Chương 531: Vũ Điền Mỹ Tử
Yên Lộ Thương Mang
05/04/2013
Lâm Bắc Phàm làm sao biết được bản thân hắn đến đây lại làm dấy động lên sự xung đột giữa Nhật Chi Lưu và Nguyệt Chi Lưu, hơn nữa còn làm cho cuộc chiến của hai trường phái lâu đời đến hàng ngàn năm của nước Nhật này trở nên khốc liệt hơn, cuối cùng dẫn đến hậu quả là hai trường phái bị phá hoại nghiêm trọng từ đó làm cho cả nước Nhật bỗng chốc vô cùng hỗn loạn, dĩ nhiên đây cũng là chuyện về sau.
Lâm Bắc Phàm đi về căn nhà mà Tùng Tinh Vũ cung cấp cho hắn định nằm nghi ngơi một lúc dưỡng thần thì ai ngờ hắn vừa ngồi xuống, thì đã nghe thấy có tiếng gọi cửa. Lâm Bắc Phàm cũng cảm thắv hiếu kỳ, lể nào là hai cô ả Y Đẳng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử đến tìm mình ư? Cái này có vẻ không được hay ho cho lắm thì phải! Bây giờ mới hai giờ chiều, làm gì có chuyện lại làm chuyện đó vào lúc này cơ chứ? Lẽ nào mấy cô gái nước Nhật này lại hấp tấp vội vàng đến vậy? Nghĩ tới đây Lâm Bắc Phàm liền lắc đẩu ngao ngán đứng thẳng người dậy đi ra mờ cửa, nhưng ở trước cửa lúc này không phải là Y Đằng Thanh Tử, cũng chẳng phải là Tiểu Điền Anh Tử. mà là một cô gái người Nhật trạc tầm mười lăm mười sáu tuồi mặc một bộ quần áo Kimono màu trắng, gương mặt trắng hồng trông vô cùng thánh thiện dễ thương, có thể nói là một cô bé Lolly điền hình.
"Cô là...."Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn đối phương hiếu kỳ hỏi.
Cô nhóc thấy vậy liền nhoẻn miệng cười để lộ hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, xem ra sau này sẽ là một cỏ ả sắc nước hương trời đây, cô nhóc cúi người một cải rồi mĩm cười nói: "Anh là Lâm tiên sinh người Trung Quốc phải không? Tôi là Vũ Điền Mỹ Tử, là đệ tử của thầy Tùng Tinh! Lúc nãy nghe hai vị sư tỷ là Y Đẳng, Tiểu Điền nói rằng tiên sinh mới đến đây, vỉ vậy mà tôi xem xem anh trông thế nào, không ngờ người Trung Quốc các anh lại cao hon cả con trai người Nhật của chúng tôi!" Gương mặt của Vũ Điền Mỹ Tử ngước cao lên nhìn Lâm Bắc Phàm, ảnh mắt trong sáng lạ thường. Cô nhóc nói tiếng Trung có phẩn gượng gạo, không thề nào so bì được với Y Đẳng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử được. nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nghe hiểu được nội dung cảu nói của cô.
Lâm Bắc Phàm không biết rằng sau khi hắn đến Nhật thì nhưng câu chuyện về hắn đã được Nhật Chi Lưu truyền bá rộng rãi, hầu như ai cũng biết đến hắn, còn Vũ Điển Mỹ Tử Thì lại là đệ tử của Tùng Tinh Vũ, nên suốt ngày nghe đến tên tuổi cùng với những chiến tích của hắn như sét đánh ngang tai bây giờ nghe tin thần tượng của mình đến Nhật. thì dĩ nhiên là vô cùng sung sướng, bất kể tấtt cả một mình chạy đến đây để đươc gặp mặt Lâm Bắc Phàm.
“Tôi từ Trung Quốc tới, tôi họ Lâm, nhưng có phải là Lâm tiên sinh của cô không thì tôi không rõ!” Lâm Bắc Phàm nhìn cô nhóc Lolly xinh đẹp một cách mê mẩn
“Vậy anh đích thị là Lâm tiên sinh rồi, chúng tôi ai cũng đã nghe đến tên tuổi của anh, trong cuộc thi đánh bạc ở Las Vegas, anh mới chỉ lần đầu tham dự thôi mà đã được tiếng thần bài rồi! Anh phải biết rằng, không một người bình thường nào có thể có được thành tích lẫy lừng như anh cả!” Vũ Điền Mỹ Tử sau khi xác nhận đối phương chính là Lâm Bắc Phàm thì vô cùng sung sướng, nở một nụ cuơif tươi rói, rạng rỡ. Cô nhóc còn chủ động đi tới kéo lấy tay của Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng tôi có nhiều người rất hâm mộ và sùng bái anh, muốn bái anh làm sư phụ!”
"Hả? Bái tôi làm sư phụ?" Lâm Bác Phàm trợn tròn mắt lên hỏi: "Mấy người không phải là đệ tử của Tùng Tinh Vũ hay sao?" Lâm Bắc Phàm không muốn mang tiếng rút ruột người khác chút nào cả, hơn nữa bản thân hắn cũng làm gì có kỹ năng đánh bạc? Nếu như không có Tiểu Kim giúp đỡ thì e rằng ngay cả kỹ năng cơ bản nhất trong đánh bạc hắn cũng không biết, mà cái kiểu đến nhà người khác rồi giở trò rút ruột kiểu này không bị người ta đánh cho một trận mới lạ.
"Hi.. .hi. ..tôi nói đùa thôi!" Vũ Điền Mỹ Tử thấy bộ dạng của Lâm Bắc Phàm như vậy thì không nhịn được phì cười nói: "Người Nhật chúng tôi rất chú trọng việc bái sư phụ! Bất kỳ người nào sau khi bái sư phụ xong rồi thì không được phép bái người khác làm sư phụ nữa, ngoại trừ được sư phụ của mình cho phép ra, nếu không sẽ bị mang tiếng khinh sư diệt tồ, dĩ nhiên là còn phải chịu phạt nữa!"
Lâm Bắc Phàm nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, con nhóc Lolly này cũng táo bạo quá, đùa cợt mình cứ như quen lâu lắm rồi vậy, lẽ nào nó không sợ minh tức giận rồi giờ trò bệnh hoạn gì hành hạ nó hay sao? Hay là do hôm nay mình gặp may nên đối phương mới tin mình một cách hồ đồ như vậy?
"Lâm tiên sinh, anh làm sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai điều gì sao?" Vũ Điền Mỹ Tử chớp chóp đôi mắt to tròn thơ ngây của mình, trông như một con mèo con tội nghiệp xinh xắn bị bắt nạt, thấp giọng hỏi.
"Ồ! Không có!" Lâm Bắc Phàm thầm kinh hãi trong lòng. biểu lộ cảm xúc của con nhóc này sao mà vô đối thế nhi? Xem nó biểu diễn còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên Holywood nữa, lể nào nó là đứa trời sinh ra để làm điền viên phim cấp ba hay sao? Mình cho dù gặp rất nhiều người đẹp rồi, nhưng đối mặt với con nhóc này thì vẫn có cảm giác không muốn trút giận lên đẩu nó chút nào cả.
"Vậy tôi có thề vào trong phòng của anh được không?" Vũ Điền Mỹ Tử tuy ngoài miệng hòi vậy, nhưng cô bé đã nhanh tay kéo thẳng Lâm Bắc Phàm vào bên trong phòng của hắn.
"Lão đại! Mấy đứa người Nhật này thật chẳng chịu chơi tý nào cả! Chúng ta đến đây lâu
như thế rồi mà không đưa đến một cô em xinh đẹp nào để chúng ta thoải mái một chút gì cả! Em thấy chúng ta đừng giúp bọn chúng nữa, mẹ kiếp bọn bần tiện...! Giọng của Trương Minh Thắng bỗng nhiên từ cửa vọng tới.
Thân hình béo ục ịch của Trương Minh Thắng lật đật bước tới, miệng không ngừng lầu bầu, thật không thể tưởng nồi hắn vừa mới làm một chầu lâu như thế vói cô tiếp viên hàng không rồi mà sao vẫn còn sức đề tìm cô ả khác đề thoải mái? Nhưng khi Trương Minh Thắng vừa bước vào trong này thì hai mắt của hắn đã trợn ngược lẻn như muốn lộn tròng rơi xuống đất vậy.
"Mẹ kiếp! Lão đại bọn nó thật là quá đáng, bất công qua rồi đấy! Bọn chúng tặng anh một cô em Lolly xinh đẹp như thế này mà chẳng cho em cô nào cả, thật là khinh người quá quắt! Em phải đi tìm cái đứa gì gì Vũ ấy hỏi cho ra nhẽ mới được!" Trương Minh Thắng nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt dán chặt vào thân hình của Vũ Điền Mỹ Tử, cảm giác thấy một bộ phận nào đó trẽn cơ thề hắn đang ngóc dậy một cách mãnh liệt.
Lolly có rất nhiều điểm tốt, thán hình nhỏ gọn dễ chơi, ngày trước Trương Minh Thắng ờ Nam Thành cũng thích món này, hắn cũng đà từng nuôi hai em Lolly, thi thoảng rảnh rỗi có thề lấy hai đứa này ra mua vui, cảm nhận thản thể nhỏ gọn, mềm mại của chúng. Vậy nhưng hương vị Lollv của mấy em người Nhật thì hắn chưa được nếm qua bao giờ, lần này trông thấy trong phòng xuất hiện một em Lolly ngon hết chỗ chê thì hắn chi biết thầm oán trách thế gian bất công, nhân phẩm của mình tốt như thế tại sao ông trời lại cứ đối xử tàn ác với mình như vậy? Xem ra mình cũng phải cố mà học thêm ít kỹ năng đánh bạc, trờ thành một nhân vật hàng khủng, đến lúc đó cũng sẽ có vô vàn các em ùn ùn kéo đến, nào là Lolly, nào là tiếp viên hàng không, nào là y tá, cảnh sát.. ..muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vũ Điền Mỹ Tử nhìn Trương Minh Thắng cũng đủ biết là hắn ta đang có nhưng ý nghĩ dơ bẩn, đê tiện gì ở trong đầu rồi, nên cô bất giác lựng đò hai má đi thẳng đến trước mặt tên béo dẫm lên chân của hắn ta một cái đau điếng người. Trương Minh Thắng bất ngờ bị đạp vào chân như vậy thì kêu gào thảm thiết cứ như trời sập đến nơi rồi vậy.
"Cái gì thế? Có chuyện gì xẩy ra vậy?"
Mấy người làm trong khu biệt thự nghe thấy tiếng thét của Trương Minh Thắng vội vã chạy tới, thấy Trương Minh Thắng đang ôm chân nhảy cẫng lên như trúng tà, còn Vũ Điền Mỹ Tử thì đang nhìn tên béo với ánh mắt tức giận, thấy vậy, mấy đứa người làm cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì nữa.
"Mỹ Tử tiểu thư! xẩy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đứng đắn lên tiếng hỏi, bọn họ cũng biết hai người Trung Quốc này lả khách quý của tồ chức, không được phép đắc tội còn Vũ Điền Mỹ Tử lại là đệ tử đắc lực của Tùng Tinh Vù cũng không thể làm khó dễ, cả hai ben không được phép đắc tộ bên nào, nên người đàn ông trung niên mới đứng ra làm người trung hòa ờ giữa.
Vũ Điền Mỹ Tử nghe vậy liền trợn mắt nhìn Trương Minh Thắng nói: “Không có gì, vị tiên sinh này vừa đưa chân đá lên tường mà thôi!”
Cả đám người giúp việc nghe vậy thì đều kinh ngạc nhìn Trương Minh Thăng, tên béo này đá chân vào tường? Tên béo này bị làm sao vậy? Tự nhiên đá vào tường làm cái gì? Hâm à? Vậy nhưng đây không phải là chuyện mà bọn họ quan tâm, hơn nưa bọn họ cũng đã ngầm hiểu ẩn tình bên trong sự việc, biết mình không thể giải quyết được gì, nên tất cả chi biết gật đẩu rồi lần lượt quay đi, ai về làm việc người đó.
Trương Minh Thắng ôm chân một lúc lâu sau thì mới cảm thấy hết đau, lấm lét nhìn Vũ Điền Mỹ Tử nói: "Con gái bây giờ sao mả thích bạo lực thế nhi? Hết Y Đẳng Thanh Từ, Tiểu Điền Anh Tử giờ lại đến cái con bé này, cái gì mà Mỹ Tử ấy nhỉ.... Xem ra người Nhật chẳng có em nào gọi là nữ tính cả...!"
"Anh nói cái gì hà?" Vũ Điền Mỹ Tử trừng mắt lên nhìn Trương Minh Thắng bất mãn
nói.
"A... Tôi không nói gì cả, ha ha ha!" Trương Minh Thắng cười nịnh nói.
Vũ Điền Mỹ Tử cũng nghe nói bên cạnh Lâm Bắc Phàm có một tên béo. Tên béo này chẳng có tài cản gì cả, chi biết chơi bời trác táng, gái gú ** thoa, nên cô sau khi trừng mắt với tên béo này xong thì chi hừ lên một cái rồi mặc kệ đối phương, không muốn đề ý thêm đến tên béo một chút nào nữa, cô quay sang ôm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm thánh thiện mĩm cười nũng nịu nói: "Lâm tiên sinh! Các anh đã tói Nhật rồi thì hãy để cho chúng tôi đưa các anh đi thăm thú nơi đây một chút được không? Tokyo có rất nhiều nơi vui chơi giải trí, các anh chắc chắn sẽ thích cho mà xem...!" Giọng nói của Vũ Điền Mỹ Tử hạ thấp xuống, dường như không muốn cho tên béo Trương Minh Thắng nghe thấy. Cô chi mong tên béo cút đi cho khuất mắt, để cô được ở bên thần tượng của mình một cách thoải mái.
"ờ....! Tôi cũng muốn đi ra ngoài một chút!” Trương Minh Thắng tai thính nghe thấy lập tức vui sướng hưởng ứng nói: "Nghe nói Tokyo người đẹp vô số, lại rất phóng khoáng, dễ dãi! Đã thế mấy em lại toàn sống ở gần biển da đẹp mê hồn, chi cẩn vẫy tay một cái thôi là có một đống em bám theo rồi ha ha chủng ta cùng đi chơi vui đây. ..À, ờ...! Tôi có nói gì đâu cơ chứ?" Trương Minh Thắng bỗng nhiên trông thấy ánh mắt sắc lạnh của Vũ Điền Mỹ Tử thì lập tức ngậm miệng lại, hắn không muốn gây sự với cô em Lollỵ này chút nào, nói cho cùng thì đây cũng là địa bàn của người ta, nếu người ta muốn làm thịt mình thì dề như trờ bàn tay vậy.
Vũ Điền Mỹ Tử thấy vậy cũng chi hừ lên một tiếng nói: "Lâm tiên sinh vĩ đại như vậy, sao lại có con ký sinh trùng đê tiện như vậy ờ bên cạnh nhỉ?"
"Tôi? Tôi thì làm sao chứ hả? Đàn ông thích đàn bà thì có gì là sai chứ, lẽ nào tôi không được phép yêu thích các em xinh đẹp sao? Lẽ nào đàn ông thì phải yêu thích đản ông, đàn bà yêu thích đàn bà mới được hay sao? Hơn nữa, bên mình lão đại đàn bà nhiều như vậy sao lại vĩ đại được?" Trương Minh Thắng bức xúc phản bác lại.
"Lâm tiên sinh là một người vĩ đại nên bên cạnh có nhiều phụ nữ là điều đương nhiên rồi, anh ấy là người rất có sức hút, tôi tin rằng bất kể người phụ nữ nào khi gặp được Lâm tiên sinh đều đem lòng yêu anh ấy ngay. Còn như anh hả...! Anh dị dạng bất bình thường lắm...!" Vũ Điền Mỹ Tử vặc lại.
“.....................” Trương Minh Thắng tức đến độ không biết nói gì cho phải nữa.
Lâm Bắc Phàm đi về căn nhà mà Tùng Tinh Vũ cung cấp cho hắn định nằm nghi ngơi một lúc dưỡng thần thì ai ngờ hắn vừa ngồi xuống, thì đã nghe thấy có tiếng gọi cửa. Lâm Bắc Phàm cũng cảm thắv hiếu kỳ, lể nào là hai cô ả Y Đẳng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử đến tìm mình ư? Cái này có vẻ không được hay ho cho lắm thì phải! Bây giờ mới hai giờ chiều, làm gì có chuyện lại làm chuyện đó vào lúc này cơ chứ? Lẽ nào mấy cô gái nước Nhật này lại hấp tấp vội vàng đến vậy? Nghĩ tới đây Lâm Bắc Phàm liền lắc đẩu ngao ngán đứng thẳng người dậy đi ra mờ cửa, nhưng ở trước cửa lúc này không phải là Y Đằng Thanh Tử, cũng chẳng phải là Tiểu Điền Anh Tử. mà là một cô gái người Nhật trạc tầm mười lăm mười sáu tuồi mặc một bộ quần áo Kimono màu trắng, gương mặt trắng hồng trông vô cùng thánh thiện dễ thương, có thể nói là một cô bé Lolly điền hình.
"Cô là...."Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn đối phương hiếu kỳ hỏi.
Cô nhóc thấy vậy liền nhoẻn miệng cười để lộ hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, xem ra sau này sẽ là một cỏ ả sắc nước hương trời đây, cô nhóc cúi người một cải rồi mĩm cười nói: "Anh là Lâm tiên sinh người Trung Quốc phải không? Tôi là Vũ Điền Mỹ Tử, là đệ tử của thầy Tùng Tinh! Lúc nãy nghe hai vị sư tỷ là Y Đẳng, Tiểu Điền nói rằng tiên sinh mới đến đây, vỉ vậy mà tôi xem xem anh trông thế nào, không ngờ người Trung Quốc các anh lại cao hon cả con trai người Nhật của chúng tôi!" Gương mặt của Vũ Điền Mỹ Tử ngước cao lên nhìn Lâm Bắc Phàm, ảnh mắt trong sáng lạ thường. Cô nhóc nói tiếng Trung có phẩn gượng gạo, không thề nào so bì được với Y Đẳng Thanh Tử và Tiều Điền Anh Tử được. nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nghe hiểu được nội dung cảu nói của cô.
Lâm Bắc Phàm không biết rằng sau khi hắn đến Nhật thì nhưng câu chuyện về hắn đã được Nhật Chi Lưu truyền bá rộng rãi, hầu như ai cũng biết đến hắn, còn Vũ Điển Mỹ Tử Thì lại là đệ tử của Tùng Tinh Vũ, nên suốt ngày nghe đến tên tuổi cùng với những chiến tích của hắn như sét đánh ngang tai bây giờ nghe tin thần tượng của mình đến Nhật. thì dĩ nhiên là vô cùng sung sướng, bất kể tấtt cả một mình chạy đến đây để đươc gặp mặt Lâm Bắc Phàm.
“Tôi từ Trung Quốc tới, tôi họ Lâm, nhưng có phải là Lâm tiên sinh của cô không thì tôi không rõ!” Lâm Bắc Phàm nhìn cô nhóc Lolly xinh đẹp một cách mê mẩn
“Vậy anh đích thị là Lâm tiên sinh rồi, chúng tôi ai cũng đã nghe đến tên tuổi của anh, trong cuộc thi đánh bạc ở Las Vegas, anh mới chỉ lần đầu tham dự thôi mà đã được tiếng thần bài rồi! Anh phải biết rằng, không một người bình thường nào có thể có được thành tích lẫy lừng như anh cả!” Vũ Điền Mỹ Tử sau khi xác nhận đối phương chính là Lâm Bắc Phàm thì vô cùng sung sướng, nở một nụ cuơif tươi rói, rạng rỡ. Cô nhóc còn chủ động đi tới kéo lấy tay của Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng tôi có nhiều người rất hâm mộ và sùng bái anh, muốn bái anh làm sư phụ!”
"Hả? Bái tôi làm sư phụ?" Lâm Bác Phàm trợn tròn mắt lên hỏi: "Mấy người không phải là đệ tử của Tùng Tinh Vũ hay sao?" Lâm Bắc Phàm không muốn mang tiếng rút ruột người khác chút nào cả, hơn nữa bản thân hắn cũng làm gì có kỹ năng đánh bạc? Nếu như không có Tiểu Kim giúp đỡ thì e rằng ngay cả kỹ năng cơ bản nhất trong đánh bạc hắn cũng không biết, mà cái kiểu đến nhà người khác rồi giở trò rút ruột kiểu này không bị người ta đánh cho một trận mới lạ.
"Hi.. .hi. ..tôi nói đùa thôi!" Vũ Điền Mỹ Tử thấy bộ dạng của Lâm Bắc Phàm như vậy thì không nhịn được phì cười nói: "Người Nhật chúng tôi rất chú trọng việc bái sư phụ! Bất kỳ người nào sau khi bái sư phụ xong rồi thì không được phép bái người khác làm sư phụ nữa, ngoại trừ được sư phụ của mình cho phép ra, nếu không sẽ bị mang tiếng khinh sư diệt tồ, dĩ nhiên là còn phải chịu phạt nữa!"
Lâm Bắc Phàm nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, con nhóc Lolly này cũng táo bạo quá, đùa cợt mình cứ như quen lâu lắm rồi vậy, lẽ nào nó không sợ minh tức giận rồi giờ trò bệnh hoạn gì hành hạ nó hay sao? Hay là do hôm nay mình gặp may nên đối phương mới tin mình một cách hồ đồ như vậy?
"Lâm tiên sinh, anh làm sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai điều gì sao?" Vũ Điền Mỹ Tử chớp chóp đôi mắt to tròn thơ ngây của mình, trông như một con mèo con tội nghiệp xinh xắn bị bắt nạt, thấp giọng hỏi.
"Ồ! Không có!" Lâm Bắc Phàm thầm kinh hãi trong lòng. biểu lộ cảm xúc của con nhóc này sao mà vô đối thế nhi? Xem nó biểu diễn còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên Holywood nữa, lể nào nó là đứa trời sinh ra để làm điền viên phim cấp ba hay sao? Mình cho dù gặp rất nhiều người đẹp rồi, nhưng đối mặt với con nhóc này thì vẫn có cảm giác không muốn trút giận lên đẩu nó chút nào cả.
"Vậy tôi có thề vào trong phòng của anh được không?" Vũ Điền Mỹ Tử tuy ngoài miệng hòi vậy, nhưng cô bé đã nhanh tay kéo thẳng Lâm Bắc Phàm vào bên trong phòng của hắn.
"Lão đại! Mấy đứa người Nhật này thật chẳng chịu chơi tý nào cả! Chúng ta đến đây lâu
như thế rồi mà không đưa đến một cô em xinh đẹp nào để chúng ta thoải mái một chút gì cả! Em thấy chúng ta đừng giúp bọn chúng nữa, mẹ kiếp bọn bần tiện...! Giọng của Trương Minh Thắng bỗng nhiên từ cửa vọng tới.
Thân hình béo ục ịch của Trương Minh Thắng lật đật bước tới, miệng không ngừng lầu bầu, thật không thể tưởng nồi hắn vừa mới làm một chầu lâu như thế vói cô tiếp viên hàng không rồi mà sao vẫn còn sức đề tìm cô ả khác đề thoải mái? Nhưng khi Trương Minh Thắng vừa bước vào trong này thì hai mắt của hắn đã trợn ngược lẻn như muốn lộn tròng rơi xuống đất vậy.
"Mẹ kiếp! Lão đại bọn nó thật là quá đáng, bất công qua rồi đấy! Bọn chúng tặng anh một cô em Lolly xinh đẹp như thế này mà chẳng cho em cô nào cả, thật là khinh người quá quắt! Em phải đi tìm cái đứa gì gì Vũ ấy hỏi cho ra nhẽ mới được!" Trương Minh Thắng nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt dán chặt vào thân hình của Vũ Điền Mỹ Tử, cảm giác thấy một bộ phận nào đó trẽn cơ thề hắn đang ngóc dậy một cách mãnh liệt.
Lolly có rất nhiều điểm tốt, thán hình nhỏ gọn dễ chơi, ngày trước Trương Minh Thắng ờ Nam Thành cũng thích món này, hắn cũng đà từng nuôi hai em Lolly, thi thoảng rảnh rỗi có thề lấy hai đứa này ra mua vui, cảm nhận thản thể nhỏ gọn, mềm mại của chúng. Vậy nhưng hương vị Lollv của mấy em người Nhật thì hắn chưa được nếm qua bao giờ, lần này trông thấy trong phòng xuất hiện một em Lolly ngon hết chỗ chê thì hắn chi biết thầm oán trách thế gian bất công, nhân phẩm của mình tốt như thế tại sao ông trời lại cứ đối xử tàn ác với mình như vậy? Xem ra mình cũng phải cố mà học thêm ít kỹ năng đánh bạc, trờ thành một nhân vật hàng khủng, đến lúc đó cũng sẽ có vô vàn các em ùn ùn kéo đến, nào là Lolly, nào là tiếp viên hàng không, nào là y tá, cảnh sát.. ..muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vũ Điền Mỹ Tử nhìn Trương Minh Thắng cũng đủ biết là hắn ta đang có nhưng ý nghĩ dơ bẩn, đê tiện gì ở trong đầu rồi, nên cô bất giác lựng đò hai má đi thẳng đến trước mặt tên béo dẫm lên chân của hắn ta một cái đau điếng người. Trương Minh Thắng bất ngờ bị đạp vào chân như vậy thì kêu gào thảm thiết cứ như trời sập đến nơi rồi vậy.
"Cái gì thế? Có chuyện gì xẩy ra vậy?"
Mấy người làm trong khu biệt thự nghe thấy tiếng thét của Trương Minh Thắng vội vã chạy tới, thấy Trương Minh Thắng đang ôm chân nhảy cẫng lên như trúng tà, còn Vũ Điền Mỹ Tử thì đang nhìn tên béo với ánh mắt tức giận, thấy vậy, mấy đứa người làm cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì nữa.
"Mỹ Tử tiểu thư! xẩy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đứng đắn lên tiếng hỏi, bọn họ cũng biết hai người Trung Quốc này lả khách quý của tồ chức, không được phép đắc tội còn Vũ Điền Mỹ Tử lại là đệ tử đắc lực của Tùng Tinh Vù cũng không thể làm khó dễ, cả hai ben không được phép đắc tộ bên nào, nên người đàn ông trung niên mới đứng ra làm người trung hòa ờ giữa.
Vũ Điền Mỹ Tử nghe vậy liền trợn mắt nhìn Trương Minh Thắng nói: “Không có gì, vị tiên sinh này vừa đưa chân đá lên tường mà thôi!”
Cả đám người giúp việc nghe vậy thì đều kinh ngạc nhìn Trương Minh Thăng, tên béo này đá chân vào tường? Tên béo này bị làm sao vậy? Tự nhiên đá vào tường làm cái gì? Hâm à? Vậy nhưng đây không phải là chuyện mà bọn họ quan tâm, hơn nưa bọn họ cũng đã ngầm hiểu ẩn tình bên trong sự việc, biết mình không thể giải quyết được gì, nên tất cả chi biết gật đẩu rồi lần lượt quay đi, ai về làm việc người đó.
Trương Minh Thắng ôm chân một lúc lâu sau thì mới cảm thấy hết đau, lấm lét nhìn Vũ Điền Mỹ Tử nói: "Con gái bây giờ sao mả thích bạo lực thế nhi? Hết Y Đẳng Thanh Từ, Tiểu Điền Anh Tử giờ lại đến cái con bé này, cái gì mà Mỹ Tử ấy nhỉ.... Xem ra người Nhật chẳng có em nào gọi là nữ tính cả...!"
"Anh nói cái gì hà?" Vũ Điền Mỹ Tử trừng mắt lên nhìn Trương Minh Thắng bất mãn
nói.
"A... Tôi không nói gì cả, ha ha ha!" Trương Minh Thắng cười nịnh nói.
Vũ Điền Mỹ Tử cũng nghe nói bên cạnh Lâm Bắc Phàm có một tên béo. Tên béo này chẳng có tài cản gì cả, chi biết chơi bời trác táng, gái gú ** thoa, nên cô sau khi trừng mắt với tên béo này xong thì chi hừ lên một cái rồi mặc kệ đối phương, không muốn đề ý thêm đến tên béo một chút nào nữa, cô quay sang ôm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm thánh thiện mĩm cười nũng nịu nói: "Lâm tiên sinh! Các anh đã tói Nhật rồi thì hãy để cho chúng tôi đưa các anh đi thăm thú nơi đây một chút được không? Tokyo có rất nhiều nơi vui chơi giải trí, các anh chắc chắn sẽ thích cho mà xem...!" Giọng nói của Vũ Điền Mỹ Tử hạ thấp xuống, dường như không muốn cho tên béo Trương Minh Thắng nghe thấy. Cô chi mong tên béo cút đi cho khuất mắt, để cô được ở bên thần tượng của mình một cách thoải mái.
"ờ....! Tôi cũng muốn đi ra ngoài một chút!” Trương Minh Thắng tai thính nghe thấy lập tức vui sướng hưởng ứng nói: "Nghe nói Tokyo người đẹp vô số, lại rất phóng khoáng, dễ dãi! Đã thế mấy em lại toàn sống ở gần biển da đẹp mê hồn, chi cẩn vẫy tay một cái thôi là có một đống em bám theo rồi ha ha chủng ta cùng đi chơi vui đây. ..À, ờ...! Tôi có nói gì đâu cơ chứ?" Trương Minh Thắng bỗng nhiên trông thấy ánh mắt sắc lạnh của Vũ Điền Mỹ Tử thì lập tức ngậm miệng lại, hắn không muốn gây sự với cô em Lollỵ này chút nào, nói cho cùng thì đây cũng là địa bàn của người ta, nếu người ta muốn làm thịt mình thì dề như trờ bàn tay vậy.
Vũ Điền Mỹ Tử thấy vậy cũng chi hừ lên một tiếng nói: "Lâm tiên sinh vĩ đại như vậy, sao lại có con ký sinh trùng đê tiện như vậy ờ bên cạnh nhỉ?"
"Tôi? Tôi thì làm sao chứ hả? Đàn ông thích đàn bà thì có gì là sai chứ, lẽ nào tôi không được phép yêu thích các em xinh đẹp sao? Lẽ nào đàn ông thì phải yêu thích đản ông, đàn bà yêu thích đàn bà mới được hay sao? Hơn nữa, bên mình lão đại đàn bà nhiều như vậy sao lại vĩ đại được?" Trương Minh Thắng bức xúc phản bác lại.
"Lâm tiên sinh là một người vĩ đại nên bên cạnh có nhiều phụ nữ là điều đương nhiên rồi, anh ấy là người rất có sức hút, tôi tin rằng bất kể người phụ nữ nào khi gặp được Lâm tiên sinh đều đem lòng yêu anh ấy ngay. Còn như anh hả...! Anh dị dạng bất bình thường lắm...!" Vũ Điền Mỹ Tử vặc lại.
“.....................” Trương Minh Thắng tức đến độ không biết nói gì cho phải nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.