Chương 56
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
Phòng không tính là đặc biệt rộng rãi, thậm chí một bàn ngồi đầy người còn trở nên đông đúc hơn.
Rốt cuộc, ngay từ đầu, người đặt phòng đã không đoán trước được sẽ xuất hiện tình huống này.
"Đến đến đến, muốn ăn cái gì cứ gọi a, hôm nay tôi làm chủ, không ai được phép giành."
Nghe thấy câu này, trong lòng Tả Nhan cảm thấy vô cùng cảm khái.
Trong sáu người ngồi trong phòng này, có một nửa đã trở nên khó tìm ra dấu vết năm nào, mà tính tình của đại tỷ này vẫn hấp tấp như vậy, cũng không thay đổi chút nào.
Tả Nhan nhìn cô, không biết như thế nào, trái tim đang rối bời đã dịu đi một chút.
Có lẽ nàng là người hoài niệm đi, nhìn đến những người trong quá khứ thì tâm tình sẽ trở nên tốt hơn.
Kỳ thực Văn tỷ cũng đã thay đổi, tuy dáng người vẫn không cao nhưng gầy hơn cây trúc, để tóc ngắn áp tai, uốn thẳng mượt, nhuộm màu xanh đen.
Cách ăn mặc trang điểm cũng thay đổi với trước kia rất nhiều, hoàn toàn là tín đồ thời trang Âu Mỹ.
Nhưng mà khi mở miệng, cô vẫn nói giọng Hồ Nam, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Văn tỷ chờ bọn họ gọi đồ ăn, nhìn người phục vụ đi ra ngoài, cô cầm tách trà lên, nhìn nhóm người trong phòng cười nói: "Cái này gọi là gì? Tới sớm không bằng tới đúng lúc, là duyên phận a!"
Trông Lý Tiêu cũng rất cao hứng, nâng tách trà lên kính cô nói: "Mấy năm nay không có dịp tụ họp với ngài, hôm nay tình cờ gặp lại, tôi phải kính ngài một ly, tôi lái xe liền thay trà cho rượu."
Văn tỷ cụng ly với hắn, nói: "Hiện tại tôi cũng không uống rượu, mấy năm đầu thực sự là bị đào rỗng, hiện tại nghĩ thông suốt kiếm nhiều tiền như vậy làm gì a, muốn mất nửa cái mạng."
Cô nói lời này cảm thấy không thoải mái, lập tức tắt đề tài nhìn Du An Lý bên cạnh.
"May là sau khi nghe Tiểu Du kiến nghị, mấy năm nay tôi chuyển sang đầu tư, tôi không có nhiều năng lực nên còn có thể nhìn thấy tầm nhìn của mọi người. Mặc dù mấy năm nay không kiếm được nhiều, nhưng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tâm tình cũng tốt, ăn được ngủ được, rất thỏa mãn."
Tả Nhan nghe thấy câu này, không chút dấu vết liếc nhìn khuôn mặt của cô, phát hiện khí sắc cũng không tệ lắm.
Lúc đầu, nàng không nhận ra đây là Văn tỷ, gầy quá nhiều, nhìn rất dọa người, nhưng cũng may thoạt nhìn hiện tại cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Du An Lý nghe vậy chỉ mỉm cười, nói, "Tôi chỉ đưa ra kiên nghị, người thực sự có năng lực chính là ngài."
Lý Tiêu liếc nhìn Du An Lý rồi đến Văn tỷ, cuối cùng hỏi: "Hôm nay hai người hẹn đi ăn tối hay là bàn công việc, chúng ta có quấy rầy quá không?"
"Quấy rầy cái gì, chính là tôi nghe Tiểu Du về nước nên đến nhìn em ấy, hai ngày phải trở về rồi."
Văn tỷ nói, vẫy vẫy tay.
Lý Tiêu cười một tiếng: "Thật trùng hợp, không phải một chuyến hôm nay cũng không biết khi nào mới có cơ hội tụ tập cùng ngài."
Văn tỷ nhìn thấy ba người bọn họ đang tán gẫu, người trẻ tuổi nào cũng không thể chen miệng vào, nói, "Thiếu chút nữa tôi không nhận ra tiểu tử này, là em trai của em phải không? Đều đã lớn như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh a."
Lý Minh Minh nở nụ cười thân thiện, hào phòng chào hỏi cô, cách nói năng cử chỉ không còn nhút nhát như lúc còn nhỏ.
Tả Nhan không khỏi nhìn hắn mấy lần.
Nói thế nào đây.
Có cảm giác đau lòng "Rõ ràng là đã nói muốn tốt cho nhau, nhưng kết quả sau lưng ai đều cõng lấy hoài niệm".
Mặc dù nàng không có những thứ đó.
Đây là một trong những lý do tại sao Tả Nhan đã xóa tất cả đồng học từ cấp hai, không liên lạc với bất kỳ ai.
Nàng lảng tránh đồng học cùng những thứ tương tự, thậm chí nếu có liên lạc họp lớp, nàng cũng sẽ giả chết kiên quyết không đi.
Tả Nhan không có hứng thú nhìn người khác khoe mình giỏi giang, cũng không muốn nhìn ai hiện tại xuống dốc nghèo túng, nàng còn chưa hiểu rõ cuộc đời mình, tại sao phải quan tâm đến người khác đây?
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, tốt nhất là nên an an tĩnh tĩnh đi qua bữa cơm này, buổi tối về nhà sẽ phải đối mặt với cái gì thì đến lúc đó lại suy xét.
Nhưng mà vừa nghĩ tới, nàng liền cảm giác được tầm mắt Văn tỷ đang đặt trên người mình.
Trong lòng Tả Nhan lộp bộp một tiếng, vì sợ cô sẽ đặt đề tài vào người mình.
Trương Tiểu Mỹ vẫn còn ngồi bên cạnh nàng a!
Nói đến cũng thật đáng thương, đồng chí Tiểu Mỹ vì bữa cơm này mà đã ra sức trang điểm lâu như vậy, kết quả lại biến thành cái dạng này, Tả Nhan có chút đồng cảm với cô.
Đúng là đứa nhỏ xui xẻo.
Văn Tả nhìn Tả Nhan đang định mở miệng nói, Du An Lý ngồi bên cạnh nhìn Trương Tiểu Mỹ hỏi: "Hôm nay Tiểu Trương cũng đến ăn cơm sao?"
Trương Tiểu Mỹ không thể sờ tới tình huống một hồi lâu, đột nhiên bị lãnh đạo gọi một tiếng, còn có chút mờ mịt.
Lý Tiêu thay cô trả lời: "Tôi quên giới thiệu, Văn tỷ, đây là Tiểu Mỹ, là bạn gái của tôi. Hôm nay Tiểu Minh khó có được trở về liền hẹn đi ăn cơm, không nghĩ tới lại gặp người quen cũ."
Hắn nói, dùng ánh mắt trấn an Trương Tiểu Mỹ, hiển nhiên là lo lắng nàng không được tự nhiên ăn bữa cơm này.
Sự chú ý của Văn tỷ lập tức đổ dồn vào Trương Tiểu Mỹ, không ngớt lời khen ngợi Lý Tiêu có mắt nhìn tốt, đơn giản một câu liền khen cả hai đẹp đôi.
Ánh mắt Trương Tiểu Mỹ nhìn Lý Tiêu trở nên thẹn thùng, chỉ sợ hiện tại đều không chút do dự cùng Lý Tiêu đến Cục Dân Chính.
Nhìn đứa nhỏ ngốc này, mấy ngày trước còn nói muốn dạy mình cách nhìn nam nhân, kết quả là còn hãm sâu hơn bất cứ ai khác.
Tả Nhan nghĩ, lặng lẽ nhìn Du An Lý một cái, nữ nhân này nói một câu liền lặng lẽ xuống sân khấu, an tĩnh uống trà.
Nói cô một câu "Nữ vương của tiết tấu đương đại" cũng không ngoa.
Tả Nhan thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống dùng ly trà ngăn cản chính mình, khóe môi khẽ cong lên.
Bữa tiệc nhiều người là náo nhiệt nhất, cũng là bữa tiệc dễ đục nước béo cò nhất.
Lúc đầu Tả Nhan còn sợ mình làm bữa cơm này khó xử, hiện tại có không khí sinh động nên nàng cũng yên tâm, cúi đầu ăn cơm, kiên quyết không cho ai có cơ hội nói chuyện với mình.
Điện thoại trong túi rung lên, Tả Nhan lấy ra để dưới bàn xem một lượt rồi lại nhét vào túi.
Du An Lý ngồi bên cạnh Văn tỷ, cầm điện thoại đang rung, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi đi tiếp điện thoại."
Một phút sau, Tả Nhan nhấp một ngụm trà rồi lại lau miệng, nói với Trương Tiểu Mỹ bên cạnh, "Tôi đi vệ sinh."
Nàng rời cái hộp, đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ ở tầng này.
Gian phòng được ngăn ở bên trong, bệ rửa mặt bên ngoài, có một lớp rèm tre ở giữa, toàn bộ không gian không có mùi nào khác ngoại trừ mùi hương liệu.
Tả Nhan rửa tay trước, nghe thấy tiếng cửa phòng toilet đóng lại sau lưng mình, cũng không có phản ứng.
Du An Lý tùy ý khóa trái cửa, bước đến bồn rửa tay, đưa tay ở dưới vòi lấy nước.
Tay cô không tránh khỏi chạm vào tay Tả Nhan, cũng dính một chút bọt nước rửa tay.
Tả Nhan chỉ đơn giản cầm tay cô, giúp cô rửa tay.
Du An Lý nhìn vào tay mình, ngữ khí bình thường nói: "Tôi đã bảo sau khi em tan tầm sẽ về nhà trước."
Tả Nhan cũng đồng thanh đáp: "Tôi cũng đã hỏi chị đi làm gì."
Trong chuyện này, ai cũng không thể thuyết giáo ai.
Du An Lý cũng không trông cậy có thể lý luận rõ ràng với nàng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cho nên cô chỉ đơn giản là lựa chọn từ bỏ ngôn ngữ.
Vòi vẫn chảy nước, không ai quan tâm đến.
Lần này Tả Nhan không chịu nhượng bộ, cho dù là hôn cắn cũng muốn phân thắng bại, Du An Lý cường thế, nàng càng tàn nhẫn hơn Du An Lý, dùng bàn tay chưa khô lạnh như băng giáo huấn cô, cho cô biết khi dễ người cũng sẽ bị người khi dễ.
Du An Lý kêu một tiếng, phản kích uy hiếp của nàng, đẩy cả người nàng ngồi trên bồn rửa mặt.
Tả Nhan không thích độ cao này, tay nàng đẩy ra.
Rõ ràng đây là khhía cạnh giảo hoạt của Du An Lý, Tả Nhan cau mày, cảm thấy bất mãn.
Nàng cúi đầu xuống hôn Du An Lý, khi người trước mặt bị nụ hôn này làm cho phân tâm, nàng cằm Du An Lý, vừa cắn vừa giơ tay lên vuốt xe mặt cô, môi cô, để lại dấu vết.
"Yên tâm, những thứ này đều là của chị..."
Tả Nhan tràn đầy tà khí.
Rời khỏi địa điểm quá lâu sẽ bị bại lộ.
Người đi trước phải về trước, Tả Nhan biết chuyện này mới dám khiêu khích Du An Lý
Nàng cũng đích xác giành chiến thắng trong ván này, ít nhất là trước khi về nhà, Du An Lý không thể làm gì nàng.
Khi Tả Nhan rửa tay xong, sửa sang lại chính mình rồi quay trở lại phòng, Du An Lý đã ngồi vào chỗ.
Trương Tiểu Mỹ giống như đã buông lỏng, rất mải mê tán gẫu với mọi người, thậm chí còn không phát hiện nàng đã trở về.
Tả Nhan vừa ngồi xuống liền tiếp tục ăn, nghe thấy đề tài trên bàn ăn không biết như thế nào lại chuyển sang trên người Du An Lý.
"Tiểu Lý đã ổn định rồi, Tiểu Du, khi nào em mới mời tôi đi uống rượu mừng a?"
Mặt Văn tỷ bị máy sưởi hong đến đỏ bừng, hôm nay tâm tình tốt, nói chuyện nhiều một chút.
Vốn dĩ cô rất ít khi nói những câu như vậy, người trẻ tuổi đều không thích nghe, nói ra sẽ ngại. Nhưng nhìn thấy người chạy khắp thế gian như Lý Tiêu đều đã ổn định, cô thực sự cảm thấy đau lòng cho cô gái Du An Lý này.
Năm đó còn tưởng Lý Tiêu có ý tứ với Du An Lý, muốn tác hợp một chút, nhưng kết quả lại khiến cô không cao hứng, cuối cùng cổ phiếu chất lượng cao đã trở thành của người khác.
Văn tỷ là người trọng nghĩa, bỏ học ra sức đi làm, một đường chịu không biết bao nhiêu mất mát, biết nữ nhân sống trong xã hội cũng không dễ dàng, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như Du An Lý.
Lúc đầu cũng có chút hâm mộ Du An Lý, nhưng càng ngày càng thấy trên người cô còn mang phong thái tuổi trẻ, không nơi nương tựa, chỉ có thể tự mình nghiến răng đi về phía trước, té ngã cũng phải lau máu rồi đứng dậy.
Văn tỷ từng trải qua tao ngộ không biết nhìn người, cho nên cô mới phát triển khả năng nhìn người, cô cảm thấy Du An Lý là một cô gái rất có năng lực, không muốn thấy cô đi lại gian nan nên muốn giúp cô một tay.
Khi vừa nói xong câu này, bàn ăn trở nên yên tĩnh một chút.
Lý Tiêu nhìn Du An Lý, Trương Tiểu Mỹ cũng mang lòng bát quái nhìn về phía lãnh đạo của mình, ngay cả Lý Minh Minh cũng đặt chén xuống.
Tả Nhan là người duy nhất còn gắp thức ăn, sau khi ý thức được điểm này, rất hòa hợp với tậo thể mà dừng lại, nhìn Du An Lý.
Người trở thành tâm điểm chú ý nhất thời không có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Văn tỷ, nghĩ nghĩ mới trả lời: "Rượu mừng hẳn là không thể nào, trong kế hoạch của tôi không có thứ này."
Văn tỷ cũng không có chút ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng sốt ruột mới mượn cơ hội này trêu chọc một câu.
Lý Tiêu thu lại tầm mắt, âm thầm thở dài, liếc Trương Tiểu Mỹ một cái rồi lại mỉm cười.
Khi mọi người đang nhìn Du An Lý, chỉ có Lý Minh Minh vội vàng liếc nhìn Tả Nhan.
Trước khi rời khỏi phòng, Lý Tiêu ra ngoài gọi điện thoại giải quyết một số chuyện, Văn tỷ phát hiện ra rất nhanh, muốn nói chuyện với hắn. Trương Tiểu Mỹ không có lựa chọn nào khác là đi tới hỗ trợ.
Du An Lý không nhúc nhích, Tả Nhan cầm điện thoại ra ngoài trả lời cuộc gọi, nàng thấy đó là dãy số lạ, nàng còn chưa kết nối với đầu dây bên kia đã dập máy.
Tả Nhan kỳ kỳ quái quái nhìn điện thoại, một giọng nam đột nhiên vang lên trong hành lang yên tĩnh: "Đây là số điện thoại của tớ."
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy ngũ quan rõ rõ ràng ràng của Lý Minh Minh, thật sự là có chút xa lạ.
So với khi hắn còn nhỏ, những thay đổi có chút lớn.
Tả Nhan gãi gãi mặt, nói: "Sao cậu biết tớ không đổi số điện thoại."
Lý Minh Minh nhún nhún vai, trả lời: "Vốn dĩ tớ không biết, hiện tại đã biết rồi."
Tả Nhan không nói nên lời một lúc, cũng không biết phải nói gì, đơn giản là im lặng.
Cuối cùng, Lý Minh Minh phá vỡ sự im lặng.
"Tớ vẫn luôn muốn xin lỗi cậu."
Tả Nhan sững sờ nhấc mắt nhìn hắn.
Lý Minh Minh thở dài, trên mặt lộ ra chút phiền muộn - vẻ mặt này cuối cùng cũng khiến người ta tìm thấy bóng dáng trước đây của hắn.
Hắn nhìn Tả Nhan, nói, "Nếu tớ phát hiện ra chuyện này sớm hơn một chút, tớ nhất định sẽ không làm như vậy. Cho nên, tớ vẫn luôn muốn tìm cậu giáp mặt xin lỗi."
Tả Nhan vô thức hỏi, "Là chuyện gì? "
Một lúc sau Lý Minh Minh mới trả lời:
"Chuyện cậu thích chị ấy."
Rốt cuộc, ngay từ đầu, người đặt phòng đã không đoán trước được sẽ xuất hiện tình huống này.
"Đến đến đến, muốn ăn cái gì cứ gọi a, hôm nay tôi làm chủ, không ai được phép giành."
Nghe thấy câu này, trong lòng Tả Nhan cảm thấy vô cùng cảm khái.
Trong sáu người ngồi trong phòng này, có một nửa đã trở nên khó tìm ra dấu vết năm nào, mà tính tình của đại tỷ này vẫn hấp tấp như vậy, cũng không thay đổi chút nào.
Tả Nhan nhìn cô, không biết như thế nào, trái tim đang rối bời đã dịu đi một chút.
Có lẽ nàng là người hoài niệm đi, nhìn đến những người trong quá khứ thì tâm tình sẽ trở nên tốt hơn.
Kỳ thực Văn tỷ cũng đã thay đổi, tuy dáng người vẫn không cao nhưng gầy hơn cây trúc, để tóc ngắn áp tai, uốn thẳng mượt, nhuộm màu xanh đen.
Cách ăn mặc trang điểm cũng thay đổi với trước kia rất nhiều, hoàn toàn là tín đồ thời trang Âu Mỹ.
Nhưng mà khi mở miệng, cô vẫn nói giọng Hồ Nam, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Văn tỷ chờ bọn họ gọi đồ ăn, nhìn người phục vụ đi ra ngoài, cô cầm tách trà lên, nhìn nhóm người trong phòng cười nói: "Cái này gọi là gì? Tới sớm không bằng tới đúng lúc, là duyên phận a!"
Trông Lý Tiêu cũng rất cao hứng, nâng tách trà lên kính cô nói: "Mấy năm nay không có dịp tụ họp với ngài, hôm nay tình cờ gặp lại, tôi phải kính ngài một ly, tôi lái xe liền thay trà cho rượu."
Văn tỷ cụng ly với hắn, nói: "Hiện tại tôi cũng không uống rượu, mấy năm đầu thực sự là bị đào rỗng, hiện tại nghĩ thông suốt kiếm nhiều tiền như vậy làm gì a, muốn mất nửa cái mạng."
Cô nói lời này cảm thấy không thoải mái, lập tức tắt đề tài nhìn Du An Lý bên cạnh.
"May là sau khi nghe Tiểu Du kiến nghị, mấy năm nay tôi chuyển sang đầu tư, tôi không có nhiều năng lực nên còn có thể nhìn thấy tầm nhìn của mọi người. Mặc dù mấy năm nay không kiếm được nhiều, nhưng tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tâm tình cũng tốt, ăn được ngủ được, rất thỏa mãn."
Tả Nhan nghe thấy câu này, không chút dấu vết liếc nhìn khuôn mặt của cô, phát hiện khí sắc cũng không tệ lắm.
Lúc đầu, nàng không nhận ra đây là Văn tỷ, gầy quá nhiều, nhìn rất dọa người, nhưng cũng may thoạt nhìn hiện tại cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Du An Lý nghe vậy chỉ mỉm cười, nói, "Tôi chỉ đưa ra kiên nghị, người thực sự có năng lực chính là ngài."
Lý Tiêu liếc nhìn Du An Lý rồi đến Văn tỷ, cuối cùng hỏi: "Hôm nay hai người hẹn đi ăn tối hay là bàn công việc, chúng ta có quấy rầy quá không?"
"Quấy rầy cái gì, chính là tôi nghe Tiểu Du về nước nên đến nhìn em ấy, hai ngày phải trở về rồi."
Văn tỷ nói, vẫy vẫy tay.
Lý Tiêu cười một tiếng: "Thật trùng hợp, không phải một chuyến hôm nay cũng không biết khi nào mới có cơ hội tụ tập cùng ngài."
Văn tỷ nhìn thấy ba người bọn họ đang tán gẫu, người trẻ tuổi nào cũng không thể chen miệng vào, nói, "Thiếu chút nữa tôi không nhận ra tiểu tử này, là em trai của em phải không? Đều đã lớn như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh a."
Lý Minh Minh nở nụ cười thân thiện, hào phòng chào hỏi cô, cách nói năng cử chỉ không còn nhút nhát như lúc còn nhỏ.
Tả Nhan không khỏi nhìn hắn mấy lần.
Nói thế nào đây.
Có cảm giác đau lòng "Rõ ràng là đã nói muốn tốt cho nhau, nhưng kết quả sau lưng ai đều cõng lấy hoài niệm".
Mặc dù nàng không có những thứ đó.
Đây là một trong những lý do tại sao Tả Nhan đã xóa tất cả đồng học từ cấp hai, không liên lạc với bất kỳ ai.
Nàng lảng tránh đồng học cùng những thứ tương tự, thậm chí nếu có liên lạc họp lớp, nàng cũng sẽ giả chết kiên quyết không đi.
Tả Nhan không có hứng thú nhìn người khác khoe mình giỏi giang, cũng không muốn nhìn ai hiện tại xuống dốc nghèo túng, nàng còn chưa hiểu rõ cuộc đời mình, tại sao phải quan tâm đến người khác đây?
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, tốt nhất là nên an an tĩnh tĩnh đi qua bữa cơm này, buổi tối về nhà sẽ phải đối mặt với cái gì thì đến lúc đó lại suy xét.
Nhưng mà vừa nghĩ tới, nàng liền cảm giác được tầm mắt Văn tỷ đang đặt trên người mình.
Trong lòng Tả Nhan lộp bộp một tiếng, vì sợ cô sẽ đặt đề tài vào người mình.
Trương Tiểu Mỹ vẫn còn ngồi bên cạnh nàng a!
Nói đến cũng thật đáng thương, đồng chí Tiểu Mỹ vì bữa cơm này mà đã ra sức trang điểm lâu như vậy, kết quả lại biến thành cái dạng này, Tả Nhan có chút đồng cảm với cô.
Đúng là đứa nhỏ xui xẻo.
Văn Tả nhìn Tả Nhan đang định mở miệng nói, Du An Lý ngồi bên cạnh nhìn Trương Tiểu Mỹ hỏi: "Hôm nay Tiểu Trương cũng đến ăn cơm sao?"
Trương Tiểu Mỹ không thể sờ tới tình huống một hồi lâu, đột nhiên bị lãnh đạo gọi một tiếng, còn có chút mờ mịt.
Lý Tiêu thay cô trả lời: "Tôi quên giới thiệu, Văn tỷ, đây là Tiểu Mỹ, là bạn gái của tôi. Hôm nay Tiểu Minh khó có được trở về liền hẹn đi ăn cơm, không nghĩ tới lại gặp người quen cũ."
Hắn nói, dùng ánh mắt trấn an Trương Tiểu Mỹ, hiển nhiên là lo lắng nàng không được tự nhiên ăn bữa cơm này.
Sự chú ý của Văn tỷ lập tức đổ dồn vào Trương Tiểu Mỹ, không ngớt lời khen ngợi Lý Tiêu có mắt nhìn tốt, đơn giản một câu liền khen cả hai đẹp đôi.
Ánh mắt Trương Tiểu Mỹ nhìn Lý Tiêu trở nên thẹn thùng, chỉ sợ hiện tại đều không chút do dự cùng Lý Tiêu đến Cục Dân Chính.
Nhìn đứa nhỏ ngốc này, mấy ngày trước còn nói muốn dạy mình cách nhìn nam nhân, kết quả là còn hãm sâu hơn bất cứ ai khác.
Tả Nhan nghĩ, lặng lẽ nhìn Du An Lý một cái, nữ nhân này nói một câu liền lặng lẽ xuống sân khấu, an tĩnh uống trà.
Nói cô một câu "Nữ vương của tiết tấu đương đại" cũng không ngoa.
Tả Nhan thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống dùng ly trà ngăn cản chính mình, khóe môi khẽ cong lên.
Bữa tiệc nhiều người là náo nhiệt nhất, cũng là bữa tiệc dễ đục nước béo cò nhất.
Lúc đầu Tả Nhan còn sợ mình làm bữa cơm này khó xử, hiện tại có không khí sinh động nên nàng cũng yên tâm, cúi đầu ăn cơm, kiên quyết không cho ai có cơ hội nói chuyện với mình.
Điện thoại trong túi rung lên, Tả Nhan lấy ra để dưới bàn xem một lượt rồi lại nhét vào túi.
Du An Lý ngồi bên cạnh Văn tỷ, cầm điện thoại đang rung, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi đi tiếp điện thoại."
Một phút sau, Tả Nhan nhấp một ngụm trà rồi lại lau miệng, nói với Trương Tiểu Mỹ bên cạnh, "Tôi đi vệ sinh."
Nàng rời cái hộp, đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ ở tầng này.
Gian phòng được ngăn ở bên trong, bệ rửa mặt bên ngoài, có một lớp rèm tre ở giữa, toàn bộ không gian không có mùi nào khác ngoại trừ mùi hương liệu.
Tả Nhan rửa tay trước, nghe thấy tiếng cửa phòng toilet đóng lại sau lưng mình, cũng không có phản ứng.
Du An Lý tùy ý khóa trái cửa, bước đến bồn rửa tay, đưa tay ở dưới vòi lấy nước.
Tay cô không tránh khỏi chạm vào tay Tả Nhan, cũng dính một chút bọt nước rửa tay.
Tả Nhan chỉ đơn giản cầm tay cô, giúp cô rửa tay.
Du An Lý nhìn vào tay mình, ngữ khí bình thường nói: "Tôi đã bảo sau khi em tan tầm sẽ về nhà trước."
Tả Nhan cũng đồng thanh đáp: "Tôi cũng đã hỏi chị đi làm gì."
Trong chuyện này, ai cũng không thể thuyết giáo ai.
Du An Lý cũng không trông cậy có thể lý luận rõ ràng với nàng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cho nên cô chỉ đơn giản là lựa chọn từ bỏ ngôn ngữ.
Vòi vẫn chảy nước, không ai quan tâm đến.
Lần này Tả Nhan không chịu nhượng bộ, cho dù là hôn cắn cũng muốn phân thắng bại, Du An Lý cường thế, nàng càng tàn nhẫn hơn Du An Lý, dùng bàn tay chưa khô lạnh như băng giáo huấn cô, cho cô biết khi dễ người cũng sẽ bị người khi dễ.
Du An Lý kêu một tiếng, phản kích uy hiếp của nàng, đẩy cả người nàng ngồi trên bồn rửa mặt.
Tả Nhan không thích độ cao này, tay nàng đẩy ra.
Rõ ràng đây là khhía cạnh giảo hoạt của Du An Lý, Tả Nhan cau mày, cảm thấy bất mãn.
Nàng cúi đầu xuống hôn Du An Lý, khi người trước mặt bị nụ hôn này làm cho phân tâm, nàng cằm Du An Lý, vừa cắn vừa giơ tay lên vuốt xe mặt cô, môi cô, để lại dấu vết.
"Yên tâm, những thứ này đều là của chị..."
Tả Nhan tràn đầy tà khí.
Rời khỏi địa điểm quá lâu sẽ bị bại lộ.
Người đi trước phải về trước, Tả Nhan biết chuyện này mới dám khiêu khích Du An Lý
Nàng cũng đích xác giành chiến thắng trong ván này, ít nhất là trước khi về nhà, Du An Lý không thể làm gì nàng.
Khi Tả Nhan rửa tay xong, sửa sang lại chính mình rồi quay trở lại phòng, Du An Lý đã ngồi vào chỗ.
Trương Tiểu Mỹ giống như đã buông lỏng, rất mải mê tán gẫu với mọi người, thậm chí còn không phát hiện nàng đã trở về.
Tả Nhan vừa ngồi xuống liền tiếp tục ăn, nghe thấy đề tài trên bàn ăn không biết như thế nào lại chuyển sang trên người Du An Lý.
"Tiểu Lý đã ổn định rồi, Tiểu Du, khi nào em mới mời tôi đi uống rượu mừng a?"
Mặt Văn tỷ bị máy sưởi hong đến đỏ bừng, hôm nay tâm tình tốt, nói chuyện nhiều một chút.
Vốn dĩ cô rất ít khi nói những câu như vậy, người trẻ tuổi đều không thích nghe, nói ra sẽ ngại. Nhưng nhìn thấy người chạy khắp thế gian như Lý Tiêu đều đã ổn định, cô thực sự cảm thấy đau lòng cho cô gái Du An Lý này.
Năm đó còn tưởng Lý Tiêu có ý tứ với Du An Lý, muốn tác hợp một chút, nhưng kết quả lại khiến cô không cao hứng, cuối cùng cổ phiếu chất lượng cao đã trở thành của người khác.
Văn tỷ là người trọng nghĩa, bỏ học ra sức đi làm, một đường chịu không biết bao nhiêu mất mát, biết nữ nhân sống trong xã hội cũng không dễ dàng, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như Du An Lý.
Lúc đầu cũng có chút hâm mộ Du An Lý, nhưng càng ngày càng thấy trên người cô còn mang phong thái tuổi trẻ, không nơi nương tựa, chỉ có thể tự mình nghiến răng đi về phía trước, té ngã cũng phải lau máu rồi đứng dậy.
Văn tỷ từng trải qua tao ngộ không biết nhìn người, cho nên cô mới phát triển khả năng nhìn người, cô cảm thấy Du An Lý là một cô gái rất có năng lực, không muốn thấy cô đi lại gian nan nên muốn giúp cô một tay.
Khi vừa nói xong câu này, bàn ăn trở nên yên tĩnh một chút.
Lý Tiêu nhìn Du An Lý, Trương Tiểu Mỹ cũng mang lòng bát quái nhìn về phía lãnh đạo của mình, ngay cả Lý Minh Minh cũng đặt chén xuống.
Tả Nhan là người duy nhất còn gắp thức ăn, sau khi ý thức được điểm này, rất hòa hợp với tậo thể mà dừng lại, nhìn Du An Lý.
Người trở thành tâm điểm chú ý nhất thời không có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Văn tỷ, nghĩ nghĩ mới trả lời: "Rượu mừng hẳn là không thể nào, trong kế hoạch của tôi không có thứ này."
Văn tỷ cũng không có chút ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng sốt ruột mới mượn cơ hội này trêu chọc một câu.
Lý Tiêu thu lại tầm mắt, âm thầm thở dài, liếc Trương Tiểu Mỹ một cái rồi lại mỉm cười.
Khi mọi người đang nhìn Du An Lý, chỉ có Lý Minh Minh vội vàng liếc nhìn Tả Nhan.
Trước khi rời khỏi phòng, Lý Tiêu ra ngoài gọi điện thoại giải quyết một số chuyện, Văn tỷ phát hiện ra rất nhanh, muốn nói chuyện với hắn. Trương Tiểu Mỹ không có lựa chọn nào khác là đi tới hỗ trợ.
Du An Lý không nhúc nhích, Tả Nhan cầm điện thoại ra ngoài trả lời cuộc gọi, nàng thấy đó là dãy số lạ, nàng còn chưa kết nối với đầu dây bên kia đã dập máy.
Tả Nhan kỳ kỳ quái quái nhìn điện thoại, một giọng nam đột nhiên vang lên trong hành lang yên tĩnh: "Đây là số điện thoại của tớ."
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy ngũ quan rõ rõ ràng ràng của Lý Minh Minh, thật sự là có chút xa lạ.
So với khi hắn còn nhỏ, những thay đổi có chút lớn.
Tả Nhan gãi gãi mặt, nói: "Sao cậu biết tớ không đổi số điện thoại."
Lý Minh Minh nhún nhún vai, trả lời: "Vốn dĩ tớ không biết, hiện tại đã biết rồi."
Tả Nhan không nói nên lời một lúc, cũng không biết phải nói gì, đơn giản là im lặng.
Cuối cùng, Lý Minh Minh phá vỡ sự im lặng.
"Tớ vẫn luôn muốn xin lỗi cậu."
Tả Nhan sững sờ nhấc mắt nhìn hắn.
Lý Minh Minh thở dài, trên mặt lộ ra chút phiền muộn - vẻ mặt này cuối cùng cũng khiến người ta tìm thấy bóng dáng trước đây của hắn.
Hắn nhìn Tả Nhan, nói, "Nếu tớ phát hiện ra chuyện này sớm hơn một chút, tớ nhất định sẽ không làm như vậy. Cho nên, tớ vẫn luôn muốn tìm cậu giáp mặt xin lỗi."
Tả Nhan vô thức hỏi, "Là chuyện gì? "
Một lúc sau Lý Minh Minh mới trả lời:
"Chuyện cậu thích chị ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.