Chương 22
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
"Tả Nhan."
Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt trước mặt, cả người Tả Nhan run một cái, đột nhiên đứng dậy co người lại, đầu "đập" vào cửa kính xe.
"Không cần không cần, tôi chỉ đùa thôi!"
Du An Lý ngẩn ra, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Em nằm mơ sao?"
Tả Nhan bị cái ót đau đớn làm cho thanh tỉnh, nàng giơ tay xoa xoa đầu, mắt nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhớ ra hiện tại là thời gian địa điểm nào.
Thật tốt quá, hóa ra chỉ là giấc mơ a.
Không phải, chờ một chút.
- -Tại sao đã gần tám năm trôi qua, nàng vẫn mơ thấy chuyện nghĩ tới mà sợ nhất trong cuộc đời mình!
Tả Nhan thống khổ nắm tóc trên đầu, mong muốn lập tức xóa sạch mọi ký ức trong đại não, lại đập bỏ rồi xóa đi.
"Dậy rồi thì xuống xe đi, chúng ta tới nơi rồi."
Thoạt nhìn Du An Lý giống như không định truy vấn nàng mơ thấy cái gì, cô chỉ tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe.
Tả Nhan thở ra một hơi, nhưng cũng có chút khó chịu.
Trước kia người này chính là như vậy.
Rõ ràng cô chính là người gây ra hiểu lầm, nhưng thời điểm mấu chốt cô cũng là người không nói lời nào.
Thật không biết có phải là cố ý hay không.
Tả Nhan mắng thầm bước xuống xe, đầu óc hoàn toàn bị gió thổi bên ngoài làm cho nguội lạnh.
Theo sau mông Du An Lý, nàng thất thần vùi đầu bước đi, không để ý người trước mặt dừng lại, đầu liền đâm vào chiếc áo khoác màu xanh quân phục.
Tả Nhan đưa tay lên sờ trán, mở miệng chính là cáo trạng kẻ ác nhân: "Lúc chị muốn dừng sao không nói một tiếng?"
Du An Lý liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng thân tới, hỏi: "Em đã làm bảng thống kê lịch trình mà trước đó tôi đã đưa cho em chưa?"
Khi Tả Nhan nghe thấy ba chữ này liền bốc hỏa, ngữ khí không tốt trả lời: "Làm rồi, thì sao?"
Du An Lý gật đầu như làm lơ cảm xúc của nàng, sau đó hỏi: "Em có nhớ mười cửa hàng đầu tiên không."
Đây là câu trần thuật.
Tả Nhan rất muốn nói không nhớ, xem cô có thể làm gì mình.
Nhưng sau đó nàng nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
Một nhân viên nhỏ, chống đối lãnh đạo như vậy có phải là chê tiền lương quá cao rồi hay không?
Tả Nhan ý thức được tâm lý của nàng có vấn đề.
Kỳ thực, vừa rồi nàng cũng không ý thức được, nhưng đến hiện tại nàng mới nhận ra hiện thực.
Những giấc mơ nàng thấy mấy ngày nay đã kéo nàng về quá khứ, khiến nàng sinh ra rất nhiều ảo giác, thậm chí còn lầm tưởng mọi thứ giữa hai người vẫn chỉ là quá khứ.
Nhưng thực tế không phải là như vậy.
Nàng thực sự không thể vì Du An Lý đối đãi "khác biệt" với nàng mà cho rằng ---
Hai người vẫn là người thân thiết với nhau nhất.
"Nhớ, có ba công ty ở nơi này."
Tả Nhan không có cảm xúc trả lời.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy bắt đầu với cái gần nhất."
Tả Nhan gật đầu, bước đến trung tâm thương mại trước, nói: "Đi nơi này."
Một tay Du An Lý nhét vào túi áo khoác, đi theo nàng.
Để hiểu thị trường phải thâm nhập thị trường, chuyện này đặc biệt quan trọng đối với một người đã sống ở nước ngoài bảy năm.
Du An Lý đi theo phía sau Tả Nhan, dành hơn ba giờ đồng hồ đi dạo mười cửa hàng đầu tiên.
Cô giống như người thực sự đến trung tâm thương mại, mua những thứ mình thích, mang đến quầy thanh toán đóng gói tính tiền.
Khi đi ra khỏi cửa hàng cuối cùng, trên tay Du An Lý cầm mấy cái túi, còn nhét một nửa cho Tả Nhan.
- - Xách giày cho lãnh đạo cũng là một kỹ năng không thể thiếu.
Tả Nhan mỉm cười nhận lấy, không có chút oán hận.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Nàng nghĩ rồi liếc mắt sang chỗ khác, khi nhìn thấy thang cuốn của cửa hàng đối diện, nàng đột nhiên đi không nổi.
Du An Lý nhìn nàng, sau đó nói: "Em còn tinh lực như vậy, chúng ta đến cửa hàng kia xem một chút đi."
Tả Nhan ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu như gà mổ thóc.
Mặc dù hôm nay nàng không được nghỉ ngơi ngoại trừ đi WC, nhưng nàng đã mệt rồi.
Du An Lý đưa cổ tay lên nhìn giờ, đi tới đó, nhắc nhở nàng: "Buổi tối sẽ có liên hoan ở bộ phận, nhiều nhất chỉ có thể đi dạo một giờ."
Tả Nhan đã nhận được thông báo của nhóm từ trưởng phòng Lưu, mặc dù vừa rồi nàng thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Hiện tại nói chuyện này, Tả Nhan vội vàng theo sau cô, hỏi: "Sao chị lại đồng ý đi liên hoan? Không phải trước kia chị ghét nhất là tiệc đông người sao?"
Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người đề cập đến "trước kia".
Tả Nhan chưa từng nghĩ nàng có thể hỏi đến dễ dàng như vậy, xem ra có một số chuyện nàng không thể nắm giữ như nàng nghĩ.
Người đi phía trước không quay đầu lại, thậm chí không dừng lại.
"Con người luôn thay đổi."
Cô bình tĩnh trả lời.
Vì lời này, lúc Tả Nhan đi vào hội trường trải nghiệm VR cũng không nhấc nổi tinh thần.
Nhưng ngược lại Du An Lý có vẻ rất thoải mái, sau khi nghe vài lời giới thiệu từ nhân viên bán hàng, cô liền mua hai gói trải nghiệm.
"Tả Nhan, em muốn cái nào?"
Du An Lý gọi nàng, lúc này Tả Nhan mới lấy lại tinh thần bước tới.
Du An Lý cầm hai cái kính VR, một cái màu trắng một cái màu đen. Nói chính xác, chúng là "Kính thực tế ảo".
Nhìn thoáng qua Tả Nhan đã nhận ra cái màu trắng là mẫu nhãn hiệu vẫn còn nằm trong giỏ hàng của nàng.
Nàng giơ ngón tay lên trả lời: "Màu trắng."
Du An Lý gật đầu, đưa cho nàng cái màu trắng, thản nhiên nói: "Cái này hiện là cái máy tiết kiệm chi phí nhất, tính năng cũng hiệu suất tốt hơn phiên bản cũ, đồng thời còn hạ giá thành. Cách làm rất thông minh, ít nhất không có sản phẩm cạnh tranh cấp độ tiêu dùng nào trên thị trường có thể vượt qua."
Tả Nhan nghe được liền sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Chị cũng thích chơi cái này?"
Du An Lý nhìn nàng cười như vừa nghe được ý tứ gì đó rất thú vị.
"Em chưa từng thấy tôi chơi game sao?"
Tả Nhan nhanh chóng lắc đầu, cho nên nàng mới cảm thấy như gặp quỷ.
Du An Lý tròng kính thực tế ảo lên đầu, tiếp tục nói: "Tôi rất xem trọng triển vọng của kính thực tế ảo, cho nên sau khi loại này được thu mua, tôi liền làm một chút rủi ro vừa phải về quản lý tài chính."
Cô nói, nhìn lên một lúc, lại nói: "Lợi nhuận nhỏ."
Tả Nhan "..."
Buồn vui của nhân loại không tương thông, chung quanh đeo kính lên đầu chơi rất vui vẻ, Tả Nhan chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Đây không phải là lần đầu tiên được trải nghiệm thực tế ảo, nhưng nàng không có thời gian mua thiết bị mà mình thích nhất nên cũng muốn dùng thử.
Dù gì cũng là sản phẩm mới ra mắt, trên mạng cũng không có nhiều đánh giá.
Nhưng hiện tại tâm trạng nàng không được cao hứng cho lắm.
Nếu nói trước khi đi vào cửa hàng nàng có chút thất thần, sau khi nghe những lời của Du An Lý thì chính là buồn bực.
- - Rõ ràng thời gian đã làm thay đổi hầu hết mọi thứ, nhưng ở trước mặt Du An Lý, nàng vẫn là một đứa ngốc không biết làm gì khác ngoài việc chơi game.
Tả Nhan suy nghĩ miên man, nếu nàng không để ý, kẻ thù sẽ xuất hiện trong tầm mắt chỉ một phát súng liền hạ gục nàng.
Thanh âm của Du An Lý ở bên cạnh từ thiết bị cùng lúc truyền đến: "Sao lại đứng bất động rồi?"
- -Giỏi a, hiện tại thứ mà nàng am hiểu nhất lại làm nàng cảm thấy mất mặt.
Tả Nhan tức giận đứng dậy, sau khi sống lại, nàng khống chế chiếc điều khiển trên tay, trực tiếp chạm vào, nã một phát súng vào mông Du An Lý.
"Tả Nhan, chúng ta là đồng đội."
Thanh âm của Du An Lý rất bình tĩnh.
Nhưng Tả Nhan nghe thấy thanh âm của cô như thanh âm của súng đạn.
Hai người thập phần ăn ý yểm hộ chính mình, tiến lại gần nhau.
Vài phút sau, chung quanh có người chửi ầm lên: "Mẹ nó! Là hai tên ngốc nào đang đánh đồng đội a?"
Khi rời hội trường trải nghiệm, Tả Nhan nắm tay Du An Lý chạy ra.
- -Trước khi lão ca bị chọc giận kia phát hiện ra.
Nàng vừa chạy vừa nghe Du An Lý đằng sau hỏi: "Sao không chơi tiếp? Vẫn còn hai mươi phút thời gian trải nghiệm."
Tả Nhan thở hổn hển, nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu lại nói: "Đây được coi là chị tiêu tiền của công chúng, cẩn thận tôi tố giác chị."
Du An Lý cũng cười, trả lời, "Hôm nay tôi mua đồ cũng không có đưa thuế hóa đơn."
Đây chính là do cô căn bản không tìm tài vụ chi trả.
Tả Nhan nghe được liền trào phúng - có tiền thật ghê gớm.
Nàng chạy đến mệt mỏi, chỉ có thể dừng lại một chút, chậm rãi đặt túi xuống đất.
Du An Lý đã mua hai chiếc bánh crepe ở cửa hàng nhỏ bên cạnh, đưa một cái cho Tả Nhan.
"Buổi tối nhất định ăn không đủ no, lót bụng trước đã."
Tả Nhan trước nay chưa từng khách khí với cô, cho nên duỗi tay nhận, trực tiếp cắn một miếng.
Nhìn quả việt quất cùng dâu tây tươi được cuộn trong chiếc bánh kếp mềm mịn, kem cùng sốt sô cô la trung hòa vị chua của dâu, ven bánh giòn rụm, khi cắn nghe có tiếng kêu "rắc rắc", có tác dụng chữa bệnh thần kỳ.
Tả Nhan ăn đến cảm thán một tiếng.
- - Thứ này ăn còn thoải mái hơn cơm trưa hàng ngày nhiều.
Thang cuốn lên xuống đan xen tiếng người ồn ào trong trung tâm thương mại.
Tả Nhan một tay dựa vào lan can trên hành lang, chậm rãi ăn bánh crepe trong tay, tâm tình khó có được bình tĩnh.
Du An Lý đứng bên cạnh nàng, tựa lưng vào tay vịn, bộ dáng khi ăn vẫn cảnh đẹp ý vui như cũ.
Mấy ngày qua, tựa hồ đây là lần đầu tiên hai người ở chung hòa thuận như vậy, trong không khí ngoài trừ im lặng cũng không còn những thứ khác.
Tả Nhan nhớ lại tâm lý thăng trầm trong những ngày này, đột nhiên cảm thấy khá buồn cười.
Người đã gần hai mươi sáu tuổi, sao còn có thể lúc kinh lúc rống như hồi thiếu niên.
Giống như mỗi một lần đối mặt với Du An Lý, tâm trí của nàng liền lùi lại bảy tám tuổi, trở nên cảm xúc hóa lại không nói lý, hiệu quả như sắp say rượu.
Nhưng nàng thực sự rất rõ ràng, những điều này chỉ là tạm thời.
Khoảng trống bảy năm không phải thiếu vài trang trong nhật ký, mà là một phần mười nhân sinh.
Tả Nhan nuốt miếng bánh crepe cuối cùng, quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Mấy năm nay chị..."
Chuông điện thoại đột nhiên ngắt lời nàng, Du An Lý nhíu mày, lấy điện thoại ra, nói: "Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại."
Tả Nhan dừng lại, không nói gì nữa, chỉ gật đầu với cô.
Du An Lý kết nối điện thoại, hỏi, "Tuyết Nhã, có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy hai từ này, Tả Nhan vô thức liếc nhìn cô.
Biểu hiện của Du An Lý vẫn như cũ, nhưng trực giác của Tả Nhan đã cảm thấy tâm tình của cô có chút thay đổi.
Cuộc gọi không được bao lâu, sau mấy câu trả lời ngắn ngủi, Du An Lý liền cúp máy.
Cô nhìn Tả Nhan, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi phải đi lấy một thứ, chúng ta đi trước, đến lúc đó trực tiếp đến địa điểm liên hoan."
Tả Nhan "Ò" một tiếng, giơ tay ném gói giấy đã tạo thành quả bóng vào thùng rác phía trước.
Sau đó, nàng cúi xuống, nhấc những chiếc túi trên mặt đất, đi theo phía sau Du An Lý.
Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, không còn bao xa nữa là đến giờ liên hoan đã thống nhất, nhưng may là hướng cần đi thoạt nhìn không phải đi về hướng ngược lại.
Tả Nhan ngồi ở ghế phó lái nhìn cảnh đường trôi qua cửa sổ, không khỏi nhớ lại phản ứng khi nghe điện thoại vừa rồi của Du An Lý.
- -Có lẽ đã xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi nghe điện thoại mới trông không cao hứng như vậy.
Tả Nhan chưa từng có hoài nghi năng lực diễn giải ý nghĩ của "người máy", sau tất cả, nàng là người hiểu Du An Lý nhất trên thế giới.
Nhưng hiện tại, kết luận này có lẽ cần được yêu cầu cập nhật.
Xe việt dã lao thẳng vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, Tả Nhan nhìn Du An Lý xuất trình thẻ chìa khóa, thông qua đi vào cửa, nàng nghĩ đây cũng là nơi cô sống.
Đối với người có tiền, mua thêm nhà là cách cơ bản để quản lý tiền bạc.
Cho đến khi Tả Nhan từ xa nhìn thấy Tô Tuyết Nhã đứng ở tầng trệt trong căn hộ.
- -Nga, vậy là không có chuyện gì.
Xe dừng trước mặt Tô Tuyết Nhã, nàng đi tới, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà.
"Đại ca của tôi đã trở về, cho nên tôi muốn nói với cậu sớm một chút."
Tô Tuyết Nhã đi tới cửa kính xe, đưa một gói hàng chưa mở ra.
Du An Lý nhận lấy, trực tiếp đặt ở ghế sau xe, nói với nàng: "Cảm ơn cậu, cũng giúp tôi cảm ơn đại ca cậu."
"Cảm ơn cái gì."
Tô Tuyết Nhã mỉm cười, thấy cô không xuống xe cũng biết cô đang vội, không nói thêm gì, chỉ chào hỏi Tả Nhan liền xoay người lên lầu.
Tả Nhan liếc nhìn gói hàng trên ghế sau, cái hộp không to, thoạt nhìn cũng không thấy nặng, không biết là cái gì lại vội vàng đến lấy như vậy.
Du An Lý không nói gì, đạp ga phóng xe ra khỏi cổng căn hộ.
Lần này đích đến rất rõ ràng, Tả Nhan thu tầm mắt, dựa vào ghế suy tư, nhưng đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Vừa mới ở trung tâm thương mại, có phải em..."
"A, không có gì."
Tả Nhan ngắt lời cô.
Du An Lý nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không có hỏi thêm.
Trong xe an tĩnh, nhưng bình yên hiếm hoi đã không còn nữa.
Một đường không nói chuyện.
Địa điểm liên hoan là nhà hàng Bình An, nổi tiếng nhất là ẩm thực địa phương, địa điểm rất được yêu thích, phải đặt trước ít nhất nửa tháng.
Cho nên, mọi người thực sự hiểu rằng không phải trưởng phòng Lưu đặt địa điểm đón gió tẩy trần cho vị lãnh đạo mới, chỉ là không ai ngốc lại nói ra.
Tả Nhan không biết Du An Lý biết chuyện này hay không. Vốn định xuống xe muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại cảm thấy nói lời này rất khó xử, đặc biệt là thời đi học nàng ghét loại người mách lẻo nhất.
Cho nên đến khi đi vào nhà hàng, Tả Nhan cũng không nói chuyện này ra.
Khi một người bước vào xã hội, liền buộc phải học cách chấp nhận rất nhiều điều trước đây không thích, giao tiếp với người không thích cũng là điều cơ bản hàng ngày.
Trong công ty Tả Nhan không đặc biệt ghét ai, có lẽ Địa Trung Hải là một trong số đó, cả ngày đều sai khiến nàng, muốn không ghét cũng thật khó.
Nhưng có nhiều thứ khiến nàng cảm thấy không thích.
Trong số những thứ này, liên hoan và team building tuyệt đối là những thứ đầu tiên.
Cho nên, trước khi bước vào phòng, nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chuyển sang chế độ xã giao, trên mặt vô cảm cũng treo lên một nụ cười xã giao.
Du An Lý nhìn nàng hai lần mới mở cửa phòng.
Sau cánh cửa là một thế giới ồn ào.
Tả Nhan vừa bước vào, nàng hoàn toàn bị tiếng nói chuyện cùng tiếng cười của bọn họ bao quanh, khiến nàng lập tức trở về thực tại.
Trương Tiểu Mỹ vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng lại đó ngồi, Tả Nhan mỉm cười, đi đến chỗ cô ấy ngồi xuống.
Trong tình huống này, xấu hổ nhất là không có ai chào đón mình, cho nên mặc kệ người này là ai, Tả Nhan đều sẽ cảm tạ, ngồi xuống liền nhẹ thở ra.
Nhân vật chính hôm nay cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt, tuy ít người dám đến gần làm quen, nhưng cảnh tượng rất sôi nổi, lại tràn đầy nhiệt huyết.
Trong số đó, Trưởng phòng Lưu là người ra sức nhất.
Nhìn nụ cười đầy nếp nhăn kia, không biết còn tưởng hắn được thăng chức.
"Ai nha Tả Nhan, chiều nay cô cùng Du tổng ra ngoài sao?"
Tả Nhan mang thần sắc tự nhiên mở cái ly trước mặt, tráng bằng trà nóng, trả lời: "Đúng vậy, tôi chạy một buổi chiều, mệt chết rồi."
Trương Tiểu Mỹ thần thần bí bí nghiêng người tới, nhỏ giọng nói với nàng: "Tôi cảm thấy Du tổng có chút nhằm vào cô a, có chuyện gì đều tìm cô làm."
Tả Nhan nghĩ thầm ngươi đã nhìn ra, vậy chẳng phải tất cả những người khác đều đã nhìn ra sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, những người khác cũng không nhàn rỗi như Trương Tiểu Mỹ, bọn họ đều có tâm tư bát quái, cho nên tạm thời đã an toàn.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan không quên nhỏ giọng trả lời: "Tôi cảm thấy bởi vì đây là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, ban ngày tôi bị Địa Trung Hải gọi đi, làm cô ấy cảm thấy tôi rất nhàn rỗi. Cô xem hiện tại, Địa Trung Hải làm sao có thể gọi được tôi, tôi đều bận muốn chết rồi."
Đôi khi nói sự thật còn hiệu quả hơn nói dối.
Trương Tiểu Mỹ mang vẻ mặt hiểu rõ gật đầu: "Thật ra, nếu không phải cô quá nhàn rỗi, sao Địa Trung Hải lại tóm một mình cô làm lính?"
Tả Nhan: "..."
Nếu đây là trong phim truyền hình, vậy có thể sống qua được một tập sao?
Trong phòng có hai bàn, trong bộ phận của bọn họ không có nhiều người, còn một vài người phải đón con nhỏ nên về nhà trước, cho nên hai bàn cũng chưa ngồi đầy, nhưng cũng không có vẻ thưa thớt.
Chỉ là Tả Nhan vẫn không thích dịp này, nàng ăn mấy món không dễ tăng cân, trong lúc nhất thời không nhịn được gắp mấy đũa thịt kho tàu --- hương vị này đáng giá tiền, thiếu chút nữa không dừng đũa được.
Ăn thêm nữa sẽ rất nguy hiểm, Tả Nhan uống cạn hai cốc trà giải dầu mỡ, cũng tính đã ăn no.
Nhưng mà, chủ đề của liên hoan trước nay đều không phải là ăn cái gì.
Sau khi Tả Nhan đặt đũa xuống, đồng nghiệp ngồi đối diện rót cho nàng một ly rượu vang đỏ, còn gọi nàng là "mỹ nữ".
Nàng từ chối không được, nhận lấy nhấp một ngụm rồi bỏ xuống.
Tiếng cười khoa trương của trưởng phòng Lưu truyền đến từ bàn bên cạnh, Tả Nhan không khỏi nghiêng đầu nhìn qua, thấy nữ nhân có mái tóc xoăn dài đang cầm ly trà, ngồi giữa một đám yêu ma quỷ quái, thong dong nâng ly kính rượu cùng trò chuyện.
- - Đây cũng là Du An Lý mà nàng chưa từng thấy qua.
Dấu vết thời gian khắc trên người có độ sâu cạn khác nhau, nhưng đối với Tả Nhan, Du An Lý là xa lạ nhất.
Đột nhiên nàng nhớ đến câu nói mà nàng chưa nói hết ở trung tâm thương mại----
"Mấy năm nay chị thế nào?"
Trong bầu không khí yên tĩnh hiếm có ấy, dùng tâm thái bình thản cùng hương vị của bằng hữu cũ, đơn giản hàn huyên một câu.
Đây chính là giới hạn mà Tả Nhan có thể làm được.
Nhưng mà hiện tại nàng bắt đầu trở nên không xác định.
Nếu không có cuộc điện thoại kia, thật sự có thể nghe được câu trả lời của cô sao?
Hoặc là nói ---
Nàng thực sự có đủ dũng khi lắng nghe sao?
Ly rượu vang đỏ đã cạn, không biết ai lại rót đầy cho Tả Nhan, nàng nở nụ cười nâng ly lên, cụng ly với đám người trên bàn.
Phòng càng ngày càng nóng, Tả Nhan chỉ đơn giản cởi áo khoác ra, xắn tay áo, vừa ăn thịt kho tàu và sườn chua ngọt yêu thích, vừa nghe đồng nghiệp trên bàn bát quái, nàng nghe đến vui vẻ, lại còn cười thành tiếng, thiếu chút nữa làm chính mình bị sặc.
Ở bàn bên kia, Du An Lý liếc mắc nhìn nàng một cái rồi giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian.
Mặc dù trưởng phòng Lưu uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, hắn thập phần có nhãn lực nói: "Nhà Du tổng xa lắm sao? Hay là hôm nay tới đây thôi, về quá muộn cũng không an toàn."
Du An Lý ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu nói: "Trước tiên đưa người uống rượu về nhà. Tôi gọi xe, ngài nói với mọi người một tiếng."
Trưởng phòng Lưu đáp ứng, xoay người đi an bài một vòng, chờ hắn trở lại mới phát hiện mọi thứ đã tính vào tài khoản của Du An Lý.
Sau khi người phục vụ rời đi, Du An Lý gọi mấy chiếc xe, nghe trưởng phòng Lưu an bài xong, nói, "Có vài đồng nghiệp nữ tiện đường với tôi, vừa vặn tôi không có uống rượu, tôi sẽ đưa bọn họ trở về."
Sao trưởng phòng Lưu có thể không biết có hai nữ đồng nghiệp sống ở hai nơi khác nhau, nhưng nghe cô nói như vậy, ngược lại có chút thay đổi mấy phần.
"Được a, vậy vất vả Du tổng."
"Nên như vậy."
Du An Lý nói rồi đứng dậy, đi đến một bàn khác.
Tả Nhan vùi đầu ăn cũng không để ý, cảm thấy cái bụng nhỏ tròn vo có chút khó chịu.
Các đồng nghiệp đều ra ngoài chờ xe này đến xe khác, căn phòng trống rỗng, một bóng người dừng ở trước mặt nàng, không mặn không nhạt hỏi: "Ăn xong chưa?"
Tả Nhan giống như không nghe thấy, bưng ly rượu đỏ lên uống hai ngụm.
Thứ này chua lại cay, uống không ngon, hơn nữa độ cồn cũng không ít, có thể gọi là phế phẩm trong rượu.
Nàng say đến mức có chút hoài niệm quầy rượu của Tả Tăng Nhạc.
Không biết lúc này thị trưởng Tả đã ăn chưa, bệnh dạ dày có tái phát hay không.
Một bàn tay cầm lấy ly rượu đỏ trong tay Tả Nhan, đặt lên bàn.
Tả Nhan còn muốn lấy đã bị bàn tay này chặn ngang ôm lấy, kéo lên khỏi ghế ngồi.
"Được rồi, về nhà thôi." Du An Lý thấp giọng nói.
Tả Nhan uống không ít, hơi rượu xông thẳng vào Du An Lý, nhưng mặt cô lại không đổi sắc cầm chiếc áo khoác cùng túi xách trên ghế, mang người ra khỏi phòng
Ở lối vào của nhà hàng, những người khác đã lên xe rời đi, để lại trưởng phòng Lưu và hai nữ đồng nghiệp vừa nói chuyện phiếm vừa chờ hai người.
"Ôi, hôm nay Tiểu Tả uống nhiều thật a, trước kia cô ấy không có như vậy."
Trưởng phòng Lưu thấy cô đỡ Tả Nhan đi ra, hỗ trợ nói một câu.
Hai nữ đồng nghiệp cũng phụ họa nói vài câu, vì sợ lãnh đạo mới không cao hứng.
Tả Nhan bị gió lạnh thổi qua đã cảm thấy có chút thanh tỉnh.
Kỳ thực nàng không có say, mà là bị không khí trong phòng làm cho choáng váng, lúc này mới phản ứng lại, cũng làm bộ làm tịch cảm ơn Du An Lý.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, trả áo khoác và túi xách lại cho nàng, đi tới đối diện lấy xe.
Trưởng phòng Lưu thấy đã an bài tốt, chào hỏi xong cũng rời đi.
Trương Tiểu Mỹ đến đỡ Tả Nhan, nhỏ giọng hỏi nàng: "Cô khá hơn chút nào không? Hay là tôi mua cho cô chai nước khoáng."
"Tôi không sao, vừa rồi ăn thịt kho tàu quá nhiều nên có chút ngấy."
Tả Nhan quay đầu, hít một hơi dài vào chỗ đất trống không có ai, không có mặt mũi nói mình khó chịu chủ yếu là bởi vì còn chống đỡ được.
Du An Lý lái xe tới, chỉ một ánh mắt quét về phía Tả Nhan, nàng liền thành thành thật thật ngồi vào ghế phó lái.
Chờ hai người kia đã ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn, Du An Lý trước tiên hỏi người sống gần, sau đó lái xe về hướng đó.
Sau khi lên xe, trong không gian chật hẹp Tả Nhan càng khó chịu hơn.
Những gì nàng đã ăn tựa hồ đi tới cổ họng, có thể bị tống ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nàng phải ngậm chặt miệng suốt đoạn đường, đến khi Trương Tiểu Mỹ về đến nhà xuống xe, trên xe chỉ còn lại hai người, sau đó nàng vội vàng nói: "Dừng ở thùng rác kia một chút."
Du An Lý nhíu mày, dừng lại ở chỗ đậu xe bên đường.
Tả Nhan dùng cả tay chân bò ra khỏi xe, lao đến bên cạnh thùng rác, khom lưng phun ra.
Nàng không biết mình đã nôn trong bao lâu, đến khi cảm thấy mình không còn nôn được mới đứng dậy.
Một chai nước khoáng đã mở nắp đưa tới, Tả Nhan uống hai ngụm để súc miệng, súc miệng xong đang muốn tìm khăn giấy trên người, người bên cạnh liền đưa cho nàng một hộp khăn giấy.
"Cảm ơn."
Nàng nói, rút hai tờ giấy ra lau miệng.
Sau khi nôn xong, bụng nàng liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Ban đêm gió rất lạnh, Tả Nhan không mặc áo khoác, bị thổi đến nhịn không được đưa tay xoa xoa cánh tay.
"Được rồi, về nhà thôi." Người bên cạnh nói, mở cửa ghế phó lái.
Đây là lần thứ hai Du An Lý nói câu này.
Tả Nhan không biết có phải cô cố ý hay không, nhưng hiện tại nàng không thích câu này.
Nàng dừng lại, nói với người trước cửa xe: "Chị đừng nói như chúng ta sống chung vậy, bị người nghe thấy sẽ rất phiền toái."
Du An Lý giữ cửa xe, nhìn nàng hồi lâu mới đáp trả: "Nhưng chúng ta thực sự đang sống cùng một nơi, đây là sự thật, không có gì phải giấu."
Tả Nhan ghét bộ dáng không đau không ngứa này của cô nhất, làm như người gây hiểu lầm không phải là cô.
Nhìn tới liền tức giận.
Tả Nhan xoay người đi ra ngoài, tùy ý gọi một chiếc taxi bên đường, lên xe, đóng cửa lại báo địa chỉ, liền mạch lưu loát.
Toàn bộ quá trình không ai ngăn cản nàng, không ai gọi nàng lại.
Tả Nhan rụt cổ dựa vào cửa sổ xe, cảm thấy tâm tình thực sự rất tệ.
Nàng biết tại sao mình lại như vậy, nhưng nàng cũng biết mình không thể khống chế được.
Trước mặt Du An Lý, dù có nỗ lực đến đâu, cuối cùng nàng cũng sẽ bị đánh bại trở về nguyên hình, trở thành tên ngốc làm người chán ghét năm xưa.
Thật giống như mọi thứ nàng đã làm để thay đổi trong bảy năm qua đều uổng phí sức lực.
Nhưng Du An Lý đã thay đổi.
Trở nên thật xa lạ.
Khi taxi tới cửa nhà, Tả Nhan mới phục hồi tinh thần, hỏi tài xế: "Bao nhiêu tiền?"
Đã lâu nàng không bắt taxi, thỉnh thoảng vội vàng cũng là lên mạng bắt xe.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan vô thức chạm vào điện thoại, sau đó tâm liền lạnh lẽo.
- -Túi xách điện thoại cùng áo khoác của nàng đều ở trong xe của Du An Lý.
Tài xế báo giá, thấy nàng thật lâu không phản ứng, hắn quay đầu nhìn liền biết là tình huống gì.
"Tiểu cô nương, cô không mang theo ví sao? Thanh toán bằng điện thoại cũng được, tôi có dán mã QR ở đây. Hiện tại tôi ra ngoài cũng không thích mang ví theo, dù sao điện thoại cũng tiện lợi, cô nói có đúng không?"
Tả Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười của tài xế, nàng không biết nên nói thế nào.
"Bao nhiêu tiền?"
Bên ngoài xe vang lên một giọng nói, tài xế kéo cửa sổ xuống nhìn cô một cái, thấy người trong xe không có phản ứng, trong lòng không khỏi hoang mang.
Hắn nói một câu liền nhìn thấy nữ nhân đứng bên ngoài đang dùng điện thoại quét mã QR.
Thanh âm nhắc nhở vang lên, tài xế liền cười cười, nói với người đang vùi đầu xuống xe: "Tiểu cô nương, khi ra ngoài nhớ mang theo điện thoại a."
Đầu của Tả Nhan gần như chôn trên đất, mơ hồ không rõ mà lên tiếng, lập tức đóng cửa xe.
Sau khi taxi lái đi, Tả Nhan một giây cũng không thể đứng được, xoay người đi vào cổng.
"Có muốn tôi nhắc nhở em thẻ soát cửa ở trong túi hay không."
Tả Nhan dừng lại, chỉ có thể cúi đầu đi tới chỗ Du An Lý, đưa tay ra, nói: "Đưa túi cho tôi."
"Ở trên xe."
Du An Lý dùng ngữ khí bình đạm nói, đi trước một bước, mở cửa lên xe.
Tả Nhan do dự một lúc, nhưng vẫn đi theo sau.
Khi nàng lấy túi xách điện thoại và áo khoác rồi đóng cửa xong, người trên xe không nói một câu liền lái đi.
Tả Nhan nhìn xe chạy vào cổng, đứng tại chỗ ngửi khói xe.
Sau khi đứng ngốc một lúc lâu, nàng bị gió lạnh thổi qua, run rẩy mặt áo khoác vào.
Thời gian đã gần điểm 0 giờ, Tả Nhan hít hít mũi, nhanh chóng lấy thẻ xoát cổng, quẹt một cái rồi đi vào cổng.
Còn cách khu chung cư một đoạn đường, nàng đi dưới ánh đèn đường, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, vừa cầm túi xách và điện thoại, vừa đưa tay áo lên lau mặt.
Mẹ kiếp, Du An Lý, đồ hỗn đản.
Những chuyện nực cười này đều là chị làm, một câu hay ho cũng chẳng có, đã ba mươi tuổi còn vẫn chết không mở miệng, chị buồn chán cả đời đi!
Chị đang sống ở Washington rất tốt, chị trở về làm gì! Trở về làm người tức chết sao!
Tả Nhan lau mặt, nhấc chân dùng lực đá vào đèn đường nhưng lại trúng vào ngón chân khiến nàng đau đớn hét một tiếng.
Thật xui xẻo, ngay cả đèn đường cũng có thể khi dễ nàng.
Tả Nhan tức giận ngồi bệt xuống đất, ôm chân khóc đến thở hổn hển.
Gặp phải tên hỗn đản Du An Lý chính là chuyện xui xẻo nhất trong cuộc đời nàng.
Nếu không gặp cô, hiện tại nàng còn ở nhà thoải mái làm con sâu gạo, ăn uống ngủ nghỉ đều có người lo, thậm chí còn có thể đi ngang tòa thị chính, Địa Trung Hải ỷ lại vợ diễu võ dương oai kia còn dám sai sử nàng giống như nô lệ sao?
Tả Nhan khóc đến đầu váng mắt hoa, vừa lạnh vừa mệt, cũng không còn sức lực đứng dậy khỏi mặt đất.
Một bóng người đi dưới ánh sáng của đèn đường, dừng lại trước mặt nàng.
Tả Nhan cúi đầu không chịu nhìn cô.
Du An Lý đành phải ngồi xổm xuống, mặc kệ áo khoác quét trên mặt đất, giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau khuôn mặt đang rơi lệ của nàng.
"Được rồi, đừng khóc."
Cô ôn nhu nói, ngón tay mơn trớn hàng nước mắt trên mặt nàng.
Tả Nhan hất tay cô ra, nhưng vẫn không chịu nhìn cô.
Du An Lý cười hỏi, "Lần này em muốn ra điều kiện gì?"
Đầu óc Tả Nhan có chút đau, nghe thấy lời này liền lập tức phát ra khí thế trước nay chưa từng có, túm chặt lấy cổ áo của Du An Lý, hung hăng nói, "Tôi đã nói chị không được phép nhắc lại chuyện này nữa!"
Du An Lý sửa thế nâng cánh tay, ôm nàng vào lòng.
Tả Nhan bị bàn tay ấm áp ôm chặt lấy đầu nàng, vùi vào vai cô, chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng khỏi sàn bê tông lạnh lẽo.
"Em nặng quá, tôi sắp đứng không nổi rồi." Du An Lý không chút lưu tình nói.
Tả Nhan thật sự không còn khí lực mắng cô, hai vai co rút lại giống như sợ cô buông ra, nàng giơ tay túm lấy góc áo của cô, hai chân kẹp chặt lấy eo cô.
Du An Lý đưa tay nhặt điện thoại cùng túi xách trên đất, cứ thế ôm nàng vào lòng, xoay người đi về phía chung cư.
Cô ôm một đường, Tả Nhan liền khóc một đường, vừa khóc vừa cọ nước mắt nước mũi trên người cô.
"Em có biết áo khoác của tôi bao nhiêu tiền không?"
"Liên quan gì tới tôi."
Du An Lý nghe giọng mũi của nàng, thức thời không nói lý với người say.
Cô ôm đứa trẻ đã quá tuổi dính chặt vào người như koala, quẹt thẻ vào khu chung cư, đi đến thang máy.
Hiện tại đã hơn 0 giờ, thang máy không có người sử dụng, rất nhanh đã đến.
Du An Lý ôm nàng vào thang máy, sau đó ôm nàng ra khỏi thang máy, thoạt nhìn không quan tâm đến camera giám sát trong thang máy.
Sau khi đến trong hành lang, cô thật không ôm nổi nữa, hỏi: "Em có thể xuống đất không? Tay tôi đau."
Tả Nhan ôm lấy cổ cô thật chặt, trào phúng nói: "Tố chất thân thể này không được rồi a."
Du An Lý dừng một chút, hỏi nàng: "Em có thể coi đây là mời được không?"
Tả Nhan lập tức thả tay ra, nhảy khỏi người cô.
Tay chân linh hoạt đến mức giống như người vừa khóc vừa nháo kia đều là diễn xuất.
Du An Lý cử động cánh tay, không nhịn được nói: "Em nặng như vậy, có phải mỗi ngày đều lười vận động không?"
Tả Nhan bị giáp mặt vạch trần bản chất như vậy liền có chút chột dạ.
"Sao tôi lười vận động, chỉ là tối nay ăn hơi nhiều mà thôi."
Du An Lý mỉm cười, tiến tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy vừa lúc, sáng mai chúng ta cùng chạy bộ đi."
Tả Nhan há miệng, nhất thời không nói được lời nào.
Du An Lý lại nói: "Buổi tối ăn nhiều thịt kho tàu như vậy, em phải chạy bộ mười tháng rưỡi mới có thể tiêu đi. Em biết đấy, ở độ tuổi hai lăm hai sáu tuổi, sự trao đổi chất sẽ không thể tốt hơn trước kia."
Tả Nhan hoàn toàn im lặng.
"6 giờ sáng mai tôi gọi em."
Du An Lý nói, đứng thẳng lên, xoay người đi về phía cửa nhà.
Tả Nhan đi theo sau cô, nàng đang nghĩ xem ngày mai có thể kiếm cớ không dậy nổi hay không, định đi về phòng, nhưng nàng nghe thấy tiếng người mở cửa đột nhiên gọi lại: "Tả Nhan."
Nàng dừng chân, vô thức quay đầu.
Du An Lý đứng trước cửa vẫy tay gọi lại.
Tả Nhan muốn lập tức về nhà tắm rửa đi ngủ, nhưng nàng vẫn đi qua hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
Nữ nhân đứng tại chỗ đưa tay ra che mắt Tả Nhan.
Giây tiếp theo, có độ ấm rơi xuống trán nàng.
"Ngủ ngon".
Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt trước mặt, cả người Tả Nhan run một cái, đột nhiên đứng dậy co người lại, đầu "đập" vào cửa kính xe.
"Không cần không cần, tôi chỉ đùa thôi!"
Du An Lý ngẩn ra, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Em nằm mơ sao?"
Tả Nhan bị cái ót đau đớn làm cho thanh tỉnh, nàng giơ tay xoa xoa đầu, mắt nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhớ ra hiện tại là thời gian địa điểm nào.
Thật tốt quá, hóa ra chỉ là giấc mơ a.
Không phải, chờ một chút.
- -Tại sao đã gần tám năm trôi qua, nàng vẫn mơ thấy chuyện nghĩ tới mà sợ nhất trong cuộc đời mình!
Tả Nhan thống khổ nắm tóc trên đầu, mong muốn lập tức xóa sạch mọi ký ức trong đại não, lại đập bỏ rồi xóa đi.
"Dậy rồi thì xuống xe đi, chúng ta tới nơi rồi."
Thoạt nhìn Du An Lý giống như không định truy vấn nàng mơ thấy cái gì, cô chỉ tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe.
Tả Nhan thở ra một hơi, nhưng cũng có chút khó chịu.
Trước kia người này chính là như vậy.
Rõ ràng cô chính là người gây ra hiểu lầm, nhưng thời điểm mấu chốt cô cũng là người không nói lời nào.
Thật không biết có phải là cố ý hay không.
Tả Nhan mắng thầm bước xuống xe, đầu óc hoàn toàn bị gió thổi bên ngoài làm cho nguội lạnh.
Theo sau mông Du An Lý, nàng thất thần vùi đầu bước đi, không để ý người trước mặt dừng lại, đầu liền đâm vào chiếc áo khoác màu xanh quân phục.
Tả Nhan đưa tay lên sờ trán, mở miệng chính là cáo trạng kẻ ác nhân: "Lúc chị muốn dừng sao không nói một tiếng?"
Du An Lý liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng thân tới, hỏi: "Em đã làm bảng thống kê lịch trình mà trước đó tôi đã đưa cho em chưa?"
Khi Tả Nhan nghe thấy ba chữ này liền bốc hỏa, ngữ khí không tốt trả lời: "Làm rồi, thì sao?"
Du An Lý gật đầu như làm lơ cảm xúc của nàng, sau đó hỏi: "Em có nhớ mười cửa hàng đầu tiên không."
Đây là câu trần thuật.
Tả Nhan rất muốn nói không nhớ, xem cô có thể làm gì mình.
Nhưng sau đó nàng nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
Một nhân viên nhỏ, chống đối lãnh đạo như vậy có phải là chê tiền lương quá cao rồi hay không?
Tả Nhan ý thức được tâm lý của nàng có vấn đề.
Kỳ thực, vừa rồi nàng cũng không ý thức được, nhưng đến hiện tại nàng mới nhận ra hiện thực.
Những giấc mơ nàng thấy mấy ngày nay đã kéo nàng về quá khứ, khiến nàng sinh ra rất nhiều ảo giác, thậm chí còn lầm tưởng mọi thứ giữa hai người vẫn chỉ là quá khứ.
Nhưng thực tế không phải là như vậy.
Nàng thực sự không thể vì Du An Lý đối đãi "khác biệt" với nàng mà cho rằng ---
Hai người vẫn là người thân thiết với nhau nhất.
"Nhớ, có ba công ty ở nơi này."
Tả Nhan không có cảm xúc trả lời.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy bắt đầu với cái gần nhất."
Tả Nhan gật đầu, bước đến trung tâm thương mại trước, nói: "Đi nơi này."
Một tay Du An Lý nhét vào túi áo khoác, đi theo nàng.
Để hiểu thị trường phải thâm nhập thị trường, chuyện này đặc biệt quan trọng đối với một người đã sống ở nước ngoài bảy năm.
Du An Lý đi theo phía sau Tả Nhan, dành hơn ba giờ đồng hồ đi dạo mười cửa hàng đầu tiên.
Cô giống như người thực sự đến trung tâm thương mại, mua những thứ mình thích, mang đến quầy thanh toán đóng gói tính tiền.
Khi đi ra khỏi cửa hàng cuối cùng, trên tay Du An Lý cầm mấy cái túi, còn nhét một nửa cho Tả Nhan.
- - Xách giày cho lãnh đạo cũng là một kỹ năng không thể thiếu.
Tả Nhan mỉm cười nhận lấy, không có chút oán hận.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Nàng nghĩ rồi liếc mắt sang chỗ khác, khi nhìn thấy thang cuốn của cửa hàng đối diện, nàng đột nhiên đi không nổi.
Du An Lý nhìn nàng, sau đó nói: "Em còn tinh lực như vậy, chúng ta đến cửa hàng kia xem một chút đi."
Tả Nhan ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu như gà mổ thóc.
Mặc dù hôm nay nàng không được nghỉ ngơi ngoại trừ đi WC, nhưng nàng đã mệt rồi.
Du An Lý đưa cổ tay lên nhìn giờ, đi tới đó, nhắc nhở nàng: "Buổi tối sẽ có liên hoan ở bộ phận, nhiều nhất chỉ có thể đi dạo một giờ."
Tả Nhan đã nhận được thông báo của nhóm từ trưởng phòng Lưu, mặc dù vừa rồi nàng thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Hiện tại nói chuyện này, Tả Nhan vội vàng theo sau cô, hỏi: "Sao chị lại đồng ý đi liên hoan? Không phải trước kia chị ghét nhất là tiệc đông người sao?"
Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người đề cập đến "trước kia".
Tả Nhan chưa từng nghĩ nàng có thể hỏi đến dễ dàng như vậy, xem ra có một số chuyện nàng không thể nắm giữ như nàng nghĩ.
Người đi phía trước không quay đầu lại, thậm chí không dừng lại.
"Con người luôn thay đổi."
Cô bình tĩnh trả lời.
Vì lời này, lúc Tả Nhan đi vào hội trường trải nghiệm VR cũng không nhấc nổi tinh thần.
Nhưng ngược lại Du An Lý có vẻ rất thoải mái, sau khi nghe vài lời giới thiệu từ nhân viên bán hàng, cô liền mua hai gói trải nghiệm.
"Tả Nhan, em muốn cái nào?"
Du An Lý gọi nàng, lúc này Tả Nhan mới lấy lại tinh thần bước tới.
Du An Lý cầm hai cái kính VR, một cái màu trắng một cái màu đen. Nói chính xác, chúng là "Kính thực tế ảo".
Nhìn thoáng qua Tả Nhan đã nhận ra cái màu trắng là mẫu nhãn hiệu vẫn còn nằm trong giỏ hàng của nàng.
Nàng giơ ngón tay lên trả lời: "Màu trắng."
Du An Lý gật đầu, đưa cho nàng cái màu trắng, thản nhiên nói: "Cái này hiện là cái máy tiết kiệm chi phí nhất, tính năng cũng hiệu suất tốt hơn phiên bản cũ, đồng thời còn hạ giá thành. Cách làm rất thông minh, ít nhất không có sản phẩm cạnh tranh cấp độ tiêu dùng nào trên thị trường có thể vượt qua."
Tả Nhan nghe được liền sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Chị cũng thích chơi cái này?"
Du An Lý nhìn nàng cười như vừa nghe được ý tứ gì đó rất thú vị.
"Em chưa từng thấy tôi chơi game sao?"
Tả Nhan nhanh chóng lắc đầu, cho nên nàng mới cảm thấy như gặp quỷ.
Du An Lý tròng kính thực tế ảo lên đầu, tiếp tục nói: "Tôi rất xem trọng triển vọng của kính thực tế ảo, cho nên sau khi loại này được thu mua, tôi liền làm một chút rủi ro vừa phải về quản lý tài chính."
Cô nói, nhìn lên một lúc, lại nói: "Lợi nhuận nhỏ."
Tả Nhan "..."
Buồn vui của nhân loại không tương thông, chung quanh đeo kính lên đầu chơi rất vui vẻ, Tả Nhan chỉ cảm thấy bọn họ thật ồn ào.
Đây không phải là lần đầu tiên được trải nghiệm thực tế ảo, nhưng nàng không có thời gian mua thiết bị mà mình thích nhất nên cũng muốn dùng thử.
Dù gì cũng là sản phẩm mới ra mắt, trên mạng cũng không có nhiều đánh giá.
Nhưng hiện tại tâm trạng nàng không được cao hứng cho lắm.
Nếu nói trước khi đi vào cửa hàng nàng có chút thất thần, sau khi nghe những lời của Du An Lý thì chính là buồn bực.
- - Rõ ràng thời gian đã làm thay đổi hầu hết mọi thứ, nhưng ở trước mặt Du An Lý, nàng vẫn là một đứa ngốc không biết làm gì khác ngoài việc chơi game.
Tả Nhan suy nghĩ miên man, nếu nàng không để ý, kẻ thù sẽ xuất hiện trong tầm mắt chỉ một phát súng liền hạ gục nàng.
Thanh âm của Du An Lý ở bên cạnh từ thiết bị cùng lúc truyền đến: "Sao lại đứng bất động rồi?"
- -Giỏi a, hiện tại thứ mà nàng am hiểu nhất lại làm nàng cảm thấy mất mặt.
Tả Nhan tức giận đứng dậy, sau khi sống lại, nàng khống chế chiếc điều khiển trên tay, trực tiếp chạm vào, nã một phát súng vào mông Du An Lý.
"Tả Nhan, chúng ta là đồng đội."
Thanh âm của Du An Lý rất bình tĩnh.
Nhưng Tả Nhan nghe thấy thanh âm của cô như thanh âm của súng đạn.
Hai người thập phần ăn ý yểm hộ chính mình, tiến lại gần nhau.
Vài phút sau, chung quanh có người chửi ầm lên: "Mẹ nó! Là hai tên ngốc nào đang đánh đồng đội a?"
Khi rời hội trường trải nghiệm, Tả Nhan nắm tay Du An Lý chạy ra.
- -Trước khi lão ca bị chọc giận kia phát hiện ra.
Nàng vừa chạy vừa nghe Du An Lý đằng sau hỏi: "Sao không chơi tiếp? Vẫn còn hai mươi phút thời gian trải nghiệm."
Tả Nhan thở hổn hển, nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu lại nói: "Đây được coi là chị tiêu tiền của công chúng, cẩn thận tôi tố giác chị."
Du An Lý cũng cười, trả lời, "Hôm nay tôi mua đồ cũng không có đưa thuế hóa đơn."
Đây chính là do cô căn bản không tìm tài vụ chi trả.
Tả Nhan nghe được liền trào phúng - có tiền thật ghê gớm.
Nàng chạy đến mệt mỏi, chỉ có thể dừng lại một chút, chậm rãi đặt túi xuống đất.
Du An Lý đã mua hai chiếc bánh crepe ở cửa hàng nhỏ bên cạnh, đưa một cái cho Tả Nhan.
"Buổi tối nhất định ăn không đủ no, lót bụng trước đã."
Tả Nhan trước nay chưa từng khách khí với cô, cho nên duỗi tay nhận, trực tiếp cắn một miếng.
Nhìn quả việt quất cùng dâu tây tươi được cuộn trong chiếc bánh kếp mềm mịn, kem cùng sốt sô cô la trung hòa vị chua của dâu, ven bánh giòn rụm, khi cắn nghe có tiếng kêu "rắc rắc", có tác dụng chữa bệnh thần kỳ.
Tả Nhan ăn đến cảm thán một tiếng.
- - Thứ này ăn còn thoải mái hơn cơm trưa hàng ngày nhiều.
Thang cuốn lên xuống đan xen tiếng người ồn ào trong trung tâm thương mại.
Tả Nhan một tay dựa vào lan can trên hành lang, chậm rãi ăn bánh crepe trong tay, tâm tình khó có được bình tĩnh.
Du An Lý đứng bên cạnh nàng, tựa lưng vào tay vịn, bộ dáng khi ăn vẫn cảnh đẹp ý vui như cũ.
Mấy ngày qua, tựa hồ đây là lần đầu tiên hai người ở chung hòa thuận như vậy, trong không khí ngoài trừ im lặng cũng không còn những thứ khác.
Tả Nhan nhớ lại tâm lý thăng trầm trong những ngày này, đột nhiên cảm thấy khá buồn cười.
Người đã gần hai mươi sáu tuổi, sao còn có thể lúc kinh lúc rống như hồi thiếu niên.
Giống như mỗi một lần đối mặt với Du An Lý, tâm trí của nàng liền lùi lại bảy tám tuổi, trở nên cảm xúc hóa lại không nói lý, hiệu quả như sắp say rượu.
Nhưng nàng thực sự rất rõ ràng, những điều này chỉ là tạm thời.
Khoảng trống bảy năm không phải thiếu vài trang trong nhật ký, mà là một phần mười nhân sinh.
Tả Nhan nuốt miếng bánh crepe cuối cùng, quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Mấy năm nay chị..."
Chuông điện thoại đột nhiên ngắt lời nàng, Du An Lý nhíu mày, lấy điện thoại ra, nói: "Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại."
Tả Nhan dừng lại, không nói gì nữa, chỉ gật đầu với cô.
Du An Lý kết nối điện thoại, hỏi, "Tuyết Nhã, có chuyện gì vậy?"
Nghe thấy hai từ này, Tả Nhan vô thức liếc nhìn cô.
Biểu hiện của Du An Lý vẫn như cũ, nhưng trực giác của Tả Nhan đã cảm thấy tâm tình của cô có chút thay đổi.
Cuộc gọi không được bao lâu, sau mấy câu trả lời ngắn ngủi, Du An Lý liền cúp máy.
Cô nhìn Tả Nhan, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi phải đi lấy một thứ, chúng ta đi trước, đến lúc đó trực tiếp đến địa điểm liên hoan."
Tả Nhan "Ò" một tiếng, giơ tay ném gói giấy đã tạo thành quả bóng vào thùng rác phía trước.
Sau đó, nàng cúi xuống, nhấc những chiếc túi trên mặt đất, đi theo phía sau Du An Lý.
Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, không còn bao xa nữa là đến giờ liên hoan đã thống nhất, nhưng may là hướng cần đi thoạt nhìn không phải đi về hướng ngược lại.
Tả Nhan ngồi ở ghế phó lái nhìn cảnh đường trôi qua cửa sổ, không khỏi nhớ lại phản ứng khi nghe điện thoại vừa rồi của Du An Lý.
- -Có lẽ đã xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi nghe điện thoại mới trông không cao hứng như vậy.
Tả Nhan chưa từng có hoài nghi năng lực diễn giải ý nghĩ của "người máy", sau tất cả, nàng là người hiểu Du An Lý nhất trên thế giới.
Nhưng hiện tại, kết luận này có lẽ cần được yêu cầu cập nhật.
Xe việt dã lao thẳng vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, Tả Nhan nhìn Du An Lý xuất trình thẻ chìa khóa, thông qua đi vào cửa, nàng nghĩ đây cũng là nơi cô sống.
Đối với người có tiền, mua thêm nhà là cách cơ bản để quản lý tiền bạc.
Cho đến khi Tả Nhan từ xa nhìn thấy Tô Tuyết Nhã đứng ở tầng trệt trong căn hộ.
- -Nga, vậy là không có chuyện gì.
Xe dừng trước mặt Tô Tuyết Nhã, nàng đi tới, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà.
"Đại ca của tôi đã trở về, cho nên tôi muốn nói với cậu sớm một chút."
Tô Tuyết Nhã đi tới cửa kính xe, đưa một gói hàng chưa mở ra.
Du An Lý nhận lấy, trực tiếp đặt ở ghế sau xe, nói với nàng: "Cảm ơn cậu, cũng giúp tôi cảm ơn đại ca cậu."
"Cảm ơn cái gì."
Tô Tuyết Nhã mỉm cười, thấy cô không xuống xe cũng biết cô đang vội, không nói thêm gì, chỉ chào hỏi Tả Nhan liền xoay người lên lầu.
Tả Nhan liếc nhìn gói hàng trên ghế sau, cái hộp không to, thoạt nhìn cũng không thấy nặng, không biết là cái gì lại vội vàng đến lấy như vậy.
Du An Lý không nói gì, đạp ga phóng xe ra khỏi cổng căn hộ.
Lần này đích đến rất rõ ràng, Tả Nhan thu tầm mắt, dựa vào ghế suy tư, nhưng đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Vừa mới ở trung tâm thương mại, có phải em..."
"A, không có gì."
Tả Nhan ngắt lời cô.
Du An Lý nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không có hỏi thêm.
Trong xe an tĩnh, nhưng bình yên hiếm hoi đã không còn nữa.
Một đường không nói chuyện.
Địa điểm liên hoan là nhà hàng Bình An, nổi tiếng nhất là ẩm thực địa phương, địa điểm rất được yêu thích, phải đặt trước ít nhất nửa tháng.
Cho nên, mọi người thực sự hiểu rằng không phải trưởng phòng Lưu đặt địa điểm đón gió tẩy trần cho vị lãnh đạo mới, chỉ là không ai ngốc lại nói ra.
Tả Nhan không biết Du An Lý biết chuyện này hay không. Vốn định xuống xe muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại cảm thấy nói lời này rất khó xử, đặc biệt là thời đi học nàng ghét loại người mách lẻo nhất.
Cho nên đến khi đi vào nhà hàng, Tả Nhan cũng không nói chuyện này ra.
Khi một người bước vào xã hội, liền buộc phải học cách chấp nhận rất nhiều điều trước đây không thích, giao tiếp với người không thích cũng là điều cơ bản hàng ngày.
Trong công ty Tả Nhan không đặc biệt ghét ai, có lẽ Địa Trung Hải là một trong số đó, cả ngày đều sai khiến nàng, muốn không ghét cũng thật khó.
Nhưng có nhiều thứ khiến nàng cảm thấy không thích.
Trong số những thứ này, liên hoan và team building tuyệt đối là những thứ đầu tiên.
Cho nên, trước khi bước vào phòng, nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chuyển sang chế độ xã giao, trên mặt vô cảm cũng treo lên một nụ cười xã giao.
Du An Lý nhìn nàng hai lần mới mở cửa phòng.
Sau cánh cửa là một thế giới ồn ào.
Tả Nhan vừa bước vào, nàng hoàn toàn bị tiếng nói chuyện cùng tiếng cười của bọn họ bao quanh, khiến nàng lập tức trở về thực tại.
Trương Tiểu Mỹ vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng lại đó ngồi, Tả Nhan mỉm cười, đi đến chỗ cô ấy ngồi xuống.
Trong tình huống này, xấu hổ nhất là không có ai chào đón mình, cho nên mặc kệ người này là ai, Tả Nhan đều sẽ cảm tạ, ngồi xuống liền nhẹ thở ra.
Nhân vật chính hôm nay cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt, tuy ít người dám đến gần làm quen, nhưng cảnh tượng rất sôi nổi, lại tràn đầy nhiệt huyết.
Trong số đó, Trưởng phòng Lưu là người ra sức nhất.
Nhìn nụ cười đầy nếp nhăn kia, không biết còn tưởng hắn được thăng chức.
"Ai nha Tả Nhan, chiều nay cô cùng Du tổng ra ngoài sao?"
Tả Nhan mang thần sắc tự nhiên mở cái ly trước mặt, tráng bằng trà nóng, trả lời: "Đúng vậy, tôi chạy một buổi chiều, mệt chết rồi."
Trương Tiểu Mỹ thần thần bí bí nghiêng người tới, nhỏ giọng nói với nàng: "Tôi cảm thấy Du tổng có chút nhằm vào cô a, có chuyện gì đều tìm cô làm."
Tả Nhan nghĩ thầm ngươi đã nhìn ra, vậy chẳng phải tất cả những người khác đều đã nhìn ra sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, những người khác cũng không nhàn rỗi như Trương Tiểu Mỹ, bọn họ đều có tâm tư bát quái, cho nên tạm thời đã an toàn.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan không quên nhỏ giọng trả lời: "Tôi cảm thấy bởi vì đây là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, ban ngày tôi bị Địa Trung Hải gọi đi, làm cô ấy cảm thấy tôi rất nhàn rỗi. Cô xem hiện tại, Địa Trung Hải làm sao có thể gọi được tôi, tôi đều bận muốn chết rồi."
Đôi khi nói sự thật còn hiệu quả hơn nói dối.
Trương Tiểu Mỹ mang vẻ mặt hiểu rõ gật đầu: "Thật ra, nếu không phải cô quá nhàn rỗi, sao Địa Trung Hải lại tóm một mình cô làm lính?"
Tả Nhan: "..."
Nếu đây là trong phim truyền hình, vậy có thể sống qua được một tập sao?
Trong phòng có hai bàn, trong bộ phận của bọn họ không có nhiều người, còn một vài người phải đón con nhỏ nên về nhà trước, cho nên hai bàn cũng chưa ngồi đầy, nhưng cũng không có vẻ thưa thớt.
Chỉ là Tả Nhan vẫn không thích dịp này, nàng ăn mấy món không dễ tăng cân, trong lúc nhất thời không nhịn được gắp mấy đũa thịt kho tàu --- hương vị này đáng giá tiền, thiếu chút nữa không dừng đũa được.
Ăn thêm nữa sẽ rất nguy hiểm, Tả Nhan uống cạn hai cốc trà giải dầu mỡ, cũng tính đã ăn no.
Nhưng mà, chủ đề của liên hoan trước nay đều không phải là ăn cái gì.
Sau khi Tả Nhan đặt đũa xuống, đồng nghiệp ngồi đối diện rót cho nàng một ly rượu vang đỏ, còn gọi nàng là "mỹ nữ".
Nàng từ chối không được, nhận lấy nhấp một ngụm rồi bỏ xuống.
Tiếng cười khoa trương của trưởng phòng Lưu truyền đến từ bàn bên cạnh, Tả Nhan không khỏi nghiêng đầu nhìn qua, thấy nữ nhân có mái tóc xoăn dài đang cầm ly trà, ngồi giữa một đám yêu ma quỷ quái, thong dong nâng ly kính rượu cùng trò chuyện.
- - Đây cũng là Du An Lý mà nàng chưa từng thấy qua.
Dấu vết thời gian khắc trên người có độ sâu cạn khác nhau, nhưng đối với Tả Nhan, Du An Lý là xa lạ nhất.
Đột nhiên nàng nhớ đến câu nói mà nàng chưa nói hết ở trung tâm thương mại----
"Mấy năm nay chị thế nào?"
Trong bầu không khí yên tĩnh hiếm có ấy, dùng tâm thái bình thản cùng hương vị của bằng hữu cũ, đơn giản hàn huyên một câu.
Đây chính là giới hạn mà Tả Nhan có thể làm được.
Nhưng mà hiện tại nàng bắt đầu trở nên không xác định.
Nếu không có cuộc điện thoại kia, thật sự có thể nghe được câu trả lời của cô sao?
Hoặc là nói ---
Nàng thực sự có đủ dũng khi lắng nghe sao?
Ly rượu vang đỏ đã cạn, không biết ai lại rót đầy cho Tả Nhan, nàng nở nụ cười nâng ly lên, cụng ly với đám người trên bàn.
Phòng càng ngày càng nóng, Tả Nhan chỉ đơn giản cởi áo khoác ra, xắn tay áo, vừa ăn thịt kho tàu và sườn chua ngọt yêu thích, vừa nghe đồng nghiệp trên bàn bát quái, nàng nghe đến vui vẻ, lại còn cười thành tiếng, thiếu chút nữa làm chính mình bị sặc.
Ở bàn bên kia, Du An Lý liếc mắc nhìn nàng một cái rồi giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian.
Mặc dù trưởng phòng Lưu uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, hắn thập phần có nhãn lực nói: "Nhà Du tổng xa lắm sao? Hay là hôm nay tới đây thôi, về quá muộn cũng không an toàn."
Du An Lý ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu nói: "Trước tiên đưa người uống rượu về nhà. Tôi gọi xe, ngài nói với mọi người một tiếng."
Trưởng phòng Lưu đáp ứng, xoay người đi an bài một vòng, chờ hắn trở lại mới phát hiện mọi thứ đã tính vào tài khoản của Du An Lý.
Sau khi người phục vụ rời đi, Du An Lý gọi mấy chiếc xe, nghe trưởng phòng Lưu an bài xong, nói, "Có vài đồng nghiệp nữ tiện đường với tôi, vừa vặn tôi không có uống rượu, tôi sẽ đưa bọn họ trở về."
Sao trưởng phòng Lưu có thể không biết có hai nữ đồng nghiệp sống ở hai nơi khác nhau, nhưng nghe cô nói như vậy, ngược lại có chút thay đổi mấy phần.
"Được a, vậy vất vả Du tổng."
"Nên như vậy."
Du An Lý nói rồi đứng dậy, đi đến một bàn khác.
Tả Nhan vùi đầu ăn cũng không để ý, cảm thấy cái bụng nhỏ tròn vo có chút khó chịu.
Các đồng nghiệp đều ra ngoài chờ xe này đến xe khác, căn phòng trống rỗng, một bóng người dừng ở trước mặt nàng, không mặn không nhạt hỏi: "Ăn xong chưa?"
Tả Nhan giống như không nghe thấy, bưng ly rượu đỏ lên uống hai ngụm.
Thứ này chua lại cay, uống không ngon, hơn nữa độ cồn cũng không ít, có thể gọi là phế phẩm trong rượu.
Nàng say đến mức có chút hoài niệm quầy rượu của Tả Tăng Nhạc.
Không biết lúc này thị trưởng Tả đã ăn chưa, bệnh dạ dày có tái phát hay không.
Một bàn tay cầm lấy ly rượu đỏ trong tay Tả Nhan, đặt lên bàn.
Tả Nhan còn muốn lấy đã bị bàn tay này chặn ngang ôm lấy, kéo lên khỏi ghế ngồi.
"Được rồi, về nhà thôi." Du An Lý thấp giọng nói.
Tả Nhan uống không ít, hơi rượu xông thẳng vào Du An Lý, nhưng mặt cô lại không đổi sắc cầm chiếc áo khoác cùng túi xách trên ghế, mang người ra khỏi phòng
Ở lối vào của nhà hàng, những người khác đã lên xe rời đi, để lại trưởng phòng Lưu và hai nữ đồng nghiệp vừa nói chuyện phiếm vừa chờ hai người.
"Ôi, hôm nay Tiểu Tả uống nhiều thật a, trước kia cô ấy không có như vậy."
Trưởng phòng Lưu thấy cô đỡ Tả Nhan đi ra, hỗ trợ nói một câu.
Hai nữ đồng nghiệp cũng phụ họa nói vài câu, vì sợ lãnh đạo mới không cao hứng.
Tả Nhan bị gió lạnh thổi qua đã cảm thấy có chút thanh tỉnh.
Kỳ thực nàng không có say, mà là bị không khí trong phòng làm cho choáng váng, lúc này mới phản ứng lại, cũng làm bộ làm tịch cảm ơn Du An Lý.
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, trả áo khoác và túi xách lại cho nàng, đi tới đối diện lấy xe.
Trưởng phòng Lưu thấy đã an bài tốt, chào hỏi xong cũng rời đi.
Trương Tiểu Mỹ đến đỡ Tả Nhan, nhỏ giọng hỏi nàng: "Cô khá hơn chút nào không? Hay là tôi mua cho cô chai nước khoáng."
"Tôi không sao, vừa rồi ăn thịt kho tàu quá nhiều nên có chút ngấy."
Tả Nhan quay đầu, hít một hơi dài vào chỗ đất trống không có ai, không có mặt mũi nói mình khó chịu chủ yếu là bởi vì còn chống đỡ được.
Du An Lý lái xe tới, chỉ một ánh mắt quét về phía Tả Nhan, nàng liền thành thành thật thật ngồi vào ghế phó lái.
Chờ hai người kia đã ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn, Du An Lý trước tiên hỏi người sống gần, sau đó lái xe về hướng đó.
Sau khi lên xe, trong không gian chật hẹp Tả Nhan càng khó chịu hơn.
Những gì nàng đã ăn tựa hồ đi tới cổ họng, có thể bị tống ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nàng phải ngậm chặt miệng suốt đoạn đường, đến khi Trương Tiểu Mỹ về đến nhà xuống xe, trên xe chỉ còn lại hai người, sau đó nàng vội vàng nói: "Dừng ở thùng rác kia một chút."
Du An Lý nhíu mày, dừng lại ở chỗ đậu xe bên đường.
Tả Nhan dùng cả tay chân bò ra khỏi xe, lao đến bên cạnh thùng rác, khom lưng phun ra.
Nàng không biết mình đã nôn trong bao lâu, đến khi cảm thấy mình không còn nôn được mới đứng dậy.
Một chai nước khoáng đã mở nắp đưa tới, Tả Nhan uống hai ngụm để súc miệng, súc miệng xong đang muốn tìm khăn giấy trên người, người bên cạnh liền đưa cho nàng một hộp khăn giấy.
"Cảm ơn."
Nàng nói, rút hai tờ giấy ra lau miệng.
Sau khi nôn xong, bụng nàng liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Ban đêm gió rất lạnh, Tả Nhan không mặc áo khoác, bị thổi đến nhịn không được đưa tay xoa xoa cánh tay.
"Được rồi, về nhà thôi." Người bên cạnh nói, mở cửa ghế phó lái.
Đây là lần thứ hai Du An Lý nói câu này.
Tả Nhan không biết có phải cô cố ý hay không, nhưng hiện tại nàng không thích câu này.
Nàng dừng lại, nói với người trước cửa xe: "Chị đừng nói như chúng ta sống chung vậy, bị người nghe thấy sẽ rất phiền toái."
Du An Lý giữ cửa xe, nhìn nàng hồi lâu mới đáp trả: "Nhưng chúng ta thực sự đang sống cùng một nơi, đây là sự thật, không có gì phải giấu."
Tả Nhan ghét bộ dáng không đau không ngứa này của cô nhất, làm như người gây hiểu lầm không phải là cô.
Nhìn tới liền tức giận.
Tả Nhan xoay người đi ra ngoài, tùy ý gọi một chiếc taxi bên đường, lên xe, đóng cửa lại báo địa chỉ, liền mạch lưu loát.
Toàn bộ quá trình không ai ngăn cản nàng, không ai gọi nàng lại.
Tả Nhan rụt cổ dựa vào cửa sổ xe, cảm thấy tâm tình thực sự rất tệ.
Nàng biết tại sao mình lại như vậy, nhưng nàng cũng biết mình không thể khống chế được.
Trước mặt Du An Lý, dù có nỗ lực đến đâu, cuối cùng nàng cũng sẽ bị đánh bại trở về nguyên hình, trở thành tên ngốc làm người chán ghét năm xưa.
Thật giống như mọi thứ nàng đã làm để thay đổi trong bảy năm qua đều uổng phí sức lực.
Nhưng Du An Lý đã thay đổi.
Trở nên thật xa lạ.
Khi taxi tới cửa nhà, Tả Nhan mới phục hồi tinh thần, hỏi tài xế: "Bao nhiêu tiền?"
Đã lâu nàng không bắt taxi, thỉnh thoảng vội vàng cũng là lên mạng bắt xe.
Nghĩ đến đây, Tả Nhan vô thức chạm vào điện thoại, sau đó tâm liền lạnh lẽo.
- -Túi xách điện thoại cùng áo khoác của nàng đều ở trong xe của Du An Lý.
Tài xế báo giá, thấy nàng thật lâu không phản ứng, hắn quay đầu nhìn liền biết là tình huống gì.
"Tiểu cô nương, cô không mang theo ví sao? Thanh toán bằng điện thoại cũng được, tôi có dán mã QR ở đây. Hiện tại tôi ra ngoài cũng không thích mang ví theo, dù sao điện thoại cũng tiện lợi, cô nói có đúng không?"
Tả Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười của tài xế, nàng không biết nên nói thế nào.
"Bao nhiêu tiền?"
Bên ngoài xe vang lên một giọng nói, tài xế kéo cửa sổ xuống nhìn cô một cái, thấy người trong xe không có phản ứng, trong lòng không khỏi hoang mang.
Hắn nói một câu liền nhìn thấy nữ nhân đứng bên ngoài đang dùng điện thoại quét mã QR.
Thanh âm nhắc nhở vang lên, tài xế liền cười cười, nói với người đang vùi đầu xuống xe: "Tiểu cô nương, khi ra ngoài nhớ mang theo điện thoại a."
Đầu của Tả Nhan gần như chôn trên đất, mơ hồ không rõ mà lên tiếng, lập tức đóng cửa xe.
Sau khi taxi lái đi, Tả Nhan một giây cũng không thể đứng được, xoay người đi vào cổng.
"Có muốn tôi nhắc nhở em thẻ soát cửa ở trong túi hay không."
Tả Nhan dừng lại, chỉ có thể cúi đầu đi tới chỗ Du An Lý, đưa tay ra, nói: "Đưa túi cho tôi."
"Ở trên xe."
Du An Lý dùng ngữ khí bình đạm nói, đi trước một bước, mở cửa lên xe.
Tả Nhan do dự một lúc, nhưng vẫn đi theo sau.
Khi nàng lấy túi xách điện thoại và áo khoác rồi đóng cửa xong, người trên xe không nói một câu liền lái đi.
Tả Nhan nhìn xe chạy vào cổng, đứng tại chỗ ngửi khói xe.
Sau khi đứng ngốc một lúc lâu, nàng bị gió lạnh thổi qua, run rẩy mặt áo khoác vào.
Thời gian đã gần điểm 0 giờ, Tả Nhan hít hít mũi, nhanh chóng lấy thẻ xoát cổng, quẹt một cái rồi đi vào cổng.
Còn cách khu chung cư một đoạn đường, nàng đi dưới ánh đèn đường, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất, vừa cầm túi xách và điện thoại, vừa đưa tay áo lên lau mặt.
Mẹ kiếp, Du An Lý, đồ hỗn đản.
Những chuyện nực cười này đều là chị làm, một câu hay ho cũng chẳng có, đã ba mươi tuổi còn vẫn chết không mở miệng, chị buồn chán cả đời đi!
Chị đang sống ở Washington rất tốt, chị trở về làm gì! Trở về làm người tức chết sao!
Tả Nhan lau mặt, nhấc chân dùng lực đá vào đèn đường nhưng lại trúng vào ngón chân khiến nàng đau đớn hét một tiếng.
Thật xui xẻo, ngay cả đèn đường cũng có thể khi dễ nàng.
Tả Nhan tức giận ngồi bệt xuống đất, ôm chân khóc đến thở hổn hển.
Gặp phải tên hỗn đản Du An Lý chính là chuyện xui xẻo nhất trong cuộc đời nàng.
Nếu không gặp cô, hiện tại nàng còn ở nhà thoải mái làm con sâu gạo, ăn uống ngủ nghỉ đều có người lo, thậm chí còn có thể đi ngang tòa thị chính, Địa Trung Hải ỷ lại vợ diễu võ dương oai kia còn dám sai sử nàng giống như nô lệ sao?
Tả Nhan khóc đến đầu váng mắt hoa, vừa lạnh vừa mệt, cũng không còn sức lực đứng dậy khỏi mặt đất.
Một bóng người đi dưới ánh sáng của đèn đường, dừng lại trước mặt nàng.
Tả Nhan cúi đầu không chịu nhìn cô.
Du An Lý đành phải ngồi xổm xuống, mặc kệ áo khoác quét trên mặt đất, giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau khuôn mặt đang rơi lệ của nàng.
"Được rồi, đừng khóc."
Cô ôn nhu nói, ngón tay mơn trớn hàng nước mắt trên mặt nàng.
Tả Nhan hất tay cô ra, nhưng vẫn không chịu nhìn cô.
Du An Lý cười hỏi, "Lần này em muốn ra điều kiện gì?"
Đầu óc Tả Nhan có chút đau, nghe thấy lời này liền lập tức phát ra khí thế trước nay chưa từng có, túm chặt lấy cổ áo của Du An Lý, hung hăng nói, "Tôi đã nói chị không được phép nhắc lại chuyện này nữa!"
Du An Lý sửa thế nâng cánh tay, ôm nàng vào lòng.
Tả Nhan bị bàn tay ấm áp ôm chặt lấy đầu nàng, vùi vào vai cô, chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng khỏi sàn bê tông lạnh lẽo.
"Em nặng quá, tôi sắp đứng không nổi rồi." Du An Lý không chút lưu tình nói.
Tả Nhan thật sự không còn khí lực mắng cô, hai vai co rút lại giống như sợ cô buông ra, nàng giơ tay túm lấy góc áo của cô, hai chân kẹp chặt lấy eo cô.
Du An Lý đưa tay nhặt điện thoại cùng túi xách trên đất, cứ thế ôm nàng vào lòng, xoay người đi về phía chung cư.
Cô ôm một đường, Tả Nhan liền khóc một đường, vừa khóc vừa cọ nước mắt nước mũi trên người cô.
"Em có biết áo khoác của tôi bao nhiêu tiền không?"
"Liên quan gì tới tôi."
Du An Lý nghe giọng mũi của nàng, thức thời không nói lý với người say.
Cô ôm đứa trẻ đã quá tuổi dính chặt vào người như koala, quẹt thẻ vào khu chung cư, đi đến thang máy.
Hiện tại đã hơn 0 giờ, thang máy không có người sử dụng, rất nhanh đã đến.
Du An Lý ôm nàng vào thang máy, sau đó ôm nàng ra khỏi thang máy, thoạt nhìn không quan tâm đến camera giám sát trong thang máy.
Sau khi đến trong hành lang, cô thật không ôm nổi nữa, hỏi: "Em có thể xuống đất không? Tay tôi đau."
Tả Nhan ôm lấy cổ cô thật chặt, trào phúng nói: "Tố chất thân thể này không được rồi a."
Du An Lý dừng một chút, hỏi nàng: "Em có thể coi đây là mời được không?"
Tả Nhan lập tức thả tay ra, nhảy khỏi người cô.
Tay chân linh hoạt đến mức giống như người vừa khóc vừa nháo kia đều là diễn xuất.
Du An Lý cử động cánh tay, không nhịn được nói: "Em nặng như vậy, có phải mỗi ngày đều lười vận động không?"
Tả Nhan bị giáp mặt vạch trần bản chất như vậy liền có chút chột dạ.
"Sao tôi lười vận động, chỉ là tối nay ăn hơi nhiều mà thôi."
Du An Lý mỉm cười, tiến tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy vừa lúc, sáng mai chúng ta cùng chạy bộ đi."
Tả Nhan há miệng, nhất thời không nói được lời nào.
Du An Lý lại nói: "Buổi tối ăn nhiều thịt kho tàu như vậy, em phải chạy bộ mười tháng rưỡi mới có thể tiêu đi. Em biết đấy, ở độ tuổi hai lăm hai sáu tuổi, sự trao đổi chất sẽ không thể tốt hơn trước kia."
Tả Nhan hoàn toàn im lặng.
"6 giờ sáng mai tôi gọi em."
Du An Lý nói, đứng thẳng lên, xoay người đi về phía cửa nhà.
Tả Nhan đi theo sau cô, nàng đang nghĩ xem ngày mai có thể kiếm cớ không dậy nổi hay không, định đi về phòng, nhưng nàng nghe thấy tiếng người mở cửa đột nhiên gọi lại: "Tả Nhan."
Nàng dừng chân, vô thức quay đầu.
Du An Lý đứng trước cửa vẫy tay gọi lại.
Tả Nhan muốn lập tức về nhà tắm rửa đi ngủ, nhưng nàng vẫn đi qua hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
Nữ nhân đứng tại chỗ đưa tay ra che mắt Tả Nhan.
Giây tiếp theo, có độ ấm rơi xuống trán nàng.
"Ngủ ngon".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.