Chương 158: Thế giới này có thần xẻng
Yên Lộ Thương Mang
04/04/2013
Lâm Bắc Phàm dẫm Hoàng Trường Thanh dưới chân, quay đầu nhìn Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng mà nói một cách chậm rãi:
- Hai người không đi đi?
- Tại sao?
Trương Minh Thắng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ hắn đuổi mình đi. Gã vội nói:
- Đại ca! Chẳng phải chúng ta cùng tiến cùng lùi hay sao? Tống Nhân Hóa cũng bị em chém mười dao, bọn họ cũng không bỏ qua cho em.
- Không! Không!...không đi! Tôi không đi.
Hai chân Trương Kế Bằng mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất như muốn ăn vạ, không chịu rời đi.
Sau trận cười như kẻ điên, Long Thiên Hữu cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ông nghỉ một chút rồi lại hét lên với Lâm Bắc Phàm:
- Lâm Bắc Phàm! Bây giờ tất cả người của bang Hồ Điệp đã đi rồi. Theo ước định của chúng ta, bây giờ cậu nên thả bí thư Hoàng ra.
Lâm Bắc Phàm chẳng hề để ý tới Long Thiên Hữu, vẫn nhìn Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng, nhếch môi cười nói:
- Thực sự không đi?
Hai người Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng do quá kích động nên cũng không trả lời Lâm Bắc Phàm. Nhưng ánh mắt họ thì nói rõ sự dứt khoát.
- Tốt lắm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu sau đó nhìn đám cảnh sát đặc nhiệm và đám cảnh sát bình thường đang sẵn sàng, nói:
- Bây giờ không còn là lúc cho hai người các chú giả bộ nữa. Nếu như không muốn chết thì đứng im đó. Anh sẽ cho các chú được thấy một chút xẻng pháp.
Hai người Trương Kế Bằng và Trương Minh Thắng liếc mắt nhìn nhau, cùng há hốc miệng. Mặc dù cả hai đều kinh ngạc, nhưng cũng không hề có chút nghi ngờ. Bởi vì hai xẻng vừa rồi của Lâm Bắc Phàm cũng đủ khiến cho bọn họ kinh hãi. Chỉ có điều bọn họ không ngờ được đại ca còn có xẻng pháp. Đặc biệt là Trương Kế Bằng trong lòng cảm thấy may mắn vì mình đã mang đến một cái xẻng. Nếu không đại ca biết đi tìm binh khí ở đâu?
Đám cảnh sát đặc nhiệm đứng cũng không xa Lâm Bắc Phàm lắm nên sau khi nghe hắn nói, bọn họ tức muốn hộc máu. Cái thằng khốn này cho dù có mạnh nhưng mạnh trước súng ống thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ một thằng chim lợn mà không sợ súng đạn hay sao? Mà con chim lợn này nói chuyện thật khó nghe: Cái gì mà bây giờ không phải là lúc Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng giả bộ? Chẳng lẽ bây giờ là lúc để cho hắn làm trò? Lại còn xẻng pháp? Chưa nói đó là cái xẻng sắt, cho dù cho nó một thanh bảo kiếm thì nó làm thế nao? Nói thật chứ một trăm cảnh sát đặc nhiệm cùng với hai trăm cảnh sát bình thường, mỗi người chỉ cần đánh rắm một cái cũng khiến cho con chim lợn này chết tươi.
Nhưng Long Thiên Hữu lại hiểu thực lực của Lâm Bắc Phàm hơn so với những người khác bởi ông đã nghe con gái nói tới chuyện hắn bắt đạn. Hơn nữa, kẻ bắn viên đạn đó còn là sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn. Nếu như trước kia, cho dù có bị đánh chết thì Long Thiên Hữu cũng không tin có người có thể bắt được đạn. Vì vậy mà lúc này thấy Lâm Bắc Phàm nói muốn cho mọi người thấy một chút xẻng pháp chính thức, Long Thiên Hữu cảm thấy tim đập thình thịch.
Thì ra Lâm Bắc Phàm đã học qua xẻng pháp. Chẳng trách mà Trương Kế Bằng khi chạy đến lại mang theo một cái xẻng sắt. Thảo nào mà vừa rồi Lâm Bắc Phàm có thể tiện tay đánh cho Tống Kiến Quốc bay ra ngoài sáu, bảy thước. Một người có thể bắt được đạn sẽ là kẻ trâu bò đến mức nào? Nếu như hắn có thêm một chút tuyệt học vậy thì sẽ có hậu quả gì? Nhìn Lâm Bắc Phàm bây giờ như rất tự tin. Long Thiên Hữu giật mình vội vàng hô lớn:
- Lâm Bắc Phàm! Tất cả không nên động xẻng động súng. Tôi đã đáp ứng tất cả điều kiện của cậu, vậy cậu hãy thả bí thư Hoàng ra, coi như dừng cương trước khi lao xuống vực. Tôi nhất định sẽ viết báo cáo, giúp cậu có thể trì hoãn.
Lâm Bắc Phàm cũng có quyết định của chính mình. Tu vi tầng thứ hai của Long Tu bảo điển có thể ngang hàng với mười tên cảnh sát đặc nhiệm. Nhưng trong tay Lâm Bắc Phàm lại còn có một cái xẻng, nên không chỉ có vậy. Tục ngữ đã nói một tấc dài là một tấc mạnh (dài thêm một tấc thì mạnh thêm một tấc). Dùng xẻng sắt đánh với súng tự động hay súng lục trong tay đám cảnh sát, Lâm Bắc Phàm tất nhiên là chiếm lợi thế hơn nhiều. Hơn nữa, còn có tiểu Kim bảo vệ, Lâm Bắc Phàm gần như chẳng cần phải để ý tới mình, chỉ cần dùng xẻng mà xúc lấy một đường để chạy.
Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng không thể để cho đám cảnh sát đặc nhiệm có cơ hội nổ súng. Nếu không, tình hình sẽ không còn lạc quan nữa.
Lúc này, Tống Kiến Quốc và Tống Nhân Hóa đã chết, hiển nhiên là chưa có người nào để ý tới Trương Kế Bằng và Trương Minh Thắng. Không thể nghi ngờ, lần bạo động này chính mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Lâm Bắc Phàm biết đánh mà ra chính là con đường duy nhất của hắn.
- Lâm Bắc Phàm! cậu...cậu... Thả tôi! Tôi nhất định bảo cậu không chết.
Hoàng Trường Thanh cẩn thận mở miệng cầu xin. Hắn không muốn chết. Đường đường là một bí thư thành ủy, là người như thế nào? Hắn không nỡ bỏ gia tài, hắn cũng không nỡ bỏ lại mấy con hoàng yến (bồ nhí) của mình. Hắn cũng rất thích được nhiều người ủng hộ.
- Chỉ sợ tôi thả ông, ông sẽ ngay lập tức làm cho tôi chết không toàn thây đấy.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu liếc mắt nhìn Hoàng Trường Thanh một cái rồi cười một cách nham hiểm:
- Để tôi đoán xem. Ông sẽ cho đám đặc nhiệm đó bắn tôi trong vòng mấy phút hay là bắt tôi về rồi từ từ mà đùa giỡn?
- Hảo hán! Cậu tha mạng cho tôi, cậu vẫn còn cơ hội. Nếu cậu giết tôi, chuyện chỉ càng nghiêm trọng thêm mà thôi.
Hoàng Trường Thanh cố gắng xoay người nằm trên mặt đất mà ôm lấy chân Lâm Bắc Phàm, cầu khẩn:
- Chuyện Tống Kiến Quốc chết là việc riêng do làm trái với pháp luật, nên tội không thể chết. Hảo hán còn không biết, trong nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, cha già cũng chín mươi rồi.
Giết Hoàng Trường Thanh quả thực là vô bổ. Hơn nữa mình cũng thành công đóng một bóng ma vào trong đầu Hoàng Trường Thanh. Sau này con chim lợn này nhất định trong tim luôn sợ mình. Suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm thu chân đang đạp trên lưng Hoàng Trường Thanh, nói một cách chậm rãi:
- Ông đi đi! Nếu như ông dám hạ lệnh nổ súng lấy mạng tôi. Tao sẽ cho ông một xẻng, từ mai thôi không phải nhìn mặt trời mọc nữa.
- Cậu...cậu cho tôi đi?
Hoàng Trường Thanh kinh hãi. Thậm chí hắn còn không tin được vào lỗ tai của mình. Mặc dù, Hoàng Trường Thanh bị hù dọa cho rất sợ, nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Ngay từ đầu, khi đám thiếu niên bang Hồ Điệp ngăn cản, hắn đã tìm kiếm cơ hội để trốn thoát nhưng hắn không tìm được. Hoàng Trường Thanh biết mình là lợi thế duy nhất của Lâm Bắc Phàm nên hắn không tin được đối phương lại chịu thả mình. Chẳng lẽ thằng khốn này không muốn sống nữa? Quả nhiên là người sắp chết, nên lời nói cũng muốn làm việc thiện...
- Thế nào? Ông không định đi?
Lâm Bắc Phàm cúi đầu, cười cười nhìn Hoàng Trường Thanh.
- Không không không.... Không phải. Cảm ơn. Cảm ơn hảo hán. Cảm ơn hảo hán.
Hoàng Trường Thanh gật đầu như bổ củi rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó cẩn thận bò về phía sau. Khi cách Lâm Bắc Phàm khoảng chừng ba thước, hắn do dự quay đầu lại. Thấy Lâm Bắc Phàm thực sự không có ý định cho mình một xẻng, hắn như một con thằn lằn đứt đuôi lăn hai, ba vòng trên mặt đất chui vào trong vòng vây của đám cảnh sát đặc nhiệm. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Hoàng Trường Thanh nghĩ lại mà cảm thấy toát mồ hồi. Vốn hắn muốn hạ lệnh nổ súng với Lâm Bắc Phàm nhưng sau khi do dự một chút thì lại không dám.
Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng tay không tấc sắt đứng nhìn Lâm Bắc Phàm thả Hoàng Trường Thanh. Tâm trạng cả hai có chút phức tạp. Trương Kế Bằng có chút sợ hãi nhưng Trương Minh Thắng lại càng thêm hưng phấn. Gã không thể chờ đợi được nữa, muốn xem đại ca hoành tráng như thế nào, muốn được chiêm ngưỡng xẻng pháp quỷ thần kinh của đại ca. Thậm chí gã bắt đầu nghĩ rằng chơi xẻng còn hay hơn rất nhiều so với chơi đao.
Thấy Lâm Bắc Phàm không còn chút lợi thế nào, ánh mắt của đám cảnh sát đặc nhiệm đều sáng ngời. Bọn họ nóng lòng muốn nổ súng hay sao? Không! Ai cũng không muốn chỉ một viên đạn bắn chết thằng khốn nạn đó.
- Lâm Bắc Phàm! Cậu không còn đường để đi, buông xẻng đi.
Giọng nói của Long Thiên Hữu có chút thê lương. Thực ra, ông cũng không hy vọng Lâm Bắc Phàm chết. Thậm chí Long Thiên Hữu còn đang suy nghĩ, nếu Lâm Bắc Phàm không chết, mình còn có thể nhận hắn làm con rể.
Lâm Bắc Phàm cười cười, hai tay nắm chặt cán xẻng, chậm rãi tiến lên. Ánh mắt hắn khiêu khích đám cảnh sát đặc nhiệm.
Đám cảnh sát đặc nhiệm cũng đã bị chọc giận. Mặc dù chưa có mệnh lệnh, nhưng tình hình lúc này cũng chẳng cần ra lệnh nữa vì nhất định phải bắt Lâm Bắc Phàm. Mấy tên đặc nhiệm nhìn nhau rồi sau đó có ba người cầm súng bước lên.
- Thế nào? Muốn nổ súng sao?
Lâm Bắc Phàm nhếch mép, nhìn ba gã đặc nhiệm một cách bỉ ổi.
Nếu như là trộm cướp bình thường, nếu như theo tình hình chung thì hiển nhiên là muốn nổ súng. Nếu không thì cần cảnh sát đặc nhiệm đến để làm gì? Chỉ có điều tình hình hôm nay không giống bình thường. Tên tội phạm hôm nay cũng khá thú vị. Một con chim lợn này mà dám làm trò trước mặt nhiều cảnh sát đặc nhiệm đến vậy. Một xẻng đập chết thị trưởng Nam Thành thử hỏi có ai dám có can đảm như thằng khốn đó? Mọi người thực sự không nỡ đánh chết Lâm Bắc Phàm.
Ba cảnh sát đặc nhiệm do dự một chút rồi quay đầu nhìn đội trưởng. Thấy đội trưởng quay mặt sang một bên, cả ba hiểu rõ liền khóa lẫy bảo hiểm của súng, ý định cũng với tiểu Lâm giáp chiến. Là cảnh sát đặc nhiệm, cận chiến cũng là niềm kiêu hãnh của họ. Mặc dù tiểu Lâm với cây xẻng trong tay trông rất thần dũng, nhưng bọn họ cũng tự hỏi chẳng lẽ ba người liên thủ lại không thể bắt nổi tiểu Lâm trong mười giây?
Long Thiên Hữu thấy ba cảnh sát đặc nhiệm có ý định cận chiến với Lâm Bắc Phàm. Ông há miệng định nói nhưng lại thôi.
Thấy ba gã đặc nhiệm bước đến, Lâm Bắc Phàm chẳng hề do dự, vung cái xẻng trong tay mà tiến lên.
Một gã đặc nhiệm tới gần tiểu Lâm, không nhịn được giơ súng đâm thẳng vào ngực hắn. Hai gã đặc nhiệm khác cũng gần như ra tay cùng một lúc. Một người dùng súng quét vào chân Lâm Bắc Phàm, một người lại nện vào đầu hắn.
Cái gì mà gọi là tĩnh thì như gái trinh, động thì nhanh như thỏ? Biểu hiện tiếp theo của Lâm Bắc Phàm chính là như thế.
Vung xẻng trong không trung theo một đường vòng cung tuyệt đẹp, đẩy văng hai khẩu súng đang giáng vào đầu và ngực lệch sang một bên. Cho dù như vậy thì lực từ hai khẩu súng cũng khiến cho hai gã lảo đảo vài bước. Có một gã đặc nhiệm cố gắng đứng vững, liền cảm giác hai tay đang nắm súng như không phải của mình. Gã kia thì bi thảm hơn, sau thoáng loạng choạng, chân phải dẫm trúng chân trái liền mất trọng tâm mà ngã ra đất.
Sau khi giải quyết được một nửa nguy hiểm, Lâm Bắc Phàm nhẩy lên. Hắn xoay người trên không trung theo một vòng tròn tuyệt đẹp rồi sau đó cái xẻng trong tay cũng vỗ vào bả vai của gã dưới đất.
Nói thì chậm nhưng diễn biến chỉ trong chớp mắt. Chưa tới hai giây đồng hồ, ba gã đặc nhiệm đã đầu hàng. Đặc biệt cảnh tượng Lâm Bắc Phàm xoay tròn trên không trung sau đó cùng xẻng đập trúng bả vai của gã đặc nhiệm cuối cùng khiến cho tất cả lặng người.
- Hai người không đi đi?
- Tại sao?
Trương Minh Thắng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ hắn đuổi mình đi. Gã vội nói:
- Đại ca! Chẳng phải chúng ta cùng tiến cùng lùi hay sao? Tống Nhân Hóa cũng bị em chém mười dao, bọn họ cũng không bỏ qua cho em.
- Không! Không!...không đi! Tôi không đi.
Hai chân Trương Kế Bằng mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất như muốn ăn vạ, không chịu rời đi.
Sau trận cười như kẻ điên, Long Thiên Hữu cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ông nghỉ một chút rồi lại hét lên với Lâm Bắc Phàm:
- Lâm Bắc Phàm! Bây giờ tất cả người của bang Hồ Điệp đã đi rồi. Theo ước định của chúng ta, bây giờ cậu nên thả bí thư Hoàng ra.
Lâm Bắc Phàm chẳng hề để ý tới Long Thiên Hữu, vẫn nhìn Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng, nhếch môi cười nói:
- Thực sự không đi?
Hai người Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng do quá kích động nên cũng không trả lời Lâm Bắc Phàm. Nhưng ánh mắt họ thì nói rõ sự dứt khoát.
- Tốt lắm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu sau đó nhìn đám cảnh sát đặc nhiệm và đám cảnh sát bình thường đang sẵn sàng, nói:
- Bây giờ không còn là lúc cho hai người các chú giả bộ nữa. Nếu như không muốn chết thì đứng im đó. Anh sẽ cho các chú được thấy một chút xẻng pháp.
Hai người Trương Kế Bằng và Trương Minh Thắng liếc mắt nhìn nhau, cùng há hốc miệng. Mặc dù cả hai đều kinh ngạc, nhưng cũng không hề có chút nghi ngờ. Bởi vì hai xẻng vừa rồi của Lâm Bắc Phàm cũng đủ khiến cho bọn họ kinh hãi. Chỉ có điều bọn họ không ngờ được đại ca còn có xẻng pháp. Đặc biệt là Trương Kế Bằng trong lòng cảm thấy may mắn vì mình đã mang đến một cái xẻng. Nếu không đại ca biết đi tìm binh khí ở đâu?
Đám cảnh sát đặc nhiệm đứng cũng không xa Lâm Bắc Phàm lắm nên sau khi nghe hắn nói, bọn họ tức muốn hộc máu. Cái thằng khốn này cho dù có mạnh nhưng mạnh trước súng ống thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ một thằng chim lợn mà không sợ súng đạn hay sao? Mà con chim lợn này nói chuyện thật khó nghe: Cái gì mà bây giờ không phải là lúc Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng giả bộ? Chẳng lẽ bây giờ là lúc để cho hắn làm trò? Lại còn xẻng pháp? Chưa nói đó là cái xẻng sắt, cho dù cho nó một thanh bảo kiếm thì nó làm thế nao? Nói thật chứ một trăm cảnh sát đặc nhiệm cùng với hai trăm cảnh sát bình thường, mỗi người chỉ cần đánh rắm một cái cũng khiến cho con chim lợn này chết tươi.
Nhưng Long Thiên Hữu lại hiểu thực lực của Lâm Bắc Phàm hơn so với những người khác bởi ông đã nghe con gái nói tới chuyện hắn bắt đạn. Hơn nữa, kẻ bắn viên đạn đó còn là sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn. Nếu như trước kia, cho dù có bị đánh chết thì Long Thiên Hữu cũng không tin có người có thể bắt được đạn. Vì vậy mà lúc này thấy Lâm Bắc Phàm nói muốn cho mọi người thấy một chút xẻng pháp chính thức, Long Thiên Hữu cảm thấy tim đập thình thịch.
Thì ra Lâm Bắc Phàm đã học qua xẻng pháp. Chẳng trách mà Trương Kế Bằng khi chạy đến lại mang theo một cái xẻng sắt. Thảo nào mà vừa rồi Lâm Bắc Phàm có thể tiện tay đánh cho Tống Kiến Quốc bay ra ngoài sáu, bảy thước. Một người có thể bắt được đạn sẽ là kẻ trâu bò đến mức nào? Nếu như hắn có thêm một chút tuyệt học vậy thì sẽ có hậu quả gì? Nhìn Lâm Bắc Phàm bây giờ như rất tự tin. Long Thiên Hữu giật mình vội vàng hô lớn:
- Lâm Bắc Phàm! Tất cả không nên động xẻng động súng. Tôi đã đáp ứng tất cả điều kiện của cậu, vậy cậu hãy thả bí thư Hoàng ra, coi như dừng cương trước khi lao xuống vực. Tôi nhất định sẽ viết báo cáo, giúp cậu có thể trì hoãn.
Lâm Bắc Phàm cũng có quyết định của chính mình. Tu vi tầng thứ hai của Long Tu bảo điển có thể ngang hàng với mười tên cảnh sát đặc nhiệm. Nhưng trong tay Lâm Bắc Phàm lại còn có một cái xẻng, nên không chỉ có vậy. Tục ngữ đã nói một tấc dài là một tấc mạnh (dài thêm một tấc thì mạnh thêm một tấc). Dùng xẻng sắt đánh với súng tự động hay súng lục trong tay đám cảnh sát, Lâm Bắc Phàm tất nhiên là chiếm lợi thế hơn nhiều. Hơn nữa, còn có tiểu Kim bảo vệ, Lâm Bắc Phàm gần như chẳng cần phải để ý tới mình, chỉ cần dùng xẻng mà xúc lấy một đường để chạy.
Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng không thể để cho đám cảnh sát đặc nhiệm có cơ hội nổ súng. Nếu không, tình hình sẽ không còn lạc quan nữa.
Lúc này, Tống Kiến Quốc và Tống Nhân Hóa đã chết, hiển nhiên là chưa có người nào để ý tới Trương Kế Bằng và Trương Minh Thắng. Không thể nghi ngờ, lần bạo động này chính mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Lâm Bắc Phàm biết đánh mà ra chính là con đường duy nhất của hắn.
- Lâm Bắc Phàm! cậu...cậu... Thả tôi! Tôi nhất định bảo cậu không chết.
Hoàng Trường Thanh cẩn thận mở miệng cầu xin. Hắn không muốn chết. Đường đường là một bí thư thành ủy, là người như thế nào? Hắn không nỡ bỏ gia tài, hắn cũng không nỡ bỏ lại mấy con hoàng yến (bồ nhí) của mình. Hắn cũng rất thích được nhiều người ủng hộ.
- Chỉ sợ tôi thả ông, ông sẽ ngay lập tức làm cho tôi chết không toàn thây đấy.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu liếc mắt nhìn Hoàng Trường Thanh một cái rồi cười một cách nham hiểm:
- Để tôi đoán xem. Ông sẽ cho đám đặc nhiệm đó bắn tôi trong vòng mấy phút hay là bắt tôi về rồi từ từ mà đùa giỡn?
- Hảo hán! Cậu tha mạng cho tôi, cậu vẫn còn cơ hội. Nếu cậu giết tôi, chuyện chỉ càng nghiêm trọng thêm mà thôi.
Hoàng Trường Thanh cố gắng xoay người nằm trên mặt đất mà ôm lấy chân Lâm Bắc Phàm, cầu khẩn:
- Chuyện Tống Kiến Quốc chết là việc riêng do làm trái với pháp luật, nên tội không thể chết. Hảo hán còn không biết, trong nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, cha già cũng chín mươi rồi.
Giết Hoàng Trường Thanh quả thực là vô bổ. Hơn nữa mình cũng thành công đóng một bóng ma vào trong đầu Hoàng Trường Thanh. Sau này con chim lợn này nhất định trong tim luôn sợ mình. Suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm thu chân đang đạp trên lưng Hoàng Trường Thanh, nói một cách chậm rãi:
- Ông đi đi! Nếu như ông dám hạ lệnh nổ súng lấy mạng tôi. Tao sẽ cho ông một xẻng, từ mai thôi không phải nhìn mặt trời mọc nữa.
- Cậu...cậu cho tôi đi?
Hoàng Trường Thanh kinh hãi. Thậm chí hắn còn không tin được vào lỗ tai của mình. Mặc dù, Hoàng Trường Thanh bị hù dọa cho rất sợ, nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Ngay từ đầu, khi đám thiếu niên bang Hồ Điệp ngăn cản, hắn đã tìm kiếm cơ hội để trốn thoát nhưng hắn không tìm được. Hoàng Trường Thanh biết mình là lợi thế duy nhất của Lâm Bắc Phàm nên hắn không tin được đối phương lại chịu thả mình. Chẳng lẽ thằng khốn này không muốn sống nữa? Quả nhiên là người sắp chết, nên lời nói cũng muốn làm việc thiện...
- Thế nào? Ông không định đi?
Lâm Bắc Phàm cúi đầu, cười cười nhìn Hoàng Trường Thanh.
- Không không không.... Không phải. Cảm ơn. Cảm ơn hảo hán. Cảm ơn hảo hán.
Hoàng Trường Thanh gật đầu như bổ củi rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó cẩn thận bò về phía sau. Khi cách Lâm Bắc Phàm khoảng chừng ba thước, hắn do dự quay đầu lại. Thấy Lâm Bắc Phàm thực sự không có ý định cho mình một xẻng, hắn như một con thằn lằn đứt đuôi lăn hai, ba vòng trên mặt đất chui vào trong vòng vây của đám cảnh sát đặc nhiệm. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Hoàng Trường Thanh nghĩ lại mà cảm thấy toát mồ hồi. Vốn hắn muốn hạ lệnh nổ súng với Lâm Bắc Phàm nhưng sau khi do dự một chút thì lại không dám.
Trương Minh Thắng và Trương Kế Bằng tay không tấc sắt đứng nhìn Lâm Bắc Phàm thả Hoàng Trường Thanh. Tâm trạng cả hai có chút phức tạp. Trương Kế Bằng có chút sợ hãi nhưng Trương Minh Thắng lại càng thêm hưng phấn. Gã không thể chờ đợi được nữa, muốn xem đại ca hoành tráng như thế nào, muốn được chiêm ngưỡng xẻng pháp quỷ thần kinh của đại ca. Thậm chí gã bắt đầu nghĩ rằng chơi xẻng còn hay hơn rất nhiều so với chơi đao.
Thấy Lâm Bắc Phàm không còn chút lợi thế nào, ánh mắt của đám cảnh sát đặc nhiệm đều sáng ngời. Bọn họ nóng lòng muốn nổ súng hay sao? Không! Ai cũng không muốn chỉ một viên đạn bắn chết thằng khốn nạn đó.
- Lâm Bắc Phàm! Cậu không còn đường để đi, buông xẻng đi.
Giọng nói của Long Thiên Hữu có chút thê lương. Thực ra, ông cũng không hy vọng Lâm Bắc Phàm chết. Thậm chí Long Thiên Hữu còn đang suy nghĩ, nếu Lâm Bắc Phàm không chết, mình còn có thể nhận hắn làm con rể.
Lâm Bắc Phàm cười cười, hai tay nắm chặt cán xẻng, chậm rãi tiến lên. Ánh mắt hắn khiêu khích đám cảnh sát đặc nhiệm.
Đám cảnh sát đặc nhiệm cũng đã bị chọc giận. Mặc dù chưa có mệnh lệnh, nhưng tình hình lúc này cũng chẳng cần ra lệnh nữa vì nhất định phải bắt Lâm Bắc Phàm. Mấy tên đặc nhiệm nhìn nhau rồi sau đó có ba người cầm súng bước lên.
- Thế nào? Muốn nổ súng sao?
Lâm Bắc Phàm nhếch mép, nhìn ba gã đặc nhiệm một cách bỉ ổi.
Nếu như là trộm cướp bình thường, nếu như theo tình hình chung thì hiển nhiên là muốn nổ súng. Nếu không thì cần cảnh sát đặc nhiệm đến để làm gì? Chỉ có điều tình hình hôm nay không giống bình thường. Tên tội phạm hôm nay cũng khá thú vị. Một con chim lợn này mà dám làm trò trước mặt nhiều cảnh sát đặc nhiệm đến vậy. Một xẻng đập chết thị trưởng Nam Thành thử hỏi có ai dám có can đảm như thằng khốn đó? Mọi người thực sự không nỡ đánh chết Lâm Bắc Phàm.
Ba cảnh sát đặc nhiệm do dự một chút rồi quay đầu nhìn đội trưởng. Thấy đội trưởng quay mặt sang một bên, cả ba hiểu rõ liền khóa lẫy bảo hiểm của súng, ý định cũng với tiểu Lâm giáp chiến. Là cảnh sát đặc nhiệm, cận chiến cũng là niềm kiêu hãnh của họ. Mặc dù tiểu Lâm với cây xẻng trong tay trông rất thần dũng, nhưng bọn họ cũng tự hỏi chẳng lẽ ba người liên thủ lại không thể bắt nổi tiểu Lâm trong mười giây?
Long Thiên Hữu thấy ba cảnh sát đặc nhiệm có ý định cận chiến với Lâm Bắc Phàm. Ông há miệng định nói nhưng lại thôi.
Thấy ba gã đặc nhiệm bước đến, Lâm Bắc Phàm chẳng hề do dự, vung cái xẻng trong tay mà tiến lên.
Một gã đặc nhiệm tới gần tiểu Lâm, không nhịn được giơ súng đâm thẳng vào ngực hắn. Hai gã đặc nhiệm khác cũng gần như ra tay cùng một lúc. Một người dùng súng quét vào chân Lâm Bắc Phàm, một người lại nện vào đầu hắn.
Cái gì mà gọi là tĩnh thì như gái trinh, động thì nhanh như thỏ? Biểu hiện tiếp theo của Lâm Bắc Phàm chính là như thế.
Vung xẻng trong không trung theo một đường vòng cung tuyệt đẹp, đẩy văng hai khẩu súng đang giáng vào đầu và ngực lệch sang một bên. Cho dù như vậy thì lực từ hai khẩu súng cũng khiến cho hai gã lảo đảo vài bước. Có một gã đặc nhiệm cố gắng đứng vững, liền cảm giác hai tay đang nắm súng như không phải của mình. Gã kia thì bi thảm hơn, sau thoáng loạng choạng, chân phải dẫm trúng chân trái liền mất trọng tâm mà ngã ra đất.
Sau khi giải quyết được một nửa nguy hiểm, Lâm Bắc Phàm nhẩy lên. Hắn xoay người trên không trung theo một vòng tròn tuyệt đẹp rồi sau đó cái xẻng trong tay cũng vỗ vào bả vai của gã dưới đất.
Nói thì chậm nhưng diễn biến chỉ trong chớp mắt. Chưa tới hai giây đồng hồ, ba gã đặc nhiệm đã đầu hàng. Đặc biệt cảnh tượng Lâm Bắc Phàm xoay tròn trên không trung sau đó cùng xẻng đập trúng bả vai của gã đặc nhiệm cuối cùng khiến cho tất cả lặng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.