Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 438: Phơi bày chân tướng

Tiểu Mặc

01/03/2017

Du Lão Thử ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ cảm thấy bốn phía tuy rất tối nhưng địa thế rất rộng rãi, phía trước đúng như những gì Lâm Dật Phi nói, là một cái cửa đá rất lớn.

– Không có cơ quan. Nhan Phi Hoa cũng mỉm cười, dáng vẻ rất vui vẻ: – Điều đó cho thấy trong đó có người, Tiêu đại hiệp, anh đoán thử xem là ai?

Lâm Dật Phi nhìn cái cửa đá kia như muốn nhìn xuyên qua: – Tôi có quen sao?

– Đương nhiên là anh có quen rồi. Nhan Phi Hoa cười lắc đầu:

– Nếu như không phải là người anh quen thì tại sao tôi phải vất vả dẫn anh đến chứ? Tiêu đại hiệp, anh thông minh như vậy, lẽ nào không nghĩ ra chút nào sao?

Thần sắc Lâm Dật Phi ngưng lại, nói từng chữ: – Hoàn Nhan Liệt?

Nhan Phi Hoa chỉ cười: – Tôi chỉ cho rằng trên đời này chỉ có người làm em gái như tôi mới nhớ được người anh trai này nhưng không ngờ Tiêu đại hiệp cũng vẫn còn nhớ.

Lâm Dật Phi cũng không nhiều lời nữa mà tiến lên gõ cửa, một cánh cửa nặng nề như vậy, vỗ một chưởng thì có hiệu quả sao? Du Lão Thử có chút nghi hoặc nhưng không ngờ Lâm Dật Phi lại vỗ một chưởng lên. Không có âm thanh gì, Du Lão Thử đang tưởng rằng Lâm Dật Phi chưa ăn cơm, thiếu khí lực, đến khi một tiếng cực kỳ nặng nề quanh quẩn vang lên thì Lâm Dật Phi đã trầm giọng quát: – Hoàn Nhan Liệt, bạn cũ tới thăm ngươi đây.

Sau tiếng gào thét của Lâm Dật Phi thì tiếng vang vọng khắp nơi, dường như khắp thông đạo đều quanh quẩn một giọng nói Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt

Du Lão Thử chấn động đến mức khuôn mặt biến sắc nhưng Nhan Phi Hoa chỉ cười. Tuy cô bị trọng thương nhưng so với lúc lành lặn còn vui vẻ hơn nhiều. Cô cười gì chứ? Nếu như cô đã biết đến người anh trai này thì tại sao bây giờ mới đến?

Lâm Dật Phi chỉ quát một tiếng xong thì yên lặng nhưng như có hàng ngàn hàng vạn giọng nói vang lên. Đương nhiên hắn biết nếu như Hoàn Nhan Liệt ở đây thì chắc chắn không có lý gì mà không nghe thấy.

– Ai vậy? Lâm Dật Phi mới quát xong không lâu thì một giọng nói hơi trầm thấp mang theo từ tính theo cửa đá truyền ra, cách cánh cửa đá mà vẫn khiến người ta nghe thấy rõ ràng như bên tai. Giọng nói đó mang theo một chút nghi hoặc, hoặc có lẽ là niềm vui bất ngờ: – Tiêu Biệt Ly, là ngươi sao? Là ngươi thật sao?

Lâm Dật Phi nghe thấy giọng nói kia thì nắm chặt tay, khuôn mặt luôn bình tĩnh cũng biến sắc.

Hoàn Nhan Liệt không nhận ra giọng của Tiêu Biệt Ly vì Tiêu Biệt Ly đã không còn là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước nữa. Lâm Dật Phi nhận ra giọng của Hoàn Nhan Liệt vì giọng nói kia vẫn là giọng của Hoàn Nhan Liệt tám trăm năm trước.

Thạch thất “kẽo kẹt” rồi mở ra, dường như là bị gỉ nhưng đột nhiên tăng tốc độ rồi giây lát một luồng ánh sáng xuyên qua. Lâm Dật Phi ngẩn ra, tuy lòng hắn như sắt thép nhưng cũng không thể không chấn động trước những gì trước mắt.

Một người vóc dáng khôi ngô đứng ở cửa đá, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Nếu như nói người này tám trăm năm trước trên chiến trường ăn mặc như dã nhân thì hiện giờ có thể nói là không thể văn minh hơn nữa.

Ông ta không còn bím tóc dài, từng sợi tóc được chải gọn gàng nhưng cũng gần giống như trước kia, chỉ có điều xem ra mấy ngày không gội một lần, dường như đang chuyên tâm chuyện gì đó. Tuy vậy mái tóc đen nhánh trước kia đã hơi điểm bạc và nếp nhăn trên mặt, tuy cho thấy sự già nua nhưng thoạt nhìn còn trẻ hơn một chút so với Khổng Thượng Nhâm.Khí chất văn nhân nhưng lạnh lùng trên khuôn mặt càng đậm, đôi mắt vẫn hiện lên hào quang như cũ nhưng lại bớt đi một phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần cơ trí.

Ông ta của tám trăm năm trước nhìn thế nào cũng là một mãnh tướng tung hoành chiến trường, uy mãnh vô địch nhưng tám trăm năm sau nếu tình cờ gặp nhau trên đường thì ai cũng cho rằng ông ta chỉ là một ông lão nghiên cứu nho nhã mà thôi.

Nhưng điều khiến Lâm Dật Phi kinh ngạc không phải là điều này vì hắn luôn giả thiết về sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt trước mắt này cũng không khác lắm so với tưởng tượng của hắn. Ông ta cũng không còn trẻ nữa, khuôn mặt già nua, công phu càng thêm tinh thuần nhưng việc người tinh thông nội công có thể duy trì hạc phát đồng nhan (tóc thì bạc nhưng vẫn khỏe mạnh, hồng hào) cũng phải là chuyện hiếm nhưng hắn không ngờ rằng thứ trong tay Hoàn Nhan Liệt không phải là Ma Viêm Đao mà chỉ là khối tinh phiến.

Phía sau ông ta không phải là phủ đệ của vương tôn quý tộc nguy nga lộng lẫy, nạm vàng khảm ngọc mà là từng dãy máy móc không thể tiên tiến hơn, cái thì đang nằm lặng lẽ, cái thì vô cùng bận rộn. Hơn mười ông lão đã bạc đầu đang hết sức chăm chú trước mấy cái máy, hiển nhiên là các nhà khoa học bị Hoàn Nhan Liệt bắt cóc. Tuy bọn họ bị ép buộc đến đây nhưng cũng không có nửa câu oán hận, hiển nhiên là đang tiến hành công việc mà bọn họ cho rằng vô cùng vĩ đại. Phía sau bọn họ đều có một máy tính tiến hành mô phỏng mà e là cả Bộ quốc phòng của Mỹ cũng không có, bức tường đối diện là những màn hình huỳnh quang điện tử trải thành, bên trong chia thành hơn mười cửa sổ, có cái hiện ra đường cong, có cái hình sóng, thậm chí có cái là kết cấu của cơ thể con người. Lâm Dật Phi quét mắt qua, phát hiện một người đang nằm trên bàn, toàn thân như bị một vật thể trong suốt bao phủ, không biết là tạo ra từ thủy tinh hay là một vật liệu công nghệ cao nhưng thỉnh thoảng trên người đó lại xẹt qua một luồng sáng bảy màu nhưng người đó vẫn nằm yên bất động.

Lâm Dật Phi chỉ nhìn những thiết bị kia còn Hoàn Nhan Liệt lại nhìn Lâm Dật Phi.

Em gái của ông ta ở bên cạnh Lâm Dật Phi nhưng dường như ông ta làm như không nhìn thấy. Cửa đá vừa mở ra thì ông ta đã đứng sau cửa đá, ánh mắt rơi trên người Lâm Dật Phi.

Tuy dáng dấp Tiêu Biệt Ly đã thay đổi nhưng võ công của hắn lại không hề thay đổi. Một cao thủ chỉ đứng ở đó, không cần giơ tay nhấc chân gì, cho dù là bất động thì cũng là nước sâu núi cao, không chút kẽ hở nào.

Sự hưng phấn trong mắt Hoàn Nhan Liệt ngày càng đậm theo sự nghi hoặc, đột nhiên ông ta hét to một tiếng rồi đánh ra một chưởng. Một chưởng này của ông ta tuy không nhanh nhưng mới đến được nửa đường thì mới phát ra một tiếng rít chói tai, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Lâm Dật Phi trong lòng rùng mình, vòng cánh tay thành hình vòng cung, đánh ra một chưởng rồi đột nhiên hơi lùi về. Hai chưởng của hai người giao nhau, đột nhiên yên lặng bất động rồi ngay tiếp đó, một tiếng nặng nề như tiếng trống truyền ra. Lâm Dật Phi biến sắc, lùi lại sau mấy bước, khóe miệng nở một nụ cười khổ.

Hoàn Nhan Liệt quát lên một tiếng mãnh liệt: – Người không phải là Tiêu Biệt Ly, người là ai?

Đột nhiên thân hình ông ta nhảy lên như một con diều hâu, một chưởng vừa khoát ra đã biến thành tầng tầng lớp lớp áp chế. Khóe miệng Lâm Dật Phi nở một nụ cười nhẹ, đứng bất động, khi Hoàn Nhan Liệt đến trước mắt thì mới đánh ra một chưởng vào giữa lồng ngực Hoàn Nhan Liệt.

Nhan Phi Hoa chỉ nhìn hai người quần chiến, trên mặt cười thản nhiên, không có bất kỳ sự lo lắng nào mà ít nhiều còn có sự mừng rỡ.

Hoàn Nhan Liệt trúng một chưởng của Lâm Dật Phi, thân hình trong không trung ngưng lại, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, lộn trở lại chỗ cũ, thở ra một tiếng rồi mới lên tiếng: – Tiêu Biệt Ly, hóa ra là ngươi thật, Trên đời này người có thể phá chiêu phong vân điệp chướng này của ta một cách dễ dàng tuyệt đối không quá một người, chỉ có điều rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy? Mặc dù chiêu thức có tiến bộ, tâm pháp cũng không tệ nhưng nội lực lại bị thụt lùi quá nhiều. Cho dù ngươi đến đây từ ba năm trước giống em gái ta, cũng coi như còn trẻ nhưng nội lực lại kém rất nhiều so với trước đây. Ông ta nói đến đây thì dường như mới nhìn thấy Nhan Phi Hoa nhưng lại cau mày: – Lẽ nào ngươi cảm thấy trước đây ngươi không anh tuấn hoặc quá già nua nên trong thời gian này không còn tâm trạng mà học võ, nội lực không tiến mà còn lùi, chạy ra nước ngoài thẩm mỹ nhưng không thành công sao?

Lâm Dật Phi biết Hoàn Nhan Liệt say mê khoa học nhưng lại hoàn toàn mù tịt về hắn, ngược lại Hoàn Nhan Phi Hoa lại biết về hắn nhiều hơn. Ông ta ở trong cánh cửa đá nghe thấy hắn vỗ một chưởng, nội lực thâm hậu, biết là người hiếm gặp trên đời này, hắn lại nói là bạn cũ nên ông ta mới nghĩ đến hắn nhưng lúc ra lại thấy bề ngoài của hắn trở thành như thế này, chỉ là một người trẻ tuổi chứ không còn bề ngoài như năm đó khi chia tay nên không khỏi nghi kỵ, lúc này mới xuất chưởng để thử. Nội công thì tuyệt đối không thể giả được. Một chưởng của ông ta cũng đã thử được tâm pháp của hắn tuy y hệt nhưng nội lực lại còn lâu mới được như trước. Chỉ có điều sau đó ông ta nhìn như nổi giận nhưng khi ra tay cũng thu lại mấy phần nội lực nhưng dưới mấy chiêu thử thì Lâm Dật Phi cũng không kém chút nào mà đánh lại một chưởng, chiêu này thời cơ tinh chuẩn, chiêu thức tròn trịa như đã tu luyện cả một đời, Hoàn Nhan Liệt nhìn một cái đã nhìn ra được chiêu thức không kém, thực ra còn cáo hơn một bậc so với Tiêu Biệt Ly năm đó thì không khỏi nghi hoặc.

Hoàn Nhan Liệt nói đến phẫu thuật thẩm mỹ thì dường như cảm thấy thú vị. Ông ta phá lên cười, cười như muốn chảy nước mắt nhưng một lúc lâu sau tiếng cười như một tiếng sói tru, đượm sự thê lương.

– Anh, anh tưởng mình là người bất hạnh sao? Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng thở dài một tiếng: – Nhưng dường như Tiêu đại hiệp còn bất hạnh hơn anh cơ, anh ta tới đây nhưng chỉ có linh hồn tới thôi.

– Linh hồn? Hoàn Nhan Liệt ngẩn ra, ngừng cười, thần sắc có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi một thoáng: – Lẽ nào ngươi bị ma nhập như trong truyền thuyết sao?

Lâm Dật Phi gật đầu cười khổ: – Tuy cái danh xưng này bất nhã nhưng cũng có thể khiến người ta lý giải được. Cái đó, theo như ta nghĩ, nếu như một người có ý chí kiên cường, hoặc có lẽ sóng điện não quá mạnh, nếu như sóng điện não của anh ta quá mạnh thì có thể thoát ra khỏi cơ thể, gặp phải một người có ý chí nhu nhược và vừa khéo lúc thì có thể khơi gợi trí nhớ. Không biết ta giải thích như vậy thì ngươi có hiểu không.

– Sóng điện não tuy được gọi là sóng điện nhưng sự phức tạp trong đó thì hiện giờ con người còn lâu mới có thể giải thích được, chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung, những máy móc dùng để thể hiện sóng này cũng chỉ là những phân tích đơn giản, hời hợt. Ai có thể phân tích được con người nghĩ cái gì từ những sóng nhận được chứ? Không có đúng không? Cái gọi là khoa học hiện đại thực ra đúng là rất buồn cười. Hoàn Nhan Liệt khoát tay: – Điều này thì có gì khó giải thích chứ? Chỉ có điều Tiêu Biệt Ly này, cách nói của ngươi vẫn có chút sai. Cho dù là sóng đơn thuần thì cũng có sự khác nhau giữa đỉnh sóng và bụng sóng, cũng chính là sự phân chia giữa chính phụ như thường nói. Sóng điện não của ngươi cho dù có mạnh, gặp phải sóng điện não yếu thì cũng có khả năng bị triệt tiêu năng lượng, chưa chắc là sẽ chồng lên nhau, gặp phải sóng điện não mạnh ngược chiều thì có khả năng trí nhớ của ngươi cũng chẳng còn gì, cũng chính là hồn bay phách lạc như dân gian thường nói. Tình hình này của ngươi tuy hiếm gặp, chắc hẳn là ngươi nhập vào người có bản tính yếu đuối, ý chí nhu nhược, cũng có khả năng là sai bét nhưng hiện tượng này cũng không phải là hi hữu, bảo tịnh và cát hồng của người xưa cũng còn lưu lại những ghi chép này nhưng có điều Ông ta nói đến đây thì thở dài một tiếng: – Ta chỉ hận ngươi đưa ta đến đây nhưng hiện giờ xem ra thì dường như ngươi còn bất hạnh hơn cả ta. Còn cái người tên Mã Đặc Lợi kia cũng nói gần giống ngươi nhưng cậu ta cũng chỉ là một người lừa gạt. Nhà khoa học chó má gì chứ, đến kiến thức cơ bản cũng không có.

Lâm Dật Phi vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt không thể nào tiếp nhận lý luận của hắn nhưng không ngờ một đống lý luận của ông ta còn đi trước cả thời đại so với những lý luận của hắn, hơn nữa cái gì mà đỉnh sóng, bụng sóng, hiển nhiên là ông ta đã đi sâu nghiên cứu. Hắn không khỏi có chút trợn mắt há mồm, không nói ra lời.

– Anh.

Nhan Phi Hoa ngọt ngào gọi một tiếng, vẻ mặt tươi cười.

– Cô lại đến đây làm gì? Hoàn Nhan Liệt còn không thân thiết với cô em này bằng thân thiết với Lâm Dật Phi: – Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà đến phá hoại kế hoạch khoa học của tôi. Ba năm trước cô đã làm nghiên cứu của tôi thất bại trong gang tấc, tôi coi cô là em gái ruột của tôi nên bỏ qua chuyện cũ, nếu hôm nay khi đại nghiệp của tôi sắp thành mà cô còn đến làm phiền thì cho dù là em gái ruột tôi cũng không hạ thủ lưu tình đâu đấy.

Lâm Dật Phi vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt tỉnh táo hơn bất cứ ai nhưng nghe đến đó thì không kìm được hỏi: – Đại nghiệp gì vậy? Lẽ nào ngươi vẫn muốn vương đồ nghiệp bá gì đó sao?

– Tiêu Biệt Ly, không ngờ nội công của ngươi lại không tiến bộ chút nào, uhm, điều này cũng không thể trách ngươi được. Hoàn Nhan Liệt cất tiếng cười to: – Đúng vậy, tuy sóng điện não có thể đem ký ức của con người tới nhưng lại không thể đem nội công đến. Ngươi có thể đến được đây mà vẫn có được thành tựu như ngày hôm nay thì cũng được coi là kỳ tài, chỉ có điều ngươi tuy là một kỳ tài võ học nhưng suy nghĩ vẫn cứng nhắc như vậy, hiện giờ vẫn còn cái gì mà vương đồ bá nghiệp cũng chỉ là bụi trần mà thôi, hơn nữa cho dù ngươi có vương đồ bá nghiệp thì sao chứ? Ông ta giơ một ngón tay chỉ xung quanh rồi cười nhạt, thần sắc có tia ưu thương: – Ngươi có biết đây là mộ thất của ai không? Đây chính là một thất của một vị hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy năm đó, điều buồn cười là cho dù ông ta có mộ thất quy mô như thế này, có vô số cơ quan nhưng thế nào chứ? Nơi ông ta nằm đây cũng chỉ là trong phạm vi mấy thước, ta mời ông ta ra rồi tùy tiện tìm một chỗ chôn. Mộ thất của ông ta được ta đổi thành căn cứ khoa học này, ngươi nói xem có ý nghĩa hay không?

– Vậy đại nghiệp của ngươi là gì? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.

– Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không tưởng tượng ra được sao? Hoàn Nhan Liệt mỉm cười: – Quy mô này của ta thực ra đã kinh doanh được hơn mười năm rồi, nếu như chúng ta có thể đến được tám trăm năm sau thì tại sao không thể quay lại tám trăm năm trước chứ?



Lâm Dật Phi biến sắc: – Quay lại tám trăm năm trước thì sao chứ?

Đột nhiên Hoàn Nhan Liệt ngẩn ra, nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu: – Ngươi sao thế? Lẽ nào ngươi không muốn quay về sao?

– Anh ta không muốn quay về đâu. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Nếu như anh có thể nhìn thấu được vương đồ bá nghiệp cũng trở về với bụi đất thì lẽ nào anh không cảm thấy rằng những tang thương của tám trăm năm trước cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước sao?

– Cô nói lung tung gì thế? Đi mau, đi mau. Đột nhiên Hoàn Nhan Liệt vội vàng: – Đừng có làm loạn mạch suy nghĩ của tôi. Tiêu Biệt Ly, nếu như ngươi ở lại đây thì đương nhiên ta sẽ không cấm nhưng nếu như ngươi muốn đến phá rối như em gái ta thì đừng trách ta dùng võ khinh người. Hiện giờ ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của ta đâu, em gái ta Ông ta nhìn Nhan Phi Hoa một cái, đột nhiên có chút kinh ngạc: – Cô trúng độc, bị thương sao? Trên đời này còn có người có thể đả thương cô sao? Lẽ nào là Tiêu Biệt Ly?

Ông ta chỉ nhìn Lâm Dật Phi một cái, lắc đầu nói: – Đương nhiên hắn ta không có bản lĩnh này nhưng hắn cũng sẽ không ra tay. Ông ta vốn chỉ say mê khoa học, đột nhiên thấy em gái bị thương thì ít nhất cũng hiện ra chút nhân tình, ánh mắt vừa chuyển đã đột nhiên quát một tiếng: – Khổng Thượng Nhâm, ra đây!

Tiếng quát này của ông ta quả thực là long trời lở đất, vách đá đều bị chấn động mà rung lên rào rào. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Khổng Thượng Nhâm là thủ hạ của ngươi thật sao?

Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, Khổng Thượng Nhâm xuất hiện một mình, buông cánh tay xuống: – Chào tiến sỹ!

Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, cũng có chút buồn cười, hắn không biết Khổng Thượng Nhâm lại gọi Hoàn Nhan Liệt như vậy.

– Không phải anh ta thì là ai chứ? Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt ngưng tụ, gọi Khổng Thượng Nhâm ra nhưng lại không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhìn Lâm Dật Phi: – Ngươi chưa từng giao thủ với anh ta, nếu như người từng giao thủ thì chắc chắn không có lý nào không nhận ra anh ta, có thể nói anh ta là đồ đệ của ta. Tiêu Biệt Ly, ngươi không thu nhận hai đồ đệ tiêu khiển chút, anh ta do ngươi đả thương đúng không?

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt sắc bén, có thể nhìn một cái đã nhận ra Nhan Phi Hoa trúng độc, đương nhiên cũng có thể nhìn ra Khổng Thượng Nhâm đã bị thương.

– Ngươi đừng có mà chuyện gì cũng chụp lên đầu ta như thế. Lâm Dật Phi có chút cười khổ: – Ta chưa từng giao thủ với anh ta nhưng tôi cảm thấy dường như anh ta không phải là đệ tử duy nhất của ngươi thì phải?

– Oh? Ngươi cũng biết điều này sao? Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt vừa động: – Ngươi cũng gặp Quân Ức rồi sao?

– Hóa ra bà ta là đệ tử của ngươi thật. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Chỉ có điều Nhan Phi Hoa, rốt cuộc cô đã giở trò gì vậy? Nếu như cô đã biết bọn họ là đệ tử của anh trai mình mà vẫn cố ý làm khó bọn họ sao?

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt chớp động, đột nhiên quát lên một tiếng: – Quân Ức, nếu như bà đã đến rồi thì tại sao còn không hiện thân? Ẩn ẩn nấp nấp không phải là tính cách của bà.

– Bà ta không thể không trốn được. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Bà ta muốn giết tôi, hiển nhiên là còn hận tôi ba năm trước đã đuổi bà ta đến thảo nguyên. Anh, hiện giờ anh đã thay đổi quá nhiều, chỉ có điều một bên là tình nhân của anh, một bên là em gái của anh, nếu như hai người trở mặt thành thù thì anh sẽ giúp bên nào đây?

– Cô nói hươu nói vượn gì đấy. Hoàn Nhan Liệt cười lạnh nói: – Bà ta không phải là tình nhân gì của tôi cả, bà ta cũng chỉ là đồ đệ của tôi, làm việc cho tôi mà thôi. Tôi không rõ bản lĩnh của cô sao? Chỉ cần cô không đụng đến người khác thì người ta đã thắp hương cầu nguyện rồi.

– Nhưng hiện giờ người bị thương là em chứ không phải là bà ta. Thân hình Nhan Phi Hoa lung lay một chút, dường như đến khí lực để đứng vững cũng không có: – Em luôn không thành công, cảm thấy thật thanh thản mà đặt Nhất Tuyến Xuyên này lên người.

– Nhất Tuyến Xuyên? Hoàn Nhan Liệt lại khẽ nhíu mày:

– Điều này thú vị đấy.

Ở đây có Du Lão Thử không hiểu rõ lắm, nghe đến câu này thì chỉ cảm thấy Hoàn Nhan Liệt đúng là một người điên, em gái ông ta trúng độc mà ông ta còn nói là thú vị được.

– Nhất Tuyến Xuyên vốn là bí mật không truyền của Y Hạ Lưu nhưng đó chính là tuyệt học của tám trăm năm trước, tám trăm năm sau nó còn tồn tại sao? Y Hạ Lưu còn cao thủ khiến cô trúng độc sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Lâm Dật Phi nghe đến đó thì có chút hoảng sợ: – Lẽ nào ngươi không biết em gái ngươi hiện giờ là tông chủ của Y Hạ Lưu sao?

Vốn hắn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt âm thầm thao túng nhưng hiện giờ xem ra ông ta chẳng biết gì cả. Nếu như đến em gái làm tông chủ Y Hạ Lưu mà ông ta cũng không biết, lẽ nào mấy năm nay ông ta thực sự không bước chân ra khỏi cửa mà chỉ tập trung nghiên cứu sao?

– Đương nhiên anh ấy không biết rồi. Nhan Phi Hoa mỉm cười: – Hiện giờ trong mắt anh ta còn có Y Hạ Lưu gì đó, còn có em gái gì đó đâu, cho dù là Tiêu Biệt Ly đến thì anh ta cũng chỉ cảm thấy ít nhiều có chút xúc động thôi. Hiện giờ anh ta chỉ một lòng một dạ nghiên cứu khoa học. Tôi tưởng rằng nếu như tôi bị thương thì anh ta có thể còn nhớ tình anh em, ít nhiều cũng có chút quan tâm nhưng hiện giờ xem ra cho dù tôi có chết thì nhiều lắm anh ta cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp tục quay trở về đại nghiệp nghiên cứu của anh ta mà thôi.

– Toàn nói thừa. Hoàn Nhan Liệt phất tay, có chút bực bội: – Nhất Tuyến Xuyên là cái quái gì chứ? Cho cô một ngày, với nội lực của cô rồi bức nó ra thì hoàn toàn không phải là chuyện khó. Cô cố ý để độc khí tăng lên rồi giả bộ đáng thương thì tôi không biết sao? Tôi không những đã biết mà hiển nhiên là Tiêu Biệt Ly cũng biết, nếu không với diệu thủ của hắn, chẳng lẽ trị thương cho cô còn khó sao?

Lâm Dật Phi thấy đầu óc ông ta vẫn còn tỉnh táo như vậy thì không khỏi có chút khâm phục nói: – Hoàn Nhan Liệt, xem ra không có gì giấu được mắt của ngươi cả.

– Quân Ức, ra đây đi. Đột nhiên Nhan Phi Hoa nói, giọng nói có chút yếu ớt nhưng lại có sự cố chấp:

– Bà tính kế đã lâu, hợp mưu cùng Phục Bộ Ngọc Tử chẳng phải là vì hôm nay sao? Vở kịch đặc sắc như vậy mà thiếu bà thì làm sao mà diễn được chứ?

Cô vừa nói xong thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cho dù Hoàn Nhan Liệt cũng không kìm được mà nhìn một đầu của thông đạo, ánh mắt có chút phức tạp.

– Anh tôi cảm thấy không thể đáp lại bà nên trốn đi không gặp. Hiện giờ bà đã đánh bại được tôi, phá được thí nghiệm lúc trước, còn tôi thì lại thuận theo ý muốn của bà bảo anh ấy ra, thế mà bà vẫn không gặp sao? Nhan Phi Hoa cười cười: – Anh ấy đã nói bà không phải là tình nhân của anh ấy, cùng lắm cũng chỉ là đệ tử của anh ấy thôi, không biết bà nghe đến đó thì có suy nghĩ gì?

Xung quanh tĩnh lặng, một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân truyền đến. Một bà lão chống gậy từ từ bước đến, đầu đầy tóc bạc nhưng nhan sắc cũng không được coi là già nua. Lâm Dật Phi nhìn, trong lòng chấn động, mơ hồ nhìn được hình ảnh của Bách Lý Băng trên mặt bà ta. Phục Bộ Ngọc Tử cũng bước ra nhưng cách khá xa, dường như không dám bước lên trước.

Tuy sống lưng của bà lão rất thẳng nhưng có chút đau buồn, sau khi bước ra thì chỉ nhìn Hoàn Nhan Liệt.

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt vừa tiếp xúc với bà nhưng giây lát lại dời đi, thản nhiên nói: – Hóa ra bà cũng đến đây thật?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Quân Ức và Hoàn Nhan Liệt, chỉ có Khổng Thượng Nhâm vẫn cúi đầu, ánh mắt lộ ra tia oán độc rất nặng nề như tích tụ đã mấy chục năm.

– Ông còn muốn quay về thật sao? Bà lão mở miệng hỏi một câu rồi cắn răng.

– Đương nhiên, nếu không tôi phí sức làm gì chứ? Hoàn Nhan Liệt phất tay: – Tất cả đi hết đi, tôi chỉ coi như đây là một giấc mơ thôi, tôi còn phải nghiên cứu, đại nghiệp của tôi sẽ thành công.

Giọng nói của ông ta có chút trầm thấp, thoạt nghe có sự rã rời không nói ra: – Đại nghiệp của tôi sẽ thành công, không ai có thể ngăn cản được tôi cả. Ánh mắt của ông ta rơi xuống người trong cái lồng trong suốt kia, nhìn chằm chằm lưu quang bảy màu đang chớp động, ánh mắt có chút uể oải.

– Nếu đã đến đây rồi hay là tôi nói hết tiền căn hậu quả ra đây đi. Nhan Phi Hoa vịn đầu vai Lâm Dật Phi, dường như đứng cũng có chút khó khăn nhưng vẫn không mở miệng nhờ sự giúp đỡ của người khác. Lâm Dật Phi cau mày, thấy cô không vận công chống lại thì không khỏi có chút lo lắng. – Anh, anh bảo em nói hết mọi chuyện ra cho Tiêu đại hiệp nghe có được không? Những người ở đây ít nhiều cũng biết được một số chuyện năm đó, tuy Tiêu đại hiệp thông minh tuyệt đỉnh nhưng phỏng chừng là vẫn không biết hết mọi chuyện năm đó.

– Nói đi, nói đi. Hoàn Nhan Liệt phất tay: – Nói xong thì đi, đừng có mà ở lại đây. Đại nghiệp của tôi đã bị cô làm trì hoãn một thời gian rồi, tôi còn phải hoàn thành nó.

Lâm Dật Phi thấy ông ta không ngừng lặp đi lặp lại đại nghiệp gì đó thì cau mày. Tuy Hoàn Nhan Liệt vẫn khôn khéo như trước, phân tích vấn đề cũng nhịp nhàng ăn khớp nhưng hiện giờ hiển nhiên đã lún sâu vào nghiên cứu, khó có thể tự kiềm chế.

– Mọi chuyện còn phải bắt đầu nói từ mấy chục năm trước, lúc đó anh tôi mới đến thế giới này. Nhan Phi Hoa nhìn Quân Ức cười một cái: – Quân Ức, hiển nhiên là bà đã biết anh tôi là người của tám trăm năm trước đúng không?

Quân Ức lạnh lùng nhìn Nhan Phi Hoa một cái: – Điều này thì không cần cô nói, tôi còn biết về anh cô nhiều hơn cả cô đấy.

Nhan Phi Hoa cũng không tức giận. Lâm Dật Phi nhìn hai người nhưng có chút cảm thán, hai người không phải là người cùng một thời đại nhưng cũng thể hiện sự vô tình của thời gian. Xem ra Quân Ức trước đây nếu so sánh với Bách Lý Băng thì đúng là rất xinh đẹp, chỉ có điều sự si tình của bà ta hiện nhiên là không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào.



– Bà biết nhiều thì có ích gì chứ? Bà vẫn khuyên anh ấy đừng trở về nhưng bà biết tôi là em gái của anh ấy thì ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên chứ? Nhan Phi Hoa lạnh lùng cười nói.

Quân Ức hừ một tiếng, không nói gì nữa.

– Tôi, anh tôi, còn cả Lâm Dật Phi ở đây, hoặc nói chính xác hơn thì chính là Tiêu Biệt Ly đều là người của tám trăm năm trước. Tiêu đại hiệp ngày trước là thần công cái thế, cho dù anh em tôi có liên thủ lại với nhau cũng có thể miễn cưỡng đấu ngang tay nhưng buồn cười là Quân Ức bà lại tự cho là mình thông minh, không ngừng đi thăm dò. Nhưng năm đó do một nguyên nhân vô cùng kỳ lạ, không thể đoán trước được mà cả ba người chúng tôi đã đến đây. Anh tôi đến đây sớm hơn tôi mấy chục năm nên mặc dù anh ấy già hơn tôi mấy chục tuổi nhưng bất luận kiểm tra thế nào, cho dù là phân tích ADN thì anh ấy vẫn là anh trai ruột của tôi, không ai có thể thay đổi được.

Mọi người nghe đến đó thì đều ngẩn ra nhưng mọi ánh mắt lại hướng về phía Lâm Dật Phi, hiển nhiên đối với sự cổ quái của Nhan Phi Hoa thì bọn họ đã phát giác ra nhưng không ngờ Lâm Dật Phi cũng là người xuyên không mà bọn họ lại không hề biết.

– Thì ra là thế. Quân Ức có chút kinh ngạc nói:

– Tôi vẫn luôn cho rằng cậu Lâm là đệ tử của ông, hoặc có thể nói là đệ tử của Nhan Liệt nhưng không ngờkhông ngờ

Bà nói đến đây thì hơi lắc đầu nhưng có chút hưng phấn, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, liếc nhanh Khổng Thượng Nhâm một cái, vừa hay ánh mắt của Khổng Thượng Nhâm cũng đang nhìn sang. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, dường như giao nhau lại có ngăn cách gì đó.

– Tôi thì đến đây từ ba năm trước, Tiêu đại hiệp là người thảm nhất. Anh ấy đến đây từ nửa năm trước nhưng chỉ có nguyên thần, hoặc có thể nói là linh hồn đến. Nếu anh tôi gặp phải tình hình này chắc hẳn sẽ bị thần kinh phân liệt mất nhưng rõ ràng anh ấy là người hạnh phúc trong số ba người chúng tôi vì cuối cùng anh ấy cũng xác định được vị trí của mình. Tiêu đại hiệp của tám trăm năm trước là người luôn vì người khác, giải quyết những khó khăn cho người đời. Tám trăm năm sau, tuy bản thân anh ấy gặp phải khó khăn, đương nhiên cũng có thể có người cho rằng anh ấy nở mày nở mặt nhưng đối với ba người chúng tôi thì rõ ràng anh ấy là người đau khổ nhất. Anh ấy không chỉ khôi phục võ công mà còn tiếp tục phát huy tinh thần vui vẻ giúp đỡ người khác. Anh ấy của tám trăm năm sau tuy thê thảm nhưng vẫn hạnh phúc, còn có một người con gái luôn ở bên anh ấy, không rời nửa bước, cho dù tôi nhìn thấy cũng có chút ngưỡng mộ, không đành lòng chia rẽ bọn họ.

Nhan Phi Hoa nói đến đây thì nhìn Quân Ức như có thâm ý, cả người Quân Ức chấn động một chút, không kìm được cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Nhan Phi Hoa.

– Hắn thì coi là gì chứ? Hoàn Nhan Liệt hừ mạnh một tiếng: – Trong mắt tôi hắn cũng chỉ là một kẻ vô tích sự thôi.

Lâm Dật Phi chỉ cười cười, giống như có chút bất đắc dĩ, nhìn Nhan Phi Hoa một cái, vừa hay Nhan Phi Hoa cũng nhìn sang. Hai người cùng cười, ngược lại cảm thấy rõ ràng người bên cạnh mình mới là người hiểu rõ mình.

– Ý nghĩa nhân sinh, ý kiến của mỗi người đều khác nhau. Nhan Phi Hoa tiếp tục nói: – Anh tôi tới thế giới này sớm, chắc chắn là cũng trải qua một thời gian khó khăn. Năm đó anh ấy đi ở nơi chúng tôi đại chiến, cho rằng Tiêu đại hiệp không chết nên chuyên tâm chờ đợi, hy vọng Tiêu đại hiệp có thể trở về. Lúc đó có khả năng anh ấy có nhớ đến em gái là tôi nhưng người anh ấy nhớ lại là Tiêu đại hiệp vì trong mắt anh ấy thì cô em gái này mãi mãi cũng không phải là người quan trọng.

– Nói thừa, nói thừa. Hoàn Nhan Liệt vẫn không kiên nhẫn trước sau như một, lắc lắc đầu liên tục nhưng ánh mắt nhìn em gái ít nhiều cũng dịu dàng một chút. Dù sao đây cũng là em gái ruột của ông ta, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thời gian ông ta quan tâm đến cô quá ít, lúc này trên khuôn mặt lộ ra một tia áy náy, lần đầu tiên không nói gì đến quay về và hoàn thành đại nghiệp.

– Anh ấy chờ đợi ở đây nhưng cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, vậy nên anh ấy đã thu một đồ đệ tên là Quân Ức. Nhan Phi Hoa nói tới đây thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Quân Ức, chỉ thấy bà vẫn đang nhìn Hoàn Nhan Liệt, không biết tại sao trong lòng thấy chua xót.

– Anh ấy vẽ ba bức tranh, bảo Quân Ức đem một bức trong số đó đi tìm Tiêu Biệt Ly. Bức tranh đó vẽ một Dạ Xoa, người khác không ai biết hàm ý trong đó nhưng chắc chắn Tiêu Biệt Ly biết bởi vì đó là người anh ta yêu, người đồng sinh cộng tử với anh ta trên chiến trường nhưng đáng tiếc là lúc đó Tiêu đại hiệp vẫn chưa đến, thời gian anh ấy đến là nửa năm trước.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Dật Phi, có chút than thở.

– Tâm tư của anh tôi trở nên vô ích nhưng lại vì chuyện này mà khiến Quân Ức nảy sinh tình cảm với anh ấy. Một người con gái yêu một người không có gì đáng tiếc, điều đáng tiếc là trái tim của người mà cô ấy yêu không thuộc về cô ấy. Nhan Phi Hoa nhìn Quân Ức: – Quân Ức yêu anh tôi nhưng người anh tôi yêu lại là một người của tám trăm năm trước. Hiện giờ anh ấy nghiên cứu cái được gọi là đại nghiệp nói thẳng ra là muốn trở về gặp người anh ấy yêu một lần mà thôi.

Lần này Hoàn Nhan Liệt không lên tiếng, chỉ nắm chặt nắm tay lại, nhìn Lâm Dật Phi nhưng ông ta không nhìn thấy hai hàng lệ chảy dài trên má Quân Ức rồi rơi xuống đất.

– Quân Ức vì tâm nguyện tìm người của anh tôi mà không ngại cực khổ, trên con đường này đã gặp rất nhiều gian khổ, sau đó bà lần lượt quen Phương Chấn Đình, Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp. Đáng tiếc tuy cả ba người đều thích Quân Ức nhưng tâm tư của Quân Ức đã hướng về anh tôi rồi.

Nhan Phi Hoa nói đến đây thì ánh mắt lướt qua Khổng Thượng Nhâm có chút mỉa mai. Lâm Dật Phi bắt được ánh mắt của cô như thoáng có chút suy nghĩ.

– Khi Quân Ức đến Thượng Hải thì kết hôn với Dương Hổ chỉ là muốn anh tôi đố kỵ nhưng không ngờ bà đã thất vọng vì căn bản trong lòng anh tôi không có bà. Bách Lý Thủ Nghiệp yêu hận thành điên cuồng, luôn ở bên Quân Ức nhưng lại không có được trái tim của bà nhưng cũng không muốn bà rơi vào vòng tay của người khác nên đã cấu kết với xã hội đen của Thượng Hải lúc ấy, huyết tẩy (dùng máu để rửa) cơ nghiệp của Dương Hổ. Quân Ức ra ta cứu Dương Hổ nhưng trong sự đau lòng đã rời khỏi Thượng Hải cùng Bách Lý Thủ Nghiệp. Còn những chuyện xảy ra sau đó thì tôi chỉ biết những chuyện của mấy chục năm đó thôi. Quân Ức, những gì tôi nói co đúng không?

Ánh mắt Quân Ức vẫn nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Liệt nhưng cũng không đổi lại được một ánh mắt của ông ta, cuối cùng ánh mắt đó lóe ra hận ý, lạnh lùng nói: – Cô không hổ là em gái của ông ta, cũng thông minh như ông ta nhưng cũng lòng dạ sắt đá trước sau như một giống ông ta.

Nhan Phi Hoa mỉm cười duyên dáng: – Nhận được khích lệ, ngại quá không dám nhận, Tiêu đại hiệp, không biết anh đã rõ chuyện của mấy chục năm chưa vậy?

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, chỉ nói: – Hóa ra cô đã biết từ lâu.

– Đương nhiên là tôi đã sớm biết rồi. Nhan Phi Hoa tràn đầy ý cười, dáng vẻ rất vui: – Anh đến đây được nửa năm mà cũng biết đại khái rồi, tôi đến được ba năm lẽ nào chỉ là một kẻ vô tích sự thôi sao?

Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, Nhan Phi Hoa lại nói tiếp: – Anh tôi một kế không thành, đợi Tiêu đại hiệp anh mười mấy năm thì đã từ bỏ việc chờ đợi. Anh ấy nhận định không chừng anh đã chết hoặc cơ bản là không xuyên qua bởi vì em gái như tôi cũng chưa từng xuất hiện nên anh ấy đã từ bỏ việc tìm kiếm, bắt đầu chuyển sang nghiên cứu cách trở về, chỉ có điều lúc này Quân Ức chắc hẳn cũng tìm anh tôi. Anh tôi tìm được chỗ này, đưa hoàng đế từ trong này ra ngoài rồi lại trải qua không ít năm. Mọi người nhìn xem, hiện giờ chỗ này có thể nói là nơi lý luận thời không tiên tiến nhất, các nhà khoa học ở đây cũng là anh tôi mời đến làm nghiên cứu, nghiên cứu thì cần đến kinh phí, cần đến các nhà khoa học. Anh tôi tự học nhưng lại cảm thấy không tiện nên đã thu nhận đồ đệ thứ hai, cũng chính là Khổng Thượng Nhâm. Anh ấy dạy Khổng Thượng Nhâm võ công sau đó toàn tâm làm nghiên cứu, cho dù đứa em gái là tôi cũng không quan tâm đến.

Nhan Phi Hoa nói đến đây thì dường như có chút mệt, cô dừng lại một chút mới lên tiếng: – Sau đó vào ba năm trước tôi đã đến đây và gặp phải Quân Ức ở đây. Lúc đó Quân Ức hiển nhiên đã tìm được anh tôi, chỉ có điều cũng không khác gì không tìm được vì cho dù bà ấy có ở đây mấy tháng thì cũng không gặp được anh tôi lấy một lần. Tôi gặp phải bà ấy thì hơi tò mò, không nói lời nào đã động thủ cùng bà ấy, làm bà ấy bị thương nặng nhưng ít nhiều cũng có chút tò mò về võ công của bà ấy vì Thiên Lý Phượng Minh vốn là tâm pháp nội công của tôi, bà ấy biết từ đâu chứ? Tôi bức bà ấy lập lời thề độc, nếu như đời này bà ấy không đánh bại được tôi thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa. Trong sự tức giận bà ấy đã ra nước ngoài nhưng dưới sự tò mò tôi đã vào lăng tẩm này rồi lại giao thủ với Khổng Thượng Nhâm, làm ông ta bị thương nặng. Nhưng ông ta cũng rất trung thành, có chết cũng không cho tôi vào, lúc ấy tôi phục ông ta là một nam tử hán nên đã nhẹ nhàng bay vào nhưng lại lén quay lại và gặp được anh tôi. Khổng Thượng Nhâm, tuy ông thông minh nhưng chắc cũng không biết chuyện này chứ?

Khổng Thượng Nhâm biến sắc, không nói lời nào.

– Thực ra người anh mà tôi nhìn thấy cũng không khác gì hôm nay, mở miệng ra là đại nghiệp, khép miệng lại cũng là đại nghiệp, còn không nghe tôi nói gì cả. Thực ra anh ấy kiên nhẫn nghe tôi nói nhiều như hôm nay là lần đầu tiên đấy. Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng: – Ba năm đã trôi qua nhưng xem ra anh ấy vẫn si tình như vậy. Tiêu đại hiệp, nếu nhìn từ điểm này thì anh ấy có chút không bằng anh.

– Cô không cần kích tôi, tôi đã là người trăm tuổi rồi, lẽ nào còn trúng phải kế khích tướng của cô chứ? Hoàn Nhan Liệt nghe xong tiền căn hậu quả, tuy thấy vô vị nhưng vẫn nghe cô nói hết: – Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa, cũng có chuyện riêng của mình, chuyện của anh ở đây em đừng quan tâm nữa.

– Lẽ nào bọn họ truy sát em, không muốn em sống, mạng của em gái anh hiện nay nguy hiểm trong sớm tối mà người anh như anh vẫn nhẫn tâm không quan tâm sao?

Sắc mặt Nhan Phi Hoa có chút tức giận, lại có chút van nài: – Anh, năm đó anh phóng khoáng như thế, lẽ nào lại không bỏ xuống được hay sao? Tại sao đến giờ mà anh vẫn hồ đồ chứ?

Trong mắt Hoàn Nhan Liệt lộ ra một tia đau khổ: – Những gì em nói hoàn toàn ngược lại, chính vì anh buông xuống được nên mới cảm thấy nuối tiếc cả đời.

– Anh nói gì? Nhan Phi Hoa ngẩn ra, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.

– Em đừng quan tâm nữa. Hoàn Nhan Liệt có chút mất kiên nhẫn: – Quân Ức, tôi xin lỗi nhưng võ công tôi dạy bà và những kho báu tôi chỉ cho bà cũng coi như một chút bồi thường của tôi. Bất luận thế nào thì người tôi thích cũng không phải là bà. Tôi xin bà, bà cũng là người mấy chục tuổi rồi, tôi cũng gần trăm tuổi, chúng ta đều là người sắp xuống mồ, cũng đừng dây dưa không rõ với nhau nữa. Em gái của tôi làm bà bị thương thì tôi thay nó chịu lỗi được không? Bà buông tha cho nó được không?

Lâm Dật Phi nghe đến đó thì hơi nhíu mày nhưng cũng có chút hoảng sợ, sự lạnh lùng cố chấp như Hoàn Nhan Liệt cũng được coi là hiếm thấy trên đời.

– Buông tha cô ấy? Trong lời Quân Ức lộ ra sự lạnh lùng: – Ngược lại, lời này nên là tôi nói, đáng lẽ là tôi cầu xin em gái ông mới đúng. Mấy năm qua, cho dù tôi có ra nước ngoài nhưng cô ta vẫn bức tôi không tha, luôn đến quấy rối tôi. Tôi đã không nhịn được nữa rồi.

– Cái gì? Hoàn Nhan Liệt có chút kinh ngạc, giây lát thì sắc mặt tức giận: – Tôi hiểu rồi, Phi Hoa, tất cả chẳng qua chỉ là quỷ kế của cô. Cô dẫn bọn họ vào đây, cố ý bị thương chính là muốn bức tôi ra tay với họ. Cô sai rồi, tôi đã không còn là Hoàn Nhan Liệt của tám trăm năm trước, không còn vì ân oán mà đi gây chiến nữa rồi. Cô sợ một kế không thành nên lại dẫn Lâm Dật Phi vào đây chỉ là muốn mượn hắn làm ví dụ, khuyên tôi từ bỏ đại nghiệp. Cô phí nhiều tâm cơ như vậy, đúng là không thể hiểu được. Tôi muốn nói với cô rằng cô đừng có giở nhiều trò như vậy, tất cả đều vô ích thôi. Cô cùng đừng giả bộ đáng thương nữa, độc cô trúng thì cô cũng có thể giải được, không cần giải độc, cho dù nội lực của cô có đủ thì cô cũng không cần giải độc, cô chỉ muốn cho tôi thấy cô sắp chết mà thôi.

– Hóa ra cũng không lừa được anh, xem ra cho dù tôi có chết trước mặt anh thì anh cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đứng thẳng lưng, sắc mặt dần dần đỏ lên: – Phục Bộ Ngọc Tử, cô cho rằng Nhất Tuyến Xuyên không thuốc nào cứu được thật sao?

Phục Bộ Ngọc Tử và Quân Ức biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Khí lực của Nhan Phi Hoa trở nên mạnh mẽ: – Anh, anh thông minh như vậy nhưng tại sao lại cứ u mê không chịu tỉnh ngộ về việc quay về chứ?

– Đạo lý rất đơn giản. Đột nhiên Hoàn Nhan Liệt cười ha hả: – Tôi muốn quay về chỉ muốn gặp một người một lần, nói với cô ấy năm đó tôi đã sai rồi, không nói được câu này thì cả đời này cho dù có chết thì tôi cũng không nhắm được mắt.

Thần sắc Nhan Phi Hoa vừa động: – Ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook