Chương 440: Sự cố đảo quốc.
Yên Lộ Thương Mang
05/04/2013
Bên ngoài Bờ Biển Vàng đã loạn thành một đống rồi, Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử đã không còn vẻ đoan trang ưu nhã bình thường, ngược lại còn có vài phần chật vật không chịu nổi, quần áo trên người cũng có nhiều chổ rách, khuôn mặt thì tiều tụy, thở hồng hộc liên tục, bây giờ đang bị mấy người mặc đồ đen bịt mặt bao vây, tình thế vô cùng nguy cấp.
Những người đi đường xung quanh thấy cảnh quỷ dị này, vội vàng tránh xa qua một bên, rất sợ đám người mặc đồ đen kia xả bậy trúng mình, nhưng mà bọn họ cũng đã bắt đầu gọi cảnh sát. Long Yên Nguyệt và Long Thiên Hữu sau khi nhận được tin này, thiếu chút nữa đã hộc máu.
Trong khoảng thời gian này bị cái gì vậy? Tại sao Nam Thành luôn xảy ra chuyện? Đầu tiên là xuất hiện sát thủ, lại xuất hiện cướp, bây giờ sát thủ lại xuất hiện, lẽ nào một thành phố nho nhỏ như Nam Thành lại có nhiều sức hút? Tại sao luôn luôn gặp chuyện không may? Có phải là muốn tất cả cảnh sát nghỉ việc hết không? Cái này là một tin tức đủ gây chấn động toàn quốc.
Bọn họ biết bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề này, chuyện này cần phải xử lý trước, mặc kệ đối phương là sát thủ, hay là quái vật nguy hiểm của xã hội, bọn họ đều phải xông lên.
Lúc Lâm Bắc Phàm đi tới, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc vạn phần, thật không ngờ hai cô gái này cũng biết võ, tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mà cũng khiến cho mình mở rộng tầm mắt, thần bài không chỉ biết cờ bạc, còn biết đánh nhau nữa, xem ra những cô gái Nhật Bản này không đơn giản. Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, người ta đang bị mấy người mặc đồ đen vây kín, nếu như mình không ra tay trợ giúp, chỉ sợ rằng các nàng sẽ không kiên trì thêm được vài phút.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm không nhịn được thở dài một hơi, tại sao mỗi cô gái gặp phiền phức lại tìm đến mình? Cái này rốt cục là do nhân phẩm của mình tốt, hay là nhân phẩm của mình kém? Hắn không khỏi vẫy tay với hai nàng, cười nói : "Hai vị, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây, thấy bây giờ hai vị tựa hồ hơi bận!"
"Gặp mặt?"
Y Đằng Thanh Tử bởi vì chạy trốn và chém giết kịch liệt, làm cho mệt mỏi đỏ mặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bây giờ nghe thấy đối phương lại nói như vậy, thân thể chấn động, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất.
Người đàn ông này từ hành tinh nào đến vậy? Ngay cả những lời này cũng nói ra được.
Y Đằng Thanh Tử tức giận kêu lên : "Chúng tôi... chúng tôi đặc biệt đến tìm anh, anh nói nhảm cái gì vậy?"
Bởi vì nói chuyện, nên nàng ta không tập trung, thế là bị ăn một đấm, đau đớn kịch liệt khiến cho nàng ta kêu thảm một tiếng, tay ôm lấy ngực, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất.
Lâm Bắc Phàm cố ý vỗ đầu, làm ra vẻ đau khổ nói : "Này này, mấy người ra tay cũng phải nhẹ một chút, đánh con gái sao lại đánh vào ngực của người ta, cái này đối với con gái là một chuyện rất quan trọng, lỡ như người ta biến thành thái bình công chúa thì sao? Chẳng phải là làm lỡ hạnh phúc cả đời của người ta?"
Sắc mặt của Y Đằng Thanh Tử từ đỏ đổi qua xanh, muốn xỉu ngay tại chổ.
Cái tên này cũng quá ghê tợm rồi, biến thái vừa phải nói, ngay cả lời này cũng nói ra được sao? Thật không biết lần này đến tìm hắn là có chính xác không nữa. Nàng nổi giận quát : "Chuyện của chúng tôi, không cần anh quản!"
"Tốt, tôi cũng đang không muốn quản, người đâu, cho tôi một cái bàn, một cái ghế, cho ly cafe luôn, để tôi chậm rãi hưởng thức màn đánh nhau hiện đại này, chư vị nếu ai muốn đặt cược, thì tôi cá là hai cô gái này không kiên trì được năm phút, sẽ bị sáu người kia đánh ngã xuống đất, một ăn một trăm, nhào vô nhào vô!"
Lâm Bắc Phàm vô sỉ quay đầu lại nói với Lưu Cảm, có bộ dáng như không để ý đến.
Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng cũng hơi sợ, nếu như đối phương không giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đám người này giết chết, vậy thì hy vọng đến Trung Quốc cầu cứu của hai nàng cũng tan thành mây khói.
"Lâm tiên sinh, bọn em lần này đến Trung Quốc, là muốn mời anh trợ giúp bọn em!"
Tiểu Điền Anh Tử thành khẩn nói.
"À, thì ra là vậy, chỉ có em Anh Tử là nói nghe êm tai thôi, có mấy người con gái, nói chuyện lúc nào cũng lớn tiếng, không khác gì một người đàn ông, quả thật là không giống con gái chúng ta, còn tưởng rằng con gái Nhật Bản phải ôn nhu như nước chứ!"
Lâm Bắc Phàm tấm tắc khen.
"Anh... anh..." Y Đằng Thanh Tử làm sao mà không nghe ra người mà Lâm Bắc Phàm cố ý đâm chọt là mình? Tức giận đến hai mắt trợn trắng, thiếu chút nữa đã lên cơn nhồi máu.
"Bây giờ, bây giờ xin Lâm tiên sinh giúp bọn em đánh đuổi những người này, bọn em còn có nhiều lời cần phải nói với anh, những chuyện mà bọn em sắp nói, đều cực kỳ quan trọng!"
Tuy rằng hình dạng của Tiểu Điền Anh Tử bây giờ khá là chật vật, nhưng mà vẻ mặt khi nói chuyện vẫn rất bình tĩnh, ôn hòa, không lộ ra bất kỳ lo nghĩ gì.
Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ bụi trên người, cười nói : "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đuổi bọn họ đi!"
Thân ảnh của hắn chợt lóe, như một tia điện lao đến, chạy ào vào bên trong đám người mặc đồ đen này, hai tay xuất hiện, giống như là hai cái kìm thép vậy, túm lấy cổ của hai người.
Sắc mặt của hai tên mặc đồ đen liền cả kinh, không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy. Dưới tình huống cấp bách, bọn họ liền thò tay vào trong lưng áo, lấy ra một thanh đao ngắn, đâm về hướng bên hông của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười : "Công phu của các người cũng không có gì!"
Hắn lắc một cái, né hai cây đao ngắn này, hai tay thuận thế nắm lấy cổ của họ, ném mạnh một cái, hai gã này liền bay thẳng và đập mạnh vào vách tường, trực tiếp chết ngất.
Những người khác nhìn thấy hắn đánh bị thương hai người của mình chỉ trong vài giây, trong lòng kinh hãi không gì sánh được, liền giơ đao torng tay, buông tha cho Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử, chém về hướng của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đối mặt với bốn gã mặc đồ đen, trên mặt không chút kinh hoảng, hăn đen uy lực của Long Tu Bảo Điển tầng năm toàn bộ thi triển ra, giống như nộ long xuất thế vậy, giống như ngân xà cuồng vũ, giống như tà thần phủ xuống vậy, thân ảnh chợt lóe liên tục, khi bọn họ còn đang giơ đao lên, thì tốc độ nhanh đến mức làm cho bọn họ không thấy kịp, căn bản là không chạm vào được đối phương. Mà hắn vừa tránh né vừa đánh trả, chỉ trong vài giây đồng hồ, đã làm cho hai trong bốn tên ăn đạp, kêu thảm một tiếng, té lăn xuống đất, cả nửa ngày không dậy được.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn mà ngơ ngác, líu cả lưỡi lại.
Các nàng đã nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ra tay, nhưng mà dù sao cũng chỉ thấy một hai chiêu, đây rốt cục là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương đánh toàn diện, ra tay quy mô lớn, khiến cho các nàng đều có cảm giác giật mình, cái này là người sao?
Các nàng đã gặp qua nhiều cao thủ, nhưng mà chưa ai có thể đạt được cái tốc độ không tưởng tượng nổi này, cái nhìn thấy chỉ là những bóng mờ mà thôi, trên trán các nàng liền chảy ra mồ hôi lạnh, thầm than may mắn, mình không có gây sự với đối phương, nếu không dựa vào năng lực của đối phương, đừng nói là hai người, cho dù là nhiều hơn thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Long Tu Bảo Điển mà Lâm Bắc Phàm tu luyện chủ yếu nâng cao tố chất của hắn, vô luận là lực tấn công, lực phòng ngử, tốc độ đều thay đổi theo sự tu luyện của hắn, nhưng mà, kỹ xảo chiến đấu của hắn cũng không còn rối loạn như trước đây nữa. Có câu : Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá, cho nên chỉ cần nhanh và mạnh, hai ưu điểm này thôi cũng đủ để cho hắn coi thường thiên hạ.
"Ai, lần sau nếu các người có đến Trung Quốc, nhớ mang nhiều người một chút, chỉ với sáu người các ngươi, cũng dám can đảm bước chân lên lãnh thổ Trung Quốc sao?"
Lâm Bắc Phàm tung chân đá bay tên áo đen cuối cùng đi, cười khinh thường nói.
Sáu tên này đều lộ ra vẻ phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, nhưng mà cũng không dám làm gì.
Sáu người bọn họ có thể coi là sát thủ không tồi tại Nhật Bản, nhưng mà ai kêu bọn họ lại gặp phải một tên biến thái như Lâm Bắc Phàm? Cả sáu người cũng không đụng được vào áo của đối phương, lại bị đối phương đánh cho gục xuống đất, đối với bọn họ mà nói, đây là một sự nhục nhã vô cùng, hận không có một khối đậu hũ trước mặt mà đập đầu chết đi cho rồi.
Tiểu Điền Anh Tử bước nhanh đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, cúi người chào : "Lâm tiên sinh, lần này nhờ có anh ra tay, mới giúp cho bọn em thoát khỏi nguy hiểm, Anh Tử cảm ơn anh đã ra tay tương trợ!"
"Anh Tử, không cần phải cảm ơn tên khốn này, khẳng định vì là nguyên nhân khác nên mới giúp chúng ta!"
Y Đằng Thanh Tử còn đang tức giận vì lời nói vừa rồi của đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, không thèm nhìn đối phương, bực bội kêu lên.
"À, thì ra là vậy, vậy tôi có thể mặc kệ rồi, sáu người bọn họ bây giờ bị thương, nhưng mà muốn khống chế hai cô tựa hồ có chút dư đả? Chỉ cần tôi mặc kệ, các cô sẽ nhanh chóng rơi vào tay bọn chúng, nói không chừng sẽ có một màn hai nàng khiêu chiến sáu chàng rất đặc sắc đây!" Lâm Bắc Phàm cười tà ác.
"Anh...anh..." Y Đằng Thanh Tử giận đến đỏ mặt, nhưng mà cũng không có bất kỳ lý do gì để cãi lại đối phương.
Đối phương nói không sai, mặc dù sáu tên sát thủ này đã bị thương, nhưng muốn bắt mình và sư muội trở về Nhật Bản là rất dễ dàng. Nhưng mà nàng nghĩ đến những loại khuất nhục đã chịu trong tay của người đàn ông này, cũng chẳng thể làm gì, hừ một tiếng, quay đầu qua một bên.
Lâm Bắc Phàm cũng không muốn làm cho tình hình thêm căng thẳng, hắn khoát tay với sáu tên áo đen kia : "Các người nhanh rời đi đi, một lát nữa cảnh sát đến đó, sau này muốn ra tay, thì động tác phải nhanh một chút, ra tay phải tàn nhẫn một chút, tốt nhất là vừa dùng tay vừa dùng đao, như vậy thì phần thắng mới nhiều!"
Sáu tên này đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng đối phương sẽ hành hạ mình, ai ngờ đối phương lại thả mình đi như vậy. Bọn họ đều mang vẻ mặt khó tin nhìn đối phương, nhìn thấy hắn không phải đang nói giỡn, lúc này mới vội vàng đứng dậy, chạy trốn về phía xa xa.
"Chẳng lẽ bọn họ là người của Nguyệt chi lưu?" Lâm Bắc Phàm nhìn thấy sáu người bọn họ đi rồi, mới chậm rãi hỏi.
"Một chút cũng không sai, bọn họ đúng là sát thủ của Nguyệt chi lưu!" Tiểu Điền Anh Tử gật đầu trả lời.
"Nguyệt chi lưu? Thật sự là càng lúc càng thú vị!" Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười hấp dẫn.
Những người đi đường xung quanh thấy cảnh quỷ dị này, vội vàng tránh xa qua một bên, rất sợ đám người mặc đồ đen kia xả bậy trúng mình, nhưng mà bọn họ cũng đã bắt đầu gọi cảnh sát. Long Yên Nguyệt và Long Thiên Hữu sau khi nhận được tin này, thiếu chút nữa đã hộc máu.
Trong khoảng thời gian này bị cái gì vậy? Tại sao Nam Thành luôn xảy ra chuyện? Đầu tiên là xuất hiện sát thủ, lại xuất hiện cướp, bây giờ sát thủ lại xuất hiện, lẽ nào một thành phố nho nhỏ như Nam Thành lại có nhiều sức hút? Tại sao luôn luôn gặp chuyện không may? Có phải là muốn tất cả cảnh sát nghỉ việc hết không? Cái này là một tin tức đủ gây chấn động toàn quốc.
Bọn họ biết bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề này, chuyện này cần phải xử lý trước, mặc kệ đối phương là sát thủ, hay là quái vật nguy hiểm của xã hội, bọn họ đều phải xông lên.
Lúc Lâm Bắc Phàm đi tới, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc vạn phần, thật không ngờ hai cô gái này cũng biết võ, tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mà cũng khiến cho mình mở rộng tầm mắt, thần bài không chỉ biết cờ bạc, còn biết đánh nhau nữa, xem ra những cô gái Nhật Bản này không đơn giản. Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, người ta đang bị mấy người mặc đồ đen vây kín, nếu như mình không ra tay trợ giúp, chỉ sợ rằng các nàng sẽ không kiên trì thêm được vài phút.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm không nhịn được thở dài một hơi, tại sao mỗi cô gái gặp phiền phức lại tìm đến mình? Cái này rốt cục là do nhân phẩm của mình tốt, hay là nhân phẩm của mình kém? Hắn không khỏi vẫy tay với hai nàng, cười nói : "Hai vị, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây, thấy bây giờ hai vị tựa hồ hơi bận!"
"Gặp mặt?"
Y Đằng Thanh Tử bởi vì chạy trốn và chém giết kịch liệt, làm cho mệt mỏi đỏ mặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bây giờ nghe thấy đối phương lại nói như vậy, thân thể chấn động, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất.
Người đàn ông này từ hành tinh nào đến vậy? Ngay cả những lời này cũng nói ra được.
Y Đằng Thanh Tử tức giận kêu lên : "Chúng tôi... chúng tôi đặc biệt đến tìm anh, anh nói nhảm cái gì vậy?"
Bởi vì nói chuyện, nên nàng ta không tập trung, thế là bị ăn một đấm, đau đớn kịch liệt khiến cho nàng ta kêu thảm một tiếng, tay ôm lấy ngực, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất.
Lâm Bắc Phàm cố ý vỗ đầu, làm ra vẻ đau khổ nói : "Này này, mấy người ra tay cũng phải nhẹ một chút, đánh con gái sao lại đánh vào ngực của người ta, cái này đối với con gái là một chuyện rất quan trọng, lỡ như người ta biến thành thái bình công chúa thì sao? Chẳng phải là làm lỡ hạnh phúc cả đời của người ta?"
Sắc mặt của Y Đằng Thanh Tử từ đỏ đổi qua xanh, muốn xỉu ngay tại chổ.
Cái tên này cũng quá ghê tợm rồi, biến thái vừa phải nói, ngay cả lời này cũng nói ra được sao? Thật không biết lần này đến tìm hắn là có chính xác không nữa. Nàng nổi giận quát : "Chuyện của chúng tôi, không cần anh quản!"
"Tốt, tôi cũng đang không muốn quản, người đâu, cho tôi một cái bàn, một cái ghế, cho ly cafe luôn, để tôi chậm rãi hưởng thức màn đánh nhau hiện đại này, chư vị nếu ai muốn đặt cược, thì tôi cá là hai cô gái này không kiên trì được năm phút, sẽ bị sáu người kia đánh ngã xuống đất, một ăn một trăm, nhào vô nhào vô!"
Lâm Bắc Phàm vô sỉ quay đầu lại nói với Lưu Cảm, có bộ dáng như không để ý đến.
Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng cũng hơi sợ, nếu như đối phương không giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đám người này giết chết, vậy thì hy vọng đến Trung Quốc cầu cứu của hai nàng cũng tan thành mây khói.
"Lâm tiên sinh, bọn em lần này đến Trung Quốc, là muốn mời anh trợ giúp bọn em!"
Tiểu Điền Anh Tử thành khẩn nói.
"À, thì ra là vậy, chỉ có em Anh Tử là nói nghe êm tai thôi, có mấy người con gái, nói chuyện lúc nào cũng lớn tiếng, không khác gì một người đàn ông, quả thật là không giống con gái chúng ta, còn tưởng rằng con gái Nhật Bản phải ôn nhu như nước chứ!"
Lâm Bắc Phàm tấm tắc khen.
"Anh... anh..." Y Đằng Thanh Tử làm sao mà không nghe ra người mà Lâm Bắc Phàm cố ý đâm chọt là mình? Tức giận đến hai mắt trợn trắng, thiếu chút nữa đã lên cơn nhồi máu.
"Bây giờ, bây giờ xin Lâm tiên sinh giúp bọn em đánh đuổi những người này, bọn em còn có nhiều lời cần phải nói với anh, những chuyện mà bọn em sắp nói, đều cực kỳ quan trọng!"
Tuy rằng hình dạng của Tiểu Điền Anh Tử bây giờ khá là chật vật, nhưng mà vẻ mặt khi nói chuyện vẫn rất bình tĩnh, ôn hòa, không lộ ra bất kỳ lo nghĩ gì.
Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ bụi trên người, cười nói : "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đuổi bọn họ đi!"
Thân ảnh của hắn chợt lóe, như một tia điện lao đến, chạy ào vào bên trong đám người mặc đồ đen này, hai tay xuất hiện, giống như là hai cái kìm thép vậy, túm lấy cổ của hai người.
Sắc mặt của hai tên mặc đồ đen liền cả kinh, không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy. Dưới tình huống cấp bách, bọn họ liền thò tay vào trong lưng áo, lấy ra một thanh đao ngắn, đâm về hướng bên hông của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười : "Công phu của các người cũng không có gì!"
Hắn lắc một cái, né hai cây đao ngắn này, hai tay thuận thế nắm lấy cổ của họ, ném mạnh một cái, hai gã này liền bay thẳng và đập mạnh vào vách tường, trực tiếp chết ngất.
Những người khác nhìn thấy hắn đánh bị thương hai người của mình chỉ trong vài giây, trong lòng kinh hãi không gì sánh được, liền giơ đao torng tay, buông tha cho Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử, chém về hướng của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đối mặt với bốn gã mặc đồ đen, trên mặt không chút kinh hoảng, hăn đen uy lực của Long Tu Bảo Điển tầng năm toàn bộ thi triển ra, giống như nộ long xuất thế vậy, giống như ngân xà cuồng vũ, giống như tà thần phủ xuống vậy, thân ảnh chợt lóe liên tục, khi bọn họ còn đang giơ đao lên, thì tốc độ nhanh đến mức làm cho bọn họ không thấy kịp, căn bản là không chạm vào được đối phương. Mà hắn vừa tránh né vừa đánh trả, chỉ trong vài giây đồng hồ, đã làm cho hai trong bốn tên ăn đạp, kêu thảm một tiếng, té lăn xuống đất, cả nửa ngày không dậy được.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn mà ngơ ngác, líu cả lưỡi lại.
Các nàng đã nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ra tay, nhưng mà dù sao cũng chỉ thấy một hai chiêu, đây rốt cục là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương đánh toàn diện, ra tay quy mô lớn, khiến cho các nàng đều có cảm giác giật mình, cái này là người sao?
Các nàng đã gặp qua nhiều cao thủ, nhưng mà chưa ai có thể đạt được cái tốc độ không tưởng tượng nổi này, cái nhìn thấy chỉ là những bóng mờ mà thôi, trên trán các nàng liền chảy ra mồ hôi lạnh, thầm than may mắn, mình không có gây sự với đối phương, nếu không dựa vào năng lực của đối phương, đừng nói là hai người, cho dù là nhiều hơn thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Long Tu Bảo Điển mà Lâm Bắc Phàm tu luyện chủ yếu nâng cao tố chất của hắn, vô luận là lực tấn công, lực phòng ngử, tốc độ đều thay đổi theo sự tu luyện của hắn, nhưng mà, kỹ xảo chiến đấu của hắn cũng không còn rối loạn như trước đây nữa. Có câu : Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá, cho nên chỉ cần nhanh và mạnh, hai ưu điểm này thôi cũng đủ để cho hắn coi thường thiên hạ.
"Ai, lần sau nếu các người có đến Trung Quốc, nhớ mang nhiều người một chút, chỉ với sáu người các ngươi, cũng dám can đảm bước chân lên lãnh thổ Trung Quốc sao?"
Lâm Bắc Phàm tung chân đá bay tên áo đen cuối cùng đi, cười khinh thường nói.
Sáu tên này đều lộ ra vẻ phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, nhưng mà cũng không dám làm gì.
Sáu người bọn họ có thể coi là sát thủ không tồi tại Nhật Bản, nhưng mà ai kêu bọn họ lại gặp phải một tên biến thái như Lâm Bắc Phàm? Cả sáu người cũng không đụng được vào áo của đối phương, lại bị đối phương đánh cho gục xuống đất, đối với bọn họ mà nói, đây là một sự nhục nhã vô cùng, hận không có một khối đậu hũ trước mặt mà đập đầu chết đi cho rồi.
Tiểu Điền Anh Tử bước nhanh đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, cúi người chào : "Lâm tiên sinh, lần này nhờ có anh ra tay, mới giúp cho bọn em thoát khỏi nguy hiểm, Anh Tử cảm ơn anh đã ra tay tương trợ!"
"Anh Tử, không cần phải cảm ơn tên khốn này, khẳng định vì là nguyên nhân khác nên mới giúp chúng ta!"
Y Đằng Thanh Tử còn đang tức giận vì lời nói vừa rồi của đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, không thèm nhìn đối phương, bực bội kêu lên.
"À, thì ra là vậy, vậy tôi có thể mặc kệ rồi, sáu người bọn họ bây giờ bị thương, nhưng mà muốn khống chế hai cô tựa hồ có chút dư đả? Chỉ cần tôi mặc kệ, các cô sẽ nhanh chóng rơi vào tay bọn chúng, nói không chừng sẽ có một màn hai nàng khiêu chiến sáu chàng rất đặc sắc đây!" Lâm Bắc Phàm cười tà ác.
"Anh...anh..." Y Đằng Thanh Tử giận đến đỏ mặt, nhưng mà cũng không có bất kỳ lý do gì để cãi lại đối phương.
Đối phương nói không sai, mặc dù sáu tên sát thủ này đã bị thương, nhưng muốn bắt mình và sư muội trở về Nhật Bản là rất dễ dàng. Nhưng mà nàng nghĩ đến những loại khuất nhục đã chịu trong tay của người đàn ông này, cũng chẳng thể làm gì, hừ một tiếng, quay đầu qua một bên.
Lâm Bắc Phàm cũng không muốn làm cho tình hình thêm căng thẳng, hắn khoát tay với sáu tên áo đen kia : "Các người nhanh rời đi đi, một lát nữa cảnh sát đến đó, sau này muốn ra tay, thì động tác phải nhanh một chút, ra tay phải tàn nhẫn một chút, tốt nhất là vừa dùng tay vừa dùng đao, như vậy thì phần thắng mới nhiều!"
Sáu tên này đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng đối phương sẽ hành hạ mình, ai ngờ đối phương lại thả mình đi như vậy. Bọn họ đều mang vẻ mặt khó tin nhìn đối phương, nhìn thấy hắn không phải đang nói giỡn, lúc này mới vội vàng đứng dậy, chạy trốn về phía xa xa.
"Chẳng lẽ bọn họ là người của Nguyệt chi lưu?" Lâm Bắc Phàm nhìn thấy sáu người bọn họ đi rồi, mới chậm rãi hỏi.
"Một chút cũng không sai, bọn họ đúng là sát thủ của Nguyệt chi lưu!" Tiểu Điền Anh Tử gật đầu trả lời.
"Nguyệt chi lưu? Thật sự là càng lúc càng thú vị!" Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.