Chương 75
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
Trong "Nhật ký quan sát đầu củ cải" của Tả Nhan, ghi lại rất nhiều chi tiết mà chính Du An Lý có thể không biết.
Ví dụ, tốc độ cùng kích thước bước đi của cô, chuyển động cùng tần suất nhai kỹ nuốt chậm của cô, "không yêu thích" mà cô biểu hiện ra ngoài kỳ thực không thực sự khó nhận ra.
Nhưng Tả Nhan có thể biết cô "không yêu thích" từ quan sát, nhưng lại rất khó biết "nhu cầu" của cô.
Con người đều có nhu cầu, chỉ là có người viết đầy trên mặt là muốn, nhưng có người lại giấu loại này rất thâm sâu.
Tả Nhan không thể mở khóa kéo lớp vỏ bên ngoài như khi giặt thú bông, giũ bỏ phần lõi mềm nhất bên trong.
Bởi vì nàng không biết "khóa kéo" của Du An Lý ở nơi nào.
Trước khi cân nhắc sẽ tặng Du An Lý món quà gì, Tả Nhan quyết định đi tìm "khóa kéo" của cô trước.
Chỉ cần tìm được nơi có thể mở, vậy sẽ không phải lo lắng không nhìn thấy bên trong của Du An Lý.
Tả Nhan càng nghĩ càng cảm thấy đây là đại nghiệp vĩ đại nhất, sẽ mang lại cho nàng cảm giác thành tựu chưa từng có.
May là bữa tiệc ngày đầu năm mới đang từng bước tới gần, nhắc nhở nàng vấn đề này gần ngay trước mắt, Tả Nhan chỉ có thể tiếc nuối gác lại chuyện tặng quà cho Du An Lý, chuyên tâm vào bữa tiệc mang "Nghi thức cảm tạ."
Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh gần đây vì các buổi biểu diễn kịch trong lớp mà bận sứt đầu mẻ trán. Tả nhan không thể tìm thấy cơ hội thảo luận với bọn họn chuyện cùng ăn tối vào Tết nguyên đán. Rốt cuộc thời điểm ăn Tết rất có nhiều người phải ăn bữa cơm đoàn viên, nàng cũng muốn tới nhà ông bà nội ăn cơm trước, thời gian an bài phải hỏi qua hai người họ mới quyết định.
Tả Nhan gần như đã chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị, nói đúng ra là nàng đã hạ quyết tâm, Du An Lý dành thời gian mua về cho nàng bao gồm bóng bay nhân tạo nhiều màu sắc và pháo ăn mừng.
Sau trận đánh lớn như vậy, hiển nhiên Tả Nhan đã che giấu được "tâm tư", dù sao nàng cũng đang cùng ở nhà ăn cơm, vậy nói thế nào cũng coi như là đưa bằng hữu đi gặp đối tượng phải không?
Thời điểm nàng nói lời này cho Du An Lý nghe, chỉ đổi lấy một câu từ người đang giặt ga trải giường: "Đối tượng của em thực sự không muốn gặp bằng hữu của em."
Tả Nhan "tsk" một tiếng, dựa vào cửa phòng tắm lải nhải: "Đồng chí An Lý, chị không thể như vậy, chị nói xem, chị một mình ở nhà làm việc cả ngày, cũng không xã giao, cũng không gặp người, như vậy sẽ sinh bệnh a!"
Du An Lý dùng xà phòng chà rửa những vết màu nâu trên ga trải giường, không ngẩng đầu mà trả lời: "Nếu em có thể mặc thêm quần khi tới kỳ kinh nguyệt, nói không chừng tôi có thể tiết kiệm thời gian giặt giũ ga trải giường, đi xã giao như em nói."
Tả Nhan lập tức không đứng vững được, không được tự nhiên xoa xoa mũi, trả lời: "Cũng không phải em cố ý, nếu không để em giặt đi."
Nàng nói như vậy, nhưng chân vẫn đứng ở cửa, không hề nhúc nhích.
Du An Lý thở dài, nhìn nàng nói: “Em tiết kiệm chút sức lực đi, làm bài tập cho tôi đúng hạn cũng tính là giúp tôi một việc rồi.”
Hai người đã “ước pháp tam chương”, tuy điều đầu tiên rất không đứng đắn, làm Tả Nhan nghĩ tới liền đỏ mặt, nhưng điều thứ hai và điều thứ ba đều được định ra sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, nội dung phi thường kiện toàn.
Một là “phần thưởng không phải là điều kiện tiền đề học tập nghiêm túc, nếu mắc sai lầm trong chủ yếu cùng thứ yếu sẽ càng mất đi nhiều phần thưởng”.
Thứ hai là “Yêu thích làm việc nhà là chuyện tốt, nhưng phải làm những việc mình nên làm trước (ở đây nói cụ thể là việc học)”.
Dù sao nói đi cũng phải nói lại, tất cả đều chỉ để nàng học tập chăm chỉ cùng tiến bộ mỗi ngày, phấn đấu sớm nhất có thể thoát ra khỏi biển khổ, trở thành học sinh giỏi.
Mặc dù Tả Nhan đã chấp nhận ước pháp tam chương của Du An Lý, nhưng vẫn làm những việc nhỏ như rửa bát sau khi ăn.
Nàng cũng đã thử giặt ga trải giường, nhưng tiếc là nàng không đạt được kết quả hữu dụng nào ngoài suýt làm hỏng ga trải giường trắng.
"Biết rồi a, không phải vẫn còn sớm sao?"
Tả Nhan nói, bước tới giúp cô nâng nửa tấm ga còn lại lên, lấy tấm vải bị dơ đến phía trước của máy giặt nhét vào.
Kỳ thực thời gian cũng không còn sớm, nhưng hôm nay là thứ 6, đối với những người dùng cả ngày cuối tuần để làm bài tập thì quả thật là còn sớm.
Du An Lý không trông cậy nàng sẽ hoàn thành bài tập về nhà trong thứ Sáu. Rốt cuộc, số lượng bài tập hiện tại không thể hoàn thành trong một đêm - trừ khi cô có thể làm giúp nàng.
“Không muốn viết thì mau tắm rửa đi ngủ, sáng mai còn đi mua áo ngực.” Du An Lý nhìn nàng nói.
Chuyện này đã bị trì hoãn lâu như vậy, nàng cũng không thấy hoảng.
Có lẽ sau khi hiểu được ý tứ trong mắt Du An Lý, Tả Nhan cười hắc hắc, trực tiếp vén đồng phục học sinh lên cho cô xem.
“Không ngờ phải không? Kỳ thực lúc đi học em cũng không có mặc a!”
Vào mùa đông, quần áo dày đến mức không mặc cũng không ai có thể biết được, lại còn rất thoải mái, hiện tại nàng còn muốn vĩnh viễn đi ra ngoài mà không mặc áo ngực.
—— Lúc này, Tả Nhan mười tám tuổi không biết suy nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào, cũng như nàng không biết hành động này sẽ mang đến cho mình kết cục gì.
Sau khi bị thu thập mà rên rỉ, nàng vừa thành thật bảo đảm sẽ không tái phạm, vừa dùng móng vuốt của mình đánh lén Du An Lý, sau đó lại tự nhấc đá đập vào chân.
Trong phòng tắm bật lò sưởi cũng sẽ lạnh, Du An Lý đơn giản bế nàng lên, đến trước vòi sen phòng tắm, vặn nước ấm vòi sen để sưởi ấm.
Tả Nhan không nghĩ tới ước nguyện "tắm cùng Du An Lý" của mình lại được thực hiện đơn giản đến vậy, mỗi lần đánh lén Du An Lý trong khi tắm đều là dùng sai phương pháp.
Được nước ấm rột rửa thoải mái đến nheo mắt, chỉ theo bản năng cùng ngầm ăn ý ngẩng đầu lên hôn Du An Lý, sau khi chuẩn xác dán lên môi người kia, Tả Nhan cười như mèo ăn trộm đồ tanh, đắc ý không thôi.
Du An Lý một tay đỡ nàng, tay kia nắm cằm nàng, lại khống chế toàn cục.
Tả Nhan rất không phục mà đối phó với cô, sau khi bị ngăn trở, liền mở miệng gặm môi cô, dùng khí nói: "Em đã cắt móng tay, cũng đã rửa sạch sẽ, chị đừng có mà chơi xấu."
Du An Lý không trả lời nàng, trực tiếp hôn nàng, đánh tan ý thức hiện tại vẫn còn tỉnh táo của nàng.
Cho dù Tả nhan có ngốc đến đâu cũng biết ý đồ của cô, trong lòng lập tức bùng lên một cỗ hỏa khí.
Nàng cảm thấy không công bằng chút nào, nghĩ đến tư liệu trên mạng, nàng vươn tay đẩy Du An Lý ra, để cho mình rút ra khẩu khí thở hổn hển, sau đó ở trong nước ấm rơi xuống hỏi: "Du An Lý, chị mau thành thật giải thích, có phải chị là thiết T không?"
Du An Lý liếc mắt một cái, tưởng mình nghe không rõ, hỏi: "Em nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc với em! Trên mạng nói, tình huống này chị chính là thiết T.”
Tả Nhan nổi giận đùng đùng nói, ngay cả khi yếu hại còn bị người chèn ép cũng không ảnh hưởng đến khí thế của nàng.
Nghe xong từ này lần thứ hai, Du An Lý tìm kiếm trong đầu một chút, cuối cùng đành phải hỏi: "Thiết T là cái gì?"
Mặc dù không thừa nhận mình có điểm mù kiến thức, nhưng cô vẫn là không thích loại cảm giác vô tri này.
Tả Nhan bắt đầu đi ra khỏi vòi sen, ra khỏi khu vực này, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Du An Lý, giống như đang xác nhận xem cô có đang giả ngốc hay không.
Sau khi xác nhận xong, Tả Nhan thừa dịp Du An Lý không chú ý, nhanh chóng lấy ngón tay chọc chọc cô, trả lời: "Thiết T chính là con gái lúc lên giường không cho phép người khác chạm vào nơi này, trên mạng nói, nguyên nhân chính trong loại tình huống này chủ yếu là bọn họ cảm thấy mình không phải là con gái.”
Du An Lý không chút dấu vết nắm lấy tay nàng, đề phòng nàng lại đánh lén.
Tả Nhan càng ủy khuất, nhìn vào mắt cô hỏi: "Có phải chị đang ở trong tình huống này hay không a? Vậy chị cảm thấy chính mình là con trai sao? Là loại không thể cho em chạm vào sao?"
Du An Lý không trả lời.
Không phải vì tức giận, mà là quả thực cô có chút bị hỏi đến nghẹn họng.
Giống như Tả Nhan chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu tình trạng trong tình huống yêu đương bình thường là cái gì, Du An Lý cũng không biết tình huống của người khác có khác với chính mình hay không.
Hai người còn không rõ ràng tình huống yêu đương khác giới, huống chi là loại tình huống đặc biệt hiện tại.
Lý do chính khiến Du An Lý không thể trả lời câu hỏi này là vì cô thực sự rất khác biệt so với con gái cùng tuổi.
Không cách nào áp dụng định nghĩa của toàn xã hội về "con gái" ở trên người cô. Du An Lý chưa từng quan tâm đến việc rốt cuộc là bên nào có vấn đề, là xã hội hay là mình cũng không quan trọng, bởi vì mục tiêu của cô sẽ không vì vậy mà thay đổi.
Cho đến bây giờ, Tả Nhan đột nhiên hỏi vấn đề này, Du An Lý mới bắt đầu suy nghĩ --- mình có thực sự không bình thường hay không?
Nhưng định nghĩa về "bình thường" rốt cuộc là ai định nghĩa ra?
Còn "không bình thường" lại là ai đặt ra tiêu chuẩn?
Khi đối mặt với những vấn đề này, Du An Lý sẽ chỉ đặt câu hỏi trước mà không phải là suy ngẫm lại bản thân như đại đa số người.
Giống như mọi người xung quanh cô nói: "Một cô gái bình thường đã sớm kết hôn, tuổi này của ngươi có khi đã sinh con, thật không biết ngươi đang nghĩ gì, điều kiện tốt như vậy lại không cần, lãng phí chính mình mấy năm đáng giá nhất."
Du An Lý lười nói cho bọn họ biết lời này không có logic như thế nào, lại thật buồn cười ra sao, bởi vì cho dù cô có nói gì thì những người này cũng không thể hiểu.
Lùi lại một bước, ngay cả khi cô thực sự khác với hầu hết con gái cùng tuổi, ngay cả khi cô là người dị thường trong xã hội, vậy là cô sai sao?
Du An Lý không trông cậy tất cả người trên thế giới đều hiểu được câu nói "Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng", nhưng cô sẽ không vì bất luận kẻ nào mà hoài nghi bản thân.
—— Chỉ là Tả Nhan có thể không được đưa vào phạm vi của "bất luận kẻ nào".
Nước ấm từ vòi sen tiếp tục chảy từ trán Du An Lý xuống, sau đó từ cằm của cô, chảy vào hình dáng càng nhu mỹ.
Nhìn cô gái vẫn đang chờ đợi câu trả lời của mình, cô nghiêm túc suy nghĩ, không lựa chọn trả lời, ngược lại hỏi: “Nếu tôi thật sự là như vậy, em sẽ không thích tôi sao?”
Cô gái mở to đôi mắt, sau khi nghe những lời mang ngữ khí bình đạm này, nàng chớp chớp mắt, sau đó cau mày.
“Chị đang nói ngốc cái gì vậy?”
Du An Lý bị nàng quấn lấy eo, dán vào chặt hơn.
"Không phải em đã nói rồi sao? Em thích chị, là bởi vì chị là Du An Lý a."
Ví dụ, tốc độ cùng kích thước bước đi của cô, chuyển động cùng tần suất nhai kỹ nuốt chậm của cô, "không yêu thích" mà cô biểu hiện ra ngoài kỳ thực không thực sự khó nhận ra.
Nhưng Tả Nhan có thể biết cô "không yêu thích" từ quan sát, nhưng lại rất khó biết "nhu cầu" của cô.
Con người đều có nhu cầu, chỉ là có người viết đầy trên mặt là muốn, nhưng có người lại giấu loại này rất thâm sâu.
Tả Nhan không thể mở khóa kéo lớp vỏ bên ngoài như khi giặt thú bông, giũ bỏ phần lõi mềm nhất bên trong.
Bởi vì nàng không biết "khóa kéo" của Du An Lý ở nơi nào.
Trước khi cân nhắc sẽ tặng Du An Lý món quà gì, Tả Nhan quyết định đi tìm "khóa kéo" của cô trước.
Chỉ cần tìm được nơi có thể mở, vậy sẽ không phải lo lắng không nhìn thấy bên trong của Du An Lý.
Tả Nhan càng nghĩ càng cảm thấy đây là đại nghiệp vĩ đại nhất, sẽ mang lại cho nàng cảm giác thành tựu chưa từng có.
May là bữa tiệc ngày đầu năm mới đang từng bước tới gần, nhắc nhở nàng vấn đề này gần ngay trước mắt, Tả Nhan chỉ có thể tiếc nuối gác lại chuyện tặng quà cho Du An Lý, chuyên tâm vào bữa tiệc mang "Nghi thức cảm tạ."
Ngô Duyệt Lâm và Lý Minh Minh gần đây vì các buổi biểu diễn kịch trong lớp mà bận sứt đầu mẻ trán. Tả nhan không thể tìm thấy cơ hội thảo luận với bọn họn chuyện cùng ăn tối vào Tết nguyên đán. Rốt cuộc thời điểm ăn Tết rất có nhiều người phải ăn bữa cơm đoàn viên, nàng cũng muốn tới nhà ông bà nội ăn cơm trước, thời gian an bài phải hỏi qua hai người họ mới quyết định.
Tả Nhan gần như đã chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị, nói đúng ra là nàng đã hạ quyết tâm, Du An Lý dành thời gian mua về cho nàng bao gồm bóng bay nhân tạo nhiều màu sắc và pháo ăn mừng.
Sau trận đánh lớn như vậy, hiển nhiên Tả Nhan đã che giấu được "tâm tư", dù sao nàng cũng đang cùng ở nhà ăn cơm, vậy nói thế nào cũng coi như là đưa bằng hữu đi gặp đối tượng phải không?
Thời điểm nàng nói lời này cho Du An Lý nghe, chỉ đổi lấy một câu từ người đang giặt ga trải giường: "Đối tượng của em thực sự không muốn gặp bằng hữu của em."
Tả Nhan "tsk" một tiếng, dựa vào cửa phòng tắm lải nhải: "Đồng chí An Lý, chị không thể như vậy, chị nói xem, chị một mình ở nhà làm việc cả ngày, cũng không xã giao, cũng không gặp người, như vậy sẽ sinh bệnh a!"
Du An Lý dùng xà phòng chà rửa những vết màu nâu trên ga trải giường, không ngẩng đầu mà trả lời: "Nếu em có thể mặc thêm quần khi tới kỳ kinh nguyệt, nói không chừng tôi có thể tiết kiệm thời gian giặt giũ ga trải giường, đi xã giao như em nói."
Tả Nhan lập tức không đứng vững được, không được tự nhiên xoa xoa mũi, trả lời: "Cũng không phải em cố ý, nếu không để em giặt đi."
Nàng nói như vậy, nhưng chân vẫn đứng ở cửa, không hề nhúc nhích.
Du An Lý thở dài, nhìn nàng nói: “Em tiết kiệm chút sức lực đi, làm bài tập cho tôi đúng hạn cũng tính là giúp tôi một việc rồi.”
Hai người đã “ước pháp tam chương”, tuy điều đầu tiên rất không đứng đắn, làm Tả Nhan nghĩ tới liền đỏ mặt, nhưng điều thứ hai và điều thứ ba đều được định ra sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, nội dung phi thường kiện toàn.
Một là “phần thưởng không phải là điều kiện tiền đề học tập nghiêm túc, nếu mắc sai lầm trong chủ yếu cùng thứ yếu sẽ càng mất đi nhiều phần thưởng”.
Thứ hai là “Yêu thích làm việc nhà là chuyện tốt, nhưng phải làm những việc mình nên làm trước (ở đây nói cụ thể là việc học)”.
Dù sao nói đi cũng phải nói lại, tất cả đều chỉ để nàng học tập chăm chỉ cùng tiến bộ mỗi ngày, phấn đấu sớm nhất có thể thoát ra khỏi biển khổ, trở thành học sinh giỏi.
Mặc dù Tả Nhan đã chấp nhận ước pháp tam chương của Du An Lý, nhưng vẫn làm những việc nhỏ như rửa bát sau khi ăn.
Nàng cũng đã thử giặt ga trải giường, nhưng tiếc là nàng không đạt được kết quả hữu dụng nào ngoài suýt làm hỏng ga trải giường trắng.
"Biết rồi a, không phải vẫn còn sớm sao?"
Tả Nhan nói, bước tới giúp cô nâng nửa tấm ga còn lại lên, lấy tấm vải bị dơ đến phía trước của máy giặt nhét vào.
Kỳ thực thời gian cũng không còn sớm, nhưng hôm nay là thứ 6, đối với những người dùng cả ngày cuối tuần để làm bài tập thì quả thật là còn sớm.
Du An Lý không trông cậy nàng sẽ hoàn thành bài tập về nhà trong thứ Sáu. Rốt cuộc, số lượng bài tập hiện tại không thể hoàn thành trong một đêm - trừ khi cô có thể làm giúp nàng.
“Không muốn viết thì mau tắm rửa đi ngủ, sáng mai còn đi mua áo ngực.” Du An Lý nhìn nàng nói.
Chuyện này đã bị trì hoãn lâu như vậy, nàng cũng không thấy hoảng.
Có lẽ sau khi hiểu được ý tứ trong mắt Du An Lý, Tả Nhan cười hắc hắc, trực tiếp vén đồng phục học sinh lên cho cô xem.
“Không ngờ phải không? Kỳ thực lúc đi học em cũng không có mặc a!”
Vào mùa đông, quần áo dày đến mức không mặc cũng không ai có thể biết được, lại còn rất thoải mái, hiện tại nàng còn muốn vĩnh viễn đi ra ngoài mà không mặc áo ngực.
—— Lúc này, Tả Nhan mười tám tuổi không biết suy nghĩ của mình ấu trĩ đến mức nào, cũng như nàng không biết hành động này sẽ mang đến cho mình kết cục gì.
Sau khi bị thu thập mà rên rỉ, nàng vừa thành thật bảo đảm sẽ không tái phạm, vừa dùng móng vuốt của mình đánh lén Du An Lý, sau đó lại tự nhấc đá đập vào chân.
Trong phòng tắm bật lò sưởi cũng sẽ lạnh, Du An Lý đơn giản bế nàng lên, đến trước vòi sen phòng tắm, vặn nước ấm vòi sen để sưởi ấm.
Tả Nhan không nghĩ tới ước nguyện "tắm cùng Du An Lý" của mình lại được thực hiện đơn giản đến vậy, mỗi lần đánh lén Du An Lý trong khi tắm đều là dùng sai phương pháp.
Được nước ấm rột rửa thoải mái đến nheo mắt, chỉ theo bản năng cùng ngầm ăn ý ngẩng đầu lên hôn Du An Lý, sau khi chuẩn xác dán lên môi người kia, Tả Nhan cười như mèo ăn trộm đồ tanh, đắc ý không thôi.
Du An Lý một tay đỡ nàng, tay kia nắm cằm nàng, lại khống chế toàn cục.
Tả Nhan rất không phục mà đối phó với cô, sau khi bị ngăn trở, liền mở miệng gặm môi cô, dùng khí nói: "Em đã cắt móng tay, cũng đã rửa sạch sẽ, chị đừng có mà chơi xấu."
Du An Lý không trả lời nàng, trực tiếp hôn nàng, đánh tan ý thức hiện tại vẫn còn tỉnh táo của nàng.
Cho dù Tả nhan có ngốc đến đâu cũng biết ý đồ của cô, trong lòng lập tức bùng lên một cỗ hỏa khí.
Nàng cảm thấy không công bằng chút nào, nghĩ đến tư liệu trên mạng, nàng vươn tay đẩy Du An Lý ra, để cho mình rút ra khẩu khí thở hổn hển, sau đó ở trong nước ấm rơi xuống hỏi: "Du An Lý, chị mau thành thật giải thích, có phải chị là thiết T không?"
Du An Lý liếc mắt một cái, tưởng mình nghe không rõ, hỏi: "Em nói cái gì?"
"Đừng giả ngốc với em! Trên mạng nói, tình huống này chị chính là thiết T.”
Tả Nhan nổi giận đùng đùng nói, ngay cả khi yếu hại còn bị người chèn ép cũng không ảnh hưởng đến khí thế của nàng.
Nghe xong từ này lần thứ hai, Du An Lý tìm kiếm trong đầu một chút, cuối cùng đành phải hỏi: "Thiết T là cái gì?"
Mặc dù không thừa nhận mình có điểm mù kiến thức, nhưng cô vẫn là không thích loại cảm giác vô tri này.
Tả Nhan bắt đầu đi ra khỏi vòi sen, ra khỏi khu vực này, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Du An Lý, giống như đang xác nhận xem cô có đang giả ngốc hay không.
Sau khi xác nhận xong, Tả Nhan thừa dịp Du An Lý không chú ý, nhanh chóng lấy ngón tay chọc chọc cô, trả lời: "Thiết T chính là con gái lúc lên giường không cho phép người khác chạm vào nơi này, trên mạng nói, nguyên nhân chính trong loại tình huống này chủ yếu là bọn họ cảm thấy mình không phải là con gái.”
Du An Lý không chút dấu vết nắm lấy tay nàng, đề phòng nàng lại đánh lén.
Tả Nhan càng ủy khuất, nhìn vào mắt cô hỏi: "Có phải chị đang ở trong tình huống này hay không a? Vậy chị cảm thấy chính mình là con trai sao? Là loại không thể cho em chạm vào sao?"
Du An Lý không trả lời.
Không phải vì tức giận, mà là quả thực cô có chút bị hỏi đến nghẹn họng.
Giống như Tả Nhan chưa từng yêu đương, cho nên không hiểu tình trạng trong tình huống yêu đương bình thường là cái gì, Du An Lý cũng không biết tình huống của người khác có khác với chính mình hay không.
Hai người còn không rõ ràng tình huống yêu đương khác giới, huống chi là loại tình huống đặc biệt hiện tại.
Lý do chính khiến Du An Lý không thể trả lời câu hỏi này là vì cô thực sự rất khác biệt so với con gái cùng tuổi.
Không cách nào áp dụng định nghĩa của toàn xã hội về "con gái" ở trên người cô. Du An Lý chưa từng quan tâm đến việc rốt cuộc là bên nào có vấn đề, là xã hội hay là mình cũng không quan trọng, bởi vì mục tiêu của cô sẽ không vì vậy mà thay đổi.
Cho đến bây giờ, Tả Nhan đột nhiên hỏi vấn đề này, Du An Lý mới bắt đầu suy nghĩ --- mình có thực sự không bình thường hay không?
Nhưng định nghĩa về "bình thường" rốt cuộc là ai định nghĩa ra?
Còn "không bình thường" lại là ai đặt ra tiêu chuẩn?
Khi đối mặt với những vấn đề này, Du An Lý sẽ chỉ đặt câu hỏi trước mà không phải là suy ngẫm lại bản thân như đại đa số người.
Giống như mọi người xung quanh cô nói: "Một cô gái bình thường đã sớm kết hôn, tuổi này của ngươi có khi đã sinh con, thật không biết ngươi đang nghĩ gì, điều kiện tốt như vậy lại không cần, lãng phí chính mình mấy năm đáng giá nhất."
Du An Lý lười nói cho bọn họ biết lời này không có logic như thế nào, lại thật buồn cười ra sao, bởi vì cho dù cô có nói gì thì những người này cũng không thể hiểu.
Lùi lại một bước, ngay cả khi cô thực sự khác với hầu hết con gái cùng tuổi, ngay cả khi cô là người dị thường trong xã hội, vậy là cô sai sao?
Du An Lý không trông cậy tất cả người trên thế giới đều hiểu được câu nói "Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng", nhưng cô sẽ không vì bất luận kẻ nào mà hoài nghi bản thân.
—— Chỉ là Tả Nhan có thể không được đưa vào phạm vi của "bất luận kẻ nào".
Nước ấm từ vòi sen tiếp tục chảy từ trán Du An Lý xuống, sau đó từ cằm của cô, chảy vào hình dáng càng nhu mỹ.
Nhìn cô gái vẫn đang chờ đợi câu trả lời của mình, cô nghiêm túc suy nghĩ, không lựa chọn trả lời, ngược lại hỏi: “Nếu tôi thật sự là như vậy, em sẽ không thích tôi sao?”
Cô gái mở to đôi mắt, sau khi nghe những lời mang ngữ khí bình đạm này, nàng chớp chớp mắt, sau đó cau mày.
“Chị đang nói ngốc cái gì vậy?”
Du An Lý bị nàng quấn lấy eo, dán vào chặt hơn.
"Không phải em đã nói rồi sao? Em thích chị, là bởi vì chị là Du An Lý a."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.