Chương 113
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
Ăn xong cây kẹo hồ lô, tâm tình của Tả Nhan cũng tốt hơn.
Nàng nhìn tới nhìn lui các loại đặc sản xung quanh, trừ bỏ tò mò cũng không có cái gì muốn mua.
Du An Lý nắm tay nàng, hai người hòa vào muôn hình du khách, tuy nhìn nổi bật, nhưng ở chỗ đông người như vậy cũng không có mấy người để ý tới.
"Không nghĩ tới, trái mùa còn sẽ có nhiều người như vậy."
Tả Nhan thuận miệng nói, ánh mắt quét qua một chỗ chụp ảnh trang phục cổ trang.
Du An Lý một tay đặt trong túi áo khoác, trả lời: "Nơi nhỏ, nên thoạt nhìn có vẻ nhiều người."
Đúng là như vậy.
Tả Nhan nhìn con đường phố ở nơi này, không quá nhiều đường phố mà là vô số con hẻm ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, chiếm cứ xung quanh khu phức hợp các tòa nhà trong thị trấn này. Một con sông chảy qua toàn bộ thị trấn, nước không sâu, nhưng có thể coi giống một thị trấn sông nước ở vùng Giang Nam.
Hai người cứ thế nắm tay nhau dạo phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những vật nhỏ có hứng thú --- phần lớn là những món ăn vặt ngon lành.
Tả Nhan dừng lại, Du An Lý tùy tay lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã QR để thanh toán, đi hết một đoạn đường, trên tay hai người trống trơn, nhưng bụng người nào đó lại tròn vo.
"Không thể ăn được nữa."
Tả Nhan sờ sờ bụng, nhìn Du An Lý, kỳ quái hỏi: "Sao chị không cản tôi a? Chờ lát nữa còn sẽ tập ăn hợp ăn cơm."
Chọn cơm trưa bên cạnh khách sạn, theo kinh nghiệm của đồng chí Trương Tiểu Mỹ, hẳn bên cạnh là một nơi tương đối hàng ngon giá rẻ. Khi Tả Nhan đặt địa điểm, đại khái đã xem các món ăn đặc trưng ở đó, xem đến nước miếng sắp chảy ra.
Hiện tại không tốt, dọc đường nàng đã ăn tất cả món ăn vặt khác, chỉ sợ cơm trưa ăn không nổi.
Mệt thảm.
Du An Lý giơ tay lên nhìn thời gian, ngữ khí bình tĩnh trả lời: "Em không cần ăn."
Tả Nhan, "...?"
Dựa vào cái gì!
Ta chỉ có thể làm việc mà không thể ăn cơm sao!
Thật quá đáng!
Du An Lý phớt lờ ánh mắt tức giận của nàng, lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cô nói, "Trưởng phòng Lưu, Tả Nhan giống như ăn hỏng bụng rồi, liên tục nôn mửa tiêu chảy..."
Mỗi từ Tả Nhan đều nghe rõ: "..."
"Ừm, đúng vậy, tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện, mọi người chơi trước đi, đến lúc đó tôi xem tình huống lại xử lý."
Tả Nhan chỉ trơ mắt nhìn cô lấy việc công làm việc tư nói dối gạt người, từ đầu đến cuối, trên mặt đều không có một chút sơ hở.
Cao thủ thế nhưng ở bên cạnh ta.
Tả Nhan cúp điện thoại, cất điện thoại trở lại túi áo khoác, thần sắc tự nhiên nắm tay nàng đi về phía trước.
Trước khi rời khỏi danh lam thắng cảnh cổ trấn, Tả Nhan vội vàng hỏi: "Chị sẽ không thực sự muốn đưa tôi đến bệnh viện đi?"
"Không phải em muốn tôi giúp sao?" Du An Lý lại nhắc nhở nàng "Giao dịch" lúc sáng.
Lúc này Tả Nhan mới phản ứng lại cô vừa gọi cuộc gọi kia là có ý tứ gì.
Sau khi giả bệnh, xác thực nàng không cần đi team building, bởi vì nàng không có việc gì phải bận. Lưu trình ở trong tay trưởng phòng Lưu, tất cả những thứ đã mua đều ở trong homestay.
Nhưng Tả Nhan không nghĩ tới "giúp" của Du An Lý lại đơn giản cùng thô bạo đến vậy.
Nàng muốn người này phụ một chút, miễn cho bản thân không quá bận bịu, kết quả người này trực tiếp mang cẩu đi.
- -- Quên đi, cẩu đều thông minh hơn nàng, vẫn là đừng nhục cẩu.
Tả Nhan đã linh cảm mình sẽ chật vật thêm một lần nữa.
Xác thật Du An Lý đã giúp nàng, cho nên dựa theo các điều khoản giao dịch, nàng phải nghe lời Du An Lý.
Ít nhất trước khi về nhà, Du An Lý muốn nàng làm gì, nàng đều phải nghe theo.
- -- nói giống như sau khi về nhà nàng có thể không nghe theo vậy.
Nhưng suy cho cùng, hiện tại Tả Nhan đã hiểu bàn tính của Du An Lý vẫn luôn đánh leng keng, ít nhất là hôm qua đã đánh.
Nếu không sẽ không thể giải thích được tại sao lại có taxi đợi bọn họ ở bãi đậu xe bên ngoài cổ trấn a!
Tả Nhan nhìn thấy taxi liền liếc mắt nhìn Du An Lý giống như không có việc gì, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh đi theo.
Tiểu ca tài xế là người có tính cách không thích nói chuyện hiếm thấy, vẫn giữ kênh radio trên xe, chăm tâm lái xe về phía trước.
Tả Nhan không biết muốn đi đâu, cũng không tiện hỏi Du An Lý trong xe, cho nên chỉ có thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ, chờ xe dừng lại.
Dù sao sau khi tới nơi sẽ biết.
Phần lớn các con đường trong khu danh thắng cảnh đều có tầm nhìn rộng, nhìn qua cửa kính xe đều tràn ngập cây xanh và các tòa nhà nằm rải rác, khung cảnh tuy không hiếm nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy tâm tình thoải mái.
Tả Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn nóng nảy mấy ngày nay chậm rãi bình phục.
Kể từ khi buộc phải tiếp quản công việc rườm rà, thời gian này Tả Nhan liền không được chút nghỉ ngơi.
Quá trình này đương nhiên là mệt mỏi, nhưng so với thân thể mệt mỏi, còn có rất nhiều nơi tự tiêu hao.
Tả Nhan vẫn luôn cảm thấy mình là một người vô dụng, không quá tầm thường, chỉ cần nói vừa lòng với hiện trạng, không quan tâm đến tầm thường, chủ nghĩ sáng nay có rượu sáng nay say.
Nhiệt tình lớn nhất đời nàng đều đã trao hết cho một người, cho nên thời điểm người này rời đi, cô cũng đều mang hết tất cả nhiệt tình cùng tình yêu rời đi.
Tả Nhan biết, này thật vô dụng.
Trên đời làm gì có ai rời đi ai liền sống không nổi.
Nàng cũng giống như vậy.
Mấy năm nay không trải qua sóng to gió lớn, bình bình an an mà sống.
Nhưng có một vài thứ sẽ không được tạo ra từ trống rỗng, mất đi chính là mất đi, cho dù văn học canh gà có truyền cảm hứng đến đâu, Tả Nhan cũng không đánh dậy nổi tinh thần đi tin, đi chấp hành.
Cái gì "yêu bản thân sẽ có người yêu ngươi", cái gì "Người càng ưu tú càng có quyền lựa chọn."
Mọi người đều hiểu đạo lý, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi.
Tả Nhan không trở thành "người ưu tú" kia, không phải vì nàng thực sự không thể, mà là vì nàng không còn động lực đó nữa.
Du An Lý đã sớm dùng sự thật đến dạy nàng, trong đại đa số việc, cô chỉ cần treo "cái bánh" trước mặt nàng, dụ hoặc nàng, để nàng nhìn nhưng không thể ăn mới có thể khiến nàng liều mạng tiến về phía trước.
Một khi mất đi "cái bánh" này, động lực tiến về phía trước sẽ biến mất.
Đương nhiên Tả Nhan biết, nếu yêu bản thân, nỗ lực trở nên càng ưu tú, chắc chắn sẽ có người chú ý đến nàng, do đó mà ưu ái nàng.
Nhưng trong "giả định" này, sẽ không có ai là Du An Lý.
Cho nên, không quan trọng.
Nếu để bản thân trở nên tê liệt, di chứng lớn nhất là khi nàng thực sự muốn thay đổi, nàng sẽ cảm thấy khó khăn xưa nay chưa từng có.
Lần này chỉ là một "thử thách" nhỏ, dù không phải thử thách mà nàng chủ động theo đuổi, nhưng Tả Nhan vẫn làm rất nỗ lực.
Không phải là thiếu năng lực, mà là nàng tùy thời tùy chỗ đều nghĩ "Ta thực sự không làm được", "Làm tốt cũng không có ý nghĩa gì", " Từ chức cũng được."
Cuối cùng khiến nàng cắn răng kiên trì là Du An Lý, người ngồi trên sô pha vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Du An Lý ngồi trên sô pha làm việc, Tả Nhan sẽ tự giác trở về phòng chơi game, hoặc ngồi trên sô pha lẳng lặng chơi điện thoại.
Mặc dù đây là loại phép lịch sự cơ bản, nhưng trên thực tế, mỗi khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Du An Lý đang nghiêm túc làm việc, đều sẽ cảm thấy mình không nên ngồi đây, hành động rất giống ký sinh trùng.
Cho đến khi nàng ngồi trên sô pha ôm máy tính, sứt đầu mẻ trán làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng nàng rốt cuộc chỉ còn lại cảm giác bình yên nặng nề.
- -- Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình và Du An Lý cuối cùng đã bình đẳng.
Hai người không còn là "đại nhân" và "tiểu cô nương", cũng không phải là quan hệ "kim chủ" và "bị bao dưỡng".
Chỉ là hai người cùng nhau nỗ lực, sống cùng nhau.
Tả Nhan thích loại cảm giác yên ổn như vậy, điều này sẽ khiến nàng không còn chỉ nghĩ đến tìm kiếm giá trị cùng thuộc về thế giới của trò chơi, cũng không còn trốn tránh những điều mà người trưởng thành phải đối mặt.
Mặc dù đây chỉ là một thử thách nhỏ, cho dù nàng đã tinh bì tẫn lực khi đối mặt với một thử thách như vậy.
Nhưng cuối cùng Tả Nhan cũng tìm ra cách giải quyết vấn đề của cuộc đời.
Có thể không nhất thiết là đúng, nhưng nàng nguyện ý thử viết ra.
Sau khi taxi dừng lại, Tả Nhan mở cửa liền tức khắc run lập cập.
Nhiệt độ ở đây giống như thấp hơn địa phương gần đó, nàng nghĩ, bước ra khỏi xe nhìn ra khung cảnh xung quanh.
Du An Lý nói gì đó với tài xế, sau khi xe lái đi, cô đi tới nói với nàng: "Ở đây lạnh, đi vào trước đi."
Tả Nhan quay đầu lại, "Ò" một tiếng, vẫn không hỏi gì mà đi phía sau cô.
Dù sao, hôm nay Du An Lý là người có tiếng nói.
Hai người một trước một sau đi qua con đường rải sỏi trước mặt, cây cối hai bên trồng thẳng, mùa đông còn có cây xanh che bóng trên đầu, việc này cho thấy danh lam thắng cảnh vẫn còn vốn là danh lam thắng cảnh tư bản.
Tả Nhan hai tay trống trơn mà đi theo Du An Lý, băng qua con đường rải sỏi trong rừng, đi về phía trước thêm mười phút, cuối cùng rẽ vào góc đường cũng nhìn thấy tòa nhà.
Sau khi nhìn rõ cửa sân trước, Tả Nhan chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn Du An Lý, xác nhận nơi trước mặt không phải ảo giác của chính mình.
Du An Lý không nói gì, chỉ nắm tay nàng đi về phía cổng sân.
Càng đến gần, càng cảm thấy quen thuộc cùng xa lạ.
Tả Nhan đi vào sân, nhìn kỹ môi trường, nhìn thấy tấm biển gỗ trên cổng, cuối cùng xác định nơi này thực sự là khu nghĩ dưỡng trong trí nhớ của mình.
Nói cách khác, là rất giống một khu nghỉ dưỡng.
Ngoài ra còn có một khu nghỉ dưỡng gần homestay do công ty đặt, đây là khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng rất nổi tiếng, thu hút hơn các khách sạn và nhà nghỉ xung quanh, suối nước nóng và chỗ ở được vận hành riêng biệt.
Tả Nhan sắp xếp chỗ ở homestay cũng là vì tiết kiệm tiền.
Nhưng hiện tại nơi này, không cần đi vào nàng cũng biết đó là một khách sạn suối nước nóng thực sự.
Mặc dù các chi tiết không giống như trong trí nhớ, phong cách tổng thể giống hệt như khu nghỉ dưỡng mà năm đó hai người đã đến, rõ ràng là của cùng một chủ sở hữu.
Trong lúc nhất thời Tả Nhan không nói nên lời, thậm chỉ không để ý Du An Lý đã đưa nàng lên lầu, cho đến khi Du An Lý mở cửa, nắm tay nàng vào phòng.
Khi nhìn thấy trang trí bên trong cùng suối nước nóng nhỏ trên ban công, lúc này Tả Nhan mới có phản ứng.
Hóa ra người nhằm vào nàng không phải là trưởng phòng Lưu.
Mà là Du An Lý.
Nàng nhìn tới nhìn lui các loại đặc sản xung quanh, trừ bỏ tò mò cũng không có cái gì muốn mua.
Du An Lý nắm tay nàng, hai người hòa vào muôn hình du khách, tuy nhìn nổi bật, nhưng ở chỗ đông người như vậy cũng không có mấy người để ý tới.
"Không nghĩ tới, trái mùa còn sẽ có nhiều người như vậy."
Tả Nhan thuận miệng nói, ánh mắt quét qua một chỗ chụp ảnh trang phục cổ trang.
Du An Lý một tay đặt trong túi áo khoác, trả lời: "Nơi nhỏ, nên thoạt nhìn có vẻ nhiều người."
Đúng là như vậy.
Tả Nhan nhìn con đường phố ở nơi này, không quá nhiều đường phố mà là vô số con hẻm ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, chiếm cứ xung quanh khu phức hợp các tòa nhà trong thị trấn này. Một con sông chảy qua toàn bộ thị trấn, nước không sâu, nhưng có thể coi giống một thị trấn sông nước ở vùng Giang Nam.
Hai người cứ thế nắm tay nhau dạo phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những vật nhỏ có hứng thú --- phần lớn là những món ăn vặt ngon lành.
Tả Nhan dừng lại, Du An Lý tùy tay lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã QR để thanh toán, đi hết một đoạn đường, trên tay hai người trống trơn, nhưng bụng người nào đó lại tròn vo.
"Không thể ăn được nữa."
Tả Nhan sờ sờ bụng, nhìn Du An Lý, kỳ quái hỏi: "Sao chị không cản tôi a? Chờ lát nữa còn sẽ tập ăn hợp ăn cơm."
Chọn cơm trưa bên cạnh khách sạn, theo kinh nghiệm của đồng chí Trương Tiểu Mỹ, hẳn bên cạnh là một nơi tương đối hàng ngon giá rẻ. Khi Tả Nhan đặt địa điểm, đại khái đã xem các món ăn đặc trưng ở đó, xem đến nước miếng sắp chảy ra.
Hiện tại không tốt, dọc đường nàng đã ăn tất cả món ăn vặt khác, chỉ sợ cơm trưa ăn không nổi.
Mệt thảm.
Du An Lý giơ tay lên nhìn thời gian, ngữ khí bình tĩnh trả lời: "Em không cần ăn."
Tả Nhan, "...?"
Dựa vào cái gì!
Ta chỉ có thể làm việc mà không thể ăn cơm sao!
Thật quá đáng!
Du An Lý phớt lờ ánh mắt tức giận của nàng, lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cô nói, "Trưởng phòng Lưu, Tả Nhan giống như ăn hỏng bụng rồi, liên tục nôn mửa tiêu chảy..."
Mỗi từ Tả Nhan đều nghe rõ: "..."
"Ừm, đúng vậy, tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện, mọi người chơi trước đi, đến lúc đó tôi xem tình huống lại xử lý."
Tả Nhan chỉ trơ mắt nhìn cô lấy việc công làm việc tư nói dối gạt người, từ đầu đến cuối, trên mặt đều không có một chút sơ hở.
Cao thủ thế nhưng ở bên cạnh ta.
Tả Nhan cúp điện thoại, cất điện thoại trở lại túi áo khoác, thần sắc tự nhiên nắm tay nàng đi về phía trước.
Trước khi rời khỏi danh lam thắng cảnh cổ trấn, Tả Nhan vội vàng hỏi: "Chị sẽ không thực sự muốn đưa tôi đến bệnh viện đi?"
"Không phải em muốn tôi giúp sao?" Du An Lý lại nhắc nhở nàng "Giao dịch" lúc sáng.
Lúc này Tả Nhan mới phản ứng lại cô vừa gọi cuộc gọi kia là có ý tứ gì.
Sau khi giả bệnh, xác thực nàng không cần đi team building, bởi vì nàng không có việc gì phải bận. Lưu trình ở trong tay trưởng phòng Lưu, tất cả những thứ đã mua đều ở trong homestay.
Nhưng Tả Nhan không nghĩ tới "giúp" của Du An Lý lại đơn giản cùng thô bạo đến vậy.
Nàng muốn người này phụ một chút, miễn cho bản thân không quá bận bịu, kết quả người này trực tiếp mang cẩu đi.
- -- Quên đi, cẩu đều thông minh hơn nàng, vẫn là đừng nhục cẩu.
Tả Nhan đã linh cảm mình sẽ chật vật thêm một lần nữa.
Xác thật Du An Lý đã giúp nàng, cho nên dựa theo các điều khoản giao dịch, nàng phải nghe lời Du An Lý.
Ít nhất trước khi về nhà, Du An Lý muốn nàng làm gì, nàng đều phải nghe theo.
- -- nói giống như sau khi về nhà nàng có thể không nghe theo vậy.
Nhưng suy cho cùng, hiện tại Tả Nhan đã hiểu bàn tính của Du An Lý vẫn luôn đánh leng keng, ít nhất là hôm qua đã đánh.
Nếu không sẽ không thể giải thích được tại sao lại có taxi đợi bọn họ ở bãi đậu xe bên ngoài cổ trấn a!
Tả Nhan nhìn thấy taxi liền liếc mắt nhìn Du An Lý giống như không có việc gì, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh đi theo.
Tiểu ca tài xế là người có tính cách không thích nói chuyện hiếm thấy, vẫn giữ kênh radio trên xe, chăm tâm lái xe về phía trước.
Tả Nhan không biết muốn đi đâu, cũng không tiện hỏi Du An Lý trong xe, cho nên chỉ có thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ, chờ xe dừng lại.
Dù sao sau khi tới nơi sẽ biết.
Phần lớn các con đường trong khu danh thắng cảnh đều có tầm nhìn rộng, nhìn qua cửa kính xe đều tràn ngập cây xanh và các tòa nhà nằm rải rác, khung cảnh tuy không hiếm nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy tâm tình thoải mái.
Tả Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn nóng nảy mấy ngày nay chậm rãi bình phục.
Kể từ khi buộc phải tiếp quản công việc rườm rà, thời gian này Tả Nhan liền không được chút nghỉ ngơi.
Quá trình này đương nhiên là mệt mỏi, nhưng so với thân thể mệt mỏi, còn có rất nhiều nơi tự tiêu hao.
Tả Nhan vẫn luôn cảm thấy mình là một người vô dụng, không quá tầm thường, chỉ cần nói vừa lòng với hiện trạng, không quan tâm đến tầm thường, chủ nghĩ sáng nay có rượu sáng nay say.
Nhiệt tình lớn nhất đời nàng đều đã trao hết cho một người, cho nên thời điểm người này rời đi, cô cũng đều mang hết tất cả nhiệt tình cùng tình yêu rời đi.
Tả Nhan biết, này thật vô dụng.
Trên đời làm gì có ai rời đi ai liền sống không nổi.
Nàng cũng giống như vậy.
Mấy năm nay không trải qua sóng to gió lớn, bình bình an an mà sống.
Nhưng có một vài thứ sẽ không được tạo ra từ trống rỗng, mất đi chính là mất đi, cho dù văn học canh gà có truyền cảm hứng đến đâu, Tả Nhan cũng không đánh dậy nổi tinh thần đi tin, đi chấp hành.
Cái gì "yêu bản thân sẽ có người yêu ngươi", cái gì "Người càng ưu tú càng có quyền lựa chọn."
Mọi người đều hiểu đạo lý, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi.
Tả Nhan không trở thành "người ưu tú" kia, không phải vì nàng thực sự không thể, mà là vì nàng không còn động lực đó nữa.
Du An Lý đã sớm dùng sự thật đến dạy nàng, trong đại đa số việc, cô chỉ cần treo "cái bánh" trước mặt nàng, dụ hoặc nàng, để nàng nhìn nhưng không thể ăn mới có thể khiến nàng liều mạng tiến về phía trước.
Một khi mất đi "cái bánh" này, động lực tiến về phía trước sẽ biến mất.
Đương nhiên Tả Nhan biết, nếu yêu bản thân, nỗ lực trở nên càng ưu tú, chắc chắn sẽ có người chú ý đến nàng, do đó mà ưu ái nàng.
Nhưng trong "giả định" này, sẽ không có ai là Du An Lý.
Cho nên, không quan trọng.
Nếu để bản thân trở nên tê liệt, di chứng lớn nhất là khi nàng thực sự muốn thay đổi, nàng sẽ cảm thấy khó khăn xưa nay chưa từng có.
Lần này chỉ là một "thử thách" nhỏ, dù không phải thử thách mà nàng chủ động theo đuổi, nhưng Tả Nhan vẫn làm rất nỗ lực.
Không phải là thiếu năng lực, mà là nàng tùy thời tùy chỗ đều nghĩ "Ta thực sự không làm được", "Làm tốt cũng không có ý nghĩa gì", " Từ chức cũng được."
Cuối cùng khiến nàng cắn răng kiên trì là Du An Lý, người ngồi trên sô pha vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Du An Lý ngồi trên sô pha làm việc, Tả Nhan sẽ tự giác trở về phòng chơi game, hoặc ngồi trên sô pha lẳng lặng chơi điện thoại.
Mặc dù đây là loại phép lịch sự cơ bản, nhưng trên thực tế, mỗi khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Du An Lý đang nghiêm túc làm việc, đều sẽ cảm thấy mình không nên ngồi đây, hành động rất giống ký sinh trùng.
Cho đến khi nàng ngồi trên sô pha ôm máy tính, sứt đầu mẻ trán làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng nàng rốt cuộc chỉ còn lại cảm giác bình yên nặng nề.
- -- Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình và Du An Lý cuối cùng đã bình đẳng.
Hai người không còn là "đại nhân" và "tiểu cô nương", cũng không phải là quan hệ "kim chủ" và "bị bao dưỡng".
Chỉ là hai người cùng nhau nỗ lực, sống cùng nhau.
Tả Nhan thích loại cảm giác yên ổn như vậy, điều này sẽ khiến nàng không còn chỉ nghĩ đến tìm kiếm giá trị cùng thuộc về thế giới của trò chơi, cũng không còn trốn tránh những điều mà người trưởng thành phải đối mặt.
Mặc dù đây chỉ là một thử thách nhỏ, cho dù nàng đã tinh bì tẫn lực khi đối mặt với một thử thách như vậy.
Nhưng cuối cùng Tả Nhan cũng tìm ra cách giải quyết vấn đề của cuộc đời.
Có thể không nhất thiết là đúng, nhưng nàng nguyện ý thử viết ra.
Sau khi taxi dừng lại, Tả Nhan mở cửa liền tức khắc run lập cập.
Nhiệt độ ở đây giống như thấp hơn địa phương gần đó, nàng nghĩ, bước ra khỏi xe nhìn ra khung cảnh xung quanh.
Du An Lý nói gì đó với tài xế, sau khi xe lái đi, cô đi tới nói với nàng: "Ở đây lạnh, đi vào trước đi."
Tả Nhan quay đầu lại, "Ò" một tiếng, vẫn không hỏi gì mà đi phía sau cô.
Dù sao, hôm nay Du An Lý là người có tiếng nói.
Hai người một trước một sau đi qua con đường rải sỏi trước mặt, cây cối hai bên trồng thẳng, mùa đông còn có cây xanh che bóng trên đầu, việc này cho thấy danh lam thắng cảnh vẫn còn vốn là danh lam thắng cảnh tư bản.
Tả Nhan hai tay trống trơn mà đi theo Du An Lý, băng qua con đường rải sỏi trong rừng, đi về phía trước thêm mười phút, cuối cùng rẽ vào góc đường cũng nhìn thấy tòa nhà.
Sau khi nhìn rõ cửa sân trước, Tả Nhan chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn Du An Lý, xác nhận nơi trước mặt không phải ảo giác của chính mình.
Du An Lý không nói gì, chỉ nắm tay nàng đi về phía cổng sân.
Càng đến gần, càng cảm thấy quen thuộc cùng xa lạ.
Tả Nhan đi vào sân, nhìn kỹ môi trường, nhìn thấy tấm biển gỗ trên cổng, cuối cùng xác định nơi này thực sự là khu nghĩ dưỡng trong trí nhớ của mình.
Nói cách khác, là rất giống một khu nghỉ dưỡng.
Ngoài ra còn có một khu nghỉ dưỡng gần homestay do công ty đặt, đây là khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng rất nổi tiếng, thu hút hơn các khách sạn và nhà nghỉ xung quanh, suối nước nóng và chỗ ở được vận hành riêng biệt.
Tả Nhan sắp xếp chỗ ở homestay cũng là vì tiết kiệm tiền.
Nhưng hiện tại nơi này, không cần đi vào nàng cũng biết đó là một khách sạn suối nước nóng thực sự.
Mặc dù các chi tiết không giống như trong trí nhớ, phong cách tổng thể giống hệt như khu nghỉ dưỡng mà năm đó hai người đã đến, rõ ràng là của cùng một chủ sở hữu.
Trong lúc nhất thời Tả Nhan không nói nên lời, thậm chỉ không để ý Du An Lý đã đưa nàng lên lầu, cho đến khi Du An Lý mở cửa, nắm tay nàng vào phòng.
Khi nhìn thấy trang trí bên trong cùng suối nước nóng nhỏ trên ban công, lúc này Tả Nhan mới có phản ứng.
Hóa ra người nhằm vào nàng không phải là trưởng phòng Lưu.
Mà là Du An Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.