Chương 558: Liên Hoa Sơn Trang
Yên Lộ Thương Mang
05/04/2013
Lâm Bắc Phàm sau khi xử lý xong việc của Hồ Điệp bang, vốn định quay về nhà nghỉ ngơi một thời gian. vì tình hình hiện giờ của mình thì có muốn làm gì cũng khó. nhưng nghĩ đến việc nếu mà để Liều Vi biết được bộ dạng hiện giờ của mình. thì chắc sẽ có phiền toái lớn. vì vậy mà cuối cùng hắn chi có thể tìm một căn phòng trong khách sạn Hoàng Gia để nghỉ ngơi. Mặc dù chuyến đi Nhật lần này của hắn gặp phải thương tích nặng như vậy nhưng cũng thuận lợi đạt tới tầng cảnh giới thứ tám của . hơn nữa còn lĩnh ngộ được rất nhiều thứ từ trong đó. có thể nói là trong cái họa có cái phúc. Trải qua hai ngày nghỉ ngơi thì cuối cùng hắn cũng khôi phục lại như thường.
Tư Đồ Lượng trải qua một tháng huấn luyện tàn khốc. cơ thể khỏe hơn trước rất nhiều, da dẻ cũng đen hơn trước, nhưng nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn cái thân thể gầy yếu trước kia gấp mấy chục lần, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng xúc động và vui sướng, thiếu chút nữa thì nhảy cẩng lên rồi
"Lão đại anh thấy em bây giờ thế nào? Em cũng được coi là cao thủ chứ? Giờ đây em có thể một mình đánh lại được cả trăm người, em tin là trong cuộc thi đấu giữa bốn gia tộc lớn lần này, em nhất định sẽ thành công!" Tư Đồ Lượng đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm. hưng phấn nói vẻ mặt dương dương tự đắc. nghĩ đến những ngày tháng mà mình phải khổ luyện này thì hắn cảm thấy đáng lắm.
Trương Minh Thắng không nhịn nổi, liền nói mía: "Nhưng nhìn mày bây giờ không ra làm sao cả, đen sì sì ra. chẳng khác gì mấy thẳng da đen cả. e rằng sau này mày có muốn đi với em nào thì cũng khó đấy."
Tư Đồ Lượng trợn trừng mắt lên. Hừ một tiếng, bất mãn nói: "Tao nói cho mày biết nhé. tao bây giờ là cao thủ rồi đấy. nếu mày mà còn ở bên cạnh tao léo nhéo nữa. cẩn thận tao thi triển cho mày chiêu mà tao vừa mới nghiên cứu ra, đánh cho mày hộc máu mũi. mắt đầy sao. miệng sùi bọt mép. ù hết tai luôn đó!"
"Ái chà. thẳng Lượng khốn kiếp này. lại dám nói chuyện với tao thế hả. mày chán sống rồi phải không?" Trương Minh Thắng tức điên lên. Ngày trước đối phương là đàn em của mình. thế mà giờ lại dám già mồm với mình thế. cái thế giới này đúng là điên đảo hết cả rồi sao?
"Mày nhắc lại một lần cho tao nghe xem nào!" Trương Minh Thắng giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt đối phương nói.
"Sao? Chẳng lể tao nói không đúng sao? Tao nói cho màv biết, từ hôm nav trở đi, màv sẽ là đàn em của Tư Đồ Lượng tao đây, ngàv sau tao bảo mày làm gì thì màv không được cài lại. nghe chưa?" Tư Đồ Lượng bàv giờ ngầu hết biết, ngông cuồng hết biết, hành diện hết biết. quả có một cảm giác được làm lại cuộc đời.
"Tao nói rồi đấy, mày làm gì được tao nào?" Tư Đồ Lượng khó chịu nói.
.
"Tao đánh chết mày bậy giờ. Thằng nhải ranh. dám nói những lời như vậy với một người danh tiếng lẫy lừng như Trương Minh Thắng tao đây hả? Tao không đánh cho mày nát mày nát mặt ra thì tao không phải là họ Trương!" Trương Minh Thắng giơ nắm đấm của mình lên, hung hăn công thẳng về phía đối phương.
Kết quả quá rõ ràng- sau mười mấy phút giao đấu liền được chấm dứt bởi tiếng kêu gào thảm thiết của Trương Minh Thắng
"Tao đã nói rồi mà. mày bây giờ không phải là đối thủ của tao đâu. ngông cuồng thì cũng phải có cái đề mà ngông cuồng chứ. như thế mới là khùng, còn không có thì chỉ là một thằng ngu ngốc. ok?" Tư Đồ Lượng hất hất đầu. đứng với dáng điệu vô cùng kiêu ngạo nói. Nhưng đáng tiếc là nhìn vẫn có vẻ không được đứng đắn.
"Mày...mày...Sao tao đến một chiêu cũng không tiếp được nhỉ?" Trương Minh Thắng bị đả kích nói lại.
Tư Đồ Lượng hất qua hất lại nắm đấm của mình ra trước mặt Trương Minh Thắng, đắc ý cười nói: "Đây chính là thực lực thực sự. mày có biết là những ngày vừa rồi tao phải chịu khổ thế nào không? Ngày nào cũng bị mấy tên đó hành hạ. thương tích đầy mình. lại còn phải vận động với một khối lượng lớn. khi tao cảm thấy xương cốt của mình được buông lỏng một chút thì vô cùng mệt mỏi, khó chịu, chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon mà thôi."
"Thương tích đầy mình? Thế thì thời gian vừa rồi không phải là nước sôi lửa bỏng đối với mày hay sao?" Trương Minh Thắng cũng biết Tư Đồ Lượng đang tiến hành cuộc huấn luyện địa ngục theo hình thức ma quỷ đó là như thế nào. không những thế hắn còn thường xuyên được nhìn mấy người đỏ hành hạ Tư Đồ Lượng thế nào. nhưng nói gì thì nói việc đứng ngoài nhìn và đích thân trải qua là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lúc đó hắn cảm thấy rất đơn giản. nhẹ nhàng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không khỏi lạnh sống lưng, cái cảm giác sợ hãi đó bắt đầu lan truyền ra khắp người hắn.
Có thể quyết đấu với hơn một trăm người, chỉ nghe thôi mà đã thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi mất lực rồi chứ đừng nói là còn nhưng hạng mục huấn luyện khác nữa. Đây quả không phải là một cuộc huấn luyện mà là một cuộc khiêu chiến đối với sức khỏe của một người.
"Nước sôi lửa bỏng? Cái này làm sao có thể dùng nước sôi lửa bỏng để miêu tả cơ chứ? Phải dùng từ địa ngục đề hình dung thì đúng hơn!'1 Tư Đồ Lượng nham hiềm cười nói "Hơn hai mươi ngày đầu còn có vẻ không tệ lắm. nhưng trong mười mấy ngày tiếp theo thì bất kể lúc nào tao cũng phải duy trì cảnh giác cao độ. Mấy tên đó tên nào tên nấy thủ đoạn ác độc hơn người, tên nào cũng thâm hiểm. tên nào cũng vô sỉ. bất kể chiêu thức nào cũng dở được ra. mấy cái như thuốc mê. rắn độc, ám khí. đánh lén..v.. Ji..cho dù tao có đang ngủ cũng bị bọn chúng dỡ trò. Đây này. Bốn. năm hôm trước, trong lúc tao đang ngủ ngon thì bị bọn chúng vứt vào chỗ một em đẹp mỹ miều. đã thế còn chẳng mặc gì nữa, nếu mà thuận lợi như tao nghĩ thì đà tốt. nhưng cô em này lại cầm một con dao trong tay, vừa lắc mông vừa chém liên tục về phía tao. thiếu chút nữa thì cắt luôn một số chỗ của tao đi rồi!"
Trương Minh Thắng nghe thôi mà cũng toát mồ hôi hột. Cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Bọn chúng thật là vô sỉ quá, nếu mà là tao thì chắc đã bị bọn chúng cắt thành từng miếng thịt rồi ném vào chỗ cô em xinh đẹp nào rồi cũng nên. Nghe có vẻ không tệ chút nào. nhưng đáng tiếc lại là hoa hồng có gai!" Hắn nói xong thì không khỏi lấy tay che cái đó của mình lại, cứ như cô ả đang nói đền sẽ cắt mất cái đó của mình luôn không bằng.
"Đúng đấy! Có nhiều chuyện như thế lắm. ví dụ như tao đang ngồi đi vệ sinh thì bị ném pháo vào trong, tao đang tập bơi lội thì ném cá mập vào bể bơi...v..v... Tao chỉ cần kể một vài
chuyện thôi cũng đủ làm mày sợ đến vãi cả ra quần rồi....!" Tư Đồ Lượng đắc ý nói. nhưng chuyện này toàn là chiến tích huy hoàng đáng đem ra khoe mẽ của hắn. Nhưng hắn dường như quên mất rằng, tình trạng của hắn khi đó cũng tức đến gần chết. sau đó còn chửi đám đàn em của mình một cách thậm tệ cho đỡ tức.
Sắc mặt của Trương Minh Thắng tái mét cả lại đưa tay ra vẫy vẫy Tư Đồ Lượng nói: "Mày đừng nói nữa, mày trâu bò hơn tao rồi, thế đã được chưa hả? Mày về sau là đại ca của tao. tao làm thẳng đàn em của mày ok? Tao mới đầu nghi ngờ lão đại của chúng ta không phải là người, giờ thì lại đến lượt mày cũng không phải là người nốt...!"
Tư Đồ Lượng càng nghe càng khoái càng khoái càng dương dương tự đắc nói: "Tao biết
làm sao được. thực lực của tao vốn mạnh như thế !"
Lâm Bắc Phàm nghe hai tên này đấu khẩu với nhau vui vẻ như vậy, liền mĩm cười nói: "Chú lần này đến đây thực chất là muốn bọn anh đến tham gia cái đại hội võ thuật cổ truyền của tứ đại gia tộc đúng không?"
"Lão đại nói không sai chút nào. em đúng là muốn anh đến xem xét tình hình. rồi nhân tiện giúp đỡ. ủng hộ cho em để em đỡ cảm thấy cô đơn và sợ hãi nếu không chắc em bị đánh chổng vó lên trời mất..!" Tư Đồ Lượng cười nịnh. suýt chút nữa thì đã quỳ xuống cầu xin.
"Nhưng anh là người ngoài- đi tham gia giúp đỡ ủng hộ chú có vẻ như không hợp lý lắm thì phải?" Lâm Bắc Phàm trầm ngâm nói.
"Cái này thì làm gì mà không hợp lý cơ chứ?'1 Tư Đồ Lượng vội vàng giải thích nói: "Anh và mọi người đều là người của Tư Đồ gia nhà em. có ai dám không đòng ý chứ? Hơn nữa. mục đích của cuộc đấu võ thuật cổ truyền của tứ đại gia tộc này cũng chẳng qua là muốn khuyến khích nhưng thanh niên trong tứ đại gia tộc chăm chỉ luyện võ, không được bê chề cả thôi! Nói trắng ra là cuộc tỉ thí này chẳng qua gọi mấy thằng nhóc ra hoa chân múa tay một hồi xem ai giỏi hơn ai. chẳng có gì hay ho cả, nhưng mỗi cuộc thi đấu đều có một vị tiền bổi đến theo dõi cái này cũng được coi là thúc đẩy giao lưu võ học với nhau thôi!"
"Hay quá...!" Tư Đồ Lượng mừng rờ nhẩy cẫng lên.
Lúc đầu thì Tiểu Điền Anh Tử, Y Đẳng Thanh Tử vã Vũ Điền Mv Tử ba người cũng muốn đi xem náo nhiệt, xem xem võ thuật của Trung Quốc nó ra sao, vậy nhưng do tứ đại gia tộc có mối thù khá sâu đậm với Nhật Bản. vì vậy mà bọn họ rất phản cảm với người Nhật. cả ba do thẻ nên mới không đi theo nưa.
Lảm Bắc Phàm nghe vậy thì trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc. đúng là mẫv ngàv gần đâv mình cũng hơi bận. đi tham quan đại hộ võ thuật cồ truyền của tứ đại gia tộc có lẽ cũng có thể lĩnh hội được cái gì mói mẻ khác nưa. nghĩ đến đày Lâm Bắc Phàm liền nói: "Nếu mà như vậy thì anh đi xem cùng các chú một chuvẻn cũng được...!"
Tư Đồ Lượng còn vì tiết kiệm thòi gian mả gọi hẳn một chiếc trực thăng quân dụng của quán đội đóng tại Bắc Kinh đến đón Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng hai người đến nhà của hắn càng sớm càng tốt, cũng mav mà Lảm Bắc Phàm moi chiếc thẻ cùa đội hành động đặc biệt ra, nên chuyện to thành bé. chuyện bé thành không có gi. chứ nếu không thì chi mỗi cái tội tự động vận động quản đội vũ trang nàv cũng đủ cho mấy ten coi tròi bằng vung này ngồi bóc lịch mấv năm chơi rồi.
Lảm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều căm hận nhìn Tư Đô Lượng như muốn ăn tươi nuốt sống cái thằng không biết trời cao đất dầy này.
"Hê..-hê.- Lão đại! Tại em quá kích động quá quên mất gọi trực thăng quân dụng đến đây là phạm pháp. em về sau sẽ chú ý.... hề hề..." Tư Đồ Lượng xoa xoa lấy cái đầu của mình ngượng ngùng nói.
Lâm Bắc Phàm. Trương Minh Thắng hai người đều trợn tròn mắt không biết nên nói tên này thế nào nữa. đúng là bó tay.
Liên Hoa Sơn Trang của gia tộc Tư Đồ.
Gia tộc Tư Đồ. gia tộc Tây Môn. gia tộc Đông Phương, và gia tộc Nam Cung là bốn đại gia tộc của võ thuật cồ truyền Trung Quốc dĩ nhiên là có thực lực, và điểm mạnh riêng. Các thành viên của bốn gia tộc này từ nhỏ đã bắt phải luyện tập võ nghệ. lấy võ nghệ là sứ mạnh theo đuổi của cả cuộc đời của họ. nhưng trong thời kì* cận đại do chiến tranh liên miên, nên các tinh anh trong cả bốn gia tộc người thì chết. Kẻ Thì bị thương vô số kể. vì thế mà nguyên khí của tứ đại gia tộc bị tổn thương nặng nề- Tiếp sau đó là chính quvền Trung Quốc thành lập. vì muốn ồn định Thế cục, nên chính quyền mới đã thực thi nhiều thủ đoạn chèn ép, làm cho kinh tế của tứ đại gia tộc bị ảnh hường vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng bất đắc dĩ quá họ phải chạy ra nước ngoài kiếm sống. cũng may mà nhân tài của tứ đại gia tộc cũng còn khá nhiều, nên sau sáu mươi năm phát triển, tứ đại gia tộc đã trở lại mạnh mẽ. và trở thành một thế lực có tiềm lực vô cùng khủng khiếp.
Liên Hoa Sơn Trang nằm ờ thành phố Nam Thải phía nam Trung Quốc.
Toàn bộ Sơn Trang có diện tích cả ngàn mẫu đất, kiến trúc được xây dựng rất tráng lệ quy mô. rất có phong cách riêng, trong khu biệt thự có cầu suối hành lang. đình nghỉ chân. hồ nước. hòn non bộ. cộng thêm cả những thảm cỏ xanh mịn thoáng đãng, với nhưng hàng cày cao vút, trong vô cùng thi vị, nơi nào cũng toát lên một vẻ thanh nhã, đầy ý thơ. làm cho người ta như đi vào những hoa viên giang nam thơ mộng vậy.
Từng tòa biệt thự kiểu cổ hiện lên sững sững trên sơn trang, mỗi một tòa đều mang vẻ đẹp đặc trưng của đông phương thần bí. đẹp nhẹ nhàng mà không chói lóa, làm cho người ta như đi vào nhưng căn nhà cồ kính thời phong kiến cổ đại. trong cồ kính có tĩnh lặng. trong Tĩnh lặng có thi vị, trong thi vị có hoài cồ.
"Thiếu gia! Anh mới về ạ...!"
Khi ba người vừa mới đi đến cổng của sơn Trang thì đã có mười mấy người ở đã chạy tới cung kính chào hỏi.
Tư Đồ Lượng gật gật đầu nói: "Hai vị này là bạn tốt nhất của tôi mấy người hầu hạ cho cẩn thận đấy, nếu như họ mà có gì bất mãn thì cẩn thận cái đầu trên cổ các người...
"Xin thiếu gia cứ an tâm! Bọn tôi nhất định sẽ hầu hạ hai vị này vô cùng chu đáo ỉ'1 Mười mấy người ở đáp lại nói.
Tư Đồ Lượng trải qua một tháng huấn luyện tàn khốc. cơ thể khỏe hơn trước rất nhiều, da dẻ cũng đen hơn trước, nhưng nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn cái thân thể gầy yếu trước kia gấp mấy chục lần, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng xúc động và vui sướng, thiếu chút nữa thì nhảy cẩng lên rồi
"Lão đại anh thấy em bây giờ thế nào? Em cũng được coi là cao thủ chứ? Giờ đây em có thể một mình đánh lại được cả trăm người, em tin là trong cuộc thi đấu giữa bốn gia tộc lớn lần này, em nhất định sẽ thành công!" Tư Đồ Lượng đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm. hưng phấn nói vẻ mặt dương dương tự đắc. nghĩ đến những ngày tháng mà mình phải khổ luyện này thì hắn cảm thấy đáng lắm.
Trương Minh Thắng không nhịn nổi, liền nói mía: "Nhưng nhìn mày bây giờ không ra làm sao cả, đen sì sì ra. chẳng khác gì mấy thẳng da đen cả. e rằng sau này mày có muốn đi với em nào thì cũng khó đấy."
Tư Đồ Lượng trợn trừng mắt lên. Hừ một tiếng, bất mãn nói: "Tao nói cho mày biết nhé. tao bây giờ là cao thủ rồi đấy. nếu mày mà còn ở bên cạnh tao léo nhéo nữa. cẩn thận tao thi triển cho mày chiêu mà tao vừa mới nghiên cứu ra, đánh cho mày hộc máu mũi. mắt đầy sao. miệng sùi bọt mép. ù hết tai luôn đó!"
"Ái chà. thẳng Lượng khốn kiếp này. lại dám nói chuyện với tao thế hả. mày chán sống rồi phải không?" Trương Minh Thắng tức điên lên. Ngày trước đối phương là đàn em của mình. thế mà giờ lại dám già mồm với mình thế. cái thế giới này đúng là điên đảo hết cả rồi sao?
"Mày nhắc lại một lần cho tao nghe xem nào!" Trương Minh Thắng giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt đối phương nói.
"Sao? Chẳng lể tao nói không đúng sao? Tao nói cho màv biết, từ hôm nav trở đi, màv sẽ là đàn em của Tư Đồ Lượng tao đây, ngàv sau tao bảo mày làm gì thì màv không được cài lại. nghe chưa?" Tư Đồ Lượng bàv giờ ngầu hết biết, ngông cuồng hết biết, hành diện hết biết. quả có một cảm giác được làm lại cuộc đời.
"Tao nói rồi đấy, mày làm gì được tao nào?" Tư Đồ Lượng khó chịu nói.
.
"Tao đánh chết mày bậy giờ. Thằng nhải ranh. dám nói những lời như vậy với một người danh tiếng lẫy lừng như Trương Minh Thắng tao đây hả? Tao không đánh cho mày nát mày nát mặt ra thì tao không phải là họ Trương!" Trương Minh Thắng giơ nắm đấm của mình lên, hung hăn công thẳng về phía đối phương.
Kết quả quá rõ ràng- sau mười mấy phút giao đấu liền được chấm dứt bởi tiếng kêu gào thảm thiết của Trương Minh Thắng
"Tao đã nói rồi mà. mày bây giờ không phải là đối thủ của tao đâu. ngông cuồng thì cũng phải có cái đề mà ngông cuồng chứ. như thế mới là khùng, còn không có thì chỉ là một thằng ngu ngốc. ok?" Tư Đồ Lượng hất hất đầu. đứng với dáng điệu vô cùng kiêu ngạo nói. Nhưng đáng tiếc là nhìn vẫn có vẻ không được đứng đắn.
"Mày...mày...Sao tao đến một chiêu cũng không tiếp được nhỉ?" Trương Minh Thắng bị đả kích nói lại.
Tư Đồ Lượng hất qua hất lại nắm đấm của mình ra trước mặt Trương Minh Thắng, đắc ý cười nói: "Đây chính là thực lực thực sự. mày có biết là những ngày vừa rồi tao phải chịu khổ thế nào không? Ngày nào cũng bị mấy tên đó hành hạ. thương tích đầy mình. lại còn phải vận động với một khối lượng lớn. khi tao cảm thấy xương cốt của mình được buông lỏng một chút thì vô cùng mệt mỏi, khó chịu, chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon mà thôi."
"Thương tích đầy mình? Thế thì thời gian vừa rồi không phải là nước sôi lửa bỏng đối với mày hay sao?" Trương Minh Thắng cũng biết Tư Đồ Lượng đang tiến hành cuộc huấn luyện địa ngục theo hình thức ma quỷ đó là như thế nào. không những thế hắn còn thường xuyên được nhìn mấy người đỏ hành hạ Tư Đồ Lượng thế nào. nhưng nói gì thì nói việc đứng ngoài nhìn và đích thân trải qua là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lúc đó hắn cảm thấy rất đơn giản. nhẹ nhàng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không khỏi lạnh sống lưng, cái cảm giác sợ hãi đó bắt đầu lan truyền ra khắp người hắn.
Có thể quyết đấu với hơn một trăm người, chỉ nghe thôi mà đã thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi mất lực rồi chứ đừng nói là còn nhưng hạng mục huấn luyện khác nữa. Đây quả không phải là một cuộc huấn luyện mà là một cuộc khiêu chiến đối với sức khỏe của một người.
"Nước sôi lửa bỏng? Cái này làm sao có thể dùng nước sôi lửa bỏng để miêu tả cơ chứ? Phải dùng từ địa ngục đề hình dung thì đúng hơn!'1 Tư Đồ Lượng nham hiềm cười nói "Hơn hai mươi ngày đầu còn có vẻ không tệ lắm. nhưng trong mười mấy ngày tiếp theo thì bất kể lúc nào tao cũng phải duy trì cảnh giác cao độ. Mấy tên đó tên nào tên nấy thủ đoạn ác độc hơn người, tên nào cũng thâm hiểm. tên nào cũng vô sỉ. bất kể chiêu thức nào cũng dở được ra. mấy cái như thuốc mê. rắn độc, ám khí. đánh lén..v.. Ji..cho dù tao có đang ngủ cũng bị bọn chúng dỡ trò. Đây này. Bốn. năm hôm trước, trong lúc tao đang ngủ ngon thì bị bọn chúng vứt vào chỗ một em đẹp mỹ miều. đã thế còn chẳng mặc gì nữa, nếu mà thuận lợi như tao nghĩ thì đà tốt. nhưng cô em này lại cầm một con dao trong tay, vừa lắc mông vừa chém liên tục về phía tao. thiếu chút nữa thì cắt luôn một số chỗ của tao đi rồi!"
Trương Minh Thắng nghe thôi mà cũng toát mồ hôi hột. Cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Bọn chúng thật là vô sỉ quá, nếu mà là tao thì chắc đã bị bọn chúng cắt thành từng miếng thịt rồi ném vào chỗ cô em xinh đẹp nào rồi cũng nên. Nghe có vẻ không tệ chút nào. nhưng đáng tiếc lại là hoa hồng có gai!" Hắn nói xong thì không khỏi lấy tay che cái đó của mình lại, cứ như cô ả đang nói đền sẽ cắt mất cái đó của mình luôn không bằng.
"Đúng đấy! Có nhiều chuyện như thế lắm. ví dụ như tao đang ngồi đi vệ sinh thì bị ném pháo vào trong, tao đang tập bơi lội thì ném cá mập vào bể bơi...v..v... Tao chỉ cần kể một vài
chuyện thôi cũng đủ làm mày sợ đến vãi cả ra quần rồi....!" Tư Đồ Lượng đắc ý nói. nhưng chuyện này toàn là chiến tích huy hoàng đáng đem ra khoe mẽ của hắn. Nhưng hắn dường như quên mất rằng, tình trạng của hắn khi đó cũng tức đến gần chết. sau đó còn chửi đám đàn em của mình một cách thậm tệ cho đỡ tức.
Sắc mặt của Trương Minh Thắng tái mét cả lại đưa tay ra vẫy vẫy Tư Đồ Lượng nói: "Mày đừng nói nữa, mày trâu bò hơn tao rồi, thế đã được chưa hả? Mày về sau là đại ca của tao. tao làm thẳng đàn em của mày ok? Tao mới đầu nghi ngờ lão đại của chúng ta không phải là người, giờ thì lại đến lượt mày cũng không phải là người nốt...!"
Tư Đồ Lượng càng nghe càng khoái càng khoái càng dương dương tự đắc nói: "Tao biết
làm sao được. thực lực của tao vốn mạnh như thế !"
Lâm Bắc Phàm nghe hai tên này đấu khẩu với nhau vui vẻ như vậy, liền mĩm cười nói: "Chú lần này đến đây thực chất là muốn bọn anh đến tham gia cái đại hội võ thuật cổ truyền của tứ đại gia tộc đúng không?"
"Lão đại nói không sai chút nào. em đúng là muốn anh đến xem xét tình hình. rồi nhân tiện giúp đỡ. ủng hộ cho em để em đỡ cảm thấy cô đơn và sợ hãi nếu không chắc em bị đánh chổng vó lên trời mất..!" Tư Đồ Lượng cười nịnh. suýt chút nữa thì đã quỳ xuống cầu xin.
"Nhưng anh là người ngoài- đi tham gia giúp đỡ ủng hộ chú có vẻ như không hợp lý lắm thì phải?" Lâm Bắc Phàm trầm ngâm nói.
"Cái này thì làm gì mà không hợp lý cơ chứ?'1 Tư Đồ Lượng vội vàng giải thích nói: "Anh và mọi người đều là người của Tư Đồ gia nhà em. có ai dám không đòng ý chứ? Hơn nữa. mục đích của cuộc đấu võ thuật cổ truyền của tứ đại gia tộc này cũng chẳng qua là muốn khuyến khích nhưng thanh niên trong tứ đại gia tộc chăm chỉ luyện võ, không được bê chề cả thôi! Nói trắng ra là cuộc tỉ thí này chẳng qua gọi mấy thằng nhóc ra hoa chân múa tay một hồi xem ai giỏi hơn ai. chẳng có gì hay ho cả, nhưng mỗi cuộc thi đấu đều có một vị tiền bổi đến theo dõi cái này cũng được coi là thúc đẩy giao lưu võ học với nhau thôi!"
"Hay quá...!" Tư Đồ Lượng mừng rờ nhẩy cẫng lên.
Lúc đầu thì Tiểu Điền Anh Tử, Y Đẳng Thanh Tử vã Vũ Điền Mv Tử ba người cũng muốn đi xem náo nhiệt, xem xem võ thuật của Trung Quốc nó ra sao, vậy nhưng do tứ đại gia tộc có mối thù khá sâu đậm với Nhật Bản. vì vậy mà bọn họ rất phản cảm với người Nhật. cả ba do thẻ nên mới không đi theo nưa.
Lảm Bắc Phàm nghe vậy thì trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc. đúng là mẫv ngàv gần đâv mình cũng hơi bận. đi tham quan đại hộ võ thuật cồ truyền của tứ đại gia tộc có lẽ cũng có thể lĩnh hội được cái gì mói mẻ khác nưa. nghĩ đến đày Lâm Bắc Phàm liền nói: "Nếu mà như vậy thì anh đi xem cùng các chú một chuvẻn cũng được...!"
Tư Đồ Lượng còn vì tiết kiệm thòi gian mả gọi hẳn một chiếc trực thăng quân dụng của quán đội đóng tại Bắc Kinh đến đón Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng hai người đến nhà của hắn càng sớm càng tốt, cũng mav mà Lảm Bắc Phàm moi chiếc thẻ cùa đội hành động đặc biệt ra, nên chuyện to thành bé. chuyện bé thành không có gi. chứ nếu không thì chi mỗi cái tội tự động vận động quản đội vũ trang nàv cũng đủ cho mấy ten coi tròi bằng vung này ngồi bóc lịch mấv năm chơi rồi.
Lảm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều căm hận nhìn Tư Đô Lượng như muốn ăn tươi nuốt sống cái thằng không biết trời cao đất dầy này.
"Hê..-hê.- Lão đại! Tại em quá kích động quá quên mất gọi trực thăng quân dụng đến đây là phạm pháp. em về sau sẽ chú ý.... hề hề..." Tư Đồ Lượng xoa xoa lấy cái đầu của mình ngượng ngùng nói.
Lâm Bắc Phàm. Trương Minh Thắng hai người đều trợn tròn mắt không biết nên nói tên này thế nào nữa. đúng là bó tay.
Liên Hoa Sơn Trang của gia tộc Tư Đồ.
Gia tộc Tư Đồ. gia tộc Tây Môn. gia tộc Đông Phương, và gia tộc Nam Cung là bốn đại gia tộc của võ thuật cồ truyền Trung Quốc dĩ nhiên là có thực lực, và điểm mạnh riêng. Các thành viên của bốn gia tộc này từ nhỏ đã bắt phải luyện tập võ nghệ. lấy võ nghệ là sứ mạnh theo đuổi của cả cuộc đời của họ. nhưng trong thời kì* cận đại do chiến tranh liên miên, nên các tinh anh trong cả bốn gia tộc người thì chết. Kẻ Thì bị thương vô số kể. vì thế mà nguyên khí của tứ đại gia tộc bị tổn thương nặng nề- Tiếp sau đó là chính quvền Trung Quốc thành lập. vì muốn ồn định Thế cục, nên chính quyền mới đã thực thi nhiều thủ đoạn chèn ép, làm cho kinh tế của tứ đại gia tộc bị ảnh hường vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng bất đắc dĩ quá họ phải chạy ra nước ngoài kiếm sống. cũng may mà nhân tài của tứ đại gia tộc cũng còn khá nhiều, nên sau sáu mươi năm phát triển, tứ đại gia tộc đã trở lại mạnh mẽ. và trở thành một thế lực có tiềm lực vô cùng khủng khiếp.
Liên Hoa Sơn Trang nằm ờ thành phố Nam Thải phía nam Trung Quốc.
Toàn bộ Sơn Trang có diện tích cả ngàn mẫu đất, kiến trúc được xây dựng rất tráng lệ quy mô. rất có phong cách riêng, trong khu biệt thự có cầu suối hành lang. đình nghỉ chân. hồ nước. hòn non bộ. cộng thêm cả những thảm cỏ xanh mịn thoáng đãng, với nhưng hàng cày cao vút, trong vô cùng thi vị, nơi nào cũng toát lên một vẻ thanh nhã, đầy ý thơ. làm cho người ta như đi vào những hoa viên giang nam thơ mộng vậy.
Từng tòa biệt thự kiểu cổ hiện lên sững sững trên sơn trang, mỗi một tòa đều mang vẻ đẹp đặc trưng của đông phương thần bí. đẹp nhẹ nhàng mà không chói lóa, làm cho người ta như đi vào nhưng căn nhà cồ kính thời phong kiến cổ đại. trong cồ kính có tĩnh lặng. trong Tĩnh lặng có thi vị, trong thi vị có hoài cồ.
"Thiếu gia! Anh mới về ạ...!"
Khi ba người vừa mới đi đến cổng của sơn Trang thì đã có mười mấy người ở đã chạy tới cung kính chào hỏi.
Tư Đồ Lượng gật gật đầu nói: "Hai vị này là bạn tốt nhất của tôi mấy người hầu hạ cho cẩn thận đấy, nếu như họ mà có gì bất mãn thì cẩn thận cái đầu trên cổ các người...
"Xin thiếu gia cứ an tâm! Bọn tôi nhất định sẽ hầu hạ hai vị này vô cùng chu đáo ỉ'1 Mười mấy người ở đáp lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.