Chương 83
Đông Nhật Giải Phẫu
05/09/2024
Tối thứ bảy là thời gian nhàn hạ của đại đa số người.
Nhưng vẫn có một số người trước nay chưa bao giờ thật sự được "nhàn hạ".
Trời đã về khuya, đèn đuốc rọi sáng trong sân, một đoàn người có trật tự ra khỏi lối đi, nam nhân đi đầu mặc một chiếc áo khoác thương vụ màu đen, cổ áo sơ mi không chút cẩu thả, chỉnh tề lại đơn giản.
Mấy người đón máy bay đều mặc lễ phục chỉnh tề, một thanh niên mắt sắc nhìn thấy người đi ra, nói nhỏ với lãnh đạo bên cạnh, vài người lập tức chạy tới chào hỏi.
"Tả thị..."
Người phụ trách đón máy bay vừa mở miệng, nam nhân trung niên mặc áo khoác màu đen liền cười xua xua tay, thấp giọng nói: "Đã trễ thế này, mọi người cũng đều vất vả rồi, trực tiếp về khách sạn đi."
Những người đón máy bay đều nghe đến tác phong của ông, vội vàng sửa lại thái độ, tự kiểm điểm nói, "Ngài nói rất đúng, là tôi làm ra chuyện hư đầu ba não. Mọi người đi đường đều đã vất vả, xe đã tới rồi, chúng ta về khách sạn để mọi người nghỉ ngơi trước đi."
Nam nhân trung niên gật đầu, giơ tay nói "Phiền toái rồi."
Sau khi đoàn người hội tụ, đi thẳng ra phía ngoài sân bay.
Khi mọi người lên xe, người phụ trách đón máy bay ngồi bên cạnh nam nhân trung niên, thấy ông đi máy bay mệt mỏi cũng không cùng ông nói chuyện phiếm, trước tiên nói ra chuyện đang suy nghĩ trong lòng.
"Vấn đề lúc trước ngài hỏi tôi đã có tiến triển, hôm nay vừa lúc hỏi ý kiến của ngài một chút."
Sắc mặt nam nhân trung niên có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười đáp: "Nào có ý kiến gì, các đồng chí ở đồn cảnh sát đều là các đồng chí theo lẽ công bằng thực thi pháp luật, nên xử lý thế nào liền xử lý thế đó, nên làm bao nhiêu quy trình liền làm bao nhiêu quy trình, y theo pháp luật nên phán bao nhiêu năm liền phán bao nhiêu năm, tuân thủ pháp luật là điểm mấu chốt."
Người phụ trách xoa xoa lòng bàn tay, vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngài nói đúng."
Người thanh niên ngồi ở ghế phụ phía trước vừa nghe điện thoại, vừa quay đầu nói "Tả thị trưởng, điện thoại trong nhà của ngài."
Nam nhân trung niên quay đầu lại, cảm ơn rồi cầm lấy điện thoại.
"Xuống máy bay rồi?"
Thanh âm của Mạnh Niên Hoa có chút lãnh đạm, rõ ràng là biết rồi mới gọi, nhưng một hai phải cố ý hỏi một câu.
Tả Tăng Nhạc bất đắc dĩ cười trả lời: "Xuống rồi, đang trên đường trở về khách sạn."
Những người khác trên xe tiếp tục bận rộn chính sự của mình, không ai có thời gian đi thám thính.
Nữ nhân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lại lên tiếng, "Chuyện kia...."
Tả Tăng Nhạc trả lời: "Tôi đang xử lý, tôi sẽ theo dõi tiến độ, bà yên tâm đi."
Mạnh Niên Hoa không nói gì.
Tả Tăng Nhạc liếc nhìn đồng hồ, bên kia vẫn là rạng sáng, hơn phân nửa chờ đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi âm thầm thở dài.
- -- Hai mẹ con giống nhau ở tính tình ương ngạnh.
Không quan tâm đến "người ngoài" trong xe, Tả Tăng Nhạc trực tiếp nói: "Tôi xong việc sẽ ở đây thêm vài ngày."
Vợ chồng nhiều năm, không cần nói rõ cũng có thể hiểu ý nhau trong lời nói.
Cuối cùng Mạnh Niên Hoa cũng lên tiếng, nhưng thanh âm lại có chút cứng nhắc. "Chuyện lớn như vậy, nó cũng không nghĩ tới liên lạc về nhà, ông đi lại có ích lợi gì, để nó tiếp tục tự sinh tự diệt đi."
Mạnh Niên Hoa nhịn một lúc lâu cũng không nhịn được nữa, thấp giọng mắng: "Bạch nhãn lang không tim không phổi."
Vì một nữ nhân, bảy tám năm không chịu về nhà.
Dưỡng nàng lớn như vậy còn không bằng dưỡng cẩu, ít nhất cho chút thức ăn còn biết về nhà.
Cỗ hỏa khí mà bà kìm nén kể từ khi nhận được tin này cuối cùng cũng bộc lộ ra ngoài, Tả Tăng Nhạc cũng không khuyên bà, để bà phát tiết.
Suốt đường đi ông không tiện nói nhiều, cuối cùng đợi bà bình tĩnh lại mới nói "Tôi sắp tới rồi, bà ngủ trước đi, tôi gọi cho bà sau."
Cuối tuần vui vẻ thoải mái nhoáng cái đã kết thúc.
Tả Nhan đang ngồi trong phòng khách cầm controller chơi tới khí thế ngất trời, Du An Lý tắm xong liền thấy bộ dáng nàng như vậy, muốn làm cho nàng cảm thấy không cao hứng.
"Hôm nay em vứt rác đi."
Tả Nhan phản xạ có điều kiện trả lời: "A a a, chơi văn minh một chút đi."
Du An Lý "..."
Trong lòng Tả Nhan lộp bộp, thao túng túi đậu bị người đánh bật ra khỏi trò chơi.
Nàng "Ai nha" một tiếng, tức giận ném controller xuống, đi tới chỗ Du An Lý, duỗi tay nói: "Tôi muốn thuận tiện ghé siêu thị, đưa tiền cho tôi."
Du An Lý liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn trà, hỏi, "Chiều nay mới đi siêu thị, em ăn hết rồi?"
Hai người mua rất nhiều thứ từ siêu thị trở về, không đến mức trong thời gian ngắn liền ăn hết.
Tả Nhan không thèm đảo mắt, đúng lý hợp tình trả lời: "Tôi chỉ muốn mua đồ, tính tiêu phí trả thù hiểu không?"
Du An Lý cười nhạo một tiếng, bước tới bên cạnh máy tính, cầm điện thoại lên gửi cho nàng bao lì xì trên WeChat.
Tả Nhan nhấc điện thoại nhấp vào WeChat, khi nhìn thấy hai bao lì xì liền sinh ra cảm giác phấn khích cùng cảm giác thành tựu.
Du An Lý phát bao lì xì.
Còn là hai cái!
Này thật đúng là chuyện 800 năm khó gặp.
Tả Nhan vui mừng đến mức lộ ra hàm răng, chọc nhẹ ngón tay lên màn hình rồi mở ra hai bao lì xì đỏ rực.
Sau khi nhìn thấy con số trong hai bao màu đỏ, nụ cười của Tả Nhan lập tức cứng lại.
"Chị mắng ai 250 (đồ ngốc) vậy?
Tả Nhan nhịn một lúc lâu mới nhịn xuống ý muốn trực tiếp bóp chết Du An Lý.
Chủ yếu là nàng xem ảnh đại diện của Du An Lý, thật sự là không hạ thủ được, thậm chí còn hoài nghi Du An Lý cố ý dùng ảnh đại diện này.
Dùng ảnh gì đều không được, một hai phải dùng ảnh nàng chụp.
Nội tâm thật đủ nhiều.
Tả Nhan nhìn người đang gõ máy tính trên sô pha, sau khi chửi thầm một lúc mới thành thật xuống lầu vứt rác.
Không nghĩ tới ngoài trời có mưa phùn, gió thổi ồn ào, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Sau khi Tả Nhan vứt rác xong, cả người đều bị đông cứng đến choáng váng, chỉ có thể rụt cổ lại xám xịt đi lên lầu.
Về phần bao lì xì 250 tệ, trước hết vẫn là giữ lấy, dù sao hôm qua nàng đã mất đi tài phú cùng tự do.
Sáng sớm thứ Hai, Tả Nhan quấn mình thành cái bánh chưng, dậm chân đi vào văn phòng.
Nàng đến sớm, bên trong không có nhiều người, sau khi đặt túi xuống, nàng đi vào gian uống trà lấy nước nóng uống cho ấm người.
Du An Lý nói muốn đến phòng chính bộ, nhưng kỳ thực không cần cố tình tránh nhau.
Tả Nhan không hỏi cô định làm gì, rốt cuộc bóng ma tâm lý do bốn chữ "Công tư phân minh" để lại quá lớn, nếu không cần thiết, Tả Nhan sẽ không dễ dàng hỏi Du An Lý việc tư của mình.
Nếu không thật sự trở thành bộ dáng "bị lãnh đạo tiềm quy tắc" sẽ rất khó coi.
Về cái gì, thật ra trong lòng Tả Nhan cũng rất vui mừng, nhưng vấn đề là --- cho tới giờ Du An Lý còn không cho nàng chạm vào a!
Cuối cùng đi làm cũng không có một chút lạc thú.
Tả Nhan thu thập một lúc mới đăng nhập vào WeChat trên máy tính, xử lý các tin nhắn chưa đọc.
Trong số đó có tin nhắn của Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm.
Gần đây, nàng hoàn toàn không có thời gian cá nhân, cho nên cũng không đăng nhập nhiều vào tài khoản WeChat riêng tư, thậm chí còn thêm Ngô Duyệt Lâm bằng tài khoản công việc.
Lý Minh Minh tự mình tìm tới, có lẽ là danh thiếp nhận được từ Trương Tiểu Mỹ, cũng nằm trên tài khoản này.
Nói là nói như vậy, nhưng thực tế tài khoản riêng của Tả Nhan không hề có người mà nàng quen biết, đều là những người thường lướt Internet, hầu hết đều liên quan đến game.
Gần nhất nàng không chuyển tài khoản, đó cũng là bởi vì tất cả đều không có giao tình, không ai sẽ đặc biệt tìm nàng.
Tin nhắn mà Lý Minh Minh gửi tới tương đối đơn giản, chính là trả lời nàng lời chúc mừng mà nàng gửi hồi thứ bảy, có thể là vì đã quá nhiều năm không liên lạc, hai người nói chuyện rất xa lạ.
Sau khi Tả Nhan trả lời hắn xong, nàng thở dài, vừa nghĩ cách tìm cơ hội xin lỗi hắn cùng thanh toán hết sự tình năm đó, vừa bấm mở tin nhắn của Ngô Duyệt Lâm.
Câu trả lời của Ngô Duyệt Lâm ngoài dự đoán, rất nhiệt tình lại rất quen thuộc, giống như không coi nàng như người quen bình thường, mà là đồng học hoặc thậm chí là bằng hữu lúc trước có quan hệ tốt nhất.
Cô nói hiện tại chính mình tới bên này làm việc, dạo này đang bận chuyển nhà, ngày đó cô đi xem nhà, còn nói sau khi ổn định sẽ mời Tả Nhan đi ăn cơm, tụ họp một chút.
Tả Nhan không có bài xích, trả lời đáp ứng chuyện này, còn nhân tiện quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Người đối diện nhanh chóng đáp lại, hai người liền nói chuyện phiếm.
Không giống như tuyệt giao Lý Minh Minh, Tả Nhan và Ngô Duyệt Lâm mất liên lạc chỉ vì đối phương đi du học.
Cùng với khoảng thời gian trước và sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người bị nhiều thứ khác ảnh hưởng, cho nên không còn tinh lực quan tâm hướng đi của đối phương, chờ đến trần ai lạc định, khi đột nhiên nhớ tới mới phát hiện đã không còn liên lạc.
Tả Nhan còn tính là vui vẻ với ngẫu nhiên gặp được Ngô Duyệt Lâm, rốt cuộc toàn bộ thời thơ ấu cùng tuổi dậy thì nàng đều không có bạn thân, Lý Minh Minh là nam hài tử, như thế nào cũng có khoảng cách, chỉ có Ngô Duyệt Lâm xem nàng như "Tiểu tỷ muội", hơn nữa còn từng là chiến hữu "Cách mạng hữu nghị".
Nếu không có Ngô Duyệt Lâm, có lẽ lúc trước nàng còn chưa nhìn thấy mặt Du An Lý đã bị lão sư bắt về.
Sau này cũng sẽ không có đủ loại chuyện kia.
Trước kia Tả Nhan chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ấy thật sự không gặp Du An Lý, mọi thứ diễn ra sau này đi theo hướng khác, mọi người đều có tốt hơn không?
Nếu nàng đi theo con đường khác, Du An Lý sẽ không nhiều lần từ bỏ nhiều cơ hội vì nàng, cha mẹ cũng sẽ không phải đối mặt với cục diện nan kham thậm chí là tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Mà cuộc sống của nàng sẽ diễn ra thuận lợi như tưởng tượng ban đầu, thuận buồm xuôi gió mà đi, làm cái gì cũng đều có thể, bởi vì nàng có hậu thuẫn kiên cố.
Nếu có một thế giới song song, vậy nhất định là thế giới tốt nhất.
Nhưng Tả Nhan phát hiện quả thực mình là người ích kỷ nhất.
Ngay cả khi làm lại lần nữa, nàng biết chính xác điều gì sẽ xảy ra, biết lựa chọn của mình có thể quyết định hướng đi nhân sinh của mỗi người, thay đổi mọi bất hạnh cùng thống khổ, cũng biết rõ bên nào đúng, nhưng nàng vẫn sẽ chọn còn đường sai mà đi đến cuối cùng.
Bởi vì dù có đi lại mười lần, trăm lần, ngàn lần.
Nàng cũng vẫn chọn Du An Lý.
Nhưng vẫn có một số người trước nay chưa bao giờ thật sự được "nhàn hạ".
Trời đã về khuya, đèn đuốc rọi sáng trong sân, một đoàn người có trật tự ra khỏi lối đi, nam nhân đi đầu mặc một chiếc áo khoác thương vụ màu đen, cổ áo sơ mi không chút cẩu thả, chỉnh tề lại đơn giản.
Mấy người đón máy bay đều mặc lễ phục chỉnh tề, một thanh niên mắt sắc nhìn thấy người đi ra, nói nhỏ với lãnh đạo bên cạnh, vài người lập tức chạy tới chào hỏi.
"Tả thị..."
Người phụ trách đón máy bay vừa mở miệng, nam nhân trung niên mặc áo khoác màu đen liền cười xua xua tay, thấp giọng nói: "Đã trễ thế này, mọi người cũng đều vất vả rồi, trực tiếp về khách sạn đi."
Những người đón máy bay đều nghe đến tác phong của ông, vội vàng sửa lại thái độ, tự kiểm điểm nói, "Ngài nói rất đúng, là tôi làm ra chuyện hư đầu ba não. Mọi người đi đường đều đã vất vả, xe đã tới rồi, chúng ta về khách sạn để mọi người nghỉ ngơi trước đi."
Nam nhân trung niên gật đầu, giơ tay nói "Phiền toái rồi."
Sau khi đoàn người hội tụ, đi thẳng ra phía ngoài sân bay.
Khi mọi người lên xe, người phụ trách đón máy bay ngồi bên cạnh nam nhân trung niên, thấy ông đi máy bay mệt mỏi cũng không cùng ông nói chuyện phiếm, trước tiên nói ra chuyện đang suy nghĩ trong lòng.
"Vấn đề lúc trước ngài hỏi tôi đã có tiến triển, hôm nay vừa lúc hỏi ý kiến của ngài một chút."
Sắc mặt nam nhân trung niên có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cười đáp: "Nào có ý kiến gì, các đồng chí ở đồn cảnh sát đều là các đồng chí theo lẽ công bằng thực thi pháp luật, nên xử lý thế nào liền xử lý thế đó, nên làm bao nhiêu quy trình liền làm bao nhiêu quy trình, y theo pháp luật nên phán bao nhiêu năm liền phán bao nhiêu năm, tuân thủ pháp luật là điểm mấu chốt."
Người phụ trách xoa xoa lòng bàn tay, vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, ngài nói đúng."
Người thanh niên ngồi ở ghế phụ phía trước vừa nghe điện thoại, vừa quay đầu nói "Tả thị trưởng, điện thoại trong nhà của ngài."
Nam nhân trung niên quay đầu lại, cảm ơn rồi cầm lấy điện thoại.
"Xuống máy bay rồi?"
Thanh âm của Mạnh Niên Hoa có chút lãnh đạm, rõ ràng là biết rồi mới gọi, nhưng một hai phải cố ý hỏi một câu.
Tả Tăng Nhạc bất đắc dĩ cười trả lời: "Xuống rồi, đang trên đường trở về khách sạn."
Những người khác trên xe tiếp tục bận rộn chính sự của mình, không ai có thời gian đi thám thính.
Nữ nhân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lại lên tiếng, "Chuyện kia...."
Tả Tăng Nhạc trả lời: "Tôi đang xử lý, tôi sẽ theo dõi tiến độ, bà yên tâm đi."
Mạnh Niên Hoa không nói gì.
Tả Tăng Nhạc liếc nhìn đồng hồ, bên kia vẫn là rạng sáng, hơn phân nửa chờ đến bây giờ vẫn chưa ngủ.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi âm thầm thở dài.
- -- Hai mẹ con giống nhau ở tính tình ương ngạnh.
Không quan tâm đến "người ngoài" trong xe, Tả Tăng Nhạc trực tiếp nói: "Tôi xong việc sẽ ở đây thêm vài ngày."
Vợ chồng nhiều năm, không cần nói rõ cũng có thể hiểu ý nhau trong lời nói.
Cuối cùng Mạnh Niên Hoa cũng lên tiếng, nhưng thanh âm lại có chút cứng nhắc. "Chuyện lớn như vậy, nó cũng không nghĩ tới liên lạc về nhà, ông đi lại có ích lợi gì, để nó tiếp tục tự sinh tự diệt đi."
Mạnh Niên Hoa nhịn một lúc lâu cũng không nhịn được nữa, thấp giọng mắng: "Bạch nhãn lang không tim không phổi."
Vì một nữ nhân, bảy tám năm không chịu về nhà.
Dưỡng nàng lớn như vậy còn không bằng dưỡng cẩu, ít nhất cho chút thức ăn còn biết về nhà.
Cỗ hỏa khí mà bà kìm nén kể từ khi nhận được tin này cuối cùng cũng bộc lộ ra ngoài, Tả Tăng Nhạc cũng không khuyên bà, để bà phát tiết.
Suốt đường đi ông không tiện nói nhiều, cuối cùng đợi bà bình tĩnh lại mới nói "Tôi sắp tới rồi, bà ngủ trước đi, tôi gọi cho bà sau."
Cuối tuần vui vẻ thoải mái nhoáng cái đã kết thúc.
Tả Nhan đang ngồi trong phòng khách cầm controller chơi tới khí thế ngất trời, Du An Lý tắm xong liền thấy bộ dáng nàng như vậy, muốn làm cho nàng cảm thấy không cao hứng.
"Hôm nay em vứt rác đi."
Tả Nhan phản xạ có điều kiện trả lời: "A a a, chơi văn minh một chút đi."
Du An Lý "..."
Trong lòng Tả Nhan lộp bộp, thao túng túi đậu bị người đánh bật ra khỏi trò chơi.
Nàng "Ai nha" một tiếng, tức giận ném controller xuống, đi tới chỗ Du An Lý, duỗi tay nói: "Tôi muốn thuận tiện ghé siêu thị, đưa tiền cho tôi."
Du An Lý liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn trà, hỏi, "Chiều nay mới đi siêu thị, em ăn hết rồi?"
Hai người mua rất nhiều thứ từ siêu thị trở về, không đến mức trong thời gian ngắn liền ăn hết.
Tả Nhan không thèm đảo mắt, đúng lý hợp tình trả lời: "Tôi chỉ muốn mua đồ, tính tiêu phí trả thù hiểu không?"
Du An Lý cười nhạo một tiếng, bước tới bên cạnh máy tính, cầm điện thoại lên gửi cho nàng bao lì xì trên WeChat.
Tả Nhan nhấc điện thoại nhấp vào WeChat, khi nhìn thấy hai bao lì xì liền sinh ra cảm giác phấn khích cùng cảm giác thành tựu.
Du An Lý phát bao lì xì.
Còn là hai cái!
Này thật đúng là chuyện 800 năm khó gặp.
Tả Nhan vui mừng đến mức lộ ra hàm răng, chọc nhẹ ngón tay lên màn hình rồi mở ra hai bao lì xì đỏ rực.
Sau khi nhìn thấy con số trong hai bao màu đỏ, nụ cười của Tả Nhan lập tức cứng lại.
"Chị mắng ai 250 (đồ ngốc) vậy?
Tả Nhan nhịn một lúc lâu mới nhịn xuống ý muốn trực tiếp bóp chết Du An Lý.
Chủ yếu là nàng xem ảnh đại diện của Du An Lý, thật sự là không hạ thủ được, thậm chí còn hoài nghi Du An Lý cố ý dùng ảnh đại diện này.
Dùng ảnh gì đều không được, một hai phải dùng ảnh nàng chụp.
Nội tâm thật đủ nhiều.
Tả Nhan nhìn người đang gõ máy tính trên sô pha, sau khi chửi thầm một lúc mới thành thật xuống lầu vứt rác.
Không nghĩ tới ngoài trời có mưa phùn, gió thổi ồn ào, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Sau khi Tả Nhan vứt rác xong, cả người đều bị đông cứng đến choáng váng, chỉ có thể rụt cổ lại xám xịt đi lên lầu.
Về phần bao lì xì 250 tệ, trước hết vẫn là giữ lấy, dù sao hôm qua nàng đã mất đi tài phú cùng tự do.
Sáng sớm thứ Hai, Tả Nhan quấn mình thành cái bánh chưng, dậm chân đi vào văn phòng.
Nàng đến sớm, bên trong không có nhiều người, sau khi đặt túi xuống, nàng đi vào gian uống trà lấy nước nóng uống cho ấm người.
Du An Lý nói muốn đến phòng chính bộ, nhưng kỳ thực không cần cố tình tránh nhau.
Tả Nhan không hỏi cô định làm gì, rốt cuộc bóng ma tâm lý do bốn chữ "Công tư phân minh" để lại quá lớn, nếu không cần thiết, Tả Nhan sẽ không dễ dàng hỏi Du An Lý việc tư của mình.
Nếu không thật sự trở thành bộ dáng "bị lãnh đạo tiềm quy tắc" sẽ rất khó coi.
Về cái gì, thật ra trong lòng Tả Nhan cũng rất vui mừng, nhưng vấn đề là --- cho tới giờ Du An Lý còn không cho nàng chạm vào a!
Cuối cùng đi làm cũng không có một chút lạc thú.
Tả Nhan thu thập một lúc mới đăng nhập vào WeChat trên máy tính, xử lý các tin nhắn chưa đọc.
Trong số đó có tin nhắn của Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm.
Gần đây, nàng hoàn toàn không có thời gian cá nhân, cho nên cũng không đăng nhập nhiều vào tài khoản WeChat riêng tư, thậm chí còn thêm Ngô Duyệt Lâm bằng tài khoản công việc.
Lý Minh Minh tự mình tìm tới, có lẽ là danh thiếp nhận được từ Trương Tiểu Mỹ, cũng nằm trên tài khoản này.
Nói là nói như vậy, nhưng thực tế tài khoản riêng của Tả Nhan không hề có người mà nàng quen biết, đều là những người thường lướt Internet, hầu hết đều liên quan đến game.
Gần nhất nàng không chuyển tài khoản, đó cũng là bởi vì tất cả đều không có giao tình, không ai sẽ đặc biệt tìm nàng.
Tin nhắn mà Lý Minh Minh gửi tới tương đối đơn giản, chính là trả lời nàng lời chúc mừng mà nàng gửi hồi thứ bảy, có thể là vì đã quá nhiều năm không liên lạc, hai người nói chuyện rất xa lạ.
Sau khi Tả Nhan trả lời hắn xong, nàng thở dài, vừa nghĩ cách tìm cơ hội xin lỗi hắn cùng thanh toán hết sự tình năm đó, vừa bấm mở tin nhắn của Ngô Duyệt Lâm.
Câu trả lời của Ngô Duyệt Lâm ngoài dự đoán, rất nhiệt tình lại rất quen thuộc, giống như không coi nàng như người quen bình thường, mà là đồng học hoặc thậm chí là bằng hữu lúc trước có quan hệ tốt nhất.
Cô nói hiện tại chính mình tới bên này làm việc, dạo này đang bận chuyển nhà, ngày đó cô đi xem nhà, còn nói sau khi ổn định sẽ mời Tả Nhan đi ăn cơm, tụ họp một chút.
Tả Nhan không có bài xích, trả lời đáp ứng chuyện này, còn nhân tiện quan tâm đến tình hình hiện tại của cô.
Người đối diện nhanh chóng đáp lại, hai người liền nói chuyện phiếm.
Không giống như tuyệt giao Lý Minh Minh, Tả Nhan và Ngô Duyệt Lâm mất liên lạc chỉ vì đối phương đi du học.
Cùng với khoảng thời gian trước và sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người bị nhiều thứ khác ảnh hưởng, cho nên không còn tinh lực quan tâm hướng đi của đối phương, chờ đến trần ai lạc định, khi đột nhiên nhớ tới mới phát hiện đã không còn liên lạc.
Tả Nhan còn tính là vui vẻ với ngẫu nhiên gặp được Ngô Duyệt Lâm, rốt cuộc toàn bộ thời thơ ấu cùng tuổi dậy thì nàng đều không có bạn thân, Lý Minh Minh là nam hài tử, như thế nào cũng có khoảng cách, chỉ có Ngô Duyệt Lâm xem nàng như "Tiểu tỷ muội", hơn nữa còn từng là chiến hữu "Cách mạng hữu nghị".
Nếu không có Ngô Duyệt Lâm, có lẽ lúc trước nàng còn chưa nhìn thấy mặt Du An Lý đã bị lão sư bắt về.
Sau này cũng sẽ không có đủ loại chuyện kia.
Trước kia Tả Nhan chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ấy thật sự không gặp Du An Lý, mọi thứ diễn ra sau này đi theo hướng khác, mọi người đều có tốt hơn không?
Nếu nàng đi theo con đường khác, Du An Lý sẽ không nhiều lần từ bỏ nhiều cơ hội vì nàng, cha mẹ cũng sẽ không phải đối mặt với cục diện nan kham thậm chí là tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Mà cuộc sống của nàng sẽ diễn ra thuận lợi như tưởng tượng ban đầu, thuận buồm xuôi gió mà đi, làm cái gì cũng đều có thể, bởi vì nàng có hậu thuẫn kiên cố.
Nếu có một thế giới song song, vậy nhất định là thế giới tốt nhất.
Nhưng Tả Nhan phát hiện quả thực mình là người ích kỷ nhất.
Ngay cả khi làm lại lần nữa, nàng biết chính xác điều gì sẽ xảy ra, biết lựa chọn của mình có thể quyết định hướng đi nhân sinh của mỗi người, thay đổi mọi bất hạnh cùng thống khổ, cũng biết rõ bên nào đúng, nhưng nàng vẫn sẽ chọn còn đường sai mà đi đến cuối cùng.
Bởi vì dù có đi lại mười lần, trăm lần, ngàn lần.
Nàng cũng vẫn chọn Du An Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.