Lãng Tích Hương Đô

Chương 544: Giết

Yên Lộ Thương Mang

05/04/2013

Từ trên người Lâm Bắc Phàm bạo xuất ra một luồng khí thế tựa như cắn nuốt thiên địa vậy, làm cho cả đại sảnh chìm vào trong yên tĩnh. Hắn vốn chính là truyền nhân của đồ long đại hiệp, bình thường dĩ nhiên mang theo Đồ Long đao đã nhiễm vô số long huyết trên người, tự nhiên sẽ lây nhiễm sát khí cường hãn, chỉ là bình thường không có gặp phải chuyện sóng tó gió lớn gì lắm, mà mỗi khi xuất hiện chuyện gì đều có Tiểu Kim hỗ trợ xử lý giúp hắn, hắn rất ít khi có cơ hội ra tay.

Kim Lân há là vật trong ao, một khi gặp mưa gió sẽ hóa thành rồng.

Đồ Long đại hiệp vĩnh viễn không cam lòng tồn tại tịch mịch, một khi ra tay liền làm cho phong tinh huyết vũ.

Tùng Tỉnh Vũ, Tiểu Điền Anh Tử, Y Đằng Thanh Tử cùng Võ Điền Mỹ Tử bốn người hoàn toàn thừ người ra, bọn họ đều biết Lâm Bắc Phàm rất lợi hại, nhưng tận mắt nhìn thấy cùng với nghe thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Buổi trưa hôm nay đối phương chỉ dùng âm thanh đã làm vỡ nát mười mấy cái bình hoa, nhưng buổi tối hôm nay chỉ một quyền liền hạ ngục gần 200 người.

Mười mấy cái bình hoa, gần 200 người.

Đây hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.

Bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra nếu như đối phương muốn tiêu diệt Nhật Chi Lưu, vậy thật đúng là đơn giản, cho dù hơn 10 vạn người đối phương chỉ cần vung tay mấy trăm lần là được, còn ai có thể chống lại hắn?

Một người nam nhân vô cùng cường đại, một người có thể trong nháy mắt hủy diệt một cái tổ chức mạnh mẽ.

"A! Lâm tiên sinh, anh đúng là rất lợi hại, em rất là thích anh!" Võ Điền Mỹ Tử chớp chớp đôi mắt mỹ lệ, bắt đầu không một chút cố kỵ gì mà la hét lên, bản thân bị Trung Xuyên Xuân Cát trói như vậy một chút cảm giác đau cũng không có, còn hướng về phía Lâm Bắc Phàm nhảy lại.

Lâm Bắc Phàm khẽ ngẩng đầu lên, anh mắt như đao như có như không nhìn chằm chằm Trung Xuyên Xuân Cát ở phía trước, chỉ một ánh mắt như vậy, đã làm cho một điểu nhân đảo quốc tửu sắc quá độ này cả người run cầm cập, phảng phất như gà mổ thóc vậy, cả người hôi thối không chịu được, cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể dùng âm thanh yếu ớt nói ra một ít điểu ngữ đảo quốc, đáng tiếc là Tiểu Lâm ca chúng ta đối với loại điểu ngữ này một chút cũng không hiểu.

"Khụ khụ, hắn nói cái gì vậy?" Lâm Bắc Phàm quay đầu lại hỏi Tiểu Điền Anh Tử.

"A?" Tiểu Điền Anh Tử nhìn chằm chằm đối phương một cách nhập thần, cảm giác được nam nhân trước mặt này nguyên lai so với trong tưởng tượng của mình còn muốn lợi hại hơn, vĩ đại hơn rất nhiều, có rất nhiều phương diện lợi hại, trong lòng đang nghĩ như vậy. Đột nhiên bị đối phương nói những lời này làm cho bừng tỉnh, nàng vội vàng nói:" Oh, hắn, hắn nói hắn là con trai của Trung Xuyên bộ trưởng, hắn có rất nhiều tiền còn có...còn có rất nhiều nữ nhân đảo quốc xinh đẹp, có rất nhiều động phục như tiếp viên hàng không, ngự tỷ, cảnh sát, cô giáo, la ly..., mỗi thứ đều có, hắn có thể tặng cho anh 100 nữ nhân đảo quốc, còn có một triệu hóa tệ đảo quốc, chỉ cần anh bỏ qua cho hắn." Nếu như đổi lại là bình thường nàng hiển nhiên sẽ không nói ra những từ ngữ như thế này, nhưng mà hiện tại tâm lý đang mơ mơ màng màng, trong hồ đồ liền đem chính lời nói của Trung Xuyên Xuân Cát toàn bộ phiên dịch lại, chỉ là khi nàng nói đến "la ly" từ ngữ này, liền như có như không khẽ liếc mắt nhìn sang Võ Điền Mỹ Tử bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Võ Điền Mỹ Tử đỏ bừng lên, lén lút vung nắm tay về phía sư tỷ của mình.



Bản thân đã 16 tuổi, sư tỷ tại sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn mình? Mặc dù đảo quốc quy định là 14 tuổi thì tính là trưởng thành, nhưng nàng so với độ tuổi tiểu la ly cũng không sai biệt lắm? Hơn nữa các đại thúc dường như đối với nữ hài tử trẻ tuổi đặc biệt có hứng thú. Nàng nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, phảng phất như một quả táo chín mọng vậy, có vài phần kiều mỵ kèm theo vẻ mặt non nớt trên mặt làm cho người ta có một đả kích trí mạng.

"Hắc hắc, anh nếu như giết chết hắn dường như hiệu quả sẽ rất tốt?" Lâm Bắc Phàm nở nụ cười rất tà ác. Loại điểu nhân không biết trời cao đất rộng này nên cho bọn nó một chút màu sắc. Hiện tại bản thân ở tại đảo quốc, hắn cũng dám quang minh chính đại giết người, nếu như sau này trở lại Trung Quốc, vậy chẳng phải ba nữ nhân bảo bối của hắn sẽ phải gặp nạn sao? Hắn không nguyện ý bản thân bị đội nón xanh. Tay phải của hắn chậm rãi giơ lên, một lưỡi hái màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay.

Sắc mặt Trung Xuyên Xuân Cát trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt.

Hắn nghe không hiểu đối phương nói cái gì, nhưng đối phương làm như vậy nghĩa là gì thì hắn lại biết rất rõ.

Đối phương không muốn nhận tiền cùng nữ nhân của mình, chỉ muốn tính mạng của mình.

Trên thế giới này có một loại người bình thường rất là lợi hại. Mỗi ngày bày ra bộ dáng lão tử là thiên hạ đệ nhất, chỉ biết đi khắp nơi khi nam phách nữ, gây bao nhiêu tai họa cho người khác, mặc kệ có bao nhiêu người khuyên bảo, hắn cũng không nghe, nhưng đợi đến khi hắn gặp được cơn ác mộng, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, nhưng lúc này đổi ý được không?

Trung Xuyên Xuân Cát muốn chạy trốn, nhưng hai chân phảng phất như không thể nào cử động được, không đứng dậy được làm sao có thể chạy ra ngoài? Trong lòng hắn âm thầm hối hận bản thân bình thường không có việc gì cùng mấy nữ nhân này làm bậy để làm gì? Một ngày sáu bảy người nữ nhân, cho dù là xương bằng sắt cũng không chịu nổi nhiều nữ nhân như vậy, lúc này hắn hối hận bản thân bình thường không uống nhiều thuốc bộ một chút, nếu không hiện tại bản thân nhất định có thể đứng lên, nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn rồi. Trên khóe mắt của hắn lộ ra hai giọt nước mắt hối hận.

Bản thân hôm qua mới vừa làm ra một đôi tiếp viên hàng không tuyệt sắc còn chưa có chạm qua.

"Thiếu gia, thiếu gia làm sao vậy?"

Lúc này từ bên ngoài có khoảng gần 200 tên hắc y võ sĩ đang lao vào, giống như hắc y võ sĩ ở bên trong toàn thân một màu đen, trong tay cầm võ sĩ đao sáng loáng. Bọn họ vốn mai phục ở bên ngoài, nhưng lại nghe thấy ở bên trong biệt thự truyền ra tiếng ầm ầm kỳ lại! Ngay sau đó liền rơi vào yên tĩnh, mỗi người đều có cảm giác có chút kỳ quái, liền chạy vào, nhưng tình huống ở bên trong làm cho bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm thiếu chút nữa nôn ra.

Cả đại sảnh phảng phất như một cái lò mổ vậy, từng khối từng khồi thi thể đứt gảy nằm lung tung trên mặt đất có hơn 100 người, máu tươi chảy ra phảng phất như một dòng suối nhỏ vậy, hướng ra bên ngoài chảy ra, bên trong không khí còn có chứa một cái mùi gay mũi.

Trước mặt là một người nam nhân Trung Quốc cười như không cười, đối với tất cả mọi chuyện này đều không để vào trong mắt, ngược lại bình tĩnh cùng ba người con gái nói chuyện gì đó, khí phái cùng thư thế này cũng đủ để làm rung động tâm linh bọn họ.

Bọn họ đều là chiến sĩ trong Nhật Chi Lưu, hiển nhiên là biết Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử công phu mặc dù không kém, nhưng căn bản không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, giết chết gần 200 người, vậy chỉ có một người có thể làm được. Những võ sĩ bọn họ đều được tổ chức huấn luyện từ nhỏ, bình thường chấp hành nhiệm vụ đó là ám sát cùng giết chóc, lần này lại bị tình tràng diện như vậy làm cho kinh hãi ngây dại. Bọn họ đều có một loại cảm giác sùng bái từ sâu trong linh hồn.

Trung Xuyên Xuân Cát sau khi nhìn thấy những người này, phảng phất như nhìn thấy cứu tinh vậy, liền thất thanh kêu lên:" Mẹ kiếp, bọn mày mau giết chết hắn..." Hắn vừa rồi mới nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ra tay liền sợ hãi, sau khi biết được bản thân hiện tại có hơn 200 hắc y võ sĩ này, cũng không nhất định không phải là đối thủ của đối phương, đây là cơ hội cuối cùng của bản thân. Hắn không biết lấy khí lực từ chỗ nào! Mà nhanh chân đứng dậy điên cuồng chạy ra phía bên ngoài.



Mà 200 hắc y võ sĩ kia cũng rơi vào giữa trầm mặc.

Bọn họ mặc dù không biết đối phương làm như thế nào mà trong thời gian ngắn, có thể giết chết gần 200 đồng bạn của mình như vậy, nhưng nếu đối phương có thể trong thời gian ngắn giết chết đồng bạn của mình, vậy khẳng định trong thời gian ngắn cũng có thể giết chết bọn họ, đã biết là chết không thể nghi ngờ. Nhưng Trung Xuyên Xuân Cát là thiếu gia của bọn họ, hắn nói bọn họ có thể không nghe sao? Quy định của Nhật Chi Lưu rất là nghiêm khắc, ai dám không nghe theo lệnh chính là tử tội, nhưng đối phương hiển nhiên là muốn bỏ chạy lưu bọn họ lại làm sơn dương thế tội.

Ngay lúc bọn họ đang còn ngây người ra, thì Lâm Bắc Phàm đã chậm rãi mở miệng nói:" Tránh ra hoặc chết!"

Hắn chỉ nói ra bốn chữ ấy, nhưng bốn chữ này phảng phất như thiên ngoại ma âm vậy, tràn ngập lực lượng khôn cùng, làm cho trái tim của hai trăm người bọn họ đều hung hăng co rút lại, thiếu chút nữa là ra đi.

Sắc mặt của bọn họ trong nháy mắt đều trắng bệch, máu tươi thiếu chút nữa chảy ra.

Chỉ có vai chữ như vậy đã có thể làm cho bọn họ bị nội thương nặng như vậy, nếu như đối phương muốn giết chết bọn họ, quả thực đúng là dễ như trở bàn tay, một loại cảm giác sùng bái cùng kính ngưỡng đến sâu từ trong nội tâm. Bọn họ cũng không tự chủ được mà hướng ra hai bên tránh ra.

Không có người nào lên tiếng, nhưng mỗi người đều không hẹn mà có động tác như vậy, đôi là sự bội phục cùng sùng kính đối với cường giả. Bọn họ là một võ sĩ đối với cường giả tuyệt đối phục tùng cùng bội phục, như tên nam nhân Trung Xuyên Xuân Cát chỉ biết tán gái cùng uống rượu làm sao có thể làm cho bọn họ tôn sùng? Nếu không phải vì thân phận của cha đối phương, bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Lâm Bắc Phàm mìm cười nhìn Trung Xuyên Xuân Cát đã đi xuyên qua hai trăm người nói:" Mày đã muốn chạy, tao liền tiễn mày một đoạn đường!" Tay phải hắn nhẹ nhàng vung lưỡi hái màu vàng kim trong tay lên, hoàng không xuất thế, tựa như thiên thần sử dụng vũ khí có uy lực hủy thiên diệt địa vậy, hướng về phía Trung Xuyên Xuân Cát đang điên cuồng chạy như điên ầm ầm bùng nổ, sau đó còn nghe thấy được từng tiếng thét chói tai, phảng phất như bị cường bạo vậy. "A..." Nội tâm Trung Xuyên Xuân Cát âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ tùy tiên tán gái nữa, tôi thật sự biết sai rồi lão thiên ơi, tha mạng, a....

"Ầm ù ù..."

Mặt đất cũng bị chấn động mạnh, phảng phất như có một quả bom nguyên tử loại nhỏ xuất hiện tại đảo quốc vậy, vùa xuất hiện liền làm cho cả thế giới đều sôi trào hẳn lên. Rốt cuộc là quốc gia nào trâu bò như vậy, dĩ nhiên lại tăng cho đảo quốc một quả bom nguyên tử? Chẳng lẽ là lão Mỹ? Dường như không phải, đảo quốc là con chó của lão Mỹ, làm sao có thể xuất hiện chuyện như thế này? Chẳng lẽ là Trung Quốc? Đúng là rất có khả năng, người Trung Quốc chính là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện tại trải qua thời gian dài như vậy, Trung Quốc kinh tế phát triển nền quân sự cũng tăng mạnh, có thực lực để cấp cho đảo quốc một chút màu sắc, rất nhiều quốc gia lúc đầu còn có chút đối địch với Trung Quốc, cũng đều hướng về phía Trung Quốc tỏ vẻ hảo hữu.

Tùng Tỉnh Vũ vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm giết một người cần phải làm như vậy sao? Sợ rằng ngay cả quốc lộ cũng bị nổ tung.

Lâm Bắc Phàm lạnh nhạt cười:" Tôi không phải là một người lạm sát kẻ vô tội, Trung Xuyên Xuân Cát này mặc dù muốn gây bất lợi đối với nữ nhân của tôi, nhưng tôi vẫn cho hắn một cơ hội, đây chỉ là giáo huấn nho nhỏ đới với tiên tiểu nhân này mà thôi."

Tất cả mọi người xung quanh đều âm thầm chảy mồ hôi hột, ưy lực lớn như vậy tên Trung Xuyên Xuân Cát kia còn có giữ được cái gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tích Hương Đô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook