Lãng Tử Gió

Chương 92

Hồng Sakura

29/10/2013

Tôi định ra ngoài ăn chút gì đó vì từ trưa ngủ đến giờ có bỏ bụng được thứ gì đâu, nhưng nghĩ lại sợ Linh thức dậy lại bỏ đi đâu uống rượu như ban sáng thì lạ

i khốn khổ chứ chẳng đùa. Do dự 1 hồi, tôi quyết định gọi bếp khách sạn mang lên 1 phần mì xào hải sản để cứu đói, vừa ăn vừa xem phim có Hugh Grant đóng trên kênh truyền hình cáp. Tôi từng mê mệt Hugh trong Notting Hill với Julia Roberts và ước gì mình cũng có được 1 tình yêu lãng mạn, ngọt ngào như vậy. Đến giờ thì tôi công nhận, để có được sự lãng mạn kiểu “định mệnh” như phim, bạn phải đối mặt với hàng tá rắc rối và thậm chí là cay đắng đau khổ trước khi bạn có thể thấy nó ngọt ngào như thế nào.

Màn hình điện thoại chớp sáng. Tôi vội chụp lấy, sợ Di gọi vào lúc này làm Linh thức giấc thì rất mệt. May mà số máy hiện lên là của Bảo Anh.

“Nè, mày đoán xem tao gặp ai ở đây?”

“Đạt hả?” – Tôi đoán đại, nhưng rồi cũng nghĩ chắc ko phải. Nếu là Đạt thì nó đã chẳng đố tôi làm gì.

“Dẹp Đạt với Được đi. Tao xù cậu nhóc ấy rồi……..”- Dù nói với kiểu tỉnh rụi, nhưng giọng nó có vẻ buồn.

“Sao vậy? Mày thiệt là…”

“Tao thế nào kệ xác tao. Nói chung ko hợp… vậy đi”

“Ko hợp?”

“Hắn ông cụ non quá… Ơ mà đang định kể mày chuyện tao gặp ông Khoa mà, sao tự nhiên lại đá sang chuyện tao?”



“Khoa? Ở đâu? Đà Lạt?”

“Ừa. Ổng đi lang thang 1 mình ở quanh hồ. Chắc cũng ko nhớ quê tao ở đây. Lúc gặp tao ổng có vẻ bất ngờ…”

“Rồi sao nữa?”

“Ổng nói chiều nay về Sài Gòn, mai ổng bay qua Mỹ lại. Mày có tiễn ko?”

Bảo Anh vẫn ko biết chuyện tôi đi Nha Trang, cũng ko biết chuyện về Di. Nó chỉ biết tôi và Khoa đã chia tay, trước khi nó về Đà Lạt ăn tết. Như thoả thuận giữa 2 đứa, nó cũng ko tìm hiểu kỹ về lý do hay khuyên bảo gì, nhưng tôi biết nó vẫn ủng hộ Khoa nhiều.

“Ko. Tao ko tiễn đâu…” – Tôi chùng giọng. Thực ra cho dù có ở Sài Gòn chiều nay, tôi nghĩ anh cũng ko muốn nhìn thấy tôi ở sân bay nữa.

“Ờ… mà, ổng nói mày yêu gã nào khác hử?”

“Thôi, có gì nói sau đi. Tám qua điện thoại thế này bao giờ mới xong?”

Nhỏ có vẻ ko hài lòng, nhưng vì tôi đã tránh né nên nó cũng cúp máy, hẹn ngày kia vào sẽ hỏi cho ra. Đúng lúc tôi vừa bỏ máy xuống định ăn mì tiếp, Linh bật dậy, và lao vào toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook