Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 241: Lặp đi lặp lại

Tiểu Mặc

04/10/2016

Hô Tất Lặc Hãn chỉ vung tay lên, một luồng cuồng phong trào ra, toàn bộ ám khí lại bay trở lại, mọi người kêu cha gọi mẹ tranh nhau tránh đi, mấy tên Ninja bị ném ám khí, trên người người nào cũng trúng ít nhất mười mũi trở lên.

Kiến huyết phong hầu không giả chút nào, mấy người kia bị mất mạng tại chỗ, sắc mặt người xanh mét, người bầm tím, có người chảy cả máu màu xanh.

Phục Bộ Tàng Mộc tránh nhanh hơn một chút, cúi người xuống nhưng bả vai vẫn bị trúng một mũi xuyên qua xương, ngã luôn tại chỗ, dù ăn giải dược nhưng vẫn không dám động đậy chút nào. Đằng Thôn Chính Bộ nhảy dựng lên, đùi bị trúng một con nhím. Nếu như ám khí kia được gọi là con nhím tức là toàn thân đều là gai, một khi đâm vào người thì sẽ nổ tung, bên trong có ẩn châm nhỏ sẽ thuận theo máu mà vào, chạy thẳng đến tâm mạch.

Đằng Thôn Chính Bộ lấy đao khoét đi ba miếng thịt, nhìn thấy cả xương, suýt nữa chặt cả đùi đi mới thoát được một mạng nhưng nếu muốn động thủ thì đúng là không thể.

Lúc ấy anh ta, Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn đều vô cùng sợ hãi, ý nghĩ trong đầu vẫn chưa chuyển kịp thì đã thấy 12 Ninja bị chết, trong đó có cả Bách Địa Kiều, ba vị chủ nhà của Y Hạ Lưu chết một, bị thương hai, có thể nói là thất bại đến rối tinh rối mù.

Cô gái kia phất tay cái nữa lại giết thêm hơn mười người, mọi người vốn là cao ngạo, cho rằng bản thân mình là hơn người nhưng đến hiện giờ mới phát hiện ra so với Hô Tất Lặc Hãn này thì chỉ là chuyện vặt, không bằng chó lợn.

Phục Bộ Tàng Mộc giằng co rồi quỳ xuống trước mặt cô gái kia, buồn bã hỏi rốt cuộc cô muốn thế nào mới có thể buông tha cho mọi người ở đây. Phục Bộ Ngọc Tử quật cường muốn xông lên nhưng lại bị Đằng Thôn Xuyên Sơn gắt gao ôm lấy. Rốt cuộc cô gái kia cũng dừng việc giết chóc lại, đưa ra mấy điều kiện, một là tông chủ sau này của Y Hạ Lưu chính là Hô Tất Lặc Hãn cô, hai là việc kinh doanh của các gia tộc trong Y Hạ Lưu mỗi năm phải chia 30% lợi nhuận cho cô.

Đây vốn là chuyện không thể nhưng nhìn ánh mắt gần như biến thành màu đỏ của cô thì Phục Bộ Tàng Mộc đã thay mặt cho cho ba đại gia tộc chấp nhận lời hứa, phục tùng vô điều kiện.

Mệnh lệnh này của Phục Bộ Tàng Mộc vừa được tuyên bố thì Bách Địa Trung Cương là người đầu tiên xông lên. Anh ta không phải báo thù cho cái chết của bố mình mà là quỳ xuống, thay mặt cho gia tộc Bách Địa thề trung thành vĩnh viễn với Hô Tất Lặc Hãn, cả đời này không có chí hướng nào khác. Đằng Thôn Chính Bộ cả cái mạng đã mất đi nửa, đương nhiên không thể phản kháng. Vị trí tông chủ ba gia tộc tranh đấu hơn mười năm cứ thế mà thuận tình hợp lý để cho Hô Tất Lặc Hãn ngồi vững. Nhưng tin tức này vẫn luôn giữ kín không nói ra, có rất ít người biết, đương nhiên cũng có người biết nhưng đều bị cô gái kia giết sạch, không chừa lại một ai.

Đến bây giờ thì cơn ác mộng đó đã qua được ba năm nhưng trong lòng Bách Địa Trung Cương thì cơn ác mộng này vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Mỗi khi đêm đến anh ta đều bừng tỉnh trong cơn ác mộng, dường như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Cô gái kia vẫn không nói gì, Bách Địa Trung Cương gần như sắp sụp đổ, không biết những gì mình vừa nói có câu nào đụng chạm đến Hô Tất Lặc Hãn không nữa.

– Dật Phi có chuẩn bị không?

Rốt cuộc cô gái kia cũng mở miệng hỏi nhưng lại không trả lời câu hỏi khi nãy của Bách Địa Trung Cương.

Bách Địa Trung Cương có cảm giác tìm được con đường sống trong chỗ chết, lén lau mồ hôi:

– Tôi đã thông báo cho cậu ta thông qua một cách bí mật rồi, phòng cậu ta ở có một cao thủ máy tính tên là Thủy Trung Vũ, từ lúc tôi đặt hàng đã bảo một cao thủ internet trong tổ chức liên lạc với cậu ta, nói mình không thể phá giải được trang web bảy ngày nên muốn mời cậu ta gia nhập.

Cô gái kia vẫn không nhúc nhích, hình như không muốn nói nhiều hơn một câu nhưng Bách Địa Trung Cương thà để cô bất động còn hơn, vì Phật sống vừa động một cái thì rất có khả năng sẽ có người chết.

– Cái cậu Thủy Trung Vũ kia quả thật cũng có chút bản lĩnh.

Bách Địa Trung Cương nói tiếp:

– Rất nhanh cậu ta đã phá giải được trang web kia, phản hồi lại thông tin nhưng lại không nghĩ qua những gì huyền bí trong đó, cậu ta chỉ dùng từ rất mơ hồ, nói là không phát hiện ra gì nhưng tôi nghĩ chắc chắn cậu ta có thu hoạch, hơn nữa đã thông báo với Lâm Dật Phi rồi.

– Anh muốn?

Cô gái kia lạnh lùng hỏi.

– Không phải.Bách Địa Trung Cương không muốn mất thêm ngón tay nữa, vội vàng nói:

– Chắc chắn Lâm Dật Phi đã biết tin này rồi, tôi dám lấy tính mạng ra bảo đảm vì sau khi đơn đặt hàng biến thành trạng thái ám sát thì hôm nay cậu ta biến mất, không ai biết đã đi đâu.

– Không thấy anh ta đâu nữa?

Đột nhiên cô gái kia xoay người lại, nhìn Bách Địa Trung Cương, giọng điệu hơi kinh ngạc:

– Xem ra trong ba năm nay anh cũng không tiến bộ thêm chút nào.

Cô gái khuôn mặt như vẽ, trong đôi mắt phượng có cảm giác xuất trần nhưng nhìn kĩ thì lại thấy vẻ ủ rũ được cất giấu rất sâu, dường như không gì có thể khơi dậy hứng thú của cô. Nhìn lại lần thứ hai thì lại thấy dung mạo của cô rất mơ hồ, tuy cô không đeo mạng che mặt nhưng trên mặt lại như bị một tầng sương bao phủ, khiến người ta không nhìn ra được vui buồn.

Bách Địa Trung Cương thấy cô quay đầu thì lại không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu xuống nhưng mồ hôi trên người lại chảy như suối, hết lớp này đến lớp khác.

Anh ta theo cô gái này cũng được khoảng ba năm, tận mắt chứng kiến sự thay đổi thất thường, vui buồn bất định của cô, từng người từng người chết dưới tay cô mà không cần lý do.

Có một lần bọn họ gặp phải một chuyện rất quái dị. Một tên thủ hạ nói cái gì mà ma quỷ thần linh, đây chỉ là lời nói vô căn cứ nhưng không biết câu này lại chạm đến dây thần kinh nào của cô, bị cô gọi luôn người ném người kia xuống biển làm mồi cho cá mập. Một tên đi chấp hành nhiệm vụ trở về, a dua nịnh hót nói có ma quỷ thật, cô gái kia thấy có hứng, hỏi hai câu nhưng tên thủ hạ kia không trả lời được, ngay lập tức cũng giống như tên đồng bọn trước, đến an cư ở bụng cá mập.

Sau chuyện đó không ai dám nói câu gì trước mặt cô, cũng không ai dám không hoàn thành nhiệm vụ cô giao. Lần này bản thân mình luôn phụ trách theo dõi Lâm Dật Phi, đột nhiên lại làm mất dấu của hắn. Đây có thể coi là sự tắc trách rất lớn, thực ra anh ta không dám nói nhưng lại không thể không nói.

– Vâng!

Bách Địa Trung Cương khó khăn phun ra một chữ, giống như lời trăn trối của người sắp chết.



– Mất dấu từ lúc nào?

Kì lạ là cô gái kia không bảo Bách Địa Trung Cương trực tiếp mổ bụng mà chỉ thản nhiên hỏi.

– Sáng sớm hôm nay, sau khi nhìn thấy cậu ta. Cậu ta và Bách Lý Băng cùng đi ăn sáng, sau khi nói nói cười cười chia tay thì cậu ta lại ra khỏi trường mua một tờ báo, đến một cửa hàng hóa rồi đến cửa hàng tạp hóa mua ít nhựa cao su và dao lam, không biết cậu ta có mục đích gì nhưng dáng vẻ như không có chuyện gì vậy.

Bách Địa Trung Cương nói rất ngắn gọn, thực ra anh ta thấy cái cậu Lâm Dật Phi này nhiều lúc cứ như người không có việc gì để làm. Người này có võ công tuyệt đỉnh mà lúc nào cũng như một tên ma cà bông, không có chút chí tiến thủ nào, quả thực là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Bách Địa Trung Cương và bố anh ta giống nhau, đều có dã tâm rất lớn nhưng anh ta lại thông minh hơn Bách Địa Kiều một chút. Vậy nên có thể sống đến ngày hôm nay, anh ta chăm chỉ luyện võ, lại có được sự chỉ điểm của cô gái kia nên có thể nói là võ công của anh ta đã mạnh hơn hẳn so với ba năm trước. Điều này cũng khiến cho anh ta hiểu được đạo lý sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên (tức là mình giỏi nhưng còn có người giỏi hơn mình). Những công phu mà cô gái này tùy ý chỉ điểm cho anh ta đều là những công phu mà anh ta chưa nhìn thấy bao giờ. Vốn Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn và anh ta cũng sàn sàn như nhau, hai người kia sẽ sớm bị anh ta bỏ lại phía sau nhưng anh ta biết mình vẫn còn kém xa cô gái này. Anh ta cũng có một nghi vấn là sao võ công của Lâm Dật Phi lại cao đến như vậy? Chẳng lẽ hắn có cao nhân chỉ điểm, liệu người giật dây có phải chính là cao nhân phía sau hắn?

– Sau đó cậu ta đến một siêu thị, đi cùng một đám mấy bà dậy sớm, chen vào như ong vỡ tổ, cứ như là đi cướp đồ ăn sáng được giảm giá đặc biệt vậy. Nhưng người theo dõi số năm và số bảy không ngờ đến điều này nên chỉ đành chờ ở hai cửa ra của siêu thị, đợi một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cậu ta ra, lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, phái người vào tìm, đến toa lét cũng kiểm tra nhưng Lâm Dật Phi đã biến mất. Chúng tôi làm việc không tốt, xin chủ nhân trừng phạt.

Bách Địa Trung Cương nơm nớp lo sợ nói, thái độ ngạo mạn khi đối diện với cảnh sát đã sớm biến mất tăm.

Không ngờ trong mắt cô gái kia lại lộ ra ý cười hiếm thấy:

– Anh ta mua nhựa cao su và dao lam à?

– Chủ nhân nói hắn dịch dung sao?

Đột nhiên Bách Địa Trung Cương bừng tỉnh đại ngộ, giật mình kinh hãi. Anh ta cũng là một Ninja, vốn tưởng tất cả những gì Lâm Dật Phi làm đều vô nghĩa nhưng lại không ngờ rằng hắn chẳng qua chỉ dùng thủ thuật che mắt. Cô gái vừa nghe thấy anh ta nhắc đến những đạo cụ như dao lam và nhựa cao su đã nghĩ ngay đến điều này. Tên Lâm Dật Phi kia nhìn như không có mục đích gì, chẳng lẽ đã sớm biết có người theo dõi?

– Bất luận thế nào thì anh ta cũng biến mất rồi.

Cô gái kia thản nhiên nói:

– Trung Cương, anh thấy anh ấy sẽ đi đâu?

– Tôi không biết.

Bách Địa Trung Cương nói một cách khó khăn.

– Anh theo dõi anh ấy suốt, chẳng lẽ vẫn không thể đưa ra một kết luận?

Khóe miệng cô gái nổi lên ý cười đùa cợt nhưng phối hợp với ánh mắt của cô lại rất giống dáng vẻ mỉa mai của Lâm Dật Phi, chẳng lẽ cô và Lâm Dật Phi là người có cùng tính cách?

– Cậu ta biết được thông tin từ chỗ Thủy Trung Vũ.

Bách Địa Trung Cương khó khăn nuốt nước bọt:

– Cậu ta là người thông minh, nếu như biết trang web giết người bảy ngày thất thủ, không bao giờ giết người nữa thì tôi nghĩ cách sáng suốt nhất chính là trốn đi bảy ngày, không cho sát thủ biết.

– Nếu như người trang web giết người muốn ám sát là anh thì anh sẽ làm thế nào?

Cô gái kia hỏi, trong mắt tràn ngập sự mệt mỏi.

– Tôi hả?

Bách Địa Trung Cương hơi sửng sốt, hình như chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Trên thực tế thì anh ta cũng chưa từng gặp phải chuyện này, anh ta luôn cho rằng sự sống chết của người khác đều nằm trong tay mình.

– Tôi sẽ không ra khỏi nhà một bước, ở một nơi mà tôi nghĩ là an toàn, đặt mai phục chờ tên đó đến giết tôi rồi tôi giết luôn gã.

Cô gái kia thở dài một tiếng:

– Anh không phải là anh ta nên anh vĩnh viễn không biết được suy nghĩ của anh ta. Nếu như anh ta có thể…

Cô gái dừng lại một chút, chuyển giọng nói:

– Thật ra chúng ta không cần tìm, chắc chắn anh ta sẽ trở lại.

– Đương nhiên anh ta sẽ trở lại.

Giọng điệu Bách Địa Trung Cương tràn đầy sự kính phục:

– Chủ nhân, hiện giờ tôi đã hiểu ý của cô rồi. Cô đoán được Lâm Dật Phi sẽ trốn đi nên mới bảo chúng tôi thông báo trước cho Lâm Dật Phi nhưng lại số tiền mà trang web giết người muốn. Trang web giết người không thực hiện được lời hứa của họ, chúng ta ngoài việc có thể bắt bọn họ bồi thường một trăm triệu ra thì còn có thể…

Cô gái kia chậm rãi lắc đầu, Bách Địa Trung Cương lập tức ngừng nói, trong ánh mắt có chút nghi hoặc:



– Chủ nhân, chẳng lẽ tôi nói không đúng?

Từ sau khi thay mặt gia tộc Bách Địa phát thề trung thành thì anh ta luôn gọi cô gái là chủ nhân. Do da mặt dày nên từ trước đến nay anh ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên, cô gái kia cũng không hề sửa lần nào.

– Không phải Lâm Dật Phi trốn, chiêu này của anh ta gọi là đổi khách làm chủ.

Cô gái kia thản nhiên nói:

– Tôi dám nói chắc chắn anh ta sẽ quay lại trong vòng vài ngày tới. Mặc dù anh ta không rõ ai muốn giết mình nhưng nhất định anh ta rất muốn biết.Lúc đầu khi anh ta và nữ cảnh sát kia tìm người đứng sau Đao Tử, có thể kịp thời tránh được cái chết gần trong gang tấc là tôi đã biết anh ta có bản năng và sự kiên nhẫn mà ít người có. Tôi nghĩ với người như anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội biết được chân tướng lần này, vậy nên tôi nghĩ là anh ta sẽ trở về, cũng để cho mình một cơ hội biết được chân tướng sự việc.

Bách Địa Trung Cương có chút mờ mịt, nhưng những gì cô gái này nói cũng không khiến anh ta quá ngạc nhiên.

– Hội đấu giá từ thiện lúc nào thì bắt đầu?

Đột nhiên cô gái kia hỏi.

– Bốn ngày nữa.

Bách Địa Trung Cương trả lời ngay lập tức.

– Vậy anh nghĩ cách để bọn họ lùi lại hai ngày nữa đi.

Cô nói không chút do dự.

Bách Địa Trung Cương ngẩn ra một cái rồi mới nói:

– Được.

Cô gái phất phất tay, Bách Địa Trung Cương bước ra ngoài nhưng vẫn không dám xoay người. Cô gái kia xoay cái ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã qua bao lâu, thì thào lẩm bẩm:

– Ba năm rồi, chẳng lẽ ba năm rồi mà anh vẫn không có tin tức gì sao? Chỉ có điều cuối cùng anh vẫn không hoang phế một thân võ công tuyệt đỉnh nhưng liệu anh có giống em, tràn đầy sự tịch mịch và mệt mỏi?

Cô vung tay lên một cái, một cái đỉnh nhỏ bằng đồng xanh từ phía sau rơi vào tay cô gái, cô nhìn một lúc lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, nhìn rất giống với nụ cười của Lâm Dật Phi:

– Đây là thứ người hiện đại cố sống chết để đổi lấy nhưng đáng tiếc trong mắt tôi lại không đáng một đồng.

Cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, cái đỉnh bằng đồng thau kia đã thay đổi hình dạng như bùn đất. Cái đỉnh bằng đồng biến thành một khối đồng rơi “cạch” một cái xuống đất, lăn hai vòng rồi va vào góc tường. Cô gái kia nhắm hai mắt lại, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt trên tay vịn của cái ghế dựa, không ai có thể hiểu được tại sao đôi tay không tỳ vết này lại có thể phát ra lực đạo kinh người đến như vậy.

– Nếu như Loan Phượng Thanh Minh không có trong tay Lâm Dật Phi, chẳng lẽ cuối cùng lại trở về tay anh ta sao?

Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, rơi thẳng vào khuôn mặt cô gái, cả khuôn mặt như tranh vẽ như được bao phủ một tầng hào quang thánh khiết nhưng nhìn qua tầng ánh sáng đó lại chỉ nhìn thấy sự cô đơn tràn ngập trên khuôn mặt.

Nếu như Hô Tất Lặc Hãn đã vì Phật sống chuyển thế thì cô gái này cũng hô mưa gọi gió, một tay che trời, chẳng lẽ cũng có chuyện không vui sao?

Hội bán đấu giá từ thiện của thành phố Giang Nguyên đã thu xếp rất lâu, buổi hòa nhạc của Tô Tình chính là khúc dạo đầu, là chiêu bài khởi động. Đương nhiên rốt cuộc số tiền kiếm được được phân chia như thế nào không phải là chuyện mà những người hâm mộ cuồng nhiệt có thể biết được.

Sau buổi hòa nhạc của Tô Tình, có thể nói là thành phố Giang Nguyên tiến hành một loạt các hoạt động công phu, mượn danh nghĩa của Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền mời được không ít nhân vật giàu có nổi tiếng.

Nhân tình trên thương trường cũng rất quan trọng, mọi người không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật, không nhìn cá thì cũng nhìn nước. Người có việc thì tranh thủ đến đúng ngày, người không có việc gì thì đã sớm đến từ hai ngày nay, dù sao Giang Nguyên tuy không phải là danh lam thắng cảnh du lịch nhưng dựa sông dựa hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu hợp lòng người, hơn nữa nền kinh tế của thành phố Giang Nguyên hiện nay rất phồn thịnh, cũng là nơi tốt để suy nghĩ việc đầu tư.

Nhưng sự việc lại có thay đổi, đã hẹn là buổi đấu giá diễn ra vào thứ sáu nhưng bữa tiệc tối hôm đó lại tuyên bố là quy trình thành lập quỹ từ thiện Bách Thảo. Việc chậm trễ hai ngày này khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu.

Mọi người đều là người làm ăn, thời gian là vàng bạc, sự lãng phí thời gian này là sai lầm không thể tha thứ của bên tổ chức, nhưng khi mỗi người tham dự được nhận một món quà nhỏ có chữ ký của cả Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng thì bao nhiêu giận dữ cũng tiêu tan hết.

Những người kinh doanh đều biết thời gian hai ngày rảnh rỗi này là không đáng kể so với mặt mũi của Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền, ai cũng nói mặt mũi là do người khác cho, thể diện do bản thân làm mất, nếu như người khác cho mình mặt mũi mà mình không cần, họ có đánh vào mặt mình thì cũng đừng oán trách gì.

Cho nên những ông tai to mặt lớn đều xôn xao nghị luận, không biết tại sao buổi đấu giá từ thiện lại bị đổi ngày. Nhưng theo tin tức đáng tin cậy bên trong thì việc này là do Đỗ Bách Tuyền đưa ra, có liên quan đến cậu sinh viên năm thứ ba khoa Báo chí Lâm Dật Phi.

Do Lâm Dật Phi đột nhiên mất tích, nghe nói là bỏ rơi Bách Lý Băng, lúc buổi bán đấu giá từ thiện sắp diễn ra thì hắn lại ra nước ngoài cùng cô gái nào đó. Đương nhiên không ai biết rõ cô gái đó là ai, dù sao cũng không phải Tô Tình nhưng thấy thông tin rải rác, dáng vẻ bí hiểm như vậy thì trong lòng mọi người cũng tự biết rõ.

Trong lòng mọi người không khỏi khâm phục cái cậu Lâm Dật Phi này, có một ông bố vợ tương lai có thực lực hùng hậu như vậy mà không biết đường nắm lấy, vẫn còn câu tam đáp tứ, quả không hổ danh là nhân vật phong lưu của trường Đại học Chiết Thanh.

Bách Lý Hùng vẫn chưa bày tỏ thái độ gì thì Đỗ Bách Tuyền đã nói bóng nói gió gió thái độ bất mãn của bản thân mình, cũng hơi hối hận về lựa chọn lúc đầu. Một người không có sự nhiệt tình, tinh thần trách nhiệm với hội từ thiện như vậy thì làm sao có thể đảm nhận vị trí Chủ tịch của quỹ Bách Thảo chứ? Nhưng người trẻ tuổi chắc chắn là không chín chắn, chúng ta vẫn nên cho phép phạm sai lầm. Người tung tin tức kia rung đùi đắc ý như là có vinh hạnh được tự mình nghiên cứu thảo luận với hai nhân vật lớn là Đỗ Bách Tuyền và Bách Lý Hùng vậy.

Những người nghe đều có chút hâm mộ, thầm nghĩ nếu như là chính mình thì nên làm thế nào. Rõ ràng là Đỗ Bách Tuyền không muốn trở mặt với Bách Lý Hùng, nếu như mình ở trong trường hợp đó thì cách tốt nhất chắc chắn là cho Lâm Dật Phi một cơ hội, buổi từ thiện được đẩy lui lại hai ngày chính là cơ hội để hắn sửa đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook