Chương 58
Hồng Sakura
29/10/2013
Cây thông Noel sau hơn 1 tháng nằm ở phòng khách và bám đầy bụi, đã
được thay bằng chậu mai kiểng to hoành tráng của 1 trong những học trò
lớp cao học cha dạy biếu tặng. Nghe đâu ông này là phó giám đốc 1 công
ty liên doanh nào đó. Cứ mỗi độ Tết về là cha lại có rất nhiều quà cáp
kiểu như thế này, nhưng ko phải ai cha cũng nhận, mà theo cha, ông chỉ
nhận quà của những ai mà ông cho là “được”. Khoa là 1 trong số ít những
người như vậy.
Tôi cuốn mình vào trong sự bận rộn để ko nghĩ đến những chuyện về Di, những chuyện mà có thể sẽ đẩy tôi vào 1 mớ rắc rối ko thể nào tháo gỡ được. Ngày nào làm về tôi cũng lôi đống đồ đạc ra sắp xếp dọn dẹp, lau tất cả cửa sổ và cửa đi trong nhà, thậm chí giặt cả rèm cửa và khăn trải bàn. Nhưng chẳng hiểu sao khi bạn cố tình vùi lấp đầu óc mình vào nhiều thứ để quên 1 thứ, thì cái thứ đó lại cứ mỗi lúc một bám rễ sâu hơn trong tâm trí bạn.
“Em nghĩ gì vậy?” – Khoa giật cái giẻ lau trên tay tôi. Hầu như hôm nào anh cũng đến vào giờ này, khi tôi chỉ ở nhà và chúi mũi vào việc lau dọn.
“Anh về bao lâu? Khi nào sang lại bên ấy?”
“Chẳng biết. Có thể anh sẽ ko sang lại…”
“Sao vậy??”
Ko cố ý nhưng giọng tôi hơi lớn. Khoa cười nửa miệng, đẩy cái giẻ qua lại trên mặt sàn.
“Có sao đâu. Anh chán cảnh sống ở đó mà hằng đêm phải lo sợ mất thứ quan trọng hơn cả sự nghiệp của mình…”
“Dài dòng quá. Anh muốn nói gì đó? Anh sợ mất cái gì?”
“Em giả nai giỏi nhỉ?”
Lần đầu tiên, Khoa dành 1 câu như thế cho tôi, kiểu như anh đang chất vấn 1 bị cáo trước phiên tòa. Đôi mắt anh hơi nheo lại đầy ẩn ý, thoáng chút khinh mạt. Có vẻ Khoa ko còn nhường nhịn hay tin tưởng tôi như trước nữa.
“Đừng có nhìn anh như vậy. Anh hiểu em quá còn gì. Chỉ có em là ko hiểu anh, và chưa từng muốn hiểu anh”
“Anh hiểu gì về em chứ?”
“Mọi thứ”
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ bây giờ, ngay lúc này đây, em đang ước gì ko phải là người yêu anh!!”
Tôi cuốn mình vào trong sự bận rộn để ko nghĩ đến những chuyện về Di, những chuyện mà có thể sẽ đẩy tôi vào 1 mớ rắc rối ko thể nào tháo gỡ được. Ngày nào làm về tôi cũng lôi đống đồ đạc ra sắp xếp dọn dẹp, lau tất cả cửa sổ và cửa đi trong nhà, thậm chí giặt cả rèm cửa và khăn trải bàn. Nhưng chẳng hiểu sao khi bạn cố tình vùi lấp đầu óc mình vào nhiều thứ để quên 1 thứ, thì cái thứ đó lại cứ mỗi lúc một bám rễ sâu hơn trong tâm trí bạn.
“Em nghĩ gì vậy?” – Khoa giật cái giẻ lau trên tay tôi. Hầu như hôm nào anh cũng đến vào giờ này, khi tôi chỉ ở nhà và chúi mũi vào việc lau dọn.
“Anh về bao lâu? Khi nào sang lại bên ấy?”
“Chẳng biết. Có thể anh sẽ ko sang lại…”
“Sao vậy??”
Ko cố ý nhưng giọng tôi hơi lớn. Khoa cười nửa miệng, đẩy cái giẻ qua lại trên mặt sàn.
“Có sao đâu. Anh chán cảnh sống ở đó mà hằng đêm phải lo sợ mất thứ quan trọng hơn cả sự nghiệp của mình…”
“Dài dòng quá. Anh muốn nói gì đó? Anh sợ mất cái gì?”
“Em giả nai giỏi nhỉ?”
Lần đầu tiên, Khoa dành 1 câu như thế cho tôi, kiểu như anh đang chất vấn 1 bị cáo trước phiên tòa. Đôi mắt anh hơi nheo lại đầy ẩn ý, thoáng chút khinh mạt. Có vẻ Khoa ko còn nhường nhịn hay tin tưởng tôi như trước nữa.
“Đừng có nhìn anh như vậy. Anh hiểu em quá còn gì. Chỉ có em là ko hiểu anh, và chưa từng muốn hiểu anh”
“Anh hiểu gì về em chứ?”
“Mọi thứ”
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ bây giờ, ngay lúc này đây, em đang ước gì ko phải là người yêu anh!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.