Lảng Tránh Ái Muội

Chương 28

Đông Nhật Giải Phẫu

05/09/2024

Giường đơn không quá rộng, một người nằm cũng chỉ có thể xoay người một vòng.

Tả Nhan lăn qua lộn lại nằm trên giường, mãi đến rạng sáng mới có thể ngủ được.

Nàng chui đầu ra khỏi chăn bông, mở mắt nhìn trần nhà một lúc lâu cuối cùng ngồi dậy xuống giường.

Diện tích phòng ngủ không lớn, đặt một giường ngủ, bàn máy tính, tủ đựng quần áo cũng không thể kê vừa những đồ vật lớn khác.

Cho nên, nàng không quản đến việc chủ phòng muốn thêm mấy món đồ nội thất, tự mình mua một số đồ chất đống lại với nhau, miễn cưỡng xem như hiệu quả không dùng nhiều không gian.

Tả Nhan mặc đồ ngủ đi dép lê, mở ngọn đèn nhỏ cạnh giường, quỳ xuống mở tủ đựng đồ.

Các tủ lưu trữ ở hàng này được xếp chồng lên những đồ lặt vặt không dùng đến, chẳng hạn như sách hướng dẫn dùng sản phẩm cùng thẻ bảo hành, các loại bộ sạc, các tư liệu văn kiện hữu ích, sổ ghi chép đầy trang trống.

Tả Nhan nhìn một lúc, sau đó đưa tay ra, lấy một cuốn sổ màu xanh da trời.

Qua nhiều năm như vậy, cho dù một cuốn sổ có chất lượng tốt cũng sẽ không thể tránh khỏi phai màu và ố vàng.

Nàng lật đến trang cuối cùng, chạm ngón tay vào phần bìa bị lún xuống, nhanh chóng tìm thấy phần nhô lên.

Tả Nhan mở bìa, lấy ra chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo nặng trĩu.

Nàng cầm chiếc nhẫn lên, soi dưới ánh đèn, dễ dàng tìm thấy hai chữ in hoa ở mặt trong của chiếc nhẫn.

Nhìn giống như phông chữ trên bút máy.

Lúc ở văn phòng nhìn thấy những dòng chữ được khắc trên cây bút, Tả Nhan đã hiểu ra.

- -- Năm đó Du An Lý đã biết nàng nói dối.

Nhưng cho dù đã nhìn thấy ngay từ đầu hay sau này mới hiểu ra, đáp án này có lẽ chỉ có nàng rõ ràng nhất.

Tả Nhan mở năm ngón tay trái, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Không biết nàng đã thay đổi nhiều hay vì nguyên nhân nào khác, chiếc nhẫn đã thắt chặt hơn xưa, không dễ dàng tháo ra.

Tả Nhan xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, đang suy nghĩ không biết làm cách nào tháo ra thì đã nghe thấy một động tĩnh lạ.

Truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ.

Nàng thẳng người ngồi xổm ở mép giường, quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.

Cách cánh cửa, bên ngoài yên tĩnh, giống như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng mà Tả Nhan vẫn có chút bất an, nàng nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, lẳng lặng đi tới gần cửa gỗ phòng ngủ.

Nàng nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên thấy then cửa màu trắng nhẹ nhàng chuyển xuống.

Da đầu Tả Nhan tê dại, một cỗ khí lạnh phả lên từ phía sau.

Nàng không nghĩ ngợi gì liền lao ra sau cánh cửa, dùng tay chân chống vào cửa phòng ngủ.

Cùng lúc đó, cánh cửa gỗ bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào, mạnh đến mức suýt bật tung cánh cửa.

Đầu óc Tả Nhan trống rỗng, nhưng lúc này nàng lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn không hét lên một tiếng.

Nàng gắt gao dùng thân thể chống vào cánh cửa, tìm cơ hội từ kẽ hở sắp mở ra, nhanh chóng nắm lấy then cửa trên tay, vặn mạnh rồi khóa cửa phòng ngủ lại.

Cuối cùng bên ngoài cửa không vặn được nữa, thanh âm cũng đột nhiên im bặt theo sát.

Tả Nhan xoay người chạy đến bên giường, vội vàng lấy điện thoại dưới gối ra, run rẩy mở khóa màn hình, bấm cuộc gọi khẩn cấp.

Đột nhiên, cửa gỗ phòng ngủ phát ra tiếng động lớn, bên ngoài giống như có người tông cửa.



Nàng phát run cả người, điện thoại trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.

Tả Nhan quay nhanh chóng đầu, vội vàng liếc nhìn trong phòng ngủ, chỉ thấy một chiếc bình sử nhỏ màu trắng.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, nàng vừa tận lực bình tĩnh nói với cảnh sát tình hình và địa chỉ, vừa chạy đến nhặt chiếc bình ném xuống đất, sau đó nhặt một miếng lớn nhất, giữ trong lòng bàn tay, xoay người chui vào tủ.

Cảnh sát phản ứng rất nhanh, nói mấy câu liền hiểu tình huống, nói cảnh sáng lập tức đến ngay, cũng tận lực trấn an nàng.

Sau khi cúp máy, tim của Tả Nhan đập như sấm, thân thể cũng trở nên mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng.

Cửa phòng ngủ vẫn đang phát ra tiếng động lớn, Tả Nhan thu mình trong tủ quần áo, mở WeChat tìm hàng của hộp thoại trên cùng, sau khi ngón tay run rẩy gõ vài lần, nàng bấm vào cuộc gọi thoại.

Người bên kia vẫn không bắt máy.

Tả Nhan cắn ngón tay, mỗi lần cánh cửa gỗ bị tông thì cả người nàng lại run lên, nhưng nàng cắn ngón tay để không phát ra tiếng động

Cuộc gọi không có người trả lời tự động bị cúp máy, nàng vội vàng gọi cuộc thứ hai, bên tai vẫn luôn là nhạc chuông chờ được kết nối.

Mỗi một giây đều trở nên vô cùng chậm chạp lại dày vò, Tả Nhan ôm đầu gối, thậm chí còn không dám thở mạnh, trong bóng tối dần dần bắt đầu thiếu dưỡng khí.

Cuộc gọi lại tự động cúp máy.

Nàng siết chặt điện thoại, chôn đầu vào gối, muốn gọi lại lần nữa.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ của phòng ngủ bị phá "rầm" một tiếng.

Có tiếng bước chân đi vào.

Thân thể Tả Nhan cứng đờ, cũng không nhúc nhích co rúm lại trong tủ, tùy ý để mồ hôi trên trán chảy xuống, hai mắt đau nhức, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Tiếng bước chân từng bước đến gần tủ quần áo, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng.

Hô hấp của nàng cũng ngừng lại trong giây phút này.

Cửa tủ đột nhiên bị mở ra, một bóng đen cao lớn bao phủ lấy nàng, trong phòng ngủ tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

Tả Nhan siết chặt mảnh sứ trắng trong tay, nhưng lại không có một chút sức lực, chỉ có thể nhìn bóng đen đang cúi xuống tiến lại gần nàng.

Một bàn tay đưa ra túm lấy nàng, Tả Nhan cầm mảnh vỡ của chiếc bình, không chút nghĩ ngợi định lao về phía hắn.

Bóng đen kêu lên một tiếng, toàn thân quỷ dị ngã về phía sau, hai cánh tay liều mạng ôm cổ bắt đầu ra sức giãy dụa.

Mảnh vỡ của Tả Nhan vẫn chưa chạm vào hắn.

Nàng thất thần nhìn người trước mặt chậm rãi mất đi sức lực giãy dụa, cuối cùng hai chân mềm nhũn ngã xuống đất như một vũng thịt nát.

Một bóng dáng cao gầy xuất hiện sau lưng hắn.

Du An Lý ngồi xổm xuống chạm vào vệt màu đỏ trên cổ nam nhân đã ngã xuống mặt đất.

Sau khi xác định được mạch đập, cô lập tức lật người ấn xuống đất, động tác lưu loát lấy khăn lụa trên cổ hắn rồi trói tay hắn lại ra phía sau.

Tiếng còi cảnh sát vang lên dưới lầu, nghe thấy âm thanh này, rốt cục Du An Lý mới buông lỏng hô hấp, đứng dậy đi qua người ngất xỉu trên mặt đất, bước nhanh đến tủ quần áo.

Nhìn thấy cô gái co ro trong tủ quần áo, Du An Lý hít một hơi, buông giọng nói có chút run rẩy.

“Nhan Nhan, là tôi.”

Đồn cảnh sát sáng rực.

Vẻ mặt của Tả Nhan bình tĩnh đến mức không có chút cảm xúc, nàng nghe câu hỏi của cảnh sát, trả lời từng câu, trật tự rõ ràng, thanh âm vẫn bình tĩnh.

“... Cô có quen biết người này không?"

Viên cảnh sát vừa ghi vừa tiếp tục hỏi.



Tả Nhan dừng một chút, người ngồi bên cạnh nàng lặng lẽ nắm bàn tay ở trên đùi nàng.

Nàng không tránh thoát, một lúc sau nàng lại nói: "Không tính là quen biết, tôi chỉ biết anh ta là nhân viên chuyển phát nhanh chịu trách nhiệm nhận hàng thu tiền trong cộng đồng của tôi, tôi cũng đã gửi nhiều đồ chuyển phát nhanh cho anh ta."

Sau khi cảnh sát ghi lại sự thật, hỏi nàng vài câu theo thông lệ, cuối cùng nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ kiểm tra dấu vết hiện trường, xin cô cẩn thận không làm hỏng hiện trường".

Tả Nhan gật đầu, nói lời cảm ơn hắn.

Sau đó chính là ghi chép lời khai của Du An Lý.

Cảnh sát quay lại nhìn cô hỏi: "Xin hỏi đại khái là cô nghe thấy động tĩnh khi nào?" 

Du An Lý nghĩ nghĩ, liền trả lời: "Tôi cũng không rõ, là sau khi tắm xong, tôi thường tắm xong trước mười giờ."

Sau khi ghi chép, viên cảnh sát lại hỏi: "Sau khi nghe thấy động tĩnh, cô liền trực tiếp đi phòng bên cạnh sao? Phiền toái cô cố gắng tỉ mỉ tự thuật lại tình huống lúc đó một chút."

Du An Lý nắm một bàn tay khác, hơi siết chặt vài cái, giống như là trấn an.

"Tôi biết cô ấy sống một mình, hơn nữa thời gian đã khuya, động tĩnh lớn như vậy chắc chắn không phải là tình huống bình thường, cho nên tôi chỉ muốn đi qua xác nhận một chút, lúc đi qua thì nhìn thấy cửa mở, bên trong tối như mực."

Cô vừa nhớ lại vừa ngắt quãng tường thuật, phủ nhận một số chi tiết không chắc chắn.

"Cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta mở tủ quần áo, tình huống nguy cấp, tôi cũng không nghĩ nhiều, liền cởi dây áo choàng đi tới thắt cổ anh ta."

Du An Lý cau mày, trong giọng nói có phần sợ hãi.

"Chỉ có thể nói là tôi may mắn, dù sao sức lực của tôi cũng kém xa anh ta, hơn nữa tôi từng học qua võ tự vệ đều chỉ dựa vào màn ảnh, tôi cũng không nắm chắc bản thân có thể hạ gục anh ta."

Viên cảnh sát nhìn vẻ mặt của cô, một lúc sau lại hỏi thêm một số câu hỏi trước khi hoàn thành bản lời khai.

Vụ án vào nhà hành hung cũng không phải là chuyện nhỏ, đồn cảnh sát đã nhanh chóng lập án, căn dặn hai người phải chú ý một chút đồ vật, cùng yêu cầu nhanh chóng chuẩn bị tư liệu cần thiết, cũng bảo hai người về nhà chờ tin tức trước.

Khi Du An Lý cùng Tả Nhan ra khỏi đồn cảnh sát thì đã là một giờ rưỡi sáng.

Trên con phố vắng, cơn gió thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương của mùa đông, lạnh buốt cả mặt.

Tả Nhan bị thổi đến tỉnh thần, khi cảm giác phiêu diêu như giẫm trên không trung tan biến, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng mờ mịt.

Hai người còn đang mặc đồ ngủ, thậm chí lông san hô cũng không cản được gió bên ngoài.

“Lên xe trước đi.”

Du An Lý nói, dẫn nàng đến xe của mình.

Cô mở cửa ghế phó lái, chờ Tả Nhan lên xe rồi đóng cửa lại, vòng qua bên khác lên xe.

Không gian chật hẹp ngăn cách gió lạnh bên ngoài, Du An Lý thở ra một hơi, cắm chìa khóa khởi động xe, phóng xe về phía căn hộ.

Trên đường đi, người ngồi trên ghế phó lái đều không phát ra âm thanh, Du An Lý cũng không nói gì.

Sau khi trở về bãi đậu xe của chung cư, cả hai lần lượt xuống xe, bước vào thang máy.

Du An Lý đi ở phía sau nàng, nhìn nàng đi ra khỏi thang máy, bước chân dừng lại, đứng tại chỗ.

Tả Nhan vùi đầu đi ngang qua nhà Du An Lý, trực tiếp đi về phía nhà mình.

Bước chân phía sau đột nhiên tăng tốc, Tả Nhan nghe thấy thanh âm liền vô thức dừng lại.

Một bàn tay kéo cổ tay nàng từ phía sau, ngăn nàng lại.

“Đêm nay ngủ lại nhà tôi đi.”

Du An Lý nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lảng Tránh Ái Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook