Chương 321: Âm mưu
Tiểu Mặc
31/12/2016
Tuy là Nhan Phi Hoa đang nghiêm mặt, nhưng ánh mắt
lại có ý cười, vẫy tay một cái, một người có bộ dạng là nhân viên phục
vụ nhanh chân bước đến, bưng tới một cốc nước lọc.
Lâm Dật Phi chỉ liếc nhìn, vẻ mặt khẽ động.
– Nghĩ chắn hẳn cậu biết tôi tìm cậu có việc gì.
Nhan Phi Hoa nhìn Lâm Dật Phi, có vẻ muốn nhìn thấu hắn vậy.
– Tôi không biết.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
Khóe miệng Nhan Phi Hoa có nét cười khó có thể phát hiện:
– Tôi giới thiệu một người với anh trước đã.
Cô ta chỉ tay vào Đằng Thôn Chính Bộ nói:
– Anh ta là Đằng Thôn Chính Bộ của Đằng Thôn Gia Y Hạ Lưu, cũng là cha của Đằng Thôn Xuyên Sơn.
Lâm Dật Phi sững người, lúc này mới hiểu tại sao ông lão đó lại đau buồn như vậy.
Nỗi đau khổ của gười đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là ở đâu, cũng là một bi kịch. Nhưng trong miệng của Nhan Phi Hoa dường như là đang giới thiệu một nhân vật rất bình thường.
Đối với một nhân vật sa trường, cả ngày nhìn cảnh đổ máu hy sinh đã quen rồi. Việc này đối với Nhan Phi Hoa mà nói thì không có sự khác biệt gì so với con mèo con chó chết cả.
– Xin chào!
Lâm Dật Phi nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng thốt ra hai từ này.
Tuy là nhìn nhận từ góc độ của mình, Đằng Thôn Xuyên Sơn đáng chết, hắn ta đã hại chết ba người của mình, nhưng Lâm Dật Phi từ trước giờ không tuân theo quy tắc dính dáng dây dưa. Lâm Dật Phi chỉ nhìn Đằng Thôn Chính Bộ với ánh nhìn thông cảm, nhưng từ ánh mắt mà Đằng Thôn Chính Bộ nhìn về mình thì hắn biết việc này tuyệt đối chưa xong.
– Vị này là Phục Bộ Ngọc Tử của Phục Bộ Gia.
Nhan Phi Hoa lại nói:
– Hình như hai người gặp mặt vài lần rồi.
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu, Phục Bộ Ngọc Tử lại đỏ mặt, nhẹ gật đầu, rồi lại ngay lập tức cúi đầu, dường như là nhớ lại đêm hôm đó, liếc trộm Lâm Dật Phi một cái, gáy ngọc đỏ ửng.
Ánh mắt Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, như là đang nghĩ gì đó, khóe miệng không mỉm cười như mọi khi:
– Quả thực là gặp qua mấy lần, có lần còn phải cảm ơn anh Bách Địa Trung Cương đây đã giới thiệu gặp mặt đấy.
Thần sắc Bách Địa Trung Cương không thay đổi, cũng không nói năng gì, vẻ nghiêm túc nghiêm trang. Nhan Phi Hoa cười nói:
– Anh cũng nên biết là lần đó là do tôi sắp xếp, nếu anh có lời gì chưa vừa ý thì có thể tìm tôi để giải quyết.
Lâm Dật Phi nhìn cô ta hồi lâu, cuối cùng cũng nói:
– Cô yên tâm, sẽ có một ngày tôi sẽ tìm cô hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Mọi người đều thay đổi nét mặt, Bách Địa Trung Cương đi lên phía trước một bước, lớn tiếng trách:
– Cậu nói cái gì?
Thần sắc Lâm Dật Phi không thay đổi, chỉ mỉm cười nhìn hắn ta:
– Hô Tất Lặc Hãn mời tôi đến đây, có vẻ không đến lượt cậu nói chuyện.
Bách Địa Trung Cương mặt biến sắc, còn định nói them, Nhan Phi Hoa đã lạnh lung nói:
– Lui xuống.
Câu nói này nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về Lâm Dật Phi, nhưng không ai chú ý đến khóe miệng của Phục Bộ Ngọc Tử lộ ra nụ cười, nụ cười rất nhạt rất nhẹ nhàng.
Dáng vẻ ngạo mạn của Bách Địa Trung Cương lập tức biến mất, đến giải thích cũng không dám, chỉ khoanh tay cúi đầu, không liếc mắt nhìn, chỉ là trong mắt đã lộ ra một tia hận thù.
– Cậu ta không đủ tư cách nói chuyện với cậu,..
Nhan Phi Hoa vẻ mặt khác thường nói:
– Có điều, tôi hy vọng ngày mà anh đến tìm tôi đừng xa quá.
Lâm Dật Phi nhìn cốc nước trên bàn, chậm rãi nói;
– Cô yên tâm, sẽ không quá xa xôi đâu.
Nhan Phi Hoa không nhắc thêm về đề tài này nữa:
– Nhưng rôi muốn cho anh hiểu rõ một chút, Y Hạ Lưu một khi đã tôn tôi là tông chủ, tôi khắc có trách nhiệm đòi lại công đạo cho họ. Nhưng điều này không có nghĩa tôi dẽ vì việc tư mà làm trái pháp luật. Có công thì phải có thưởng, có tội thì phải chịu phạt. Nếu thưởng phạt không phân minh, thì cũng như tác chiến trên sa trường vậy, tuyệt đối không thể phục chúng. Vì vậy cái chết của Đằng Thôn Xuyên Sơn, tôi nhất định bắt chúng phải trả giá.
Cô ta nói rất bình thản, nhưng khuôn mặt của Đằng Thôn Chính Bộ lại rất kích động. Ánh mắt chỉ nhìn tông chủ của Y Hạ Lưu, hoặc do ông ta biết, nếu Nhan Phi Hoa đã nói ra câu như vậy, thì nhất định là đã có tính toán dự định rồi. Hơn nữa cô ta mời Lâm Dật Phi đến đây, hiển nhiên cũng là để chuẩn bị cho sự kết thúc của việc này.
– Trả giá?
Lâm Dật Phi cười nhạt:
– Vậy lần trước tôi gần như bị dìm chết ở thác Ngọc Long, ai nên trả cho tôi đây?
Trong phòng im lìm, hồi lâu không có ai phản ứng gì.
Lâm Dật Phi bưng cốc nước kia lên nhìn kỹ, những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, không hiểu Lâm Dật Phi có ý gì.
– Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhan Phi Hoa đột nhiên nói:
– Cô lúc này hẳn là người biết rõ chuyện này từ đầu đến cuối. Cô nói lại cho Lâm Dật Phi biết chuyện lúc ban đầu một lần.
– Vâng.
Phục Bộ Ngọc Tử cung kính đứng dậy, đầu cũng không ngẩng lên, nhưng lại liếc mắt sang bên cạnh một cái:
– Chuyện này thuộc hạ cũng chỉ biết đại khái, cụ thể như thế nào vẫn mong tông chủ định đoạt.
Thấy Nhan Phi Hoa không biểu lộ thái độ gì, Phục Bộ Ngọc Tử không nói gì nhiều nữa:
– Nghị Hành Triết Giang hai ngày trước, Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên đến tìm thuộc hạ, nói muốn hẹn thuộc hạ tham gia hoạt động này. Thuộc hạ thấy có chút kỳ quái, một là thuộc hạ không phải học sinh của Triết Giang, hai là thuộc hạ biết cậu ấy thực sự không thích hoạt động kiểu này, nên lúc đó thuộc hạ đã từ chối bọn họ.
Sắc mặt của Đằng Thôn Chính Bộ có chút nhợt nhạt, ánh mắt nhìn Phục Bộ Ngọc Tử rất hung hãn. Chỉ là Phục Bộ Ngọc Tử cứ hùng hồn nói, không nhìn lão được một cái.
– Nhưng sau đó Độ Biên Chính Dã cũng qua thuyết phục, nói rằng phong cảnh ven đường của Nghị Hành rất đẹp, đề nghị thuộc hạ đến Trung Quốc thì có thể đi thăm thú. Thuộc hạ vốn không muốn đi, Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên nói là thực ra hành tung lần này mục đích không phải là du lịch, mục đích của bọn họ là vì muốn tiêu diệt Lâm Dật Phi!
– Mày nói láo.
Đằng Thôn Chính Bộ không nhịn thêm được nữa. Con trai chết rồi, nhưng ông lão vẫn rất kích động, cũng không cho phép bất cứ ai vu tội cốt nhục của chính mình.
Phục Bộ Ngọc Tử ngừng lại, liếc mắt nhìn Nhan Phi Hoa, có chút do dự.
Nhan Phi Hoa trầm giọng nói:
– Để cô ta nói hết.
– Xin tông chủ minh giám.
Đằng Thôn Chính Bộ nước mắt đầm đìa:
– Tuyệt đối không thể chỉ nghe lời nói của một người được.
– Lui xuống.
Nhan Phi Hoa lần này đến cả giải thích cũng không có, mặc dù âm thanh có vẻ bình thường, nhưng lại lộ ra một chút lạnh lẽo.
Đằng Thôn Chính Bộ cả ngươi mướt mồ hôi run lên, tuy là không cam lòng, nhưng cẫn phải lui về phía sau. Ông ta nhìn Bách Địa Trung Cương một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu khẩn. Mắt của Bách Địa Trung Cương khẽ chớp, nhưng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
– Bọn họ nói lần trước tông chủ đi đến Giang Nguyên, chủ yếu là để đối phó Lâm Dật Phi.
Phục Bộ Ngọc Tử chậm rãi nói.
Bách Địa Trung Cương quát to:
– Phục Bộ Ngọc Tử không được ăn nói lung tung.
Nhan Phi Hoa khoát tay:
– Nói tiếp đi, cô ta nói không sai.
– Nhưng mà tông chủ…
Bách Địa Trung Cương mang bộ dạng trung thành bảo vệ chủ.
Nhan Phi Hoa lại nhìn Lâm Dật Phi cười nhạt:
– Gần như lời nói của ta càng ngày càng vô dụng rồi, xem ra phải giết thêm một tên nữa mới được. Lâm Dật Phi, anh nói có phải không?
Lâm Dật Phi cười cười, không có ý kiến gì.
Bách Địa Trung Cương chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh dâng lên.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn Lâm Dật Phi một cái, cắn môi, trong ánh mắt có thâm ý:
– Nhưng sau đó không biết tại sao, tông chủ lại từ bỏ tất cả các kế hoạch, quay về Nhật Bản. Gần trước lúc đó còn ra một mệnh lệnh, chính là chỉ cần là người của Y Hạ Lưu, hạ thủ của tông chủ, nếu không có lệnh của tông chủ thì bất cứ ai cũng không thể động đến một cọng tóc của Lâm Dật Phi. Tông chủ, điều mà thuộc hạ nói chắc không sai chứ?
Cô ta nhìn Nhan Phi Hoa gật đầu, không nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của Đằng Thông Chính Bộ, cố lấy dũng khí tiếp tục nói:
– Nhưng Đằng Thôn Xuyên Sơn không nghĩ như vậy. Cậu ấy cảm thấy bất cứ ai đối nghịch với tông chủ, là thuộc hạ thì đều có nghĩa vụ trừ bỏ chướng ngại cho tông chủ. Vì vậy cậu ta nói Lâm Dật Phi không tham gia Nghị Hành cũng tốt, nếu tham gia Nghị Hành nhất định sẽ khiến hắn có đi mà không có về. Chỉ là lúc đó tuy là thuộc hạ nghe cậu ấy nói như vậy nhưng không hiểu tại sao cậu ấy lại nắm chắc vậy, cũng không biết kế hoạch sau đó của cậu ấy.
Trong mắt Đằng Thôn Chính Bộ tràn đầy oán hận nhìn Phục Bộ Ngọc Tử. Nếu không phải khiếp sợ thủ đoạn của Nhan Phi Hoa thì dự là lúc này đã liều cái mạng già rồi.
Sắc mặt của Phục Bộ Ngọc Tử lại như bình thường, chỉ là một mực cung kính nhìn Nhan Phi Hoa, im lặng chờ đợi định đoạt của cô.
– Sau đó cô cứ như vậy chờ đợi bọn chúng đi giết Lâm Dật Phi?
Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng.
– Đương nhiên là không phải.
Trên mặt Phục Bộ Ngọc Tử cuối cùng cũng lộ ra sự hoảng hốt:
– Lúc bọn họ tiết lộ ý đồ, trước tiên thuộc hạ liên hệ với Bách Địa Trung Cương, tông chủ cũng biết là, chúng thuộc hạ không hề có quyền trực tiếp liên lạc với tông chủ, tất cả mọi việc phải thông qua Bách Địa Quân tiến hành truyền đạt.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Cô không nói lời nào, Bách Địa Trung Cương cũng không dám giải thích gì nữa.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó Bách Địa Trung Cương truyền tin nói chuyện này để thuộc hạ tùy cơ hành động.
Phục Bộ Ngọc Tử nói rất nhẹ, đưa mắt nhìn Bách Địa Trung Cương:
– Thuộc hạ chỉ có thể tham gia vào Nghị Hành theo họ, nhưng chuyện xảy ra sau đó thực sự gấp gáp. Thuộc hạ cũng bất lực với việc này.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu, nhìn về phía Bách Địa Trung Cương:
– Giờ nên đến lượt ông nói rồi.
Bách Địa Trung Cương cung kính đi ra, cung kính nói:
– Không sai, Phục Bộ Ngọc Tử thực sự cho thuộc hạ thông tin này trước, nhưng lúc đó tông chủ đang bế quan bảy ngày, dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu. Thuộc hạ cũng tôn trọng lời dặn dò của tông chủ. Bọn chúng nó tuy vi phạm chủ ý của tông chủ, nhưng là vì sự trung thành và lòng tận tâm đối với tông chủ, nên thuộc hạ cũng không dám tự ý làm chủ mới để Phục Bộ Ngọc Tử toàn quyền xử lý việc này. Chỉ có điều thuộc hạ nghĩ Lâm Dật Phi võ công cao cường, bọn chúng muốn làm khó Lâm Dật Phi thì chắc chắn là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Vì vậy mới yên tâm giao cho Ngọc Tử xử lý. Nhưng chuyện sau đó hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của thuộc hạ, đó là một chuyện không thể lường trước được.
Lâm Dật Phi chỉ ngồi ở đó, khóe miệng vẫn có nụ cười khó mà đoán được.
– Bất luận như thế nào cũng trung thành và tận tâm.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta yêu cầu các người thì các người phải chấp hành. Những kẻ vi phạm, ngoài cái chết ra thì không có lựa chọn nào khác.
Câu nói này nói ra, tất cả mọi người đều nghiêm nghị, trong phòng im lặng như tờ. Trong lòng thầm nghĩ, Đằng Thôn Xuyên Sơn đã chết rồi, coi như cô một tay che trời, còn có thể như thế nào được nữa?
Nhan Phi Hoa ánh mắt đã chuyển hướng về phía Đằng Thôn Chính Bộ:
– Bây giờ đến lượt ngươi nói.
Mặt Đằng Thôn Chính Bộ đẫm nước mắt:
– Tông chủ, người Trung Quốc có câu, kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám. Thuộc hạ chỉ hy vọng tông chủ không cần chỉ nghe lời nói của một người ở một bên, liền định tội cho khuyển tử rồi.
Người tuy rằng chết rồi, người già hiển nhiên sẽ đau lòng khôn nguôi, phải đòi lại công đạo cho đứa con trai đã chết, ai cũng hiểu, đầu giáo của lời nói này chắc chắn là đang hướng vào Phục Bộ Ngọc tử, cho rằng cô đang đổ oan cho con của mình.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta chính là phải nghe nhiều phía, cho nên mới cho ngươi nói chuyện, bằng không Đằng Thôn gia tộc đã sẽ không thể lưu tồn.
Khuôn mặt Đằng Thôn Chính Bộ lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Vâng, tông chủ, chẳng qua chuyện này thuộc hạ là hoàn toàn không biết, tất cả mọi việc hoàn toàn được tiến hành mà thuộc hạ không biết hề hay biết. Lúc khuyển tử xử lý việc này, chưa từng có đề cập với thuộc hạ. Điều thuộc hạ muốn nói chỉ là, khuyển tử và Ngọc Tử vốn là chỉ bụng hứa hôn, từ nhỏ đã định hôn sự. Nhưng, nhưng Ngọc Tử lại không có tình cảm với nó. Lần này tới đến Trung Quốc, một nửa là vì Độ Biên mời, mặt khác lại là vì Ngọc Tử hồi tâm chuyển ý!
– Ngươi nói là, Phục Bộ Ngọc Tử vì muốn thoát khỏi con của ngươi, mới bày kế hãm hại?
Nhan Phi Hoa nhíu mày, dường như cũng không biết trong đó còn có khúc mắc gì phức tạp nữa vậy.
Khuôn mặt Phục Bộ Ngọc Tử đỏ lên, muốn lớn tiếng bác bỏ, nhưng cũng không dám lên tiếng, những lời Nhan Phi Hoa mới vừa nói đã rất rõ ràng, ai nên kể lại, thì người đó kể lại. Nếu ngông cuồng lắm lời, thì đã không có ý nghĩa cãi lại, chỉ có một con đường chết mà thôi. Đôi mắt đẹp vừa chuyển động, Phục Bộ Ngọc Tử đã nhìn phía Lâm Dật Phi, ở đây chỉ có hắn mới có thể không chịu sự trói buộc của Y Hạ Lưu, cũng chỉ có hắn mới có quyền lên tiếng, chỉ có điều hắn là không rên một tiếng!
Thậm chí ánh mắt cũng không liếc về phía Phục Bộ Ngọc Tử một cái!
– Không có căn cứ chính xác, thuộc hạ cũng không dám nói Ngọc Tử như vậy…
Đằng Thôn Chính Bộ trấn bình tĩnh trở lại:
– Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu chỉ dựa vào lời nói của một mình Phục Bộ Ngọc, đã định tội con trai thuộc hạ, cho dù nó đã chết, nhưng đối với linh hồn của nó dường như là bất công.
– Vậy ý của ngươi là?
Nhan Phi Hoa thản nhiên hỏi.
– Giờ biết chân tướng đấy, ngoại trừ Ngọc Tử ra, còn có Độ Biên Chính Dã.
Đằng Thôn Chính Bộ trầm giọng nói:
– Chúng ta phải tìm được hắn về, mới có thể biết được chân tướng của sự việc. Hơn nữa cho dù khuyển tử tội đáng chết vạn lần, đó cũng là việc của Y Hạ Lưu, người ngoài không được nhúng tay. Chúng ta tôn trọng tông chủ, là vì tông chủ đối với chúng ta càng yêu quý bảo vệ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ việc của Y Hạ Lư, cho nên thuộc hạ cả gan, mời tông chủ tìm ra hung thủ đích thực đã giết chết khuyển tử, giải oan cho khuyển tử mới đúng.
Lúc lão nói tới đây thì trợn mắt nhìn Lâm Dật Phi, dường như lại nghi ngờ là hắn đã giết chết đứa con của mình.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, liếc mắt nhìn chung quanh
– Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của Đằng Thôn Xuyên Sơn, tuy nhiên căn cứ theo tin tức của ta, kẻ đã giết chết con của ngươi, chính là cái tên Độ Biên Chính Dã kia.
– Cái gì?
Đằng Thôn Chính Bộ ngạc nhiên đứng lặng ở đó, vẻ mặt khó có thể tin, dường như không chịu nổi sự đả kích này, trong phút chốc già đi cả mười tuổi.
– Làm sao có thể, không thể nào, không thể là hắn, tông chủ, nhất định, nhất định là bọn họ đã lầm rồi.
Đến giờ, lão vẫn không dám thẳng thắn nói ra chỗ không đúng của Nhan Phi Hoa, chỉ có thể nói tin tức của cô là không đúng, nhưng bất luận như thế nào, lão cũng đã tiều tụy già nua. Trong một đêm, đứa con chết rồi, ái đồ trở thành hung thủ giết chết con mình, bất kể là ai, cũng đã không thể tiếp nhận được tin dữ này.
– Phục Bộ Ngọc tử, đưa Độ Biên ra đây.
Nhan Phi Hoa uể oải ban bố mệnh lệnh, nhưng lại như long trời lở đất vậy.
Tất cả mọi người là ngơ ngác nhìn nhau, không biết cô có ý gì, Phục Bộ Ngọc Tử khom người thi lễ, bước nhanh ra ngoài.
Nhan Phi Hoa lúc này mới cười nói:
– Lâm Dật Phi, làm mất nhiều thời gian của anh rồi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không đi một chuyến uổng công đâu.
Lâm Dật Phi cũng là lười biếng trả lời:
– Hoá ra hết thảy đều đã nắm trong lòng bàn tay, các hạ xét xử công khai, thực sự đã làm cho tôi được mở rộng tầm mắt, không biết lát nữa Độ Biên Chính Dã có thể mang đến chứng cứ gì hay ho đây.
Nhan Phi Hoa lạnh nhạt nói:
– Anh lầm rồi, nơi này không phải toà án, không cần chứng cớ gì cả, chính tôi có thể quyết định sự sống chết của bọn chúng, tôi làm tất cả những điều này, chỉ là muốn khiến một số người biết, không có người nào có thể giở trò trước mắt tôi, nếu hắn làm, thì đến cơ hội hối hận cũng không có.
Bên trong yên tĩnh gần như ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, Lâm Dật Phi cũng lên tiếng mỉm cười, dường như chưa bao giờ vui như vậy.
Từ sau khi Phục Bộ Ngọc Tử rời khỏi đây, Đằng Thôn Chính Bộ vẫn khiếp sợ, dường như không biết vì sao liệt đồ mà chính mình tìm mấy ngày nay lại rơi vào tay của Nhan Phi Hoa. Trong mắt Bách Địa Trung Cương cũng lộ ra một tia nghi ngờ, không rõ Lâm Dật Phi vì sao cười to như mất trí như vậy.
Chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng của Nhan Phi Hoa nhìn vào Lâm Dật Phi, cho đến khi hắn ngưng cười, lúc này mới hỏi:
– Anh cười cái gì?
– Tôi chỉ là buồn cười, thật ra nhiều khi, cô không cần thiết phải khôn khéo như vậy!
Lâm Dật Phi chỉ nhìn cốc nước trên bàn kia:
– Cô cũng không cần thiết phải tỏ ra cái gì cũng biết.
– Ví dụ như?
Nhan Phi Hoa chậm rãi hỏi, không chút sợ hãi.
Lâm Dật Phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói:
– Cô mời tôi đến nơi đây, nếu muốn cho tôi một lời giải thích, nếu muốn cho thủ hạ của cô một lời cảnh cáo, đương nhiên sẽ không muốn tôi chết.
Nhan Phi Hoa đột nhiên mỉm cười:
– Thế sự khó liệu, lại có ai sẽ biết.
Lâm Dật Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lúc đó làm cho trái tim Nhan Phi Hoa cũng chấn động, chẳng qua ánh mắt của Lâm Dật Phi vừa lóe thì chợt tắt:
– Chính là vì không khó khăn, cho nên cô cũng không dùng chọn trò hạ độc trong nước rất vụng về chứ?
Đột nhiên Bách Địa Trung Cương mặt biến sắc!
Ở nơi này tất cả đều là y tự mình sắp xếp, nếu trong nước thật sự có độc, bất kể có phải là y hạ độc hay không, y cũng không thoát khỏi liên quan!
Sắc mặt Nhan Phi Hoa hơi biến đổi, vung tay một cái, cái cốc trước mặt Lâm Dật Phi đã đến trên tay của ả, chỉ có điều ngửi một chút, đã nói ba chữ, “nghênh phong tán.”
Bách Địa Trung Cương gần như đã lui ra.
Không phải y khiếp sợ Nhan Phi Hoa thi triển loại công phu tinh thuần Cách Không Thủ Vật này, trên thực chất, y thấy Nhan Phi Hoa làm ra động tác gì khó có thể tưởng tượng trong võ học cũng đã chẳng có gì lạ, y khiếp sợ chính là ba chữ “nghênh phong tán”.
Cái tên nghênh phong tán tuy rằng rất êm tai, trong giới Ninja thuộc vào loại độc dược cực kỳ tàn nhẫn. Từ xưa đã lưu truyền rất nhiều thủ pháp hạ độc, rất nhiều điều huyền bí mà cho dù y học hiện đại tiến hành phân tích rộng rãi, cũng không cách nào cho ra kết luận gì xác thực. Nói thí dụ như từ loại độc làm người khác điên cuồng mà Trung Quốc cổ đại lưu truyền ra, huyết chú, hoặc là phẫu thuật đầu… cũng đã phát huy được vi trùng học rồi.
Lâm Dật Phi chỉ liếc nhìn, vẻ mặt khẽ động.
– Nghĩ chắn hẳn cậu biết tôi tìm cậu có việc gì.
Nhan Phi Hoa nhìn Lâm Dật Phi, có vẻ muốn nhìn thấu hắn vậy.
– Tôi không biết.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
Khóe miệng Nhan Phi Hoa có nét cười khó có thể phát hiện:
– Tôi giới thiệu một người với anh trước đã.
Cô ta chỉ tay vào Đằng Thôn Chính Bộ nói:
– Anh ta là Đằng Thôn Chính Bộ của Đằng Thôn Gia Y Hạ Lưu, cũng là cha của Đằng Thôn Xuyên Sơn.
Lâm Dật Phi sững người, lúc này mới hiểu tại sao ông lão đó lại đau buồn như vậy.
Nỗi đau khổ của gười đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là ở đâu, cũng là một bi kịch. Nhưng trong miệng của Nhan Phi Hoa dường như là đang giới thiệu một nhân vật rất bình thường.
Đối với một nhân vật sa trường, cả ngày nhìn cảnh đổ máu hy sinh đã quen rồi. Việc này đối với Nhan Phi Hoa mà nói thì không có sự khác biệt gì so với con mèo con chó chết cả.
– Xin chào!
Lâm Dật Phi nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng thốt ra hai từ này.
Tuy là nhìn nhận từ góc độ của mình, Đằng Thôn Xuyên Sơn đáng chết, hắn ta đã hại chết ba người của mình, nhưng Lâm Dật Phi từ trước giờ không tuân theo quy tắc dính dáng dây dưa. Lâm Dật Phi chỉ nhìn Đằng Thôn Chính Bộ với ánh nhìn thông cảm, nhưng từ ánh mắt mà Đằng Thôn Chính Bộ nhìn về mình thì hắn biết việc này tuyệt đối chưa xong.
– Vị này là Phục Bộ Ngọc Tử của Phục Bộ Gia.
Nhan Phi Hoa lại nói:
– Hình như hai người gặp mặt vài lần rồi.
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu, Phục Bộ Ngọc Tử lại đỏ mặt, nhẹ gật đầu, rồi lại ngay lập tức cúi đầu, dường như là nhớ lại đêm hôm đó, liếc trộm Lâm Dật Phi một cái, gáy ngọc đỏ ửng.
Ánh mắt Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, như là đang nghĩ gì đó, khóe miệng không mỉm cười như mọi khi:
– Quả thực là gặp qua mấy lần, có lần còn phải cảm ơn anh Bách Địa Trung Cương đây đã giới thiệu gặp mặt đấy.
Thần sắc Bách Địa Trung Cương không thay đổi, cũng không nói năng gì, vẻ nghiêm túc nghiêm trang. Nhan Phi Hoa cười nói:
– Anh cũng nên biết là lần đó là do tôi sắp xếp, nếu anh có lời gì chưa vừa ý thì có thể tìm tôi để giải quyết.
Lâm Dật Phi nhìn cô ta hồi lâu, cuối cùng cũng nói:
– Cô yên tâm, sẽ có một ngày tôi sẽ tìm cô hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Mọi người đều thay đổi nét mặt, Bách Địa Trung Cương đi lên phía trước một bước, lớn tiếng trách:
– Cậu nói cái gì?
Thần sắc Lâm Dật Phi không thay đổi, chỉ mỉm cười nhìn hắn ta:
– Hô Tất Lặc Hãn mời tôi đến đây, có vẻ không đến lượt cậu nói chuyện.
Bách Địa Trung Cương mặt biến sắc, còn định nói them, Nhan Phi Hoa đã lạnh lung nói:
– Lui xuống.
Câu nói này nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về Lâm Dật Phi, nhưng không ai chú ý đến khóe miệng của Phục Bộ Ngọc Tử lộ ra nụ cười, nụ cười rất nhạt rất nhẹ nhàng.
Dáng vẻ ngạo mạn của Bách Địa Trung Cương lập tức biến mất, đến giải thích cũng không dám, chỉ khoanh tay cúi đầu, không liếc mắt nhìn, chỉ là trong mắt đã lộ ra một tia hận thù.
– Cậu ta không đủ tư cách nói chuyện với cậu,..
Nhan Phi Hoa vẻ mặt khác thường nói:
– Có điều, tôi hy vọng ngày mà anh đến tìm tôi đừng xa quá.
Lâm Dật Phi nhìn cốc nước trên bàn, chậm rãi nói;
– Cô yên tâm, sẽ không quá xa xôi đâu.
Nhan Phi Hoa không nhắc thêm về đề tài này nữa:
– Nhưng rôi muốn cho anh hiểu rõ một chút, Y Hạ Lưu một khi đã tôn tôi là tông chủ, tôi khắc có trách nhiệm đòi lại công đạo cho họ. Nhưng điều này không có nghĩa tôi dẽ vì việc tư mà làm trái pháp luật. Có công thì phải có thưởng, có tội thì phải chịu phạt. Nếu thưởng phạt không phân minh, thì cũng như tác chiến trên sa trường vậy, tuyệt đối không thể phục chúng. Vì vậy cái chết của Đằng Thôn Xuyên Sơn, tôi nhất định bắt chúng phải trả giá.
Cô ta nói rất bình thản, nhưng khuôn mặt của Đằng Thôn Chính Bộ lại rất kích động. Ánh mắt chỉ nhìn tông chủ của Y Hạ Lưu, hoặc do ông ta biết, nếu Nhan Phi Hoa đã nói ra câu như vậy, thì nhất định là đã có tính toán dự định rồi. Hơn nữa cô ta mời Lâm Dật Phi đến đây, hiển nhiên cũng là để chuẩn bị cho sự kết thúc của việc này.
– Trả giá?
Lâm Dật Phi cười nhạt:
– Vậy lần trước tôi gần như bị dìm chết ở thác Ngọc Long, ai nên trả cho tôi đây?
Trong phòng im lìm, hồi lâu không có ai phản ứng gì.
Lâm Dật Phi bưng cốc nước kia lên nhìn kỹ, những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, không hiểu Lâm Dật Phi có ý gì.
– Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhan Phi Hoa đột nhiên nói:
– Cô lúc này hẳn là người biết rõ chuyện này từ đầu đến cuối. Cô nói lại cho Lâm Dật Phi biết chuyện lúc ban đầu một lần.
– Vâng.
Phục Bộ Ngọc Tử cung kính đứng dậy, đầu cũng không ngẩng lên, nhưng lại liếc mắt sang bên cạnh một cái:
– Chuyện này thuộc hạ cũng chỉ biết đại khái, cụ thể như thế nào vẫn mong tông chủ định đoạt.
Thấy Nhan Phi Hoa không biểu lộ thái độ gì, Phục Bộ Ngọc Tử không nói gì nhiều nữa:
– Nghị Hành Triết Giang hai ngày trước, Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên đến tìm thuộc hạ, nói muốn hẹn thuộc hạ tham gia hoạt động này. Thuộc hạ thấy có chút kỳ quái, một là thuộc hạ không phải học sinh của Triết Giang, hai là thuộc hạ biết cậu ấy thực sự không thích hoạt động kiểu này, nên lúc đó thuộc hạ đã từ chối bọn họ.
Sắc mặt của Đằng Thôn Chính Bộ có chút nhợt nhạt, ánh mắt nhìn Phục Bộ Ngọc Tử rất hung hãn. Chỉ là Phục Bộ Ngọc Tử cứ hùng hồn nói, không nhìn lão được một cái.
– Nhưng sau đó Độ Biên Chính Dã cũng qua thuyết phục, nói rằng phong cảnh ven đường của Nghị Hành rất đẹp, đề nghị thuộc hạ đến Trung Quốc thì có thể đi thăm thú. Thuộc hạ vốn không muốn đi, Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên nói là thực ra hành tung lần này mục đích không phải là du lịch, mục đích của bọn họ là vì muốn tiêu diệt Lâm Dật Phi!
– Mày nói láo.
Đằng Thôn Chính Bộ không nhịn thêm được nữa. Con trai chết rồi, nhưng ông lão vẫn rất kích động, cũng không cho phép bất cứ ai vu tội cốt nhục của chính mình.
Phục Bộ Ngọc Tử ngừng lại, liếc mắt nhìn Nhan Phi Hoa, có chút do dự.
Nhan Phi Hoa trầm giọng nói:
– Để cô ta nói hết.
– Xin tông chủ minh giám.
Đằng Thôn Chính Bộ nước mắt đầm đìa:
– Tuyệt đối không thể chỉ nghe lời nói của một người được.
– Lui xuống.
Nhan Phi Hoa lần này đến cả giải thích cũng không có, mặc dù âm thanh có vẻ bình thường, nhưng lại lộ ra một chút lạnh lẽo.
Đằng Thôn Chính Bộ cả ngươi mướt mồ hôi run lên, tuy là không cam lòng, nhưng cẫn phải lui về phía sau. Ông ta nhìn Bách Địa Trung Cương một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu khẩn. Mắt của Bách Địa Trung Cương khẽ chớp, nhưng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
– Bọn họ nói lần trước tông chủ đi đến Giang Nguyên, chủ yếu là để đối phó Lâm Dật Phi.
Phục Bộ Ngọc Tử chậm rãi nói.
Bách Địa Trung Cương quát to:
– Phục Bộ Ngọc Tử không được ăn nói lung tung.
Nhan Phi Hoa khoát tay:
– Nói tiếp đi, cô ta nói không sai.
– Nhưng mà tông chủ…
Bách Địa Trung Cương mang bộ dạng trung thành bảo vệ chủ.
Nhan Phi Hoa lại nhìn Lâm Dật Phi cười nhạt:
– Gần như lời nói của ta càng ngày càng vô dụng rồi, xem ra phải giết thêm một tên nữa mới được. Lâm Dật Phi, anh nói có phải không?
Lâm Dật Phi cười cười, không có ý kiến gì.
Bách Địa Trung Cương chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh dâng lên.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn Lâm Dật Phi một cái, cắn môi, trong ánh mắt có thâm ý:
– Nhưng sau đó không biết tại sao, tông chủ lại từ bỏ tất cả các kế hoạch, quay về Nhật Bản. Gần trước lúc đó còn ra một mệnh lệnh, chính là chỉ cần là người của Y Hạ Lưu, hạ thủ của tông chủ, nếu không có lệnh của tông chủ thì bất cứ ai cũng không thể động đến một cọng tóc của Lâm Dật Phi. Tông chủ, điều mà thuộc hạ nói chắc không sai chứ?
Cô ta nhìn Nhan Phi Hoa gật đầu, không nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của Đằng Thông Chính Bộ, cố lấy dũng khí tiếp tục nói:
– Nhưng Đằng Thôn Xuyên Sơn không nghĩ như vậy. Cậu ấy cảm thấy bất cứ ai đối nghịch với tông chủ, là thuộc hạ thì đều có nghĩa vụ trừ bỏ chướng ngại cho tông chủ. Vì vậy cậu ta nói Lâm Dật Phi không tham gia Nghị Hành cũng tốt, nếu tham gia Nghị Hành nhất định sẽ khiến hắn có đi mà không có về. Chỉ là lúc đó tuy là thuộc hạ nghe cậu ấy nói như vậy nhưng không hiểu tại sao cậu ấy lại nắm chắc vậy, cũng không biết kế hoạch sau đó của cậu ấy.
Trong mắt Đằng Thôn Chính Bộ tràn đầy oán hận nhìn Phục Bộ Ngọc Tử. Nếu không phải khiếp sợ thủ đoạn của Nhan Phi Hoa thì dự là lúc này đã liều cái mạng già rồi.
Sắc mặt của Phục Bộ Ngọc Tử lại như bình thường, chỉ là một mực cung kính nhìn Nhan Phi Hoa, im lặng chờ đợi định đoạt của cô.
– Sau đó cô cứ như vậy chờ đợi bọn chúng đi giết Lâm Dật Phi?
Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng.
– Đương nhiên là không phải.
Trên mặt Phục Bộ Ngọc Tử cuối cùng cũng lộ ra sự hoảng hốt:
– Lúc bọn họ tiết lộ ý đồ, trước tiên thuộc hạ liên hệ với Bách Địa Trung Cương, tông chủ cũng biết là, chúng thuộc hạ không hề có quyền trực tiếp liên lạc với tông chủ, tất cả mọi việc phải thông qua Bách Địa Quân tiến hành truyền đạt.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Cô không nói lời nào, Bách Địa Trung Cương cũng không dám giải thích gì nữa.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó Bách Địa Trung Cương truyền tin nói chuyện này để thuộc hạ tùy cơ hành động.
Phục Bộ Ngọc Tử nói rất nhẹ, đưa mắt nhìn Bách Địa Trung Cương:
– Thuộc hạ chỉ có thể tham gia vào Nghị Hành theo họ, nhưng chuyện xảy ra sau đó thực sự gấp gáp. Thuộc hạ cũng bất lực với việc này.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu, nhìn về phía Bách Địa Trung Cương:
– Giờ nên đến lượt ông nói rồi.
Bách Địa Trung Cương cung kính đi ra, cung kính nói:
– Không sai, Phục Bộ Ngọc Tử thực sự cho thuộc hạ thông tin này trước, nhưng lúc đó tông chủ đang bế quan bảy ngày, dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu. Thuộc hạ cũng tôn trọng lời dặn dò của tông chủ. Bọn chúng nó tuy vi phạm chủ ý của tông chủ, nhưng là vì sự trung thành và lòng tận tâm đối với tông chủ, nên thuộc hạ cũng không dám tự ý làm chủ mới để Phục Bộ Ngọc Tử toàn quyền xử lý việc này. Chỉ có điều thuộc hạ nghĩ Lâm Dật Phi võ công cao cường, bọn chúng muốn làm khó Lâm Dật Phi thì chắc chắn là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Vì vậy mới yên tâm giao cho Ngọc Tử xử lý. Nhưng chuyện sau đó hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của thuộc hạ, đó là một chuyện không thể lường trước được.
Lâm Dật Phi chỉ ngồi ở đó, khóe miệng vẫn có nụ cười khó mà đoán được.
– Bất luận như thế nào cũng trung thành và tận tâm.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta yêu cầu các người thì các người phải chấp hành. Những kẻ vi phạm, ngoài cái chết ra thì không có lựa chọn nào khác.
Câu nói này nói ra, tất cả mọi người đều nghiêm nghị, trong phòng im lặng như tờ. Trong lòng thầm nghĩ, Đằng Thôn Xuyên Sơn đã chết rồi, coi như cô một tay che trời, còn có thể như thế nào được nữa?
Nhan Phi Hoa ánh mắt đã chuyển hướng về phía Đằng Thôn Chính Bộ:
– Bây giờ đến lượt ngươi nói.
Mặt Đằng Thôn Chính Bộ đẫm nước mắt:
– Tông chủ, người Trung Quốc có câu, kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám. Thuộc hạ chỉ hy vọng tông chủ không cần chỉ nghe lời nói của một người ở một bên, liền định tội cho khuyển tử rồi.
Người tuy rằng chết rồi, người già hiển nhiên sẽ đau lòng khôn nguôi, phải đòi lại công đạo cho đứa con trai đã chết, ai cũng hiểu, đầu giáo của lời nói này chắc chắn là đang hướng vào Phục Bộ Ngọc tử, cho rằng cô đang đổ oan cho con của mình.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta chính là phải nghe nhiều phía, cho nên mới cho ngươi nói chuyện, bằng không Đằng Thôn gia tộc đã sẽ không thể lưu tồn.
Khuôn mặt Đằng Thôn Chính Bộ lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Vâng, tông chủ, chẳng qua chuyện này thuộc hạ là hoàn toàn không biết, tất cả mọi việc hoàn toàn được tiến hành mà thuộc hạ không biết hề hay biết. Lúc khuyển tử xử lý việc này, chưa từng có đề cập với thuộc hạ. Điều thuộc hạ muốn nói chỉ là, khuyển tử và Ngọc Tử vốn là chỉ bụng hứa hôn, từ nhỏ đã định hôn sự. Nhưng, nhưng Ngọc Tử lại không có tình cảm với nó. Lần này tới đến Trung Quốc, một nửa là vì Độ Biên mời, mặt khác lại là vì Ngọc Tử hồi tâm chuyển ý!
– Ngươi nói là, Phục Bộ Ngọc Tử vì muốn thoát khỏi con của ngươi, mới bày kế hãm hại?
Nhan Phi Hoa nhíu mày, dường như cũng không biết trong đó còn có khúc mắc gì phức tạp nữa vậy.
Khuôn mặt Phục Bộ Ngọc Tử đỏ lên, muốn lớn tiếng bác bỏ, nhưng cũng không dám lên tiếng, những lời Nhan Phi Hoa mới vừa nói đã rất rõ ràng, ai nên kể lại, thì người đó kể lại. Nếu ngông cuồng lắm lời, thì đã không có ý nghĩa cãi lại, chỉ có một con đường chết mà thôi. Đôi mắt đẹp vừa chuyển động, Phục Bộ Ngọc Tử đã nhìn phía Lâm Dật Phi, ở đây chỉ có hắn mới có thể không chịu sự trói buộc của Y Hạ Lưu, cũng chỉ có hắn mới có quyền lên tiếng, chỉ có điều hắn là không rên một tiếng!
Thậm chí ánh mắt cũng không liếc về phía Phục Bộ Ngọc Tử một cái!
– Không có căn cứ chính xác, thuộc hạ cũng không dám nói Ngọc Tử như vậy…
Đằng Thôn Chính Bộ trấn bình tĩnh trở lại:
– Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu chỉ dựa vào lời nói của một mình Phục Bộ Ngọc, đã định tội con trai thuộc hạ, cho dù nó đã chết, nhưng đối với linh hồn của nó dường như là bất công.
– Vậy ý của ngươi là?
Nhan Phi Hoa thản nhiên hỏi.
– Giờ biết chân tướng đấy, ngoại trừ Ngọc Tử ra, còn có Độ Biên Chính Dã.
Đằng Thôn Chính Bộ trầm giọng nói:
– Chúng ta phải tìm được hắn về, mới có thể biết được chân tướng của sự việc. Hơn nữa cho dù khuyển tử tội đáng chết vạn lần, đó cũng là việc của Y Hạ Lưu, người ngoài không được nhúng tay. Chúng ta tôn trọng tông chủ, là vì tông chủ đối với chúng ta càng yêu quý bảo vệ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ việc của Y Hạ Lư, cho nên thuộc hạ cả gan, mời tông chủ tìm ra hung thủ đích thực đã giết chết khuyển tử, giải oan cho khuyển tử mới đúng.
Lúc lão nói tới đây thì trợn mắt nhìn Lâm Dật Phi, dường như lại nghi ngờ là hắn đã giết chết đứa con của mình.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, liếc mắt nhìn chung quanh
– Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của Đằng Thôn Xuyên Sơn, tuy nhiên căn cứ theo tin tức của ta, kẻ đã giết chết con của ngươi, chính là cái tên Độ Biên Chính Dã kia.
– Cái gì?
Đằng Thôn Chính Bộ ngạc nhiên đứng lặng ở đó, vẻ mặt khó có thể tin, dường như không chịu nổi sự đả kích này, trong phút chốc già đi cả mười tuổi.
– Làm sao có thể, không thể nào, không thể là hắn, tông chủ, nhất định, nhất định là bọn họ đã lầm rồi.
Đến giờ, lão vẫn không dám thẳng thắn nói ra chỗ không đúng của Nhan Phi Hoa, chỉ có thể nói tin tức của cô là không đúng, nhưng bất luận như thế nào, lão cũng đã tiều tụy già nua. Trong một đêm, đứa con chết rồi, ái đồ trở thành hung thủ giết chết con mình, bất kể là ai, cũng đã không thể tiếp nhận được tin dữ này.
– Phục Bộ Ngọc tử, đưa Độ Biên ra đây.
Nhan Phi Hoa uể oải ban bố mệnh lệnh, nhưng lại như long trời lở đất vậy.
Tất cả mọi người là ngơ ngác nhìn nhau, không biết cô có ý gì, Phục Bộ Ngọc Tử khom người thi lễ, bước nhanh ra ngoài.
Nhan Phi Hoa lúc này mới cười nói:
– Lâm Dật Phi, làm mất nhiều thời gian của anh rồi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không đi một chuyến uổng công đâu.
Lâm Dật Phi cũng là lười biếng trả lời:
– Hoá ra hết thảy đều đã nắm trong lòng bàn tay, các hạ xét xử công khai, thực sự đã làm cho tôi được mở rộng tầm mắt, không biết lát nữa Độ Biên Chính Dã có thể mang đến chứng cứ gì hay ho đây.
Nhan Phi Hoa lạnh nhạt nói:
– Anh lầm rồi, nơi này không phải toà án, không cần chứng cớ gì cả, chính tôi có thể quyết định sự sống chết của bọn chúng, tôi làm tất cả những điều này, chỉ là muốn khiến một số người biết, không có người nào có thể giở trò trước mắt tôi, nếu hắn làm, thì đến cơ hội hối hận cũng không có.
Bên trong yên tĩnh gần như ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, Lâm Dật Phi cũng lên tiếng mỉm cười, dường như chưa bao giờ vui như vậy.
Từ sau khi Phục Bộ Ngọc Tử rời khỏi đây, Đằng Thôn Chính Bộ vẫn khiếp sợ, dường như không biết vì sao liệt đồ mà chính mình tìm mấy ngày nay lại rơi vào tay của Nhan Phi Hoa. Trong mắt Bách Địa Trung Cương cũng lộ ra một tia nghi ngờ, không rõ Lâm Dật Phi vì sao cười to như mất trí như vậy.
Chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng của Nhan Phi Hoa nhìn vào Lâm Dật Phi, cho đến khi hắn ngưng cười, lúc này mới hỏi:
– Anh cười cái gì?
– Tôi chỉ là buồn cười, thật ra nhiều khi, cô không cần thiết phải khôn khéo như vậy!
Lâm Dật Phi chỉ nhìn cốc nước trên bàn kia:
– Cô cũng không cần thiết phải tỏ ra cái gì cũng biết.
– Ví dụ như?
Nhan Phi Hoa chậm rãi hỏi, không chút sợ hãi.
Lâm Dật Phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói:
– Cô mời tôi đến nơi đây, nếu muốn cho tôi một lời giải thích, nếu muốn cho thủ hạ của cô một lời cảnh cáo, đương nhiên sẽ không muốn tôi chết.
Nhan Phi Hoa đột nhiên mỉm cười:
– Thế sự khó liệu, lại có ai sẽ biết.
Lâm Dật Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lúc đó làm cho trái tim Nhan Phi Hoa cũng chấn động, chẳng qua ánh mắt của Lâm Dật Phi vừa lóe thì chợt tắt:
– Chính là vì không khó khăn, cho nên cô cũng không dùng chọn trò hạ độc trong nước rất vụng về chứ?
Đột nhiên Bách Địa Trung Cương mặt biến sắc!
Ở nơi này tất cả đều là y tự mình sắp xếp, nếu trong nước thật sự có độc, bất kể có phải là y hạ độc hay không, y cũng không thoát khỏi liên quan!
Sắc mặt Nhan Phi Hoa hơi biến đổi, vung tay một cái, cái cốc trước mặt Lâm Dật Phi đã đến trên tay của ả, chỉ có điều ngửi một chút, đã nói ba chữ, “nghênh phong tán.”
Bách Địa Trung Cương gần như đã lui ra.
Không phải y khiếp sợ Nhan Phi Hoa thi triển loại công phu tinh thuần Cách Không Thủ Vật này, trên thực chất, y thấy Nhan Phi Hoa làm ra động tác gì khó có thể tưởng tượng trong võ học cũng đã chẳng có gì lạ, y khiếp sợ chính là ba chữ “nghênh phong tán”.
Cái tên nghênh phong tán tuy rằng rất êm tai, trong giới Ninja thuộc vào loại độc dược cực kỳ tàn nhẫn. Từ xưa đã lưu truyền rất nhiều thủ pháp hạ độc, rất nhiều điều huyền bí mà cho dù y học hiện đại tiến hành phân tích rộng rãi, cũng không cách nào cho ra kết luận gì xác thực. Nói thí dụ như từ loại độc làm người khác điên cuồng mà Trung Quốc cổ đại lưu truyền ra, huyết chú, hoặc là phẫu thuật đầu… cũng đã phát huy được vi trùng học rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.