Chương 95
Hồng Sakura
29/10/2013
Bấy giờ đã là nửa đêm. Trăng khuyết chỉ còn lại 1 mảnh liềm nhỏ treo
trên cao tít, ánh sáng vốn yếu ớt càng bị lấn át bởi bóng đèn cao áp của bệnh viện. Ngồi 1 góc ở khuôn viên rộng với ly cà phê sữa, tôi nhớ đến
thèm khát chiếc giường ở nhà, nhớ những luồng gió thoảng nhẹ dịu dàng
của ban đêm Sài Gòn. Ở đây gió lớn quá, lại còn hoang vu và cô độc lạ.
Chị lao công quét rác đưa cây chổi qua lại 1 cách cần mẫn đều đặn. Tôi tránh chỗ cho chị làm công việc của mình, và nhận được từ chị 1 nụ cười thân thiện. So với nụ cười của Linh dành cho tôi, nó chân thật và dễ chịu hơn nhiều, dù từ 1 người xa lạ. Bỗng dưng như đứa trẻ được phép đùa chơi sau thời gian căng thẳng, tôi trở nên cởi mở khác thường.
“Chị phải làm khuya thế này à?”
“Một tuần có 2 ngày làm ca đêm thôi em. Em ngồi đây coi chừng cảm lạnh đó”
“Dạ…em ngồi chút cho khuây khỏa rồi vào”
“Vậy em ngồi đi… Mà em có cái nhẫn đẹp ghê hen”
Nhẫn ư? Chiếc nhẫn có hạt đá màu xanh biển. Tôi vẫn ko nghĩ mình cần tháo nó ra hay trả cho Khoa. Tại sao người ta khi chia tay nhau thường phải xóa hết mọi thứ về người cũ? Rũ bỏ hay sợ kỷ niệm làm mình ko thể bình yên?
Chị lao công đã đi 1 đoạn xa… còn tôi thì cứ xoay cái nhẫn trên tay mãi, trước khi rút điện thoại gọi cho Khoa.
“Ừ…anh nghe”
Tiếng Khoa đáp khi tín hiệu kết nối ko phải là “Alo” như thường lệ. Dường như anh đã nhìn số của tôi 1 hồi lâu mới quyết định nghe máy.
“Em quên là đã khuya lắm rồi” – Tôi nói 1 câu khách sáo, hơi ngần ngại.
“Ko sao, anh đâu ngủ trước 2 giờ sáng. Em ko ngủ được à?”
“Ko hẳn. Em có nghe Bảo Anh nói anh ở Đà Lạt…”
“Ừ, anh lên chơi. Em có đi đâu chơi ko?”
“Mai anh bay sang kia lại hả?” -Tôi tránh câu hỏi của Khoa – “Em sợ là em ko tiễn anh được nên em gọi”
“Vậy thôi à?”
Tiếng anh ko giấu được sự hụt hẫng, câu hỏi rơi tõm vào khoảng ko vô định. Ko biết phải trả lời thế nào, tôi giữ máy trong im lặng, tưởng chừng tiếng gió ở quanh đây có thể lọt vào và bay tới tận Đà Lạt sương mờ qua… đường viễn thông.
“Được rồi. Anh cũng ko mong em ra tiễn anh làm gì. Em ngủ đi.”
Khoa ngắt máy. Những tiếng tút tút khô khốc dội vào tai tôi, trước khi tôi có thể nói điều gì đó dễ nghe hơn. Mình ko phải là 1 chuyên viên tâm lý. Ngay cả 1 câu nói tốt đẹp dành cho người yêu cũ trước khi chia xa cũng ko thể tìm ra thì tư vấn được gì cho ai?
“Định ngủ ngoài đây à?”
Trước khi ngồi xuống bên cạnh, Di ném lên mình tôi cái áo khoác kaki màu xám anh mặc ban nãy. Tôi nhìn Di 1 lúc rồi cũng tự mặc áo vào, dù ko hẳn vì lạnh. Cái cảm giác mặc áo của chàng trai ta yêu, nói thế nào nhỉ, giống như bạn đang được ôm hoài, ôm mãi vậy.
Chị lao công quét rác đưa cây chổi qua lại 1 cách cần mẫn đều đặn. Tôi tránh chỗ cho chị làm công việc của mình, và nhận được từ chị 1 nụ cười thân thiện. So với nụ cười của Linh dành cho tôi, nó chân thật và dễ chịu hơn nhiều, dù từ 1 người xa lạ. Bỗng dưng như đứa trẻ được phép đùa chơi sau thời gian căng thẳng, tôi trở nên cởi mở khác thường.
“Chị phải làm khuya thế này à?”
“Một tuần có 2 ngày làm ca đêm thôi em. Em ngồi đây coi chừng cảm lạnh đó”
“Dạ…em ngồi chút cho khuây khỏa rồi vào”
“Vậy em ngồi đi… Mà em có cái nhẫn đẹp ghê hen”
Nhẫn ư? Chiếc nhẫn có hạt đá màu xanh biển. Tôi vẫn ko nghĩ mình cần tháo nó ra hay trả cho Khoa. Tại sao người ta khi chia tay nhau thường phải xóa hết mọi thứ về người cũ? Rũ bỏ hay sợ kỷ niệm làm mình ko thể bình yên?
Chị lao công đã đi 1 đoạn xa… còn tôi thì cứ xoay cái nhẫn trên tay mãi, trước khi rút điện thoại gọi cho Khoa.
“Ừ…anh nghe”
Tiếng Khoa đáp khi tín hiệu kết nối ko phải là “Alo” như thường lệ. Dường như anh đã nhìn số của tôi 1 hồi lâu mới quyết định nghe máy.
“Em quên là đã khuya lắm rồi” – Tôi nói 1 câu khách sáo, hơi ngần ngại.
“Ko sao, anh đâu ngủ trước 2 giờ sáng. Em ko ngủ được à?”
“Ko hẳn. Em có nghe Bảo Anh nói anh ở Đà Lạt…”
“Ừ, anh lên chơi. Em có đi đâu chơi ko?”
“Mai anh bay sang kia lại hả?” -Tôi tránh câu hỏi của Khoa – “Em sợ là em ko tiễn anh được nên em gọi”
“Vậy thôi à?”
Tiếng anh ko giấu được sự hụt hẫng, câu hỏi rơi tõm vào khoảng ko vô định. Ko biết phải trả lời thế nào, tôi giữ máy trong im lặng, tưởng chừng tiếng gió ở quanh đây có thể lọt vào và bay tới tận Đà Lạt sương mờ qua… đường viễn thông.
“Được rồi. Anh cũng ko mong em ra tiễn anh làm gì. Em ngủ đi.”
Khoa ngắt máy. Những tiếng tút tút khô khốc dội vào tai tôi, trước khi tôi có thể nói điều gì đó dễ nghe hơn. Mình ko phải là 1 chuyên viên tâm lý. Ngay cả 1 câu nói tốt đẹp dành cho người yêu cũ trước khi chia xa cũng ko thể tìm ra thì tư vấn được gì cho ai?
“Định ngủ ngoài đây à?”
Trước khi ngồi xuống bên cạnh, Di ném lên mình tôi cái áo khoác kaki màu xám anh mặc ban nãy. Tôi nhìn Di 1 lúc rồi cũng tự mặc áo vào, dù ko hẳn vì lạnh. Cái cảm giác mặc áo của chàng trai ta yêu, nói thế nào nhỉ, giống như bạn đang được ôm hoài, ôm mãi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.