Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 167: Đánh lén

Tiểu Mặc

09/03/2018

Tuy Lâm Dật Phi dùng chiêu “Thiên Nữ Tán Hoa” nhưng lại vận kình khéo léo, thủ pháp cũng mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ ám khí bình thường. Nếu như người bình thường mà sử dụng chiêu này thì chỉ là cầm súng bắn loạn, bỏ ra thì nhiều mà thu lại thì ít. Viên đá Lâm Dật Phi ném ra lại có thêm nội kình thâm hậu nên đường ném rõ ràng là không ngừng biến hóa kì lạ.

Hai viên đá vốn bị ném một cách bất ngờ về trước mặt người mặt sắt nhưng đến giữa không trung lại đột nhiên chậm lại, va vào nhau rồi đập vào ngực của gã, mấy viên đá phía sau ném sau nhưng lại đến trước, tà tà lao đến trước mặt gã.

Người mặt sắt ra quyền giữa không trung, vốn định đánh lệch đi, không ngờ lúc đánh ra mới phát hiện là nhanh hơn nửa nhịp, một quyền đánh về khoảng không phía sau. Khi gã còn đang kinh ngạc thì đã có mấy bóng đen lần lượt lao đến, biến hóa muôn hình vạn trạng. Người gã vẫn đang ở giữa không trung, không thể biến hóa được gì, chỉ quát lớn một tiếng rồi lại vung quyền ra đánh vào mấy viên đá đang bay tới trước mặt nhưng đường bay của mấy hòn đá cũng không kịp thay đổi, va rất mạnh vào ngực gã, “bịch, bịch” hai tiếng lớn.

Lâm Dật Phi nhướng mày, biết trên người người này có áo giáp phòng thân gì đó, nhưng nhìn võ công của người này có thể thấy là khinh công cũng không hề kém, chỉ dựa vào hai chiêu này của gã cũng đủ thấy là mạnh hơn hẳn người thường, hơn nữa hắn còn thấy hơi quen nhưng lại không biết lai lịch là gì.

Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái, thân hình hắn đã bay lên, hướng đến người mặt sắt ở giữa không trung. Người kia cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, vốn tưởng là đến giết cái tên lão đại Lý thì dễ như trở bàn tay, cho dù bọn chúng có súng nhưng cũng chẳng là gì trong mắt hắn. Không ngờ lại có một tên tuyệt đỉnh cao thủ từ đâu mọc ra, chỉ dựa vào sự biến hóa liên tục của thủ pháp ám khí trong chiêu vừa rồi đã thấy cao minh hơn mình rất nhiều. Nếu như không phải mình từ trước đến nay luôn cẩn thận, mặc áo giáp tơ tằm chống đạn và lúc sau mấy viên đá nhẹ đi mấy phần thì quả thực là đã mất mạng rồi. Dù vậy nhưng người đang ở giữa không trung vẫn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, hít thở không thông.

Thấy Lâm Dật Phi lao đến như chim ưng tung cánh giữa trời, đột nhiên đánh giết nhưng người mặt sắt biết mình không phải đối thủ nên cũng không còn lòng dạ nào mà đấu lại, tay trái vung lên một cái, ba thanh phi đao biến thành chữ “phẩm” lao đến trước mặt Lâm Dật Phi, tay phải gã động một cái, rút ra hai thanh phi đao chắn phía trước.

Gã biết bản lĩnh của Lâm Dật Phi, biết hai chiêu này khó có thể đả thương được hắn nên thoắt cái vận khí trầm xuống, mũi chân điểm một cái đã lao người ra ngoài. Quả thực khả năng sử dụng phi đao của gã cũng không tồi, tiếc là đã gặp phải Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi chỉ vung tay một cái giữa không trung, năm thanh phi đao rơi vào tay hắn như chim bay về tổ.

– Tôi đi giết hắn.

Lâm Dật Phi cúi đầu nói một câu rồi lao ra ngoài, biến mất trong màn mưa, để lại một đám người đang trợn mắt há mồm nhìn theo.

Những tầng mây đen u ám như đang hạ xuống nhưng chân trời lại le lói một vệt sáng chói mắt, nhìn rất kì dị, thỉnh thoảng một tia chớp lại lóe lên, chiếu sáng đêm tối như ban ngày. Người mặt sắt đề khí chạy điên cuồng, quả thật là cũng không dám quay đầu nhìn lại, trực giác nói cho gã biết Lâm Dật Phi đang cách gã không xa ở phía sau. Lúc này ngực gã lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ, biết Lâm Dật Phi nói bốn chữ “nhưng mày không được” quả thực cũng không phải là nói khoác.

Tuy rằng Lâm Dật Phi càng đuổi càng gần nhưng chân tên kia như được bôi mỡ vậy, xuyên hết ngõ này đến đường khác. Không ngờ địa hình chỗ này lại có chút quen thuộc, mặc dù xét về khinh công thì Lâm Dật Phi hơn gã một bậc nhưng hiện giờ đêm tối mưa gió nên nhất thời cũng không đuổi kịp gã.

Lúc này trời còn mưa to hơn, trên đường không một bóng người, những dòng nước trên đường hợp lại chảy mạnh hơn, quay cuồng ngang dọc, xen lẫn cả bùn khô, dường như đang muốn rửa sạch những dơ bẩn của thế gian. Người mặt sắt dù bị thương nhưng mũi chân chỉ điểm một cái đã chạy được hơn mấy trượng, quả thực khinh công rất cao cường.Lâm Dật Phi đuổi theo một lúc nữa rồi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dưới chân phát lực, chỉ hai bước chân đã đến đằng sau người mặt sắt, tung một chưởng ra, đúng ngay hậu tâm của gã.

Người mặt sắt chỉ cảm thấy một lực rất mạnh lao tới, ngực vô cùng khó chịu nhưng bước chân chỉ lảo đảo một cái, xoay người ngã lăn vào một góc ngõ rồi lại đứng dậy định chạy tiếp. Lúc này gã mới phát hiện ra Lâm Dật Phi đang đứng trước mặt mình, phía sau lại bị tường vây lại, không còn đường lui.

Người mặt sắt lấy hai tay che trước ngực, tức giận nói:

– Cậu là ai? Tại sao lại cố ý gây khó dễ với tôi?

Đột nhiên trong mắt Lâm Dật Phi lóe lên vẻ quái dị:

– Thế anh là ai?

Hắn chưa nói dứt lời, đột nhiên người mặt sắt rít lên một tiếng giống như một con sói đói, hai mắt đỏ ngầu rồi ra quyền đánh lại, chỉ trong khoảnh khắc đã ra được ba quyền hai cước.



Trong lòng Lâm Dật Phi run lên, bị thế đánh như mãnh hổ của gã bức lùi lại hai bước. Hắn ở trong giang hồ đã lâu, kinh nghiệm phong phú, biết tiếng rít quái dị của người này không giống như trợ uy mà giống với gọi đồng bọn hơn.

Lâm Dật Phi vừa nghĩ đến gã có đồng bọn thì chấn động trong lòng, biết mình đã phạm phải sai lầm. Hiện giờ hắn cũng không muốn hỏi gã từ đâu đến, sát khí tỏa ra, bất thình lình tà tà bước lên một bước.

Người mặt sắt bức lùi Lâm Dật Phi nhưng không muốn tham chiến, hai tay chắn trước ngực, dưới chân dùng sức một cái muốn nhảy lên trên tường, không ngờ Lâm Dật Phi lùi lại không chậm nhưng tiến lên rất nhanh, chỉ thấy một tay hắn rạch thành hình vòng cung, tay kia bất ngờ đánh ra một chưởng. Người mặt sắt tưởng mình đã phòng thủ rất tốt rồi, không biết tại sao lại bị Lâm Dật Phi nhìn ra sơ hở, vỗ một cái vào ngực.

Bỗng người kia hét to một tiếng rồi bay lên không trung, đập thật mạnh vào tường. Một chưởng này của Lâm Dật Phi nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng ẩn chứa mười phần nội lực, mặc dù người kia mặc áo giáp tơ tằm nhưng vẫn phun ra một búng máu tươi, uể oải trượt từ trên tường xuống. Lâm Dật Phi cũng không hề chần chừ, vận khí trong tay rồi tiến lên một bước, định một chưởng giết gã thì thấy một ánh hàn quang lóe lên trước mắt, thầm kêu không hay rồi cả người đều bay ra ngoài.

Người mặt sắt bị trúng một chưởng, chỉ cảm thấy chân khí toàn thân như bị Lâm Dật Phi đánh cho tan tác, trong lòng không hiểu sao lại thấy hoảng sợ, không biết tại sao một người còn trẻ như hắn mà đã có võ công cao cường đến vậy. Gã nhìn khuôn mặt tràn đầy sát khí của Lâm Dật Phi thì biết tính mạng hiện giờ của mình chỉ như ngàn cân treo sợi tóc nên lúc trượt xuống đã lén móc mấy thanh phi đao ở tay, một hơi này đã phóng ra không dưới bảy tám thanh phi đao. Gã cũng biết là mình không giết được Lâm Dật Phi, chỉ mong kéo dài thêm một chút thời gian, không chừng mình có thể thoát được.

Chỉ có điều Lâm Dật Phi tuy đã lùi lại phía sau nhưng người mặt sắt vẫn thấy hàn quang lóe lên trước mắt, hai thanh phi đao như điện xẹt lao đến. Người mặt sắt cười lạnh trong lòng, mặc dù chiêu này của Lâm Dật Phi không thể nói là múa rìu qua mắt thợ nhưng gã vẫn nhìn chằm chằm thanh phi đao rất lâu, đương nhiên việc đối phó chỉ là chuyện nhỏ, một tay gã vừa vung lên đã thu được cán của hai thanh phi đao, chỉ có điều một tay vẫn dừng giữa không trung, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi tột độ.

Đến khi cái tay kia rơi xuống, người mặt sắt vẫn đứng yên tại đó, không hề động đậy, yết hầu chỉ vang lên hai tiếng “hự hự”, một thanh phi đao đã đâm xuyên qua. Nhìn xuyên qua sau cổ gã mới phát hiện ra hai thanh phi đao của Lâm Dật Phi chỉ là để che mắt, mặc dù mình đỡ được hai thanh nhưng lại bị thanh thứ ba bí mật đâm vào yết hầu.

Lâm Dật Phi đã từng dùng qua chiêu này trong vụ cướp ở ngân hàng Lúc đó công lực của hắn chưa hồi phục được một phần nhưng mới ném ra hai khối thủy tinh đã giết chết được Đầu Báo. Hiện giờ công lực của hắn đã mạnh lên rất nhiều, muốn dùng thế nào cũng được, vô cùng điêu luyện. Mặc dù công phu của người mặt sắt không tệ nhưng nếu xét về kinh nghiệm trong giang hồ và sự thành thạo trong thủ pháp thì còn thua xa Lâm Dật Phi.

Người kia vô cùng khó tin nhìn Lâm Dật Phi đang chậm rãi đi tới, tức giận gầm lên một tiếng, giơ tay rút thanh phi đao ở cổ ra nhưng vừa rút ra thì một dòng máu tươi đã vọt ra theo. Người mặt sắt mềm oặt ngã xuống đất. Lâm Dật Phi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một con cá chết, giơ tay muốn lột mặt nạ của gã ra.ra nhanh nhất tại truyen247.v.n

Đúng lúc đó Lâm Dật Phi đột nhiên nảy sinh cảnh giác, hắn không kịp nhìn xem người kia như thế nào đã chạy về phía trước, tay trái vung ra một chưởng, màn mưa vốn đang bao phủ cả trời đất bị một chưởng rất mạnh của hắn rạch ra khe hở. Đột nhiên trong lòng hắn run lên, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện không biết cánh tay trái của mình bị ba cây ngân châm găm vào từ lúc nào.

Hắn dùng thủ thuật che mắt để giết người mặt sắt nhưng người ở trong bóng tối cũng dùng thủ thuật này để đánh lén hắn.

Lâm Dật Phi tức giận quát to một tiếng, tay phải chặn lại, một đường hàn quang nhanh như chớp bắn về phía màn mưa mịt mùng. Chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn trong đêm tối, mấy chấm đỏ sậm nở rộ giữa không trung, chớp mắt đã không thấy nữa. Lâm Dật Phi chỉ đứng yên tại chỗ, toàn thân không kìm được run lẩy bẩy.

Hắn biết bản thân mình lại phạm thêm một sai lầm nữa, nếu mình đã đoán được người mặt sắt có đồng bọn mà tại sao vẫn chỉ tập trung vào hắn chứ.

Tuy rằng hắn đã ngầm hạ người kia một đao nhưng bản thân cũng bị trúng ba cây ngân châm. Từng cơn tê truyền đến nhưng không thấy đau một chút nào, điều này cho thấy ngân châm có độc.

Một ý nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu hắn, ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lẽo, giơ ngón tay lên, dùng sức đâm một cái vào tay trái rồi hít sâu một hơi, chạy nhanh như bay về hướng đại sảnh. Hắn chỉ hi vọng là mình có thể đến kịp.

……

– Lý Sẹo, mày già thật rồi.

Một tên béo ưỡn bụng, dù trời đang mưa như trút nước, lại ở trong một con hẻm hẻo lánh khó coi nhưng vẫn tỏ vẻ nhàn rỗi như đang tản bộ trong sân vắng, phía sau có bảy, tám tên thủ hạ đứng thẳng tắp, một tên thì đứng che ô cho lão, tỏ rõ thân phận lão đại của lão.

– Chậc chậc, đây là lão đại Lý khiến hai giới hắc bạch vừa nghe tin đã sợ mất mật của năm đó sao? Sao tao nhìn thế nào cũng thấy giống với chó chết chủ nhỉ?

Miệng lão ta chậc chậc thành tiếng, mặt tràn đầy vẻ ngần ngại nhìn lão đại Lý, lão thích cái cảm giác mèo vờn chuột này. Bắt được con chuột mà ăn luôn thì quả thật là không biết hưởng thụ gì cả, lão ta tranh giành gay gắt nhiều năm như vậy, mặc dù trong mơ cũng muốn ăn trọn được địa bàn của Vạn Hưng Đường nhưng đó cũng chỉ là trong mơ. Đến khi giấc mơ đó thành sự thật thì đương nhiên lão ta phải thưởng thức cái đã, lão muốn cho mọi người biết Chung Tín của Trung Nghĩa Đường mới là lão đại của thành phố Giang Nguyên này.



– Sao thế? Không nói được gì à? Cái tay kia của mày đâu rồi?Truyen247.vn

Đột nhiên Chung Tín cười lớn một cách càn rỡ:

– Sao lại bị người khác chém đứt thế? Rốt cuộc là vị anh hùng nào đã chém đứt vậy? Tao muốn gặp mặt làm quen một chút.

Lão đại Lý sắc mặt tái nhợt đứng đó, phía sau cũng không còn đường lùi. Tiếu Nguyệt Dung nắm thật chặt cánh tay em gái, sắc mặt trắng bệch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắc bang chém giết nhau đẫm máu, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy xã hội đen thật sự. Lâm Dật Phi đi không lâu sau thì Chung Tín dẫn theo mấy thủ hạ xông vào, mấy người lão đại Lý tuy có súng nhưng ít không địch lại được nhiều. Ba người cầm súng tuy đã giết được mấy tên nhưng lại bị người của bang kia chém chết. Lão đại Lý thấy tình hình không ổn thì đưa hai chị em Tiếu gia đi, vừa đánh vừa chạy. Khỉ Ốm vì bảo vệ Tiếu Nguyệt Như mà bị trúng một dao, ruột cũng bị lòi cả ra ngoài, giờ đang nằm hấp hối dưới chân các cô, mặc cho mưa to xối vào nhưng không hề động đậy, tựa như đã tắt thở vậy.

– Chúng mày thả hai cô gái này ra rồi có thể tùy ý mà xử lý tao.

Bàn tay cầm dao của lão đại Lý run lên, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

– Chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ.

Có thể là đã chán ngán với việc chém giết thù hận, cũng có thể là tay phải đã đứt, mất đi dũng khí để chống lại, bàn tay cầm dao của ông ta hơi run rẩy, nhìn càng thêm hiu quạnh trong đêm mưa gió lạnh.

Đột nhiên Chung Tín cười dài, ngặt nghẽo một lúc lâu mới đứng thẳng người được.

– Mày đang ra điều kiện với tao đấy à? Mày xin tao đi, nếu như mày xin thì tao sẽ suy nghĩ xem có thả bọn họ không.

Ánh mắt lão đại Lý lộ ra vẻ đau khổ, đột nhiên lớn tiếng nói:

– Được, Chung Tín, coi như Lý Tồn Hiếu tao đây xin mày, xin mày thả chị em bọn họ đi.

Chung Tín dùng ánh mắt khinh thường nhìn chị em Tiếu gia từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:

– Thực ra mày không xin tao thì tao cũng sẽ không giết đâu. Giết hai cô gái xinh đẹp như thế nào chẳng phải là rất đáng tiếc sao. Họ không giống ngựa của mày, già rồi, nghĩ đến thôi cũng thấy mất khẩu vị. Lúc nãy trước khi truy đuổi mày tao còn cho bà ta một đao, nếu như mày nhanh hơn chút nữa thì có thể đuổi kịp trên đường xuống suối vàng đấy.

– Tên súc sinh này!

Sắc mặt lão đại Lý thay đổi, gầm lên giận dữ rồi đột nhiên lao đến đánh. Một tên lắc mình đến trước Chung Tín, giơ cái búa lên chặn thanh đoản đao của Lý Tồn Hiếu, một tên khác thì xông ngang đến, đá một phát thật mạnh ra ngoài. Lão đại Lý vốn không thuận dùng dao tay trái, không tránh được thế đánh gọng kìm của hai người, chân lảo đảo một cái rồi lùi về phía sau vài bước, nếu như không có Tiếu Nguyệt Dung giơ tay ra đỡ thì đã lật người ngã xuống rồi.

– Mày quả thật là đã già rồi.

Chung Tín chậc chậc chép miệng nói:

– Cho dù mày có đến tận cửa bảo tao giết, tao cũng không có hứng đâu. Tao vẫn nhớ mười năm trước, Lý Tồn Hiếu một mình một đao truy sát lão đại Sói Độc suốt con phố dài mười dặm thật hoành tráng biết bao. Lúc đó tao đã nghĩ là lúc nào thì Chung Tín này mới có một ngày uy phong như vậy, có thể một mình cầm đao đi chém giết Lý Sẹo trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook