Chương 385: Tét mông cô gái chuyên gây rắc rối!
Yên Lộ Thương Mang
04/04/2013
Lâm Bắc Phàm nghe thấy Mộc Tiều Yêu nói vậy thì hai mắt sáng rực lên. nhảy luôn xuống giường bệnh. làm cho mấy người ở đó phải há hốc mồm kinh ngạc. cứ tường hắn bị trúng tà nên mới có hành động quái gở như vậy. Lâm Bắc Phàm vội vã nói với Mộc Tiểu Yêu: "Ba thằng cha ngoại quốc đó đang ở chỗ nào? Anh sẽ đến đó ngay!"
"Bọn chúng ở khách sạn Thấm Tán Nguyệt phòng số 4. là mấy tên tiểu đệ của em vô tình bắt gặp được!"
Mộc Tiều Yêu gật đầu nói.
Lâm Bắc Phàm thầm ghi nhớ cái tên của khách sạn này lại. rồi mới gật đẩu nói: "Được rồi, bây giờ nhiệm vụ của mấy người đó là giám sát bọn chúng, đừng có hành động gì thiếu suy nghĩ. trong tay bọn chúng có súng ngắm và nhưng vũ khí hiện đại khác nữa. Chỉ dựa vào mấy con dao con trong tay mấy đứa thì có xông lên bao nhiêu đi nữa cũng vô ích thôi đừng có lãng phí quá nhiều sinh mệnh làm gì!"
Mộc Tiểu Yêu cũng biết việc này không phải chuyện đùa. mặc dù thủ hạ trong tay cô rất nhiều, nhưng người có súng thì đếm trong lòng bàn tay. đối phó với mấy tên xã hội đen Thì thừa sức. nhưng đối phó với tồ chức sát thủ như thế này thì chẳng khác gì lấy trứng trọi đá, cô gật đầu nói: "Lão đại em nhớ rồi, có điều anh cũng phải cẩn thận, đừng đề việc gì xảy ra nữa!"
Trong lời nói của cô cũng tràn đầy sự quan tâm.
Lâm Bắc Phàm đáp lại một tiếng rồi mới dập điện thoại. Trên mặt hắn dần hiện ra một nụ cười đầy tà ác, sau đó lướt mắt nhìn một lượt bọn họ. rồi lại rút điện thoại ra gọi cho Long Thiên Hưu, nói cho đối phương biết sơ qua tình hình. tiếp sau lại vội vội vàng vàng mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài.
"Bắc...Lâm Bắc Phàm. anh đi đâu thế? ở đây bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ lại tiếc một người như anh sao?"
Long Yên Nguyệt thấy đối phương vừa mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe còn chưa hồi phục hoàn toàn vậy mà đã định đi liều mạng cùng bọn sát thủ rồi, thì vội vã chạy lên trước chặn hắn lại. sau đó ngăn hành động điên cuồng của đối phương lại một cách không khách khi.
Lâm Bác Phàm nghiêng nghiêng đầu. nhìn cô gái chuyên gây tai họa này một cách khó chịu. nói: "Em....buông anh ra!"
"Em không buông đấy!" Long Yên Nguỵệt đáp lại gọn lỏn
"Ba tên sát thủ này thiếu chút nưa là giết chết anh rồi, nếu hôm nay mà anh không bổ đôi bọn chúng ra, thì toàn thân anh sẽ không được thoải mái. cuối cùng sẽ dẫn đến thần kinh suy nhược, liệt dương, xuất tinh sớm. Huyết áp tăng cao, khí huyết bốc lên ngùn ngụt. sau đó thất khiếu chảy máu mà chết!" Lâm Bắc Phàm nói với giọng vô sỉ
Mọi người trong phòng bệnh lúc này nghe Lâm Bắc Phàm nói đều vã mồ hôi đối phương quả là quá vô sỉ. đến cả nhưng lời như thế này mà còn thốt ra được. nhìn vô số các người đẹp ờ bên cạnh hắn. người nào người nấy mỹ miều, gợi cảm như thế thì làm sao có thể liệt dương với xuất tinh sớm được cơ chứ? Rõ ràng là tối nào cũng làm chú rể. ngày ngày được thổi kèn. sướng hơn cả Vi Tiểu Bảo ấy chứ.
"Anh chết đi. Đừng có cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình anh là anh hùng, không có anh thì trái đất vẫn quay như thường!"
Long Yên Nguyệt hơi đỏ mặt. suýt chút nữa thì cho tên khốn này phát đạp rồi, muốn đạp chết hắn đi cho xong, nhưng nghĩ đến đối phương sắp sửa đối mặt với bao nhiêu là nguy hiểm trước mắt thì chỉ nhéo vào cánh tay một cái. nhưng vẫn không chịu buông hắn ra. hai mắt còn đỏ lựng, rưng rưng ngấn lệ.
Lâm Bắc Phàm không nói gì một hồi lâu, cô ả này đúng thật là... Mình còn chưa tiếp nhận mà cô ả đã dám như thế trước mặt mình rồi nếu mình mà tiếp nhận rồi thì không phải cô ả sẽ đè đầu cưỡi cổ mình sao?
Mấy người Chu Cường thấy hai người bọn họ sắp xảy ra xung đột. liền vội vàng lên trước khuyên giải: "Lão đại nhị đại tẩu. hai người đừng tranh cãi nữa. bọn em lần này đến đây cũng là để giúp đỡ lão đại xử lý việc này, để bọn em qua đó là được rồi!"
"Nhị đại tẩu?" Lâm Bắc Phàm hiếu kỳ hỏi.
"Lẽ nào lại không phải sao?"
Hầu Sơn kinh ngạc hỏi lại. sau đó chỉ vào Liều Vi nói: "Chị ấy là đại tẩu. thì vị này là nhị đại tẩu, lẽ nào lại không phải sao? Chiều hôm nay khi bọn em vừa mới đến, thì hai người bọn họ đã tự giới thiệu bản thân mình rồi!"
Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi hột rồi nhìn Liều Vi một cái. thấy đối phương mĩm cười với mình. đến cả một lời giải thích cũng không có. thì đột nhiên thấy mình như bị hai người bọn họ bán đứng vậy. Mặc dù mình đúng là có thiện cảm với cô gái hay gây ra tai họa này không sai cũng rất muốn có gì đó với đối phương, nhưng việc này đến đột ngột quá sức tường tượng, làm cho hắn nhất thời khó mà tiếp nhận được.
"Tôi....Thực ra là tôi nói bừa đấy. moi người đừng coi là Thật nhé!" Long Yên Nguyêt thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lâm Bắc Phàm thì lại cho rằng mình đúng là tưởng bờ. bất giác thất vọng, thấp giọng phản bác lại một câu.
"Cái gì? Là em nói bừa sao?" Lảm Bắc Phàm khó chịu nói: "Thế vì sao mà em lại nói bừa như thế?"
"Em nói bừa thì là nói bừa thôi làm gì có vì sao lại như vậy?" Long Yên Nguyệt không khách khí nói.
Như thế làm sao được chứ? Em cũng đã nói ra là muốn làm vợ bé của anh thế rồi. thì sao lại có thể đổi ý nhanh như vậy được? Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lẫy lời, nói ra phải giữ chữ tín!" Lâm Bắc Phàm khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này thì làm sao có thể dể dàng để cho đối phương chạy thoát nhanh thế chứ?
"Anh chết đi, em là phụ nữ chứ không phải nam tử hán đại trượng phu, em cứ nói ra không giữ lời đấy. anh làm gì được em nào?" Long Yên Nguyệt nghe thấy đối phương nói vậy thì trong lòng ngọt như rót mật, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra bướng bỉnh. bất cần.
"Em nói lại một lần nữa đi!" Lâm Bắc Phàm đằng đằng sát khí kêu lên.
"Em...em...em..." Long Yên Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của hắn thế này thì sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. lùi về phía sau mấy bước.
Mấy người Chu Cường đều cảm thấy bó tay với trường hợp này, đây dường như không phải là lúc nói nhưng chuyện vặt vãnh thế này chứ? Ba tên sát thủ kia hình như vẫn còn ở khách sạn đó đó. Bọn họ liền không nhịn thêm được nữa liền lên tiếng: "Lão đại thế ba tên sát thủ..!"
"Sát thủ nào? Không quản bọn chúng nữa. anh phải làm cho cô gái chuyên gia gây rắc rối này biết sự lợi hại của anh mới được. không ra uy thì cô ấy lại cho mình là bất bình thường!" Lâm Bắc Phàm nói xong liền rống lẻn một tiếng, tiến từng bước một đến trước mặt Long Yên Nguyệt
Bọn họ không còn biết nói thêm gì nữa, lão đại trở nên biến thái như thế này từ khi nào vậy? Lại muốn làm chuyện đó ngay trước mặt bọn họ? Lẽ nào hắn lại thích được nhưng người đàn ông khác thưởng thức khí khái anh hùng của một người đàn ông dũng mãnh như hắn?
"Anh-..anh đừng có đến gần đây, tôi...tôi la lên đấy!"
Long Yên Nguyệt làm sao còn có thể duy trì khí thái oai hùng như bình thường được chứ? Giờ đây trông cô như một cô vợ bé nhỏ bị ăn hiếp vậy. hai mắt ngập tràn sự sợ hãi hoang mang, suýt nưa thì khóc òa lẽn.
Lâm Bắc Phàm không nói không rằng. giơ luôn tay trái ra ôm chầm lấy cô. sau đó dí cô xuống giường. Lúc này hắn giơ tay phải ra tét vài cái vào chiếc mông cong tòn của cô. âm thanh giòn tan như tiếng pháo nồ. vô cùng vui tai.
"Á, anh...anh là đồ khốn, anh dám đánh tôi tôi liều mạng với anh..." Long Yên Nguyệt từ trước đến giờ đã bị ai tét vào mông bao giờ đâu, đã thế còn ờ trước mặt bao nhiêu người như thế này, thực là vừa tức lại vừa xấu hồ. hai tay cô vùng vẫy muốn thoát khỏi đôi bàn tay của Lâm Bắc Phàm. nhưng với sức lực của cỏ thì làm sao có thể thoát ra được đây? Cuối cùng đành phải chịu mười mấy cái tét một cách 'tủi thân', cuối cùng thì cũng kết thúc. Hai mắt cô đỏ ngầu, nức nở thành tiếng, chắc cái mông của mình đã bị đánh cho sưng đỏ cả lên rồi.
Lâm Bắc Phàm lúc này mới khó chịu nói: "Em nghĩ là vợ bé dễ làm đến thế sao? Ngày sau những việc như cơm nước, lau dọn nhà cửa đều thuộc về em hết, buổi tối còn phải lấy nước rửa mặt cho anh và vợ cả ta nữa. biết chưa?"
Nhưng người đứng đó đều rùng mình lên mấy cái. thiếu chút nữa thì té nhào ra sàn nhà.
Ghê tởm thật. quả là rất ghê tởm!
Một người đàn ông có thể giày vò một nữ cảnh sát như vậy, e rằng ngoại trừ Lâm Bắc Phàm ra thì quả là chẳng còn ai khác nữa.
"Anh...anh là đồ xấu xa chỉ biết ăn hiếp tôi thôi hu hu hu....'
Long Yên Nguyệt nằm trên giường khóc tấm tức: " Chị Vi Vi chị cũng giúp em đi. em thà chết đi còn hơn!"
Liều Vi cũng cảm thấy Lâm Bắc Phàm có phần hơi quá. dù gì thì cũng trước mặt bao nhiêu người thế này tét vào mông Long Yên Nguyệt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, thì không phải sẽ làm tồn hại đến danh tiết của người Ta sao? Cô vội đến bên Lâm Bắc Phàm. Đẩy nhẹ vào người hắn rồi khẽ lườm một cái. sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy vai Long Yên Nguyệt, an ủi: "Tiểu Nguyệt, em đừng khóc nữa, em cũng không phải là không biết anh ấy là người như thế. làm gì cũng không xem nặng nhẹ thế nào. để chị bảo anh ấy về sau chú ý một chút. đừng có mà đánh vào mông em trước mặt bao nhiêu người thế này!"
"Hả?"
Long Yên Nguyệt trợn tròn mắt. hai hàng nước mắt dán lăn dài trên gò má. há hóc mồm. bất mãn nói: "Chị Vi Vi. chị nói cái gì thế? Lẽ nào không ở trước mặt người khác thì có thể đánh vào mông em sao
"ơ...cái này...có vẽ cũng không được. chị bảo anh ấy về sau chú ý một chút được rồi!" Hai gò má Liều Vi ửng đỏ. cố ý trêu đùa.
"Chị Vi Vi. chị cũng cùng với anh ấy ăn hiếp em. em không thèm quan tâm đến mấy người nữa!"
Long Yên Nguyệt không còn mặt mũi nào nữa. cô ngượng đến nỗi chỉ muốn chui luôn xuống đất cho xong, cô lấy hai tay ôm lấy mặt, vùi mình xuống giường, không muốn ngẩng lên nhìn ai nữa.
Liều Vi ôm lấy bờ vai cô. khẽ cười nói: "Được rồi. được rồi em cũng đừng ngượng nữa. em cũng đã đồng Ý làm vợ bé anh ấy rồi, thì bị anh ấy tét cho vài cái vào mông cũng có sao đâu, dù sao thì cũng không xấu đi được. đừng để cho người ta cười cho!"
"Chị Vi Vi người ta đã đồng ý cái gì mà làm vợ bé anh ấy đâu chứ...."Long Yên Nguyệt đỏ mặt thẹn thùng nói.
Lâm Bắc Phàm lúc này mới sực tỉnh ra. vừa rồi mình đã làm gì thế không biết? Tét vào mông của Long Yên Nguyệt trước mặt bao nhiêu người thế này? Đúng là vô đối quá. cũng may mà đối phương giờ đây cũng đang u mẻ không có phản ứng gì. nếu không thì mình chắc sẽ bị cô ả xẻ xác ra mất- Nghĩ vậy. hắn vội vàng vẫy vẫy tay với mấy người bọn họ rồi lặng lẽ chuồn luôn ra bên ngoài.
"Lão đại anh đúng là số một! Mẹ kiếp!" Trương Minh Thắng không khỏi sợ hãi than lên một tiếng.
"Lão đại đúng là lão đại đến cả việc như vậy mà cũng làm được!" Hầu Sơn bật cười một cách vô sỉ.
Lâm Bắc Phàm khó chịu liếc nhìn gã một cái. Rồi nói: "Nếu mấy người các chú còn nói năng linh tinh nữa thì anh mày sẽ khâu miệng các chú lại, cho các chú cả đời này cũng không mở miệng ra nói được một câu!"
Mấy người bọn họ đều cười sảng khoái.
Đám người bọn họ nhanh chóng đi đến cửa khách sạn Thâm Tàn Nguyên, thì thấy bên ngoài thấp thoáng một đám người, ngoài mấy Tên Tiểu đệ trong Hồ Điệp bang ra thì còn có mười mấy viên cảnh sát nữa, quả là có cảm giác như cảnh sát và thổ phỉ là cùng một nhà, có điều bọn họ che dấu vô cùng hoàn hảo, còi cảnh sát cũng không hề vang lên, tất cả đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Lão đại anh đến rồi à!'
Mộc Tiểu Yêu đem theo mấy đường chủ trong bang vui vẻ chạy đến chào hỏi.
"Thằng ranh này! Cậu cũng nhanh chán gớm nhỉ!" Long Thiên Hưu khó chịu nói. sau đó ông nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn không thấy con gái mình đâu thì kêu lên: "Tiểu Nguyệt đâu?"
Lâm Bắc Phàm đỏ hết cả mặt. nhưng cũng không thể nói ra cho ông ta biết Long Yên Nguyệt vừa bị mình tét mông, hiện giờ còn đang nằm khóc ờ phòng bệnh. nếu mà nói thế thì e rằng lão trượng (một cách xưng hô tôn trọng với người đàn ông lớn tuổi) cho người giết chết mình mất. vì vậy mà hắn ngượng ngùng cười nói: "ở. nơi này nguy hiểm nên cháu không để cô ấy đến đây." Long Thiên Hưu nghe thấy hắn nói vậy thì an tâm hơn đôi chút. gật đầu nói: "Thế là biết điều đấy!"
Lâm Bắc Phàm vội liếc nhìn cái khách sạn này một cái rồi chuyển chủ đề sang hướng khác: 'Tình hình thế nào rồi?"
"Ba tên sát thủ đó ở bên trong khách sạn. chẳng có bất kỳ động tĩnh nào!"
Mộc Tiểu Yêu đáp.
"Bọn chúng ở khách sạn Thấm Tán Nguyệt phòng số 4. là mấy tên tiểu đệ của em vô tình bắt gặp được!"
Mộc Tiều Yêu gật đầu nói.
Lâm Bắc Phàm thầm ghi nhớ cái tên của khách sạn này lại. rồi mới gật đẩu nói: "Được rồi, bây giờ nhiệm vụ của mấy người đó là giám sát bọn chúng, đừng có hành động gì thiếu suy nghĩ. trong tay bọn chúng có súng ngắm và nhưng vũ khí hiện đại khác nữa. Chỉ dựa vào mấy con dao con trong tay mấy đứa thì có xông lên bao nhiêu đi nữa cũng vô ích thôi đừng có lãng phí quá nhiều sinh mệnh làm gì!"
Mộc Tiểu Yêu cũng biết việc này không phải chuyện đùa. mặc dù thủ hạ trong tay cô rất nhiều, nhưng người có súng thì đếm trong lòng bàn tay. đối phó với mấy tên xã hội đen Thì thừa sức. nhưng đối phó với tồ chức sát thủ như thế này thì chẳng khác gì lấy trứng trọi đá, cô gật đầu nói: "Lão đại em nhớ rồi, có điều anh cũng phải cẩn thận, đừng đề việc gì xảy ra nữa!"
Trong lời nói của cô cũng tràn đầy sự quan tâm.
Lâm Bắc Phàm đáp lại một tiếng rồi mới dập điện thoại. Trên mặt hắn dần hiện ra một nụ cười đầy tà ác, sau đó lướt mắt nhìn một lượt bọn họ. rồi lại rút điện thoại ra gọi cho Long Thiên Hưu, nói cho đối phương biết sơ qua tình hình. tiếp sau lại vội vội vàng vàng mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài.
"Bắc...Lâm Bắc Phàm. anh đi đâu thế? ở đây bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ lại tiếc một người như anh sao?"
Long Yên Nguyệt thấy đối phương vừa mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe còn chưa hồi phục hoàn toàn vậy mà đã định đi liều mạng cùng bọn sát thủ rồi, thì vội vã chạy lên trước chặn hắn lại. sau đó ngăn hành động điên cuồng của đối phương lại một cách không khách khi.
Lâm Bác Phàm nghiêng nghiêng đầu. nhìn cô gái chuyên gây tai họa này một cách khó chịu. nói: "Em....buông anh ra!"
"Em không buông đấy!" Long Yên Nguỵệt đáp lại gọn lỏn
"Ba tên sát thủ này thiếu chút nưa là giết chết anh rồi, nếu hôm nay mà anh không bổ đôi bọn chúng ra, thì toàn thân anh sẽ không được thoải mái. cuối cùng sẽ dẫn đến thần kinh suy nhược, liệt dương, xuất tinh sớm. Huyết áp tăng cao, khí huyết bốc lên ngùn ngụt. sau đó thất khiếu chảy máu mà chết!" Lâm Bắc Phàm nói với giọng vô sỉ
Mọi người trong phòng bệnh lúc này nghe Lâm Bắc Phàm nói đều vã mồ hôi đối phương quả là quá vô sỉ. đến cả nhưng lời như thế này mà còn thốt ra được. nhìn vô số các người đẹp ờ bên cạnh hắn. người nào người nấy mỹ miều, gợi cảm như thế thì làm sao có thể liệt dương với xuất tinh sớm được cơ chứ? Rõ ràng là tối nào cũng làm chú rể. ngày ngày được thổi kèn. sướng hơn cả Vi Tiểu Bảo ấy chứ.
"Anh chết đi. Đừng có cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình anh là anh hùng, không có anh thì trái đất vẫn quay như thường!"
Long Yên Nguyệt hơi đỏ mặt. suýt chút nữa thì cho tên khốn này phát đạp rồi, muốn đạp chết hắn đi cho xong, nhưng nghĩ đến đối phương sắp sửa đối mặt với bao nhiêu là nguy hiểm trước mắt thì chỉ nhéo vào cánh tay một cái. nhưng vẫn không chịu buông hắn ra. hai mắt còn đỏ lựng, rưng rưng ngấn lệ.
Lâm Bắc Phàm không nói gì một hồi lâu, cô ả này đúng thật là... Mình còn chưa tiếp nhận mà cô ả đã dám như thế trước mặt mình rồi nếu mình mà tiếp nhận rồi thì không phải cô ả sẽ đè đầu cưỡi cổ mình sao?
Mấy người Chu Cường thấy hai người bọn họ sắp xảy ra xung đột. liền vội vàng lên trước khuyên giải: "Lão đại nhị đại tẩu. hai người đừng tranh cãi nữa. bọn em lần này đến đây cũng là để giúp đỡ lão đại xử lý việc này, để bọn em qua đó là được rồi!"
"Nhị đại tẩu?" Lâm Bắc Phàm hiếu kỳ hỏi.
"Lẽ nào lại không phải sao?"
Hầu Sơn kinh ngạc hỏi lại. sau đó chỉ vào Liều Vi nói: "Chị ấy là đại tẩu. thì vị này là nhị đại tẩu, lẽ nào lại không phải sao? Chiều hôm nay khi bọn em vừa mới đến, thì hai người bọn họ đã tự giới thiệu bản thân mình rồi!"
Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi hột rồi nhìn Liều Vi một cái. thấy đối phương mĩm cười với mình. đến cả một lời giải thích cũng không có. thì đột nhiên thấy mình như bị hai người bọn họ bán đứng vậy. Mặc dù mình đúng là có thiện cảm với cô gái hay gây ra tai họa này không sai cũng rất muốn có gì đó với đối phương, nhưng việc này đến đột ngột quá sức tường tượng, làm cho hắn nhất thời khó mà tiếp nhận được.
"Tôi....Thực ra là tôi nói bừa đấy. moi người đừng coi là Thật nhé!" Long Yên Nguyêt thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lâm Bắc Phàm thì lại cho rằng mình đúng là tưởng bờ. bất giác thất vọng, thấp giọng phản bác lại một câu.
"Cái gì? Là em nói bừa sao?" Lảm Bắc Phàm khó chịu nói: "Thế vì sao mà em lại nói bừa như thế?"
"Em nói bừa thì là nói bừa thôi làm gì có vì sao lại như vậy?" Long Yên Nguyệt không khách khí nói.
Như thế làm sao được chứ? Em cũng đã nói ra là muốn làm vợ bé của anh thế rồi. thì sao lại có thể đổi ý nhanh như vậy được? Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lẫy lời, nói ra phải giữ chữ tín!" Lâm Bắc Phàm khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này thì làm sao có thể dể dàng để cho đối phương chạy thoát nhanh thế chứ?
"Anh chết đi, em là phụ nữ chứ không phải nam tử hán đại trượng phu, em cứ nói ra không giữ lời đấy. anh làm gì được em nào?" Long Yên Nguyệt nghe thấy đối phương nói vậy thì trong lòng ngọt như rót mật, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra bướng bỉnh. bất cần.
"Em nói lại một lần nữa đi!" Lâm Bắc Phàm đằng đằng sát khí kêu lên.
"Em...em...em..." Long Yên Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của hắn thế này thì sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. lùi về phía sau mấy bước.
Mấy người Chu Cường đều cảm thấy bó tay với trường hợp này, đây dường như không phải là lúc nói nhưng chuyện vặt vãnh thế này chứ? Ba tên sát thủ kia hình như vẫn còn ở khách sạn đó đó. Bọn họ liền không nhịn thêm được nữa liền lên tiếng: "Lão đại thế ba tên sát thủ..!"
"Sát thủ nào? Không quản bọn chúng nữa. anh phải làm cho cô gái chuyên gia gây rắc rối này biết sự lợi hại của anh mới được. không ra uy thì cô ấy lại cho mình là bất bình thường!" Lâm Bắc Phàm nói xong liền rống lẻn một tiếng, tiến từng bước một đến trước mặt Long Yên Nguyệt
Bọn họ không còn biết nói thêm gì nữa, lão đại trở nên biến thái như thế này từ khi nào vậy? Lại muốn làm chuyện đó ngay trước mặt bọn họ? Lẽ nào hắn lại thích được nhưng người đàn ông khác thưởng thức khí khái anh hùng của một người đàn ông dũng mãnh như hắn?
"Anh-..anh đừng có đến gần đây, tôi...tôi la lên đấy!"
Long Yên Nguyệt làm sao còn có thể duy trì khí thái oai hùng như bình thường được chứ? Giờ đây trông cô như một cô vợ bé nhỏ bị ăn hiếp vậy. hai mắt ngập tràn sự sợ hãi hoang mang, suýt nưa thì khóc òa lẽn.
Lâm Bắc Phàm không nói không rằng. giơ luôn tay trái ra ôm chầm lấy cô. sau đó dí cô xuống giường. Lúc này hắn giơ tay phải ra tét vài cái vào chiếc mông cong tòn của cô. âm thanh giòn tan như tiếng pháo nồ. vô cùng vui tai.
"Á, anh...anh là đồ khốn, anh dám đánh tôi tôi liều mạng với anh..." Long Yên Nguyệt từ trước đến giờ đã bị ai tét vào mông bao giờ đâu, đã thế còn ờ trước mặt bao nhiêu người như thế này, thực là vừa tức lại vừa xấu hồ. hai tay cô vùng vẫy muốn thoát khỏi đôi bàn tay của Lâm Bắc Phàm. nhưng với sức lực của cỏ thì làm sao có thể thoát ra được đây? Cuối cùng đành phải chịu mười mấy cái tét một cách 'tủi thân', cuối cùng thì cũng kết thúc. Hai mắt cô đỏ ngầu, nức nở thành tiếng, chắc cái mông của mình đã bị đánh cho sưng đỏ cả lên rồi.
Lâm Bắc Phàm lúc này mới khó chịu nói: "Em nghĩ là vợ bé dễ làm đến thế sao? Ngày sau những việc như cơm nước, lau dọn nhà cửa đều thuộc về em hết, buổi tối còn phải lấy nước rửa mặt cho anh và vợ cả ta nữa. biết chưa?"
Nhưng người đứng đó đều rùng mình lên mấy cái. thiếu chút nữa thì té nhào ra sàn nhà.
Ghê tởm thật. quả là rất ghê tởm!
Một người đàn ông có thể giày vò một nữ cảnh sát như vậy, e rằng ngoại trừ Lâm Bắc Phàm ra thì quả là chẳng còn ai khác nữa.
"Anh...anh là đồ xấu xa chỉ biết ăn hiếp tôi thôi hu hu hu....'
Long Yên Nguyệt nằm trên giường khóc tấm tức: " Chị Vi Vi chị cũng giúp em đi. em thà chết đi còn hơn!"
Liều Vi cũng cảm thấy Lâm Bắc Phàm có phần hơi quá. dù gì thì cũng trước mặt bao nhiêu người thế này tét vào mông Long Yên Nguyệt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, thì không phải sẽ làm tồn hại đến danh tiết của người Ta sao? Cô vội đến bên Lâm Bắc Phàm. Đẩy nhẹ vào người hắn rồi khẽ lườm một cái. sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy vai Long Yên Nguyệt, an ủi: "Tiểu Nguyệt, em đừng khóc nữa, em cũng không phải là không biết anh ấy là người như thế. làm gì cũng không xem nặng nhẹ thế nào. để chị bảo anh ấy về sau chú ý một chút. đừng có mà đánh vào mông em trước mặt bao nhiêu người thế này!"
"Hả?"
Long Yên Nguyệt trợn tròn mắt. hai hàng nước mắt dán lăn dài trên gò má. há hóc mồm. bất mãn nói: "Chị Vi Vi. chị nói cái gì thế? Lẽ nào không ở trước mặt người khác thì có thể đánh vào mông em sao
"ơ...cái này...có vẽ cũng không được. chị bảo anh ấy về sau chú ý một chút được rồi!" Hai gò má Liều Vi ửng đỏ. cố ý trêu đùa.
"Chị Vi Vi. chị cũng cùng với anh ấy ăn hiếp em. em không thèm quan tâm đến mấy người nữa!"
Long Yên Nguyệt không còn mặt mũi nào nữa. cô ngượng đến nỗi chỉ muốn chui luôn xuống đất cho xong, cô lấy hai tay ôm lấy mặt, vùi mình xuống giường, không muốn ngẩng lên nhìn ai nữa.
Liều Vi ôm lấy bờ vai cô. khẽ cười nói: "Được rồi. được rồi em cũng đừng ngượng nữa. em cũng đã đồng Ý làm vợ bé anh ấy rồi, thì bị anh ấy tét cho vài cái vào mông cũng có sao đâu, dù sao thì cũng không xấu đi được. đừng để cho người ta cười cho!"
"Chị Vi Vi người ta đã đồng ý cái gì mà làm vợ bé anh ấy đâu chứ...."Long Yên Nguyệt đỏ mặt thẹn thùng nói.
Lâm Bắc Phàm lúc này mới sực tỉnh ra. vừa rồi mình đã làm gì thế không biết? Tét vào mông của Long Yên Nguyệt trước mặt bao nhiêu người thế này? Đúng là vô đối quá. cũng may mà đối phương giờ đây cũng đang u mẻ không có phản ứng gì. nếu không thì mình chắc sẽ bị cô ả xẻ xác ra mất- Nghĩ vậy. hắn vội vàng vẫy vẫy tay với mấy người bọn họ rồi lặng lẽ chuồn luôn ra bên ngoài.
"Lão đại anh đúng là số một! Mẹ kiếp!" Trương Minh Thắng không khỏi sợ hãi than lên một tiếng.
"Lão đại đúng là lão đại đến cả việc như vậy mà cũng làm được!" Hầu Sơn bật cười một cách vô sỉ.
Lâm Bắc Phàm khó chịu liếc nhìn gã một cái. Rồi nói: "Nếu mấy người các chú còn nói năng linh tinh nữa thì anh mày sẽ khâu miệng các chú lại, cho các chú cả đời này cũng không mở miệng ra nói được một câu!"
Mấy người bọn họ đều cười sảng khoái.
Đám người bọn họ nhanh chóng đi đến cửa khách sạn Thâm Tàn Nguyên, thì thấy bên ngoài thấp thoáng một đám người, ngoài mấy Tên Tiểu đệ trong Hồ Điệp bang ra thì còn có mười mấy viên cảnh sát nữa, quả là có cảm giác như cảnh sát và thổ phỉ là cùng một nhà, có điều bọn họ che dấu vô cùng hoàn hảo, còi cảnh sát cũng không hề vang lên, tất cả đều trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Lão đại anh đến rồi à!'
Mộc Tiểu Yêu đem theo mấy đường chủ trong bang vui vẻ chạy đến chào hỏi.
"Thằng ranh này! Cậu cũng nhanh chán gớm nhỉ!" Long Thiên Hưu khó chịu nói. sau đó ông nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn không thấy con gái mình đâu thì kêu lên: "Tiểu Nguyệt đâu?"
Lâm Bắc Phàm đỏ hết cả mặt. nhưng cũng không thể nói ra cho ông ta biết Long Yên Nguyệt vừa bị mình tét mông, hiện giờ còn đang nằm khóc ờ phòng bệnh. nếu mà nói thế thì e rằng lão trượng (một cách xưng hô tôn trọng với người đàn ông lớn tuổi) cho người giết chết mình mất. vì vậy mà hắn ngượng ngùng cười nói: "ở. nơi này nguy hiểm nên cháu không để cô ấy đến đây." Long Thiên Hưu nghe thấy hắn nói vậy thì an tâm hơn đôi chút. gật đầu nói: "Thế là biết điều đấy!"
Lâm Bắc Phàm vội liếc nhìn cái khách sạn này một cái rồi chuyển chủ đề sang hướng khác: 'Tình hình thế nào rồi?"
"Ba tên sát thủ đó ở bên trong khách sạn. chẳng có bất kỳ động tĩnh nào!"
Mộc Tiểu Yêu đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.