Chương 129
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
"Văn tỷ có một khách sạn mang phong cách cho thuê căn hộ ngắn hạn, cách công ty không xa, chúng ta đến đó thuê một thời gian, chờ nhà trang hoàng xong liền có thể trực tiếp dọn vào."
Trong quá trình thu thập hành lý, Du An Lý đã tìm được phương án giải quyết.
Mặc dù nhà trang hoàng đã gần xong nhưng vẫn còn một số đồ đạc đặt làm riêng phải chờ đợi, cho nên thời gian ở lại khách sạn sẽ không quá ngắn.
Thay vì ở khách sạn, tốt hơn hết là nên tìm một căn hộ cho thuê ngắn hạn để lúc chuyển đi sẽ tiện hơn khách sạn, tiết kiệm được nhiều chi phí phát sinh không đáng có.
Tả Nhan không có ý kiến gì với an bài của cô, mọi chuyện đã như vậy, đương nhiên nếu có thể ngăn tổn hại liền sớm chấm dứt hơn một chút.
Hai người thu thập quần áo cùng nhu yếu phẩm rồi cho vào vali, đồ đạc trong nhà hầu hết đều thuộc về chủ nhà, Du An Lý và Tả Nhan không có nhiều thứ, đồ có thể mang đi đều đã đóng gói, đồ quá lớn cũng được đóng gói trong các thùng giấy, chất chồng lên nhau, chờ ngày mai sẽ gọi công ty vận chuyển tới hỗ trợ dọn đi.
Sau khi làm xong, trời cũng đã tối, hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời như vậy, hai người đều có chút mệt mỏi nên quyết định đơn giản ăn chút gì đó rồi xuất phát.
Du An Lý gọi điện thoại trước, người được gọi đã an bài cho cô một phòng phù hợp, không gian tuy không rộng nhưng đủ cho hai người, có cả bếp, phòng tắm và đồ gia dụng.
Yêu cầu của cô chỉ là sạch sẽ vào ở được ngay, không yêu cầu gì về diện tích nhà, nhận được hồi âm liền ước định thời gian gặp mặt, chuẩn bị mang theo hành lý ký hợp đồng thuê nhà ngắn hạn.
“Tôi đi lấy một thứ.”
Nước trong nồi sôi lên, Du An Lý mở nắp nồi chuẩn bị cho mì vào, nghe vậy cũng chỉ lên tiếng đáp, động tác lưu loát nhúng mì.
Chờ mì đã nổi, cô dùng đũa đảo đều rồi cho hành lá đã rửa sạch thái nhỏ vào, sau đó trực tiếp rửa dao và thớt, cho mọi thứ trở lại vị trí cũ.
Ăn xong bữa này liền đi, có thể thu dọn sạch sẽ sớm một chút, lúc ra cửa không phải bận trước sau.
Du An Lý lấy đũa vớt mì trong nồi, tắt bếp.
Mì nấu đến mềm, thời gian nên ngắn hơn một chút.
Động tác cầm đũa trên tay Du An Lý dừng lại, giây tiếp theo để bát trong tay xuống, xoay người đi thẳng đến hành lang.
Khi cách một đoạn thời gian trở về nhà mình, Tả Nhan nhìn dấu vết trong nhà chỉ cảm thấy xa lạ.
Nàng không muốn ở lại quá lâu, đi thẳng vào phòng ngủ, tránh tủ quần áo bên cạnh cửa phòng ngủ, đi vòng đến ngăn tủ bên cửa sổ, cúi người mở ngăn kéo ra.
Nhưng mà, ngăn kéo sạch sẽ không có gì cả.
Tả Nhan tưởng mình đã nhớ nhầm nên chỉ đơn giản ngồi xổm xuống, mở từng ngăn tủ. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, lần lượt mở ra, các ngăn tủ đều trống trơn, giống như đã bị cướp sạch.
Kể từ ngày chuyển đến phòng Du An Lý, Tả Nhan cũng không quay lại. Trong thời gian đó, Du An Lý đã đến mấy lần, giúp nàng lấy quần áo và những thứ khác, cho nên kỳ thực bên này không còn gì để lấy.
Nhưng trong ngăn tủ này hẳn là còn một thứ.
Tả Nhan lục tung các ngăn tủ, tìm trong phòng ngủ hơn mười phút cũng không thấy, ngược lại là tìm được hai trăm tệ rơi trong góc không biết từ lúc nào.
Nàng cất tiền vào túi, đang định quay lại tủ tìm lần nữa thì nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm: “Em tìm gì vậy?”
Du An Lý đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy bộ dáng nàng bị dọa nhảy dựng, trên mặt không cps nửa điểm cảm xúc.
Tả Nhan vỗ ngực từ dưới đất đứng lên, quay lại nhìn cô, lẩm bẩm một câu: “Sao chị bước đi cũng không có âm thanh vậy a?”
Du An Lý không trả lời mà hỏi: “Em vừa tìm cái gì?”
“Hộ chiếu của tôi a, rõ ràng tôi để ở đây, mà tìm nửa ngày vẫn không thấy, kỳ quái."
Tả Nhan gãi gãi mặt, sau đó xoay người nhìn xung quanh phòng, ý đồ tìm nơi khác mình còn chưa tìm qua.
Nhưng không có, nàng đã lục soát phòng nhiều lần đều không tìm thấy gì.
Cảm giác không tìm được thứ gì quá khó chịu, tâm tình của Tả Nhan cũng cáu kỉnh lên, nàng lại lục tung tủ và ngăn kéo, động tác càng thêm thô bạo, phát ra tiếng vang lớn.
Du An Lý đứng ở cửa, không nói lời nào mà nhìn nàng lục tủ.
Trong không khí tựa hồ cáu kỉnh, khiến cho trầm mặc càng nặng nề, tạp âm càng chói tai.
Ngay khi Tả Nhan lại dùng sức kéo ngăn tủ ra, Du An Lý mới nói: “Đừng tìm nữa.”
Người ngồi xổm trước tủ quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tả Nhan như nhận ra cái gì, chậm rãi đẩy ngăn kéo lại, đứng dậy khỏi mặt đất.
Du An Lý xoay người rời khỏi cửa phòng ngủ, đi qua phòng khách rồi ra khỏi cửa, Tả Nhan vô thức đi theo, đóng cửa lại, trở về phòng cách vách.
Căn phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng từ phòng bếp, Tả Nhan không tìm thấy người trong phòng khách và phòng bếp, có chút mờ mịt chờ một lúc mới nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ.
Nàng có chút buồn bực không hiểu vì sao người trong phòng ngủ chậm chạp không ra, cũng chỉ có thể đi về phía phòng ngủ.
Cửa mở, giống như đang chờ nàng đi qua.
Tả Nhan đi đến ngoài cửa, liếc nhìn vào trong, nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa đang dựa vào bàn làm việc, thưởng thức thứ gì đó trên tay.
Thấy nàng đi vào, Du An Lý cúi đầu, ném chiếc chìa khóa dự phòng trong tay lên bàn, thản nhiên nói: “Ở ngăn trong cùng.”
Tả Nhan đi tới trước mặt cô, liếc nhìn chiếc chìa khóa nhỏ trên bàn lại không lấy.
Ánh mắt của nàng quay lại Du An Lý, giống như muốn nhìn thấy cái gì đó từ khuôn mặt bình tĩnh này.
—— Nhưng đáng tiếc, không có gì cả.
Khi cái “khác thường” tưởng như không dễ thấy này lần lượt tích tụ cùng đạt đến một giá trị nào đó, liền sẽ trở thành một “vấn đề” không thể làm như không thấy.
Không phải Tả Nhan thực sự không cảm giác được.
Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, bắt đầu từ cuộc hội ngộ không lường trước được, nàng liền hoàn toàn rơi vào thế bị động, mối quan hệ này vẫn bị Du An Lý chi phối, cuộc sống của nàng cũng lệch khỏi quỹ đạo trong một thời gian ngắn, nhanh đến nỗi làm nàng không kịp đi chải vuốt các chi tiết.
Tệ hơn chính là, trong mối quan hệ sau khi hai người tái hợp này, nàng vẫn luôn sắm vai một kẻ yếu đuối nhát gan, cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói, mỗi lần nhận thấy khác thường của Du An Lý, nàng cũng sợ hãi rụt rè không dám chọc phá, e sợ sẽ phá vỡ bình tĩnh bề ngoài.
Tả Nhan luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ có một ngày, chỉ cần thời gian trôi qua, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, cho nên nàng không chịu chủ động đối mặt với những vấn đề giữa hai người.
Ngược lại, thậm chí nàng còn không muốn thừa nhận ---
Có khoảng cách tồn tại giữa nàng và Du An Lý.
Hợp đồng cho thuê căn hộ ngắn hạn diễn ra thuận lợi, nhà rất sạch sẽ, đơn giản thu thập một chút liền có thể vào ở.
Tả Nhan theo thói quen kiểm tra tất cả các ngóc ngách trong nhà, che khuất tất cả những vết đen đáng ngờ, cuối cùng thậm chí còn không thèm lấy đồ trong vali ra, sau khi cùng Du An Lý tắm rửa xong liền nằm xuống giường.
Du An Lý đã thay ga trải giường và chăn mang theo, chăn gối cũng có mùi quen thuộc, nhưng Tả Nhan không ngủ được.
Sau khi rời khỏi nhà hai người cũng không giao tiếp với nhau, dọc đường đi Du An Lý đều nói chuyện điện thoại, một lần là về nhà ở, một lần là về công việc, không ngừng bận rộn.
May mà khi đi ra liền nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên kia gần tiểu khu, nhưng dựa trên kinh nghiệm của Tả Nhan, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Chuyển đi chắc chắn là quyết định đúng đắn.
Chỉ là sau khi dọn ra ngoài, Tả Nhan luôn cảm thấy có thứ gì khác của mình còn ở bên kia, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Hộ chiếu và giấy chứng nhận đều đã trở lại trong ví của Tả Nhan, vẫn còn nằm trong vali của nàng.
Về chuyện này, nàng không hỏi bất cứ cái gì, Du An Lý cũng không giải thích một từ.
Trong nháy mắt kia, Tả Nhan đã hiểu tại sao Du An Lý lại làm như vậy.
Nhưng khi nhận ra điểm này, phản ứng đầu tiên của nàng là có chút muốn cười.
Bởi vì này quá không là "Du An Lý".
Với năng lực của Du An Lý, nếu thực sự muốn khiến nàng đi không được, quả thực không tốn nhiều sức lực.
Bỏ giấy chứng nhận khóa trong tủ có ích lợi gì? Chỉ cần nàng muốn, có thể làm lại bất cứ lúc nào, hoặc tìm cây búa để đập ngăn tủ là được.
Chẳng lẽ Du An Lý không biết đạo lý này sao?
Tả Nhan nghĩ đến đây liền cười không nổi.
Phòng chung cư rất nhỏ, sau khi nhà bếp và phòng tắm được ngăn cách, không gian còn lại bị một chiếc giường và ban công cửa sổ sát đất chiếm đầy, hai chiếc ghế sô pha lười dựa vào cửa sổ sát đất, một chiếc bàn vuông ở giữa là túi đựng máy tính xách tay của Du An Lý.
Máy tính để bàn của Tả Nhan vẫn chưa dọn lại đây, nhưng những thứ này gần như quá sức chứa, chỉ có thể đặt máy tính bàn trong hộp để chờ chính thức chuyển nhà.
Nàng nằm trên giường, mắt đảo qua chiếc bàn vuông nhỏ, cuối cùng đáp xuống chiếc hộp màu trắng trên sàn.
Hộp này nhỏ hơn hộp máy tính một chút, nhưng cũng rất dễ thấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể tìm thấy nó giữa đống đồ đạc trong nhà.
Du An Lý giống như không nhìn thấy, chưa từng hỏi nàng chiếc máy chơi game này đến từ đâu.
Linh cảm của Tả Nhan đã được chứng thực, quả thực Du An Lý giống nàng, ngay cả cách cô chọn lảng tránh cũng giống như đúc.
Nếu không chọc phá, liền sẽ không tồn tại.
Nếu không tồn tại, liền sẽ không ảnh hưởng đến giây phút này.
Nhưng trong lòng Tả Nhan không thể bình tĩnh lại.
Buổi tối này, Tả Nhan trước sau không ngủ được.
Nàng nằm bất động trên giường, nằm bên cạnh Du An Lý, suy nghĩ rất nhiều.
Nàng đang nghĩ tới đủ loại khác thường ở Du An Lý, nghĩ tới trầm mặc cùng thẳng thắn của Du An Lý, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trở về trên người của chính mình.
Chính mình hèn nhát, giảo hoạt và tham lam, dung túng cục diện như vậy, xác thực không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu chính mình mười tám tuổi thấy được nàng hiện tại, hẳn là sẽ rất thất vọng.
Nàng đã từng đặt Du An Lý ở đầu quả tim, thậm chí một chút sở thích của Du An Lý cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng lại bỏ qua tất cả những khác thường của Du An Lý.
Lọ thuốc trong xe, lọ thuốc trên tủ đầu giường, giấy khám sức khỏe của bệnh viện nhàu nát trong thùng rác trên xe, rõ ràng là thức trắng nhưng cơ hồ mỗi ngày đều dậy sớm hơn nàng, vẫn luôn kiên trì tập thể dục, ăn uống lành mạnh, cân nặng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang giảm dần...
Từng cái một, vô số không thể đếm được, tất cả "đáp án" nàng đã nhìn thấy nhưng không chịu nghĩ đến.
Hiện tại mới nghĩ đến thật sự đã quá muộn rồi.
Ngày hôm sau Tả Nhan dậy thật sớm, tranh thủ một ngày cuối tuần cuối cùng, nàng và Du An Lý tìm một công ty vận chuyển để chuyển đồ đạc, chuyển toàn bộ thùng đã đóng gói lại đây.
Lăn lộn như vậy gần hết một ngày, căn phòng cũng chật kín người, thậm chí không tìm thấy một khu hoạt động nào.
Đêm qua Du An Lý treo hai căn nhà bên kia lên giàn cho thuê, vừa lúc có một người vội vã thuê nhà, trong nhà sinh con thứ hai, muốn đưa bố mẹ về chăm con, một nhà hai phòng ngủ cũng không đủ ở, chỉ tìm được hai nhà sát vách.
Xem nhà xong hắn liền quyết định, trực tiếp ký hợp đồng với cô rồi chuyển khoản.
Tả Nhan vẫn chưa hồi phục tâm tình dọn ra ngoài, mọi thứ đã ổn định, không thể đổi ý.
Ngày mai hai người phải đi làm, tùy tiện ra ngoài ăn chút gì đó, trực tiếp về căn hộ tắm rửa nghỉ ngơi.
Vào một ngày cuối tuần, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, tắm rửa xong Tả Nhan vẫn đang nghĩ tới chuyện này, luôn cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình trống rỗng, làm nàng không có nhiều cảm giác chân thật.
Một nơi đã sống mấy năm, nói dọn đi liền dọn đi.
Nếu Du An Lý nguyện ý làm việc trong công ty ba năm, cũng có thể kêu nàng đi nàng liền đi.
Hết thảy nàng dốc sức làm ở thành phố này trong ngầy ấy năm giống như đều trở nên vô nghĩa.
Tả Nhan lau khô tóc, nhìn mình trong gương, một cảm giác kỳ quái khó tả trào dâng khiến nàng có chút hoảng hốt.
Người trong gương kia, rốt cuộc là 26 tuổi hay vẫn là 18 tuổi?
Cuộc sống của nàng đến tột cùng đang tiếp tục đi về phía trước, hay nàng vẫn đang đảo quanh trong ngõ cụt không hề bước đi?
Khi rời khỏi nhà, nàng hai bàn tay trắng, cũng không làm được trò trống gì. Sau nhiều năm như vậy, thế nhưnh nàng vẫn như trước, thậm chí ngay cả ưu điểm duy nhất cũng mất đi.
Nàng hiện tại, không xứng đáng với tất cả những gì Du An Lý đã cho nàng trong quá khứ.
Trên sô pha lười, người cầm máy tính đang gõ bàn phím nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, ngẩng đầu nói: "Ghế sô pha em chọn đã gần xong rồi, hẳn là thứ sáu có thể giao hàng, em có muốn đến xem không?”
Tả Nhan đi qua các thùng các-tông trên sàn, đi tới bên giường, ngồi xuống chiếc ghế lười khác trước cửa sổ sát đất.
Nàng không trả lời, Du An Lý ngẩng đầu nhìn nàng một cái, động tác trên tay không ngừng một khắc.
Yên tĩnh theo thời gian trôi qua, bầu không khí trở nên có chút quạnh quẽ, trong phòng chỉ còn lại tiếng bàn phím của máy tính.
Đôi mắt của Du An Lý được giấu dưới lớp kính cận, phản chiếu ánh sáng huỳnh quang của màn hình máy tính, các chữ được gõ từng dòng, cho đến khi chữ cuối cùng được đánh xong, cô dừng động tác.
Đặt máy tính trên đùi lên bàn nhỏ, Du An Lý nhấc cốc uống một ngụm, ngữ khí thẳng thắn hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
Tả Nhan cuộn người trên sô pha, ôm lấy chân mình, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Nói về hộ chiếu."
Dù có lảng tránh như thế nào nó vẫn sẽ luôn tồn tại, không bằng nên rửa sạch vết thương sớm một chút, móc xuống thịt thối, có chút đau đớn, nhưng lại không có chuyển biến xấu, cuối cùng không thể cứu vãn.
Du An Lý cầm chiếc cốc, một lúc sau mới nhẹ nhàng đặt xuống, biểu tình đã không còn thản nhiên như vừa rồi.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngay lúc này, cô nhận ra mình đã bình tĩnh hơn mình tưởng rất nhiều.
Còn thừa sức điều chỉnh vị trí ngồi thoải mái, mặt đối mặt tiến vào trạng thái nói chuyện.
Chỉ là trước khi mở miệng, Du An Lý nhận thấy có thứ gì đó trong lòng mình đã buông lỏng, có lẽ là xiềng xích, có lẽ là thứ khác.
"Được," cô trả lời..
Tả Nhan không chút ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Nếu Du An Lý không như vậy, vậy thì không phải là Du An Lý.
Cho nên Tả Nhan mới cảm thấy khổ sở, khi nàng cố tình bỏ qua, Du An Lý đã làm quá nhiều chuyện không giống cô, trong quá trình đó, người này có bao nhiêu thống khổ?
Nghĩ đến đây, Tả Nhan lại căng biểu tình, thu liễm tất cả cảm xúc, nói: “Nếu ngày hôm qua tôi không tìm, chị định thu giữ giấy tờ của tôi mãi sao?”
“Đúng vậy.” Du An Lý không có chút dừng lại suy nghĩ, trực tiếp trả lời.
Tả Nhan mím môi, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Chị yêu cầu trưởng phòng Lưu thay đổi thời gian team building, làm cho các hoạt động phức tạp như vậy, là muốn đả kích tôi, muốn tôi hạ quyết định từ chức sao?"
Lần này Du An Lý suy nghĩ, theo sau trả lời: “Xem là như vậy đi.”
Có thể thu được hai kết quả, đó là từ chức hoặc thuận lợi vượt qua ải khó.
Nhưng cho dù cuối cùng nàng nhận được cái nào thì đó cũng là một kết quả tốt cho nàng.
Tả Nhan nhìn cô hồi lâu, ánh mắt im lặng của nàng còn bén nhọn hơn lời nói, có cái gì đó lặng lẽ oanh tạc trong sự im lặng này.
“Giữ giấy tờ của tôi, đổi mật khẩu thẻ lương, làm khó dễ tôi ở nơi làm việc, khuyên tôi từ chức ở nhà, để tôi giúp chị trang hoàng, cuối cùng còn muốn tôi dọn qua.”
Tả Nhan đếm từng cái, cuối cùng đột nhiên nhìn cô hỏi, “Du An Lý, tôi vẫn luôn muốn biết một chuyện.”
Du An Lý không chút biểu tình nhìn nàng, vẫn hảo tính tình đáp lại: “Chuyện gì.”
“Ở trong mắt chị, tôi vẫn là mười tám tuổi sao?"
Sau khi thanh âm của Tả Nhan rơi xuống, cuối cùng lại nhận được phản hồi trầm mặc.
Kỳ thực, trong lòng hai người đều biết câu trả lời.
Cho nên trước hôm nay, Tả Nhan cũng không dám nghĩ tới câu hỏi này, huống chi là hỏi.
Trong những ngày Du An Lý về nước, một ngày ba bữa, đi làm tan tầm, lịch trình an bài kế hoạch, thậm chí cả những sản phẩm điện tử, đồ ăn vặt yêu thích của nàng đều được Du An Lý an bài thỏa đáng, có thể nói là chiếu cố nàng đến cẩn thận tỉ mỉ.
Đó là lý do tại sao nàng đã quên đi vất vả của cuộc đời một con người trong thời gian ngắn như vậy, cũng chậm rãi vứt bỏ thói quen cùng khả năng sống tự lập.
Giống như trở lại năm cuối cấp 3. Ở tuổi mười tám, nàng sống một cuộc sống vô ưu vô lự cùng sung túc, muốn cái gì liền có cái đó, ăn cơm cũng không cần chính mình nhọc lòng, bài tập cũng có Du An Lý phụ đạo, rõ ràng chỉ là một gia sư bổ túc, nhưng lại chiếu cố nàng trong các mặt sinh hoạt rất tốt.
Trong sinh hoạt Tả Nhan đã ỷ lại vào Du An Lý như vậy.
Kỳ thực, trước khi Du An Lý xuất hiện, nàng sẽ tự mình phơi quần áo, thay ga trải giường, dọn dẹp phòng và chiếu cố bản thân khi bị ốm.
Nhưng Du An Lý đã chiếu cố nàng quá tốt, ngược lại nàng đã quên mình có tay có chân, có thể tự làm nhiều việc.
Trên thế giới này, không có ai rời đi ai liền không thể sống nổi.
Trước mười chín tuổi, Tả Nhan đã hiểu rằng nàng phải học cách sống một mình, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ mất đi nơi nương tựa của cha mẹ và các trưởng bối, một mình gánh vác hết thảy, đối mặt hết thảy.
Nhưng mà, ở tuổi hai mươi sáu, nàng lại bất tri bất giác quên mất điều này một lần nữa.
Cũng ỷ lại Du An Lý một lần nữa, vô luận là cuộc sống hay là tâm lý.
Trầm mặc của Du An Lý cuối cùng đã cho Tả Nhan cơ hội nói tiếp.
Mà loại cơ hội này, nếu bỏ lỡ một lần, e rằng sẽ không có lần thứ hai.
Tả Nhan yên lặng hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm nhìn vào đôi mắt của Du An Lý ẩn hiện dưới mắt kính, bình tĩnh nói tiếp: "Du An Lý, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, trước khi chị trở về, tôi đã có thể sống tự lập rồi."
Vừa nói, nàng vừa hơi nghiêng người về phía trước, nỗ lực kéo khoảng cách lại, làm cho cuộc trò chuyện càng có lực thuyết phục hơn.
“Tôi không phải là tiểu hài tử mười tám tuổi lúc ấy nữa, chị không cần phải an bài mọi thứ, chị không phải là gia sư của tôi nữa.”
Tả Nhan quan sát biểu tình của Du An Lý, nhìn thấy một chút biến hóa liền dừng lại.
Người ngồi đối diện cuối cùng cũng nói: “Cho nên em cảm thấy tôi không thể quản em đúng không?”
Khi cô nói câu này, đôi mắt sau mắt kính rũ xuống, không biết đang nhìn nơi nào.
Mũi Tả Nhan đau nhức, nhưng nàng lại cố nén, dùng thái độ cường ngạnh dị thường đáp lại: "Hiện tại tôi không cần người giám hộ, ai có thể quản tôi, là quyết định từ tôi."
Du An Lý gật đầu, từ sô pha đứng lên, đi về phía phòng tắm.
“Vậy tùy em.”
Tả Nhan nghiêng đầu nhìn sang, tấm lưng đơn bạc kia như là trùng điệp với người dần đi xa nhiều năm trước, khiến mười ngón tay cùng trái tim nàng tê dại vì đau đớn, thậm chí còn mất đi tri giác.
Nàng biết, lần này Du An Lý thực sự rất tức giận.
Chỉ khi thực sự tức giận, cô mới có thái độ từ chối giao tiếp, không tranh luận với người khác, cũng không phản bác lại ý kiến và phát ngôn của người khác, giống như hoàn toàn không chút để bụng.
Kỳ thực, nhiều lúc cô thật sự không để bụng, rốt cuộc thì tình cảm của cô đáng thương đến mức không thể nói ra với những người vô giá trị, cho nên khi hoàn toàn thất vọng, cô sẽ lựa chọn từ bỏ một mối quan hệ...
Tả Nhan đã tự mình trải qua điều ngay từ sinh nhật thứ mười tám của mình.
Cho nên, nàng không có kế hoạch trải nghiệm lần thứ hai.
Sau khi nước từ vòi hoa sen ấm áp chậm rãi rơi xuống, cơ thể cứng đờ mới trở lại nhiệt độ, dần dần thả lỏng.
Du An Lý ngẩng đầu lên, để nước ấm trượt trên mặt, vào các vết nứt trên gạch lát nền, rồi chảy xuống cống.
Cô đứng bất động một lúc lâu, cho đến khi không gian chật hẹp bắt đầu thiếu dưỡng khí, nhiệt độ làm mềm hóa não giảm đau thái dương, cô mới mở mắt ra.
Du An Lý đã lường trước việc lặp lại thủ thuật cũ này nhiều lần.
Thậm chí trước khi quyết định về nước, cô đã đoán ra kết cục này, giống như Tả Nhan hiểu biết cô, cô cũng biết nhược điểm trong bản tính của người này.
Đối với nhược điểm của bản thân, lại làm sao không phải là chí mạng?
Chỉ là cô không chịu thừa nhận thất bại nên càng muốn quay lại chọc thủng mà thôi.
Nhưng còn phải có tiến bộ, Du An Lý phủi đi sợi tóc ướt trên trán, bình tĩnh suy nghĩ.
—— Ít nhất lần này, nàng đã học được kỹ năng ngôn ngữ cao hơn, thay vì giả vờ cuồng loạn, lại làm người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Trong quá trình thu thập hành lý, Du An Lý đã tìm được phương án giải quyết.
Mặc dù nhà trang hoàng đã gần xong nhưng vẫn còn một số đồ đạc đặt làm riêng phải chờ đợi, cho nên thời gian ở lại khách sạn sẽ không quá ngắn.
Thay vì ở khách sạn, tốt hơn hết là nên tìm một căn hộ cho thuê ngắn hạn để lúc chuyển đi sẽ tiện hơn khách sạn, tiết kiệm được nhiều chi phí phát sinh không đáng có.
Tả Nhan không có ý kiến gì với an bài của cô, mọi chuyện đã như vậy, đương nhiên nếu có thể ngăn tổn hại liền sớm chấm dứt hơn một chút.
Hai người thu thập quần áo cùng nhu yếu phẩm rồi cho vào vali, đồ đạc trong nhà hầu hết đều thuộc về chủ nhà, Du An Lý và Tả Nhan không có nhiều thứ, đồ có thể mang đi đều đã đóng gói, đồ quá lớn cũng được đóng gói trong các thùng giấy, chất chồng lên nhau, chờ ngày mai sẽ gọi công ty vận chuyển tới hỗ trợ dọn đi.
Sau khi làm xong, trời cũng đã tối, hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời như vậy, hai người đều có chút mệt mỏi nên quyết định đơn giản ăn chút gì đó rồi xuất phát.
Du An Lý gọi điện thoại trước, người được gọi đã an bài cho cô một phòng phù hợp, không gian tuy không rộng nhưng đủ cho hai người, có cả bếp, phòng tắm và đồ gia dụng.
Yêu cầu của cô chỉ là sạch sẽ vào ở được ngay, không yêu cầu gì về diện tích nhà, nhận được hồi âm liền ước định thời gian gặp mặt, chuẩn bị mang theo hành lý ký hợp đồng thuê nhà ngắn hạn.
“Tôi đi lấy một thứ.”
Nước trong nồi sôi lên, Du An Lý mở nắp nồi chuẩn bị cho mì vào, nghe vậy cũng chỉ lên tiếng đáp, động tác lưu loát nhúng mì.
Chờ mì đã nổi, cô dùng đũa đảo đều rồi cho hành lá đã rửa sạch thái nhỏ vào, sau đó trực tiếp rửa dao và thớt, cho mọi thứ trở lại vị trí cũ.
Ăn xong bữa này liền đi, có thể thu dọn sạch sẽ sớm một chút, lúc ra cửa không phải bận trước sau.
Du An Lý lấy đũa vớt mì trong nồi, tắt bếp.
Mì nấu đến mềm, thời gian nên ngắn hơn một chút.
Động tác cầm đũa trên tay Du An Lý dừng lại, giây tiếp theo để bát trong tay xuống, xoay người đi thẳng đến hành lang.
Khi cách một đoạn thời gian trở về nhà mình, Tả Nhan nhìn dấu vết trong nhà chỉ cảm thấy xa lạ.
Nàng không muốn ở lại quá lâu, đi thẳng vào phòng ngủ, tránh tủ quần áo bên cạnh cửa phòng ngủ, đi vòng đến ngăn tủ bên cửa sổ, cúi người mở ngăn kéo ra.
Nhưng mà, ngăn kéo sạch sẽ không có gì cả.
Tả Nhan tưởng mình đã nhớ nhầm nên chỉ đơn giản ngồi xổm xuống, mở từng ngăn tủ. Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, lần lượt mở ra, các ngăn tủ đều trống trơn, giống như đã bị cướp sạch.
Kể từ ngày chuyển đến phòng Du An Lý, Tả Nhan cũng không quay lại. Trong thời gian đó, Du An Lý đã đến mấy lần, giúp nàng lấy quần áo và những thứ khác, cho nên kỳ thực bên này không còn gì để lấy.
Nhưng trong ngăn tủ này hẳn là còn một thứ.
Tả Nhan lục tung các ngăn tủ, tìm trong phòng ngủ hơn mười phút cũng không thấy, ngược lại là tìm được hai trăm tệ rơi trong góc không biết từ lúc nào.
Nàng cất tiền vào túi, đang định quay lại tủ tìm lần nữa thì nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm: “Em tìm gì vậy?”
Du An Lý đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy bộ dáng nàng bị dọa nhảy dựng, trên mặt không cps nửa điểm cảm xúc.
Tả Nhan vỗ ngực từ dưới đất đứng lên, quay lại nhìn cô, lẩm bẩm một câu: “Sao chị bước đi cũng không có âm thanh vậy a?”
Du An Lý không trả lời mà hỏi: “Em vừa tìm cái gì?”
“Hộ chiếu của tôi a, rõ ràng tôi để ở đây, mà tìm nửa ngày vẫn không thấy, kỳ quái."
Tả Nhan gãi gãi mặt, sau đó xoay người nhìn xung quanh phòng, ý đồ tìm nơi khác mình còn chưa tìm qua.
Nhưng không có, nàng đã lục soát phòng nhiều lần đều không tìm thấy gì.
Cảm giác không tìm được thứ gì quá khó chịu, tâm tình của Tả Nhan cũng cáu kỉnh lên, nàng lại lục tung tủ và ngăn kéo, động tác càng thêm thô bạo, phát ra tiếng vang lớn.
Du An Lý đứng ở cửa, không nói lời nào mà nhìn nàng lục tủ.
Trong không khí tựa hồ cáu kỉnh, khiến cho trầm mặc càng nặng nề, tạp âm càng chói tai.
Ngay khi Tả Nhan lại dùng sức kéo ngăn tủ ra, Du An Lý mới nói: “Đừng tìm nữa.”
Người ngồi xổm trước tủ quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tả Nhan như nhận ra cái gì, chậm rãi đẩy ngăn kéo lại, đứng dậy khỏi mặt đất.
Du An Lý xoay người rời khỏi cửa phòng ngủ, đi qua phòng khách rồi ra khỏi cửa, Tả Nhan vô thức đi theo, đóng cửa lại, trở về phòng cách vách.
Căn phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng từ phòng bếp, Tả Nhan không tìm thấy người trong phòng khách và phòng bếp, có chút mờ mịt chờ một lúc mới nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ.
Nàng có chút buồn bực không hiểu vì sao người trong phòng ngủ chậm chạp không ra, cũng chỉ có thể đi về phía phòng ngủ.
Cửa mở, giống như đang chờ nàng đi qua.
Tả Nhan đi đến ngoài cửa, liếc nhìn vào trong, nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa đang dựa vào bàn làm việc, thưởng thức thứ gì đó trên tay.
Thấy nàng đi vào, Du An Lý cúi đầu, ném chiếc chìa khóa dự phòng trong tay lên bàn, thản nhiên nói: “Ở ngăn trong cùng.”
Tả Nhan đi tới trước mặt cô, liếc nhìn chiếc chìa khóa nhỏ trên bàn lại không lấy.
Ánh mắt của nàng quay lại Du An Lý, giống như muốn nhìn thấy cái gì đó từ khuôn mặt bình tĩnh này.
—— Nhưng đáng tiếc, không có gì cả.
Khi cái “khác thường” tưởng như không dễ thấy này lần lượt tích tụ cùng đạt đến một giá trị nào đó, liền sẽ trở thành một “vấn đề” không thể làm như không thấy.
Không phải Tả Nhan thực sự không cảm giác được.
Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, bắt đầu từ cuộc hội ngộ không lường trước được, nàng liền hoàn toàn rơi vào thế bị động, mối quan hệ này vẫn bị Du An Lý chi phối, cuộc sống của nàng cũng lệch khỏi quỹ đạo trong một thời gian ngắn, nhanh đến nỗi làm nàng không kịp đi chải vuốt các chi tiết.
Tệ hơn chính là, trong mối quan hệ sau khi hai người tái hợp này, nàng vẫn luôn sắm vai một kẻ yếu đuối nhát gan, cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói, mỗi lần nhận thấy khác thường của Du An Lý, nàng cũng sợ hãi rụt rè không dám chọc phá, e sợ sẽ phá vỡ bình tĩnh bề ngoài.
Tả Nhan luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ có một ngày, chỉ cần thời gian trôi qua, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, cho nên nàng không chịu chủ động đối mặt với những vấn đề giữa hai người.
Ngược lại, thậm chí nàng còn không muốn thừa nhận ---
Có khoảng cách tồn tại giữa nàng và Du An Lý.
Hợp đồng cho thuê căn hộ ngắn hạn diễn ra thuận lợi, nhà rất sạch sẽ, đơn giản thu thập một chút liền có thể vào ở.
Tả Nhan theo thói quen kiểm tra tất cả các ngóc ngách trong nhà, che khuất tất cả những vết đen đáng ngờ, cuối cùng thậm chí còn không thèm lấy đồ trong vali ra, sau khi cùng Du An Lý tắm rửa xong liền nằm xuống giường.
Du An Lý đã thay ga trải giường và chăn mang theo, chăn gối cũng có mùi quen thuộc, nhưng Tả Nhan không ngủ được.
Sau khi rời khỏi nhà hai người cũng không giao tiếp với nhau, dọc đường đi Du An Lý đều nói chuyện điện thoại, một lần là về nhà ở, một lần là về công việc, không ngừng bận rộn.
May mà khi đi ra liền nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên kia gần tiểu khu, nhưng dựa trên kinh nghiệm của Tả Nhan, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Chuyển đi chắc chắn là quyết định đúng đắn.
Chỉ là sau khi dọn ra ngoài, Tả Nhan luôn cảm thấy có thứ gì khác của mình còn ở bên kia, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Hộ chiếu và giấy chứng nhận đều đã trở lại trong ví của Tả Nhan, vẫn còn nằm trong vali của nàng.
Về chuyện này, nàng không hỏi bất cứ cái gì, Du An Lý cũng không giải thích một từ.
Trong nháy mắt kia, Tả Nhan đã hiểu tại sao Du An Lý lại làm như vậy.
Nhưng khi nhận ra điểm này, phản ứng đầu tiên của nàng là có chút muốn cười.
Bởi vì này quá không là "Du An Lý".
Với năng lực của Du An Lý, nếu thực sự muốn khiến nàng đi không được, quả thực không tốn nhiều sức lực.
Bỏ giấy chứng nhận khóa trong tủ có ích lợi gì? Chỉ cần nàng muốn, có thể làm lại bất cứ lúc nào, hoặc tìm cây búa để đập ngăn tủ là được.
Chẳng lẽ Du An Lý không biết đạo lý này sao?
Tả Nhan nghĩ đến đây liền cười không nổi.
Phòng chung cư rất nhỏ, sau khi nhà bếp và phòng tắm được ngăn cách, không gian còn lại bị một chiếc giường và ban công cửa sổ sát đất chiếm đầy, hai chiếc ghế sô pha lười dựa vào cửa sổ sát đất, một chiếc bàn vuông ở giữa là túi đựng máy tính xách tay của Du An Lý.
Máy tính để bàn của Tả Nhan vẫn chưa dọn lại đây, nhưng những thứ này gần như quá sức chứa, chỉ có thể đặt máy tính bàn trong hộp để chờ chính thức chuyển nhà.
Nàng nằm trên giường, mắt đảo qua chiếc bàn vuông nhỏ, cuối cùng đáp xuống chiếc hộp màu trắng trên sàn.
Hộp này nhỏ hơn hộp máy tính một chút, nhưng cũng rất dễ thấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể tìm thấy nó giữa đống đồ đạc trong nhà.
Du An Lý giống như không nhìn thấy, chưa từng hỏi nàng chiếc máy chơi game này đến từ đâu.
Linh cảm của Tả Nhan đã được chứng thực, quả thực Du An Lý giống nàng, ngay cả cách cô chọn lảng tránh cũng giống như đúc.
Nếu không chọc phá, liền sẽ không tồn tại.
Nếu không tồn tại, liền sẽ không ảnh hưởng đến giây phút này.
Nhưng trong lòng Tả Nhan không thể bình tĩnh lại.
Buổi tối này, Tả Nhan trước sau không ngủ được.
Nàng nằm bất động trên giường, nằm bên cạnh Du An Lý, suy nghĩ rất nhiều.
Nàng đang nghĩ tới đủ loại khác thường ở Du An Lý, nghĩ tới trầm mặc cùng thẳng thắn của Du An Lý, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trở về trên người của chính mình.
Chính mình hèn nhát, giảo hoạt và tham lam, dung túng cục diện như vậy, xác thực không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu chính mình mười tám tuổi thấy được nàng hiện tại, hẳn là sẽ rất thất vọng.
Nàng đã từng đặt Du An Lý ở đầu quả tim, thậm chí một chút sở thích của Du An Lý cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng lại bỏ qua tất cả những khác thường của Du An Lý.
Lọ thuốc trong xe, lọ thuốc trên tủ đầu giường, giấy khám sức khỏe của bệnh viện nhàu nát trong thùng rác trên xe, rõ ràng là thức trắng nhưng cơ hồ mỗi ngày đều dậy sớm hơn nàng, vẫn luôn kiên trì tập thể dục, ăn uống lành mạnh, cân nặng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang giảm dần...
Từng cái một, vô số không thể đếm được, tất cả "đáp án" nàng đã nhìn thấy nhưng không chịu nghĩ đến.
Hiện tại mới nghĩ đến thật sự đã quá muộn rồi.
Ngày hôm sau Tả Nhan dậy thật sớm, tranh thủ một ngày cuối tuần cuối cùng, nàng và Du An Lý tìm một công ty vận chuyển để chuyển đồ đạc, chuyển toàn bộ thùng đã đóng gói lại đây.
Lăn lộn như vậy gần hết một ngày, căn phòng cũng chật kín người, thậm chí không tìm thấy một khu hoạt động nào.
Đêm qua Du An Lý treo hai căn nhà bên kia lên giàn cho thuê, vừa lúc có một người vội vã thuê nhà, trong nhà sinh con thứ hai, muốn đưa bố mẹ về chăm con, một nhà hai phòng ngủ cũng không đủ ở, chỉ tìm được hai nhà sát vách.
Xem nhà xong hắn liền quyết định, trực tiếp ký hợp đồng với cô rồi chuyển khoản.
Tả Nhan vẫn chưa hồi phục tâm tình dọn ra ngoài, mọi thứ đã ổn định, không thể đổi ý.
Ngày mai hai người phải đi làm, tùy tiện ra ngoài ăn chút gì đó, trực tiếp về căn hộ tắm rửa nghỉ ngơi.
Vào một ngày cuối tuần, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, tắm rửa xong Tả Nhan vẫn đang nghĩ tới chuyện này, luôn cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình trống rỗng, làm nàng không có nhiều cảm giác chân thật.
Một nơi đã sống mấy năm, nói dọn đi liền dọn đi.
Nếu Du An Lý nguyện ý làm việc trong công ty ba năm, cũng có thể kêu nàng đi nàng liền đi.
Hết thảy nàng dốc sức làm ở thành phố này trong ngầy ấy năm giống như đều trở nên vô nghĩa.
Tả Nhan lau khô tóc, nhìn mình trong gương, một cảm giác kỳ quái khó tả trào dâng khiến nàng có chút hoảng hốt.
Người trong gương kia, rốt cuộc là 26 tuổi hay vẫn là 18 tuổi?
Cuộc sống của nàng đến tột cùng đang tiếp tục đi về phía trước, hay nàng vẫn đang đảo quanh trong ngõ cụt không hề bước đi?
Khi rời khỏi nhà, nàng hai bàn tay trắng, cũng không làm được trò trống gì. Sau nhiều năm như vậy, thế nhưnh nàng vẫn như trước, thậm chí ngay cả ưu điểm duy nhất cũng mất đi.
Nàng hiện tại, không xứng đáng với tất cả những gì Du An Lý đã cho nàng trong quá khứ.
Trên sô pha lười, người cầm máy tính đang gõ bàn phím nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, ngẩng đầu nói: "Ghế sô pha em chọn đã gần xong rồi, hẳn là thứ sáu có thể giao hàng, em có muốn đến xem không?”
Tả Nhan đi qua các thùng các-tông trên sàn, đi tới bên giường, ngồi xuống chiếc ghế lười khác trước cửa sổ sát đất.
Nàng không trả lời, Du An Lý ngẩng đầu nhìn nàng một cái, động tác trên tay không ngừng một khắc.
Yên tĩnh theo thời gian trôi qua, bầu không khí trở nên có chút quạnh quẽ, trong phòng chỉ còn lại tiếng bàn phím của máy tính.
Đôi mắt của Du An Lý được giấu dưới lớp kính cận, phản chiếu ánh sáng huỳnh quang của màn hình máy tính, các chữ được gõ từng dòng, cho đến khi chữ cuối cùng được đánh xong, cô dừng động tác.
Đặt máy tính trên đùi lên bàn nhỏ, Du An Lý nhấc cốc uống một ngụm, ngữ khí thẳng thắn hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
Tả Nhan cuộn người trên sô pha, ôm lấy chân mình, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Nói về hộ chiếu."
Dù có lảng tránh như thế nào nó vẫn sẽ luôn tồn tại, không bằng nên rửa sạch vết thương sớm một chút, móc xuống thịt thối, có chút đau đớn, nhưng lại không có chuyển biến xấu, cuối cùng không thể cứu vãn.
Du An Lý cầm chiếc cốc, một lúc sau mới nhẹ nhàng đặt xuống, biểu tình đã không còn thản nhiên như vừa rồi.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngay lúc này, cô nhận ra mình đã bình tĩnh hơn mình tưởng rất nhiều.
Còn thừa sức điều chỉnh vị trí ngồi thoải mái, mặt đối mặt tiến vào trạng thái nói chuyện.
Chỉ là trước khi mở miệng, Du An Lý nhận thấy có thứ gì đó trong lòng mình đã buông lỏng, có lẽ là xiềng xích, có lẽ là thứ khác.
"Được," cô trả lời..
Tả Nhan không chút ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Nếu Du An Lý không như vậy, vậy thì không phải là Du An Lý.
Cho nên Tả Nhan mới cảm thấy khổ sở, khi nàng cố tình bỏ qua, Du An Lý đã làm quá nhiều chuyện không giống cô, trong quá trình đó, người này có bao nhiêu thống khổ?
Nghĩ đến đây, Tả Nhan lại căng biểu tình, thu liễm tất cả cảm xúc, nói: “Nếu ngày hôm qua tôi không tìm, chị định thu giữ giấy tờ của tôi mãi sao?”
“Đúng vậy.” Du An Lý không có chút dừng lại suy nghĩ, trực tiếp trả lời.
Tả Nhan mím môi, một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Chị yêu cầu trưởng phòng Lưu thay đổi thời gian team building, làm cho các hoạt động phức tạp như vậy, là muốn đả kích tôi, muốn tôi hạ quyết định từ chức sao?"
Lần này Du An Lý suy nghĩ, theo sau trả lời: “Xem là như vậy đi.”
Có thể thu được hai kết quả, đó là từ chức hoặc thuận lợi vượt qua ải khó.
Nhưng cho dù cuối cùng nàng nhận được cái nào thì đó cũng là một kết quả tốt cho nàng.
Tả Nhan nhìn cô hồi lâu, ánh mắt im lặng của nàng còn bén nhọn hơn lời nói, có cái gì đó lặng lẽ oanh tạc trong sự im lặng này.
“Giữ giấy tờ của tôi, đổi mật khẩu thẻ lương, làm khó dễ tôi ở nơi làm việc, khuyên tôi từ chức ở nhà, để tôi giúp chị trang hoàng, cuối cùng còn muốn tôi dọn qua.”
Tả Nhan đếm từng cái, cuối cùng đột nhiên nhìn cô hỏi, “Du An Lý, tôi vẫn luôn muốn biết một chuyện.”
Du An Lý không chút biểu tình nhìn nàng, vẫn hảo tính tình đáp lại: “Chuyện gì.”
“Ở trong mắt chị, tôi vẫn là mười tám tuổi sao?"
Sau khi thanh âm của Tả Nhan rơi xuống, cuối cùng lại nhận được phản hồi trầm mặc.
Kỳ thực, trong lòng hai người đều biết câu trả lời.
Cho nên trước hôm nay, Tả Nhan cũng không dám nghĩ tới câu hỏi này, huống chi là hỏi.
Trong những ngày Du An Lý về nước, một ngày ba bữa, đi làm tan tầm, lịch trình an bài kế hoạch, thậm chí cả những sản phẩm điện tử, đồ ăn vặt yêu thích của nàng đều được Du An Lý an bài thỏa đáng, có thể nói là chiếu cố nàng đến cẩn thận tỉ mỉ.
Đó là lý do tại sao nàng đã quên đi vất vả của cuộc đời một con người trong thời gian ngắn như vậy, cũng chậm rãi vứt bỏ thói quen cùng khả năng sống tự lập.
Giống như trở lại năm cuối cấp 3. Ở tuổi mười tám, nàng sống một cuộc sống vô ưu vô lự cùng sung túc, muốn cái gì liền có cái đó, ăn cơm cũng không cần chính mình nhọc lòng, bài tập cũng có Du An Lý phụ đạo, rõ ràng chỉ là một gia sư bổ túc, nhưng lại chiếu cố nàng trong các mặt sinh hoạt rất tốt.
Trong sinh hoạt Tả Nhan đã ỷ lại vào Du An Lý như vậy.
Kỳ thực, trước khi Du An Lý xuất hiện, nàng sẽ tự mình phơi quần áo, thay ga trải giường, dọn dẹp phòng và chiếu cố bản thân khi bị ốm.
Nhưng Du An Lý đã chiếu cố nàng quá tốt, ngược lại nàng đã quên mình có tay có chân, có thể tự làm nhiều việc.
Trên thế giới này, không có ai rời đi ai liền không thể sống nổi.
Trước mười chín tuổi, Tả Nhan đã hiểu rằng nàng phải học cách sống một mình, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ mất đi nơi nương tựa của cha mẹ và các trưởng bối, một mình gánh vác hết thảy, đối mặt hết thảy.
Nhưng mà, ở tuổi hai mươi sáu, nàng lại bất tri bất giác quên mất điều này một lần nữa.
Cũng ỷ lại Du An Lý một lần nữa, vô luận là cuộc sống hay là tâm lý.
Trầm mặc của Du An Lý cuối cùng đã cho Tả Nhan cơ hội nói tiếp.
Mà loại cơ hội này, nếu bỏ lỡ một lần, e rằng sẽ không có lần thứ hai.
Tả Nhan yên lặng hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm nhìn vào đôi mắt của Du An Lý ẩn hiện dưới mắt kính, bình tĩnh nói tiếp: "Du An Lý, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, trước khi chị trở về, tôi đã có thể sống tự lập rồi."
Vừa nói, nàng vừa hơi nghiêng người về phía trước, nỗ lực kéo khoảng cách lại, làm cho cuộc trò chuyện càng có lực thuyết phục hơn.
“Tôi không phải là tiểu hài tử mười tám tuổi lúc ấy nữa, chị không cần phải an bài mọi thứ, chị không phải là gia sư của tôi nữa.”
Tả Nhan quan sát biểu tình của Du An Lý, nhìn thấy một chút biến hóa liền dừng lại.
Người ngồi đối diện cuối cùng cũng nói: “Cho nên em cảm thấy tôi không thể quản em đúng không?”
Khi cô nói câu này, đôi mắt sau mắt kính rũ xuống, không biết đang nhìn nơi nào.
Mũi Tả Nhan đau nhức, nhưng nàng lại cố nén, dùng thái độ cường ngạnh dị thường đáp lại: "Hiện tại tôi không cần người giám hộ, ai có thể quản tôi, là quyết định từ tôi."
Du An Lý gật đầu, từ sô pha đứng lên, đi về phía phòng tắm.
“Vậy tùy em.”
Tả Nhan nghiêng đầu nhìn sang, tấm lưng đơn bạc kia như là trùng điệp với người dần đi xa nhiều năm trước, khiến mười ngón tay cùng trái tim nàng tê dại vì đau đớn, thậm chí còn mất đi tri giác.
Nàng biết, lần này Du An Lý thực sự rất tức giận.
Chỉ khi thực sự tức giận, cô mới có thái độ từ chối giao tiếp, không tranh luận với người khác, cũng không phản bác lại ý kiến và phát ngôn của người khác, giống như hoàn toàn không chút để bụng.
Kỳ thực, nhiều lúc cô thật sự không để bụng, rốt cuộc thì tình cảm của cô đáng thương đến mức không thể nói ra với những người vô giá trị, cho nên khi hoàn toàn thất vọng, cô sẽ lựa chọn từ bỏ một mối quan hệ...
Tả Nhan đã tự mình trải qua điều ngay từ sinh nhật thứ mười tám của mình.
Cho nên, nàng không có kế hoạch trải nghiệm lần thứ hai.
Sau khi nước từ vòi hoa sen ấm áp chậm rãi rơi xuống, cơ thể cứng đờ mới trở lại nhiệt độ, dần dần thả lỏng.
Du An Lý ngẩng đầu lên, để nước ấm trượt trên mặt, vào các vết nứt trên gạch lát nền, rồi chảy xuống cống.
Cô đứng bất động một lúc lâu, cho đến khi không gian chật hẹp bắt đầu thiếu dưỡng khí, nhiệt độ làm mềm hóa não giảm đau thái dương, cô mới mở mắt ra.
Du An Lý đã lường trước việc lặp lại thủ thuật cũ này nhiều lần.
Thậm chí trước khi quyết định về nước, cô đã đoán ra kết cục này, giống như Tả Nhan hiểu biết cô, cô cũng biết nhược điểm trong bản tính của người này.
Đối với nhược điểm của bản thân, lại làm sao không phải là chí mạng?
Chỉ là cô không chịu thừa nhận thất bại nên càng muốn quay lại chọc thủng mà thôi.
Nhưng còn phải có tiến bộ, Du An Lý phủi đi sợi tóc ướt trên trán, bình tĩnh suy nghĩ.
—— Ít nhất lần này, nàng đã học được kỹ năng ngôn ngữ cao hơn, thay vì giả vờ cuồng loạn, lại làm người liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.