Chương 361: Đường thẳng song song
Tiểu Mặc
24/01/2017
– Hóa ra là vậy.
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi buồn cười:
– Hạo Phong đâu rồi? Sao mấy người lại chạy đến Bắc Kinh vậy?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì những đặc công như Đàm Giai Giai đều là người cấp tỉnh, nếu không có nhiệm vụ gì đặc biệt thì sẽ không đến hoạt động ở thủ đô.
– Cậu ấy vẫn còn trong đại sảnh để bảo vệ hai người ngoại quốc đó.
Đàm Giai Giai mỉm cười nói:
– Chúng tôi được sự chỉ điểm của anh, cuối cùng cũng không làm hổ danh sư môn, mấy tháng gần đây đã phá được mấy vụ án lớn, cũng có chút danh tiếng. Chúng tôi biết đại khái từ trên thì lần này có một vụ án.
Tuy cô biết có Lâm Dật Phi rồi, nếu như có người nào theo dõi thì chắc chắn không thoát khỏi con mắt của hắn nhưng vẫn thận trọng nhìn xung quanh một cái rồi mới nói:
– Đến cả FBI của Mỹ cũng ra quân thiết lập mồi câu, chúng tôi đến đây là để làm vẻ vang đất nước.
Tuy nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Đàm Giai Giai thoạt nhìn vẫn hơi căng thẳng:
– Nhiệm vụ lần này không được thất bại, tôi sợ anh chặn ngang nên tìm anh nói trước một tiếng.
– Những thứ này đều là cơ mật, cô nói với tôi thì không phải là trái với kỷ luật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Thực ra cô chỉ cần không cho tôi ra tay thì tôi cũng không đánh rắn động cỏ đâu.
– Anh thì khác.
Trong mắt Đàm Giai Giai tràn đầy ý cười, một mắt màu lam, một mắt đen như mực nhưng không khiến người ta cảm thấy quái dị mà lại khiến người ta cảm giác được sự thiện ý và chân thành:
– Cảnh quan Chương nói ra ngoài thì phải linh hoạt, tôi đây là linh hoạt.
Lâm Dật Phi lắc đầu, chỉ chậm rãi nói:
– Cô và Hạo Phong đều phải cẩn thận, vụ án lần này không đơn giản như vậy đâu.
– Anh biết vụ án nào sao?
Lần này đến lượt Đàm Giai Giai thấy tò mò.
– Đạ khái thì cũng biết một ít, các nhà khoa học không ngừng mất tích trong hai năm nay, cái người Mã Đặc Lợi của các cô là do FBI gì đó phái tới đúng không?
– Tôi vừa đoán anh đã có thể nhìn ra rồi, chỉ hy vọng bọn cướp này không thông minh như vậy.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Thủ đoạn những người đó làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Rất nhiều nhà khoa học đều biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa những người này đều nghiên cứu về những lý luận thời gian vô cùng tiên tiến. Tôi hơi nghi ngờ liệu có phải là có một bàn tay đứng ở phía sau, chuẩn bị làm cỗ máy thời gian cái gì đó thật không nữa.
– Cô cũng nghi ngờ rồi sao?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Người làm chuyện này không phải là do bị điên mà là có mục đích gì đó.
– Anh nói bọn chúng tung hỏa mù sao?
Đàm Giai Giai sáng mắt lên nhưng chốc lát lại lắc đầu:
– Không giống đâu, những người bị chuyện này kinh động cũng khá ít, cũng còn lâu mới bằng được nguy cơ hạt nhân đe dọa con người. Hơn nữa những người này đều chỉ dừng lại trên lý luận mà thôi, nếu như có việc xuyên thời gian kia thật thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?
– Vậy thì người đứng đằng sau vở kịch này điên thật rồi.
Lâm Dật Phi cười khổ nhưng lại dường như có chút suy nghĩ:
– Thứ nhất, những người muốn thực hiện lý luận này đều cần có một số vốn tương đối lớn, thứ hai là dường như trợ lý của họ cũng rất có khả năng, cho dù các cô cũng không biết làm thế nào với anh ta, đúng rồi, chuyện mấy nhà khoa học bị mất tích này chỉ là chuyện của hai năm nay thôi sao?
– Bước đầu thoạt nhìn là như vậy.
Đàm Giai Giai do dự một chút:
– Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu một chút những vụ án mất tích của các nhà khoa học trước kia cũng có mấy phát hiện. Thời gian họ mất tích cách nhau khá lâu, những lý luận bọn họ đề cập đến cũng na ná nhau nhưng chỉ là một mô hình rất mơ hồ, cũng dẫn từ thuyết tương đối ra nhưng do thời gian lâu dài, hơn nữa bọn họ cũng không nổi tiếng lắm nên khi nước Mỹ bắt đầu điều tra mặt này thì cũng không liên hệ đến điều này.
– Khoảng cách thời gian?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Dài bao lâu?
– Khoảng hai mươi năm trước.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Do lý luận thời không gần đây mới được con người hay nhắc đến nên mười mấy năm về trước, có nhiều lúc đây vẫn chỉ là đề tài của điện ảnh viễn tưởng.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi e là năm mươi năm trước cũng có người đề cập đến, chỉ có điều khi đó ông ta chỉ đưa ra thôi, nếu như không thể thực hiện thì kết quả còn thảm hơn bây giờ.
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói gì vậy?
Đàm Giai Giai có chút khó hiểu.
– Không có gì.
Lâm Dật Phi cau mày lại, suy nghĩ rất lâu mới nói:
– Giai Giai, hiện giờ tôi có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ chuyện bắt trộm này không thể giúp được các cô.
– Đương nhiên là không cần anh rồi.
Đàm Giai Giai cúi đầu xuống, đeo lại mảnh kính sát tròng màu lam:
– Tôi kéo anh ra đây là sợ anh sẽ nhúng tay vào.
Không biết mảnh kính sát tròng kẹp vào mắt hay sao mà cô cúi đầu rất lâu, ngẩng đầu lên còn chớp chớp mắt, lúc này mới cười nói:
– Đeo cái này tuy cool nhưng rất khó chịu, mắt cứ khô không khốc, lúc nào cũng có cảm giác muốn khóc.
– Dựa vào võ công của cô và Hạo Phong, dưới tình hình bình thường chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.
Lâm Dật Phi trầm tư gì đó, dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cô, trên mặt có vẻ ưu tư:
– Đúng rồi, sau đó tôi có dạy các cô cầm nã thủ, mọi người có luyện tập không vậy?
– Đương nhiên là có rồi.
Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc về sự thận trọng của Lâm Dật Phi:
– Huấn luyện viên Lâm, những gì anh dạy chúng tôi, bất luận là cách làm người hay là võ công thì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng. Mấy chiêu cầm nã thủ của anh rất được việc, tôi và Hạo Phong đều rất thích nhưng khi sử dụng tôi đều có chút kém cậu ấy.
– Khi cô bắt thì đương nhiên lực cổ tay không bằng Hạo Phong nhưng trong cầm nã thủ thì cũng không thể xem thường sự nhanh, chuẩn, độc. Cơ hội nhiều khi đều lướt qua tức thời, Hạo Phong không có nhiều băn khoăn như cô nên đương nhiên khi dùng cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Lâm Dật Phi do dự một lúc lâu, lúc này mới nghiêm túc nói:
– Giai Giai, trong lòng tôi có một điều hoài nghi nhưng hiện giờ lại không thể kiểm nghiệm với cô được. Tôi biết cô đánh Vịnh Xuân Quyền rất tốt, điều tôi muốn nói là nếu như đối thủ là một ông lão hoặc một bà lão thì cô…cô tốt nhất là dùng Nhạc Gia Quyền và cầm nã thủ mà tôi dạy đi.
– Lý Kim Tú, 86 tuổi, từng đảm nhiệm đội trưởng đội dân quân, biết võ, hiện sống ở Canada.
– Văn Thanh, 82 tuổi, Thái Thượng Lão Quân của tập đoàn Văn thị Đông Nam Á, hiện sống ở Australia.
…
A Thủy thuần thục thao tác máy tính, không ngừng điều tra từng tư liệu một, trên màn hình còn có mấy tư liệu hình ảnh, ảnh màu cũng có, ảnh đen trắng cũng có, có ảnh thời trẻ, cũng có ảnh chụp hiện nay, tuổi già sức yếu đối lập với tuổi trẻ hoa niên khiến người ta không khỏi có cảm giác hận không thể giữ lại được tuổi xuân, oán hận sự thê lương của gió xuân bạc bẽo.
– Khoan đã, nghỉ ngơi một chút đi.
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng khuyên một câu, lúc đứng dậy thì duỗi cái lưng, nhìn thoáng qua Bách Lý Băng ở bên cạnh, thấy vẻ lờ đờ buồn ngủ nhưng lại cố kiên trì của cô mà có chút đau lòng:
– A Thủy, cậu mới khỏi bệnh được mấy ngày lại giúp tôi làm lụng vất vả, thật là ngại quá. Băng Nhi, em cũng một ngày một đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
– Em vẫn chưa buồn ngủ.
Bách Lý Băng ngáp một cái thật to, day day đôi mắt đỏ ửng:
– Nói không chừng cứ tìm thế này có thể tìm được tung tích của cái người tên Quân Ức kia. Hình như dạo này anh không liên hệ với Triệu Mộng Điềm rồi, đây cũng được coi là một chuyện lớn hả?
A Thủy ngồi im ở đó như một cái đầu gỗ:
– Nếu cậu không vội thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Cậu ta biết tâm tư của Lâm Dật Phi, nếu để cho hắn tìm, dựa vào thể chất của hắn thì cho dù là ba ngày ba đêm hắn cũng không thấy mệt mỏi nhưng hiển nhiên hắn vẫn quan tâm đến cảm giác của bạn bè.
– Không vội.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Mấy vụ án từ mấy chục năm trước, chúng ta cứ tìm như vậy thì cũng có cảm giác như mò kim đáy bể.
– Dật Phi, bố em không biết gì tất cả mọi chuyện.
Trong mắt Bách Lý Băng có chút áy náy:
– Theo như bố em nói thì hiện giờ em chỉ biết lúc ông nội em còn sống, chắc là phạm vào tội lớn gì đó, một mình rời khỏi quân đội với Quân Ức, khi trở về thì lại luôn không thể đưa ra một lời giải thích. Tuy rằng lúc đầu Phương Chấn Đình cũng cố gắng biện giải cho ông, dùng tính mạng để đảm bảo nhưng sau đó lại phản bội. Ông em không chạy thoát, bố em nói sức khỏe của ông nội khi đó đã rất yếu, thảo dược để sắc thuốc cho ông cả ngày trong nhà cũng có mấy cân nhưng sau đó mới biết được tất cả thảo dược đều bị ông đổ hết. Nếu như không phải vì bố thì ông đã chết từ lâu rồi, ông nói bà nội em đã qua đời từ rất lâu trước đó, ông không muốn bố em trở thành trẻ mồ côi nên nhất định phải sống tiếp.
– Phương Chấn Đình?
A Thủy có chút khó hiểu.
– Chính là ông nội của Phương Vũ Đồng.
Bách Lý Băng giải thích.
Trên cơ bản thì Bách Lý Băng đã kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn nhưng đương nhiên là kể với tư cách là một người ngoài cuộc, còn về thân phận của Lâm Dật Phi, A Thủy biết cũng được, không biết cũng không sao. Bách Lý Băng cảm thấy đây là bí mật giữa cô và Lâm Dật Phi, không hợp để người thứ ba biết.
Vậy nên khi bọn họ tìm được A Thủy giúp, khi Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi đến tham gia bữa tiệc đã kể sơ qua một lần chuyện của Quân Ức nhưng lại thay đổi mục đích bề ngoài. Bách Lý Băng nói chỉ cảm thấy tội nghiệp cho ông cụ Phương, đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên mối nhân tình cũ nên hiện giờ bọn họ chuẩn bị giúp ông cụ tìm ra được người tên Quân Ức kia, bất luận thế nào thì đây cũng là một chuyện có ý nghĩa.
A Thủy nghe xong, trầm mặc một lúc, chỉ nói một tiếng “được”, vốn định tối đó thì xuất viện nhưng Bách Lý Băng nhất định không chịu. Ngày hôm sau thì Tô Yên Nhiên lại đến như thường lệ nhưng không biết hai người bị làm sao, giống như xe lửa với đường ray, chạy hàng trăm dặm cũng rất ít khi giao nhau, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng chớp mắt lại cách nhau hàng trăm dặm. Hai người trong khách khí còn có sự xa cách, trong sự chân thành của tình bạn lại có chút không được tự nhiên.
Sau khi Tô Yên Nhiên rời khỏi thì A Thủy im lặng rất lâu mà không nói gì, khi Bách Lý Băng tưởng rằng A Thủy đã hoàn toàn giác ngộ, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng thì đột nhiên A Thủy nó một câu đầy triết lý. Cậu nói:
– Có lúc bạn bè với nhau tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau nhưng nếu như thiếu đi một đường thì lại không còn là đường thẳng song song nữa. Lý Băng, cô nói xem có đúng không?
Bách Lý Băng nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
– Không sai, nếu không có đường còn lại thì chỉ là một đường thẳng thôi.
– Phương Chấn Đình là một cái tên rất hay.
A Thủy nhìn màn hình máy tính, cũng cảm thấy hơi hoa mắt:
– Chỉ có điều ông ấy có cái tên đầy khí phách như vậy, tại sao không thể từ bỏ lòng kiên ngạo mà nói một tiếng ái mộ trong lòng với Quân Ức chứ?
Bách Lý Băng nhìn A Thủy một cái:
– Cái này chắc anh có trải nghiệm rồi.
– Tôi á?
A Thủy hơi sửng sốt, tỉnh ngộ lại, cười khổ lắc đầu.
Người trong cuộc u mê là chính xác, khi cậu ta chất vấn Phương Chấn Đình cũng không ngờ rằng thực ra có rất nhiều người đều như vậy, bao gồm cả bản thân cậu ta.
Một câu “anh yêu em” thoạt nhìn chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản, có người có thể nói mấy trăm lần với mấy trăm người trong cuộc đời nhưng có người lại không nổi một lần.
– Dật Phi, tôi cảm thấy chúng ta đi sai hướng rồi.
A Thủy sửa sang lại cảm xúc một chút rồi quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Thứ nhất, chắc cậu chưa từng gặp Quân Ức đúng không?
Thấy Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, A Thủy lại ném ra điểm nghi ngờ thứ hai:
– Thứ hai, cậu có thể chắc chắn Quân Ức còn sống không? Còn một điều nữa là những tư liệu chúng ta đang tìm hiện giờ đều là những người thành công, sống ở nước ngoài, có khả năng người này luôn sống lặng lẽ như năm đó không?
Lâm Dật Phi đưa qua một ly nước ấm:
– Hiện tôi chỉ nói là có khả năng mà.
– Thực ra cậu hoàn toàn là bỏ gần tìm xa.
A Thủy nói ra ý kiến của bản thân mình:
– Cách trực tiếp nhất có lẽ là cậu đến tìm Phương Chấn Đình, tìm hiểu rõ chân tướng lúc đó, nếu như ông ta yêu Quân Ức thật thì tôi không tin là trong những năm nay ông ấy không đi tìm hay nghe ngóng gì đó sao? Cho dù không nghe ngóng gì thì ông ấy ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn về nguyên nhân cái chết của ông nội Bách Lý Băng. Bách Lý Thủ Nghiệp chắc chắn không phải không bệnh tật mà chết được, huyền cơ trong chuyện này nếu như bác Bách Lý cũng không biết thì người còn lại biết cũng chỉ có Phương Chấn Đình thôi.
Khi Bách Lý Băng nghe đến đó thì không kìm được trong lòng động một cái, đứng dậy nói:
– Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi, Dật Phi, A Thủy đi cùng luôn đi.
Lâm Dật Phi đứng dậy, thấy A Thủy vẫn không động đậy gì, không kìm được cười nói:
– Ra ngoài đi lại một lát đi, cho dù là thịt muối thì cũng phải gạt mấy cái nếu không cũng mốc lên đấy.
– Mốc lên cũng được, có thể làm món thịt kho rau mai rồi.
A Thủy cươi cười:
– Hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, cảm ơn nhé.
– OK.
Bách Lý Băng không khuyên mà kéo Lâm Dật Phi ra cửa phòng, quay đầu lại nhìn một cái, đến khi xác định A Thủy không thể nghe thấy thì mới hỏi:
– Dật Phi, em thấy chúng ta đã để sót hai người quan trọng trong chuyện này.
– Ai vậy?
Lông mày Lâm Dật Phi vừa động:
– Một trong hai người là Nhan Phi Hoa.
– Đúng vậy, hóa ra em đã nghĩ đến cô ta rồi.
Bách Lý Băng và hắn nắm tay nhau bước xuống lầu, trong lòng như có nhạc mừng:
– Cái này gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ?
Nhìn khuôn mặt Bách Lý Băng hơi tiều tụy, Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Thời gian này em vất vả rồi.
– Nhưng em lại không cảm thấy thế.
Bách Lý Băng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình ý:
– Thế sự giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ có người uống biết, giống như những tín đồ đi hành hương, đi bộ ngàn dặm đường, thậm chí là quỳ lạy ba lần. Rất nhiều người thấy bọn họ vất vả nhưng thực ra bọn họ lại thấy hạnh phúc vì trong lòng họ có mục đích, hơn nữa còn phấn đấu vì mục đích này. Hiện giờ em cảm thấy tuy bản thân mình là người hành hương nhưng lại không cảm thấy vất vả chút nào.
Hai người chầm chậm bước trong gió lạnh, để gió lạnh tùy ý thổi vào mặt, tuyết trắng tung bay nhưng cũng không nhanh bằng người đi bộ, bước chân như bay trên đường.
Năm nay không biết tại sao mà tuyết rơi rất lớn.
Đột nhiên Bách Lý Băng mỉm cười, chỉ vào người đi trên đường:
– Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ em lại nghĩ đến một câu chuyện cười.
Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, biết khi bạn bè kể chuyện hắn đều có dáng vẻ lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút ấm áp:
– Có một ngày, dưới núi mưa một trận lớn, một người chậm rãi bước trên đường núi, nhìn những người vội vàng chạy đi trú mưa đằng trước, chỉ cười nói “những người này thật là ngốc, sao phải chạy chứ? Đằng trước cũng đang mưa to mà”.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của Bách Lý Băng:
– Người khác cười tôi ngu si, tôi cười người khác nhìn không thấu. Nếu như ai cũng nghĩ như anh ta, những thứ nhìn thấy được không chỉ là mưa to, đương nhiên còn có bụi gai, cũng có cảnh đẹp trong mưa, đúng rồi, Băng Nhi, em nói người thứ hai chúng ta bỏ sót là ai vậy? Nhan Phi Hoa đúng là có khả năng biết cái người tên Quân Ức này. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô ta lại muốn tìm khối ngọc Loan Phượng Thanh Ming. Hơn nữa, cô ta đến đây trước anh ba năm, có thế lực khổng lồ, những gì cô ta biết chắc chắn là nhiều hơn anh rất nhiều.
– Vậy sao anh không đi tìm cô ta?
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Anh…có phải anh cũng hơi cảm thấy đối phó với cô ta thì không nắm chắc phần thắng?
Lâm Dật Phi nhìn xa xa, một lúc lâu sau mới nói:
– Người thứ hai chúng ta để sót là ai vậy?
– Thực ra trước kia là một người nhưng hiện giờ có thể nói là hai người.
Bách Lý Băng không hề truy hỏi mà nói ra điều cô vừa nghĩ ra:
– Dương Hoành Vĩ và Dương Hoành Nghiệp.
– Hai anh em bọn họ sao?
Lâm Dật Phi cũng không xa lạ gì với hai cái tên này, trên thực tế, thứ khiến hắn bắt đầu tìm kiếm đáp án chính là bức tranh Dương Hoành Vĩ bán đó.
– Em hỏi thăm được đái khái hai người bọn ho do phân nhà nên mới chia đôi bức tranh ra nhưng dường như bọn họ cũng không biết lai lịch của bức họa này, thậm chí Dương Hoành Nghiệp còn không biết hai bức tranh còn lại vẽ cái gì nữa. Bọn họ thân là con cái chỉ quan tâm đến giá trị của mấy bức tranh chứ không phải là ý nghĩa trong đó.
– Nhưng nhà bọn họ ít nhất có ba người con, mỗi người một bức. Điều này cho thấy nhân khẩu nhà họ rất vượng, chung quy có một người có thể biết được một số chuyện liên quan. Hơn nữa anh cảm thấy tại sao lúc đó Quân Ức lại chỉ cầm một bức tranh trong ba bức, sau đó khẳng định là lại gửi cho Dương gia, hiển nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khiến người ta phải suy nghĩ.
– Quân Ức, Phương Chấn Đình, Phương Vũ Dương, Dương Hoành Vĩ, Dương Hoành Nghiệp?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Hiển nhiên người giữ mối liên kết giữa những người này chính là cái người tên Quân Ức đó. Dựa vào thủ đoạn của bà ấy, không có lý do gì mà lại im hơi lặng tiếng, chỉ có điều không biết tại sao mà anh nhờ người tra giúp những ghi chép về những nhân vật kiệt xuất thời đó của Thượng Hải nhưng lại không tra ra được người này.
– Anh tra về những nhân vật kiệt xuất thì đương nhiên là không tra được rồi.
Bách Lý Băng cười nói:
– Bà ấy có thể giả nam, có lẽ bản thân bà chính là một người phụ nữ nổi tiếng.
– Băng Nhi, nếu thế thì em giúp anh một việc là trở lại Giang Nguyên rồi đến Dương gia hỏi một chút chuyện về việc này.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Dù sao cũng sắp vào năm học mới rồi, A Thủy và Yên Nhiên cũng phải trở về, học sinh xấu như anh sẽ lưu lại thủ đô mấy ngày nữa.
– Được.
Bách Lý Băng trầm mặc một chút rồi gật gật đầu:
– Anh phải cẩn thận đấy, anh tha cho Phương Vũ Dương thì phải đề phòng cậu ta trả thù.
– Anh chờ cậu ta đến trả thù.
Lâm Dật Phi nghĩ một chút:
– Mọi người cũng cẩn thận nhé.
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi buồn cười:
– Hạo Phong đâu rồi? Sao mấy người lại chạy đến Bắc Kinh vậy?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì những đặc công như Đàm Giai Giai đều là người cấp tỉnh, nếu không có nhiệm vụ gì đặc biệt thì sẽ không đến hoạt động ở thủ đô.
– Cậu ấy vẫn còn trong đại sảnh để bảo vệ hai người ngoại quốc đó.
Đàm Giai Giai mỉm cười nói:
– Chúng tôi được sự chỉ điểm của anh, cuối cùng cũng không làm hổ danh sư môn, mấy tháng gần đây đã phá được mấy vụ án lớn, cũng có chút danh tiếng. Chúng tôi biết đại khái từ trên thì lần này có một vụ án.
Tuy cô biết có Lâm Dật Phi rồi, nếu như có người nào theo dõi thì chắc chắn không thoát khỏi con mắt của hắn nhưng vẫn thận trọng nhìn xung quanh một cái rồi mới nói:
– Đến cả FBI của Mỹ cũng ra quân thiết lập mồi câu, chúng tôi đến đây là để làm vẻ vang đất nước.
Tuy nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Đàm Giai Giai thoạt nhìn vẫn hơi căng thẳng:
– Nhiệm vụ lần này không được thất bại, tôi sợ anh chặn ngang nên tìm anh nói trước một tiếng.
– Những thứ này đều là cơ mật, cô nói với tôi thì không phải là trái với kỷ luật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Thực ra cô chỉ cần không cho tôi ra tay thì tôi cũng không đánh rắn động cỏ đâu.
– Anh thì khác.
Trong mắt Đàm Giai Giai tràn đầy ý cười, một mắt màu lam, một mắt đen như mực nhưng không khiến người ta cảm thấy quái dị mà lại khiến người ta cảm giác được sự thiện ý và chân thành:
– Cảnh quan Chương nói ra ngoài thì phải linh hoạt, tôi đây là linh hoạt.
Lâm Dật Phi lắc đầu, chỉ chậm rãi nói:
– Cô và Hạo Phong đều phải cẩn thận, vụ án lần này không đơn giản như vậy đâu.
– Anh biết vụ án nào sao?
Lần này đến lượt Đàm Giai Giai thấy tò mò.
– Đạ khái thì cũng biết một ít, các nhà khoa học không ngừng mất tích trong hai năm nay, cái người Mã Đặc Lợi của các cô là do FBI gì đó phái tới đúng không?
– Tôi vừa đoán anh đã có thể nhìn ra rồi, chỉ hy vọng bọn cướp này không thông minh như vậy.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Thủ đoạn những người đó làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Rất nhiều nhà khoa học đều biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa những người này đều nghiên cứu về những lý luận thời gian vô cùng tiên tiến. Tôi hơi nghi ngờ liệu có phải là có một bàn tay đứng ở phía sau, chuẩn bị làm cỗ máy thời gian cái gì đó thật không nữa.
– Cô cũng nghi ngờ rồi sao?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Người làm chuyện này không phải là do bị điên mà là có mục đích gì đó.
– Anh nói bọn chúng tung hỏa mù sao?
Đàm Giai Giai sáng mắt lên nhưng chốc lát lại lắc đầu:
– Không giống đâu, những người bị chuyện này kinh động cũng khá ít, cũng còn lâu mới bằng được nguy cơ hạt nhân đe dọa con người. Hơn nữa những người này đều chỉ dừng lại trên lý luận mà thôi, nếu như có việc xuyên thời gian kia thật thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?
– Vậy thì người đứng đằng sau vở kịch này điên thật rồi.
Lâm Dật Phi cười khổ nhưng lại dường như có chút suy nghĩ:
– Thứ nhất, những người muốn thực hiện lý luận này đều cần có một số vốn tương đối lớn, thứ hai là dường như trợ lý của họ cũng rất có khả năng, cho dù các cô cũng không biết làm thế nào với anh ta, đúng rồi, chuyện mấy nhà khoa học bị mất tích này chỉ là chuyện của hai năm nay thôi sao?
– Bước đầu thoạt nhìn là như vậy.
Đàm Giai Giai do dự một chút:
– Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu một chút những vụ án mất tích của các nhà khoa học trước kia cũng có mấy phát hiện. Thời gian họ mất tích cách nhau khá lâu, những lý luận bọn họ đề cập đến cũng na ná nhau nhưng chỉ là một mô hình rất mơ hồ, cũng dẫn từ thuyết tương đối ra nhưng do thời gian lâu dài, hơn nữa bọn họ cũng không nổi tiếng lắm nên khi nước Mỹ bắt đầu điều tra mặt này thì cũng không liên hệ đến điều này.
– Khoảng cách thời gian?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Dài bao lâu?
– Khoảng hai mươi năm trước.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Do lý luận thời không gần đây mới được con người hay nhắc đến nên mười mấy năm về trước, có nhiều lúc đây vẫn chỉ là đề tài của điện ảnh viễn tưởng.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi e là năm mươi năm trước cũng có người đề cập đến, chỉ có điều khi đó ông ta chỉ đưa ra thôi, nếu như không thể thực hiện thì kết quả còn thảm hơn bây giờ.
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói gì vậy?
Đàm Giai Giai có chút khó hiểu.
– Không có gì.
Lâm Dật Phi cau mày lại, suy nghĩ rất lâu mới nói:
– Giai Giai, hiện giờ tôi có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ chuyện bắt trộm này không thể giúp được các cô.
– Đương nhiên là không cần anh rồi.
Đàm Giai Giai cúi đầu xuống, đeo lại mảnh kính sát tròng màu lam:
– Tôi kéo anh ra đây là sợ anh sẽ nhúng tay vào.
Không biết mảnh kính sát tròng kẹp vào mắt hay sao mà cô cúi đầu rất lâu, ngẩng đầu lên còn chớp chớp mắt, lúc này mới cười nói:
– Đeo cái này tuy cool nhưng rất khó chịu, mắt cứ khô không khốc, lúc nào cũng có cảm giác muốn khóc.
– Dựa vào võ công của cô và Hạo Phong, dưới tình hình bình thường chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.
Lâm Dật Phi trầm tư gì đó, dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cô, trên mặt có vẻ ưu tư:
– Đúng rồi, sau đó tôi có dạy các cô cầm nã thủ, mọi người có luyện tập không vậy?
– Đương nhiên là có rồi.
Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc về sự thận trọng của Lâm Dật Phi:
– Huấn luyện viên Lâm, những gì anh dạy chúng tôi, bất luận là cách làm người hay là võ công thì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng. Mấy chiêu cầm nã thủ của anh rất được việc, tôi và Hạo Phong đều rất thích nhưng khi sử dụng tôi đều có chút kém cậu ấy.
– Khi cô bắt thì đương nhiên lực cổ tay không bằng Hạo Phong nhưng trong cầm nã thủ thì cũng không thể xem thường sự nhanh, chuẩn, độc. Cơ hội nhiều khi đều lướt qua tức thời, Hạo Phong không có nhiều băn khoăn như cô nên đương nhiên khi dùng cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Lâm Dật Phi do dự một lúc lâu, lúc này mới nghiêm túc nói:
– Giai Giai, trong lòng tôi có một điều hoài nghi nhưng hiện giờ lại không thể kiểm nghiệm với cô được. Tôi biết cô đánh Vịnh Xuân Quyền rất tốt, điều tôi muốn nói là nếu như đối thủ là một ông lão hoặc một bà lão thì cô…cô tốt nhất là dùng Nhạc Gia Quyền và cầm nã thủ mà tôi dạy đi.
– Lý Kim Tú, 86 tuổi, từng đảm nhiệm đội trưởng đội dân quân, biết võ, hiện sống ở Canada.
– Văn Thanh, 82 tuổi, Thái Thượng Lão Quân của tập đoàn Văn thị Đông Nam Á, hiện sống ở Australia.
…
A Thủy thuần thục thao tác máy tính, không ngừng điều tra từng tư liệu một, trên màn hình còn có mấy tư liệu hình ảnh, ảnh màu cũng có, ảnh đen trắng cũng có, có ảnh thời trẻ, cũng có ảnh chụp hiện nay, tuổi già sức yếu đối lập với tuổi trẻ hoa niên khiến người ta không khỏi có cảm giác hận không thể giữ lại được tuổi xuân, oán hận sự thê lương của gió xuân bạc bẽo.
– Khoan đã, nghỉ ngơi một chút đi.
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng khuyên một câu, lúc đứng dậy thì duỗi cái lưng, nhìn thoáng qua Bách Lý Băng ở bên cạnh, thấy vẻ lờ đờ buồn ngủ nhưng lại cố kiên trì của cô mà có chút đau lòng:
– A Thủy, cậu mới khỏi bệnh được mấy ngày lại giúp tôi làm lụng vất vả, thật là ngại quá. Băng Nhi, em cũng một ngày một đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
– Em vẫn chưa buồn ngủ.
Bách Lý Băng ngáp một cái thật to, day day đôi mắt đỏ ửng:
– Nói không chừng cứ tìm thế này có thể tìm được tung tích của cái người tên Quân Ức kia. Hình như dạo này anh không liên hệ với Triệu Mộng Điềm rồi, đây cũng được coi là một chuyện lớn hả?
A Thủy ngồi im ở đó như một cái đầu gỗ:
– Nếu cậu không vội thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Cậu ta biết tâm tư của Lâm Dật Phi, nếu để cho hắn tìm, dựa vào thể chất của hắn thì cho dù là ba ngày ba đêm hắn cũng không thấy mệt mỏi nhưng hiển nhiên hắn vẫn quan tâm đến cảm giác của bạn bè.
– Không vội.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Mấy vụ án từ mấy chục năm trước, chúng ta cứ tìm như vậy thì cũng có cảm giác như mò kim đáy bể.
– Dật Phi, bố em không biết gì tất cả mọi chuyện.
Trong mắt Bách Lý Băng có chút áy náy:
– Theo như bố em nói thì hiện giờ em chỉ biết lúc ông nội em còn sống, chắc là phạm vào tội lớn gì đó, một mình rời khỏi quân đội với Quân Ức, khi trở về thì lại luôn không thể đưa ra một lời giải thích. Tuy rằng lúc đầu Phương Chấn Đình cũng cố gắng biện giải cho ông, dùng tính mạng để đảm bảo nhưng sau đó lại phản bội. Ông em không chạy thoát, bố em nói sức khỏe của ông nội khi đó đã rất yếu, thảo dược để sắc thuốc cho ông cả ngày trong nhà cũng có mấy cân nhưng sau đó mới biết được tất cả thảo dược đều bị ông đổ hết. Nếu như không phải vì bố thì ông đã chết từ lâu rồi, ông nói bà nội em đã qua đời từ rất lâu trước đó, ông không muốn bố em trở thành trẻ mồ côi nên nhất định phải sống tiếp.
– Phương Chấn Đình?
A Thủy có chút khó hiểu.
– Chính là ông nội của Phương Vũ Đồng.
Bách Lý Băng giải thích.
Trên cơ bản thì Bách Lý Băng đã kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn nhưng đương nhiên là kể với tư cách là một người ngoài cuộc, còn về thân phận của Lâm Dật Phi, A Thủy biết cũng được, không biết cũng không sao. Bách Lý Băng cảm thấy đây là bí mật giữa cô và Lâm Dật Phi, không hợp để người thứ ba biết.
Vậy nên khi bọn họ tìm được A Thủy giúp, khi Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi đến tham gia bữa tiệc đã kể sơ qua một lần chuyện của Quân Ức nhưng lại thay đổi mục đích bề ngoài. Bách Lý Băng nói chỉ cảm thấy tội nghiệp cho ông cụ Phương, đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên mối nhân tình cũ nên hiện giờ bọn họ chuẩn bị giúp ông cụ tìm ra được người tên Quân Ức kia, bất luận thế nào thì đây cũng là một chuyện có ý nghĩa.
A Thủy nghe xong, trầm mặc một lúc, chỉ nói một tiếng “được”, vốn định tối đó thì xuất viện nhưng Bách Lý Băng nhất định không chịu. Ngày hôm sau thì Tô Yên Nhiên lại đến như thường lệ nhưng không biết hai người bị làm sao, giống như xe lửa với đường ray, chạy hàng trăm dặm cũng rất ít khi giao nhau, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng chớp mắt lại cách nhau hàng trăm dặm. Hai người trong khách khí còn có sự xa cách, trong sự chân thành của tình bạn lại có chút không được tự nhiên.
Sau khi Tô Yên Nhiên rời khỏi thì A Thủy im lặng rất lâu mà không nói gì, khi Bách Lý Băng tưởng rằng A Thủy đã hoàn toàn giác ngộ, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng thì đột nhiên A Thủy nó một câu đầy triết lý. Cậu nói:
– Có lúc bạn bè với nhau tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau nhưng nếu như thiếu đi một đường thì lại không còn là đường thẳng song song nữa. Lý Băng, cô nói xem có đúng không?
Bách Lý Băng nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
– Không sai, nếu không có đường còn lại thì chỉ là một đường thẳng thôi.
– Phương Chấn Đình là một cái tên rất hay.
A Thủy nhìn màn hình máy tính, cũng cảm thấy hơi hoa mắt:
– Chỉ có điều ông ấy có cái tên đầy khí phách như vậy, tại sao không thể từ bỏ lòng kiên ngạo mà nói một tiếng ái mộ trong lòng với Quân Ức chứ?
Bách Lý Băng nhìn A Thủy một cái:
– Cái này chắc anh có trải nghiệm rồi.
– Tôi á?
A Thủy hơi sửng sốt, tỉnh ngộ lại, cười khổ lắc đầu.
Người trong cuộc u mê là chính xác, khi cậu ta chất vấn Phương Chấn Đình cũng không ngờ rằng thực ra có rất nhiều người đều như vậy, bao gồm cả bản thân cậu ta.
Một câu “anh yêu em” thoạt nhìn chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản, có người có thể nói mấy trăm lần với mấy trăm người trong cuộc đời nhưng có người lại không nổi một lần.
– Dật Phi, tôi cảm thấy chúng ta đi sai hướng rồi.
A Thủy sửa sang lại cảm xúc một chút rồi quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Thứ nhất, chắc cậu chưa từng gặp Quân Ức đúng không?
Thấy Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, A Thủy lại ném ra điểm nghi ngờ thứ hai:
– Thứ hai, cậu có thể chắc chắn Quân Ức còn sống không? Còn một điều nữa là những tư liệu chúng ta đang tìm hiện giờ đều là những người thành công, sống ở nước ngoài, có khả năng người này luôn sống lặng lẽ như năm đó không?
Lâm Dật Phi đưa qua một ly nước ấm:
– Hiện tôi chỉ nói là có khả năng mà.
– Thực ra cậu hoàn toàn là bỏ gần tìm xa.
A Thủy nói ra ý kiến của bản thân mình:
– Cách trực tiếp nhất có lẽ là cậu đến tìm Phương Chấn Đình, tìm hiểu rõ chân tướng lúc đó, nếu như ông ta yêu Quân Ức thật thì tôi không tin là trong những năm nay ông ấy không đi tìm hay nghe ngóng gì đó sao? Cho dù không nghe ngóng gì thì ông ấy ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn về nguyên nhân cái chết của ông nội Bách Lý Băng. Bách Lý Thủ Nghiệp chắc chắn không phải không bệnh tật mà chết được, huyền cơ trong chuyện này nếu như bác Bách Lý cũng không biết thì người còn lại biết cũng chỉ có Phương Chấn Đình thôi.
Khi Bách Lý Băng nghe đến đó thì không kìm được trong lòng động một cái, đứng dậy nói:
– Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi, Dật Phi, A Thủy đi cùng luôn đi.
Lâm Dật Phi đứng dậy, thấy A Thủy vẫn không động đậy gì, không kìm được cười nói:
– Ra ngoài đi lại một lát đi, cho dù là thịt muối thì cũng phải gạt mấy cái nếu không cũng mốc lên đấy.
– Mốc lên cũng được, có thể làm món thịt kho rau mai rồi.
A Thủy cươi cười:
– Hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, cảm ơn nhé.
– OK.
Bách Lý Băng không khuyên mà kéo Lâm Dật Phi ra cửa phòng, quay đầu lại nhìn một cái, đến khi xác định A Thủy không thể nghe thấy thì mới hỏi:
– Dật Phi, em thấy chúng ta đã để sót hai người quan trọng trong chuyện này.
– Ai vậy?
Lông mày Lâm Dật Phi vừa động:
– Một trong hai người là Nhan Phi Hoa.
– Đúng vậy, hóa ra em đã nghĩ đến cô ta rồi.
Bách Lý Băng và hắn nắm tay nhau bước xuống lầu, trong lòng như có nhạc mừng:
– Cái này gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ?
Nhìn khuôn mặt Bách Lý Băng hơi tiều tụy, Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Thời gian này em vất vả rồi.
– Nhưng em lại không cảm thấy thế.
Bách Lý Băng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình ý:
– Thế sự giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ có người uống biết, giống như những tín đồ đi hành hương, đi bộ ngàn dặm đường, thậm chí là quỳ lạy ba lần. Rất nhiều người thấy bọn họ vất vả nhưng thực ra bọn họ lại thấy hạnh phúc vì trong lòng họ có mục đích, hơn nữa còn phấn đấu vì mục đích này. Hiện giờ em cảm thấy tuy bản thân mình là người hành hương nhưng lại không cảm thấy vất vả chút nào.
Hai người chầm chậm bước trong gió lạnh, để gió lạnh tùy ý thổi vào mặt, tuyết trắng tung bay nhưng cũng không nhanh bằng người đi bộ, bước chân như bay trên đường.
Năm nay không biết tại sao mà tuyết rơi rất lớn.
Đột nhiên Bách Lý Băng mỉm cười, chỉ vào người đi trên đường:
– Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ em lại nghĩ đến một câu chuyện cười.
Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, biết khi bạn bè kể chuyện hắn đều có dáng vẻ lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút ấm áp:
– Có một ngày, dưới núi mưa một trận lớn, một người chậm rãi bước trên đường núi, nhìn những người vội vàng chạy đi trú mưa đằng trước, chỉ cười nói “những người này thật là ngốc, sao phải chạy chứ? Đằng trước cũng đang mưa to mà”.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của Bách Lý Băng:
– Người khác cười tôi ngu si, tôi cười người khác nhìn không thấu. Nếu như ai cũng nghĩ như anh ta, những thứ nhìn thấy được không chỉ là mưa to, đương nhiên còn có bụi gai, cũng có cảnh đẹp trong mưa, đúng rồi, Băng Nhi, em nói người thứ hai chúng ta bỏ sót là ai vậy? Nhan Phi Hoa đúng là có khả năng biết cái người tên Quân Ức này. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô ta lại muốn tìm khối ngọc Loan Phượng Thanh Ming. Hơn nữa, cô ta đến đây trước anh ba năm, có thế lực khổng lồ, những gì cô ta biết chắc chắn là nhiều hơn anh rất nhiều.
– Vậy sao anh không đi tìm cô ta?
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Anh…có phải anh cũng hơi cảm thấy đối phó với cô ta thì không nắm chắc phần thắng?
Lâm Dật Phi nhìn xa xa, một lúc lâu sau mới nói:
– Người thứ hai chúng ta để sót là ai vậy?
– Thực ra trước kia là một người nhưng hiện giờ có thể nói là hai người.
Bách Lý Băng không hề truy hỏi mà nói ra điều cô vừa nghĩ ra:
– Dương Hoành Vĩ và Dương Hoành Nghiệp.
– Hai anh em bọn họ sao?
Lâm Dật Phi cũng không xa lạ gì với hai cái tên này, trên thực tế, thứ khiến hắn bắt đầu tìm kiếm đáp án chính là bức tranh Dương Hoành Vĩ bán đó.
– Em hỏi thăm được đái khái hai người bọn ho do phân nhà nên mới chia đôi bức tranh ra nhưng dường như bọn họ cũng không biết lai lịch của bức họa này, thậm chí Dương Hoành Nghiệp còn không biết hai bức tranh còn lại vẽ cái gì nữa. Bọn họ thân là con cái chỉ quan tâm đến giá trị của mấy bức tranh chứ không phải là ý nghĩa trong đó.
– Nhưng nhà bọn họ ít nhất có ba người con, mỗi người một bức. Điều này cho thấy nhân khẩu nhà họ rất vượng, chung quy có một người có thể biết được một số chuyện liên quan. Hơn nữa anh cảm thấy tại sao lúc đó Quân Ức lại chỉ cầm một bức tranh trong ba bức, sau đó khẳng định là lại gửi cho Dương gia, hiển nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khiến người ta phải suy nghĩ.
– Quân Ức, Phương Chấn Đình, Phương Vũ Dương, Dương Hoành Vĩ, Dương Hoành Nghiệp?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Hiển nhiên người giữ mối liên kết giữa những người này chính là cái người tên Quân Ức đó. Dựa vào thủ đoạn của bà ấy, không có lý do gì mà lại im hơi lặng tiếng, chỉ có điều không biết tại sao mà anh nhờ người tra giúp những ghi chép về những nhân vật kiệt xuất thời đó của Thượng Hải nhưng lại không tra ra được người này.
– Anh tra về những nhân vật kiệt xuất thì đương nhiên là không tra được rồi.
Bách Lý Băng cười nói:
– Bà ấy có thể giả nam, có lẽ bản thân bà chính là một người phụ nữ nổi tiếng.
– Băng Nhi, nếu thế thì em giúp anh một việc là trở lại Giang Nguyên rồi đến Dương gia hỏi một chút chuyện về việc này.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Dù sao cũng sắp vào năm học mới rồi, A Thủy và Yên Nhiên cũng phải trở về, học sinh xấu như anh sẽ lưu lại thủ đô mấy ngày nữa.
– Được.
Bách Lý Băng trầm mặc một chút rồi gật gật đầu:
– Anh phải cẩn thận đấy, anh tha cho Phương Vũ Dương thì phải đề phòng cậu ta trả thù.
– Anh chờ cậu ta đến trả thù.
Lâm Dật Phi nghĩ một chút:
– Mọi người cũng cẩn thận nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.