Chương 78
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
Trải nghiệm trong rạp chiếu phim kỳ thực không phải là câu chuyện dài, chỉ là Tả Nhan "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" mà thôi.
Cụm từ "thích" nói với Du An Lý dưới vòi sen trong phòng tắm cũng đã không phải là lời bộc bạch đầu tiên, nhưng mỗi một lần Du An Lý đều không đưa ra đáp lại, lần này cũng vậy.
Tả Nhan mười tám tuổi không phải là người có thể nhẫn nại, thích thì phải nói, ủy khuất càng muốn người ta phải dỗ dành nàng.
Hơn nữa, vốn dĩ Du An Lý không quá quan tâm đến vấn đề này, thoạt nhìn Tả Nhan giống như ngốc, nhưng kỳ thực trong lòng đã rõ rành rành, biết nắm bắt mọi cơ hội để Du An Lý có thể dỗ mình, đạt được nhiều mục đích khác.
Khi Du An Lý đứng dưới vòi hoa sen, lại một lần nữa trầm mặc dùng nụ hôn lảng tránh câu hỏi của nàng, Tả Nhan thất vọng lại càng thất vọng, nhưng nàng cũng đã quen.
Nàng không đẩy Du An Lý ra, thậm chí còn ôm chặt hơn, không nháo tùy ý để Du An Lý hôn, trong khoảng thời gian thở dốc, nàng ủy ủy khuất khuất thấp giọng nói: "Lần nào chị cũng đều như vậy, em cũng không biết chị có thích em hay không.”
Du An Lý nhìn nàng không nói gì, một lúc sau mới nói, "Ngày mai mua áo ngực còn dư chút thời gian, em muốn đi đâu?”
Tả Nhan nói: "Em cân nhắc một chút.”
Sau đó nàng thay đổi thái độ, chủ động đáp lại, khiến Du An Lý bật cười, “Em đang tính kế tôi đúng không?”
Tả Nhan nơi nào có thể thừa nhận, kéo tay cô dán lên, dùng hành động dời đi lực chú ý của cô.
“Em không được động.”
Du An Lý dừng một chút, nén tiếng thở dài, rất nể tình giáo huấn nàng một chút.
Trước khi đi ngủ, Tả Nhan suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được nơi tiết kiệm chi phí nhất.
Không tốn nhiều tiền, không mất nhiều thời gian nhưng cũng đủ có không khí hẹn hò.
Nhưng mà, khi nằm trên giường nói với Du An Lý câu trả lời, người đang gõ bàn phím hỏi lại một câu: “Ở nhà dùng máy tính hoặc là TV xem phim không được sao?”
“Chị có hiểu bầu không khí là gì không?”
Tả Nhan tức giận đến dậm giường, phi thường nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học "mười loại hẹn hò mà các tình lữ cần thiết phải trải qua" mà nàng đã nghiên cứu, nhấn mạnh cái gọi là "bầu không khí."
"Giống như món mì Ý được gọi từ bên ngoài về, thoạt nhìn rất khó ăn đúng không? Nhưng khi em đặt vào đĩa, thắp ngọn nến trên bàn, tắt đèn rót cho chị một ly Lafite 1982, không phải bầu không khí sẽ đến sao?”
Du An Lý vẫn đang nhìn vào màn hình máy tính, một chút ánh sáng phản chiếu trên kính phẳng.
Sau khi nghe bài phổ cập khoa học dài dòng này, cô phản ứng như thường đáp: "Nhưng mì ý trên đĩa vẫn rất khó ăn, hơn nữa cũng đã nguội rồi."
Tả Nhan, "..."
May là sau thời gian dài tranh luận, Du An Lý vẫn an bài ngày mai cùng nàng --- mua áo ngực trước, sau đó đi xem phim.
Gần đây Tả Nhan không mặc áo ngực đến trường, nàng cảm thấy như vậy thật sự rất thoải mái, không muốn mua áo ngực nữa, nhưng nàng không dám nói với Du An Lý đề nghị này, nếu không chính đêm nay sẽ có kết cục không tốt.
Nếu hôm sau muốn dậy sớm, Du An Lý cũng tắt máy tính sớm hơn một tiếng. Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi mỗi buổi tối cũng theo Tả Nhan, chỉ có cuối tuần ngủ muộn hơn một chút, bởi vì ban ngày cuối tuần cơ bản đều bị xáo trộn.
Tả Nhan không lấy làm hổ thẹn, nói: "Giúp chị sửa chế độ làm việc nghỉ ngơi không lành mạnh.”
Khi nói lời này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sau này mình sẽ loạn lạc đến trình độ nào, cảm thấy mình rất nắm chắc.
Du An Lý xoa xoa mái tóc vừa mới sấy khô, nói: “Ngủ đi.”
Tả Nhan còn đang nhớ tới chuyện không thành trong phòng tắm, lại muốn trêu chọc cô một chút, Du An Lý cảnh cáo nói: “Ngày mai ra ngoài hay không ra ngoài, em chọn đi.”
Thế là nàng liền thành thành thật thật.
Nhưng cái này không có nghĩa là nửa đêm nàng không chạm vào Du An Lý, không chỉ muốn chạm mà còn treo lên như gấu Koala, độ dính có thể so sánh với keo dán chó.
Du An Lý đã học được cách tiết chế bản thân, thậm chí không cần mất nhiều thời gian là có thể chìm vào giấc ngủ trong tư thế này.
Cô ngủ được thì Tả Nhan càng ngủ ngon hơn, thân nhiệt của hai người có thể nhanh chóng sưởi ấm cả giường, chăn mềm mại, người trong ngực cũng mềm mại, như cả mùa đông này đều có thể ngủ như vậy cho đến khi mùa xuân.
Sáng sớm hôm sau, Tả Nhan bị Du An Lý kéo ra khỏi giấc mộng, mặc từng kiện quần áo rồi nhét vào phòng tắm rửa mặt.
Quần áo trên người đều mua chất lượng tốt, đây là Mạnh Niên Hoa chưa bao giờ kiêng dè nói với Tả Nhan. Vấn đề này cũng đã chi rất nhiều ngân sách, dù sao thì ba mẹ nàng có quá ít thời gian về nhà, lại trong quá trình Tả Nhan phát dục, chỉ có thể thay đổi thời điểm để nàng tự mua.
Tả Nhan lấy tiền từ "thẻ dự trữ" trên tủ giày, đi đôi ủng đội mũ dệt kim, sau khi trang bị đầy đủ liền mở cửa đi ra ngoài.
Du An Lý đã thu dọn lá rụng ngoài sân, đang chờ nàng ở cổng sân.
Tả Nhan tung tăng nhảy nhót chạy về phía cô, hai quả cầu trên mũ đung đưa trong không khí, giống như quả cầu tuyết nhỏ.
Du An Lý nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại thì thấy nàng suýt bị trượt chân té ngã.
"..."
"Nghe nói mấy ngày nay trời sẽ có tuyết, đừng đi như vậy, ngã đau mông tôi sẽ không cõng em đâu."
Trên đường xuống dốc, Tả Nhan vùi đầu nghe cô quở trách, vừa nghe đến câu cuối cùng liền không nhịn được ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Nếu em thật sự ngã, chị sẽ không cõng em sao?"
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.
Tả Nhan "hừ" một tiếng, tay đang đeo găng tay nắm lấy cô, đề phòng không bị trượt chân ngã.
Du An Lý tùy ý nàng nắm, mãi cho đến khi ra khỏi đoạn đường dốc đến gần trạm xe buýt, sau đó mới thu tay lại.
Tả Nhan sửng sốt, mặc dù đã quen nhưng nàng vẫn còn buồn đến hoảng, dọc đường liền không nói lời nào.
Trên xe buýt có dán tờ rơi quảng cáo cho chương trình khuyến mãi Tết nguyên đán, Tả Nhan không có hứng thú, nhưng vẫn kéo xuống thưởng thức, tìm kiếm cái gì đó cho mình làm.
Du An Lý ngồi bên cạnh, ngăn cách nàng với lối đi, không ai ra vào trong xe có thể chạm vào nàng.
Tả Nhan đang buồn không hé răng gấp giấy chơi, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nhẹ giọng nói: "Há miệng."
Nàng vô thức mở miệng, quay đầu nhìn sang.
Một thứ màu trắng bị nhét vào miệng nàng, ngón tay thon dài vô tình chạm vào cánh môi nàng, nhanh chóng bị thu lại.
Vị sữa béo ngậy cùng vị ngọt lan tỏa trong miệng, Tả Nhan chớp chớp mắt, ăn liền biết đây là cái gì.
- -- Kẹo sữa đại bạch thỏ.
Lớp vỏ nếp của kẹo nhanh chóng hòa tan vào trong miệng, kẹo bơ cứng mềm hóa kích thích vị giác, trở thành vị ngọt bao trùm khắp khoang miệng.
Tả Nhan đã lâu không ăn kẹo sữa đại bạch thỏ.
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ thiếu ăn, những hài tử khác vẫn đang chờ Tết đến để có nhiều bánh kẹo ăn, Tả Nhan lại có thể ăn sô cô la nhập khẩu và kẹo handmade.
Người trong nhà bao gồm Mạnh Niên Hoa cũng đều thích bù đắp ăn, mặc, nhà ở và phương tiện đi lại cho nàng, ngoại trừ tương đối hà khắc với phí sinh hoạt cùng lo lắng sẽ tạo cho nàng có bản tính đua đòi, cũng không mua đồ hoa hòe lòe loẹt xa xỉ bên ngoài cho nàng, có thể nói là nàng muốn cái gì liền có cái đó.
Cho nên, nếu nàng không muốn mua kẹo không đáng giá tiền như kẹo sữa đại bạch thỏ, vậy trong tình huống bình thường nó sẽ không xuất hiện trong nhà nàng.
Kỳ thực, những thứ như kẹo và đồ ăn vặt không tạo ra nhiều khác biệt trong mắt Tả Nhan, nàng ăn qua vài lần liền chán.
Con người càng có nhiều thứ thì càng cần nhiều cảm giác mới mẻ.
Giống như viên kẹo sữa đại bạch thỏ bị nhét vào miệng nàng lúc này, Tả Nhan không biết có phải là do nàng đã lâu không ăn lại, không có cảm giác mới mẻ cho nên mới có vẻ ngọt ngào như vậy không.
Ngọt mà không ngấy.
Đồng chí Tả Nhan bị viên kẹo mua lại liền có tinh thần, khi xuống xe chủ động bắt chuyện với Du An Lý.
"Em nói cho chị biết a, lúc đầu em không biết cup tính toán như thế nào. Lúc tra tư liệu, trên đó viết cái gì lấy số đo phần đỉnh ngực trừ đi số đo phần chân ngực, đều không nói tiếng người, em nào biết đỉnh ngực cùng chân ngực tính toán thế nào đâu?”
Tả Nhan đang đi trên vỉa hè đến trung tâm thương mại, ríu ra ríu rít nói, hoàn toàn không biết những lời này có thể nói trên đường phố hay không.
Du An Lý kéo nàng tránh hố nứt dưới chân, thần sắc bình tĩnh nói, “Vậy sau này em tính thế nào?”
Tả Nhan vừa nói vừa đắc ý dạt dào, nhưng dù sao nàng vẫn nhớ còn ở bên ngoài, đơn giản tiến đến bên người Du An Lý, nhẹ giọng hỏi, “Không phải cup chính là đơn vị đo kích thước sao?”
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, giống như còn kinh ngạc vì nàng vẫn có thể nói ra thuật ngữ chính xác như vậy.
Tả Nhan "tsk" một tiếng, dập tắt ý định hiện tại tính sổ với cô, tiếp tục nói, "Cho nên em liền tìm cốc nước thử một chút. Hehe, chị đoán xem thế nào?"
Du An Lý: "..."
Cô cũng không muốn đoán, thậm chí còn không muốn bắt chước hình ảnh đó.
Tả Nhan không quan tâm đến phản ứng của cô, còn đang cao hứng, cô chưa kịp trả lời đã không chờ đợi nổi mà nói "Miệng cốc quá nhỏ, em bị kẹt bên trong, ha ha ha ha ha ha..."
Mặt Du An Lý không chút biểu cảm, dưới cái nhìn của cô, tiếng cười của Tả Nhan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
"Không, không buồn cười sao?" Nàng khô khan hỏi.
Du An Lý không nói một lời nhìn nàng một lúc lâu, cho đến khi trong lòng Tả Nhan lạnh căm mới thu hồi tầm mắt.
"Tới rồi."
Du An Lý quay đầu lại, nhìn về phía cửa trung tâm thương mại.
Tả Nhan không đoán được phản ứng của cô, chỉ có thể đi theo sau mông thẳng đến cửa hàng nội y trong trung tâm thương mại.
Cửa hàng này được coi là cửa hàng nội y tốt nhất phụ cận, có các thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chất lượng cùng kiểu dáng đều được đảm bảo.
Tả Nhan tùy tiện báo số đo trước kia, để người bán hàng lấy một vài món nhét vào cặp sách rồi bỏ chạy lấy người--- không phải nàng thẹn thùng, mà là vội vàng muốn đi khu chơi trò chơi điện tử.
Cẩn thận tính toán, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đến cửa hàng này.
Ánh mắt của Tả Nhan nhìn tới nhìn lui tủ kính, có thể nói là không kịp nhìn thì cảm xúc đã dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
Nàng trộm nắm lấy Du An Lý, ở góc không ai nhìn thấy nhỏ giọng nói, "Hảo gia hỏa, những thứ em mua không thể so với nơi này, thật là không thể so a."
Nhìn thấy nàng ngo ngoe rục rịch, Du An Lý bình tĩnh nhắc nhở "Lát nữa em tự tính tiền.”
Tả Nhan dùng sức “tsk” một tiếng, cuối cùng không thể không xua tan những suy nghĩ kia.
Nàng không dám động tâm tư nữa, nhưng xem qua vẫn là không tồi, vừa đi dạo trong cửa hàng, vừa dùng mắt nhỏ nhìn thân thể Du An Lý, trực tiếp xua đi hình ảnh trong đầu, lại chọn đồ, cuối cùng chọn một bộ.
- -- thực sự không tồi.
Du An Lý không nhịn nổi ánh mắt nhìn thẳng của nàng, cuối cùng cầm áo ngực có ren màu trắng lên nói với nàng: “Thử cái này xem.”
Tả Nhan "Ò" một tiếng, sau đó đi vào phòng thử đồ.
Nàng bước vào phòng thử đồ, đang định cởi quần áo, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu hỏi: “Em thay quần áo, chị đi vào làm gì?”
Du An Lý thần sắc tự nhiên khóa cửa phòng thử đồ, giơ tay gỡ đồng hồ xuống, tùy tiện để lên ghế.
Bản năng sinh tồn của Tả Nhan khiến nàng nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị tóm cổ tay.
“Tôi còn có một phương pháp đơn giản hơn đo bằng cốc, em có muốn thử một chút không?”
Du An Lý nở nụ cười ôn hòa, nói với nàng.
Cụm từ "thích" nói với Du An Lý dưới vòi sen trong phòng tắm cũng đã không phải là lời bộc bạch đầu tiên, nhưng mỗi một lần Du An Lý đều không đưa ra đáp lại, lần này cũng vậy.
Tả Nhan mười tám tuổi không phải là người có thể nhẫn nại, thích thì phải nói, ủy khuất càng muốn người ta phải dỗ dành nàng.
Hơn nữa, vốn dĩ Du An Lý không quá quan tâm đến vấn đề này, thoạt nhìn Tả Nhan giống như ngốc, nhưng kỳ thực trong lòng đã rõ rành rành, biết nắm bắt mọi cơ hội để Du An Lý có thể dỗ mình, đạt được nhiều mục đích khác.
Khi Du An Lý đứng dưới vòi hoa sen, lại một lần nữa trầm mặc dùng nụ hôn lảng tránh câu hỏi của nàng, Tả Nhan thất vọng lại càng thất vọng, nhưng nàng cũng đã quen.
Nàng không đẩy Du An Lý ra, thậm chí còn ôm chặt hơn, không nháo tùy ý để Du An Lý hôn, trong khoảng thời gian thở dốc, nàng ủy ủy khuất khuất thấp giọng nói: "Lần nào chị cũng đều như vậy, em cũng không biết chị có thích em hay không.”
Du An Lý nhìn nàng không nói gì, một lúc sau mới nói, "Ngày mai mua áo ngực còn dư chút thời gian, em muốn đi đâu?”
Tả Nhan nói: "Em cân nhắc một chút.”
Sau đó nàng thay đổi thái độ, chủ động đáp lại, khiến Du An Lý bật cười, “Em đang tính kế tôi đúng không?”
Tả Nhan nơi nào có thể thừa nhận, kéo tay cô dán lên, dùng hành động dời đi lực chú ý của cô.
“Em không được động.”
Du An Lý dừng một chút, nén tiếng thở dài, rất nể tình giáo huấn nàng một chút.
Trước khi đi ngủ, Tả Nhan suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được nơi tiết kiệm chi phí nhất.
Không tốn nhiều tiền, không mất nhiều thời gian nhưng cũng đủ có không khí hẹn hò.
Nhưng mà, khi nằm trên giường nói với Du An Lý câu trả lời, người đang gõ bàn phím hỏi lại một câu: “Ở nhà dùng máy tính hoặc là TV xem phim không được sao?”
“Chị có hiểu bầu không khí là gì không?”
Tả Nhan tức giận đến dậm giường, phi thường nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học "mười loại hẹn hò mà các tình lữ cần thiết phải trải qua" mà nàng đã nghiên cứu, nhấn mạnh cái gọi là "bầu không khí."
"Giống như món mì Ý được gọi từ bên ngoài về, thoạt nhìn rất khó ăn đúng không? Nhưng khi em đặt vào đĩa, thắp ngọn nến trên bàn, tắt đèn rót cho chị một ly Lafite 1982, không phải bầu không khí sẽ đến sao?”
Du An Lý vẫn đang nhìn vào màn hình máy tính, một chút ánh sáng phản chiếu trên kính phẳng.
Sau khi nghe bài phổ cập khoa học dài dòng này, cô phản ứng như thường đáp: "Nhưng mì ý trên đĩa vẫn rất khó ăn, hơn nữa cũng đã nguội rồi."
Tả Nhan, "..."
May là sau thời gian dài tranh luận, Du An Lý vẫn an bài ngày mai cùng nàng --- mua áo ngực trước, sau đó đi xem phim.
Gần đây Tả Nhan không mặc áo ngực đến trường, nàng cảm thấy như vậy thật sự rất thoải mái, không muốn mua áo ngực nữa, nhưng nàng không dám nói với Du An Lý đề nghị này, nếu không chính đêm nay sẽ có kết cục không tốt.
Nếu hôm sau muốn dậy sớm, Du An Lý cũng tắt máy tính sớm hơn một tiếng. Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi mỗi buổi tối cũng theo Tả Nhan, chỉ có cuối tuần ngủ muộn hơn một chút, bởi vì ban ngày cuối tuần cơ bản đều bị xáo trộn.
Tả Nhan không lấy làm hổ thẹn, nói: "Giúp chị sửa chế độ làm việc nghỉ ngơi không lành mạnh.”
Khi nói lời này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sau này mình sẽ loạn lạc đến trình độ nào, cảm thấy mình rất nắm chắc.
Du An Lý xoa xoa mái tóc vừa mới sấy khô, nói: “Ngủ đi.”
Tả Nhan còn đang nhớ tới chuyện không thành trong phòng tắm, lại muốn trêu chọc cô một chút, Du An Lý cảnh cáo nói: “Ngày mai ra ngoài hay không ra ngoài, em chọn đi.”
Thế là nàng liền thành thành thật thật.
Nhưng cái này không có nghĩa là nửa đêm nàng không chạm vào Du An Lý, không chỉ muốn chạm mà còn treo lên như gấu Koala, độ dính có thể so sánh với keo dán chó.
Du An Lý đã học được cách tiết chế bản thân, thậm chí không cần mất nhiều thời gian là có thể chìm vào giấc ngủ trong tư thế này.
Cô ngủ được thì Tả Nhan càng ngủ ngon hơn, thân nhiệt của hai người có thể nhanh chóng sưởi ấm cả giường, chăn mềm mại, người trong ngực cũng mềm mại, như cả mùa đông này đều có thể ngủ như vậy cho đến khi mùa xuân.
Sáng sớm hôm sau, Tả Nhan bị Du An Lý kéo ra khỏi giấc mộng, mặc từng kiện quần áo rồi nhét vào phòng tắm rửa mặt.
Quần áo trên người đều mua chất lượng tốt, đây là Mạnh Niên Hoa chưa bao giờ kiêng dè nói với Tả Nhan. Vấn đề này cũng đã chi rất nhiều ngân sách, dù sao thì ba mẹ nàng có quá ít thời gian về nhà, lại trong quá trình Tả Nhan phát dục, chỉ có thể thay đổi thời điểm để nàng tự mua.
Tả Nhan lấy tiền từ "thẻ dự trữ" trên tủ giày, đi đôi ủng đội mũ dệt kim, sau khi trang bị đầy đủ liền mở cửa đi ra ngoài.
Du An Lý đã thu dọn lá rụng ngoài sân, đang chờ nàng ở cổng sân.
Tả Nhan tung tăng nhảy nhót chạy về phía cô, hai quả cầu trên mũ đung đưa trong không khí, giống như quả cầu tuyết nhỏ.
Du An Lý nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại thì thấy nàng suýt bị trượt chân té ngã.
"..."
"Nghe nói mấy ngày nay trời sẽ có tuyết, đừng đi như vậy, ngã đau mông tôi sẽ không cõng em đâu."
Trên đường xuống dốc, Tả Nhan vùi đầu nghe cô quở trách, vừa nghe đến câu cuối cùng liền không nhịn được ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Nếu em thật sự ngã, chị sẽ không cõng em sao?"
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.
Tả Nhan "hừ" một tiếng, tay đang đeo găng tay nắm lấy cô, đề phòng không bị trượt chân ngã.
Du An Lý tùy ý nàng nắm, mãi cho đến khi ra khỏi đoạn đường dốc đến gần trạm xe buýt, sau đó mới thu tay lại.
Tả Nhan sửng sốt, mặc dù đã quen nhưng nàng vẫn còn buồn đến hoảng, dọc đường liền không nói lời nào.
Trên xe buýt có dán tờ rơi quảng cáo cho chương trình khuyến mãi Tết nguyên đán, Tả Nhan không có hứng thú, nhưng vẫn kéo xuống thưởng thức, tìm kiếm cái gì đó cho mình làm.
Du An Lý ngồi bên cạnh, ngăn cách nàng với lối đi, không ai ra vào trong xe có thể chạm vào nàng.
Tả Nhan đang buồn không hé răng gấp giấy chơi, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nhẹ giọng nói: "Há miệng."
Nàng vô thức mở miệng, quay đầu nhìn sang.
Một thứ màu trắng bị nhét vào miệng nàng, ngón tay thon dài vô tình chạm vào cánh môi nàng, nhanh chóng bị thu lại.
Vị sữa béo ngậy cùng vị ngọt lan tỏa trong miệng, Tả Nhan chớp chớp mắt, ăn liền biết đây là cái gì.
- -- Kẹo sữa đại bạch thỏ.
Lớp vỏ nếp của kẹo nhanh chóng hòa tan vào trong miệng, kẹo bơ cứng mềm hóa kích thích vị giác, trở thành vị ngọt bao trùm khắp khoang miệng.
Tả Nhan đã lâu không ăn kẹo sữa đại bạch thỏ.
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ thiếu ăn, những hài tử khác vẫn đang chờ Tết đến để có nhiều bánh kẹo ăn, Tả Nhan lại có thể ăn sô cô la nhập khẩu và kẹo handmade.
Người trong nhà bao gồm Mạnh Niên Hoa cũng đều thích bù đắp ăn, mặc, nhà ở và phương tiện đi lại cho nàng, ngoại trừ tương đối hà khắc với phí sinh hoạt cùng lo lắng sẽ tạo cho nàng có bản tính đua đòi, cũng không mua đồ hoa hòe lòe loẹt xa xỉ bên ngoài cho nàng, có thể nói là nàng muốn cái gì liền có cái đó.
Cho nên, nếu nàng không muốn mua kẹo không đáng giá tiền như kẹo sữa đại bạch thỏ, vậy trong tình huống bình thường nó sẽ không xuất hiện trong nhà nàng.
Kỳ thực, những thứ như kẹo và đồ ăn vặt không tạo ra nhiều khác biệt trong mắt Tả Nhan, nàng ăn qua vài lần liền chán.
Con người càng có nhiều thứ thì càng cần nhiều cảm giác mới mẻ.
Giống như viên kẹo sữa đại bạch thỏ bị nhét vào miệng nàng lúc này, Tả Nhan không biết có phải là do nàng đã lâu không ăn lại, không có cảm giác mới mẻ cho nên mới có vẻ ngọt ngào như vậy không.
Ngọt mà không ngấy.
Đồng chí Tả Nhan bị viên kẹo mua lại liền có tinh thần, khi xuống xe chủ động bắt chuyện với Du An Lý.
"Em nói cho chị biết a, lúc đầu em không biết cup tính toán như thế nào. Lúc tra tư liệu, trên đó viết cái gì lấy số đo phần đỉnh ngực trừ đi số đo phần chân ngực, đều không nói tiếng người, em nào biết đỉnh ngực cùng chân ngực tính toán thế nào đâu?”
Tả Nhan đang đi trên vỉa hè đến trung tâm thương mại, ríu ra ríu rít nói, hoàn toàn không biết những lời này có thể nói trên đường phố hay không.
Du An Lý kéo nàng tránh hố nứt dưới chân, thần sắc bình tĩnh nói, “Vậy sau này em tính thế nào?”
Tả Nhan vừa nói vừa đắc ý dạt dào, nhưng dù sao nàng vẫn nhớ còn ở bên ngoài, đơn giản tiến đến bên người Du An Lý, nhẹ giọng hỏi, “Không phải cup chính là đơn vị đo kích thước sao?”
Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, giống như còn kinh ngạc vì nàng vẫn có thể nói ra thuật ngữ chính xác như vậy.
Tả Nhan "tsk" một tiếng, dập tắt ý định hiện tại tính sổ với cô, tiếp tục nói, "Cho nên em liền tìm cốc nước thử một chút. Hehe, chị đoán xem thế nào?"
Du An Lý: "..."
Cô cũng không muốn đoán, thậm chí còn không muốn bắt chước hình ảnh đó.
Tả Nhan không quan tâm đến phản ứng của cô, còn đang cao hứng, cô chưa kịp trả lời đã không chờ đợi nổi mà nói "Miệng cốc quá nhỏ, em bị kẹt bên trong, ha ha ha ha ha ha..."
Mặt Du An Lý không chút biểu cảm, dưới cái nhìn của cô, tiếng cười của Tả Nhan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
"Không, không buồn cười sao?" Nàng khô khan hỏi.
Du An Lý không nói một lời nhìn nàng một lúc lâu, cho đến khi trong lòng Tả Nhan lạnh căm mới thu hồi tầm mắt.
"Tới rồi."
Du An Lý quay đầu lại, nhìn về phía cửa trung tâm thương mại.
Tả Nhan không đoán được phản ứng của cô, chỉ có thể đi theo sau mông thẳng đến cửa hàng nội y trong trung tâm thương mại.
Cửa hàng này được coi là cửa hàng nội y tốt nhất phụ cận, có các thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chất lượng cùng kiểu dáng đều được đảm bảo.
Tả Nhan tùy tiện báo số đo trước kia, để người bán hàng lấy một vài món nhét vào cặp sách rồi bỏ chạy lấy người--- không phải nàng thẹn thùng, mà là vội vàng muốn đi khu chơi trò chơi điện tử.
Cẩn thận tính toán, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đến cửa hàng này.
Ánh mắt của Tả Nhan nhìn tới nhìn lui tủ kính, có thể nói là không kịp nhìn thì cảm xúc đã dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
Nàng trộm nắm lấy Du An Lý, ở góc không ai nhìn thấy nhỏ giọng nói, "Hảo gia hỏa, những thứ em mua không thể so với nơi này, thật là không thể so a."
Nhìn thấy nàng ngo ngoe rục rịch, Du An Lý bình tĩnh nhắc nhở "Lát nữa em tự tính tiền.”
Tả Nhan dùng sức “tsk” một tiếng, cuối cùng không thể không xua tan những suy nghĩ kia.
Nàng không dám động tâm tư nữa, nhưng xem qua vẫn là không tồi, vừa đi dạo trong cửa hàng, vừa dùng mắt nhỏ nhìn thân thể Du An Lý, trực tiếp xua đi hình ảnh trong đầu, lại chọn đồ, cuối cùng chọn một bộ.
- -- thực sự không tồi.
Du An Lý không nhịn nổi ánh mắt nhìn thẳng của nàng, cuối cùng cầm áo ngực có ren màu trắng lên nói với nàng: “Thử cái này xem.”
Tả Nhan "Ò" một tiếng, sau đó đi vào phòng thử đồ.
Nàng bước vào phòng thử đồ, đang định cởi quần áo, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu hỏi: “Em thay quần áo, chị đi vào làm gì?”
Du An Lý thần sắc tự nhiên khóa cửa phòng thử đồ, giơ tay gỡ đồng hồ xuống, tùy tiện để lên ghế.
Bản năng sinh tồn của Tả Nhan khiến nàng nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị tóm cổ tay.
“Tôi còn có một phương pháp đơn giản hơn đo bằng cốc, em có muốn thử một chút không?”
Du An Lý nở nụ cười ôn hòa, nói với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.