Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 169: Đao trận

Tiểu Mặc

10/03/2018

Khỉ Ốm vẫn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên rên rỉ một tiếng, giọng điệu có chút thất vọng:

– Lâm đại hiệp, chẳng lẽ cậu không giết tên súc sinh kia đi?

Gã ôm lấy bụng, phần ruột bị lòi ra đã nổi cả bọt khí trắng mà vẫn chưa chết.

Lâm Dật Phi quay đầu lại liếc gã một cái, lạnh lùng nói:

– Súc sinh không chỉ có một đâu, lo lắng cho bản thân mình trước đi đã.

Hắn nhìn Lý Tồn Hiếu, trầm giọng nói:

– Lão đại Lý, đưa Nguyệt Như và Khỉ Ốm đi theo tôi.

Lão đại Lý hơi ngẩn ra nhưng cũng đưa tay đỡ Khỉ Ốm dậy, Khỉ Ốm lại dắt Tiếu Nguyệt Như, ba người nghiêng ngả lảo đảo đi sau Lâm Dật Phi. Lúc này Tiếu Nguyệt Như giống như một con rối gỗ, chỉ biết mờ mịt đi theo bọn hắn, lần kinh sợ này đã khiến cho đứa con của trời luôn tự cho mình là đúng mất đi chừng mực.

Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy lực đạo truyền đến cổ tay mình như có sức nặng ngàn cân, cô lén nhìn sắc mặt hắn thì chỉ thấy xám xịt. Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến gì đó, bước chậm lại rồi cắn răng thấp giọng nói:

– Tôi không giúp được anh đâu, chỉ làm liên lụy thêm thôi, nếu như anh có thể sống…

Cô quay đầu lại nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái nhưng không nói ra lời, mình chết cũng không sao nhưng còn Tiếu Nguyệt Như thì sao?

– Nói vớ vẩn gì vậy?

Lâm Dật Phi khẽ quát một tiếng:

– Kẻ địch mạnh ngay trước mặt mà cứ do do dự dự thì làm sao mà sống được?

Trong lòng Tiếu Nguyệt Dung chấn động, trong chua xót lại pha ít ngọt ngào, nhưng nhìn sắc mặt xám xịt của hắn thì trong nháy mắt chút ngọt ngào lại biến thành sự chua xót, đau đớn mơ hồ.

Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ánh mắt khẽ lóe lên.

– Cô nhất định phải nhớ là cô không thể chết, vì tôi phải nhờ cô cứu mạng nữa.

Tiếu Nguyệt Dung bi thương nói:

– Tôi có thể giúp được gì cho anh chứ? Nếu như anh không quay lại cứu chúng tôi thì cần gì người khác phải cứu? Nếu như không phải vì tôi thì làm sao anh lại rơi vào hoàn cảnh này?

– Tôi bị trúng độc, hiện giờ chỉ có bác sỹ Tiền mới giải được.

Lâm Dật Phi nhìn thấy vè mặt buồn bã của cô, biết cô là người nội nhu ngoại cương, đang rất lo lắng thì trong lòng khẽ động, chậm rãi nói:

– Nếu lúc nào tôi không chịu được mà bị hôn mê thì cô nhất định phải tìm bác sỹ Tiền cứu tôi. Tính mạng của tôi ở trong tay cô, không biết cô có làm được không?

Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, đột nhiên nước mắt lưng tròng nói:

– Anh yên tâm đi, tôi sẽ không chết một cách dễ dàng đâu, cho dù có chết thì tôi cũng phải tìm được bác sỹ Tiền đã. Nhưng anh là tướng quân nơi sa trường, bách chiến bách thắng, sao lại không trụ được chứ?

Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười, trốn tránh không đáp lại.

– Muốn giải được độc của tôi thì phải có mấy vị thuốc là cam thảo, hổ trượng, thanh đại. Bác sỹ Tiền rất cứng nhắc, tôi chỉ sợ anh ấy không nghĩ đến mấy vị thuốc này, cô phải nhớ nói với anh ấy đấy.

Cô chỉ biết gật gật đầu, trong lòng không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà hắn không bận tâm đến an nguy của bản thân, lại còn nghĩ đến bản thân mình, nước mắt như mưa, không ngừng chảy xuống, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm cam thảo, hổ trượng, thanh đại. Dật Phi, anh yên tâm, chỉ cần anh vẫn còn sống thì tôi sẽ chuyển lời đến bác sỹ Tiền, nếu anh không sống được thật thì nhất định tôi sẽ cùng anh…

Đường dù có dài đến đâu nhưng chỉ cần đi không ngừng thì cũng đến lúc phải đi đến tận cùng. Tiếu Nguyệt Dung không biết rốt cuộc điều gì đang chờ đợi mình phía trước nhưng cô cảm thấy nếu như có Lâm Dật Phi bên cạnh thì cho dù có vào mười tám tầng địa ngục cô cũng không chùn bước.

Cô nhìn về phía trước, trong lòng nghĩ nếu như trên đời này có kiếp luân hồi, có đầu thai, có thập đại Diêm La điện thì cô cũng không sợ, nhưng cô không muốn uống bát canh Mạnh Bà. Cô không biết cô gái nào khiến cho hắn nhớ trong tám trăm năm lâu đến như vậy nhưng cô chỉ muốn đời đời kiếp kiếp nhớ về một người.

Lúc nhìn thấy ánh sáng xuyên qua đầu hẻm, đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung dừng lại, chỉ tay về phía trước, kêu lên thất thanh:

– Dật Phi, có…có người chết.Có một người nằm cách đó không xa, mặt vùi vào vũng nước, rõ ràng là đã chết, một thanh đao găm gã trên mặt đất, thoạt nhìn chấn động lòng người. Máu của người đó trên mặt đất xung quanh đã được nước mưa cọ sạch, cho dù một chút màu nhạt cũng không lưu lại nhưng nhìn dáng người thì rõ ràng chính là cái tên Chung Tín của Trung Nghĩa Bang. Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đây thì nhìn tay phải của người kia, quả nhiên chỉ còn lại cái cổ tay, trong lòng thấy kì lạ, không biết ngoài Lâm Dật Phi và lão đại Lý thì còn ai giết gã nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn không liếc nhìn thi thể trên mặt đất một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước. Tiếu Nguyệt Dung nhìn theo ánh mắt hắn thì đột nhiên cả kinh, dường như có vài người đứng cách đó không xa, nếu như không nhìn kĩ thì bọn họ dường như đã tan vào bóng đêm vậy.

– Rốt cuộc cậu cũng tới rồi.

Một giọng nói truyền đến từ phía trước, nhẹ nhàng bay bổng, khiến cho người ta không biết rốt cuộc là ai đang nói. Mặc dù Tiếu Nguyệt Dung cố trợn mắt nhìn về phía trước nhưng chỉ nhìn thấy mấy bóng người mờ nhạt khẽ động nhanh như chớp, không biết là người hay là ma nữa.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn về phía trước nhưng không nói gì.

– Quả thực cậu rất ngu ngốc.

Giọng nói kia mang theo vẻ đùa cợt.



– Người trúng thấu cốt châm của tôi thì tốt nhất là tìm một chỗ để chờ chết chứ không phải là hao phí sức lực đi cứu người.

Ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn cánh tay của mình, thì thào nói:

– Thấu cốt châm?truyen247.vn

– Công phu của cậu không tệ, là một cao thủ nội gia.

Người kia thản nhiên nói:

– Phát hiện ra một cao thủ nội gia trong thế giới này quả là một việc hiếm có, nhưng chắc cậu không biết thấu cốt châm của tôi chuyên dùng để phá chân khí của nội gia. Một chưởng kia của cậu cho dù có thể bổ được tảng đá mấy trăm cân nhưng vẫn không chống lại được một cây châm nhỏ.

– Vậy còn mày thì sao?

Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:

– Mày vẫn không ra tay có phải là do cánh tay đã bị phi đao của tao chém đứt, bây giờ không nâng nổi đao nữa không hả?

Người kia trầm mặc hồi lâu mói nói:

– Cậu là người đầu tiên tôi gặp mà có công phu tốt như vậy, đến số ba của bọn tôi mà cũng bị chết dưới tay cậu. Chỉ tiếc là cho dù tôi không giết cậu thì cậu cũng không sống được quá mấy ngày đâu.

– Chúng mày là ai?

Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh, dường như những gì người kia vừa nói không liên quan gì đến mình cả.

Người kia trầm mặc một lát.

– Bọn tôi là ai không quan trọng, điều cậu nên quan tâm chắc không phải là việc này.

Lâm Dật Phi chỉ “oh” một tiếng rồi lại rơi vào trầm mặc. Mưa to vẫn xối xả xuống, bỗng một tia chớp xẹt qua, lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện phía trước có tới hơn năm người.

Nhưng tia chớp vừa lóe lên, cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì năm người phía trước lại ẩn vào bóng tối.

– Có thể cậu sẽ không phải chết.

Đột nhiên người kia nói.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Chắc chắn là có điều kiện gì rồi.

Người kia mỉm cười, cho dù là cười nhưng tiếng cười cũng mơ hồ bất định.

– Cậu quả là một người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh vì nói chuyện với người thông minh không phải tốn nước bọt. Không sai, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Mặc dù tôi không biết cậu là ai nhưng tôi cũng không quan tâm xem cậu là ai, có điều cậu đã giết người của bọn tôi thì nhất định phải bồi thường.

– Có một điều tao cảm thấy rất kì lạ.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói, người kia cũng không tiếp lời, rõ ràng là đang chờ hắn nói tiếp.

– Bọn mày có bản lĩnh như vậy, chắc chắn không phải là người Chung Tín có thể mời được, hơn nữa bọn mày cũng đã giết Chung Tín, điều này cho thấy lão chẳng là gì trong mắt bọn mày. Nếu đã như vậy thì tại sao bọn mày lại liên thủ với lão đối phó Vạn Hưng Đường? Quả thực tao cũng không hiểu Lý Tồn Hiếu có gì đáng giá để bọn mày phải ra tay. Chẳng lẽ chỉ là do mấy món lợi nhỏ ở một nơi chật hẹp như thành phố Giang Nguyên?

Người kia thản nhiên nói:

– Cậu gia nhập cùng với chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho cậu biết lí do.

– Gia nhập với bọn mày? Đây chính là cách bồi thường hả?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, chậm rãi nói:

– Bọn mày đồng ý để tao gia nhập sao? Tao đã giết đồng bọn của bọn mày đấy.

– Không có kẻ thù vĩnh viễn trên đời này.

Giọng nói của người kia đột nhiên lộ ra sự điên cuồng.

– Dựa vào thân thủ của cậu, sao phải làm đồng bọn với bọn này chứ? Quả thực là lãng phí bản lĩnh của bản thân, Tôi không biết tại sao cậu lại trà trộn vào đây nhưng tôi muốn cho cậu biết là, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập với chúng tôi thì cậu có thể có được tất cả những gì cậu muốn.

– Tất cả những gì tao muốn sao?

Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười nói:



– Mày có biết là tao muốn cái gì không?

Người kia thản nhiên nói:

– Đại trượng phu một ngày không thể không có quyền, tiểu trượng phu một ngày không thể không có tiền. Tất cả những thứ mà người đời muốn có như tiền, gái đẹp, danh lợi, vinh quang, cậu đều có thể có được một cách dễ dàng.

Đột nhiên Lâm Dật Phi cười nói:

– Mày sai rồi, mày không thể cho tao cái mà tao muốn.

Người kia ngạc nhiên nói:

– Cậu muốn cái gì?

Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm người kia, dường như nhìn xuyên qua cả lớp sương mù, nói từng chữ một:

– Cái tao muốn chính là mạng của mày.

Người kia sửng sốt, đột nhiên cười dài:

– Cậu quả thật là một người rất thú vị, không thể làm bạn với một người như cậu quả thật là một điều đáng tiếc đối với chúng tôi. Nhưng đáng tiếc, mặc dù cậu muốn lấy mạng của tôi nhưng lúc này cậu còn khả năng đấy không vậy?ra nhanh nhất tại truyen247.vb

Gã vung tay lên một cái, bốn tên luôn giữ im lặng chậm rãi vây lại, trong tay mỗi tên cầm một thanh đao dài lưỡi thẳng.

– Giết cậu quả thực rất đáng tiếc, tôi muốn hỏi lại cậu một lần nữa.

Người kia thở dài nói:

– Cậu phải suy nghĩ cho kĩ đấy.

Lâm Dật Phi cầm thanh đao bị gãy, chậm rãi nghênh địch:

– Nhưng tao lại không thấy vậy vì vốn dĩ chúng ta không cùng một đường với nhau.

– Tại sao?

Dường như người kia cảm thấy hơi khó hiểu.

– Mày có thể vì mục đích mà không màng gì đến tính mạng của đồng bạn, nhưng tao lại không thể.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Quả thực tao rất sợ nếu như gia nhập cùng bọn mày rồi thì một ngày nào đó tao sẽ giống tên mặt sắt kia, chết như một con chó mà không ai để ý.

Người kia rít lên một tiếng, bốn tên phía trước cũng hét lên cùng, bay vút lên nhưng không tấn công ngay mà vây bốn góc lại, từng bước áp sát.

Mặc dù Lâm Dật Phi đã cố sức kích cho người kia nổi giận nhưng thấy tình hình như vậy thì hơi kinh ngạc, hắn biết người này rất giảo hoạt và thận trọng, tuyệt đối sẽ không lấy bản thân ra để mạo hiểm mà chỉ phái bốn người này ra để thử mình. Hắn nhìn động tác nhanh nhẹn của bọn chúng, rõ ràng là được huấn luyện hàng ngày, thực lực này chắc chắn không đơn giản chỉ là sát thủ.Truyen247.vn

Lâm Dật Phi nhìn thế tới của bốn người mà thầm kinh hãi. Bốn người này đầu mặc áo đen, quần đen, lụa đen che mặt, đầu đội mũ đi mưa, tay cầm trường đao, bước chân nhẹ nhàng nhưng rất vững vàng, không làm bay chút bụi, quả là đối thủ khó nhằn. Nếu như bình thường thì hắn không sợ gì nhưng lúc này cánh tay phải của hắn đã tê dại, mặc dù đã phong bế kinh mạch cánh tay trái nhưng độc tấn công mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy từng cơn choáng váng. Hắn biết nếu như không giải độc thì không cần những người này ra tay, bản thân mình cũng sẽ chết chắc.

Nhưng nhìn thế đánh bao vây của bốn người này, rõ ràng là bọn chúng định đánh lâu dài, cho dù mình có đấu lại được nhưng không giải quyết được tên đang đứng xa xa kia thì vẫn chỉ còn đường chết.

Bỗng nhiên người kia rít lên một tiếng, bốn người kia như nhận được lệnh, nâng thanh trường đao lên, cứ thế chém xuống. Tuy bọn chúng ra tay không đồng đều, góc độ chém đao cũng khác nhau nhưng vừa chém xuống một chiêu đã chặn bốn phương tám hướng quanh Lâm Dật Phi, khiến hắn không né vào đâu được.

Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng, giơ đao lên chém, chỉ nghe thấy một tiếng “keng” lớn vang lên, Lâm Dật Phi hơi lảo đảo nhưng trường đao của bốn người kia cũng văng ra ngoài, bọn chúng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, thay đổi vị trí nhưng chân vẫn không ngừng lại, trong nháy mắt lại vây hắn vào trong.

Lâm Dật Phi thầm than, vừa rồi hắn chỉ ra một chiêu đã biết bốn người này tuy còn kém xa mình nhưng lực cánh tay lại rất mạnh, không ngờ bàn tay cầm đao của mình lại hơi nhức mỏi. Hắn nhìn vẻ lạnh lùng của bốn người kia, sau một chiêu của hắn bọn chúng không còn dám liều lĩnh ra tay, làm mất đi cơ hội giết địch.

– Đao pháp hay lắm!

Người đứng xa xa kia tán thưởng một tiếng, biết chiêu này của hắn rất xảo diệu. Gã thấy mặc dù Lâm Dật Phi đã suy yếu nhưng đao pháp vẫn thật đáng ngạc nhiên, nhanh hơn điện giật, điều hiếm có là nhìn hắn như chỉ ra một đao nhưng trên thực tế là đã chém ra bốn đao chặn lại thế tấn công của bốn người. Chỉ có điều hắn ra đao cực kì nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng lớn vang lên.

– Thật là đáng tiếc!

Người kia lại thở dài nói:

– Nội lực của cậu đã bị thuốc trên cây châm của tôi khắc chế nên không thể phát huy được, nếu không chỉ một đao này thì đao trận Tu La cũng không gây khó khăn gì cho cậu được. Một cao thủ như thế này mà lại bất lực như vậy thì quả là một chuyện đáng tiếc trong đời.

Lâm Dật Phi biết người này nói chuyện rất thối, luôn miệng nói là muốn tỉ thí với mình nhưng lại chờ đến lúc mình đã sức cùng lực kiệt mới ra tay, nhìn thì có vẻ quang minh lỗi lạc nhưng chỉ là đồ gian xảo. Hắn chỉ tập trung đối mặt với bốn người bên cạnh, không dám lơ là một chút mà rảnh tranh cãi với gã.

Ánh chớp chợt lóe lên, ánh đao lại vung lên nhưng lần này bọn chúng lại ra đao theo thứ tự trước sau. Đao vừa chém ra, chân cũng không dừng lại, chớp mắt đã chuyển đến bên người Lâm Dật Phi. Người thứ hai cũng không ngắt quãng, lại chém thêm một đao nữa, chỉ trong thoáng chốc ánh đao đã quay cuồng như hoa tuyết, xông tới liên miên không dứt.

Lâm Dật Phi xuất đao ra để bảo vệ đằng trước, mỗi một đao chém đến, nhìn tưởng như hắn không thể tránh được nhưng thanh đoản đao lại kịp thời chắn ở phía trước, chỉ nghe thấy mấy tiếng “keng keng” không dứt bên tai. Nhìn Lâm Dật Phi nghiêng đông ngả tây, tưởng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng hắn vẫn vững vàng cứng cỏi hơn cả cây trúc già trong thâm sơn. Bốn người kia cảm thấy lực cản càng ngày càng yếu, biết nội tức của Lâm Dật Phi đã suy yếu, không thể tấn công lại được thì đều cho rằng một đao này của mình cho dù không khiến hắn ngã xuống thì cũng sẽ vứt đao xuống đất, không ngờ đã chém ra hơn mười đao mà hai bên vẫn trong cục diên giằng co không dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook