Chương 79
Hồng Sakura
29/10/2013
Cha hơi nhíu mày, và khẽ lắc đầu tỏ vẻ ko đồng ý.
“Mối quan hệ đặc biệt là gì? Yêu đương? Hay bạn bè? Hay đồng nghiệp? Nhưng con ko cần trả lời nữa. Cha biết ngay từ khi con nhón chân ra cửa với vẻ mặt hớn hở khi nãy rồi”
Trước những chất vấn lẫn phán xét của cha, tôi chỉ biết làm thinh. Nhón chân và hớn hở ư?
“Cha ko can dự vào chuyện của con. Làm gì thì làm, hành xử sao cho có trách nhiệm”
“Có trách nhiệm gì ở đây hả cha?” – Tôi ngẩng đầu hỏi.
Lúc này, cha bỏ quyển sách trên tay cầm từ nãy giờ lên bàn, thả chân xuống và đứng dậy, tằng hắng 1 vài tiếng. Thái độ của cha khiến tôi khó thở, hệt thứ cảm giác với Khoa. Tự nhiên sao tôi thấy 2 người giống nhau quá đỗi.
“Thôi, con về phòng đi” – Cha nói, giọng thấp và hơi mệt mỏi rồi bỏ lên lầu. Tôi ngồi thừ trên ghế sofa, ngó những chú cá bơi nhàn nhã trong hồ kính 1 cách mông lung. Chúng nó xem ra hạnh phúc hơn tôi nhiều. Dường như chẳng ai mừng cho tôi đã tìm được 1 người để yêu thực sự. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu cách đây 3 năm tôi biết tình yêu ko phải thứ cảm giác “ổn định và an toàn” như với Khoa, mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào? Suy cho cùng, chẳng lẽ khi bạn ko thể tiếp tục yêu 1 người nào đó, bạn đáng bị cả thế giới xem như tội đồ vậy sao? Thế là vô trách nhiệm ư?
…
Mùng 3 Tết, Linh sang nhà tôi.
Em mang theo 1 chiếc ba lô, mặc áo thun sọc xanh biển với quần kaki màu đen. Nhìn em hơi lạ, ko thục nữ yểu điệu như mọi khi, dù vẫn xinh đẹp mong manh kiểu tiểu thư.
Em nói, đã xin mẹ được cùng tôi đi Nha Trang chơi. Vâng, chính là Nha Trang.
“Sao em ko nói gì với chị?” – Tôi hơi bực.
Linh cười, chạy đến cầm tay tôi – “Em chỉ biết nhờ chị thôi mà. Em hỏi trước sợ chị ko đồng ý…”
“Chị ko đi được thì sao?”
“Thì…em vẫn đi 1 mình!”
Tôi nhớ lại thái độ khi Di trả lời điện thoại của Linh. Có lẽ cảm giác của tôi bây giờ giống y như vậy. Em ko hách dịch ngang tàng nhưng cái cách mà em khiến người khác thấy như bị áp đặt thực sự khó chịu.
“Em trẻ con quá vậy?”
“Chị ko biết là em muốn đi thế nào đâu…”
“Mối quan hệ đặc biệt là gì? Yêu đương? Hay bạn bè? Hay đồng nghiệp? Nhưng con ko cần trả lời nữa. Cha biết ngay từ khi con nhón chân ra cửa với vẻ mặt hớn hở khi nãy rồi”
Trước những chất vấn lẫn phán xét của cha, tôi chỉ biết làm thinh. Nhón chân và hớn hở ư?
“Cha ko can dự vào chuyện của con. Làm gì thì làm, hành xử sao cho có trách nhiệm”
“Có trách nhiệm gì ở đây hả cha?” – Tôi ngẩng đầu hỏi.
Lúc này, cha bỏ quyển sách trên tay cầm từ nãy giờ lên bàn, thả chân xuống và đứng dậy, tằng hắng 1 vài tiếng. Thái độ của cha khiến tôi khó thở, hệt thứ cảm giác với Khoa. Tự nhiên sao tôi thấy 2 người giống nhau quá đỗi.
“Thôi, con về phòng đi” – Cha nói, giọng thấp và hơi mệt mỏi rồi bỏ lên lầu. Tôi ngồi thừ trên ghế sofa, ngó những chú cá bơi nhàn nhã trong hồ kính 1 cách mông lung. Chúng nó xem ra hạnh phúc hơn tôi nhiều. Dường như chẳng ai mừng cho tôi đã tìm được 1 người để yêu thực sự. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu cách đây 3 năm tôi biết tình yêu ko phải thứ cảm giác “ổn định và an toàn” như với Khoa, mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào? Suy cho cùng, chẳng lẽ khi bạn ko thể tiếp tục yêu 1 người nào đó, bạn đáng bị cả thế giới xem như tội đồ vậy sao? Thế là vô trách nhiệm ư?
…
Mùng 3 Tết, Linh sang nhà tôi.
Em mang theo 1 chiếc ba lô, mặc áo thun sọc xanh biển với quần kaki màu đen. Nhìn em hơi lạ, ko thục nữ yểu điệu như mọi khi, dù vẫn xinh đẹp mong manh kiểu tiểu thư.
Em nói, đã xin mẹ được cùng tôi đi Nha Trang chơi. Vâng, chính là Nha Trang.
“Sao em ko nói gì với chị?” – Tôi hơi bực.
Linh cười, chạy đến cầm tay tôi – “Em chỉ biết nhờ chị thôi mà. Em hỏi trước sợ chị ko đồng ý…”
“Chị ko đi được thì sao?”
“Thì…em vẫn đi 1 mình!”
Tôi nhớ lại thái độ khi Di trả lời điện thoại của Linh. Có lẽ cảm giác của tôi bây giờ giống y như vậy. Em ko hách dịch ngang tàng nhưng cái cách mà em khiến người khác thấy như bị áp đặt thực sự khó chịu.
“Em trẻ con quá vậy?”
“Chị ko biết là em muốn đi thế nào đâu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.