Lãng Tử Gió

Chương 63

Hồng Sakura

29/10/2013

Tờ giấy viết toàn bằng tiếng Anh, dòng rõ và lớn nhất mà tôi có thể thấy trước nhất là PSYCHOTHERAPY COURSE.

“Tâm lý liệu pháp?”

“Ừ. Anh thấy nó cách đây 2 tuần và anh nghĩ ngay đến em…”

“Ý anh là gì?” – Tôi ngắt lời Khoa.

“Em có thể bắt đầu vào tháng 4. Việc đăng ký và mọi thứ khác, cứ để anh lo. Dĩ nhiên là, nếu em muốn”.

Những vị khách xung quanh cũng đã thôi tò mò. Bởi họ thất vọng khi ko có vụ cầu hôn nào trong ko khí lãng mạn này. Bánh kem, nến, và 1 bài hát ngọt ngào. Chỉ có 1 lời đề nghị ẩn dụ. Xem nào…Massachusset ư? Đó ko phải là nơi Khoa đang tu nghiệp sao?

“Xin lỗi anh, em chẳng có hứng thú gì với việc học thêm nữa” – Tôi thở dài và gấp tờ giấy lại định trả cho Khoa.

“Anh đã nói với em rồi, em có quyền lựa chọn, nhưng em hãy suy nghĩ đủ lâu để ko phải hối hận với quyết định của mình”

“Vậy anh nghĩ là em luôn sai lầm sao?”

Khoa khẽ cười. Anh cắt 1 miếng bánh kem, cho lên chiếc đĩa để sẵn và đặt xuống cạnh ly dâu tây sữa chua. Thái độ vẫn rất thản nhiên như thể anh đã biết hết mọi phản ứng của tôi từ trước.

“Em biết nhân vật Ethan phải ko?”

“Ethan là ai?”

“Rồi. Vậy là cuốn sách mà anh tặng em hồi đại học, em đã ko bao giờ đụng đến…”

“Cuốn…nào?”



Tôi có phần bối rối và thấy xấu hổ. Khoa tặng tôi khá nhiều sách, đa phần là tiểu thuyết, 1 số là sách chuyên ngành. Lúc này tôi cố nhớ đến quyển nào đó có cái tên Ethan, nhưng vô ích.

“Được rồi. 1 cuốn của Musso thôi. Tóm lại, ý anh là em đừng vội vã quá thế chứ!”

Khoa có vẻ hơi cáu, cho 1 miếng bánh vào miệng. Tôi chẳng biết có nên rút lại tờ giấy hay ko, nhưng sự phân vân cũng lập tức bị cắt ngang khi tiếng Linh cất lên ngay bên cạnh.

“Hi chị!”

Cả tôi lẫn Khoa đều ngước lên nhìn với vẻ bất ngờ. Linh mỉm cười dịu dàng hơn mọi khi, trong ánh mắt có gì đó vui vẻ. Tôi ko rõ nữa.

“Hi em…” – Tôi đáp, tay đã rời khỏi mảnh giấy.

“Em ko nghĩ vị khách đặc biệt hôm nay là chị và…bạn trai chị…Anh chị hạnh phúc quá!”

“À…ừ…chuyện này…”

“Cảm ơn em. Em đàn hay lắm! Mà em ngồi đi.”

Khoa xen ngang khi tôi đang ấp úng, rồi nhã nhặn kéo chiếc ghế mời Linh ngồi.

“Thôi, anh chị cứ tự nhiên. Em gặp bạn 1 chút…” – Linh lắc đầu từ chối, rồi chợt hỏi tôi – “À, mà chị gặp anh ấy chưa nhỉ?”

“Gặp ai?”

“Anh Di ấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook