Chương 150: Đường
Tiểu Mặc
28/05/2018
So với bầu không khí của rạp hát, quán café này quả thực quá yên tĩnh.
Các fan hâm mộ nhịn ăn, vơ vét tiền của cha mẹ để mua vé xem. Nhưng ngay cả nước uống cũng tiếc uống một ngụm. Chỉ vì có thể đoạt được vị trí
gần với sân khấu, mà tới trước mười mấy tiếng, sau đó thì chen chúc ở vị trí gần nhất.
Cho nên đối với việc Lâm Dật Phi vào đây uống café chả khác gì người sao Hỏa. Bọn họ không biết những hành vi của bọn họ, nếu bị người sao Hỏa nhìn thấy, đoán chừng cũng cho rằng là một hiện tượng siêu tự nhiên cần nghiên cứu.
– Đúng là phong cách của Tiểu Phi.
Đại Ngưu tùy tiện ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái menu, thè lưỡi:
– Má ơi, đúng là tiểu tư sản, một ly café thôi cũng ba mươi tệ.
Số tiền này trong mắt người giàu có đương nhiên là chẳng đáng nhắc tới. Nhưng đối với các sinh viên phải dựa vào chu cấp của cha mẹ, thì đúng là quá cao. Đại Ngưu có chút đắng lưỡi nhìn Lâm Dật Phi. Một ly café tương đương với tiền ăn một tuần. Cậu ta cảm thấy đúng là xa hoa lãng phí.
Bách Lý Băng uống bằng ống hút. Điều này hiển nhiên không phải là cách thức uống café, nhưng lại là một ý kiến hay để đốt cháy thời gian. Đều nói mỹ mạo và trí tuệ không thể cùng tồn tại, có vẻ như Bách Lý Băng đã phá vỡ cách nói đó.
Lâm Dật Phi cũng không ngại phung phí tiền:
– Mọi người rốt cuộc đã tới, mặc dù hơi muộn.
Nhấc tay gọi nhân viên phục vụ, bảo anh ta xếp thêm vài cái ghế ngồi. Thấy nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn mình, Lâm Dật Phi chẳng hề đề ý. Lúc này A Thủy đột nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đúng là một đôi trời sinh. Bách Lý Băng có thể vì Lâm Dật Phi mà thay đổi thái độ, thay đổi thói quen sinh hoạt, chịu đựng được ánh mắt của thế tục. Còn Lâm Dật Phi thì căn bản chẳng quan tâm tới ánh mắt của thế tục!
Bạn nói hắn không hiểu lý lẽ cũng tốt, bạn nói hắn không ăn nhập gì cũng tốt. Nhưng nếu để cho A Thủy lựa chọn, cậu ta vẫn lựa chọn làm bạn với Lâm Dật Phi.
Chỉ trong chốc lát, quán café vốn dành cho các đôi tình nhân lãng mạn đã trở thành một quầy hàng bên đường. Lâm Dật Phi gọi thêm bốn ly café, mọi người ngồi vây quanh một cái bàn.
Cầm ly café trong tay, tâm tình của Đại Ngưu bình tĩnh lại, không còn nóng nảy như vừa nãy. Kỳ thực cậu ta không muốn uống, nhưng vào quán mà không gọi đồ uống, chỉ ngồi không, sẽ khiến người bán hàng không vui.
– Vốn định tìm quán trà ngồi cơ.
Lâm Dật Phi cười thản nhiên:
– Nhưng tìm không thấy. Xem ra thời thế thay đổi thật nhanh.
Hai mắt Tô Yên Nhiên tỏa sáng, muốn nói cái gì đó, rốt cuộc vẫn nhịn được.
– Quán trà?
Đại Ngưu cười nhạt:
– Hiện tại muốn tìm một quán chỉ bán nước trà còn khó khăn hơn tìm một di tích lịch sử. Tiểu Phi, đừng phí công vô ích, hiện tại nên thương lương kế tiếp phải làm gì?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Mấy người nóng nòng muốn thấy Tô Tình như vậy à?
Bách Lý Băng lắc đầu, A Thủy nhìn Tô Yên Nhiên, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đồng thanh đáp:
– Đương nhiên, bằng không lãng phí tiền mua vé à?
– Nhìn thấy người có lấy lại được tiền vé không?
Lâm Dật Phi cười khổ.
Đại Ngưu và Thúy Hoa liếc mắt nhìn nhau:
– Nhưng mục đích của chúng ta tới đây là như vậy mà.
Tô Yên Nhiên nhìn ly café trước mặt, không có ý cầm lên chút nào:
– Nếu là chen vào, em bất lực. Không bằng thừa dịp hôm nay có trăng, chúng ta đi dạo xung quanh. Em cảm thấy nơi này cũng không tệ. Nếu mọi người muốn thấy Tô Tình, về sau có rất nhiều cơ hội.
Đại Ngưu thầm nghĩ, cô nói thì thoải mái rồi. Mỗi cơ hội đó phải mất mấy trăm tệ. Nhưng người ta là mỹ nữ, cũng phải cho người ta mặt mũi, liền lớn tiếng phụ họa:
– Nếu đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa, lên núi thôi.
Tiếng hét lên núi của Đại Ngưu rất hưng phấn, rất dũng cảm. Có một số người là như vậy, cả đời chỉ biết hướng về phía trước tìm kiếm mọi thứ, nhưng không biết mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì. Khi bạn nói cảnh vật tốt đẹp nhất đang ở bên cạnh họ, thì không nghi ngờ đó là một chuyện khiến người ta cảm thấy siêu việt lạ thường.
Thúy Hoa lại vỗ tay cậu ta một cái:
– Gấp gì chứ, café của Yên Nhiên còn chưa đụng tới kìa.
Tô Yên Nhiên cười khoát tay:
– Thực sự mình không quen uống café, không biết ly café này có thể trả lại được không.
– Trả gì chứ, mất mặt lắm.
Đại Ngưu nhìn ly café. Vừa rồi chen tới chen lui trong đám người, lúc này chỉ cảm thấy khát, nhưng loại café này càng uống càng khát, có giá bằng mấy khối nước, vậy mà không có tác dụng bằng một ly nước. Cậu ta nuốt nước bọt, nhìn thấy Thúy Hoa đang nhìn mình, cuối cùng thu lại được ý niệm là muốn uống nó, rồi đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi quán cafe, đột nhiên phía rạp hát có một tiếng hô kinh thiên động địa truyền đến, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đại Ngưu thở dài một tiếng:
– Buổi hòa nhạc của Tô Tình bắt đầu rồi. Bây giờ chúng ta leo núi, tìm một chỗ thích hợp, nói không chừng còn có thể nhìn thấy.
Tô Yên Nhiên nhịn không được bật cười:
– Nếu Tô Tình biết có một người đam mê âm nhạc như anh, nhất định sẽ rất vui đấy.
– Anh thì có là gì đâu chứ.
Đại Ngưu lắc đầu:
– Em nhìn phía bên kia kìa.
Cậu ta chỉ về phía những chiếc gậy huỳnh quang lấm tấm như những ngôi sao trên bầu trời:
– Những người đó đều đến từ vùng ngoài cả đấy, xếp hàng mấy ngày, cũng chỉ vì muốn gặp mặt thần tượng một lần. Anh chỉ cảm thấy nếu đã đến đây rồi, mà không được nhìn thấy Tô Tình, thì tấm vé vào cửa một trăm năm mươi tệ này thật đúng là phí phạm.
Bình thường A Thủy kiểu gì cũng sẽ châm chọc cậu ta vài câu, nhưng hôm nay lại không có biểu thái gì một cách hiêm thấy. Cậu ta chỉ nói:
– Thôi bỏ đi, chúng ta luôn mồm nói là dâng hiến tình yêu. Hôm nay tình yêu đã dâng hiến, như vậy hẳn đã đủ rồi.
Đại Ngưu lắc đầu, quay đầu lại nhìn:
– Tiểu Phi đâu, sao không thấy bóng dáng cậu ta đâu vậy?
– Bên kia kìa.
Tô Yên Nhiên giơ tay chỉ, Đại Ngưu quay đầu nhìn qua. Thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đang đứng trước một cửa hàng, hình như đang chuẩn bị mua gì đó. Cậu ta nhịn không được lắc đầu:
– Dật Phi này, chân tay chậm chạp quá. Mình thì cứ như là lửa cháy đến nơi, còn hắn thì không hề hấn gì cả.
– Dù có sốt sắng như anh, thì cũng chẳng nhìn thấy được trò gì cả.
Thúy Hoa cười nói:
– Đi thôi, dù sao hôm nay cũng không thấy được Tô Tình, mọi người cùng đi xem xem Dật Phi mua gì, có phần của chúng ta không.
Thúy Hoa nói không sai, Lâm Dật Phi quả nhiên mua chút đồ cho mấy người bọn họ, tất cả có ba cái ô, bình quân hai người một cái.
Đại Ngưu nhìn trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu, nhịn không được hỏi:
– Tiêu Phi, cậu mua ô làm gì vậy, không phải vì cậu cảm thấy ánh trăng nóng quá, nên muốn che chúng tôi bớt nóng chứ hả?
Tự cho rằng mình nói rất hài hước, nên cậu ta hắc hắc cười. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, liền gãi đầu nói:
– Lẽ nào mọi người cũng cho rằng mua ô là cần thiết sao?
– Không cần.
Bách Lý Băng bĩu môi nói:
– Không cần thì trả bọn mình. Dật Phi nói tối nay sẽ có mưa, nên mới có ý tốt mua mấy cái cho mọi người. Cậu không cần, lát nữa chớ có giành giật. Hơn nữa cậu không nghe qua danh ngôn của thương gia sao, trời nắng mua ô mới là kiểu mua bán có lời.Tuy trong lòng cũng hết sức nghi hoặc với việc trời có mưa hay không, nhưng Lâm Dật Phi đã nói là sẽ có mưa, Bách Lý Băng cũng hi vọng là nó sẽ như thế. Mưa đối với một số người là chuyện phiền phức, nhưng đói với một bộ phận người khác, có thể nói là lãng mạn.
– Cầm đi, cho không anh còn không nhận sao.
Thúy Hoa miệng cười, tay nhận lấy ô, tuy nhiên trong lòng cô cũng cho rằng Lâm Dật Phi khả năng là có tiền nên thoáng tay:
– Đại Ngưu là như vậy đấy, có gì nói đó, từ trước tới giờ nói chuyện đều không suy nghĩ.
– Tiểu Phi nói có mưa thì có mưa à.
Đại Ngưu không phục nói:
– Mình nói hôm nay có mưa đao đấy.
– Vậy xem ra cậu phải đi mua một cái vung để che mới ổn đấy. Cần thì cầm lấy đi, còn ở đó mà dông dài.
A Thủy cuối cùng cũng không nhịn được liền trả lại một câu. Cậu ta nhìn sắc trời, trông chẳng giống có mưa gì cả, nhưng nhìn chiếc ô trong tay, trong lòng không hiểu tại sao lại mong là sẽ có mưa, đương nhiên không phải là loại mưa rất to đâu.
Lâm Dật Phi chỉ cười:
– Trời mưa nắng thất thường, chuẩn bị trước cũng tốt mà. Nếu mọi người cảm thấy cầm ô vướng víu, thì để mình cầm cho cũng được.
Phía rạp hát xa xa đột nhiên vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng hò hét như điên như cuồng cũng theo đó mà truyền đến. Tô Yên Nhiên nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng A Thủy lại lắc đầu nói:
– May mà không chen vào, tim mình không tốt, đối với thứ âm thanh có công công suất lớn như vậy, e là phải làm phiền các cậu khiêng ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Yên Nhiên đã đi về phía trước, A Thủy không thèm càu nhàu nữa, chạy theo sóng vai cùng cô đi lên đỉnh núi, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đi sát phía sau, còn Bách Lý Băng lại cố ý rớt lại phía sau cùng. Kỳ thật đối với người được gọi là Tô Tình đó, cô tuyệt đối chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ có điều được bên cạnh Lâm Dật Phi, thì ở đâu cũng như nhau. Vừa rồi hưởng thụ sự yên lặng hiếm có trong quán café, không ngờ chớp mắt đã bị Đại Ngưu phá hỏng. Nhìn mọi người đều hưng phấn lên núi, cô lại hi vọng con đường núi này không có điểm dừng thì hay biết mấy.
Tô Yên Nhiên đi trong không vui, khi đi được nửa đường núi thì bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Không khí buôn bán của Cửa Sổ Thế Giới rất sôi nổi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, cảnh đêm với những ngọn đèn đuốc rực rỡ như sao quả thực rất đặc sắc. A Thủy chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trả lời một hai câu. Tuy lời không nhiều, nhưng lại có chút ăn ý với Tô Yên Nhiên.
Đại Ngưu lại cảm thấy rất không thú vị, dọc theo con đường này có cái gì hay để xem chứ. Không phải là đá, thì là cỏ dại, ở bên kia vài ngọn đèn cũng có gì hay chứ, nhà trọ còn đẹp hơn bên này nhiều. Không lâu sau cậu ta đã vượt lên trước A Thủy và Tô Yên Nhiên, chào hỏi:
– Chúng tôi lên trước nhé, sẽ chiếm chỗ cho hai người. Lát nữa điện thoại liên hệ.
Không đợi A Thủy trả lời, thì Đại Ngưu đã cuốn bụi mà đi, không còn thấy bóng dáng nữa.
Thúy Hoa cười xin lỗi, chỉ đành đi theo lên đỉnh núi. Tô Yên Nhiên cười khúc khích, quay đầu nhìn:
– Cũng may bọn mình không chậm.
– Mà có chậm cũng không sao, quan trọng là vui.
A Thủy không biết sao lại phun ra một câu như vậy, bản thân cảm thấy rất có đạo lý:
– Thời gian trước chúng tôi có nghe thấy một tin, nói gì mà cuồng fan thì phải gặp mặt thần tượng, lấy cái chết để bức bách với cha mẹ. Thực không hiểu, loại ngày tháng đó, cho dù có gặp được một lần thì có ý nghĩa gì chứ?
Tô Yên Nhiên gật gật đầu:
– Đúng vậy, cổ nhân có nói, quân tử một bát cơm, một bầu nước, cho dù ở nhà sơ sài, nhưng vẫn vui vẻ hòa thuận. Nhu cầu của con người càng đơn giản, càng dễ có được niềm vui. Ngược lại loại kinh doanh vót đến nhọn cả đầu kia, nếu nói vui vẻ, bọn họ chưa chắc đã nhiều hơn một tên ăn mày là bao nhiêu. Đây cũng là tri túc thường nhạc mà người ta thường nói mà.
A Thủy cười khổ nói:
– Nếu là người khác nói, mình khẳng định sẽ nói không ăn được nho ngại nho chua.
– Vậy em thì sao?Tô Yên Nhiên cười rộ lên, A Thủy thấy vậy thì ngây người, chỉ cảm thấy môi trường xung quanh đột nhiên trở nên tao nhã, làm tan biến cái văng vẻ.
A Thủy đột nhiên có chút hối hận vì mình lúc không rảnh rỗi không chịu đọc nhiều văn cổ. Nếu có tài văn chương của Tiểu Phi, khẳng định có thể tìm ra từ ngữ hay. Chỉ có điều lúc này chỉ có thể nói:
– Anh tin em.
Nói xong lại có chút hối hận. Dường như mấy chữ này không đủ để biểu đạt ý tứ của mình, chỉ có điều trong lúc tình thế cấp bách, phát hiện bản lĩnh xảo biện hàng ngày với Đại Ngưu đều biên mất.
– Đi thôi.
Tô Yên Nhiên đột nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía đỉnh núi.
A Thủy không biết cô thở dài cái gì, cũng không dám hỏi, đành phải tìm chuyện:
– Em cảm thấy mấy fan kia thế nào?
– Họ có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình.
Tô Yên Nhiên thấp giọng trả lời.
– Nhưng anh cảm thấy họ đã quấy nhiễu đến cuộc sống của người khác.
Ánh mắt của A Thủy nhìn về phía những ngọn đèn dưới núi, ở đó tiếng hò hét tiếng ca hát mơ hồ truyền đến, cậu ta nhíu mày:
– nếu họ dựa vào năng lực của bản thân, đương nhiên thích ai thì theo đuổi người đó. Nhưng chúng ta đều biết, bọn họ rất nhiều người đều tiêu xài đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ.
– Bọn họ còn nhỏ, có thể vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Con đường nhân sinh của mỗi người đều trải qua quãng thời gian này, chúng ta trước kia không phải cũng đã đi qua như thế. Đương nhiên, thần tượng của chúng ta khi đó khác nhiều với bây giờ, thời đại là thay đổi, nhưng chúng ta không thể thay đổi được thời đại.
Tô Yên Nhiên khẽ chau mày, dường như muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng lại thôi.
– Bọn họ cũng không còn nhỏ nữa đâu.
A Thủy lạnh lùng nói:
– Hẳn là hiểu được rất nhiều chuyện, dung túng với chúng không phải là cách. Cha mẹ bọn chúng nhiều người đều sống trong khổ sở, cho nên họ cho rằng nên để cho đời sau có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chỉ cuộc sống vật chất thôi thì mãi mãi không đủ, họ nên để cho con cái họ có tinh thần để phấn đấu tiến lên. Có như vậy, bất luận là đối với mình, hay đối với xã hội, đều là một chuyện tốt.
Tô Yên Nhiên từ chối cho ý kiến, lặng lẽ bước đi.
A Thủy có chút kích động, cũng không chú ý đến sắc mặt của Tô Yên Nhiên:
– Anh có chú ý một chút đến bản tin trên mạng, bây giờ áp lực tìm việc, không khách khí mà nói, thì áp lực sinh tồn càng ngày càng lớn. Con cái cũng không thể cả đời chỉ trông cậy vào cha mẹ mình, đợi đến khi họ phát hiện mình không còn bất cứ thứ gì, nếu vẫn không có tinh thần để chống đỡ, rất có khả năng khiến người đó khó có thể chịu đựng. Cha mẹ yêu thương con cái là tốt, nhưng cũng không thể bồi dưỡng cho đến sau khi tốt nghiệp đại học. Chỉ là phế vật vô dụng, hoặc là chịu không nổi áp lực, biến thành kẻ bị bệnh tâm thần!
Tô Yên Nhiên bỗng nhiên chấn động, dừng bước. A Thủy cảm thấy những lời mình nói hơi có phần cực đoan:
– Thực sự rất xin lỗi, anh rất ít khi như vậy.
– Không sao.
Sắc mặt của Tô Yên Nhiên có chút tái nhợt, một trận gió đột nhiên thổi đến, khiến cô không kìm được mà co rút bờ vai.
Cho nên đối với việc Lâm Dật Phi vào đây uống café chả khác gì người sao Hỏa. Bọn họ không biết những hành vi của bọn họ, nếu bị người sao Hỏa nhìn thấy, đoán chừng cũng cho rằng là một hiện tượng siêu tự nhiên cần nghiên cứu.
– Đúng là phong cách của Tiểu Phi.
Đại Ngưu tùy tiện ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái menu, thè lưỡi:
– Má ơi, đúng là tiểu tư sản, một ly café thôi cũng ba mươi tệ.
Số tiền này trong mắt người giàu có đương nhiên là chẳng đáng nhắc tới. Nhưng đối với các sinh viên phải dựa vào chu cấp của cha mẹ, thì đúng là quá cao. Đại Ngưu có chút đắng lưỡi nhìn Lâm Dật Phi. Một ly café tương đương với tiền ăn một tuần. Cậu ta cảm thấy đúng là xa hoa lãng phí.
Bách Lý Băng uống bằng ống hút. Điều này hiển nhiên không phải là cách thức uống café, nhưng lại là một ý kiến hay để đốt cháy thời gian. Đều nói mỹ mạo và trí tuệ không thể cùng tồn tại, có vẻ như Bách Lý Băng đã phá vỡ cách nói đó.
Lâm Dật Phi cũng không ngại phung phí tiền:
– Mọi người rốt cuộc đã tới, mặc dù hơi muộn.
Nhấc tay gọi nhân viên phục vụ, bảo anh ta xếp thêm vài cái ghế ngồi. Thấy nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn mình, Lâm Dật Phi chẳng hề đề ý. Lúc này A Thủy đột nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đúng là một đôi trời sinh. Bách Lý Băng có thể vì Lâm Dật Phi mà thay đổi thái độ, thay đổi thói quen sinh hoạt, chịu đựng được ánh mắt của thế tục. Còn Lâm Dật Phi thì căn bản chẳng quan tâm tới ánh mắt của thế tục!
Bạn nói hắn không hiểu lý lẽ cũng tốt, bạn nói hắn không ăn nhập gì cũng tốt. Nhưng nếu để cho A Thủy lựa chọn, cậu ta vẫn lựa chọn làm bạn với Lâm Dật Phi.
Chỉ trong chốc lát, quán café vốn dành cho các đôi tình nhân lãng mạn đã trở thành một quầy hàng bên đường. Lâm Dật Phi gọi thêm bốn ly café, mọi người ngồi vây quanh một cái bàn.
Cầm ly café trong tay, tâm tình của Đại Ngưu bình tĩnh lại, không còn nóng nảy như vừa nãy. Kỳ thực cậu ta không muốn uống, nhưng vào quán mà không gọi đồ uống, chỉ ngồi không, sẽ khiến người bán hàng không vui.
– Vốn định tìm quán trà ngồi cơ.
Lâm Dật Phi cười thản nhiên:
– Nhưng tìm không thấy. Xem ra thời thế thay đổi thật nhanh.
Hai mắt Tô Yên Nhiên tỏa sáng, muốn nói cái gì đó, rốt cuộc vẫn nhịn được.
– Quán trà?
Đại Ngưu cười nhạt:
– Hiện tại muốn tìm một quán chỉ bán nước trà còn khó khăn hơn tìm một di tích lịch sử. Tiểu Phi, đừng phí công vô ích, hiện tại nên thương lương kế tiếp phải làm gì?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Mấy người nóng nòng muốn thấy Tô Tình như vậy à?
Bách Lý Băng lắc đầu, A Thủy nhìn Tô Yên Nhiên, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đồng thanh đáp:
– Đương nhiên, bằng không lãng phí tiền mua vé à?
– Nhìn thấy người có lấy lại được tiền vé không?
Lâm Dật Phi cười khổ.
Đại Ngưu và Thúy Hoa liếc mắt nhìn nhau:
– Nhưng mục đích của chúng ta tới đây là như vậy mà.
Tô Yên Nhiên nhìn ly café trước mặt, không có ý cầm lên chút nào:
– Nếu là chen vào, em bất lực. Không bằng thừa dịp hôm nay có trăng, chúng ta đi dạo xung quanh. Em cảm thấy nơi này cũng không tệ. Nếu mọi người muốn thấy Tô Tình, về sau có rất nhiều cơ hội.
Đại Ngưu thầm nghĩ, cô nói thì thoải mái rồi. Mỗi cơ hội đó phải mất mấy trăm tệ. Nhưng người ta là mỹ nữ, cũng phải cho người ta mặt mũi, liền lớn tiếng phụ họa:
– Nếu đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa, lên núi thôi.
Tiếng hét lên núi của Đại Ngưu rất hưng phấn, rất dũng cảm. Có một số người là như vậy, cả đời chỉ biết hướng về phía trước tìm kiếm mọi thứ, nhưng không biết mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì. Khi bạn nói cảnh vật tốt đẹp nhất đang ở bên cạnh họ, thì không nghi ngờ đó là một chuyện khiến người ta cảm thấy siêu việt lạ thường.
Thúy Hoa lại vỗ tay cậu ta một cái:
– Gấp gì chứ, café của Yên Nhiên còn chưa đụng tới kìa.
Tô Yên Nhiên cười khoát tay:
– Thực sự mình không quen uống café, không biết ly café này có thể trả lại được không.
– Trả gì chứ, mất mặt lắm.
Đại Ngưu nhìn ly café. Vừa rồi chen tới chen lui trong đám người, lúc này chỉ cảm thấy khát, nhưng loại café này càng uống càng khát, có giá bằng mấy khối nước, vậy mà không có tác dụng bằng một ly nước. Cậu ta nuốt nước bọt, nhìn thấy Thúy Hoa đang nhìn mình, cuối cùng thu lại được ý niệm là muốn uống nó, rồi đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi quán cafe, đột nhiên phía rạp hát có một tiếng hô kinh thiên động địa truyền đến, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đại Ngưu thở dài một tiếng:
– Buổi hòa nhạc của Tô Tình bắt đầu rồi. Bây giờ chúng ta leo núi, tìm một chỗ thích hợp, nói không chừng còn có thể nhìn thấy.
Tô Yên Nhiên nhịn không được bật cười:
– Nếu Tô Tình biết có một người đam mê âm nhạc như anh, nhất định sẽ rất vui đấy.
– Anh thì có là gì đâu chứ.
Đại Ngưu lắc đầu:
– Em nhìn phía bên kia kìa.
Cậu ta chỉ về phía những chiếc gậy huỳnh quang lấm tấm như những ngôi sao trên bầu trời:
– Những người đó đều đến từ vùng ngoài cả đấy, xếp hàng mấy ngày, cũng chỉ vì muốn gặp mặt thần tượng một lần. Anh chỉ cảm thấy nếu đã đến đây rồi, mà không được nhìn thấy Tô Tình, thì tấm vé vào cửa một trăm năm mươi tệ này thật đúng là phí phạm.
Bình thường A Thủy kiểu gì cũng sẽ châm chọc cậu ta vài câu, nhưng hôm nay lại không có biểu thái gì một cách hiêm thấy. Cậu ta chỉ nói:
– Thôi bỏ đi, chúng ta luôn mồm nói là dâng hiến tình yêu. Hôm nay tình yêu đã dâng hiến, như vậy hẳn đã đủ rồi.
Đại Ngưu lắc đầu, quay đầu lại nhìn:
– Tiểu Phi đâu, sao không thấy bóng dáng cậu ta đâu vậy?
– Bên kia kìa.
Tô Yên Nhiên giơ tay chỉ, Đại Ngưu quay đầu nhìn qua. Thấy Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đang đứng trước một cửa hàng, hình như đang chuẩn bị mua gì đó. Cậu ta nhịn không được lắc đầu:
– Dật Phi này, chân tay chậm chạp quá. Mình thì cứ như là lửa cháy đến nơi, còn hắn thì không hề hấn gì cả.
– Dù có sốt sắng như anh, thì cũng chẳng nhìn thấy được trò gì cả.
Thúy Hoa cười nói:
– Đi thôi, dù sao hôm nay cũng không thấy được Tô Tình, mọi người cùng đi xem xem Dật Phi mua gì, có phần của chúng ta không.
Thúy Hoa nói không sai, Lâm Dật Phi quả nhiên mua chút đồ cho mấy người bọn họ, tất cả có ba cái ô, bình quân hai người một cái.
Đại Ngưu nhìn trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu, nhịn không được hỏi:
– Tiêu Phi, cậu mua ô làm gì vậy, không phải vì cậu cảm thấy ánh trăng nóng quá, nên muốn che chúng tôi bớt nóng chứ hả?
Tự cho rằng mình nói rất hài hước, nên cậu ta hắc hắc cười. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, liền gãi đầu nói:
– Lẽ nào mọi người cũng cho rằng mua ô là cần thiết sao?
– Không cần.
Bách Lý Băng bĩu môi nói:
– Không cần thì trả bọn mình. Dật Phi nói tối nay sẽ có mưa, nên mới có ý tốt mua mấy cái cho mọi người. Cậu không cần, lát nữa chớ có giành giật. Hơn nữa cậu không nghe qua danh ngôn của thương gia sao, trời nắng mua ô mới là kiểu mua bán có lời.Tuy trong lòng cũng hết sức nghi hoặc với việc trời có mưa hay không, nhưng Lâm Dật Phi đã nói là sẽ có mưa, Bách Lý Băng cũng hi vọng là nó sẽ như thế. Mưa đối với một số người là chuyện phiền phức, nhưng đói với một bộ phận người khác, có thể nói là lãng mạn.
– Cầm đi, cho không anh còn không nhận sao.
Thúy Hoa miệng cười, tay nhận lấy ô, tuy nhiên trong lòng cô cũng cho rằng Lâm Dật Phi khả năng là có tiền nên thoáng tay:
– Đại Ngưu là như vậy đấy, có gì nói đó, từ trước tới giờ nói chuyện đều không suy nghĩ.
– Tiểu Phi nói có mưa thì có mưa à.
Đại Ngưu không phục nói:
– Mình nói hôm nay có mưa đao đấy.
– Vậy xem ra cậu phải đi mua một cái vung để che mới ổn đấy. Cần thì cầm lấy đi, còn ở đó mà dông dài.
A Thủy cuối cùng cũng không nhịn được liền trả lại một câu. Cậu ta nhìn sắc trời, trông chẳng giống có mưa gì cả, nhưng nhìn chiếc ô trong tay, trong lòng không hiểu tại sao lại mong là sẽ có mưa, đương nhiên không phải là loại mưa rất to đâu.
Lâm Dật Phi chỉ cười:
– Trời mưa nắng thất thường, chuẩn bị trước cũng tốt mà. Nếu mọi người cảm thấy cầm ô vướng víu, thì để mình cầm cho cũng được.
Phía rạp hát xa xa đột nhiên vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng hò hét như điên như cuồng cũng theo đó mà truyền đến. Tô Yên Nhiên nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng A Thủy lại lắc đầu nói:
– May mà không chen vào, tim mình không tốt, đối với thứ âm thanh có công công suất lớn như vậy, e là phải làm phiền các cậu khiêng ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Yên Nhiên đã đi về phía trước, A Thủy không thèm càu nhàu nữa, chạy theo sóng vai cùng cô đi lên đỉnh núi, Đại Ngưu và Thúy Hoa thì đi sát phía sau, còn Bách Lý Băng lại cố ý rớt lại phía sau cùng. Kỳ thật đối với người được gọi là Tô Tình đó, cô tuyệt đối chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ có điều được bên cạnh Lâm Dật Phi, thì ở đâu cũng như nhau. Vừa rồi hưởng thụ sự yên lặng hiếm có trong quán café, không ngờ chớp mắt đã bị Đại Ngưu phá hỏng. Nhìn mọi người đều hưng phấn lên núi, cô lại hi vọng con đường núi này không có điểm dừng thì hay biết mấy.
Tô Yên Nhiên đi trong không vui, khi đi được nửa đường núi thì bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Không khí buôn bán của Cửa Sổ Thế Giới rất sôi nổi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, cảnh đêm với những ngọn đèn đuốc rực rỡ như sao quả thực rất đặc sắc. A Thủy chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng trả lời một hai câu. Tuy lời không nhiều, nhưng lại có chút ăn ý với Tô Yên Nhiên.
Đại Ngưu lại cảm thấy rất không thú vị, dọc theo con đường này có cái gì hay để xem chứ. Không phải là đá, thì là cỏ dại, ở bên kia vài ngọn đèn cũng có gì hay chứ, nhà trọ còn đẹp hơn bên này nhiều. Không lâu sau cậu ta đã vượt lên trước A Thủy và Tô Yên Nhiên, chào hỏi:
– Chúng tôi lên trước nhé, sẽ chiếm chỗ cho hai người. Lát nữa điện thoại liên hệ.
Không đợi A Thủy trả lời, thì Đại Ngưu đã cuốn bụi mà đi, không còn thấy bóng dáng nữa.
Thúy Hoa cười xin lỗi, chỉ đành đi theo lên đỉnh núi. Tô Yên Nhiên cười khúc khích, quay đầu nhìn:
– Cũng may bọn mình không chậm.
– Mà có chậm cũng không sao, quan trọng là vui.
A Thủy không biết sao lại phun ra một câu như vậy, bản thân cảm thấy rất có đạo lý:
– Thời gian trước chúng tôi có nghe thấy một tin, nói gì mà cuồng fan thì phải gặp mặt thần tượng, lấy cái chết để bức bách với cha mẹ. Thực không hiểu, loại ngày tháng đó, cho dù có gặp được một lần thì có ý nghĩa gì chứ?
Tô Yên Nhiên gật gật đầu:
– Đúng vậy, cổ nhân có nói, quân tử một bát cơm, một bầu nước, cho dù ở nhà sơ sài, nhưng vẫn vui vẻ hòa thuận. Nhu cầu của con người càng đơn giản, càng dễ có được niềm vui. Ngược lại loại kinh doanh vót đến nhọn cả đầu kia, nếu nói vui vẻ, bọn họ chưa chắc đã nhiều hơn một tên ăn mày là bao nhiêu. Đây cũng là tri túc thường nhạc mà người ta thường nói mà.
A Thủy cười khổ nói:
– Nếu là người khác nói, mình khẳng định sẽ nói không ăn được nho ngại nho chua.
– Vậy em thì sao?Tô Yên Nhiên cười rộ lên, A Thủy thấy vậy thì ngây người, chỉ cảm thấy môi trường xung quanh đột nhiên trở nên tao nhã, làm tan biến cái văng vẻ.
A Thủy đột nhiên có chút hối hận vì mình lúc không rảnh rỗi không chịu đọc nhiều văn cổ. Nếu có tài văn chương của Tiểu Phi, khẳng định có thể tìm ra từ ngữ hay. Chỉ có điều lúc này chỉ có thể nói:
– Anh tin em.
Nói xong lại có chút hối hận. Dường như mấy chữ này không đủ để biểu đạt ý tứ của mình, chỉ có điều trong lúc tình thế cấp bách, phát hiện bản lĩnh xảo biện hàng ngày với Đại Ngưu đều biên mất.
– Đi thôi.
Tô Yên Nhiên đột nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía đỉnh núi.
A Thủy không biết cô thở dài cái gì, cũng không dám hỏi, đành phải tìm chuyện:
– Em cảm thấy mấy fan kia thế nào?
– Họ có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình.
Tô Yên Nhiên thấp giọng trả lời.
– Nhưng anh cảm thấy họ đã quấy nhiễu đến cuộc sống của người khác.
Ánh mắt của A Thủy nhìn về phía những ngọn đèn dưới núi, ở đó tiếng hò hét tiếng ca hát mơ hồ truyền đến, cậu ta nhíu mày:
– nếu họ dựa vào năng lực của bản thân, đương nhiên thích ai thì theo đuổi người đó. Nhưng chúng ta đều biết, bọn họ rất nhiều người đều tiêu xài đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ.
– Bọn họ còn nhỏ, có thể vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Con đường nhân sinh của mỗi người đều trải qua quãng thời gian này, chúng ta trước kia không phải cũng đã đi qua như thế. Đương nhiên, thần tượng của chúng ta khi đó khác nhiều với bây giờ, thời đại là thay đổi, nhưng chúng ta không thể thay đổi được thời đại.
Tô Yên Nhiên khẽ chau mày, dường như muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng lại thôi.
– Bọn họ cũng không còn nhỏ nữa đâu.
A Thủy lạnh lùng nói:
– Hẳn là hiểu được rất nhiều chuyện, dung túng với chúng không phải là cách. Cha mẹ bọn chúng nhiều người đều sống trong khổ sở, cho nên họ cho rằng nên để cho đời sau có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chỉ cuộc sống vật chất thôi thì mãi mãi không đủ, họ nên để cho con cái họ có tinh thần để phấn đấu tiến lên. Có như vậy, bất luận là đối với mình, hay đối với xã hội, đều là một chuyện tốt.
Tô Yên Nhiên từ chối cho ý kiến, lặng lẽ bước đi.
A Thủy có chút kích động, cũng không chú ý đến sắc mặt của Tô Yên Nhiên:
– Anh có chú ý một chút đến bản tin trên mạng, bây giờ áp lực tìm việc, không khách khí mà nói, thì áp lực sinh tồn càng ngày càng lớn. Con cái cũng không thể cả đời chỉ trông cậy vào cha mẹ mình, đợi đến khi họ phát hiện mình không còn bất cứ thứ gì, nếu vẫn không có tinh thần để chống đỡ, rất có khả năng khiến người đó khó có thể chịu đựng. Cha mẹ yêu thương con cái là tốt, nhưng cũng không thể bồi dưỡng cho đến sau khi tốt nghiệp đại học. Chỉ là phế vật vô dụng, hoặc là chịu không nổi áp lực, biến thành kẻ bị bệnh tâm thần!
Tô Yên Nhiên bỗng nhiên chấn động, dừng bước. A Thủy cảm thấy những lời mình nói hơi có phần cực đoan:
– Thực sự rất xin lỗi, anh rất ít khi như vậy.
– Không sao.
Sắc mặt của Tô Yên Nhiên có chút tái nhợt, một trận gió đột nhiên thổi đến, khiến cô không kìm được mà co rút bờ vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.