Chương 108: Gọi tôi là Tiểu Lâm ca hoặc là lão đại.
Yên Lộ Thương Mang
04/04/2013
Lâm Bắc Phàm gõ nhẹ đầu thuốc cho tàn rơi xuống, hắn quay đầu nhìn Trương Kế Bằng rồi khẽ cười nói:
- Anh có ba năm kinh nghiệm quản lý ở khách sạn cấp năm sao phải không? Nếu để anh quản lý một trung tâm giải trí giống như Kim Ngọc Thiên Đường, anh nắm chắc được bao nhiêu phần?
Trương Kế Bằng trở nên ngẩn ngơ, hắn cười ngạo nghễ nói:
- Chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, Thiên Lý mã thường có nhưng Bá Nhạc thì không. Có ai ngờ một nhân viên quản lý nho nhỏ của Kim Sắc Hải Ngạn lại là một thiên tài tuyệt đỉnh chứ?
- Tôi biết!
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại như cười như không nhìn Trương Kế Bằng:
- Cho nên hôm nay tôi muốn tìm anh nói chuyện.
- Huynh đệ, anh... ....
Trương Kế Bằng định nói Lâm Bắc Phàm hay giỡn, nhưng khi hắn nhìn thấy hàn quang từ trong mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên khắp bốn phía thì không khỏi giật mình mà trở nên trầm mặc. Trương Kế Bằng cười xấu hổ nói:
- Tuy tôi rất chuyên nghiệp ở vấn đề này nhưng đối với những trung tâm giải trí có cấp bậc như Kim Ngọc Thiên Đường thì cũng không thể nắm chắc được, bởi vì lý luận tri thức có cực hạn rất lớn. Mặt khác...Tôi còn chưa từng vào làm trong những nơi như Kim Ngọc Thiên Đường bao giờ, điều này cần phải quan sát và nghiên cứu thực địa cho rõ ràng.
Lâm Bắc Phàm hít vào một hơi thuốc, hắn thản nhiên nói:
- Tôi tới Nam thành hai năm rồi, người quen cũng không có nhiều lắm, bạn bè cũng rất ít, nhưng tôi đã coi anh là huynh đệ. Kể từ ngày mai, anh phải thường xuyên đến Kim Ngọc Thiên Đường, tôi sẽ đưa cho anh năm triệu nhân dân tệ, mặc kệ anh vui chơi thế nào nhưng trong một tuần lễ phải xài hết số tiền này ở Kim Ngọc Thiên Đường, không để lại một đồng bạc nào!
- Năm...Năm triệu sao?
Trương Kế Bằng nuốt vội một ngụm nước miếng, hắn mở to mắt hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Đúng vậy, năm triệu! Cho anh năm triệu ra ngoài vui chơi, một là để anh biết rõ hình thức hoạt động của Kim Ngọc Thiên Đường, hai là vì ngày sau anh có thể kiếm về cho tôi lợi nhuận hơn năm triệu. Tất nhiên anh cũng có thể lựa chọn cách cầm theo năm triệu của tôi rời khỏi Nam thành, tùy tiện tìm một địa phương nào đó mai danh ẩn tích để có một cuộc sống gia đình yên ổn.
- Anh...Anh không sợ tôi mang năm triệu bỏ đi sao?
Trương Kế Bằng trợn tròn mắt, thậm chí hắn đã xem nhẹ một vấn đề, chính là ngay từ đầu cách Lâm Bắc Phàm nói chuyện đã hoàn toàn nhập vào người Trương Kế Bằng, lúc này Trương Kế Bằng hoàn toàn không chút nghi ngờ Lâm Bắc Phàm có năm triệu.
Lâm Bắc Phàm nhếch khóe miệng lên lộ ra một nụ cười cực kỳ lông bông:
- Sợ, nhưng tôi vẫn sẵn lòng tin tưởng huynh đệ của mình. Trước tiên tôi đưa cho anh năm triệu nhưng sau đó lại đầu tư hai tỷ nhân dân tệ, tất cả số tiền này dùng như thế nào thì đều do anh tính.
- Huynh đệ tốt!
Vẻ mặt Trương Kế Bằng vì kích động mà đỏ bừng, người ta vung tay cho mình năm triệu chính là coi chính mình là huynh đệ! Sau này còn có hai tỷ nữa, đây là bao nhiêu tiền, cái này cần phải có mức độ tín nhiệm thế nào đây? Giọng nói của Trương Kế Bằng đã bắt đầu run rẩy:
- Tôi không dám cam đoan những thứ khác, nhưng tôi dám khẳng định sẽ vì Dạ Điếm mà dốc hết tất cả tinh lực và tâm huyết.
- Rất tốt!
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, hắn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Trương Kế Bằng còn mang theo vài phần chân thành:
- Nếu anh đồng ý thì sau này ở bên ngoài anh có thể gọi tôi là Tiểu Lâm ca hoặc là lão đại, tôi vẫn coi anh là huynh đệ nhưng đây là quy củ!
- Lão đại!
Trương Kế Bằng cũng không dám hàm hồ, hắn nói ra một câu rất lưu loát. Hắn cảm thấy tài năng của Lâm Bắc Phàm cũng đủ cho chính mình phải ngửa mặt trông lên, cả đời ngưỡng vọng!
... ....
Mộc Tiểu Yêu đang cầm điện thoại trong tay, cô đang ngồi trên tảng đá ven hồ chứa nước đối diện Lâm Gia Thôn, yên lặng nhìn những con sóng bập bềnh.
Vừa rồi Tiểu Yêu đã nhận điện thoại của lão đại, hắn chịu cho mình một tỷ tài chính, để chính mình giúp Hồ Điệp bang phát triển. Kế hoạch của lão đại là gì? Chẳng lẽ là vì tiền sao? Điều này chắc chắn không phải, nếu lão đại vì tiền thì một tỷ cũng đủ cho hắn tiêu dao cả đời. Hơn nữa với thủ đoạn của lão đại thì muốn làm gió nổi nước dâng trong tay của Nam Thành nhất ca Đường Thiết Sơn cũng không khó.
Chẳng lẽ cái lão đại muốn chính là thế lực của Hồ Điệp bang? Đây cũng không đúng, lão đại thanh tâm quả dục, chính mình chỉ muốn khuất nhục làm một tên bảo vệ nho nhỏ ở Kim Sắc Hải Ngạn. Nếu hắn muốn phát triển xã hội đen thì sợ rằng hắc đạo Nam Thành đã sớm nằm trong tay từ lâu rồi.
Không cần tiền, không cần thế lực, vậy chẳng lẽ lão đại cần mình sao? Gò má Tiểu Yêu đã nóng lên, mình cũng đã là vị hôn thê của lão đại, nhưng cho tới bây giờ lão đại vẫn còn chưa chạm đến mình, ngay cả hôn cũng chưa từng.
Tiểu Yêu nghĩ lại cũng cảm thấy có chút đau lòng, mình gia nhập hắc đạo cũng chỉ vì mối thù của gia đình, khi mình phát triển Hồ Điệp bang lớn mạnh thì nhất định sẽ đòi lại một công đạo cho Mộc gia, còn chuyện mình có thể thắng hay không thì ai biết được chứ? Lần này trở về Nam thành, nhất định phải tìm lão đại. Dù sao mình đã chấp nhận người đàn ông này thì tại sao không dâng hiến cho hắn sớm một chút chứ? Sau này khỏi phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, phải mang theo những đau lòng và nuối tiếc mà ra đi. Vấn đề mình có thể trở thành vợ hiền của lão đại hay không, điều này không quan trọng.
Khi Mộc Tiểu Yêu còn đang suy nghĩ đến chuyện dâng hiến thì Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng giám đốc của Kim Sắc Hải Ngạn.
- Bắc Phàm, em thấy anh nên giữ chức quản lý Kim Sắc Hải Ngạn đi!
Liễu Vi suy nghĩ một chút rồi nói.
- Trương Kế Bằng đâu? Không phải hắn làm việc rất tốt sao?
Lâm Bắc Phàm nghiêng người dựa vào ghế sa lông, trên khóe miệng vẫn còn ngậm một điếu Marlboro.
- Ngày hôm qua anh ấy đã từ chức.
Liễu Vi vân vê khóe miệng, giống như có chút bất mãn.
- Sao lại như vậy chứ? Vừa nói xong đã bỏ đi ngay, cũng không dựa theo trình tự, ít nhất cũng cho em thời gian một tháng để thông báo tuyển quản ý chứ?
- Trương Kế Bằng này đúng là xảo trá, có chút quá đáng, tiền lương tháng trước đã phát chưa? Dùng tiền lương uy hiếp hắn!
- Tất nhiên em đã uy hiếp hắn, nhưng hắn nói bỏ luôn.
Liễu Vi suy nghĩ một chút, cô dùng giọng thăm dò Lâm Bắc Phàm.
- Anh xem có nên đưa tiền lương cho hắn không? Tuy lần này Trương Kế Bằng làm chuyện không đúng, nhưng trước nay hắn vẫn làm hết phận sự đối với Kim Sắc Hải Ngạn.
- Vì sao phải đưa cho hắn?
Lâm Bắc Phàm nhìn Liễu Vi mà cảm thấy có chút thú vị, hắn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Vi Nhi, anh biết em tuy miệng cứng nhưng tâm mềm, là một giám đốc đạt tiêu chuẩn, anh cảm thấy em cứ làm theo quy tắc là được. Trương Kế Bằng tự động rời khỏi vị trí công việc, dựa theo điều lệ của luật lao động thì không được nhận tiền lương, em phải có nguyên tắc của mình mới được.
- Điều này...Nhưng cũng chỉ có vài ngàn đồng, lỡ Trương Kế Bằng thiếu tiền thì sao?
Trương Kế Bằng mà thiếu tiền sao? Hiện nay tên kia có lẽ đang ôm năm triệu ăn ngon uống ngọt chơi trò mềm mại ở Kim Ngọc Thiên Đường rồi. Lâm Bắc Phàm vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút không phải, hắn nói không do dự:
- Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, đây là nguyên tắc.
- Em nghe lời anh!
Liễu Vi dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Nhưng vị trí quản lý của Kim Sắc Hải Ngạn phải do anh làm, được không?
"Đương nhiên không làm rồi! Quản lý thì làm gì? Cùng uống rượu và cùng cười sao? Hơn nữa nếu cứ phải làm quản lý thì sau này sao có thời gian đánh mạt chược?"
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười xin lỗi nói:
- Vi Nhi, chẳng phải anh không muốn nhưng em cũng biết tính cách của anh rồi đấy, bộ mặt anh không thể cúi đầu khom lưng ra vẻ phục tùng người khác được. Hơn nữa em cũng không hy vọng anh là loại người này, đúng không?
- Được rồi, được rồi!
Liễu Vi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
- Bây giờ là lúc anh chơi mạt chược, mau xuống lầu đi.
Nói thật, sau khi tên khốn Trương Kế Bằng kia ra đi thì Kim Sắc Hải Ngạn lại trở nên lạnh lùng rất nhiều. Vốn dĩ tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều rất thất vọng với Lâm Bắc Phàm vì vậy mà Trương Kế Bằng là người đàn ông duy nhất rất nổi tiếng. Mặc dù tên khốn này cũng không khách khí mà khua chân múa tay, lớn tiếng quát mắng nhân viên cấp dưới, tuy có chút vô sỉ nhưng lại làm bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Hiện nay Trương Bắc Phàm đã ra đi, một vài nhân viên Kim Sắc Hải Ngạn bắt đầu nhìn Lâm Bắc Phàm bằng vẻ oán hận. Nhưng nếu nghĩ lại thì thấy Lâm Bắc Phàm là cây đã có chủ, Trương Kế Bằng không còn ở đây nữa, chỉ còn lại một đám phụ nữ thì hắn chơi đùa với ai đây?
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy cần phải tìm đến Trương Minh Thắng, bắt tên này phải bố trí thủ hạ qua đây. Dựa vào mạng lưới quan hệ của Trương Minh Thắng thì muốn tìm một người biết uống rượu và nói lời vô nghĩa thì rất đơn giản.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm liền gọi điện cho Trương Minh Thắng.
- Lão đại, tìm em có chuyện gì không? Em đang định đến Kim Sắc Hải Ngạn uống với anh vài chén!
Giọng nói của Trương Minh Thắng rất kích động và hưng phấn.
- Là thế này, quản lý của Kim Sắc Hải Ngạn đã chạy mất dép rồi, chú có thể điều một người tới được không?
Lâm Bắc Phàm cũng không khách khí, Trương Minh Thắng xem mình là lão đại, chính mình xem hắn là huynh đệ, nói chuyện với huynh đệt thì khách khí làm gì?
- Vậy sao? Lão đại đợi chút!
Một lát sau, Trương Minh Thắng dùng giọng nghi ngờ nói:
- Anh còn nhớ Lưu Đại Khánh không? Tên này từng có quan hệ với anh!
Sao Lâm Bắc Phàm không nhớ rõ tên Lưu Đại Khánh chứ? Không phải tên mập có eo bánh mỳ, hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tràn đầy sát khí và bỉ ổi à? Chính là tên ngốc cải trang đến Kim Sắc Hải Ngạn, để rồi chính hắn phải uống vào một bình xái rượu, đã vậy còn hung hăng biểu hiện một lượt trước mặt Vi Nhi. Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lát rồi cười nói:
- Ừ! Sau đó anh còn bắt hắn nôn ra mười vạn đồng, tất nhiên nhớ rất rõ.
- Anh thấy hắn thế nào? Hắn cũng là tên gian xảo, có thể nói lời vô nghĩa, hơn nữa còn biết uống rượu, quan trọng là cũng biết nhau!
- Một tháng năm nghìn tiền lương, hắn có làm được không?
- Anh còn không biết sao? Sau sự kiện đánh bi da ở Kim Ngọc Thiên Đường, Phong Thiếu đã động thủ với Lưu Đại Khánh. Lão đại, em cũng không gạt anh, dù sau lưng Phong Thiếu là thế nào thì trước mặt người ngoài hắn chính là một kẻ quần áo lụa là có thù tất báo và tội ác chồng chất. Lưu Đại Khánh đã sớm bị phá sản, hơn nữa trong Nam thành cũng không ai dám thu nhận hắn.
- Ok, anh nhận hắn! Bảo hắn ngày mai tới đây làm việc!
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, tên Lưu Đại Khánh này được đấy! Tên này đã nếm trái đắng trước mặt mình, hơn nữa vẫn rất kính sợ chính mình nên nhất định sẽ nghe lời. Tất nhiên điều quan trọng là Lưu Đại Khánh có thể đảm nhiệm công việc này.
- Không có gì, lão đại đang ở đâu vậy? Tối nay có dự định gì chưa?
- Tất nhiên là có chuyện rồi, bây giờ anh phải đến quán mạt chược!
- Quát mạt chược ở đâu? Lão đại chờ một chút, em sẽ tới ngay!
Trương Minh Thắng nói xong thì cúp điện thoại, hắn dự đoán địa phương rồi chạy nhanh đến.
Chủ yếu là Trương Minh Thắng nhớ tới một vấn đề, lúc đầu ở sòng bạc Kim Ngọc Thiên Đường có người hỏi Lâm Bắc Phàm lăn lộn ở đâu, Lâm Bắc Phàm nói hắn ở một quán mạt chược gần Kim Sắc Hải Ngạn. Nếu gần Kim Sắc Hải Ngạn có quán mạt chược thì Trương Minh Thắng tin mình chắc chắn sẽ tìm được. Sau khi tên mập này híp mắt cúp điện thoại thì vội vàng chạy xe như điên hướng về phía Kim Sắc Hải Ngạn.
Con bà nó, có thể cùng lão đại chơi một ván mạt chược thì điều này chính là một vinh hạnh lớn lao đấy! Trương Minh Thắng kích động đến mức đỏ mặt tía tai, huyết áp bốc lên điên cuồng, phải biết rằng lão đại không phải là người, hắn là Siêu nhân, chính là Siêu nhân!
- Tiểu Lâm Tử, đến rồi sao? Mấy ngày rồi không thấy cậu đến làm chị đây nhớ muốn chết vậy đó!
Bà chủ quán mạt chược Từ Đan vừa thấy Lâm Bắc Phàm thì hai mắt lập tức tràn đầy xuân tình, cô ưỡn cao bộ ngực sữa đi ra nghênh đón... ....
- Anh có ba năm kinh nghiệm quản lý ở khách sạn cấp năm sao phải không? Nếu để anh quản lý một trung tâm giải trí giống như Kim Ngọc Thiên Đường, anh nắm chắc được bao nhiêu phần?
Trương Kế Bằng trở nên ngẩn ngơ, hắn cười ngạo nghễ nói:
- Chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, Thiên Lý mã thường có nhưng Bá Nhạc thì không. Có ai ngờ một nhân viên quản lý nho nhỏ của Kim Sắc Hải Ngạn lại là một thiên tài tuyệt đỉnh chứ?
- Tôi biết!
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại như cười như không nhìn Trương Kế Bằng:
- Cho nên hôm nay tôi muốn tìm anh nói chuyện.
- Huynh đệ, anh... ....
Trương Kế Bằng định nói Lâm Bắc Phàm hay giỡn, nhưng khi hắn nhìn thấy hàn quang từ trong mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên khắp bốn phía thì không khỏi giật mình mà trở nên trầm mặc. Trương Kế Bằng cười xấu hổ nói:
- Tuy tôi rất chuyên nghiệp ở vấn đề này nhưng đối với những trung tâm giải trí có cấp bậc như Kim Ngọc Thiên Đường thì cũng không thể nắm chắc được, bởi vì lý luận tri thức có cực hạn rất lớn. Mặt khác...Tôi còn chưa từng vào làm trong những nơi như Kim Ngọc Thiên Đường bao giờ, điều này cần phải quan sát và nghiên cứu thực địa cho rõ ràng.
Lâm Bắc Phàm hít vào một hơi thuốc, hắn thản nhiên nói:
- Tôi tới Nam thành hai năm rồi, người quen cũng không có nhiều lắm, bạn bè cũng rất ít, nhưng tôi đã coi anh là huynh đệ. Kể từ ngày mai, anh phải thường xuyên đến Kim Ngọc Thiên Đường, tôi sẽ đưa cho anh năm triệu nhân dân tệ, mặc kệ anh vui chơi thế nào nhưng trong một tuần lễ phải xài hết số tiền này ở Kim Ngọc Thiên Đường, không để lại một đồng bạc nào!
- Năm...Năm triệu sao?
Trương Kế Bằng nuốt vội một ngụm nước miếng, hắn mở to mắt hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Đúng vậy, năm triệu! Cho anh năm triệu ra ngoài vui chơi, một là để anh biết rõ hình thức hoạt động của Kim Ngọc Thiên Đường, hai là vì ngày sau anh có thể kiếm về cho tôi lợi nhuận hơn năm triệu. Tất nhiên anh cũng có thể lựa chọn cách cầm theo năm triệu của tôi rời khỏi Nam thành, tùy tiện tìm một địa phương nào đó mai danh ẩn tích để có một cuộc sống gia đình yên ổn.
- Anh...Anh không sợ tôi mang năm triệu bỏ đi sao?
Trương Kế Bằng trợn tròn mắt, thậm chí hắn đã xem nhẹ một vấn đề, chính là ngay từ đầu cách Lâm Bắc Phàm nói chuyện đã hoàn toàn nhập vào người Trương Kế Bằng, lúc này Trương Kế Bằng hoàn toàn không chút nghi ngờ Lâm Bắc Phàm có năm triệu.
Lâm Bắc Phàm nhếch khóe miệng lên lộ ra một nụ cười cực kỳ lông bông:
- Sợ, nhưng tôi vẫn sẵn lòng tin tưởng huynh đệ của mình. Trước tiên tôi đưa cho anh năm triệu nhưng sau đó lại đầu tư hai tỷ nhân dân tệ, tất cả số tiền này dùng như thế nào thì đều do anh tính.
- Huynh đệ tốt!
Vẻ mặt Trương Kế Bằng vì kích động mà đỏ bừng, người ta vung tay cho mình năm triệu chính là coi chính mình là huynh đệ! Sau này còn có hai tỷ nữa, đây là bao nhiêu tiền, cái này cần phải có mức độ tín nhiệm thế nào đây? Giọng nói của Trương Kế Bằng đã bắt đầu run rẩy:
- Tôi không dám cam đoan những thứ khác, nhưng tôi dám khẳng định sẽ vì Dạ Điếm mà dốc hết tất cả tinh lực và tâm huyết.
- Rất tốt!
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, hắn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Trương Kế Bằng còn mang theo vài phần chân thành:
- Nếu anh đồng ý thì sau này ở bên ngoài anh có thể gọi tôi là Tiểu Lâm ca hoặc là lão đại, tôi vẫn coi anh là huynh đệ nhưng đây là quy củ!
- Lão đại!
Trương Kế Bằng cũng không dám hàm hồ, hắn nói ra một câu rất lưu loát. Hắn cảm thấy tài năng của Lâm Bắc Phàm cũng đủ cho chính mình phải ngửa mặt trông lên, cả đời ngưỡng vọng!
... ....
Mộc Tiểu Yêu đang cầm điện thoại trong tay, cô đang ngồi trên tảng đá ven hồ chứa nước đối diện Lâm Gia Thôn, yên lặng nhìn những con sóng bập bềnh.
Vừa rồi Tiểu Yêu đã nhận điện thoại của lão đại, hắn chịu cho mình một tỷ tài chính, để chính mình giúp Hồ Điệp bang phát triển. Kế hoạch của lão đại là gì? Chẳng lẽ là vì tiền sao? Điều này chắc chắn không phải, nếu lão đại vì tiền thì một tỷ cũng đủ cho hắn tiêu dao cả đời. Hơn nữa với thủ đoạn của lão đại thì muốn làm gió nổi nước dâng trong tay của Nam Thành nhất ca Đường Thiết Sơn cũng không khó.
Chẳng lẽ cái lão đại muốn chính là thế lực của Hồ Điệp bang? Đây cũng không đúng, lão đại thanh tâm quả dục, chính mình chỉ muốn khuất nhục làm một tên bảo vệ nho nhỏ ở Kim Sắc Hải Ngạn. Nếu hắn muốn phát triển xã hội đen thì sợ rằng hắc đạo Nam Thành đã sớm nằm trong tay từ lâu rồi.
Không cần tiền, không cần thế lực, vậy chẳng lẽ lão đại cần mình sao? Gò má Tiểu Yêu đã nóng lên, mình cũng đã là vị hôn thê của lão đại, nhưng cho tới bây giờ lão đại vẫn còn chưa chạm đến mình, ngay cả hôn cũng chưa từng.
Tiểu Yêu nghĩ lại cũng cảm thấy có chút đau lòng, mình gia nhập hắc đạo cũng chỉ vì mối thù của gia đình, khi mình phát triển Hồ Điệp bang lớn mạnh thì nhất định sẽ đòi lại một công đạo cho Mộc gia, còn chuyện mình có thể thắng hay không thì ai biết được chứ? Lần này trở về Nam thành, nhất định phải tìm lão đại. Dù sao mình đã chấp nhận người đàn ông này thì tại sao không dâng hiến cho hắn sớm một chút chứ? Sau này khỏi phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, phải mang theo những đau lòng và nuối tiếc mà ra đi. Vấn đề mình có thể trở thành vợ hiền của lão đại hay không, điều này không quan trọng.
Khi Mộc Tiểu Yêu còn đang suy nghĩ đến chuyện dâng hiến thì Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng giám đốc của Kim Sắc Hải Ngạn.
- Bắc Phàm, em thấy anh nên giữ chức quản lý Kim Sắc Hải Ngạn đi!
Liễu Vi suy nghĩ một chút rồi nói.
- Trương Kế Bằng đâu? Không phải hắn làm việc rất tốt sao?
Lâm Bắc Phàm nghiêng người dựa vào ghế sa lông, trên khóe miệng vẫn còn ngậm một điếu Marlboro.
- Ngày hôm qua anh ấy đã từ chức.
Liễu Vi vân vê khóe miệng, giống như có chút bất mãn.
- Sao lại như vậy chứ? Vừa nói xong đã bỏ đi ngay, cũng không dựa theo trình tự, ít nhất cũng cho em thời gian một tháng để thông báo tuyển quản ý chứ?
- Trương Kế Bằng này đúng là xảo trá, có chút quá đáng, tiền lương tháng trước đã phát chưa? Dùng tiền lương uy hiếp hắn!
- Tất nhiên em đã uy hiếp hắn, nhưng hắn nói bỏ luôn.
Liễu Vi suy nghĩ một chút, cô dùng giọng thăm dò Lâm Bắc Phàm.
- Anh xem có nên đưa tiền lương cho hắn không? Tuy lần này Trương Kế Bằng làm chuyện không đúng, nhưng trước nay hắn vẫn làm hết phận sự đối với Kim Sắc Hải Ngạn.
- Vì sao phải đưa cho hắn?
Lâm Bắc Phàm nhìn Liễu Vi mà cảm thấy có chút thú vị, hắn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Vi Nhi, anh biết em tuy miệng cứng nhưng tâm mềm, là một giám đốc đạt tiêu chuẩn, anh cảm thấy em cứ làm theo quy tắc là được. Trương Kế Bằng tự động rời khỏi vị trí công việc, dựa theo điều lệ của luật lao động thì không được nhận tiền lương, em phải có nguyên tắc của mình mới được.
- Điều này...Nhưng cũng chỉ có vài ngàn đồng, lỡ Trương Kế Bằng thiếu tiền thì sao?
Trương Kế Bằng mà thiếu tiền sao? Hiện nay tên kia có lẽ đang ôm năm triệu ăn ngon uống ngọt chơi trò mềm mại ở Kim Ngọc Thiên Đường rồi. Lâm Bắc Phàm vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút không phải, hắn nói không do dự:
- Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, đây là nguyên tắc.
- Em nghe lời anh!
Liễu Vi dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Nhưng vị trí quản lý của Kim Sắc Hải Ngạn phải do anh làm, được không?
"Đương nhiên không làm rồi! Quản lý thì làm gì? Cùng uống rượu và cùng cười sao? Hơn nữa nếu cứ phải làm quản lý thì sau này sao có thời gian đánh mạt chược?"
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười xin lỗi nói:
- Vi Nhi, chẳng phải anh không muốn nhưng em cũng biết tính cách của anh rồi đấy, bộ mặt anh không thể cúi đầu khom lưng ra vẻ phục tùng người khác được. Hơn nữa em cũng không hy vọng anh là loại người này, đúng không?
- Được rồi, được rồi!
Liễu Vi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
- Bây giờ là lúc anh chơi mạt chược, mau xuống lầu đi.
Nói thật, sau khi tên khốn Trương Kế Bằng kia ra đi thì Kim Sắc Hải Ngạn lại trở nên lạnh lùng rất nhiều. Vốn dĩ tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều rất thất vọng với Lâm Bắc Phàm vì vậy mà Trương Kế Bằng là người đàn ông duy nhất rất nổi tiếng. Mặc dù tên khốn này cũng không khách khí mà khua chân múa tay, lớn tiếng quát mắng nhân viên cấp dưới, tuy có chút vô sỉ nhưng lại làm bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Hiện nay Trương Bắc Phàm đã ra đi, một vài nhân viên Kim Sắc Hải Ngạn bắt đầu nhìn Lâm Bắc Phàm bằng vẻ oán hận. Nhưng nếu nghĩ lại thì thấy Lâm Bắc Phàm là cây đã có chủ, Trương Kế Bằng không còn ở đây nữa, chỉ còn lại một đám phụ nữ thì hắn chơi đùa với ai đây?
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy cần phải tìm đến Trương Minh Thắng, bắt tên này phải bố trí thủ hạ qua đây. Dựa vào mạng lưới quan hệ của Trương Minh Thắng thì muốn tìm một người biết uống rượu và nói lời vô nghĩa thì rất đơn giản.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm liền gọi điện cho Trương Minh Thắng.
- Lão đại, tìm em có chuyện gì không? Em đang định đến Kim Sắc Hải Ngạn uống với anh vài chén!
Giọng nói của Trương Minh Thắng rất kích động và hưng phấn.
- Là thế này, quản lý của Kim Sắc Hải Ngạn đã chạy mất dép rồi, chú có thể điều một người tới được không?
Lâm Bắc Phàm cũng không khách khí, Trương Minh Thắng xem mình là lão đại, chính mình xem hắn là huynh đệ, nói chuyện với huynh đệt thì khách khí làm gì?
- Vậy sao? Lão đại đợi chút!
Một lát sau, Trương Minh Thắng dùng giọng nghi ngờ nói:
- Anh còn nhớ Lưu Đại Khánh không? Tên này từng có quan hệ với anh!
Sao Lâm Bắc Phàm không nhớ rõ tên Lưu Đại Khánh chứ? Không phải tên mập có eo bánh mỳ, hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tràn đầy sát khí và bỉ ổi à? Chính là tên ngốc cải trang đến Kim Sắc Hải Ngạn, để rồi chính hắn phải uống vào một bình xái rượu, đã vậy còn hung hăng biểu hiện một lượt trước mặt Vi Nhi. Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một lát rồi cười nói:
- Ừ! Sau đó anh còn bắt hắn nôn ra mười vạn đồng, tất nhiên nhớ rất rõ.
- Anh thấy hắn thế nào? Hắn cũng là tên gian xảo, có thể nói lời vô nghĩa, hơn nữa còn biết uống rượu, quan trọng là cũng biết nhau!
- Một tháng năm nghìn tiền lương, hắn có làm được không?
- Anh còn không biết sao? Sau sự kiện đánh bi da ở Kim Ngọc Thiên Đường, Phong Thiếu đã động thủ với Lưu Đại Khánh. Lão đại, em cũng không gạt anh, dù sau lưng Phong Thiếu là thế nào thì trước mặt người ngoài hắn chính là một kẻ quần áo lụa là có thù tất báo và tội ác chồng chất. Lưu Đại Khánh đã sớm bị phá sản, hơn nữa trong Nam thành cũng không ai dám thu nhận hắn.
- Ok, anh nhận hắn! Bảo hắn ngày mai tới đây làm việc!
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, tên Lưu Đại Khánh này được đấy! Tên này đã nếm trái đắng trước mặt mình, hơn nữa vẫn rất kính sợ chính mình nên nhất định sẽ nghe lời. Tất nhiên điều quan trọng là Lưu Đại Khánh có thể đảm nhiệm công việc này.
- Không có gì, lão đại đang ở đâu vậy? Tối nay có dự định gì chưa?
- Tất nhiên là có chuyện rồi, bây giờ anh phải đến quán mạt chược!
- Quát mạt chược ở đâu? Lão đại chờ một chút, em sẽ tới ngay!
Trương Minh Thắng nói xong thì cúp điện thoại, hắn dự đoán địa phương rồi chạy nhanh đến.
Chủ yếu là Trương Minh Thắng nhớ tới một vấn đề, lúc đầu ở sòng bạc Kim Ngọc Thiên Đường có người hỏi Lâm Bắc Phàm lăn lộn ở đâu, Lâm Bắc Phàm nói hắn ở một quán mạt chược gần Kim Sắc Hải Ngạn. Nếu gần Kim Sắc Hải Ngạn có quán mạt chược thì Trương Minh Thắng tin mình chắc chắn sẽ tìm được. Sau khi tên mập này híp mắt cúp điện thoại thì vội vàng chạy xe như điên hướng về phía Kim Sắc Hải Ngạn.
Con bà nó, có thể cùng lão đại chơi một ván mạt chược thì điều này chính là một vinh hạnh lớn lao đấy! Trương Minh Thắng kích động đến mức đỏ mặt tía tai, huyết áp bốc lên điên cuồng, phải biết rằng lão đại không phải là người, hắn là Siêu nhân, chính là Siêu nhân!
- Tiểu Lâm Tử, đến rồi sao? Mấy ngày rồi không thấy cậu đến làm chị đây nhớ muốn chết vậy đó!
Bà chủ quán mạt chược Từ Đan vừa thấy Lâm Bắc Phàm thì hai mắt lập tức tràn đầy xuân tình, cô ưỡn cao bộ ngực sữa đi ra nghênh đón... ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.