Chương 385: Đến thăm đêm khuya.
Tiểu Mặc
01/02/2017
Thực ra tất cả mọi chuyện Lâm Dật Phi nghe được lúc
đầu đều bị chụp lên đầu Giang Hải Đào nhưng hắn không thấy có gì khác
thường. Tất cả mọi chuyện đều phải có kết thúc, vụ án đồ cổ đã có xã hội đen chống đỡ, đương nhiên chuyện kia của Uông Tử Hào cũng phải tìm
người chịu tội thay. Giang Hải Đào là một sát thủ, không biết trước đây
đã chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ ám sát rồi, cũng không biết đã có bao
nhiêu người chết trên tay anh ta. Nếu nhìn từ quan điểm này, anh ta bị
bắn chết do chuyện này thì cũng là đúng tội.
Nhưng đối với con người Giang Hải Đào mà nói thì anh ta cũng chẳng khác gì một người chịu tội thay. Anh ta bị oan, anh ta muốn giết người nhưng không thực hiện được.
Nhan Phi Hoa cũng thể hiện được bản lĩnh và tính toán của cô trong chuyện này. Bách Địa Trung Cương giết Uông Tử Hào nhưng cô lại có thể mập mờ đánh lận con đen, dễ dàng chụp lên đầu Giang Hải Đào. Trước tiên cô để cho Giang Hải Đào phải vào tù rồi lại cứu cậu ta ra một cách dễ dàng. Lúc này Giang Hải Đào có muốn chứng minh mình vô tội thì cũng không thể, cậu ta giống như nhà có tang, không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể bị bọn họ dắt mũi sai khiến.
Nhưng mình lại dùng thủ đoạn vừa hóa giải vừa phản công. Người ta nói chó cùng dứt giậu, chó cáu lên còn cắn người, nếu như Giang Hải Đào cảm thấy Nhan Phi Hoa quá uy hiếp và lợi dụng, nếu không chịu thuận theo mà làm thịt kho tàu cũng chưa biết chừng, đặc biệt là chuyện của Kế Mập thì anh ta luôn cảm thấy tràn đầy nguy cơ. Lúc đó mới tìm đến mình nhưng điều khiến Lâm Dật Phi nghi hoặc là tại sao trang web giết người này hiện giờ lại không ra mặt?
Tất cả những chuyện này không phải cho thấy Giang Hải Đào là một người quá yếu đuối mà chỉ cho thấy đối thủ của anh ta quá mạnh. Người như Giang Hải Đào cũng được coi như một lớp sát thủ mà bọn chúng đào tạo ra, nếu như trang web giết người vứt bỏ cậu ta như vứt bỏ một cọng cỏ thì đây chẳng phải là để cho thủ hạ quá mức nguội lạnh trong lòng sao?
– Nhan Phi Hoa và trang web giết người kia có quan hệ gì vậy?
Lâm Dật Phi không để ý đến chuyện của Giang Hải Đào, đột nhiên hỏi.
– Bọn họ…
Giang Hải Đào có chút do dự:
– Cái này thì tôi không rõ lắm.
Đột nhiên Lâm Dật Phi cười:
– Thực ra muốn vào mê cung độ kiếp cũng khá là phiền phức.
– Nhưng cậu đồng ý với tôi rồi.
Giang Hải Đào gấp giọng nói:
– Cậu phải đưa tôi đến đó.
– Tôi đồng ý với anh rồi?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Lúc nào vậy?
– Hả?
Giang Hải Đào cẩn thận nghĩ lại:
– Cậu nói chỉ cần câu trả lời của tôi khiến cậu hài lòng thì cậu sẽ đưa tôi đi.
– Đúng vậy.
Ngón tay Lâm Dật Phi gõ nhẹ xuống mặt bàn, một cây tăm như có trí thông minh bay đến tay hắn:
– Chỉ có điều anh cảm thấy tôi sẽ hài lòng với câu trả lời của anh sao?
Giang Hải Đào nhìn cây tăm trong tay hắn, cảm giác như sắp đâm vào mông mình vậy, dáng vẻ vặn vẹo như đang ngồi trên đống lửa:
– Tôi…tôi…tôi nói thật vậy, nghe mấy người kia nói thì chủ nhân của họ cũng có thể là Nhan Phi Hoa, có khả năng từng có liên quan đến trang web giết người, vậy nên cứu tôi ra chỉ là muốn hỏi một chút chuyện của trang web giết người. Trong thời gian còn lại của tháng, rất có khả năng bọn họ sẽ có hành động. Cậu Lâm?
Đột nhiên cậu ta phát hiện ra Lâm Dật Phi không chú ý đến mình mà nhìn ra phía cửa, một lúc lâu sau thì truyền đến tiếng gõ cửa.
Bỗng nhiên Giang Hải Đào đứng lên nhìn Lâm Dật Phi một cái, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
– Cậu Lâm, hiện giờ tôi không tiện ra mặt, sẽ ảnh hường xấu đến cậu, tôi tránh trước vậy.
Anh ta thấy Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến thì giơ tay rút súng ra rồi trốn vào tủ quần áo. Lâm Dật Phi cũng không ngăn cậu ta lấy súng mà đứng dậy đi về phía cửa, cửa mở ra thì hắn dường như có chút kinh ngạc, nhìn hai người ở cửa:
– Hóa ra là cô Ngọc Tử.
– Anh Lâm.
Phục Bộ Ngọc Tử đến đâu cũng rất nho nhã lễ độ với Lâm Dật Phi:
– Đêm hôm khuya khoắt đến thăm không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?
Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu, nhìn người bạn đi cùng cô một cái. Người kia vẻ mặt chất phác, thoạt nhìn hiền lành đến mức có thể nhận được phiếu bé ngoan ở trường. Nếu như nói anh ta đã chính tay giết anh ruột của mình thì sẽ có rất ít người tin nổi.
– Đây là anh Bách Địa, chắc anh Lâm còn nhớ.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn ánh mắt của Bách Địa Trung Thụ, thoạt nhìn rất gần gũi nhưng trong sự khách sáo lại mang theo chút xa cách.
– Đương nhiên còn nhớ rồi.
Lâm Dật Phi vốn muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại chỉ nói một câu:
– Vào ngồi chút đi.
Bách Địa Trung Thụ vẫn nghiêm túc cẩn thận, nói năng thận trọng như lần đầu tiên gặp Lâm Dật Phi, sau khi cúi đầu chào hắn thì mới bước vào phòng. Phục Bộ Ngọc Tử nhìn anh ta một cái, khóe miệng hơi mỉm cười nhưng lại ít nhiều mang theo sự lạnh lẽo.
Lâm Dật Phi nhìn thấy tất cả, không khỏi có chút cảm thán. Rõ ràng cách dùng người của Nhan Phi Hoa rất cao minh, thủ đoạn sấm vang chớp giật của cô khiến cho thủ hạ không còn ý nghĩ phản kháng lại. Không cần bản thân cô động thủ mà chỉ cần ba nhà của Y Hạ Lau tự kìm chế lẫn nhau, để cho bọn họ không còn sức mà phản kháng lại. Chỉ có điều cứ như vậy thì cũng hơi giống một số cơ cấu quan liêu, hậu quả của việc kìm chế lẫn nhau là việc tranh cãi và hiệu quả làm việc thấp, nhưng có khả năng đây cũng chính là kết quả mà Nhan Phi Hoa muốn.
Sau khi ba người ngồi xuống, Bách Địa Trung Thụ vừa nhìn một cái đã nhìn xuống cây tăm xuyên qua chén trà, mặt biến sắc nhưng cũng không nói gì. Từ trước đến nay anh ta là một người khá trầm mặc, thiếu một phần kiêu ngạo của anh trai Bách Địa Trung Cương.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây không sai chút nào. Khi Bách Địa Trung Cương còn sống, tuy anh ta ngấm ngầm, rất nhiều người khinh bỉ tác phong của anh ta nhưng việc Bách Địa gia được coi là một trong ba gia tộc có thực lực là điều không thể nghi ngờ, nhưng chỉ trong một ngày Đằng Thôn hy sinh một đứa con mà suýt nữa nhổ tận gốc nhà Bách Địa.
Còn người bên cạnh Phục Bộ Ngọc Tử này mới là sát thủ vô hình thực sự. Trong biến động nhà Phục Bộ lần trước, có thể nói là không có tổn thất gì mà còn thu được lời lớn. Nếu như Bách Địa Trung Cương mà không chết thì có khả năng Bách Địa gia không còn tồn tại trong Y Hạ Lưu nữa, vì vậy nên anh ta đã quyết định giết anh trai ruột ngay lập tức, anh ta tin anh trai mình chắc chắn hiểu được điều này vì Bách Địa Trung Cương không hề phản kháng. Tuy nguyên nhân của chuyện này là Lâm Dật Phi nhưng nguyên nhân Bách Địa Trung Thụ muốn giết vẫn là Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhưng cho dù là Lâm Dật Phi hay Phục Bộ Ngọc Tử thì anh ta cũng không thể động đậy, vậy nên anh ta duy trì sự trầm mặc, trầm mặc nhìn cây tăm trên chén trà, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
– Chẳng trách tông chủ lại nhìn anh Lâm với một con mắt khác.
Dường như lúc này ánh mắt của Phục Bộ Ngọc Tử mới rơi xuống chén trà:
– Đây chính là tuyệt học hoa bay lá rụng cũng có thể đả thương người được nói trong võ thuật Trung Quốc sao? Tôi luôn không tin, tưởng trừ tông chủ ra, cho dù là có tuyệt học này cũng không có ai có thể sử ra, không ngờ anh Lâm lại có thể làm được một cách dễ dàng.
Lâm Dật Phi nhìn chén trà một cái:
– Oh? Võ thuật Trung Hoa, bác đại tinh thâm, đây cũng chỉ là bề ngoài thôi, để cô Ngọc Tử chê cười rồi.
Phục Bộ Ngọc Tử thầm nghĩ trong lòng, chỉ có bề ngoài mà đã được như vậy, nếu như là tinh túy thì còn để người khác sống nữa không đây?
– Anh Lâm, thực ra tôi biết anh đến Bắc Kinh từ lâu rồi nhưng bây giờ mới đến thăm được, đúng là hơi thất lễ.
Phục Bộ Ngọc Tử vòng đông vòng tây, chỉ nói những lời khách sáo.
– Các cô công việc bận rộn mà vẫn có thể đến đây tâm sự với tôi là tôi đã cảm thấy thịnh tình lắm rồi.
Lâm Dật Phi thấy Bách Địa Trung Thụ đã nhìn đến tủ quần áo của mình nhưng vẫn làm như vẻ không có gì.
– Thực ra hôm nay chúng tôi đến muộn quá, may là anh vẫn chưa đi nghỉ, cũng không tính là làm phiền anh.
Phục Bộ Ngọc Tử cũng nhìn cái tủ bên kia một cái.
– Nhưng tôi cũng có thói quen ngủ sớm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nếu như hai người muốn mời tôi ăn cơm thì cũng phải để ngày mai mới phải chứ.
– Thực ra hôm nay chúng tôi đến tìm anh là có chút chuyện.
Phục Bộ Ngọc Tử thấy Lâm Dật Phi hạ lệnh đuổi khách thì không thể không giải thích mục đích. Lần đầu tiên khi gặp Lâm Dật Phi cô đã cảm thấy người này không hề tầm thường, người có thể đánh bại Đằng Thôn Xuyên Sơn chỉ với một chiêu không có nhiều. Lúc đó cô còn có ý định tiếp cận hắn, đặc biệt khi biết hình như hắn có mối quan hệ dây dưa và phức tạp với tông chủ.
Nhưng đến hôm nay cô mới phát hiện tuy bọn họ ngồi rất gần nhưng trong đó đã cách một ngọn núi lớn. Lâm Dật Phi cũng là một ngọn núi, một ngọn núi không dễ lôi kéo, có đôi khi hắn giống như tông chủ, có nhiều chuyện cũng không đến lượt hắn nhúng tay vào.
Hắn dường như rất nhiệt tình lại dường như rất lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều xảy ra xoay quanh hắn nhưng hắn có thể không quan tâm. Điều này thoạt nhìn thì khó có thể tin được nhưng Phục Bộ Ngọc Tử biết là điều này cần phải có thủ đoạn cực kỳ cao minh và kỹ xảo tương đối thông minh.
Nhưng đối với con người Giang Hải Đào mà nói thì anh ta cũng chẳng khác gì một người chịu tội thay. Anh ta bị oan, anh ta muốn giết người nhưng không thực hiện được.
Nhan Phi Hoa cũng thể hiện được bản lĩnh và tính toán của cô trong chuyện này. Bách Địa Trung Cương giết Uông Tử Hào nhưng cô lại có thể mập mờ đánh lận con đen, dễ dàng chụp lên đầu Giang Hải Đào. Trước tiên cô để cho Giang Hải Đào phải vào tù rồi lại cứu cậu ta ra một cách dễ dàng. Lúc này Giang Hải Đào có muốn chứng minh mình vô tội thì cũng không thể, cậu ta giống như nhà có tang, không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể bị bọn họ dắt mũi sai khiến.
Nhưng mình lại dùng thủ đoạn vừa hóa giải vừa phản công. Người ta nói chó cùng dứt giậu, chó cáu lên còn cắn người, nếu như Giang Hải Đào cảm thấy Nhan Phi Hoa quá uy hiếp và lợi dụng, nếu không chịu thuận theo mà làm thịt kho tàu cũng chưa biết chừng, đặc biệt là chuyện của Kế Mập thì anh ta luôn cảm thấy tràn đầy nguy cơ. Lúc đó mới tìm đến mình nhưng điều khiến Lâm Dật Phi nghi hoặc là tại sao trang web giết người này hiện giờ lại không ra mặt?
Tất cả những chuyện này không phải cho thấy Giang Hải Đào là một người quá yếu đuối mà chỉ cho thấy đối thủ của anh ta quá mạnh. Người như Giang Hải Đào cũng được coi như một lớp sát thủ mà bọn chúng đào tạo ra, nếu như trang web giết người vứt bỏ cậu ta như vứt bỏ một cọng cỏ thì đây chẳng phải là để cho thủ hạ quá mức nguội lạnh trong lòng sao?
– Nhan Phi Hoa và trang web giết người kia có quan hệ gì vậy?
Lâm Dật Phi không để ý đến chuyện của Giang Hải Đào, đột nhiên hỏi.
– Bọn họ…
Giang Hải Đào có chút do dự:
– Cái này thì tôi không rõ lắm.
Đột nhiên Lâm Dật Phi cười:
– Thực ra muốn vào mê cung độ kiếp cũng khá là phiền phức.
– Nhưng cậu đồng ý với tôi rồi.
Giang Hải Đào gấp giọng nói:
– Cậu phải đưa tôi đến đó.
– Tôi đồng ý với anh rồi?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Lúc nào vậy?
– Hả?
Giang Hải Đào cẩn thận nghĩ lại:
– Cậu nói chỉ cần câu trả lời của tôi khiến cậu hài lòng thì cậu sẽ đưa tôi đi.
– Đúng vậy.
Ngón tay Lâm Dật Phi gõ nhẹ xuống mặt bàn, một cây tăm như có trí thông minh bay đến tay hắn:
– Chỉ có điều anh cảm thấy tôi sẽ hài lòng với câu trả lời của anh sao?
Giang Hải Đào nhìn cây tăm trong tay hắn, cảm giác như sắp đâm vào mông mình vậy, dáng vẻ vặn vẹo như đang ngồi trên đống lửa:
– Tôi…tôi…tôi nói thật vậy, nghe mấy người kia nói thì chủ nhân của họ cũng có thể là Nhan Phi Hoa, có khả năng từng có liên quan đến trang web giết người, vậy nên cứu tôi ra chỉ là muốn hỏi một chút chuyện của trang web giết người. Trong thời gian còn lại của tháng, rất có khả năng bọn họ sẽ có hành động. Cậu Lâm?
Đột nhiên cậu ta phát hiện ra Lâm Dật Phi không chú ý đến mình mà nhìn ra phía cửa, một lúc lâu sau thì truyền đến tiếng gõ cửa.
Bỗng nhiên Giang Hải Đào đứng lên nhìn Lâm Dật Phi một cái, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
– Cậu Lâm, hiện giờ tôi không tiện ra mặt, sẽ ảnh hường xấu đến cậu, tôi tránh trước vậy.
Anh ta thấy Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến thì giơ tay rút súng ra rồi trốn vào tủ quần áo. Lâm Dật Phi cũng không ngăn cậu ta lấy súng mà đứng dậy đi về phía cửa, cửa mở ra thì hắn dường như có chút kinh ngạc, nhìn hai người ở cửa:
– Hóa ra là cô Ngọc Tử.
– Anh Lâm.
Phục Bộ Ngọc Tử đến đâu cũng rất nho nhã lễ độ với Lâm Dật Phi:
– Đêm hôm khuya khoắt đến thăm không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?
Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu, nhìn người bạn đi cùng cô một cái. Người kia vẻ mặt chất phác, thoạt nhìn hiền lành đến mức có thể nhận được phiếu bé ngoan ở trường. Nếu như nói anh ta đã chính tay giết anh ruột của mình thì sẽ có rất ít người tin nổi.
– Đây là anh Bách Địa, chắc anh Lâm còn nhớ.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn ánh mắt của Bách Địa Trung Thụ, thoạt nhìn rất gần gũi nhưng trong sự khách sáo lại mang theo chút xa cách.
– Đương nhiên còn nhớ rồi.
Lâm Dật Phi vốn muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại chỉ nói một câu:
– Vào ngồi chút đi.
Bách Địa Trung Thụ vẫn nghiêm túc cẩn thận, nói năng thận trọng như lần đầu tiên gặp Lâm Dật Phi, sau khi cúi đầu chào hắn thì mới bước vào phòng. Phục Bộ Ngọc Tử nhìn anh ta một cái, khóe miệng hơi mỉm cười nhưng lại ít nhiều mang theo sự lạnh lẽo.
Lâm Dật Phi nhìn thấy tất cả, không khỏi có chút cảm thán. Rõ ràng cách dùng người của Nhan Phi Hoa rất cao minh, thủ đoạn sấm vang chớp giật của cô khiến cho thủ hạ không còn ý nghĩ phản kháng lại. Không cần bản thân cô động thủ mà chỉ cần ba nhà của Y Hạ Lau tự kìm chế lẫn nhau, để cho bọn họ không còn sức mà phản kháng lại. Chỉ có điều cứ như vậy thì cũng hơi giống một số cơ cấu quan liêu, hậu quả của việc kìm chế lẫn nhau là việc tranh cãi và hiệu quả làm việc thấp, nhưng có khả năng đây cũng chính là kết quả mà Nhan Phi Hoa muốn.
Sau khi ba người ngồi xuống, Bách Địa Trung Thụ vừa nhìn một cái đã nhìn xuống cây tăm xuyên qua chén trà, mặt biến sắc nhưng cũng không nói gì. Từ trước đến nay anh ta là một người khá trầm mặc, thiếu một phần kiêu ngạo của anh trai Bách Địa Trung Cương.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây không sai chút nào. Khi Bách Địa Trung Cương còn sống, tuy anh ta ngấm ngầm, rất nhiều người khinh bỉ tác phong của anh ta nhưng việc Bách Địa gia được coi là một trong ba gia tộc có thực lực là điều không thể nghi ngờ, nhưng chỉ trong một ngày Đằng Thôn hy sinh một đứa con mà suýt nữa nhổ tận gốc nhà Bách Địa.
Còn người bên cạnh Phục Bộ Ngọc Tử này mới là sát thủ vô hình thực sự. Trong biến động nhà Phục Bộ lần trước, có thể nói là không có tổn thất gì mà còn thu được lời lớn. Nếu như Bách Địa Trung Cương mà không chết thì có khả năng Bách Địa gia không còn tồn tại trong Y Hạ Lưu nữa, vì vậy nên anh ta đã quyết định giết anh trai ruột ngay lập tức, anh ta tin anh trai mình chắc chắn hiểu được điều này vì Bách Địa Trung Cương không hề phản kháng. Tuy nguyên nhân của chuyện này là Lâm Dật Phi nhưng nguyên nhân Bách Địa Trung Thụ muốn giết vẫn là Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhưng cho dù là Lâm Dật Phi hay Phục Bộ Ngọc Tử thì anh ta cũng không thể động đậy, vậy nên anh ta duy trì sự trầm mặc, trầm mặc nhìn cây tăm trên chén trà, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
– Chẳng trách tông chủ lại nhìn anh Lâm với một con mắt khác.
Dường như lúc này ánh mắt của Phục Bộ Ngọc Tử mới rơi xuống chén trà:
– Đây chính là tuyệt học hoa bay lá rụng cũng có thể đả thương người được nói trong võ thuật Trung Quốc sao? Tôi luôn không tin, tưởng trừ tông chủ ra, cho dù là có tuyệt học này cũng không có ai có thể sử ra, không ngờ anh Lâm lại có thể làm được một cách dễ dàng.
Lâm Dật Phi nhìn chén trà một cái:
– Oh? Võ thuật Trung Hoa, bác đại tinh thâm, đây cũng chỉ là bề ngoài thôi, để cô Ngọc Tử chê cười rồi.
Phục Bộ Ngọc Tử thầm nghĩ trong lòng, chỉ có bề ngoài mà đã được như vậy, nếu như là tinh túy thì còn để người khác sống nữa không đây?
– Anh Lâm, thực ra tôi biết anh đến Bắc Kinh từ lâu rồi nhưng bây giờ mới đến thăm được, đúng là hơi thất lễ.
Phục Bộ Ngọc Tử vòng đông vòng tây, chỉ nói những lời khách sáo.
– Các cô công việc bận rộn mà vẫn có thể đến đây tâm sự với tôi là tôi đã cảm thấy thịnh tình lắm rồi.
Lâm Dật Phi thấy Bách Địa Trung Thụ đã nhìn đến tủ quần áo của mình nhưng vẫn làm như vẻ không có gì.
– Thực ra hôm nay chúng tôi đến muộn quá, may là anh vẫn chưa đi nghỉ, cũng không tính là làm phiền anh.
Phục Bộ Ngọc Tử cũng nhìn cái tủ bên kia một cái.
– Nhưng tôi cũng có thói quen ngủ sớm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nếu như hai người muốn mời tôi ăn cơm thì cũng phải để ngày mai mới phải chứ.
– Thực ra hôm nay chúng tôi đến tìm anh là có chút chuyện.
Phục Bộ Ngọc Tử thấy Lâm Dật Phi hạ lệnh đuổi khách thì không thể không giải thích mục đích. Lần đầu tiên khi gặp Lâm Dật Phi cô đã cảm thấy người này không hề tầm thường, người có thể đánh bại Đằng Thôn Xuyên Sơn chỉ với một chiêu không có nhiều. Lúc đó cô còn có ý định tiếp cận hắn, đặc biệt khi biết hình như hắn có mối quan hệ dây dưa và phức tạp với tông chủ.
Nhưng đến hôm nay cô mới phát hiện tuy bọn họ ngồi rất gần nhưng trong đó đã cách một ngọn núi lớn. Lâm Dật Phi cũng là một ngọn núi, một ngọn núi không dễ lôi kéo, có đôi khi hắn giống như tông chủ, có nhiều chuyện cũng không đến lượt hắn nhúng tay vào.
Hắn dường như rất nhiệt tình lại dường như rất lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều xảy ra xoay quanh hắn nhưng hắn có thể không quan tâm. Điều này thoạt nhìn thì khó có thể tin được nhưng Phục Bộ Ngọc Tử biết là điều này cần phải có thủ đoạn cực kỳ cao minh và kỹ xảo tương đối thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.