Lãng Tử Gió

Chương 55

Hồng Sakura

29/10/2013

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình. Lau mặt ư? Vệt nước khô từ khóe mắt dài xuống 2 má giúp tôi nhận ra ý của Di. Ko phải lau mặt, mà là nước mắt. Tôi khóc lúc nào ấy nhỉ? Chẳng biết nữa. Tôi ko hề bối rối như lẽ ra phải thế, chỉ từ chối cầm chiếc khăn của Di.

“Kệ đi. Khô rồi”

“Có phải….”

Di chỉ cất 1 tiếng hỏi, rồi lại ngưng, vò đầu 1 cách bức bối.

“Anh muốn hỏi gì?”

“Cô bảo tôi đừng hỏi nữa”

“Đã lỡ rồi thì cứ hỏi cho xong đi”

“Xong thì sao?”

“Thì thôi. Ko gặp nữa, sẽ ko phải như thế này…” – Tôi nén tiếng thở dài và lảng tránh nhìn Di, lồng ngực hơi quặn lại.

“Vậy thì thôi, chẳng cần hỏi nữa. Cứ xem như chưa gì xảy ra, để còn có thể gặp nhau…”

Giữa tiếng ồn ào í ới của đám nhóc xen lẫn với tiếng đập những quả bóng rổ từ phía sân bên cạnh, lời Di nói cứ thoang thoảng như 1 cơn gió, mà lại cực kỳ sắc nhọn, đâm xuyên qua trái tim tôi. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã khô bỗng lại dâng lên sắp sửa ứa ra, và tôi phải gục đầu lên 2 gối để giấu chúng.

“Được rồi, hết hôm nay thì sẽ ko bao giờ gặp lại, như nàng muốn”



“Đừng gọi tôi là nàng!” – Tôi gào lên trong lúc mặt vẫn úp giữa 2 cánh tay khoanh trên gối.

“Vậy thì…” – Di nói, đồng thời đưa tay nâng mặt tôi lên, nhoẻn 1 nụ cười bông đùa quen thuộc – “Gọi em được chứ?”

Tôi ko đồng ý, nhưng cũng chẳng buồn phản kháng, chỉ cố quay mặt đi và quệt nước mắt. Lần này, Di cố nhét cái khăn vào tay tôi, và ko hỏi hay nói thêm bất cứ lời nào, cho đến khi tôi dừng khóc, lau mặt thật khô và đeo lại kính, đứng dậy đòi về.



Trên suốt đoạn đường, Di luôn chạy phía sau tôi, cách 1 khoảng chừng 2 met. Gần đến đoạn rẽ, tôi dừng lại và bảo hắn ko cần phải hộ tống tôi về nữa.

“Cứ chạy đi, tôi có theo đâu!”

Dẫu nói vậy, Di vẫn tiếp tục bám theo sau tôi như 1 cận vệ từ xa. Tôi ko muốn về nhà. Lúc này tôi cần gặp Bảo Anh, 1 ai đó để trút hết nỗi lòng mình.

“Này, tôi sang nhà bạn, đừng theo nữa!”

“Ko đi đâu cả, xương cốt cơ bắp đã ko ổn thì về nhà nằm giùm tôi!”

“Ko cần anh lo! Tôi chẳng sao hết!”

“OK!” – Di giận dữ – “Em muốn thế nào thì tùy em, sống chết mặc em, chẳng liên quan đến tôi. Goodbye, and never see you again!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook