Chương 302: Búp bê vải
Tiểu Mặc
19/12/2016
Lý do vì phần mềm kia có rất nhiều lỗ hổng, không ai muốn mang trên người một quả bom không biết lúc nào thì nổ cả.
Những người này đều không ngoại lệ, họ đều là đối tượng quốc tế đặc biệt lưu ý, có người từng xâm lấn bộ Quốc phòng Đài Loan, có người vào trang web quân sự Mỹ tự do như đi chợ, a Thủy rất đơn giản, hắn bất quá là một cái đầu trong số họ, nhưng họ rất ít người dùng tiếng Hán, đương nhiên Anh ngữ cũng không được dùng nhiều lắm, nhưng a Thủy ngoài hai ngôn ngữ này ra hắn không dùng ngôn ngữ thứ hai, điều này khiến hắn rất buồn, vì trình độ tiếng Anh của hắn trên cả cấp 8 mà thôi, cũng vì chuyện này mà hắn luôn bị bạn bè chế nhạo.
Chẳng qua bạn bè của hắn ở Chiết Thanh không nhiều cho lắm, cơ bản đều đến từ khắp nơi trên thế giới, đột nhiên có một người liên lạc với hắn, a Thủy nhanh chóng kiểm tra lại ip, người này lại còn nằm trong mạng lưới trường Chiết Thanh nữa sao? Điều này khiến a Thủy cảm thấy khó hiểu, hắn cảm giác có hacker cao thủ nào đó đang ngụy trang để lừa gạt mình.
– Xin chào.
A Thủy cẩn thận hồi âm.
– Xin hỏi anh là người Chiết Thanh dám cười Dương Quá không si tình sao?
Mặt người kia hỏi hắn một câu.
A Thủy suýt chút nữa đầu đụng vào đồng hồ đo, dùng cách này để thông tin đấy sao, làm sao biết mình là Chiết Thanh? Biết mình là Chiết Thanh thì làm sao biết các dãy số của mình?
Bởi vì trong mắt bọn kia, những biểu hiện của a Thủy không phải của một học sinh, hắn nói lưu loát tiếng Anh, lại là một mũi nhọn về khoa học kỹ thuật, mọi người đều cho rằng, người như thế có khả năng là người có thể nhậm chức ở một công ty đa quốc gia, bề ngoài luôn tỏ ra không có gì nhưng đến đêm hai mắt tỏa ánh sáng hào quang
– Ngươi là?
A Thủy có chút buồn bực, loáng một cái bị người khác biết hết chi tiết về mình ngược lại mình lại không biết nàng là thánh nhân ở phương nào xuất hiện.
– Tôi cũng ở Chiết Thanh đấy.
Nét mặt kia biểu hiện hưng phấn.
– Tôi xem thiếp của anh viết rất tốt.
A Thủy vốn định tắt thông tin đó đi, chẳng qua là dừng tay ở đó chẳng có phản ứng gì, chẳng qua tiện tay ấn nút mặt cười, bày tỏ thiện ý, tri kỷ sao, a Thủy có chút kích động, trong nhất thời quên người khác làm cách nào tìm đến mình, quen mất phải trả lời như thế nào.
– Anh thầm yêu một người sao?
Cái đầu kia lại nhấp nháy sáng.
Tốc độ đánh máy của cô ấy không nhanh. A Thủy đợi ít phút mới trông thấy 6 chữ này, nhưng a Thủy không ngại, n năm trước hắn giành được một mỹ danh là Thảo thượng phi trên internet, cho dù nhân viên chuyên đánh máy e là không lại được tốc độ của hắn.
Những người đánh máy nhanh thường không nói chuyện phiếm với người đánh máy chậm, dĩ nhiên nếu đối phương là một p nào đó thì có thể loại trừ, nhưng a Thủy không cho là như vậy, hắn cảm thấy nói chuyện phiếm để thêm hiểu đối phương, chứ không quan trọng tốc độ. Mỗi khi hắn thấy Đại Ngưu mở vài trang QQ và mấy trang Dực Long và Tắc Kè Hoa gì đó để nói chuyện liên miên, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian, sau này hắn mới hiểu ra, có Thúy Hoa ở đó, Đại Ngưu đương nhiên không thể nói chuyện nữ giới ngoại tình, hắn thật cũng quá lãng phí thời gian.
– Vâng!
Sau một lúc lâu a Thủy mới trả lời. Yêu thầm không đáng xấu hổ, tiểu Phi, Đại Ngưu đều biết mình, nhưng hắn cũng ít khi tìm bọn họ để nói chuyện, hắn quả thực rất sợ những điều này sẽ đến tai Tô Yên Nhiên, mất mặt là chuyện nhỏ hắn chỉ e sau khi Tô Yên Nhiên biết chuyện sau này cơ hội làm bạn bè cũng khó, hắn luôn cảm thấy mỗi ngày có thể gặp và nói dăm ba câu chuyện với Tô Yên Nhiên là đã mãn nguyện rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn tìm một ai đó để nói hết câu chuyện, nhưng ngón tay dừng trên bàn phím thật lâu, cũng không biết nói gì, tựa như hắn đang đối mặt với Tô Yên Nhiên vậy.
– Nhưng sao anh không nói cho cô ấy biết?
Gương mặt kia biểu hiện giống đứa trẻ, a Thủy thầm nghĩ trong lòng.
– Tôi, tôi
A Thủy sau khi gõ hai chữ đó lại không thể phản bác được, mãi đến khi khuôn mặt kia lặng lẽ tắt đi, a Thủy lại cảm thấy mất mát, đối phương đã logout.
Mùa đông phương Nam, đem lại cảm giác lạnh lùng âm hàn, muốn đi ra ngoài đều phải suy xét đến cái đẹp đặt lên hàng đầu, nghĩ đến nhân tố động lòng người trước tiên.
– Băng nhi, hôm nay cậu không đến công ty của ba cậu học quản lý sao?
Quách Hà ngạc nhiên hỏi.
Hiện trong căn hộ này ai cũng biết Bách Lý Băng hiện trở thành người cuồng học, không có việc gì liền chủ động đến công ty học tập kinh nghiệm xử lý, cô là người có điều kiện, chỉ có điều cô chỉ đến đó để học tập, cô không muốn đến công ty của bố mình để nhậm chức, cô chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm, để sau này đem tài năng của mình khiến quỹ Bách Thảo trở nên sinh động hơn.
Bách Lý Băng lắc đầu không nói lời nào.
Quách Hà đi đến, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô nói:
– Băng nhi, lần trước không xảy ra chuyện gì bất ngờ đấy chứ?
Nhìn Quách Hà không có ý tốt, Bách Lý Băng đá chân nói:
– Bà tám.
– Chẳng qua tôi thấy cậu có gì đó không ổn.
Quách Hà tránh thoát Vô ảnh cước, nhưng cũng không buông tha, mặc dù cô đã có chút cải thiện đối với Lâm Dật Phi, tuy nhiên nếu hai người mâu thuẫn, Quách Hà nhất định sẽ đứng về phía người bạn cùng phòng này, trong mắt cô đàn ông là loại động vật phi thường không đáng tin, ngươi tin tưởng bọn họ cũng giống như tin tưởng trên đời có tình yêu ngu xuẩn vậy.
– Cậu nói xem, đã vài ngày rồi.
Quách Hà đưa tay ra nói:
– Ba ngày, không đúng bốn ngày, cậu ngoài ôn tập bài ra không chịu đi đâu. Lâm Dật Phi đâu rồi, sao không đến tìm cậu, rốt cục hai cậu có phải là đang yêu nhau không vậy?
– Tôi muốn đi thì đi còn phải chờ cậu cho phép sao?
Bách Lý Băng mỉm cười đánh quyển sách về phía Quách Hà.
– Cậu muốn đi thì đi đi, ngoài trời như muốn mưa đấy.
Quách Hà lắc đầu nói:
– Cậu không cần tôi ở cùng sao?
Bách Lý Băng thở dài nói:
– Cậu có thật muốn ở cùng tôi, mà không cần đi với một gã bảnh trai sao? Tốt quá, thật tình hôm nay tôi đang muốn tìm người để nói chuyện phiếm đây.
Quách Hà hoảng hốt nói:
– Đương nhiên là không rồi, khách sáo, khách sáo, cậu đừng cho là thật nhé.
Ném cái gối lại Quách Hà chạy như bay ra ngoài, Bách Lý Băng mỉm cười, sau đó lại thoáng chút suy tư, cô rất ít khi có vẻ mặt như vậy, nhưng từ lần trước trở về, cô có chút bất an, nhẹ nhàng thở dài cô liếc nhìn chiếc di động.
Cô đổi điện thoại, nhưng số máy vẫn như cũ, biết Lâm Dật Phi cũng vậy, nhiều người đều ngại phiền toái, có mới nới cú còn cô, cô không thích điều đó.
Nhưng còn nhiều người vẫn nhớ ân tình cũ, cô cũng là người nhớ ân tình cũ, thậm chí cô vẫn còn nhớ con búp bê vải đầu tiên mẹ cho cô, nó rất cũ rồi, nếu đến bây giờ rất nhiều người đã vứt bỏ vào thùng rác, nhưng cô rất thích, con búp bê đó đã cùng cô vượt qua tuổi thơ với nhiều kỷ niệm vui buồn, ngày hôm đó chẳng may cô bị mất nó cô đã rất đau lòng. Cô biết rằng, sau này bố mẹ mua cho cô hàng chục hàng trăm con búp bê vải khác bù lại, bất luận màu sắc và hình dạng đều đẹp hơn nhưng tuyệt đối không thể thay thế được con búp bê năm đó
Khi lần đầu tiên gặp Lâm Dật Phi, cô cảm thấy hắn cũng là người nhớ ân tình cũ, cho nên cô rất bất an, nếu như thời điểm con búp bê vải kia xuất hiện cô sẽ không do dự mà đến lấy lại nó, vì nó đại diện cho ý nghĩa và sự tưởng niệm, trong lòng mỗi người đều có một con búp bê vải, nhưng con búp bê vải trong lòng Lâm Dật Phi xuất hiện không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Bách Lý Băng ngơ ngẩn ngồi một chỗ, nghĩ nhợi ngây người ra, sách vở tuy đang mở nhưng một chữ cô cũng không nhìn, tiểu Lệ bước ra kỳ quải hỏi:
– Băng nhi, cậu không đi ra ngoài chút đi, nếu không người cậu sẽ mốc meo ra đấy.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Hôm nay tớ muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Lệ bước tới hỏi han:
– Cậu không khỏe sao?
Bạn bè có thể chia làm hai loại, bạn rượu thịt và bạn bè về tinh thần, tiểu Lệ nếu chia theo kiểu này thì tạm thời cho là bạn nhậu, nhưng không thể nói bạn nhậu là không tốt, bọn họ chỉ cho bạn sự quan tâm vừa phải, không để bạn thấy sự quan tâm này là gánh nặng.
– Không đâu.
Bách Lý Băng mỉm cười nói:
– Mau đi ôn tập đi, nếu không phòng tự học sẽ không còn chỗ ngồi đâu.
Mấy ngày nay thi học kỳ, đa số học sinh đều đem sự hữu hạn về thời gian dùng vào việc vô hạn ôn tập, do đó phòng tự học là nơi tấp nập nhất, tiểu Lệ vừa nghe liền tạm biệt bạn để dời khỏi nhà trọ.
– Hôm nay thật giống cuối tuần.
Bách Lý Băng tự nói một mình rồi lại mở sách, tuy bây giờ học sinh tại nhà trọ giảm đi nhiều, đã thay đổi lịch sử mười người nằm chen nhau trên một giường, nhưng nếu muốn ôn tập mà nói, rất nhiều người thích đến phòng tự học, nguyên nhân rất đơn giản, quan trọng nhất là hoàn cảnh, giống như phố xá xầm uất vĩ nhân cũng khó lòng mà đọc sách, phòng ngủ thì buồn ngủ, đến phòng học nhìn mọi người hăng say học tập sẽ khiến người ta hăng say học hơn.
Bách Lý Băng sao có thể học hành đi xuống được, chẳng qua mấy hôm nay tâm thần có chút không yên, u mê không biết nhìn cài gì, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn, thoáng nhìn di động thấy nó yên lặng giống như sáng sớm và đêm tối, cô thở dài nhưng không gọi điện thoại, Dật Phi cũng bận rộn mà, tám trăm năm trước hắn là tiên phong, hiện giờ còn phải lo cho cuộc thi nữa, con người sống cả đời, rất nhiều khi phải hoàn thành nghĩa vụ. Lâm mẫu cô cũng đã gặp qua vài lần, không biết sao chứ cô cảm thấy mình không bằng được cô y tá nhiệt tình.
Buông sách vở xuống, Bách Lý Băng đang suy nghĩ xem đi đâu ăn cơm, di động đột nhiên vang lên, Bách Lý Băng lười biếng cầm điện thoại đột nhiên sửng sốt nói:
– Dật Phi, có chuyện gì vậy?
– Có rảnh không? Mình cùng đi ăn cơm?
Đầu dây bên kia giọng Dật Phi rất bình tĩnh giống hệt ngày trước.
Bách Lý Băng ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi hỏi:
– Làm sao gặp?
Thường cô không thích Lâm Dật Phi đợi cô ở dưới lầu phòng trọ, không phải vì cô ngượng, mà cô không muốn người khác chỉ chỏ Lâm Dật Phi, cô cũng sợ Lâm Dật Phi không quen, tuy rất nhiều nữ sinh khác thích bạn trai đứng dưới lầu để chờ, chính là xem bạn trai đối với mình xem trọng dường nào, nhưng Bách Lý Băng cảm thấy khảo nghiệm xem ra đã quá đủ rồi.
– Còn nhớ quán mỳ bò mà em mời anh ăn không?
Lâm Dật Phi do dự một chút rồi nói.
Bách Lý Băng thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói:
– Tốt lắm, đúng rồi, mấy ngày nay anh ổn chứ?
– Sao em lại hỏi vậy?
Đầu bên kia chậm rãi hỏi.
– Không có gì.
Bách Lý Băng cuống quýt nói.
– Em hỏi vậy thôi, mười lăm phút nữa e đến.
Buông điện thoại xuống, Bách Lý Băng nhanh chóng trang điểm lại, chỉnh trang lại quần áo, mang theo di động chạy vội ra khỏi phòng.
Cô nói là mười lăm phút nhưng kỳ thực bảy tám phút là đã có thể đến nơi, nhớ lại lúc trước khi mình và Lâm Dật Phi cùng ăn mỳ cô không giấu được nụ cười ngọt ngào. Có một số việc, thật sự rất khó để quên.
Chiếc bàn vẫn còn dầu mỡ, ruồi bọ cũng không nhiều, đa số là ăn quen dầu mỡ, cũng muốn đi tìm chút đồ hộp của quán nếm thử, cũng giống như thường xuyên thấy gương mặt những đôi tình nhân vậy, hoa nở hoa tàn quả thật bất đắc dĩ.
Cô mới đi gần đến tiện mỳ, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện thấy Lâm Dật Phi đứng phía sau, yên lặng nhìn mình, không khỏi giật mình cười nói:
– Anh tới sớm vậy?
Nhưng bất luận thế nào nụ cười của cô cũng có chút mất tự nhiên.
– Khi anh gọi điện cho em, anh đã ở đây rồi.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Anh vốn nghĩ mỳ rất ngon, sợ không có chỗ ngồi, xem ra bây giờ quả là lo hão.
– Ở đây cơ bản đều là khách quen.
Bách Lý Băng phân tích nói:
– Những người biết đều do được giới thiệu mà tới, ở đây cũng chưa bao giờ tuyên truyền quảng cáo, không phát tờ rơi, không đưa đến tận nơi, vì họ cho rằng mỳ bò muốn ngon phải ăn nóng, mang đến cho khách sẽ không còn hương vị ban đầu nữa, cho nên kinh doanh vãn như vậy, chỉ cần đến sớm một chút có thể ăn được.
– Không thể tưởng tượng được em tiến bộ rất nhanh, thậm chí cách kinh doanh của một quán nhỏ cũng bị em điều tra rành mạch.
Lâm Dật Phi cười nụ cười vẫm giống trước đây, lười nhác nhưng chân thành, nhưng Bách Lý Băng vẫn có cảm giác hắn muốn nói gì đó với mình.
– Em.
Bách Lý Băng tìm một chỗ khuất ngồi xuống rồi nói tiếp:
– Nói thế nào em cũng là quản lý của một xí nghiệp, điều này có thể dễ dàng hiểu được.
– Nhưng vì sao họ không phát tờ rơi tuyên truyền, cũng không phát đơn?
Lâm Dật Phi nhìn ông chủ lười biếng nói:
– Người này tính cách không giống những thương gia luôn hám lợi.
Bách Lý Băng cũng mỉm cười nói:
– Thật ra, em cũng từng hỏi ông chủ về vấn đề này rồi, anh đoán thử xem câu trả lời của ông ta là gì?
Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ một chút nói:
– Có phải do ông ta lười nhác, nên không muốn phát triển chăng?
– Cũng có khả năng đó.
Bách Lý Băng bất ngờ gật đầu nói tiếp:
– Lúc đó ông ta nói, kinh doanh được như bây giờ ông ấy đã rất mãn nguyện, hắn nói người sống một đời, cây cỏ một thu, đều là đến đi vội vàng, nhiều người cả đời chỉ biết đến chữ Tiền mà bận rộn suốt ngày, còn ông ta không thích điều đó.
Lâm Dật Phi bỗng suy tư rồi bất ngờ thở dài nói:
– Ông ta nói rất có lý.
– Ông ta không muốn vì tiền mà bỏ qua những điều ý nghĩa trên đời.
Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn ông chủ quán nói:
– Do đó, 8 giờ sáng ông ta mở cửa tiệm, 6 giờ chiều đóng cửa, chưa từng thay đổi giờ giấc bao giờ, ông ta nói chỉ có như vậy, hắn mới có thể khiến người trong nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hắn nói hắn không muốn đến khi hắn chết quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra một điều thời gian hắn dành cho công việc lại nhiều hơn thời gian dành cho người thân, em nghe mà rất cảm động, tuy răng nhiều người lại cho rằng hắn là người không có chí khí.
– Hắn ta làm vậy không sai.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sao lại không có chí khí, cho dù một người bán trứng luộc trà nóng cũng có giấc mộng trong lòng, cam chịu tầm thường, kỳ thực có thể bớt di nhiều phiền não, anh chưa bao giờ cho rằng những người cả ngày ngồi trên du thuyền đi chơi, hoặc những người có máy bay riêng lại ít phiền não hơn chúng ta, không có tiền cũng như vậy.
– Nghe thật chua chat.
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Tự chúng ta nói là được, bằng không người khác sẽ nói chúng ta ăn không được cây nho đấy.
Hai bát mỳ bò được đưa đến trước mặt hai người, nóng bốc khói nghi ngút, nhìn qua làn khói trắng mọi thứ trong tiệm đều trở nên mông lung!
Hai người yên lặng ăn mỳ, dường như đến đây chỉ vì cần phải ăn, đương nhiên người bình thường đến đây vì nhu cầu cần được ăn, những cặp tình nhân đến đây cũng vì muốn được ăn mới đến.
Bách Lý Băng vẫn như thường lệ đợi Lâm Dật Phi ăn được một nửa mới sẻ một nửa bát của mình cho hắn để khỏi lãng phí. Lâm Dật Phi cũng không phản đối, hơn nữa hắn ăn rất ngon miệng, Bách Lý Băng ngược lại lấy đũa khều khều, yên lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Một cặp tình nhân trông thấy ánh mắt họ nhìn Lâm Dật Phi có chút khinh thường, loại công tử bột này không có tiền đồ gì, nghèo kiết xác đến ba bát mỳ cũng không mua được. Tất nhiên bọn họ không biết hắn chính là Lâm Dật Phi, và họ cũng không biết hắn đang có trong tay hơn năm trăm triệu đồng, cho dù họ biết cũng cho rằng hắn có bệnh, có lắm tiền thế sao lại phải đến tiệm mỳ như thế này để ăn loại mỳ ba đông rưỡi một bát mỳ thịt bò cơ chứ?
Bọn họ có tiền, đến đây để mua một tô mỳ, tạm quên khái niệm một tô mỳ, nhưng họ rất khó hiểu về hành động hai người ăn chung một tô mỳ.
– Mỳ này mùi vị rất ngon.
Lâm Dật Phi rốt cục cũng ngẩng đầu lên nói:
– Vẫn hương vị giống hệt ngày đó.
Bách Lý Băng cười nói:
– Đúng vậy, em cũng có cảm giác đó.
– Nhưng em dường như chưa ăn miếng nào mà.
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Vậy sao?
Bách Lý Băng lúc này mới giật mình, vội vàng gắp mỳ lên ăn.
– Hôm nay em có tâm sự gì sao?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Chưa bao giờ anh thấy em lơ đãng như vậy.
Bách Lý Băng trầm ngâm một hồi lâu mới lắc đầu nói:
– Không có gì, anh ôn tập đến đâu rồi.
Cô hơi mỉm cười nói tiếp
– Anh có ý kiến gì với tập hiện nay không?
Lâm Dật Phi lắcđầu nói:
– Không có ý kiến gì cả.
– Những ngày qua anh đã chuẩn bị được gì rồi?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi:
– Kỳ thực học đại học bây giờ, rất nhiều khi chỉ có thể coi là đầy đủ nhưng đều không phải là điều tất yếu để chọn, theo em được biết, có nhiều người lúc đang học đại học, họ còn bảo lưu thậm chí bỏ học để đi gây dựng sự nghiệp.
– Hả.
Lâm Dật Phi cuối cùng cũng có thể hiểu được ý tứ của cô.
Bách Lý Băng cười nói:
– Ý của em là nói, nếu anh không thích cuộc sống ở đại học, anh hoàn toàn có thể suy xét đến việc đi gây dựng sự nghiệp, không cần phải bị trói buộc tay chân, anh có ưu thế mà rất nhiều sinh viên khác không có được, anh lại lãng phí thời gian vào học tập gì gì đó có khả năng sau này cũng không giúp ích gì cho anh được.
– Anh thật sự không đi học như thế đâu.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nếu Chiết Thanh bình luận tuyển đại vương trốn học thì anh rất có khả năng đứng đầu bảng đấy.
– Việc này không có gì.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Đi học không phải để cân nhắc tiêu chuẩn một học viên có năng lực, trường học luôn có những trường hợp đặc biệt, nói ví dụ như a Thủy, hắn đúng là một người không khác biệt gì lắm, nhưng hắn được giải thưởng quốc tế lớn, nhà trwongf luôn mắt nhắm mắt mở với những hành vi của hắn, thực ra nhà trường luôn hy vọng có được nhiều nhân tài như vậy, chứ họ không thích những người suốt ngày ôm khư khư quyển sách, để làm con mọt sách đâu. Anh giờ là nhân vật phong vân, có những hoaatj động công ích từ thiện, lại có khả năng tận dụng thời gian sau giờ học để gây dựng sự nghiệp. Hiện anh không phải tạng người lấy trường Chiết Thanh để làm vẻ vang cho mình mà trường Chiết Thanh nhờ có anh mà được vẻ vang.
Lâm Dật Phi cười khổ sở, lối đi bí mật cũng là tận dụng sau thời gian học, thời gian rảnh sau giờ học của mình quả thật còn khá nhiều, nếu Chiết Thanh dựa vào ta mà vẻ vang sẽ sản sinh ra rất nhiều nhân vật làm việc không đàng hoàng sao.
Những người này đều không ngoại lệ, họ đều là đối tượng quốc tế đặc biệt lưu ý, có người từng xâm lấn bộ Quốc phòng Đài Loan, có người vào trang web quân sự Mỹ tự do như đi chợ, a Thủy rất đơn giản, hắn bất quá là một cái đầu trong số họ, nhưng họ rất ít người dùng tiếng Hán, đương nhiên Anh ngữ cũng không được dùng nhiều lắm, nhưng a Thủy ngoài hai ngôn ngữ này ra hắn không dùng ngôn ngữ thứ hai, điều này khiến hắn rất buồn, vì trình độ tiếng Anh của hắn trên cả cấp 8 mà thôi, cũng vì chuyện này mà hắn luôn bị bạn bè chế nhạo.
Chẳng qua bạn bè của hắn ở Chiết Thanh không nhiều cho lắm, cơ bản đều đến từ khắp nơi trên thế giới, đột nhiên có một người liên lạc với hắn, a Thủy nhanh chóng kiểm tra lại ip, người này lại còn nằm trong mạng lưới trường Chiết Thanh nữa sao? Điều này khiến a Thủy cảm thấy khó hiểu, hắn cảm giác có hacker cao thủ nào đó đang ngụy trang để lừa gạt mình.
– Xin chào.
A Thủy cẩn thận hồi âm.
– Xin hỏi anh là người Chiết Thanh dám cười Dương Quá không si tình sao?
Mặt người kia hỏi hắn một câu.
A Thủy suýt chút nữa đầu đụng vào đồng hồ đo, dùng cách này để thông tin đấy sao, làm sao biết mình là Chiết Thanh? Biết mình là Chiết Thanh thì làm sao biết các dãy số của mình?
Bởi vì trong mắt bọn kia, những biểu hiện của a Thủy không phải của một học sinh, hắn nói lưu loát tiếng Anh, lại là một mũi nhọn về khoa học kỹ thuật, mọi người đều cho rằng, người như thế có khả năng là người có thể nhậm chức ở một công ty đa quốc gia, bề ngoài luôn tỏ ra không có gì nhưng đến đêm hai mắt tỏa ánh sáng hào quang
– Ngươi là?
A Thủy có chút buồn bực, loáng một cái bị người khác biết hết chi tiết về mình ngược lại mình lại không biết nàng là thánh nhân ở phương nào xuất hiện.
– Tôi cũng ở Chiết Thanh đấy.
Nét mặt kia biểu hiện hưng phấn.
– Tôi xem thiếp của anh viết rất tốt.
A Thủy vốn định tắt thông tin đó đi, chẳng qua là dừng tay ở đó chẳng có phản ứng gì, chẳng qua tiện tay ấn nút mặt cười, bày tỏ thiện ý, tri kỷ sao, a Thủy có chút kích động, trong nhất thời quên người khác làm cách nào tìm đến mình, quen mất phải trả lời như thế nào.
– Anh thầm yêu một người sao?
Cái đầu kia lại nhấp nháy sáng.
Tốc độ đánh máy của cô ấy không nhanh. A Thủy đợi ít phút mới trông thấy 6 chữ này, nhưng a Thủy không ngại, n năm trước hắn giành được một mỹ danh là Thảo thượng phi trên internet, cho dù nhân viên chuyên đánh máy e là không lại được tốc độ của hắn.
Những người đánh máy nhanh thường không nói chuyện phiếm với người đánh máy chậm, dĩ nhiên nếu đối phương là một p nào đó thì có thể loại trừ, nhưng a Thủy không cho là như vậy, hắn cảm thấy nói chuyện phiếm để thêm hiểu đối phương, chứ không quan trọng tốc độ. Mỗi khi hắn thấy Đại Ngưu mở vài trang QQ và mấy trang Dực Long và Tắc Kè Hoa gì đó để nói chuyện liên miên, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian, sau này hắn mới hiểu ra, có Thúy Hoa ở đó, Đại Ngưu đương nhiên không thể nói chuyện nữ giới ngoại tình, hắn thật cũng quá lãng phí thời gian.
– Vâng!
Sau một lúc lâu a Thủy mới trả lời. Yêu thầm không đáng xấu hổ, tiểu Phi, Đại Ngưu đều biết mình, nhưng hắn cũng ít khi tìm bọn họ để nói chuyện, hắn quả thực rất sợ những điều này sẽ đến tai Tô Yên Nhiên, mất mặt là chuyện nhỏ hắn chỉ e sau khi Tô Yên Nhiên biết chuyện sau này cơ hội làm bạn bè cũng khó, hắn luôn cảm thấy mỗi ngày có thể gặp và nói dăm ba câu chuyện với Tô Yên Nhiên là đã mãn nguyện rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn tìm một ai đó để nói hết câu chuyện, nhưng ngón tay dừng trên bàn phím thật lâu, cũng không biết nói gì, tựa như hắn đang đối mặt với Tô Yên Nhiên vậy.
– Nhưng sao anh không nói cho cô ấy biết?
Gương mặt kia biểu hiện giống đứa trẻ, a Thủy thầm nghĩ trong lòng.
– Tôi, tôi
A Thủy sau khi gõ hai chữ đó lại không thể phản bác được, mãi đến khi khuôn mặt kia lặng lẽ tắt đi, a Thủy lại cảm thấy mất mát, đối phương đã logout.
Mùa đông phương Nam, đem lại cảm giác lạnh lùng âm hàn, muốn đi ra ngoài đều phải suy xét đến cái đẹp đặt lên hàng đầu, nghĩ đến nhân tố động lòng người trước tiên.
– Băng nhi, hôm nay cậu không đến công ty của ba cậu học quản lý sao?
Quách Hà ngạc nhiên hỏi.
Hiện trong căn hộ này ai cũng biết Bách Lý Băng hiện trở thành người cuồng học, không có việc gì liền chủ động đến công ty học tập kinh nghiệm xử lý, cô là người có điều kiện, chỉ có điều cô chỉ đến đó để học tập, cô không muốn đến công ty của bố mình để nhậm chức, cô chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm, để sau này đem tài năng của mình khiến quỹ Bách Thảo trở nên sinh động hơn.
Bách Lý Băng lắc đầu không nói lời nào.
Quách Hà đi đến, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô nói:
– Băng nhi, lần trước không xảy ra chuyện gì bất ngờ đấy chứ?
Nhìn Quách Hà không có ý tốt, Bách Lý Băng đá chân nói:
– Bà tám.
– Chẳng qua tôi thấy cậu có gì đó không ổn.
Quách Hà tránh thoát Vô ảnh cước, nhưng cũng không buông tha, mặc dù cô đã có chút cải thiện đối với Lâm Dật Phi, tuy nhiên nếu hai người mâu thuẫn, Quách Hà nhất định sẽ đứng về phía người bạn cùng phòng này, trong mắt cô đàn ông là loại động vật phi thường không đáng tin, ngươi tin tưởng bọn họ cũng giống như tin tưởng trên đời có tình yêu ngu xuẩn vậy.
– Cậu nói xem, đã vài ngày rồi.
Quách Hà đưa tay ra nói:
– Ba ngày, không đúng bốn ngày, cậu ngoài ôn tập bài ra không chịu đi đâu. Lâm Dật Phi đâu rồi, sao không đến tìm cậu, rốt cục hai cậu có phải là đang yêu nhau không vậy?
– Tôi muốn đi thì đi còn phải chờ cậu cho phép sao?
Bách Lý Băng mỉm cười đánh quyển sách về phía Quách Hà.
– Cậu muốn đi thì đi đi, ngoài trời như muốn mưa đấy.
Quách Hà lắc đầu nói:
– Cậu không cần tôi ở cùng sao?
Bách Lý Băng thở dài nói:
– Cậu có thật muốn ở cùng tôi, mà không cần đi với một gã bảnh trai sao? Tốt quá, thật tình hôm nay tôi đang muốn tìm người để nói chuyện phiếm đây.
Quách Hà hoảng hốt nói:
– Đương nhiên là không rồi, khách sáo, khách sáo, cậu đừng cho là thật nhé.
Ném cái gối lại Quách Hà chạy như bay ra ngoài, Bách Lý Băng mỉm cười, sau đó lại thoáng chút suy tư, cô rất ít khi có vẻ mặt như vậy, nhưng từ lần trước trở về, cô có chút bất an, nhẹ nhàng thở dài cô liếc nhìn chiếc di động.
Cô đổi điện thoại, nhưng số máy vẫn như cũ, biết Lâm Dật Phi cũng vậy, nhiều người đều ngại phiền toái, có mới nới cú còn cô, cô không thích điều đó.
Nhưng còn nhiều người vẫn nhớ ân tình cũ, cô cũng là người nhớ ân tình cũ, thậm chí cô vẫn còn nhớ con búp bê vải đầu tiên mẹ cho cô, nó rất cũ rồi, nếu đến bây giờ rất nhiều người đã vứt bỏ vào thùng rác, nhưng cô rất thích, con búp bê đó đã cùng cô vượt qua tuổi thơ với nhiều kỷ niệm vui buồn, ngày hôm đó chẳng may cô bị mất nó cô đã rất đau lòng. Cô biết rằng, sau này bố mẹ mua cho cô hàng chục hàng trăm con búp bê vải khác bù lại, bất luận màu sắc và hình dạng đều đẹp hơn nhưng tuyệt đối không thể thay thế được con búp bê năm đó
Khi lần đầu tiên gặp Lâm Dật Phi, cô cảm thấy hắn cũng là người nhớ ân tình cũ, cho nên cô rất bất an, nếu như thời điểm con búp bê vải kia xuất hiện cô sẽ không do dự mà đến lấy lại nó, vì nó đại diện cho ý nghĩa và sự tưởng niệm, trong lòng mỗi người đều có một con búp bê vải, nhưng con búp bê vải trong lòng Lâm Dật Phi xuất hiện không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Bách Lý Băng ngơ ngẩn ngồi một chỗ, nghĩ nhợi ngây người ra, sách vở tuy đang mở nhưng một chữ cô cũng không nhìn, tiểu Lệ bước ra kỳ quải hỏi:
– Băng nhi, cậu không đi ra ngoài chút đi, nếu không người cậu sẽ mốc meo ra đấy.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Hôm nay tớ muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Lệ bước tới hỏi han:
– Cậu không khỏe sao?
Bạn bè có thể chia làm hai loại, bạn rượu thịt và bạn bè về tinh thần, tiểu Lệ nếu chia theo kiểu này thì tạm thời cho là bạn nhậu, nhưng không thể nói bạn nhậu là không tốt, bọn họ chỉ cho bạn sự quan tâm vừa phải, không để bạn thấy sự quan tâm này là gánh nặng.
– Không đâu.
Bách Lý Băng mỉm cười nói:
– Mau đi ôn tập đi, nếu không phòng tự học sẽ không còn chỗ ngồi đâu.
Mấy ngày nay thi học kỳ, đa số học sinh đều đem sự hữu hạn về thời gian dùng vào việc vô hạn ôn tập, do đó phòng tự học là nơi tấp nập nhất, tiểu Lệ vừa nghe liền tạm biệt bạn để dời khỏi nhà trọ.
– Hôm nay thật giống cuối tuần.
Bách Lý Băng tự nói một mình rồi lại mở sách, tuy bây giờ học sinh tại nhà trọ giảm đi nhiều, đã thay đổi lịch sử mười người nằm chen nhau trên một giường, nhưng nếu muốn ôn tập mà nói, rất nhiều người thích đến phòng tự học, nguyên nhân rất đơn giản, quan trọng nhất là hoàn cảnh, giống như phố xá xầm uất vĩ nhân cũng khó lòng mà đọc sách, phòng ngủ thì buồn ngủ, đến phòng học nhìn mọi người hăng say học tập sẽ khiến người ta hăng say học hơn.
Bách Lý Băng sao có thể học hành đi xuống được, chẳng qua mấy hôm nay tâm thần có chút không yên, u mê không biết nhìn cài gì, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn, thoáng nhìn di động thấy nó yên lặng giống như sáng sớm và đêm tối, cô thở dài nhưng không gọi điện thoại, Dật Phi cũng bận rộn mà, tám trăm năm trước hắn là tiên phong, hiện giờ còn phải lo cho cuộc thi nữa, con người sống cả đời, rất nhiều khi phải hoàn thành nghĩa vụ. Lâm mẫu cô cũng đã gặp qua vài lần, không biết sao chứ cô cảm thấy mình không bằng được cô y tá nhiệt tình.
Buông sách vở xuống, Bách Lý Băng đang suy nghĩ xem đi đâu ăn cơm, di động đột nhiên vang lên, Bách Lý Băng lười biếng cầm điện thoại đột nhiên sửng sốt nói:
– Dật Phi, có chuyện gì vậy?
– Có rảnh không? Mình cùng đi ăn cơm?
Đầu dây bên kia giọng Dật Phi rất bình tĩnh giống hệt ngày trước.
Bách Lý Băng ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi hỏi:
– Làm sao gặp?
Thường cô không thích Lâm Dật Phi đợi cô ở dưới lầu phòng trọ, không phải vì cô ngượng, mà cô không muốn người khác chỉ chỏ Lâm Dật Phi, cô cũng sợ Lâm Dật Phi không quen, tuy rất nhiều nữ sinh khác thích bạn trai đứng dưới lầu để chờ, chính là xem bạn trai đối với mình xem trọng dường nào, nhưng Bách Lý Băng cảm thấy khảo nghiệm xem ra đã quá đủ rồi.
– Còn nhớ quán mỳ bò mà em mời anh ăn không?
Lâm Dật Phi do dự một chút rồi nói.
Bách Lý Băng thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói:
– Tốt lắm, đúng rồi, mấy ngày nay anh ổn chứ?
– Sao em lại hỏi vậy?
Đầu bên kia chậm rãi hỏi.
– Không có gì.
Bách Lý Băng cuống quýt nói.
– Em hỏi vậy thôi, mười lăm phút nữa e đến.
Buông điện thoại xuống, Bách Lý Băng nhanh chóng trang điểm lại, chỉnh trang lại quần áo, mang theo di động chạy vội ra khỏi phòng.
Cô nói là mười lăm phút nhưng kỳ thực bảy tám phút là đã có thể đến nơi, nhớ lại lúc trước khi mình và Lâm Dật Phi cùng ăn mỳ cô không giấu được nụ cười ngọt ngào. Có một số việc, thật sự rất khó để quên.
Chiếc bàn vẫn còn dầu mỡ, ruồi bọ cũng không nhiều, đa số là ăn quen dầu mỡ, cũng muốn đi tìm chút đồ hộp của quán nếm thử, cũng giống như thường xuyên thấy gương mặt những đôi tình nhân vậy, hoa nở hoa tàn quả thật bất đắc dĩ.
Cô mới đi gần đến tiện mỳ, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện thấy Lâm Dật Phi đứng phía sau, yên lặng nhìn mình, không khỏi giật mình cười nói:
– Anh tới sớm vậy?
Nhưng bất luận thế nào nụ cười của cô cũng có chút mất tự nhiên.
– Khi anh gọi điện cho em, anh đã ở đây rồi.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Anh vốn nghĩ mỳ rất ngon, sợ không có chỗ ngồi, xem ra bây giờ quả là lo hão.
– Ở đây cơ bản đều là khách quen.
Bách Lý Băng phân tích nói:
– Những người biết đều do được giới thiệu mà tới, ở đây cũng chưa bao giờ tuyên truyền quảng cáo, không phát tờ rơi, không đưa đến tận nơi, vì họ cho rằng mỳ bò muốn ngon phải ăn nóng, mang đến cho khách sẽ không còn hương vị ban đầu nữa, cho nên kinh doanh vãn như vậy, chỉ cần đến sớm một chút có thể ăn được.
– Không thể tưởng tượng được em tiến bộ rất nhanh, thậm chí cách kinh doanh của một quán nhỏ cũng bị em điều tra rành mạch.
Lâm Dật Phi cười nụ cười vẫm giống trước đây, lười nhác nhưng chân thành, nhưng Bách Lý Băng vẫn có cảm giác hắn muốn nói gì đó với mình.
– Em.
Bách Lý Băng tìm một chỗ khuất ngồi xuống rồi nói tiếp:
– Nói thế nào em cũng là quản lý của một xí nghiệp, điều này có thể dễ dàng hiểu được.
– Nhưng vì sao họ không phát tờ rơi tuyên truyền, cũng không phát đơn?
Lâm Dật Phi nhìn ông chủ lười biếng nói:
– Người này tính cách không giống những thương gia luôn hám lợi.
Bách Lý Băng cũng mỉm cười nói:
– Thật ra, em cũng từng hỏi ông chủ về vấn đề này rồi, anh đoán thử xem câu trả lời của ông ta là gì?
Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ một chút nói:
– Có phải do ông ta lười nhác, nên không muốn phát triển chăng?
– Cũng có khả năng đó.
Bách Lý Băng bất ngờ gật đầu nói tiếp:
– Lúc đó ông ta nói, kinh doanh được như bây giờ ông ấy đã rất mãn nguyện, hắn nói người sống một đời, cây cỏ một thu, đều là đến đi vội vàng, nhiều người cả đời chỉ biết đến chữ Tiền mà bận rộn suốt ngày, còn ông ta không thích điều đó.
Lâm Dật Phi bỗng suy tư rồi bất ngờ thở dài nói:
– Ông ta nói rất có lý.
– Ông ta không muốn vì tiền mà bỏ qua những điều ý nghĩa trên đời.
Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn ông chủ quán nói:
– Do đó, 8 giờ sáng ông ta mở cửa tiệm, 6 giờ chiều đóng cửa, chưa từng thay đổi giờ giấc bao giờ, ông ta nói chỉ có như vậy, hắn mới có thể khiến người trong nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hắn nói hắn không muốn đến khi hắn chết quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra một điều thời gian hắn dành cho công việc lại nhiều hơn thời gian dành cho người thân, em nghe mà rất cảm động, tuy răng nhiều người lại cho rằng hắn là người không có chí khí.
– Hắn ta làm vậy không sai.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sao lại không có chí khí, cho dù một người bán trứng luộc trà nóng cũng có giấc mộng trong lòng, cam chịu tầm thường, kỳ thực có thể bớt di nhiều phiền não, anh chưa bao giờ cho rằng những người cả ngày ngồi trên du thuyền đi chơi, hoặc những người có máy bay riêng lại ít phiền não hơn chúng ta, không có tiền cũng như vậy.
– Nghe thật chua chat.
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Tự chúng ta nói là được, bằng không người khác sẽ nói chúng ta ăn không được cây nho đấy.
Hai bát mỳ bò được đưa đến trước mặt hai người, nóng bốc khói nghi ngút, nhìn qua làn khói trắng mọi thứ trong tiệm đều trở nên mông lung!
Hai người yên lặng ăn mỳ, dường như đến đây chỉ vì cần phải ăn, đương nhiên người bình thường đến đây vì nhu cầu cần được ăn, những cặp tình nhân đến đây cũng vì muốn được ăn mới đến.
Bách Lý Băng vẫn như thường lệ đợi Lâm Dật Phi ăn được một nửa mới sẻ một nửa bát của mình cho hắn để khỏi lãng phí. Lâm Dật Phi cũng không phản đối, hơn nữa hắn ăn rất ngon miệng, Bách Lý Băng ngược lại lấy đũa khều khều, yên lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Một cặp tình nhân trông thấy ánh mắt họ nhìn Lâm Dật Phi có chút khinh thường, loại công tử bột này không có tiền đồ gì, nghèo kiết xác đến ba bát mỳ cũng không mua được. Tất nhiên bọn họ không biết hắn chính là Lâm Dật Phi, và họ cũng không biết hắn đang có trong tay hơn năm trăm triệu đồng, cho dù họ biết cũng cho rằng hắn có bệnh, có lắm tiền thế sao lại phải đến tiệm mỳ như thế này để ăn loại mỳ ba đông rưỡi một bát mỳ thịt bò cơ chứ?
Bọn họ có tiền, đến đây để mua một tô mỳ, tạm quên khái niệm một tô mỳ, nhưng họ rất khó hiểu về hành động hai người ăn chung một tô mỳ.
– Mỳ này mùi vị rất ngon.
Lâm Dật Phi rốt cục cũng ngẩng đầu lên nói:
– Vẫn hương vị giống hệt ngày đó.
Bách Lý Băng cười nói:
– Đúng vậy, em cũng có cảm giác đó.
– Nhưng em dường như chưa ăn miếng nào mà.
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Vậy sao?
Bách Lý Băng lúc này mới giật mình, vội vàng gắp mỳ lên ăn.
– Hôm nay em có tâm sự gì sao?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Chưa bao giờ anh thấy em lơ đãng như vậy.
Bách Lý Băng trầm ngâm một hồi lâu mới lắc đầu nói:
– Không có gì, anh ôn tập đến đâu rồi.
Cô hơi mỉm cười nói tiếp
– Anh có ý kiến gì với tập hiện nay không?
Lâm Dật Phi lắcđầu nói:
– Không có ý kiến gì cả.
– Những ngày qua anh đã chuẩn bị được gì rồi?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi:
– Kỳ thực học đại học bây giờ, rất nhiều khi chỉ có thể coi là đầy đủ nhưng đều không phải là điều tất yếu để chọn, theo em được biết, có nhiều người lúc đang học đại học, họ còn bảo lưu thậm chí bỏ học để đi gây dựng sự nghiệp.
– Hả.
Lâm Dật Phi cuối cùng cũng có thể hiểu được ý tứ của cô.
Bách Lý Băng cười nói:
– Ý của em là nói, nếu anh không thích cuộc sống ở đại học, anh hoàn toàn có thể suy xét đến việc đi gây dựng sự nghiệp, không cần phải bị trói buộc tay chân, anh có ưu thế mà rất nhiều sinh viên khác không có được, anh lại lãng phí thời gian vào học tập gì gì đó có khả năng sau này cũng không giúp ích gì cho anh được.
– Anh thật sự không đi học như thế đâu.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nếu Chiết Thanh bình luận tuyển đại vương trốn học thì anh rất có khả năng đứng đầu bảng đấy.
– Việc này không có gì.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Đi học không phải để cân nhắc tiêu chuẩn một học viên có năng lực, trường học luôn có những trường hợp đặc biệt, nói ví dụ như a Thủy, hắn đúng là một người không khác biệt gì lắm, nhưng hắn được giải thưởng quốc tế lớn, nhà trwongf luôn mắt nhắm mắt mở với những hành vi của hắn, thực ra nhà trường luôn hy vọng có được nhiều nhân tài như vậy, chứ họ không thích những người suốt ngày ôm khư khư quyển sách, để làm con mọt sách đâu. Anh giờ là nhân vật phong vân, có những hoaatj động công ích từ thiện, lại có khả năng tận dụng thời gian sau giờ học để gây dựng sự nghiệp. Hiện anh không phải tạng người lấy trường Chiết Thanh để làm vẻ vang cho mình mà trường Chiết Thanh nhờ có anh mà được vẻ vang.
Lâm Dật Phi cười khổ sở, lối đi bí mật cũng là tận dụng sau thời gian học, thời gian rảnh sau giờ học của mình quả thật còn khá nhiều, nếu Chiết Thanh dựa vào ta mà vẻ vang sẽ sản sinh ra rất nhiều nhân vật làm việc không đàng hoàng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.