Chương 33
Hồng Sakura
29/10/2013
Trong tình thế mà mọi người xung quanh đều có thể nhận thấy rằng tôi
mới là người cầm nón khi bài hát chấm dứt, tôi đành phải ra vẻ xin xỏ –
“Thôi mà, anh dù sao cũng thích hợp với việc tự giới thiệu hơn tôi ở
đây!”
Liếc thấy anh quản trò đang đi đến gần để xác nhận “nạn nhân”, Di liền nháy mắt tinh ranh – “Nhớ là nợ tôi đấy!”
“Bài hát kết thúc chỗ của Chi phải ko?”
“Ko, là chỗ của tôi” – Di trả lời và đứng dậy, lấy giọng – “Tôi, xin tự giới thiệu, tên là Lê Nhật Di, hai mươi mấy tuổi, vừa bị bồ bỏ. Đang muốn vui chơi cho hết đời trai, xin các chư vị chỉ giáo thêm!”
Dứt lời, hắn đưa tay ra làm điệu bộ của những hảo hớn trong phim kiếm hiệp Tàu, khiến mọi người thích thú vỗ tay tán thưởng. Tôi chỉ ngồi nhìn với 1 tâm trạng nhẹ nhõm, rõ ràng là “gánh nặng” của tôi khi đưa sang hắn lại cứ nhẹ nhàng như ko.
“Rồi, chào anh bạn tên Di” – Anh trưởng đoàn nói, bắt tay hắn và mời người ngồi cạnh Di bên trái – 1 cô gái trông khá lí lặc, hình như làm Marketing bên nhà tài trợ – đưa ra 3 câu hỏi cho hắn.
Cô gái, nếu tôi nhớ ko lầm, tên Trang, cười tươi đứng dậy, nhìn Di 1 vài giây rồi bắt đầu ra câu hỏi thứ 1.
“Anh làm gì khi bị bồ bỏ?”
“Tôi uống rượu”.
“Sao đàn ông các anh cứ thất tình lại đi uống rượu thế nhỉ?”
“Có lẽ do chẳng biết làm gì khác. Bạn còn 1 câu hỏi cuối cùng”
“Ôi, câu vừa rồi ko tính chứ!”
“Nó vẫn là 1 câu hỏi, phải ko, người lãnh đạo?”
Bằng vẻ mặt có phần ngạo nghễ, Di quay sang nhìn anh trưởng đoàn, và dĩ nhiên là anh ấy phải cười và gật đầu – “Trang, em cố hỏi câu cuối sao cho hóc búa đi”
“Hic, cái anh này ghê thật” – Trang tặc lưỡi, mặt hơi nhăn lại suy nghĩ. Mọi người cũng chăm chú quan sát và chờ đợi.
“Nếu phải lựa chọn, anh chọn gì giữa tình yêu và sự tự do?”
Những cô gái có mặt trong đoàn tỏ ra thích thú, nét mặt ai cũng háo hức muốn nghe câu trả lời. Di trở thành trung tâm của vũ trụ khi 3 vòng trước, những câu hỏi cũng chỉ là cho vui vì mọi người cũng biết nhau hết cả rồi.
Hắn chỉ khoanh tay lại, đầu hơi cúi thấp, rồi lại ngước lên nhìn quanh 1 lượt tất cả mọi người, trả lời bằng giọng thấp và mặt thì ko cười.
“Cũng khó. Nhưng, tôi cần tự do”.
Liếc thấy anh quản trò đang đi đến gần để xác nhận “nạn nhân”, Di liền nháy mắt tinh ranh – “Nhớ là nợ tôi đấy!”
“Bài hát kết thúc chỗ của Chi phải ko?”
“Ko, là chỗ của tôi” – Di trả lời và đứng dậy, lấy giọng – “Tôi, xin tự giới thiệu, tên là Lê Nhật Di, hai mươi mấy tuổi, vừa bị bồ bỏ. Đang muốn vui chơi cho hết đời trai, xin các chư vị chỉ giáo thêm!”
Dứt lời, hắn đưa tay ra làm điệu bộ của những hảo hớn trong phim kiếm hiệp Tàu, khiến mọi người thích thú vỗ tay tán thưởng. Tôi chỉ ngồi nhìn với 1 tâm trạng nhẹ nhõm, rõ ràng là “gánh nặng” của tôi khi đưa sang hắn lại cứ nhẹ nhàng như ko.
“Rồi, chào anh bạn tên Di” – Anh trưởng đoàn nói, bắt tay hắn và mời người ngồi cạnh Di bên trái – 1 cô gái trông khá lí lặc, hình như làm Marketing bên nhà tài trợ – đưa ra 3 câu hỏi cho hắn.
Cô gái, nếu tôi nhớ ko lầm, tên Trang, cười tươi đứng dậy, nhìn Di 1 vài giây rồi bắt đầu ra câu hỏi thứ 1.
“Anh làm gì khi bị bồ bỏ?”
“Tôi uống rượu”.
“Sao đàn ông các anh cứ thất tình lại đi uống rượu thế nhỉ?”
“Có lẽ do chẳng biết làm gì khác. Bạn còn 1 câu hỏi cuối cùng”
“Ôi, câu vừa rồi ko tính chứ!”
“Nó vẫn là 1 câu hỏi, phải ko, người lãnh đạo?”
Bằng vẻ mặt có phần ngạo nghễ, Di quay sang nhìn anh trưởng đoàn, và dĩ nhiên là anh ấy phải cười và gật đầu – “Trang, em cố hỏi câu cuối sao cho hóc búa đi”
“Hic, cái anh này ghê thật” – Trang tặc lưỡi, mặt hơi nhăn lại suy nghĩ. Mọi người cũng chăm chú quan sát và chờ đợi.
“Nếu phải lựa chọn, anh chọn gì giữa tình yêu và sự tự do?”
Những cô gái có mặt trong đoàn tỏ ra thích thú, nét mặt ai cũng háo hức muốn nghe câu trả lời. Di trở thành trung tâm của vũ trụ khi 3 vòng trước, những câu hỏi cũng chỉ là cho vui vì mọi người cũng biết nhau hết cả rồi.
Hắn chỉ khoanh tay lại, đầu hơi cúi thấp, rồi lại ngước lên nhìn quanh 1 lượt tất cả mọi người, trả lời bằng giọng thấp và mặt thì ko cười.
“Cũng khó. Nhưng, tôi cần tự do”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.