Chương 436: Trêu đùa.
Yên Lộ Thương Mang
05/04/2013
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn nhìn tòa nhà rực rỡ trước mắt, sao cũng không có cảm giác Tư Đồ Lượng đang ở đây cả. Ánh mắt của hai nàng đều nhìn về hướng Trương Minh Thắng, nghi hoặc hỏi : "Tư Đồ Lượng ở đây?"
"Đúng vậy, cái này là lão đại nói cho tôi biết, chổ càng không có khả năng giấu người, thì lại càng có thể giấu người, cái này gọi là chuyện càng không có khả năng thì càng có thể phát sinh!"
Trương Minh Thắng vỗ ngực, làm ra vẻ hiểu biết sâu rộng nói, trên mặt còn có một sự đắc ý nho nhỏ, tựa hồ như đã làm ra một chuyện vĩ đại gì đó.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn nhau một hồi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Lâm Bắc Phàm lại có bản lĩnh như vậy, giam giữ Tư Đồ Lượng ở đây, các nàng thật đúng là không ngờ. Cuối cùng nói : "Nếu như vậy, anh mau dẫn chúng tôi đi gặp Tư Đồ Lượng đi!"
"A, không được..."
Trương Minh Thắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, giống như là bị giật mình quá độ vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, không khác gì một tờ giấy trắng.
Tư Đồ Thụy Tuyết quay đầu lại, không hiểu gì hết, nói : "Anh làm sao vậy? Lẽ nào anh trai của tôi không có ở đây? Anh quả nhiên là đang gạt chúng tôi, hôm nay không cho anh một bài học là không được!"
Nàng tức giận giơ chân lên, chuẩn bị đá đối phương.
"không phải, không phải..." Trên trán của Trương Minh Thắng đã toát mồ hôi lạnh, xua tay liên tục, nói : "Tôi có thể bảo đảm với hai người rằng Tư Đồ Lượng ở bên trong, nhưng mà tôi không thể mang hai người vào. Lỡ như để lão đại biết, anh ấy không giết tôi là không được, cho nên hai người tự đi vào tìm Tư Đồ Lượng đi!"
"Anh không mang chúng tôi đi vào, làm sao chúng tôi tìm được anh trai của tôi?"
Tư Đồ Thụy Tuyết tức giận kêu lên.
"Tôi có thể nói cho hai người biết số phòng, hai người tự đi vào là được!" Trên mặt của Trương Minh Thắng lộ ra vẻ thương cảm, giống như một con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ vậy, hai mắt lộ ra vẻ cầu xin, nói : "Hơn nữa bên trong còn có vài người, công phu của bọn họ rất cao, lúc hai người đi vào, nhất định phải cẩn thận!"
Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi lần đầu tiên tiếp xúc với Trương Minh Thắng, không biết lời bảo đảm của đối phương không khác gì giấy vệ sinh trong toilet cả, hơn nữa công phu nói bậy của hắn còn kinh khủng hơn cả diễn viên đóng phim nữa, nhìn thấy bộ dáng của đối phương như vậy, còn biết nói gì bây giờ? Cuối cùng, Nam Cung Vi đành phải gật đàu : "Được rồi, anh nói số phòng cho chúng tôi, chúng tôi tự đi vào, nhưng mà, anh nhớ rõ một điều, nếu như anh dám gạt chúng tôi, cho dù anh có chạy đến chân trời góc biển, chúng tôi cũng có thể lôi anh ra!"
"Tôi làm gì dám gạt hai người? Tôi có thể nhìn ra hai người biết võ công, còn tôi lại là một kẻ trói gà không chặt, mặc dù có hơn trăm ký, nhưng mà cũng không phải là đối thủ hai người!"
Trương Minh Thắng tội nghiệp nói, trong lòng thiếu chút nữa cũng bật cười, Nam Thành lớn như vậy, hai người có thể tìm được tôi sao? Cùng lắm thì tôi chạy vào trong cục cảnh sát, hai người cũng không tìm được tôi.
"Vậy được rồi, phòng của Tư Đồ Lượng là bao nhiêu?"
Nam Cung Vi hỏi.
"Phòng 409 lầu bốn!" Trương Minh Thắng khẳng định.
Nam Cung Vi nhìn chằm chằm vào đối phương suốt mười giây, muốn từ trong ánh mắt của đối phương mà nhìn xem đối phương đang nói thật hay giả, nhưng nhìn nửa ngày, vẫn thấy hai mắt đối phương như cũ, cũng không có bất kỳ biến hóa gì, lúc này nàng mới gật đầu : "Nếu như vậy, anh chờ chúng tôi ở đây, một lát chúng tôi sẽ đi ra!"
"Lỡ như để lão đại biết thì tôi..." Trương Minh Thắng hoảng sợ nói.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy hắn như vậy, càng thêm xác định lời nói của đối phương không giả, cũng không lộ ra biểu tình gì cả. Các nàng cùng nhau kêu lên : "Chúng tôi sẽ không nói cho hắn biết!"
Trương Minh Thắng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm : "Vậy tôi an tâm!"
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn nhau, gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào trong.
Đối với việc hai nàng là con gái mà lại vào những chổ ăn chơi như vậy, cũng không phải là không có, nhưng mà đối với Kim Ngọc Thiên Đường mà nói, đây tương đối hiếm lạ, cho nên khi mấy người phục vụ đến tiếp hai nàng, phát hiện ra hai mỹ nữ này đến tìm người, trong lòng càng thêm kinh ngạc không hiểu được, chẳng lẽ là các bà vợ kéo nhau đến bắt gian chồng mình? Loại chuyện này bọn họ cũng không dám tùy tiện làm chủ, liền nhanh chân tìm chủ nhân của Kim Ngọc Thiên Đường, còn Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết thì lại sợ bọn họ bắt người đi, cho nên nhanh chóng đánh gục bốn người phục vụ, bay thẳng lên lầu bốn.
"Các cô là ai thế? Sao lại xông thẳng vào trong Kim Ngọc Thiên Đường như vậy?" Sắc mặt của mấy người áo đen nhanh chóng thay đổi, nhanh chóng ngăn cản đường đi của hai nàng. Bọn họ là những người do một tay của Đường Phong bồi dưỡng ra, công phu thuộc loại nhất, ở đây để giữ gìn trật tự của Kim Ngọc Thiên Đường.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhanh chóng biến mất, lao đến hướng mấy người bọn họ, mấy người áo đen này cũng nhìn thấy hai cô bé trước mắt này có công phu không tồi, cũng không dám khinh thường, vội vàng giơ tay lên, đấm về hướng hai nàng. Chỉ là, kih tay của bọn họ gần chạm đến Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, thì hai nàng nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời hai tay đánh ra liên tục, hướng về ngực của bọn họ, khiến cho những người áo đen này kêu thảm một tiếng, rồi văng thẳng ra ngoài.
Tư Đồ Thụy Tuyết nhún mười, không thèm liếc nhìn những người áo đen này : "Chỉ bằng công phu mèo ba chân của các người, mà cũng dám ngăn cản chúng tôi? Quả thật là điên khùng!"
Những người này đều cười khổ không ngớt, con gái nhà ai chạy đến đây vậy trời? Sao mà lợi hại quá vậy?
Nam Cung Vi vội vàng kéo tay của Tư Đồ Thụy Tuyết, thấp giọng nói : "Đừng để ý đến bọn họ, cứu anh trai của em ra trước đi!"
Nàng cũng không để ý đến đối phương nữa, chạy nhanh lên lầu bốn.
Mấy người này vất vả đứng lên, ôm lấy vết thương trên ngực, quay sang hỏi Trương Minh Thắng phía sau : "Trương ca, các nàng là ai vậy? Tại sao lại lợi hại như thế? Chỉ sợ đám người bọn em có dùng toàn lực cũng không phải là đối thủ của hai nàng!"
"À, các nàng? Phụ nữ của lão đại, biết chưa?" Trương Minh Thắng trực tiếp đổ tội lên đầu của Lâm Bắc Phàm.
"Phụ nữ của lão đại?" Mấy người này đều âm thầm sợ hãi.
Lão đại đúng là lão đại, có cả những người phụ nữ lợi hại như vậy, cũng chỉ có lão đại mới đối phó được thôi.
Trương Minh Thắng lập tức vẫy tay với bọn họ, đem mưu kế âm hiểm của mình nói cho bọn họ nghe.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhanh chóng đi lên lầu bốn, tìm theo số phòng do Trương Minh Thắng nói, nhanh chóng tìm được căn phòng này. Hai người bọn họ đưa lổ tai kề sát vào cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nhạc, tuy rằng không biết bên trong có bao nhiêu người, nhưng mà, các nàng tin tưởng lời nói của Trương Minh Thắng, Tư Đồ Lượng ở bên trong, và còn những người khác mai phục ở trong.
"Rầm!"
Hai nàng đột nhiên giơ chân phải lên, đạp cái rầm vào cửa.
Cửa phòng làm sao mà chịu nổi hai đá của hai nàng? Một tiếng rầm phát ra, cái cửa ngã ụp xuống đất, những người bên trong cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng đứn gle6n.
"Các người là ai?" Một người có vẻ là vệ sĩ lên tiếng hỏi.
Trong phòng có tổng cục sáu người, nhưng ngoại trừ một người trung niên thì năm người còn lại đều có vẻ là vệ sĩ, xem ra, cũng có chút công phu, đứng ở hai bên trái phải người trung niên kia.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha kia dùng đôi mắt mê đắm của mình đánh giá Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết từ trên xuống dưới, không khỏi khen ngợi : "Kim Ngọc Thiên Đường đúng là Kim Ngọc Thiên D(ường, ngay cả cô nàng tuyệt sắc như vậy cũng có, bạo lực à? Ta thích, chỉ cần hai cô có thể làm cho tôi san3gkhoai1, tôi nhất định sẽ cho hai cô nhiều tiền boa!"
Ông ta còn tưởn rằng đây là hai cô gái do Kim Ngọc Thiên Đường gửi đến, rất là kích động, bắt đầu cởi đồ trên người ra, cái tâm lý muốn chinh phục hai nữ bạo lực này khiến cho ông ta như muốn điên lên. Ông ta cảm thấy rằng mình giống như là bá chủ thế giới vậy, nhanh chóng cởi quần dài ra, để lộ cái quần lót bên trong, và "vật thể lạ" ấy cũng đội lên rõ ràng, càng nhìn càng dữ tợn, và càng có vẻ rất lớn, giống như muốn xé rách quần lót chui ra vậy.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đều trợn tròn mắt.
Đây là chổ giam giữ Tư Đồ Lượng sao? Rõ ràng là một căn phòng bình thường.
Hai nàng liếc nhìn cái cục u lên giữa quần lót của người trung niên kia, mắc cở đến đỏ bừng mặt, khẽ gắt một tiếng, liền giơ chân ra, đồng thời đá vào đũng quần của ông ta.
"A..." Người trung niên kia kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy đũng quần, lui về sau vài bước, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt khó tin nhìn hai người, không biết các nàng vì sao lại đánh mình.
"Ông chủ... ông chủ... ngài sao thế?"
Những người vệ sĩ xung quanh đều biến sắc, nhanh chóng bước lại đỡ ông ta.
"Sao là sao? Con mẹ nó, hai con nhỏ này muốn lấy mạng của lão tử, tao muốn chơi chết mẹ hai con nhỏ này, bắt lấy chúng cho tao!"
Cơ mặt của người trung niên kia hầu như đã biến hình, nghiến răng kêu lên.
Những người vệ sĩ này đều đáp một tiến, xoay người lại, lao thẳng đến hướng của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết.
Bọn họ đều là vệ sĩ thông thường, đối phó với người thường thì còn dư dã, nhưng mà là sao mà là đối thủ của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết? Chưa đến một phút đồng hồ, cả đám người đã nằm một đống trên mặt đất, giống như cá chết vậy.
Tư Đồ Thụy Tuyết cắn chặt răng, tàn bạo kêu lên : "Cái tên mập chết tiệt này, dám gạt em, em nhất định phải giết chết hắn!"
"Hắn quả thật rất ghê tởm, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây trước đã, cẩn thận coi chừng bị bao vây!"
Nam Cung Vi cũng không bị lửa giận che hết lý trí, biết đây là chốn thị phi, vội vàng kéo đối phương chạy xuống lầu.
Nhưng mà, khi các nàng chạy đến lầu một, thì đã thấy hơn năm mươi người trung niên, đang đứng nhỏ to nghị luận cái gì đó, lúc nhìn thấy hai nàng, mắt của họ đều sáng lên, tấm tắc khen ngợi.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết mơ hồ cảm thấy chuyện này có vẻ không thích hợp.
"Đúng vậy, cái này là lão đại nói cho tôi biết, chổ càng không có khả năng giấu người, thì lại càng có thể giấu người, cái này gọi là chuyện càng không có khả năng thì càng có thể phát sinh!"
Trương Minh Thắng vỗ ngực, làm ra vẻ hiểu biết sâu rộng nói, trên mặt còn có một sự đắc ý nho nhỏ, tựa hồ như đã làm ra một chuyện vĩ đại gì đó.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn nhau một hồi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Lâm Bắc Phàm lại có bản lĩnh như vậy, giam giữ Tư Đồ Lượng ở đây, các nàng thật đúng là không ngờ. Cuối cùng nói : "Nếu như vậy, anh mau dẫn chúng tôi đi gặp Tư Đồ Lượng đi!"
"A, không được..."
Trương Minh Thắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, giống như là bị giật mình quá độ vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, không khác gì một tờ giấy trắng.
Tư Đồ Thụy Tuyết quay đầu lại, không hiểu gì hết, nói : "Anh làm sao vậy? Lẽ nào anh trai của tôi không có ở đây? Anh quả nhiên là đang gạt chúng tôi, hôm nay không cho anh một bài học là không được!"
Nàng tức giận giơ chân lên, chuẩn bị đá đối phương.
"không phải, không phải..." Trên trán của Trương Minh Thắng đã toát mồ hôi lạnh, xua tay liên tục, nói : "Tôi có thể bảo đảm với hai người rằng Tư Đồ Lượng ở bên trong, nhưng mà tôi không thể mang hai người vào. Lỡ như để lão đại biết, anh ấy không giết tôi là không được, cho nên hai người tự đi vào tìm Tư Đồ Lượng đi!"
"Anh không mang chúng tôi đi vào, làm sao chúng tôi tìm được anh trai của tôi?"
Tư Đồ Thụy Tuyết tức giận kêu lên.
"Tôi có thể nói cho hai người biết số phòng, hai người tự đi vào là được!" Trên mặt của Trương Minh Thắng lộ ra vẻ thương cảm, giống như một con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ vậy, hai mắt lộ ra vẻ cầu xin, nói : "Hơn nữa bên trong còn có vài người, công phu của bọn họ rất cao, lúc hai người đi vào, nhất định phải cẩn thận!"
Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi lần đầu tiên tiếp xúc với Trương Minh Thắng, không biết lời bảo đảm của đối phương không khác gì giấy vệ sinh trong toilet cả, hơn nữa công phu nói bậy của hắn còn kinh khủng hơn cả diễn viên đóng phim nữa, nhìn thấy bộ dáng của đối phương như vậy, còn biết nói gì bây giờ? Cuối cùng, Nam Cung Vi đành phải gật đàu : "Được rồi, anh nói số phòng cho chúng tôi, chúng tôi tự đi vào, nhưng mà, anh nhớ rõ một điều, nếu như anh dám gạt chúng tôi, cho dù anh có chạy đến chân trời góc biển, chúng tôi cũng có thể lôi anh ra!"
"Tôi làm gì dám gạt hai người? Tôi có thể nhìn ra hai người biết võ công, còn tôi lại là một kẻ trói gà không chặt, mặc dù có hơn trăm ký, nhưng mà cũng không phải là đối thủ hai người!"
Trương Minh Thắng tội nghiệp nói, trong lòng thiếu chút nữa cũng bật cười, Nam Thành lớn như vậy, hai người có thể tìm được tôi sao? Cùng lắm thì tôi chạy vào trong cục cảnh sát, hai người cũng không tìm được tôi.
"Vậy được rồi, phòng của Tư Đồ Lượng là bao nhiêu?"
Nam Cung Vi hỏi.
"Phòng 409 lầu bốn!" Trương Minh Thắng khẳng định.
Nam Cung Vi nhìn chằm chằm vào đối phương suốt mười giây, muốn từ trong ánh mắt của đối phương mà nhìn xem đối phương đang nói thật hay giả, nhưng nhìn nửa ngày, vẫn thấy hai mắt đối phương như cũ, cũng không có bất kỳ biến hóa gì, lúc này nàng mới gật đầu : "Nếu như vậy, anh chờ chúng tôi ở đây, một lát chúng tôi sẽ đi ra!"
"Lỡ như để lão đại biết thì tôi..." Trương Minh Thắng hoảng sợ nói.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy hắn như vậy, càng thêm xác định lời nói của đối phương không giả, cũng không lộ ra biểu tình gì cả. Các nàng cùng nhau kêu lên : "Chúng tôi sẽ không nói cho hắn biết!"
Trương Minh Thắng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm : "Vậy tôi an tâm!"
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn nhau, gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào trong.
Đối với việc hai nàng là con gái mà lại vào những chổ ăn chơi như vậy, cũng không phải là không có, nhưng mà đối với Kim Ngọc Thiên Đường mà nói, đây tương đối hiếm lạ, cho nên khi mấy người phục vụ đến tiếp hai nàng, phát hiện ra hai mỹ nữ này đến tìm người, trong lòng càng thêm kinh ngạc không hiểu được, chẳng lẽ là các bà vợ kéo nhau đến bắt gian chồng mình? Loại chuyện này bọn họ cũng không dám tùy tiện làm chủ, liền nhanh chân tìm chủ nhân của Kim Ngọc Thiên Đường, còn Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết thì lại sợ bọn họ bắt người đi, cho nên nhanh chóng đánh gục bốn người phục vụ, bay thẳng lên lầu bốn.
"Các cô là ai thế? Sao lại xông thẳng vào trong Kim Ngọc Thiên Đường như vậy?" Sắc mặt của mấy người áo đen nhanh chóng thay đổi, nhanh chóng ngăn cản đường đi của hai nàng. Bọn họ là những người do một tay của Đường Phong bồi dưỡng ra, công phu thuộc loại nhất, ở đây để giữ gìn trật tự của Kim Ngọc Thiên Đường.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhanh chóng biến mất, lao đến hướng mấy người bọn họ, mấy người áo đen này cũng nhìn thấy hai cô bé trước mắt này có công phu không tồi, cũng không dám khinh thường, vội vàng giơ tay lên, đấm về hướng hai nàng. Chỉ là, kih tay của bọn họ gần chạm đến Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, thì hai nàng nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời hai tay đánh ra liên tục, hướng về ngực của bọn họ, khiến cho những người áo đen này kêu thảm một tiếng, rồi văng thẳng ra ngoài.
Tư Đồ Thụy Tuyết nhún mười, không thèm liếc nhìn những người áo đen này : "Chỉ bằng công phu mèo ba chân của các người, mà cũng dám ngăn cản chúng tôi? Quả thật là điên khùng!"
Những người này đều cười khổ không ngớt, con gái nhà ai chạy đến đây vậy trời? Sao mà lợi hại quá vậy?
Nam Cung Vi vội vàng kéo tay của Tư Đồ Thụy Tuyết, thấp giọng nói : "Đừng để ý đến bọn họ, cứu anh trai của em ra trước đi!"
Nàng cũng không để ý đến đối phương nữa, chạy nhanh lên lầu bốn.
Mấy người này vất vả đứng lên, ôm lấy vết thương trên ngực, quay sang hỏi Trương Minh Thắng phía sau : "Trương ca, các nàng là ai vậy? Tại sao lại lợi hại như thế? Chỉ sợ đám người bọn em có dùng toàn lực cũng không phải là đối thủ của hai nàng!"
"À, các nàng? Phụ nữ của lão đại, biết chưa?" Trương Minh Thắng trực tiếp đổ tội lên đầu của Lâm Bắc Phàm.
"Phụ nữ của lão đại?" Mấy người này đều âm thầm sợ hãi.
Lão đại đúng là lão đại, có cả những người phụ nữ lợi hại như vậy, cũng chỉ có lão đại mới đối phó được thôi.
Trương Minh Thắng lập tức vẫy tay với bọn họ, đem mưu kế âm hiểm của mình nói cho bọn họ nghe.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhanh chóng đi lên lầu bốn, tìm theo số phòng do Trương Minh Thắng nói, nhanh chóng tìm được căn phòng này. Hai người bọn họ đưa lổ tai kề sát vào cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nhạc, tuy rằng không biết bên trong có bao nhiêu người, nhưng mà, các nàng tin tưởng lời nói của Trương Minh Thắng, Tư Đồ Lượng ở bên trong, và còn những người khác mai phục ở trong.
"Rầm!"
Hai nàng đột nhiên giơ chân phải lên, đạp cái rầm vào cửa.
Cửa phòng làm sao mà chịu nổi hai đá của hai nàng? Một tiếng rầm phát ra, cái cửa ngã ụp xuống đất, những người bên trong cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng đứn gle6n.
"Các người là ai?" Một người có vẻ là vệ sĩ lên tiếng hỏi.
Trong phòng có tổng cục sáu người, nhưng ngoại trừ một người trung niên thì năm người còn lại đều có vẻ là vệ sĩ, xem ra, cũng có chút công phu, đứng ở hai bên trái phải người trung niên kia.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha kia dùng đôi mắt mê đắm của mình đánh giá Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết từ trên xuống dưới, không khỏi khen ngợi : "Kim Ngọc Thiên Đường đúng là Kim Ngọc Thiên D(ường, ngay cả cô nàng tuyệt sắc như vậy cũng có, bạo lực à? Ta thích, chỉ cần hai cô có thể làm cho tôi san3gkhoai1, tôi nhất định sẽ cho hai cô nhiều tiền boa!"
Ông ta còn tưởn rằng đây là hai cô gái do Kim Ngọc Thiên Đường gửi đến, rất là kích động, bắt đầu cởi đồ trên người ra, cái tâm lý muốn chinh phục hai nữ bạo lực này khiến cho ông ta như muốn điên lên. Ông ta cảm thấy rằng mình giống như là bá chủ thế giới vậy, nhanh chóng cởi quần dài ra, để lộ cái quần lót bên trong, và "vật thể lạ" ấy cũng đội lên rõ ràng, càng nhìn càng dữ tợn, và càng có vẻ rất lớn, giống như muốn xé rách quần lót chui ra vậy.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đều trợn tròn mắt.
Đây là chổ giam giữ Tư Đồ Lượng sao? Rõ ràng là một căn phòng bình thường.
Hai nàng liếc nhìn cái cục u lên giữa quần lót của người trung niên kia, mắc cở đến đỏ bừng mặt, khẽ gắt một tiếng, liền giơ chân ra, đồng thời đá vào đũng quần của ông ta.
"A..." Người trung niên kia kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy đũng quần, lui về sau vài bước, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt khó tin nhìn hai người, không biết các nàng vì sao lại đánh mình.
"Ông chủ... ông chủ... ngài sao thế?"
Những người vệ sĩ xung quanh đều biến sắc, nhanh chóng bước lại đỡ ông ta.
"Sao là sao? Con mẹ nó, hai con nhỏ này muốn lấy mạng của lão tử, tao muốn chơi chết mẹ hai con nhỏ này, bắt lấy chúng cho tao!"
Cơ mặt của người trung niên kia hầu như đã biến hình, nghiến răng kêu lên.
Những người vệ sĩ này đều đáp một tiến, xoay người lại, lao thẳng đến hướng của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết.
Bọn họ đều là vệ sĩ thông thường, đối phó với người thường thì còn dư dã, nhưng mà là sao mà là đối thủ của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết? Chưa đến một phút đồng hồ, cả đám người đã nằm một đống trên mặt đất, giống như cá chết vậy.
Tư Đồ Thụy Tuyết cắn chặt răng, tàn bạo kêu lên : "Cái tên mập chết tiệt này, dám gạt em, em nhất định phải giết chết hắn!"
"Hắn quả thật rất ghê tởm, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây trước đã, cẩn thận coi chừng bị bao vây!"
Nam Cung Vi cũng không bị lửa giận che hết lý trí, biết đây là chốn thị phi, vội vàng kéo đối phương chạy xuống lầu.
Nhưng mà, khi các nàng chạy đến lầu một, thì đã thấy hơn năm mươi người trung niên, đang đứng nhỏ to nghị luận cái gì đó, lúc nhìn thấy hai nàng, mắt của họ đều sáng lên, tấm tắc khen ngợi.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết mơ hồ cảm thấy chuyện này có vẻ không thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.