Lãng Tử Gió

Chương 38

Hồng Sakura

29/10/2013

Cái kiểu quyết đoán và thẳng thắn của Di làm tôi thấy hoang mang. Ánh mắt hắn ko giấu giếm 1 ý đồ gì từ lời nói của mình. Tôi có thể cảm nhận được hắn đơn giản chỉ muốn có 1 người bạn – là tôi.

“Ừ. Thì là bạn!” – Giọng tôi có vẻ như đầu hàng, rồi thực hiện cái bắt tay như hắn muốn. Dù sao, có thêm 1 người bạn, cũng là bớt 1 kẻ thù, cổ nhân đã nói vậy rồi.

Thế nhưng tôi có linh cảm rằng, cái tình bạn này sẽ mang lại điều gì đó ko tốt đẹp lắm, ít nhất là đối với phần đời còn lại của tôi. Một thứ linh cảm mơ hồ mà đáng sợ.

….

Thế là đêm thứ 2 tôi cũng chẳng ngủ được miếng nào. Vụ heo rừng đã làm cả đoàn 1 phen nhốn nháo, kèm theo dư âm suốt cả chuyến đi. Ai nấy đều xúm lại hỏi han, còn trêu rằng vì tôi đêm hôm ko chịu nghỉ mà … “hẹn hò với trai” , tâm sự rì rầm khiến heo ko ngủ được nên

nó đuổi. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác là im lặng cười trừ, vì biết giải thích thế nào cũng ko thoát 1 khi họ đã muốn bàn tán trêu ghẹo mình. Mặc kệ. Chỉ biết rằng những gì mà tôi đã trải qua trong 1 ngày ở đây, là những kỷ niệm mang đến nhiều cảm xúc nhất mà có thể tôi sẽ ko bao giờ quên.

Bảo Anh cười như thể nó vừa xem xong 1 đoạn phim hài hước nào đó, khi nghe tôi kể rằng mình đã gặp heo rừng và bị nó dí đến phải chạy vào nhà sàn mà trốn. Tôi càng hối hận hơn khi nó post lên status facebook của mình với đích danh tên tôi – “Nhỏ Chi lọt vào mắt xanh của hoàng tử heo rừng, bà con ạ”, khiến cho mọi người quen biết của tôi đều nhảy vào Wall tôi mà hỏi đủ thứ.



Con nhỏ rảnh rỗi và vô tư đến lạ. May mà tôi đã loại Di ra khỏi câu chuyện. Làm bạn thân với nó có khi là cả 1 sai lầm. Hi vọng là việc làm bạn với Di sẽ ko mang lại cảm giác hối hận tương tự.

Trong mớ người đọc được Status của Bảo Anh, dĩ nhiên có Khoa.

Anh gọi vào buổi chiều, lúc tôi vừa tan sở, đang chuẩn bị hòa vào dòng chen lấn với mớ xe cộ cứ như cuộn mãi vào nhau.

“Em gặp chuyện gì với heo rừng à?” – Giọng Khoa vẫn thế, ấm và mềm như 1 chiếc chăn bông. Nhưng vì tôi ko phải đang ở trong giá rét, nên giọng nói ấy của anh chỉ khiến tôi thấy bức bối và ngộp thở.

“Anh đọc facebook của Bảo Anh hả?”

“Thì anh phải cập nhật tin tức của em qua 1 người khác đấy”

“Ừ, thì vậy. Heo rừng đuổi, nhưng em ko sao cả” – Tôi nói rất nhanh, chẳng muốn kể dông dài, vì thực ra chuyện cũng chỉ có vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook