Chương 381: Chữ trên cửa đá
Tiểu Mặc
01/02/2017
Cái chết của Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp có thể nói là liên quan một
chút đến Quân Ức kia, nhưng vì sao Quân Ức lại muốn hại họ, song chỉ
chừa lại Phương Chấn Đình?
Hắn móc di động ra ấn trả lời, ngạc nhiên hỏi: – Băng nhi, là em?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc: – Dật Phi, bên anh có manh mối gì không?
Lâm Dật Phi vốn định phủ nhận, nghĩ ngợi chốc lát, sau cùng đáp: – Có chút manh mối.
Bách Lý Băng vui vẻ hỏi: – Phát hiện được gì rồi?
– Em có nhớ suy đoán khi em vừa thấy bức tranh thứ hai không? Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ.
– Nhớ chứ, vậy thì sao? Bách Lý Băng đột nhiên lạnh lùng: – Lẽ nào anh định nói là do Hoàn Nhan Liệt vẽ?
– Có phải là y vẽ hay không, anh không dám khẳng định, nhưng đã có người tận mắt thấy sự tồn tại của y. Khi Lâm Dật Phi nói tới đây, chỉ nghĩ Hoàn Nhan Liệt nếu quả thật đã đi vào trước thời kiến quốc, nói không chừng y sẽ hận hắn, sẽ hận đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì Kế Lương cũng nói Hoàn Nhan Liệt vẫn chờ hắn!
Bách Lý Băng sau một lúc lâu không nói gì: – Vậy y nhất định giống như anh, đều rất cô tịch.
Lâm Dật Phi ngây ra một lúc, thật không ngờ cô nghĩ đến đầu tiên là điểm ấy, cầm di động cười cười: – Có lẽ anh đỡ một chút so với y, ít ra hiện giờ anh còn có em, còn y lúc đó chỉ có một mình, không quen biết ai cả.
Bách Lý Băng trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: – Còn Quân Ức kia, anh có tung tích gì không?
Lâm Dật Phi kể sơ lược chuyện của Kế mập rồi hỏi:
– Em thấy nữ chủ nhân của cung điện ngầm ở thảo nguyên có phải là Quân Ức không?
Bách Lý Băng suy tư: – Dật Phi, chúng ta khoan quan tâm cô ta có phải là Quân Ức hay không, nhưng anh thấy Quân Ức liệu có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không?
Lâm Dật Phi gật đầu: – Rất có khả năng.
– Vậy chị Ngân Bình thì sao, có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không? Bách Lý Băng đột nhiên hỏi gấp.
– Sao em lại hỏi vậy?
Lâm Dật Phi ngây người.
– Em chỉ thấy Quân Ức, chị Ngân Bình, còn Hoàn Nhan Liệt nữa, bên trong hình như có chút liên quan. Âm thanh của Bách Lý Băng có phần kì lạ.
– Giờ em đang ở đâu, có đến Dương gia chưa? Lâm Dật Phi thấy đề tài này không mấy thú vị.
– Đương nhiên là ở Giang Nguyên, ngày đầu tiên em về liền đến Dương gia tìm thấy Dương Hùng Vĩ đó. Anh ta rất nhiệt tình, nhưng đối với mọi chuyện thì không có ích gì cả. Bách Lý Băng thấp giọng: – Dật Phi, em vô dụng quá, không giúp gì được cho anh.
Lâm Dật Phi bật cười: – Sao trách em được.
Hai người đều trầm mặc, Bách Lý Băng không hề cúp máy, Lâm Dật Phi cũng cầm di động mà không cất đi.
Hồi lâu sau, Bách Lý Băng mới nói: – Sao anh không cúp máy đi?
– Anh đợi em cúp trước. Lâm Dật Phi cười nói.
Bách Lý Băng đột nhiên cảm thấy mình như bị tình yêu vây quanh. Lúc đầu ở Chu Tiên trấn, chẳng phải cũng nói một câu như thế sao?
Yêu là chuyện hai người, mới đầu cô còn kiên định như thế, tại sao giờ đây lại có chút do dự, tại sao phải giấu diếm?
– Dật Phi, em muốn nói với anh một chuyện. Bách Lý Băng dường như đã hạ quyết tâm.
– Chuyện gì? Lâm Dật Phi hỏi.
– Anh còn nhớ chuyện thác nước Ngọc Long không? Bách Lý Băng hỏi.
Thông tin hiện đại tuy tiên tiến, nhưng nhiều khi không nhìn thấy được biểu cảm của người khác. Vẻ mặt giờ đây của Lâm Dật Phi trở nên cổ quái:
– Đương nhiên là nhớ, chúng ta suýt chết ở đó.
– Lần đó nguy hiểm thật. Bách Lý Băng hình như vẫn còn sợ: – Nhưng may mà có anh, nếu chỉ có em với Yên Nhiên ở đó, tám chín phần là không thể thoát được.
Lâm Dật Phi nói: – Nếu không có anh, làm sao hai người gặp nguy hiểm như thế?
Bách Lý Băng không nói được gì.
– Sao em đột nhiên nhắc chuyện thác nước Ngọc Long vậy? Lâm Dật Phi ngập ngừng rồi nói:
– Anh nhớ hẹn ước lúc đầu của chúng ta, nếu có cơ hội, sáu người lại đi một chuyến, ngắm trăng ở đó.
Bách Lý Băng hình như đang cười: – Anh còn nhớ rõ ước hẹn của Yên Nhiên, nếu anh không nhắc, em cũng không nhớ ra.
– Nếu em không nhớ, vậy rõ ràng em không phải muốn nói chuyện này. Lâm Dật Phi nói: – Thác nước Ngọc Long còn chuyện gì đáng để em nhớ?
– Anh còn nhớ thạch thất mà chúng ta đi qua không? Bách Lý Băng cảm thán: – Có điều em nhắc chuyện này thấy thừa thãi quá, vì có nhiều chuyện không thể thấy rõ chi tiết, thế mà anh luôn nhớ rõ, phải không?
– Thạch thất? Lâm Dật Phi mỉm cười: – Đương nhiên là anh nhớ, Nữ nhi hồng ở đó anh uống rất ít.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa dối bản thân nữa được không? Giọng Bách Lý Băng đột nhiên run run: – Trong thạch thất có rất nhiều bí mật, không lý nào anh không biết, nhưng em luôn tự lừa mình rằng anh không biết.
Lâm Dật Phi im lặng.
– Đại kiếm kia chính là binh khí mà anh dùng tám trăm năm trước.
Bách Lý Băng có chút kích động: – Lâm Dật Phi, đúng không?
– Đúng thế. Lâm Dật Phi gật đầu, song ý thức được Bách Lý Băng ở đầu bên kia không thấy được.
– Nếu đã thế, những gì viết trên thạch thất đều là sự thật? Giọng điệu của Bách Lý Băng liền bình tĩnh lại.
– Tiêu Biệt Ly chi mộ? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.
– Em biết anh nhất định đã thấy mà.
Bách Lý Băng hình như cười bất đắc dĩ: – Anh quan sát rất kỹ, không gì qua mắt được anh, thạch thất do tự tay anh mở, sao anh không thấy chữ trên cửa thạch thất được chứ?
– Vậy thì đã sao? Lâm Dật Phi bật cười: – Đúng thế, dù với quan điểm nào, Tiêu Biệt Ly cũng đã chết rồi. Có điều dù hắn đã chết, lại có người vẫn cực khổ đem Huyền Thiết kiếm đến cho hắn, lập mộ cho hắn, đúng là chuyện kì quái.
– Rất kì quái sao? Bách Lý Băng lẩm bẩm: – Lẽ nào anh không hề nghi ngờ ai là người đã lập mộ thất đó?
– Đương nhiên có, thực ra anh đã nghĩ rất lâu rồi. Lâm Dật Phi cảm thán.
– Anh thấy có thể là ai? Bách Lý Băng hỏi, giọng run rẩy.
– Anh vốn không tin sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, nhưng sau này nghĩ lại, thấy rất có khả năng. Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút: – Lúc trước ba người bọn anh đứng rất gần quầng sáng kia, anh ở gần nhất, Hoàn Nhan Phi Hoa và Hoàn Nhan Liệt cách không xa lắm. Hoàn Nhan Phi Hoa nếu có thể tới, huynh muội bọn họ tình thâm, Hoàn Nhan Liệt không đến thì không hợp lý. Cho nên anh nghĩ thạch thất kia là Hoàn Nhan Liệt ở, mộ thất cũng là y lập cho anh. Em nói có đúng không?
Bách Lý Băng lại im lặng hồi lâu, sau mới nói: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly còn có một hàng chữ nhỏ, lẽ nào anh không thấy?
Lâm Dật Phi cười có chút khác lạ: – Em cũng nhìn thấy sao? Điều đó nói rõ gần đây nội công của em cũng tiến bộ, thị lực không tồi.
– Núi không đỉnh, nước sông cạn kiệt, đông dậy sấm, hạ mưa tuyết, thiên địa hợp, mới cùng quân tuyệt! Bách Lý Băng thấp giọng đọc, nhẹ giọng hỏi: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly khắc dòng chữ này. Dật Phi, anh đừng nói đây cũng là Hoàn Nhan Liệt viết cho anh?
Lâm Dật Phi không nói gì.
– Sao anh không nói gì hết? Bách Lý Băng nói ra ý nghĩ giấu đã rất lâu, không hề thấy thoải mái, ngược lại còn thấy nặng nề hơn.
– Nếu em đoán được rồi, anh còn có thể nói gì? Lâm Dật Phi cười khổ.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa mình nữa được không? Bách Lý Băng thấp giọng nói: – Chúng ta cũng đều biết vài thập niên trước, sao lại có người nói với Tiêu Biệt Ly những lời này? Em nghĩ đã lâu, cảm thấy không có khả năng khác, trước mắt dòng chữ này vẫn là của chị Ngân Bình, chị ấy vẫn không quên được anh. Em cũng biết, em chưa bao giờ hy vọng anh quên chị ấy, nhưng anh cũng không thể một mực lảng tránh sự thật này. Trên thực tế, anh để em về Giang Nguyên là bởi vì anh không trông đợi gì chuyện em điều tra Dương gia, anh chẳng qua chỉ muốn ở lại Bắc Kinh, tự mình đi thăm dò tung tích chị Ngân Bình, không phải sao?
Lâm Dật Phi vẫn giữ trầm mặc.
– Dật Phi, anh nói gì đi chứ! Bách Lý Băng lo lắng, thấy mình hình như nói hơi quá, có lẽ để hắn thừa nhận sự thật này mới là cách tốt?
– Em thấy được hai dòng chữ. Lâm Dật Phi đột nhiên cười lên: – Nhưng em không phát hiện ra hai dòng chữ đó không phải do cùng một người viết sao?
– Không phải do cùng một người? Bách Lý Băng nghe đến đây thì thấy mông lung, nhất thời không phản ứng lại: – Vậy hai dòng chữ đó là do hai người viết? Hỏi xong câu này, cô liền thấy vô nghĩa, liền đổi cách hỏi: – Vậy thì có gì khác biệt? Nếu dòng trước là do Hoàn Nhan Liệt viết, vậy còn dòng sau?
Cô đột nhiên im lặng, lúc sau mới nói: – Dật Phi, ý anh là sao?
Lâm Dật Phi cảm thán: – Em nghĩ nhiều quá, nhưng quan sát vẫn chưa đủ. Dòng thứ nhất mạnh mẽ có lực, dòng thứ hai lại nắn nót, vừa nhìn đã biết không phải cùng một người viết. Nếu chúng ta giả thiết Hoàn Nhan Liệt tưởng năm đó anh đã chết, lấy Huyền Thiết kiếm đi rồi lập mộ ở đây, đó mới là ý của dòng đầu. Như thế cũng giải thích vì sao trong hố tượng không thấy Ma Viêm Kiếm của y và Vấn Thiên kiếm của anh, bởi vì y đã mang đi. Y có thể không mang theo gì, nhưng với người học võ mà nói, thần binh như thế dĩ nhiên không thể bỏ qua. Còn về dòng thứ hai thì rất đáng ngờ, dù em nghĩ thế nào, anh vẫn một mực cho rằng, trước mắt không có chút manh mối nào cho thấy Ngân Bình từng đến đây.
Hắn móc di động ra ấn trả lời, ngạc nhiên hỏi: – Băng nhi, là em?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc: – Dật Phi, bên anh có manh mối gì không?
Lâm Dật Phi vốn định phủ nhận, nghĩ ngợi chốc lát, sau cùng đáp: – Có chút manh mối.
Bách Lý Băng vui vẻ hỏi: – Phát hiện được gì rồi?
– Em có nhớ suy đoán khi em vừa thấy bức tranh thứ hai không? Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ.
– Nhớ chứ, vậy thì sao? Bách Lý Băng đột nhiên lạnh lùng: – Lẽ nào anh định nói là do Hoàn Nhan Liệt vẽ?
– Có phải là y vẽ hay không, anh không dám khẳng định, nhưng đã có người tận mắt thấy sự tồn tại của y. Khi Lâm Dật Phi nói tới đây, chỉ nghĩ Hoàn Nhan Liệt nếu quả thật đã đi vào trước thời kiến quốc, nói không chừng y sẽ hận hắn, sẽ hận đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì Kế Lương cũng nói Hoàn Nhan Liệt vẫn chờ hắn!
Bách Lý Băng sau một lúc lâu không nói gì: – Vậy y nhất định giống như anh, đều rất cô tịch.
Lâm Dật Phi ngây ra một lúc, thật không ngờ cô nghĩ đến đầu tiên là điểm ấy, cầm di động cười cười: – Có lẽ anh đỡ một chút so với y, ít ra hiện giờ anh còn có em, còn y lúc đó chỉ có một mình, không quen biết ai cả.
Bách Lý Băng trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: – Còn Quân Ức kia, anh có tung tích gì không?
Lâm Dật Phi kể sơ lược chuyện của Kế mập rồi hỏi:
– Em thấy nữ chủ nhân của cung điện ngầm ở thảo nguyên có phải là Quân Ức không?
Bách Lý Băng suy tư: – Dật Phi, chúng ta khoan quan tâm cô ta có phải là Quân Ức hay không, nhưng anh thấy Quân Ức liệu có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không?
Lâm Dật Phi gật đầu: – Rất có khả năng.
– Vậy chị Ngân Bình thì sao, có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không? Bách Lý Băng đột nhiên hỏi gấp.
– Sao em lại hỏi vậy?
Lâm Dật Phi ngây người.
– Em chỉ thấy Quân Ức, chị Ngân Bình, còn Hoàn Nhan Liệt nữa, bên trong hình như có chút liên quan. Âm thanh của Bách Lý Băng có phần kì lạ.
– Giờ em đang ở đâu, có đến Dương gia chưa? Lâm Dật Phi thấy đề tài này không mấy thú vị.
– Đương nhiên là ở Giang Nguyên, ngày đầu tiên em về liền đến Dương gia tìm thấy Dương Hùng Vĩ đó. Anh ta rất nhiệt tình, nhưng đối với mọi chuyện thì không có ích gì cả. Bách Lý Băng thấp giọng: – Dật Phi, em vô dụng quá, không giúp gì được cho anh.
Lâm Dật Phi bật cười: – Sao trách em được.
Hai người đều trầm mặc, Bách Lý Băng không hề cúp máy, Lâm Dật Phi cũng cầm di động mà không cất đi.
Hồi lâu sau, Bách Lý Băng mới nói: – Sao anh không cúp máy đi?
– Anh đợi em cúp trước. Lâm Dật Phi cười nói.
Bách Lý Băng đột nhiên cảm thấy mình như bị tình yêu vây quanh. Lúc đầu ở Chu Tiên trấn, chẳng phải cũng nói một câu như thế sao?
Yêu là chuyện hai người, mới đầu cô còn kiên định như thế, tại sao giờ đây lại có chút do dự, tại sao phải giấu diếm?
– Dật Phi, em muốn nói với anh một chuyện. Bách Lý Băng dường như đã hạ quyết tâm.
– Chuyện gì? Lâm Dật Phi hỏi.
– Anh còn nhớ chuyện thác nước Ngọc Long không? Bách Lý Băng hỏi.
Thông tin hiện đại tuy tiên tiến, nhưng nhiều khi không nhìn thấy được biểu cảm của người khác. Vẻ mặt giờ đây của Lâm Dật Phi trở nên cổ quái:
– Đương nhiên là nhớ, chúng ta suýt chết ở đó.
– Lần đó nguy hiểm thật. Bách Lý Băng hình như vẫn còn sợ: – Nhưng may mà có anh, nếu chỉ có em với Yên Nhiên ở đó, tám chín phần là không thể thoát được.
Lâm Dật Phi nói: – Nếu không có anh, làm sao hai người gặp nguy hiểm như thế?
Bách Lý Băng không nói được gì.
– Sao em đột nhiên nhắc chuyện thác nước Ngọc Long vậy? Lâm Dật Phi ngập ngừng rồi nói:
– Anh nhớ hẹn ước lúc đầu của chúng ta, nếu có cơ hội, sáu người lại đi một chuyến, ngắm trăng ở đó.
Bách Lý Băng hình như đang cười: – Anh còn nhớ rõ ước hẹn của Yên Nhiên, nếu anh không nhắc, em cũng không nhớ ra.
– Nếu em không nhớ, vậy rõ ràng em không phải muốn nói chuyện này. Lâm Dật Phi nói: – Thác nước Ngọc Long còn chuyện gì đáng để em nhớ?
– Anh còn nhớ thạch thất mà chúng ta đi qua không? Bách Lý Băng cảm thán: – Có điều em nhắc chuyện này thấy thừa thãi quá, vì có nhiều chuyện không thể thấy rõ chi tiết, thế mà anh luôn nhớ rõ, phải không?
– Thạch thất? Lâm Dật Phi mỉm cười: – Đương nhiên là anh nhớ, Nữ nhi hồng ở đó anh uống rất ít.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa dối bản thân nữa được không? Giọng Bách Lý Băng đột nhiên run run: – Trong thạch thất có rất nhiều bí mật, không lý nào anh không biết, nhưng em luôn tự lừa mình rằng anh không biết.
Lâm Dật Phi im lặng.
– Đại kiếm kia chính là binh khí mà anh dùng tám trăm năm trước.
Bách Lý Băng có chút kích động: – Lâm Dật Phi, đúng không?
– Đúng thế. Lâm Dật Phi gật đầu, song ý thức được Bách Lý Băng ở đầu bên kia không thấy được.
– Nếu đã thế, những gì viết trên thạch thất đều là sự thật? Giọng điệu của Bách Lý Băng liền bình tĩnh lại.
– Tiêu Biệt Ly chi mộ? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.
– Em biết anh nhất định đã thấy mà.
Bách Lý Băng hình như cười bất đắc dĩ: – Anh quan sát rất kỹ, không gì qua mắt được anh, thạch thất do tự tay anh mở, sao anh không thấy chữ trên cửa thạch thất được chứ?
– Vậy thì đã sao? Lâm Dật Phi bật cười: – Đúng thế, dù với quan điểm nào, Tiêu Biệt Ly cũng đã chết rồi. Có điều dù hắn đã chết, lại có người vẫn cực khổ đem Huyền Thiết kiếm đến cho hắn, lập mộ cho hắn, đúng là chuyện kì quái.
– Rất kì quái sao? Bách Lý Băng lẩm bẩm: – Lẽ nào anh không hề nghi ngờ ai là người đã lập mộ thất đó?
– Đương nhiên có, thực ra anh đã nghĩ rất lâu rồi. Lâm Dật Phi cảm thán.
– Anh thấy có thể là ai? Bách Lý Băng hỏi, giọng run rẩy.
– Anh vốn không tin sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, nhưng sau này nghĩ lại, thấy rất có khả năng. Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút: – Lúc trước ba người bọn anh đứng rất gần quầng sáng kia, anh ở gần nhất, Hoàn Nhan Phi Hoa và Hoàn Nhan Liệt cách không xa lắm. Hoàn Nhan Phi Hoa nếu có thể tới, huynh muội bọn họ tình thâm, Hoàn Nhan Liệt không đến thì không hợp lý. Cho nên anh nghĩ thạch thất kia là Hoàn Nhan Liệt ở, mộ thất cũng là y lập cho anh. Em nói có đúng không?
Bách Lý Băng lại im lặng hồi lâu, sau mới nói: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly còn có một hàng chữ nhỏ, lẽ nào anh không thấy?
Lâm Dật Phi cười có chút khác lạ: – Em cũng nhìn thấy sao? Điều đó nói rõ gần đây nội công của em cũng tiến bộ, thị lực không tồi.
– Núi không đỉnh, nước sông cạn kiệt, đông dậy sấm, hạ mưa tuyết, thiên địa hợp, mới cùng quân tuyệt! Bách Lý Băng thấp giọng đọc, nhẹ giọng hỏi: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly khắc dòng chữ này. Dật Phi, anh đừng nói đây cũng là Hoàn Nhan Liệt viết cho anh?
Lâm Dật Phi không nói gì.
– Sao anh không nói gì hết? Bách Lý Băng nói ra ý nghĩ giấu đã rất lâu, không hề thấy thoải mái, ngược lại còn thấy nặng nề hơn.
– Nếu em đoán được rồi, anh còn có thể nói gì? Lâm Dật Phi cười khổ.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa mình nữa được không? Bách Lý Băng thấp giọng nói: – Chúng ta cũng đều biết vài thập niên trước, sao lại có người nói với Tiêu Biệt Ly những lời này? Em nghĩ đã lâu, cảm thấy không có khả năng khác, trước mắt dòng chữ này vẫn là của chị Ngân Bình, chị ấy vẫn không quên được anh. Em cũng biết, em chưa bao giờ hy vọng anh quên chị ấy, nhưng anh cũng không thể một mực lảng tránh sự thật này. Trên thực tế, anh để em về Giang Nguyên là bởi vì anh không trông đợi gì chuyện em điều tra Dương gia, anh chẳng qua chỉ muốn ở lại Bắc Kinh, tự mình đi thăm dò tung tích chị Ngân Bình, không phải sao?
Lâm Dật Phi vẫn giữ trầm mặc.
– Dật Phi, anh nói gì đi chứ! Bách Lý Băng lo lắng, thấy mình hình như nói hơi quá, có lẽ để hắn thừa nhận sự thật này mới là cách tốt?
– Em thấy được hai dòng chữ. Lâm Dật Phi đột nhiên cười lên: – Nhưng em không phát hiện ra hai dòng chữ đó không phải do cùng một người viết sao?
– Không phải do cùng một người? Bách Lý Băng nghe đến đây thì thấy mông lung, nhất thời không phản ứng lại: – Vậy hai dòng chữ đó là do hai người viết? Hỏi xong câu này, cô liền thấy vô nghĩa, liền đổi cách hỏi: – Vậy thì có gì khác biệt? Nếu dòng trước là do Hoàn Nhan Liệt viết, vậy còn dòng sau?
Cô đột nhiên im lặng, lúc sau mới nói: – Dật Phi, ý anh là sao?
Lâm Dật Phi cảm thán: – Em nghĩ nhiều quá, nhưng quan sát vẫn chưa đủ. Dòng thứ nhất mạnh mẽ có lực, dòng thứ hai lại nắn nót, vừa nhìn đã biết không phải cùng một người viết. Nếu chúng ta giả thiết Hoàn Nhan Liệt tưởng năm đó anh đã chết, lấy Huyền Thiết kiếm đi rồi lập mộ ở đây, đó mới là ý của dòng đầu. Như thế cũng giải thích vì sao trong hố tượng không thấy Ma Viêm Kiếm của y và Vấn Thiên kiếm của anh, bởi vì y đã mang đi. Y có thể không mang theo gì, nhưng với người học võ mà nói, thần binh như thế dĩ nhiên không thể bỏ qua. Còn về dòng thứ hai thì rất đáng ngờ, dù em nghĩ thế nào, anh vẫn một mực cho rằng, trước mắt không có chút manh mối nào cho thấy Ngân Bình từng đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.