Chương 67: Nhớ em
Tiêu Tiêu Sara
07/11/2022
Tĩnh lặng, tối mịt, cô đơn, độc bước, vô tình tạo nên một làn sóng lạnh
giá trong lòng Lộ Quân Dao, toàn thân cô run rẩy, hướng mắt nhìn ra mặt
biển cả mênh mông, làn váy tung bay nhè nhẹ trong cơn gió chợt lướt qua, mái tóc nâu vàng rối bời che lấp đi nửa gương mặt kiều diễm, không thể
không thừa nhận, đôi mắt cô như ánh nhật nguyệt sáng trong, luôn thanh
thuần và lung linh trong màn đêm đáng sợ.
Cảm nhận thấy hơi ấm toả ra từ phía sau, là nhịp thở nam tính quen thuộc, một giây kế tiếp, tấm áo choàng được khoác lên vai cô, theo bản năng cô ngoái đầu lại nhìn, đôi môi anh đào hé lên nụ cười rạng rỡ.
“Sao anh lại tới?”
Thanh âm ngọt ngào như dòng sữa đặc chảy vào trái tim Lăng Trạch Hàm, nhè nhẹ ôm lấy cô từ đằng sau, hôn lên làn tóc mềm, ghé sát bên vành tai cô thầm thì.
“Nhớ em.”
Giọng anh như tiếng dương cầm sâu lắng, từ tính lại ổn định, như nguồn linh lực dồi dào, khiến Lộ Quân Dao không thể cưỡng lại, mà sà mình vào bên trong đó.
“Điêu, chúng ta mới xa nhau chưa tới mười phút cơ mà.”
Nhếch môi cười nhẹ, nụ cười mang theo hơi ấm xông thẳng vào lòng, không thể không thừa nhận, nụ cười của Quân Dao khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là biển, là trời còn phải mê say, đừng nói gì là người trần mắt thịt như anh.
“Đối với anh, một giây xa em như một thế kỉ đằng đẵng trôi qua, chỉ một phút đã khiến anh phát điên, chứ đừng nói là mười phút.”
Sâu trong đáy mắt anh là sự thâm tình và dịu dàng, cô không thể không thừa nhận, nó có khả năng hút kiệt linh hồn, khiến thần thức người ta điên đảo, chỉ muốn chìm vào, tuyệt nhiên không cách nào thoát ra được.
Đắm đuối nhìn, luồng hơi ấm phảng phất trong miền trời mênh mông, tạo nên một không gian lãng mạn và nên thơ, một giây kế tiếp, chầm chậm chạm môi, cuồng bạo xâu xé. Nói thật lòng, cách hôn của anh luôn được nguỵ trang kín đáo trong dáng dấp mới mẻ, đem đến cho cô cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, khiến khao khát muốn có được trong cô vùng vẫy quyết liệt, như dã thú khát máu điên loạn săn mồi, đó cũng là lúc, bản lĩnh đàn ông của anh trồi lên mạnh mẽ.
“Á…”
Hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, giật mình vì bế lên, cảm giác nóng ran đã lan toả đi khắp cơ thể cô.
“Anh làm gì thế? Mau buông em xuống.”
“Không buông.”
Ngại ngùng đỏ mặt, Lộ Quân Dao như gái mới yêu, e ấp trong bờ ngực rộng săn chắc của anh, thi thoảng lại vùi đầu trêu chọc, ý muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh, lúc ấy, bước chân của anh như điên loạn, tốc độ nhanh đến chóng mặt, hi vọng sớm lên tới phòng, để làm việc cần làm.
Hai tiếng “rầm” liên tiếp, mở cửa rồi liền đóng cửa, một giây kế tiếp, Lộ Quân Dao được đặt nằm trên giường, Lăng Trạch Hàm như sói hoang lao tới, nhanh như một cơn gió, thân thể nặng nề đã đè nặng lên người cô.
“Trạch Hàm… Em… em còn chưa tắm! Á… ưm.. ớ…”
Thình lình anh chọc sâu vào trong người cô, không “màn dạo đầu”, thô bạo đến thế, cô thực căm ghét người đàn ông trước mặt, anh làm cô đau.
Mỗi khi mở miệng định lên tiếng, lại không ngờ phát ra âm thanh rên rỉ, điều đó khiến Lộ Quân Dao muối mặt, không biết dấu sự ngại ngùng vào đâu!
Chết tiệt! Cô bị làm sao thế chứ!
Chưa bao giờ cô lại hám giai như hiện tại.
Cô thừa nhận là bản thân chưa từng mê luyến đàn ông, nhưng, đối với anh thì khác, cứ điên dại đắm chìm, như bị bỏ bùa chú, không cách nào thanh tỉnh. Cảm giác đau điếng ê ẩm, nhưng mỗi tiếng phát ra lại là sung sướng, rất muốn cắn chặt môi để ngăn cản, nhưng dường như anh lại không cho phép, bờ môi mềm của anh liên tục hôn, thi thoảng bất ngờ nới lỏng, khiến cô không kịp trở tay, vô thức mà phát ra tiếng dục vọng.
Trong màn đêm đen kịt, Lăng Trạch Hàm như dã thú xâu xé con mồi suốt cả tối, tiếng rên âm ỉ của cô cứ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Sáng hôm sau…
Tia nắng vàng he giọi vào từ khe cửa, phảng phất trên gương mặt kiều diễm đang nhắm nghiền mắt say ngủ, càng làm toát lên sắc đẹp hoàn mỹ, trong trẻo như sương mai của cô.
Anh dùng tay gối đầu, nghiêng người về phía cô, say mê ngắm nghía, cũng không phải lần đầu tiên gặp gỡ, đâu phải chưa từng nằm cạnh, nhưng cảm giác của anh sao lại mới lạ tới như thế, phải thừa nhận rằng, sự quyến rũ của cô thành công làm vật quý của anh ngóc đầu, cảm giác bụng dưới nóng ran.
Chết tiệt! Đã hoạt động suốt cả đêm rồi mà vẫn chưa đủ sao?
Cảm nhận được vật cứng đang chà sát trên người mình, Lộ Quân Dao tỉnh giấc, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.
“Em không còn sức nữa đâu!”
Dáng vẻ yếu ớt vì mệt mỏi của cô khiến lòng anh trồi lên chút xót xa, dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, dùng sự ôn nhu vỗ về.
“Không chọc em nữa! Ngủ thêm lát nữa đi.”
Hai tiếng sau, tại nhà hàng Nhật…
Cặp trai gái phơi phới nắm tay nhau đi từ cửa vào, đột nhiên có hai cô gái chạy tới, ngại ngùng hỏi:
“Anh chị là cặp đôi phù thuỷ stylist nổi tiếng, Lăng Trạch Hàm và Lộ Quân Dao sao?”
Bất ngờ liếc nhìn nhau, một giây kế tiếp, Lộ Quân Dao đành lên tiếng hỏi ngược:
“Hai em là?…”
Mỉm cười nhẹ, một trong hai cô gái hí hửng đáp lại, chất vọng trong veo như tiếng nước chảy, đôi mắt sắng quắt loé lên tia ngưỡng mộ và chân thành.
“À… bọn em là fan hâm mộ của hai người. Nói thực, em cảm thấy anh chị rất đẹp đôi, khi phối hợp stylist lại vô cùng hoà hợp, em biết những lời đồn trên mạng đều vô căn cứ, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi xâu xé chuyện riêng của người khác. Ly hôn rồi tái hợp thì sao chứ! Em vẫn mãi mãi ủng hộ hai người.”
Hé lên nụ cười tươi tắn, lòng Lộ Quân Dao nở rộ, giây phút ấy khiến cô hiểu ra, fan hâm mộ còn tin tưởng và hết mực ủng hộ cô như thế, thì vì sao cô phải chùn bước, cô đâu làm gì sai, hơn nữa phải chứng minh cho đám anh hùng bàn phím kia biết được, là cô đi được tới ngày hôm nay đều nhờ vào thực lực, kể cả việc chiếm được trái tim anh.
“Cảm ơn…” Ẩn duật sau lời nói là chút nghẹn ngào, nhưng thâm tâm nhẹ nhõm hẳn.
Không bỏ lỡ cơ hội hiếm có, hai fan nữ lập tức xin chụp hình chung với thần tượng. Tuy họ không phải là diễn viên nổi tiếng, nhưng cũng được xem là một cặp đôi stylist có danh trong giới, vì vậy việc có fan cũng không có gì là lạ.
“Có thể cho em chụp chung với hai người một bức hình không?”
“Được chứ!”
Cảm nhận thấy hơi ấm toả ra từ phía sau, là nhịp thở nam tính quen thuộc, một giây kế tiếp, tấm áo choàng được khoác lên vai cô, theo bản năng cô ngoái đầu lại nhìn, đôi môi anh đào hé lên nụ cười rạng rỡ.
“Sao anh lại tới?”
Thanh âm ngọt ngào như dòng sữa đặc chảy vào trái tim Lăng Trạch Hàm, nhè nhẹ ôm lấy cô từ đằng sau, hôn lên làn tóc mềm, ghé sát bên vành tai cô thầm thì.
“Nhớ em.”
Giọng anh như tiếng dương cầm sâu lắng, từ tính lại ổn định, như nguồn linh lực dồi dào, khiến Lộ Quân Dao không thể cưỡng lại, mà sà mình vào bên trong đó.
“Điêu, chúng ta mới xa nhau chưa tới mười phút cơ mà.”
Nhếch môi cười nhẹ, nụ cười mang theo hơi ấm xông thẳng vào lòng, không thể không thừa nhận, nụ cười của Quân Dao khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là biển, là trời còn phải mê say, đừng nói gì là người trần mắt thịt như anh.
“Đối với anh, một giây xa em như một thế kỉ đằng đẵng trôi qua, chỉ một phút đã khiến anh phát điên, chứ đừng nói là mười phút.”
Sâu trong đáy mắt anh là sự thâm tình và dịu dàng, cô không thể không thừa nhận, nó có khả năng hút kiệt linh hồn, khiến thần thức người ta điên đảo, chỉ muốn chìm vào, tuyệt nhiên không cách nào thoát ra được.
Đắm đuối nhìn, luồng hơi ấm phảng phất trong miền trời mênh mông, tạo nên một không gian lãng mạn và nên thơ, một giây kế tiếp, chầm chậm chạm môi, cuồng bạo xâu xé. Nói thật lòng, cách hôn của anh luôn được nguỵ trang kín đáo trong dáng dấp mới mẻ, đem đến cho cô cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, khiến khao khát muốn có được trong cô vùng vẫy quyết liệt, như dã thú khát máu điên loạn săn mồi, đó cũng là lúc, bản lĩnh đàn ông của anh trồi lên mạnh mẽ.
“Á…”
Hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, giật mình vì bế lên, cảm giác nóng ran đã lan toả đi khắp cơ thể cô.
“Anh làm gì thế? Mau buông em xuống.”
“Không buông.”
Ngại ngùng đỏ mặt, Lộ Quân Dao như gái mới yêu, e ấp trong bờ ngực rộng săn chắc của anh, thi thoảng lại vùi đầu trêu chọc, ý muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh, lúc ấy, bước chân của anh như điên loạn, tốc độ nhanh đến chóng mặt, hi vọng sớm lên tới phòng, để làm việc cần làm.
Hai tiếng “rầm” liên tiếp, mở cửa rồi liền đóng cửa, một giây kế tiếp, Lộ Quân Dao được đặt nằm trên giường, Lăng Trạch Hàm như sói hoang lao tới, nhanh như một cơn gió, thân thể nặng nề đã đè nặng lên người cô.
“Trạch Hàm… Em… em còn chưa tắm! Á… ưm.. ớ…”
Thình lình anh chọc sâu vào trong người cô, không “màn dạo đầu”, thô bạo đến thế, cô thực căm ghét người đàn ông trước mặt, anh làm cô đau.
Mỗi khi mở miệng định lên tiếng, lại không ngờ phát ra âm thanh rên rỉ, điều đó khiến Lộ Quân Dao muối mặt, không biết dấu sự ngại ngùng vào đâu!
Chết tiệt! Cô bị làm sao thế chứ!
Chưa bao giờ cô lại hám giai như hiện tại.
Cô thừa nhận là bản thân chưa từng mê luyến đàn ông, nhưng, đối với anh thì khác, cứ điên dại đắm chìm, như bị bỏ bùa chú, không cách nào thanh tỉnh. Cảm giác đau điếng ê ẩm, nhưng mỗi tiếng phát ra lại là sung sướng, rất muốn cắn chặt môi để ngăn cản, nhưng dường như anh lại không cho phép, bờ môi mềm của anh liên tục hôn, thi thoảng bất ngờ nới lỏng, khiến cô không kịp trở tay, vô thức mà phát ra tiếng dục vọng.
Trong màn đêm đen kịt, Lăng Trạch Hàm như dã thú xâu xé con mồi suốt cả tối, tiếng rên âm ỉ của cô cứ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Sáng hôm sau…
Tia nắng vàng he giọi vào từ khe cửa, phảng phất trên gương mặt kiều diễm đang nhắm nghiền mắt say ngủ, càng làm toát lên sắc đẹp hoàn mỹ, trong trẻo như sương mai của cô.
Anh dùng tay gối đầu, nghiêng người về phía cô, say mê ngắm nghía, cũng không phải lần đầu tiên gặp gỡ, đâu phải chưa từng nằm cạnh, nhưng cảm giác của anh sao lại mới lạ tới như thế, phải thừa nhận rằng, sự quyến rũ của cô thành công làm vật quý của anh ngóc đầu, cảm giác bụng dưới nóng ran.
Chết tiệt! Đã hoạt động suốt cả đêm rồi mà vẫn chưa đủ sao?
Cảm nhận được vật cứng đang chà sát trên người mình, Lộ Quân Dao tỉnh giấc, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.
“Em không còn sức nữa đâu!”
Dáng vẻ yếu ớt vì mệt mỏi của cô khiến lòng anh trồi lên chút xót xa, dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, dùng sự ôn nhu vỗ về.
“Không chọc em nữa! Ngủ thêm lát nữa đi.”
Hai tiếng sau, tại nhà hàng Nhật…
Cặp trai gái phơi phới nắm tay nhau đi từ cửa vào, đột nhiên có hai cô gái chạy tới, ngại ngùng hỏi:
“Anh chị là cặp đôi phù thuỷ stylist nổi tiếng, Lăng Trạch Hàm và Lộ Quân Dao sao?”
Bất ngờ liếc nhìn nhau, một giây kế tiếp, Lộ Quân Dao đành lên tiếng hỏi ngược:
“Hai em là?…”
Mỉm cười nhẹ, một trong hai cô gái hí hửng đáp lại, chất vọng trong veo như tiếng nước chảy, đôi mắt sắng quắt loé lên tia ngưỡng mộ và chân thành.
“À… bọn em là fan hâm mộ của hai người. Nói thực, em cảm thấy anh chị rất đẹp đôi, khi phối hợp stylist lại vô cùng hoà hợp, em biết những lời đồn trên mạng đều vô căn cứ, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi xâu xé chuyện riêng của người khác. Ly hôn rồi tái hợp thì sao chứ! Em vẫn mãi mãi ủng hộ hai người.”
Hé lên nụ cười tươi tắn, lòng Lộ Quân Dao nở rộ, giây phút ấy khiến cô hiểu ra, fan hâm mộ còn tin tưởng và hết mực ủng hộ cô như thế, thì vì sao cô phải chùn bước, cô đâu làm gì sai, hơn nữa phải chứng minh cho đám anh hùng bàn phím kia biết được, là cô đi được tới ngày hôm nay đều nhờ vào thực lực, kể cả việc chiếm được trái tim anh.
“Cảm ơn…” Ẩn duật sau lời nói là chút nghẹn ngào, nhưng thâm tâm nhẹ nhõm hẳn.
Không bỏ lỡ cơ hội hiếm có, hai fan nữ lập tức xin chụp hình chung với thần tượng. Tuy họ không phải là diễn viên nổi tiếng, nhưng cũng được xem là một cặp đôi stylist có danh trong giới, vì vậy việc có fan cũng không có gì là lạ.
“Có thể cho em chụp chung với hai người một bức hình không?”
“Được chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.