạng trên người Liễu Vi, bên dưới đã cao vút lên.

Nhưng ngay vào lúc quan trọng thì điện thoại di động của Liễu Vi không ngờ lại vang lên.

Mẹ nó chứ cái thằng phá đám. Nhất định là thằng chó Trương Kế Bằng, sớm không gọi, muộn không gọi, lúc này gọi điện thoại làm gì? Lâm Bắc Phàm rất buồn bực nhưng làm hắn mừng như điên đó là Liễu Vi lại không để ý đến cuộc gọi.

Thích thích thích quá. Lâm Bắc Phàm dùng hành động điên cuồng hơn nữa mà báo đáp Liễu Vi.

Ở khúc nhạc điên cuồng này Liễu Vi quả thực là vứt hết áo giáp, thấy cô bé đã sắp bại trận thì họa vô đơn chí. Cuộc gọi vừa nãy Liễu Vi không nghe nhưng bây giờ bên ngoài lại có tiếng chuông cửa không ngừng.

Dù là ai, ngay cả Tổng thư ký Liên Hợp Quốc đến thì Lâm Bắc Phàm cũng quyết định không để ý. Nhưng Liễu Vi không thể, Liễu Vi cố gắng đẩy Lâm Bắc Phàm, mặt đỏ hồng rồi nhỏ giọng nói:

- Có người tìm tới cửa chắc là bạn anh, hoặc là Tiểu Nguyệt, mau ra xem một chút.

Giờ phút này Lâm đại công tử đúng là rơi lệ đầy mặt. Hắn đã quyết định dù là ai đến thì món nợ hôm nay ông nhất định ghi nhớ.

- Vi Vi tỷ, em vừa gọi điện thoại cho chị, sao chị không nghe?

Sau khi cửa mở ra Long Yên Nguyệt liền lắc mình đi vào. Cô bé mở to đôi mắt cẩn thận đánh giá Liễu Vi một vòng. Thấy quần áo Liễu Vi vẫn ổn chỉ có vẻ mặt không đúng liền cảnh giác nhìn Lâm Bắc Phàm, cắn răng nói:

- Anh là đồ lưu manh, có phải muốn khi dễ Vi Vi tỷ giữa ban ngày không?

Hóa ra sau khi Long Yên Nguyệt về nhà liền ở trong nhà giám sát tình hình của Liễu Vi và Lâm Bắc Phàm. Cô thấy Lâm Bắc Phàm vội vàng kéo rèm xuống như vậy liền hiểu ngay được vấn đề nghiêm trọng nên lập tức gọi điện cho Liễu Vi. Thấy Liễu Vi không nghe điện, Long Yên Nguyệt không nhịn được nữa liền chạy với tốc độ trăm mét sang đây.



- Bà tám, bà là gì của Vi nhi?

Lâm Bắc Phàm hung hăng tát Long Yên Nguyệt một bạt tai ở trong lòng. Mẹ nó chứ, sớm biết là ngôi sao xấu này thì mình còn mở cửa làm gì? Không phải không có việc tự tìm việc sao?

- Tôi là em của Vi Vi tỷ. Khi tôi và Vi Vi tỷ biết nhau thì anh còn mặc bỉm. Hừ, đừng tưởng rằng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt được trái tim Vi Vi tỷ là có thể ra vẻ bề trên với bà đây.

Long Yên Nguyệt ở trước mặt Lâm Bắc Phàm đúng là không có hình tượng. Đương nhiên Lâm Bắc Phàm trong lòng Long Yên Nguyệt cũng sớm không còn hình tượng.

- Tôi yêu Vi nhi, Vi nhi cũng yêu tôi. Cô – ngôi sao xấu nói tôi trêu gái ở ngoài, lấy chứng cứ ra đây.

Lâm Bắc Phàm gần như là gào lên với Long Yên Nguyệt:

- Cô đây là chia rẽ uyên ương, cô đang ghen tị, cô đang tự tay giết chết hạnh phúc của Vi Vi tỷ của cô. Cút, cút ngay cho ông. Căn nhà này ông mua với quyền hợp pháp, cô vào làm gì?

- Tôi vào thăm Vi Vi tỷ không được à? Nhà của anh thì sao? Bà đây cứ ở đây không đi, anh báo cảnh sát bắt tôi đi.

Long Yên Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm nhưng đúng là có chút sợ hãi nên vội vàng trốn ra sau lưng Liễu Vi.

Lâm Bắc Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Long Yên Nguyệt, tôi nhìn, tôi nhìn, tôi nhìn chết bà tám này.

Long Yên Nguyệt cũng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, tôi nhìn, tôi nhìn, tôi nhìn chết tên khốn kiếp này.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí đầy mùi thuốc súng nhưng không ai chịu khuất phục. Hai người vẫn trừng mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Long Yên Nguyệt vẫn không nhịn được, trong mắt cô bé thậm chí đã chảy nước mắt. Cô nháy nháy mắt và thua trận nhưng ngoài miệng vẫn tức giận nói:

- Hừ, trong mắt có bụi nếu không bà nhìn đến khi anh mệt mới thôi.

- Tiếp đi.

Lâm Bắc Phàm vẫn trừng mắt nhìn mà nói:

- Lại đây, hôm nay ông không trừng mắt nhìn khiến cô có thai ngoài tử cung cũng khiến cô đổ máu.

- Anh ... đồ không biết xấu hổ.

- Ngôi sao xấu đáng chết.

Lâm Bắc Phàm nuốt nước miếng tức giận nói:

- Về nhà cô đi, tôi không bao giờ muốn gặp người phụ nữ là cô. Nói thật với cô, tôi thật lòng với Vi nhi, ai cũng đừng hy vọng tách chúng tôi ra. Một tháng cũng không được, một ngày cũng không được.

Liễu Vi nghe thấy vậy đúng là có chút cảm động, nhưng đối với quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt thì cô không thể nói gì rồi.

Long Yên Nguyệt há hốc mồm thở hổn hển. Cô suy nghĩ một chút rồi như hạ quyết tâm nên cười lạnh nói:

- Lâm Bắc Phàm, đừng tưởng bà đây sợ anh. Nhìn vẻ hung ác của anh có phải là muốn ép bà ra đòn sát thủ?

- Cô không biết tôi chính là chuyên dọa người sao? Mau lấy ra đi, không lấy ra cô là bà tám.

- Anh ...

- Ra đòn sát thủ đi.

- Đây là tự anh tìm đó.

Long Yên Nguyệt giậm chân xoay người đi đến đầu phòng khách kéo rèm cửa lên, sau đó lớn tiếng gào về phía nhà mình:

- Bố. Lâm Bắc Phàm, anh ấy ... anh ấy không cần con .. hu hu hu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tích Hương Đô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook