Chương 310: Kinh diễm
Tiểu Mặc
24/12/2016
Có người mở đầu thì những người phía sau cũng lần
lượt tiến lên, tranh nhau đưa vở qua, cảnh tượng trong nhất thời cũng có thể coi là hoành tráng. Trong phút chốc Tề Lạc Danh cảm thấy thỏa ước
nguyện nhưng lại đột nhiên cảm thấy thật ra mình rất có niềm tin.
Nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi bằng ánh mắt sùng bái trong quảng cáo, đó không phải là ra vẻ. Tề Lạc Danh vô cùng kích động, cậu ta sớm biết Tô Yên Nhiên và Lâm Dật Phi đều học trường Chiết Thanh, hơn nữa nghe nói cái người tên Lâm Dật Phi này còn là tổng giám đốc của một công ty nữa.
Tiền và gái đẹp tên tiểu tử này đều xứng đáng có nhưng Tề Lạc Danh vẫn muốn coi Tô Yên Nhiên là một người vì cậu biết mình phải so sự anh hùng với Lâm Dật Phi một lần thì mới có thể khiến ánh mắt Tô Yên Nhiên chuyển sang cậu trong một giây.
– Hình như kia là đối thủ của anh đấy.
Tô Yên Nhiên nhoẻn miệng cười:
– Là Tề Lạc Danh đúng không?
Tô Yên Nhiên không ngốc, mặc dù không nhìn chằm chằm đối phương như Tề Lạc Danh nhưng năng lực phân tích và thính lực của hắn vẫn khá tốt.
– Hình như thế.
Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu, dường như có chút không yên.
– Lại nhớ Băng Nhi rồi à?
Tô Yên Nhiên mỉm cười, những ngày có thể ở bên Lâm Dật Phi là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô, trước kia rất ít khi cô cười như vậy.
– Anh mới đón sinh nhật cùng cậu ấy, xa nhau còn chưa đến một ngày mà. Đây có phải là một ngày không gặp tựa ba thu như cổ nhân nói không vậy?
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ đáp:
– Có chút.
Đột nhiên hai người dường như yên lặng, Tô Yên Nhiên cũng yên lặng, dường như lại nhớ đến điều gì đó nhưng cô đã không muốn nhắc đến chủ đề kia nữa. Cô thấy Lâm Dật Phi như thế này cũng rất tốt, thực ra bản thân cô cũng muốn được như anh ấy, dù sao con người cũng sống trong hiện thực nhưng tại sao hôm qua khi gặp A Thủy, anh ấy vừa định lấy dũng khí nói gì đó nhưng mình lại khéo léo nói đến chuyện khác?
– Dật Phi!
Một giọng nói vang lên phía sau, lúc này hai người mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem người có mắt tốt như vậy là ai. Tô Yên Nhiên còn có chút chần chừ, mặc dù người trước mặt nhìn hơi quen mắt, cô không chắc chắn lắm nhưng Lâm Dật Phi đã nói:
– Nguyệt Dung, cô đến đây làm gì vậy?
Tiếu Nguyệt Dung nháy nháy mắt, vênh mặt lên nói:
– Sao nào? Anh mua cả thành phố rồi nên chỉ cho phép anh đem người vào thôi hả?
– Được lắm.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu:
– Tôi chỉ hỏi thử thôi, cô cùng đừng nghiêm túc như vậy chứ?
– Tôi đến đây tham gia một cuộc giao lưu học thuật.
Tiếu Nguyệt Dung vênh mặt lên, tuy nhìn rất nghiêm túc nhưng dáng vẻ cười rộ lên vẫn rất vui vẻ:
– Vốn tôi không có tư cách nhưng bác sỹ Tiền nhất định bắt tôi đi, ông ấy…ông ấy nói…tôi không nói nữa đâu.
– Nhất định ông ấy nói hiện giờ cô là đệ tử của ông ấy, cô cho dù là đệ tử cuối cùng ông ấy mới nhận có mấy tháng nhưng vẫn giỏi hơn những tiến sỹ kia phải không?
Lâm Dật Phi cười nói tiếp.
– Sao anh biết được?
Tiếu Nguyệt Dung tò mò hỏi.
– Ông ấy nói đến nỗi lỗ tai tôi sắp mọc kén rồi đây này.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ:
– Tôi không nghe, tôi tin tất cả cũng không được, ông ấy khen cô quả thực là một bác sỹ thiên tài, nói cô rất có tố chất của Hoa Đà.
Mặt Tiếu Nguyệt Dung đỏ bừng, gần như không ngẩng đầu lên được, nghe Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi:
– Chúng tôi ăn mặc thế này mà cô cũng nhận ra sao?
– Vốn tôi còn tưởng là đặc vụ của quân địch nên mới để ý một chút.
Lúc này vẻ đỏ ửng trên mặt Tiếu Nguyệt Dung mới dần biến mất:
– Nhưng nghe hai người nói chuyện mới biết hóa ra là người quen.
Thực ra Tiếu Nguyệt Dung còn giấu một điều nữa, cô nhìn thấy Lâm Dật Phi từ phía sau, hơn nữa còn liếc một cái đã nhận ra bóng dáng của hắn. Không biết trong mơ hay ngoài hiện thực cô đã yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng kia biết bao nhiêu lần, đặc biết là cái đêm mưa to kia, cô vĩnh viễn cũng không thể nào quên được.
Ba người đi cùng nhau, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt. May là ngoại trừ Tiếu Nguyệt Dung, người khác thật sự không có khả năng nhìn ra Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên. Tuy bất mãn với nhân vật giống như trong truyện Người Trong Bao này, lại có hai đại mĩ nữ làm bạn, nhưng cũng không có dũng khí đồng loạt xông lên, mặt Lâm Dật Phi như bãi phân bò bị đè bẹp vậy.
Tề Lạc Danh quả thật có chút kinh ngạc. Tuy cậu ta kí cũng mỏi tay lắm rồi, nhưng vẫn làm hài lòng yêu cầu của từng người hâm mộ. Dù sao ngày mai phải thi đấu, thanh thế cũng rất quan trọng. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng của cô gái áo đỏ đang đi xa dần đều cảm thấy tâm tình có chút khác thường. Bởi vậy liền có chút tò mò với lai lịch của chàng trai đi bên cạnh kia.
Chỉ là hư vinh trước mắt đã tạm thời kiềm chế sự bất mãn của cậu. Lại thật không ngờ, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ lao vút qua bên cạnh cậu. Tiếng phanh xe chói tai đã hấp dẫn ánh mắt của đa số người ở đây.
Xe thể thao của một người cũng giống như người phụ nữ bên cạnh hắn vậy, rất nhiều lúc đều được dùng để khoe khoang. Tề Lạc Danh có chút không hài lòng, nhưng cũng không thể nói người khác thật sự phong cách hơn mình. Vốn đang tưởng rằng người bước xuống từ chiếc xe thể thao này nhất định cả người toàn là đồ hiệu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ăn chơi trác táng. Không ngờ, đến khi chủ nhân chiếc xe bước xuống, Tề Lạc Danh đột nhiên kinh ngạc đến ngây người!
Thật ra không chỉ có Tề Lạc Danh, kể cả Tề Lạc Dương, Cổ An, và mấy fan hâm mộ khí thế ngất trời kia cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Trên phố dường như im lặng một lúc, cũng có thể nói là thời gian đã dừng lại vào thời khắc đó.
Không ngờ người bước xuống lại là một cô gái.
Tề Lạc Danh đương nhiên đã gặp qua phụ nữ, hơn nữa gặp qua không ít. Phụ nữ có rất nhiều kiểu, kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng u buồn của Tô Yên Nhiên, kiểu thẳng thắn rộng rãi như bạn gái cậu, hoặc là kiểu mấy cô con gái cưng hay kiểu dịu dàng uyển chuyển thường thấy, có thể nói không phải là ít. Nhưng thật ra, cậu vẫn thích kiểu phụ nữ như Tô Yên Nhiên.
Con trai đều có loại tâm lý rất kỳ diệu. Tuy được người khác theo đuổi là việc đáng để khoe khoang, có mấy cô bạn gái cũng là việc rất đáng để kiêu ngạo. Nhưng chỉ có mấy cô gái chính họ theo đuổi được, và để họ theo đuổi mới khiến họ có cảm giác thành tựu. Bạn gái của cậu là bạn học, tuy không xinh đẹp lắm nhưng cũng không làm mọi người thất vọng. Lúc theo đuổi cô ấy cũng không tốn nhiều công sức lắm.
Tề Lạc Danh rất tự hào về điều này, nhưng cũng có chút mất mát. Cậu đương nhiên muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng tình yêu của cậu mới bắt đầu đã chết từ trong trứng nước, có lẽ đến thời khắc chín muồi, sự việc mới thành công. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo của Tô Yên Nhiên, cậu đột nhiên phát hiện, đó mới thật sự là phụ nữ. Cho nên bắt đầu từ khi đó, cậu vô cùng khát vọng đánh bại Lâm Dật Phi.
Cậu muốn chứng minh với Tô Yên Nhiên rằng Lâm Dật Phi chỉ là một tên công tử bột, mà chỉ có Tề Lạc Danh cậu mới là anh hùng thật sự xứng với mĩ nhân.
Chỉ là cậu đã nghĩ lầm. Nếu tình yêu quả thật giống như miếng thịt, có thể đặt lên bàn cân tính toán trọng lượng thì đã không được xem là tình yêu. Hoặc nếu có thể tính toán, thì đó chỉ là tình yêu đã biến chất mà thôi!
Tề Lạc Danh vốn cho rằng cậu thích kiểu phụ nữ như Tô Yên Nhiên, bởi vì cô và bạn gái cậu có tính cách khác nhau. Đây cũng có thể là nguyên nhân hấp dẫn mỗi tên đàn ông đi ngoại tình. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đó bước xuống xe, cậu đột nhiên phát hiện, kiểu phụ nữ này mới đích thực là người phụ nữ mà mình muốn có.
Chỉ có thể dùng từ kinh diễm để hình dung cô gái này!
Thật ra cậu cũng đã gặp Tô Tình. Tô đại minh tinh ở khu vực Miền Nam mà nói cũng rất nổi. Cậu cũng từng xem Tô Tình biểu diễn, cũng thấy cô bé kia không tồi. Tuy rằng không thích kiểu con gái trang điểm đậm như vậy, nhưng cậu đột nhiên phát hiện, so với cô gái này, Tô Tình chỉ như một cô bé con mà thôi.
Cử chỉ động tác của cô đều rất tao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô đều khiến cho người ta cảm thấy cô chính là phụ nữ trong tất cả phụ nữ.
Tề Lạc Danh cũng rất nổi tiếng, cũng rất xấu hổ về việc fan hâm mộ đuổi theo minh tinh này. Cậu cho rằng đó là việc làm chưa đủ trưởng thành, cũng rất trẻ con. Nhưng thời khắc nhìn thấy cô gái này, cậu dường như đột nhiên biến thành một cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, có tình cảm mãnh liệt giống như thấy mối tình đầu mà mình yêu thích từ lâu vậy!
Với thân thủ của cậu, vậy mà thậm chí không hề chú ý đến cô gái kia đi đến trước mặt mình như thế nào, hoặc có thể nói, cậu không biết tại sao cô gái kia lại đi đến trước mặt mình nữa.
Cô ấy đến vì mình ư? Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Lạc Danh mừng như điên!
– Anh là Tề Lạc Danh?
Môi anh đào của cô gái khẽ mở, giống như âm thanh đến từ trời cao.
– Tôi, tôi, đúng vậy.
Lúc trước Tề Lạc Danh trả lời vấn đề của sư phụ cũng chưa từng vất vả như vậy. Đang lúc kinh ngạc vui mừng, nhưng lại có một chút nghi hoặc. Làm sao cô ấy biết tên mình, chẳng lẽ cô cũng là Bát Quái?
Y am hiểu chưởng Thái Cực Bát Quái, cho nên fan hâm mộ của cậu gọi là Bát Quái.
Nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy mình rất nực cười, cũng quá tự đại. Mình tính là gì mà xứng được cô gái này sùng bái chứ?
– Tôi tên là Triệu Mộng Điềm.
Cô gái kia nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tề Lạc Nhân, giống như không hề thấy kỳ lạ.
Chỉ có điều, khi cô vừa nói ra ba chữ kia, xung quanh dường như ồn ào hẳn lên, trong giây lát lại trở nên lặng ngắt như tờ!
Triệu Mộng Điềm? Tề Lạc Danh một trận mê muội, thất thần liếc mắt nhìn hai đồng môn bên cạnh. Vẻ mặt của bọn họ còn không bằng mình, nhất là em trai Tề Lạc Dương, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa rồi.
Điều này khiến Tề Lạc Dương rất không thoải mái, cậu ghét em trai dùng loại ánh mắt này để nhìn người khác, nhìn không có chút che đậy nào. Mỗi lần nó chăm chú nhìn đoạn quảng cáo kia của Lâm Dật Phi đều là dùng loại ánh mắt này. Cậu biết không phải cậu em trai đang nhìn Lâm Dật Phi. Nó cũng giống cậu, trong lòng bực bội, muốn ganh đua dài ngắn với Lâm Dật Phi, nhưng nó vẫn chưa có cơ hội đó!
Cái tên Triệu Mộng Điềm này rất quen thuộc. Thật ra ba chữ rất quen thuộc này vẫn chưa đủ để hình dung cái tên mà cả phụ nữ và trẻ em đều biết này. Cô xuất đạo vô cùng sớm, bối cảnh gia thế của cô sâu không lường được. Cô không phải minh tinh gì cả, không lợi dụng qui tắc ngầm để phất lên. Cô vừa xuất đạo đã phá vỡ qui tắc ngầm. Cô là đạo diễn, bỏ ra ba mươi triệu quay mộn bộ phim nhỏ, mà mức thu nhập của phòng bán vé phải lên đến vài trăm triệu.
Phim của cô không chỉ lưu hành trong nước, ngay cả nước ngoài cũng rất yêu thích. Nói một cô gái như cô có thể khiến phương Tây tiếp nhận văn hóa của Trung Quốc, đó là một điều rất khó. Người khác đều nghĩ cô chỉ là một bình hoa, hoặc là tình nhân mà đại gia nào đó bao dưỡng, cũng có thể là con gái độc nhất của cự phú hải ngoại nào đó. Tất cả chỉ là có người âm thầm thao tác lăng xê, vì thế cô không thoát khỏi bị xem là một bình hoa.
Nhưng bộ phim cô làm diễn viên chính vừa được đưa ra, những kẻ nói cô là bình hoa đều lập lức câm miệng. Trong nháy mắt nghĩ, làm sao mới có thể viết một bài văn biểu đạt tình cảm khen ngợi và tán dương dành cho cô mới được đây.
Cô diễn một cô gái thảm thương trong xã hội cũ. Chỉ là vừa ra biểu diễn, một ánh mắt câu hồn đoạt phách của cô đã khiến cho một đám nhà bình luận ngã xuống.
Chẳng qua, một nhà bình luận gã xuống, hàng nghìn hàng vạn nhà bình luận đứng lên. Nữ thần phương Đông, thần sắc đẹp, thần trí tuệ phương Tây và các loại danh hiệu được lấy ra hình dung cô. Nếu có ai nói cô không biết diễn, đó chính là mạo hiểm tính mạng của mình trước các fan hâm mộ của cô rồi.
Mọi người đều nhất trí cho rằng, so với Triệu Mộng Điềm, thì vẻ mặt của cái cô diễn viên được gọi là ảnh đế quốc tế kia, chẳng qua cũng chỉ là một khúc gỗ mà thôi.
Cô ấy chính là Triệu Mộng Điềm? Trong lòng Tề Lạc Danh mờ mịt. Tuy rằng trong tiềm thức cậu đã biết trên đời này không có Triệu Mộng Điềm thứ hai. Cho dù là trùng tên cũng không thể có được khí chất này. Trùng tên thì cũng không thể có được chiếc xe thể thao chỉ có mười chiếc trên thế giới này. Nhưng cô ấy lại biết mình?
– Tôi đã xem diễn xuất của anh, tôi cho rằng anh có chút tiềm chất trở thành ngôi sao hành động!
Triệu Mộng Điềm hạ giọng nói.
– Diễn xuất của tôi?
Tề Lạc Danh giật mình kinh hãi. Chớp mắt tỉnh ngộ lại.
– Đó là, đó là tôi đấu võ.
– Đời người thực ra là một vở kịch.
Triệu Mộng Điệp thản nhiên nói, thần sắc không thể nói là kiêu căng, nhưng cũng tuyệt đối không phải khách khí gì. Cô thật sự có năng lực để cuồng ngạo như vậy. Ai nghe cô nói chuyện như vậy đều cảm thấy đây là điều đương nhiên. Cô đã không cần cuồng ngạo, không cần chửi đổng như người đàn bà chanh chua trên phố để biểu hiện ý nghĩa tồn tại của mình nữa rồi.
– Anh diễn tốt trong cuộc sống, thì anh có thể diễn tốt trong kịch.
Triều Mộng Điềm lại nói:
– Cho nên, trong mắt tôi, bất cứ người nào cũng chỉ là đang diễn trò mà thôi.
Tề Lạc Danh sửng sốt. Làm thế nào cũng không thể hiểu được, một cô gái kinh diễm tuyệt sắc nhường này vốn nên tận lực phung phí thanh xuân của mình, tại sao những lời cô nói ra còn sâu sắc, huyền bí hơn cả sư phụ nữa?
– Cô tìm tôi có chuyện gì?
Cậu rốt cục khôi phục bình tĩnh, hiện ra vẻ ung dung. Chỉ có điều, cậu biết mình đã bị đánh bại. Nếu như nói lúc hai người gặp mặt chính là bắt đầu của một màn diễn xuất, thì cậu đã rơi xuống hạ phong rồi. Nhưng cậu cho rằng mình vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng. Cậu biết Triệu Mộng Điềm có chuyện muốn nói với mình, đó là vốn của cậu!
– Tôi chuẩn bị quay một bộ phim hành động.
Trên mặt Hàn Mộng Điệp vẫn treo một nụ cười lười biếng.
– Cho nên muốn tìm vài người biết võ.
– Người biết võ rất nhiều.
Tề Lạc Danh khó hiểu hỏi:
– Trong nước và nước ngoài có rất nhiều ngôi sao võ thuật, có người thậm chí còn là sư huynh của tôi, vì sao cô không đi tìm họ. Tôi nghĩ, dựa vào danh tiếng của cô, chỉ cần nói một tiếng sẽ không có ai từ chối!
Lúc nói đến đây, Tề Lạc Danh có chút kiêu ngạo cùng tự hào, nhưng cũng có chút chua xót. Biết võ chưa chắc đã biết diễn, biết võ mà muốn lên hình cũng phải có một đoạn thời gian cực khổ đầy máu và nước mắt. Bởi vì bọn họ phần lớn đều là từ làm thế thân mà lên, mạo hiểm tính mạng của mình, vinh quang lại là của người khác. Chẳng lẽ mình thật sự may mắn như vậy, không ngờ có thể nhận được sự ưu ái của Triệu Mộng Điềm?
– Bọn họ?
Triệu Mộng Điềm cười nhạt. Cô cũng không có thể hiện sự khinh thường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Triệu Mộng Điềm hiển nhiên không ưa bọn họ.
– Bọn họ khoa tay múa chân như vậy mà cũng gọi là võ công?
Thần sắc Triệu Mộng Điềm rốt cục có một tia nghiêm túc, nhưng cũng khiến gương mặt cô có một loại xinh đẹp mê người.
– Tôi muốn quay một bộ phim hành động, không cần bất cứ kĩ xảo, thế thân gì cả. Bọn họ già rồi, không đươc!
Bọn họ đã già rồi, không dùng được nữa, Tề Lạc Danh ngẩn ngơ nghĩ đến những lời này, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc. Cậu ta nghĩ đến một vị sư huynh của mình, cũng là một thành viên của Bách Gia Hội, vừa xuất hiện đã đóng vai chính nhưng hiện giờ thì sao đây? Vị sư huynh kia mới quá 30 tuổi nhưng xương đùi đã bị cắm ba cây đinh thép rồi.
Con người không chỉ sợ chết lúc về già mà sau khi nổi tiếng, có tiền rồi cũng sợ chết, nếu không tại sao lại có người nói một cách rất lưu manh rằng “tôi là lưu manh, tôi sợ gì ai”, cũng có cổ nhân sớm hiểu được đạo lý “đứa con ngàn vàng thì luôn cẩn thận, dè dặt”.
Nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi bằng ánh mắt sùng bái trong quảng cáo, đó không phải là ra vẻ. Tề Lạc Danh vô cùng kích động, cậu ta sớm biết Tô Yên Nhiên và Lâm Dật Phi đều học trường Chiết Thanh, hơn nữa nghe nói cái người tên Lâm Dật Phi này còn là tổng giám đốc của một công ty nữa.
Tiền và gái đẹp tên tiểu tử này đều xứng đáng có nhưng Tề Lạc Danh vẫn muốn coi Tô Yên Nhiên là một người vì cậu biết mình phải so sự anh hùng với Lâm Dật Phi một lần thì mới có thể khiến ánh mắt Tô Yên Nhiên chuyển sang cậu trong một giây.
– Hình như kia là đối thủ của anh đấy.
Tô Yên Nhiên nhoẻn miệng cười:
– Là Tề Lạc Danh đúng không?
Tô Yên Nhiên không ngốc, mặc dù không nhìn chằm chằm đối phương như Tề Lạc Danh nhưng năng lực phân tích và thính lực của hắn vẫn khá tốt.
– Hình như thế.
Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu, dường như có chút không yên.
– Lại nhớ Băng Nhi rồi à?
Tô Yên Nhiên mỉm cười, những ngày có thể ở bên Lâm Dật Phi là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô, trước kia rất ít khi cô cười như vậy.
– Anh mới đón sinh nhật cùng cậu ấy, xa nhau còn chưa đến một ngày mà. Đây có phải là một ngày không gặp tựa ba thu như cổ nhân nói không vậy?
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ đáp:
– Có chút.
Đột nhiên hai người dường như yên lặng, Tô Yên Nhiên cũng yên lặng, dường như lại nhớ đến điều gì đó nhưng cô đã không muốn nhắc đến chủ đề kia nữa. Cô thấy Lâm Dật Phi như thế này cũng rất tốt, thực ra bản thân cô cũng muốn được như anh ấy, dù sao con người cũng sống trong hiện thực nhưng tại sao hôm qua khi gặp A Thủy, anh ấy vừa định lấy dũng khí nói gì đó nhưng mình lại khéo léo nói đến chuyện khác?
– Dật Phi!
Một giọng nói vang lên phía sau, lúc này hai người mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem người có mắt tốt như vậy là ai. Tô Yên Nhiên còn có chút chần chừ, mặc dù người trước mặt nhìn hơi quen mắt, cô không chắc chắn lắm nhưng Lâm Dật Phi đã nói:
– Nguyệt Dung, cô đến đây làm gì vậy?
Tiếu Nguyệt Dung nháy nháy mắt, vênh mặt lên nói:
– Sao nào? Anh mua cả thành phố rồi nên chỉ cho phép anh đem người vào thôi hả?
– Được lắm.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu:
– Tôi chỉ hỏi thử thôi, cô cùng đừng nghiêm túc như vậy chứ?
– Tôi đến đây tham gia một cuộc giao lưu học thuật.
Tiếu Nguyệt Dung vênh mặt lên, tuy nhìn rất nghiêm túc nhưng dáng vẻ cười rộ lên vẫn rất vui vẻ:
– Vốn tôi không có tư cách nhưng bác sỹ Tiền nhất định bắt tôi đi, ông ấy…ông ấy nói…tôi không nói nữa đâu.
– Nhất định ông ấy nói hiện giờ cô là đệ tử của ông ấy, cô cho dù là đệ tử cuối cùng ông ấy mới nhận có mấy tháng nhưng vẫn giỏi hơn những tiến sỹ kia phải không?
Lâm Dật Phi cười nói tiếp.
– Sao anh biết được?
Tiếu Nguyệt Dung tò mò hỏi.
– Ông ấy nói đến nỗi lỗ tai tôi sắp mọc kén rồi đây này.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ:
– Tôi không nghe, tôi tin tất cả cũng không được, ông ấy khen cô quả thực là một bác sỹ thiên tài, nói cô rất có tố chất của Hoa Đà.
Mặt Tiếu Nguyệt Dung đỏ bừng, gần như không ngẩng đầu lên được, nghe Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi:
– Chúng tôi ăn mặc thế này mà cô cũng nhận ra sao?
– Vốn tôi còn tưởng là đặc vụ của quân địch nên mới để ý một chút.
Lúc này vẻ đỏ ửng trên mặt Tiếu Nguyệt Dung mới dần biến mất:
– Nhưng nghe hai người nói chuyện mới biết hóa ra là người quen.
Thực ra Tiếu Nguyệt Dung còn giấu một điều nữa, cô nhìn thấy Lâm Dật Phi từ phía sau, hơn nữa còn liếc một cái đã nhận ra bóng dáng của hắn. Không biết trong mơ hay ngoài hiện thực cô đã yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng kia biết bao nhiêu lần, đặc biết là cái đêm mưa to kia, cô vĩnh viễn cũng không thể nào quên được.
Ba người đi cùng nhau, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt. May là ngoại trừ Tiếu Nguyệt Dung, người khác thật sự không có khả năng nhìn ra Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên. Tuy bất mãn với nhân vật giống như trong truyện Người Trong Bao này, lại có hai đại mĩ nữ làm bạn, nhưng cũng không có dũng khí đồng loạt xông lên, mặt Lâm Dật Phi như bãi phân bò bị đè bẹp vậy.
Tề Lạc Danh quả thật có chút kinh ngạc. Tuy cậu ta kí cũng mỏi tay lắm rồi, nhưng vẫn làm hài lòng yêu cầu của từng người hâm mộ. Dù sao ngày mai phải thi đấu, thanh thế cũng rất quan trọng. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng của cô gái áo đỏ đang đi xa dần đều cảm thấy tâm tình có chút khác thường. Bởi vậy liền có chút tò mò với lai lịch của chàng trai đi bên cạnh kia.
Chỉ là hư vinh trước mắt đã tạm thời kiềm chế sự bất mãn của cậu. Lại thật không ngờ, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ lao vút qua bên cạnh cậu. Tiếng phanh xe chói tai đã hấp dẫn ánh mắt của đa số người ở đây.
Xe thể thao của một người cũng giống như người phụ nữ bên cạnh hắn vậy, rất nhiều lúc đều được dùng để khoe khoang. Tề Lạc Danh có chút không hài lòng, nhưng cũng không thể nói người khác thật sự phong cách hơn mình. Vốn đang tưởng rằng người bước xuống từ chiếc xe thể thao này nhất định cả người toàn là đồ hiệu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ăn chơi trác táng. Không ngờ, đến khi chủ nhân chiếc xe bước xuống, Tề Lạc Danh đột nhiên kinh ngạc đến ngây người!
Thật ra không chỉ có Tề Lạc Danh, kể cả Tề Lạc Dương, Cổ An, và mấy fan hâm mộ khí thế ngất trời kia cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Trên phố dường như im lặng một lúc, cũng có thể nói là thời gian đã dừng lại vào thời khắc đó.
Không ngờ người bước xuống lại là một cô gái.
Tề Lạc Danh đương nhiên đã gặp qua phụ nữ, hơn nữa gặp qua không ít. Phụ nữ có rất nhiều kiểu, kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng u buồn của Tô Yên Nhiên, kiểu thẳng thắn rộng rãi như bạn gái cậu, hoặc là kiểu mấy cô con gái cưng hay kiểu dịu dàng uyển chuyển thường thấy, có thể nói không phải là ít. Nhưng thật ra, cậu vẫn thích kiểu phụ nữ như Tô Yên Nhiên.
Con trai đều có loại tâm lý rất kỳ diệu. Tuy được người khác theo đuổi là việc đáng để khoe khoang, có mấy cô bạn gái cũng là việc rất đáng để kiêu ngạo. Nhưng chỉ có mấy cô gái chính họ theo đuổi được, và để họ theo đuổi mới khiến họ có cảm giác thành tựu. Bạn gái của cậu là bạn học, tuy không xinh đẹp lắm nhưng cũng không làm mọi người thất vọng. Lúc theo đuổi cô ấy cũng không tốn nhiều công sức lắm.
Tề Lạc Danh rất tự hào về điều này, nhưng cũng có chút mất mát. Cậu đương nhiên muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng tình yêu của cậu mới bắt đầu đã chết từ trong trứng nước, có lẽ đến thời khắc chín muồi, sự việc mới thành công. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo của Tô Yên Nhiên, cậu đột nhiên phát hiện, đó mới thật sự là phụ nữ. Cho nên bắt đầu từ khi đó, cậu vô cùng khát vọng đánh bại Lâm Dật Phi.
Cậu muốn chứng minh với Tô Yên Nhiên rằng Lâm Dật Phi chỉ là một tên công tử bột, mà chỉ có Tề Lạc Danh cậu mới là anh hùng thật sự xứng với mĩ nhân.
Chỉ là cậu đã nghĩ lầm. Nếu tình yêu quả thật giống như miếng thịt, có thể đặt lên bàn cân tính toán trọng lượng thì đã không được xem là tình yêu. Hoặc nếu có thể tính toán, thì đó chỉ là tình yêu đã biến chất mà thôi!
Tề Lạc Danh vốn cho rằng cậu thích kiểu phụ nữ như Tô Yên Nhiên, bởi vì cô và bạn gái cậu có tính cách khác nhau. Đây cũng có thể là nguyên nhân hấp dẫn mỗi tên đàn ông đi ngoại tình. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đó bước xuống xe, cậu đột nhiên phát hiện, kiểu phụ nữ này mới đích thực là người phụ nữ mà mình muốn có.
Chỉ có thể dùng từ kinh diễm để hình dung cô gái này!
Thật ra cậu cũng đã gặp Tô Tình. Tô đại minh tinh ở khu vực Miền Nam mà nói cũng rất nổi. Cậu cũng từng xem Tô Tình biểu diễn, cũng thấy cô bé kia không tồi. Tuy rằng không thích kiểu con gái trang điểm đậm như vậy, nhưng cậu đột nhiên phát hiện, so với cô gái này, Tô Tình chỉ như một cô bé con mà thôi.
Cử chỉ động tác của cô đều rất tao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô đều khiến cho người ta cảm thấy cô chính là phụ nữ trong tất cả phụ nữ.
Tề Lạc Danh cũng rất nổi tiếng, cũng rất xấu hổ về việc fan hâm mộ đuổi theo minh tinh này. Cậu cho rằng đó là việc làm chưa đủ trưởng thành, cũng rất trẻ con. Nhưng thời khắc nhìn thấy cô gái này, cậu dường như đột nhiên biến thành một cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, có tình cảm mãnh liệt giống như thấy mối tình đầu mà mình yêu thích từ lâu vậy!
Với thân thủ của cậu, vậy mà thậm chí không hề chú ý đến cô gái kia đi đến trước mặt mình như thế nào, hoặc có thể nói, cậu không biết tại sao cô gái kia lại đi đến trước mặt mình nữa.
Cô ấy đến vì mình ư? Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Lạc Danh mừng như điên!
– Anh là Tề Lạc Danh?
Môi anh đào của cô gái khẽ mở, giống như âm thanh đến từ trời cao.
– Tôi, tôi, đúng vậy.
Lúc trước Tề Lạc Danh trả lời vấn đề của sư phụ cũng chưa từng vất vả như vậy. Đang lúc kinh ngạc vui mừng, nhưng lại có một chút nghi hoặc. Làm sao cô ấy biết tên mình, chẳng lẽ cô cũng là Bát Quái?
Y am hiểu chưởng Thái Cực Bát Quái, cho nên fan hâm mộ của cậu gọi là Bát Quái.
Nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy mình rất nực cười, cũng quá tự đại. Mình tính là gì mà xứng được cô gái này sùng bái chứ?
– Tôi tên là Triệu Mộng Điềm.
Cô gái kia nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tề Lạc Nhân, giống như không hề thấy kỳ lạ.
Chỉ có điều, khi cô vừa nói ra ba chữ kia, xung quanh dường như ồn ào hẳn lên, trong giây lát lại trở nên lặng ngắt như tờ!
Triệu Mộng Điềm? Tề Lạc Danh một trận mê muội, thất thần liếc mắt nhìn hai đồng môn bên cạnh. Vẻ mặt của bọn họ còn không bằng mình, nhất là em trai Tề Lạc Dương, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa rồi.
Điều này khiến Tề Lạc Dương rất không thoải mái, cậu ghét em trai dùng loại ánh mắt này để nhìn người khác, nhìn không có chút che đậy nào. Mỗi lần nó chăm chú nhìn đoạn quảng cáo kia của Lâm Dật Phi đều là dùng loại ánh mắt này. Cậu biết không phải cậu em trai đang nhìn Lâm Dật Phi. Nó cũng giống cậu, trong lòng bực bội, muốn ganh đua dài ngắn với Lâm Dật Phi, nhưng nó vẫn chưa có cơ hội đó!
Cái tên Triệu Mộng Điềm này rất quen thuộc. Thật ra ba chữ rất quen thuộc này vẫn chưa đủ để hình dung cái tên mà cả phụ nữ và trẻ em đều biết này. Cô xuất đạo vô cùng sớm, bối cảnh gia thế của cô sâu không lường được. Cô không phải minh tinh gì cả, không lợi dụng qui tắc ngầm để phất lên. Cô vừa xuất đạo đã phá vỡ qui tắc ngầm. Cô là đạo diễn, bỏ ra ba mươi triệu quay mộn bộ phim nhỏ, mà mức thu nhập của phòng bán vé phải lên đến vài trăm triệu.
Phim của cô không chỉ lưu hành trong nước, ngay cả nước ngoài cũng rất yêu thích. Nói một cô gái như cô có thể khiến phương Tây tiếp nhận văn hóa của Trung Quốc, đó là một điều rất khó. Người khác đều nghĩ cô chỉ là một bình hoa, hoặc là tình nhân mà đại gia nào đó bao dưỡng, cũng có thể là con gái độc nhất của cự phú hải ngoại nào đó. Tất cả chỉ là có người âm thầm thao tác lăng xê, vì thế cô không thoát khỏi bị xem là một bình hoa.
Nhưng bộ phim cô làm diễn viên chính vừa được đưa ra, những kẻ nói cô là bình hoa đều lập lức câm miệng. Trong nháy mắt nghĩ, làm sao mới có thể viết một bài văn biểu đạt tình cảm khen ngợi và tán dương dành cho cô mới được đây.
Cô diễn một cô gái thảm thương trong xã hội cũ. Chỉ là vừa ra biểu diễn, một ánh mắt câu hồn đoạt phách của cô đã khiến cho một đám nhà bình luận ngã xuống.
Chẳng qua, một nhà bình luận gã xuống, hàng nghìn hàng vạn nhà bình luận đứng lên. Nữ thần phương Đông, thần sắc đẹp, thần trí tuệ phương Tây và các loại danh hiệu được lấy ra hình dung cô. Nếu có ai nói cô không biết diễn, đó chính là mạo hiểm tính mạng của mình trước các fan hâm mộ của cô rồi.
Mọi người đều nhất trí cho rằng, so với Triệu Mộng Điềm, thì vẻ mặt của cái cô diễn viên được gọi là ảnh đế quốc tế kia, chẳng qua cũng chỉ là một khúc gỗ mà thôi.
Cô ấy chính là Triệu Mộng Điềm? Trong lòng Tề Lạc Danh mờ mịt. Tuy rằng trong tiềm thức cậu đã biết trên đời này không có Triệu Mộng Điềm thứ hai. Cho dù là trùng tên cũng không thể có được khí chất này. Trùng tên thì cũng không thể có được chiếc xe thể thao chỉ có mười chiếc trên thế giới này. Nhưng cô ấy lại biết mình?
– Tôi đã xem diễn xuất của anh, tôi cho rằng anh có chút tiềm chất trở thành ngôi sao hành động!
Triệu Mộng Điềm hạ giọng nói.
– Diễn xuất của tôi?
Tề Lạc Danh giật mình kinh hãi. Chớp mắt tỉnh ngộ lại.
– Đó là, đó là tôi đấu võ.
– Đời người thực ra là một vở kịch.
Triệu Mộng Điệp thản nhiên nói, thần sắc không thể nói là kiêu căng, nhưng cũng tuyệt đối không phải khách khí gì. Cô thật sự có năng lực để cuồng ngạo như vậy. Ai nghe cô nói chuyện như vậy đều cảm thấy đây là điều đương nhiên. Cô đã không cần cuồng ngạo, không cần chửi đổng như người đàn bà chanh chua trên phố để biểu hiện ý nghĩa tồn tại của mình nữa rồi.
– Anh diễn tốt trong cuộc sống, thì anh có thể diễn tốt trong kịch.
Triều Mộng Điềm lại nói:
– Cho nên, trong mắt tôi, bất cứ người nào cũng chỉ là đang diễn trò mà thôi.
Tề Lạc Danh sửng sốt. Làm thế nào cũng không thể hiểu được, một cô gái kinh diễm tuyệt sắc nhường này vốn nên tận lực phung phí thanh xuân của mình, tại sao những lời cô nói ra còn sâu sắc, huyền bí hơn cả sư phụ nữa?
– Cô tìm tôi có chuyện gì?
Cậu rốt cục khôi phục bình tĩnh, hiện ra vẻ ung dung. Chỉ có điều, cậu biết mình đã bị đánh bại. Nếu như nói lúc hai người gặp mặt chính là bắt đầu của một màn diễn xuất, thì cậu đã rơi xuống hạ phong rồi. Nhưng cậu cho rằng mình vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng. Cậu biết Triệu Mộng Điềm có chuyện muốn nói với mình, đó là vốn của cậu!
– Tôi chuẩn bị quay một bộ phim hành động.
Trên mặt Hàn Mộng Điệp vẫn treo một nụ cười lười biếng.
– Cho nên muốn tìm vài người biết võ.
– Người biết võ rất nhiều.
Tề Lạc Danh khó hiểu hỏi:
– Trong nước và nước ngoài có rất nhiều ngôi sao võ thuật, có người thậm chí còn là sư huynh của tôi, vì sao cô không đi tìm họ. Tôi nghĩ, dựa vào danh tiếng của cô, chỉ cần nói một tiếng sẽ không có ai từ chối!
Lúc nói đến đây, Tề Lạc Danh có chút kiêu ngạo cùng tự hào, nhưng cũng có chút chua xót. Biết võ chưa chắc đã biết diễn, biết võ mà muốn lên hình cũng phải có một đoạn thời gian cực khổ đầy máu và nước mắt. Bởi vì bọn họ phần lớn đều là từ làm thế thân mà lên, mạo hiểm tính mạng của mình, vinh quang lại là của người khác. Chẳng lẽ mình thật sự may mắn như vậy, không ngờ có thể nhận được sự ưu ái của Triệu Mộng Điềm?
– Bọn họ?
Triệu Mộng Điềm cười nhạt. Cô cũng không có thể hiện sự khinh thường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Triệu Mộng Điềm hiển nhiên không ưa bọn họ.
– Bọn họ khoa tay múa chân như vậy mà cũng gọi là võ công?
Thần sắc Triệu Mộng Điềm rốt cục có một tia nghiêm túc, nhưng cũng khiến gương mặt cô có một loại xinh đẹp mê người.
– Tôi muốn quay một bộ phim hành động, không cần bất cứ kĩ xảo, thế thân gì cả. Bọn họ già rồi, không đươc!
Bọn họ đã già rồi, không dùng được nữa, Tề Lạc Danh ngẩn ngơ nghĩ đến những lời này, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc. Cậu ta nghĩ đến một vị sư huynh của mình, cũng là một thành viên của Bách Gia Hội, vừa xuất hiện đã đóng vai chính nhưng hiện giờ thì sao đây? Vị sư huynh kia mới quá 30 tuổi nhưng xương đùi đã bị cắm ba cây đinh thép rồi.
Con người không chỉ sợ chết lúc về già mà sau khi nổi tiếng, có tiền rồi cũng sợ chết, nếu không tại sao lại có người nói một cách rất lưu manh rằng “tôi là lưu manh, tôi sợ gì ai”, cũng có cổ nhân sớm hiểu được đạo lý “đứa con ngàn vàng thì luôn cẩn thận, dè dặt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.