Chương 79: Phỏng vấn
Tiểu Mặc
07/08/2016
Thu Hiểu Thần nhìn thoáng qua các đội viên trên sân, rồi nhìn lại bộ quần áo bóng rổ trên người Lâm Dật Phi, như thoáng chút suy nghĩ nói:
– Nhìn không ra, anh hùng của chúng ta còn biết chơi bóng rổ?
– Tất nhiên rồi.
Không đợi Lâm Dật Phi lên tiếng, Phó Thủ Tín lại nói tiếp:
– Cậu ấy còn là chủ lực của khoa tân văn chúng tôi, phóng viên Thu nếu có thời gian, có muốn xem Dật Phi bộc lộ tài năng?
Lâm Dật Phi vừa định từ chối, Thu Hiểu Thần đã vỗ tay bảo hay nói:
– Chiều nay tôi chỉ có nhiệm vụ phỏng vấn, thời gian rất dư dả.
– Hạ Thích.
Chủ tịch Phó lại bảo tạm dừng, đưa Lâm Dật Phi ra sân, Hạ Thích thấm mồ hôi đi ra, trong lòng cực kỳ khó chịu, tuy rằng chủ lực chỉ có Vương Tường và Ninh Chí Viễn hai người bọn họ, cũng có thể đối thủ chỉ là đống bùn lầy đở không nổi tường, cậu ta khó có được cơ hội đánh loại chó mù đường, đang trong lúc cao hứng cực độ thì bị Chủ tịch Phó làm đứt đoạn, khó tránh khỏi có chút không thoải mái!
Lâm Dật Phi bất đắc dĩ lên sân, Vương Tường và Ninh Chí Viễn vẫn không rõ ý, tiểu Trương và Đỗ Chấn Vũ lại nghĩ điểm môn đạo, nhìn Chủ tịch Phó đang giới thiệu cái gì đó cho một cô gái đẹp, đối tượng được chú ý lại là Lâm Nhất Phí, nghiền ngẫm ra ý của lãnh đạo, liên tiếp cho hắn bóng, Lâm Nhất Phí cũng không có để cho Chủ tịch mất mặt, ra tay hơn mười lần, tỷ lệ ăn thua là 10%, đây cũng là do hắn không muốn tỏ ra tranh giành, cố ý quăng hỏng vài lần, dù là như thế, Thu Hiểu Thần cũng y như đám các cô bé kia, hai mắt sáng lên, liên tục vỗ tay bảo hay.
Trận đấu này khoa tân văn thắng lớn, Lâm Nhất Phí lại bị Chủ tịch Phó đổi xuống dưới trước khi trận đấu kết thúc vài phút:
– Thế nào, phóng viên Thu, tôi nói có sai không?
Thu Hiểu Thần gật đầu cười nói:
– Thật không ngờ anh hùng của chúng ta còn có tài này.
– Phóng viên Thu, còn chuyện gì khác không?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ cái buổi phỏng vấn nhàm chán này hãy mau chấm dứt sớm một chút.
– Cứ gọi tôi là Hiểu Thần là được rồi.
Thu Hiểu Thần sửa lại.
– Vậy thì cô cứ gọi tôi là Dật Phi.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Tôi cảm thấy cách cô xưng hô với tôi cũng không được tự nhiên cho lắm.
Thu Hiểu Thần mỉm cười, thoải mái gọi:
– Dật Phi, không biết bình thường anh còn có sở thích gì?
– Đúng rồi, phóng viên Thu, mới nghe mọi người nói là Dật Phi gì hăng hái làm việ nghĩ gì đó, cụ thể là như thế nào cô vẫn chưa giới thiệu cho tôi một chút?
Chủ tịch Phó không kìm nổi hỏi.
– Các anh không hề biết?
Thu Hiểu Thần mở to đôi mắt xinh đạp ngạc nhiên:
– Tôi nghe lãnh đạo nói, anh ấy gặp dân công bị du côn đánh, ra tay giúp đỡ, một người đánh mười mấy người đó.
Trên mặt hơi ửng đỏ một chút, kỳ thật tình huống cụ thể thì cô nàng cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là hôm nay Hứa Nghiên vốn là phỏng vấn Lâm Dật Phi, nhưng lại không ngờ, phải nằm bệnh viện rồi, lãnh đạo nhà đài dường như rất coi trọng người này, nên mới gọi điện cho cô nàng tới phỏng vấn trước một chút, nhưng mà cụ thể sự việc gì, nói ra cũng không rõ lắm, bản thân chỉ là một phóng viên thực tập, nói là phỏng vấn đấy, nội dung viết gì còn phải để cấp trên xét duyệt, tóm lại tn tức, đơn giản chỉ là như vậy, tính chân thật vĩnh viễn bị đặt ở phía sau.
Chủ tịch Phó liên tiếp lên tiếng nói:
– Giỏi quá, giỏi quá.
Trong lòng thì nghĩ, “cô này khoác lác mà không soạn cả bản nháp? Một người đánh mười mấy người, cô cho là Lâm Dật Phi là bộ đội đặc chủng à.”
– Đúng rồi.
Chủ tịch Phó tuy rằng trong lòng oán thầm không ngừng, nhưng bên ngoài vẫn nhiệt tình nói:
– Sở thích của Dật Phi, sống rất rộng rãi, thích bóng rổ, học tập lại rất tốt, giảng viên khen hắn không ngừng đó.
Phó Thủ Tín moi ruột gan nghĩ ra đặc điểm này nọ của Lâm Dật Phi, nghiễm nhiên lấy Lâm Dật Phi làm người đại diên cho bản thân mình, Thu Hiểu Thần hơi nhăn mặt hạ mày. Tay không ngừng ghi ghi chép chép gì đó, chuyện hình dung từ cũng là chuyện cũ mèm, nếu đăng báo thì phải đặc biệt một chút, đúng rồi, cô nàng đột nhiên nghĩ tới huấn đạo thường xuyên của chủ nhiệm phòng, phải đào móc vào chiều sâu, tìm ra điểm chói lói của hắn.
Đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, điện thoại di động của Lâm Dật Phi đột nhiên reo lên, nói tiếng xin lỗi, Lâm Dật Phi đi sang một bên ghe điện thoại, nói vài câu rồi gác máy. Không còn cách nào khác đã đi tới:
– Thật ngại quá, lát nữa tôi còn có chút việc.
– Chuyện gì? Bạn gái tìm à?
Chủ tịch Phó nhiệt tâm thâm ý nói, v ụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Thu Hiểu Thần, thấy cô nàng dường như cũng không nghe thấy, vẫn đang cố nghĩ cái gì, không khỏi có chút thất vọng.
– Không phải, là Đại Ngô tìm tôi có chút việc, Chủ tịch Phó, anh muốn đi cùng tôi không?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Hôm nay tôi còn có chút việc.
Chủ tịch Phó vội vàng thoái thác:
– Khoảng chừng vài ngày nữa mới được, Dật Phi, lúc gặp được Đại Ngô thì cho tôi gửi lời hỏi thăm vài câu, thì cứ bảo cậu ta yên tâm dưỡng bệnh, tất cả mọi việc đã có tôi đây.
Nói mấy lời này không hề vất vả cũng chẳng mất tiền, Chủ tịch Phó cũng chả ngại mà nói vài câu.
– Anh còn có việc, tôi sẽ đổi sang ngày khác để hẹn lại anh, tuy nhiên còn muốn quấy rầy anh thêm vài phút.
Thu Hiểu Thần ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng nghe thấy mấy lời nói vừa nãy của Lâm Dật Phi:
– Thật ra dựa theo đạo lý mà nói, một người không thể đánh được mười mấy người.
Lâm Dật Phi cười cười, nhưng không hề phản bác lại.
– Tôi nghĩ là có lẽ anh đã luyện qua võ thuật.
Đôi mắt của Thu Hiểu Thần tràn đầy tò mò:
– Cỏ thể tiết lộ cho tôi một chút, anh cụ thể là học môn phái nào? Hay là võ công gia truyền?
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt:
– Tôi chỉ là mỗi ngày luyện một ít, cũng không có bái sư, ba mẹ tôi, cũng chỉ là người bình thường, chẳng biết võ vẽ gì.
Dật Phi khiêm tốn đi ra, vẻ mặt Chủ tịch Phó giống như là sợ thiên hạ bất loạn, ở gần đây chẳng có viên gạch hay gì đó, không thì y nhất định sẽ lôi Lâm Dật Phi ra biểu diễn một chút một tay vỡ gạch hay là công phu làm vỡ tảng đá trên ngực, dưa hai tay ra, đưa ra cho phóng viên Thu nhìn qua:
– Đúng rồi, phóng viên Thu cô mang cái đó.
Nhìn từ trên xuống dười một hồi lâu:
– Camera hay là máy ảnh cô không mang tới sao?
Thu Hiểu Thần lắc đầu xin lỗi:
– Hôm nay tôi chỉ tới phỏng vấn một chút, nghe nói vài ngày nữa nhà đài sẽ mời Dật Phi tới phỏng vấn chuyên môn, tôi chỉ là chuẩn bị đề cương trước để tới lúc đó thôi.
Chủ tịch Phó có chút thất vọng, tự mình bận một lúc lâu, xem ra cái cô này tuy là xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là phóng viên thực tập, chả có quyền lợi gì, ngay tới camera mà cũng không có, tự mình nói cả nửa ngày, cũng không biết cô ta có lập tức viết lại không, sự nhiệt tình trong giờ khắc này theo xích đạo chuyển dời tới Bắc Cực:
– Vậy nhé, Dật Phi, đánh bộ quyền cho phóng viên Thu xem chút đi.
Chỉ có điều giọng điệu đã khác xa với sự nhiệt tình lúc nãy.
Sắc mặt Lâm Dật Phi có chút miễn cưỡng, thoáng nhìn qua bốn phía:
– Ngay tại chỗ này?
Chủ tịch Phó nhìn chung quanh một chút, cũng phát hiện chỗ này chẳng thích hợp gì với biểu diến, người mà biết thì biết là anh luyện võ, người mà không biết thì cho rằng anh bị điên:
– Vậy để lần sau rảnh rồi tính vậy, phóng viên Thu, thấy sao nào?
Thu Hiểu Thần có chút thất vọng, nhìn thấy có vẻ Lâm Dật Phi cũng không quan tâm lắm, gấp cuốn sổ lại:
– Vậy đi,hôm nay đến đây thôi, tôi xem lại một chút rồi mấy ngày nữa sẽ liên lạc lại với anh.
Lâm Dật Phi có chút đau đầu, quay người rời đi, Chủ tịch Phó cũng không vội nữa:
– Phóng viên Thu, cô là người ở đâu? Mới tốt nghiệp à?
Thu Hiểu Thần vẫn nhìn theo bóng lưng của Lâm Dật Phi, thấy anh ta đặt câu hỏi mới hồi phục lại tinh thần:
– Đúng vậy, thật ra tôi cũng tốt nghiệp khoa tân văn, nhưng là ở đại học Hoa Đông.
Chủ tịch Phó lúc này nhiệt tình:
– Hóa ra là sư tỷ, vậy sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Thu Hiểu Thần mỉm cười:
– Chiếu cố thì không dám nhận, đúng rồi, vừa rồi thật ra cũng không hỏi được cái gì, Chủ tịch Phó có rảnh không?
– Rảnh chứ, rảnh chứ.
Chủ tịch Phó vẻ mặt hưng phấn đầy hồng quang:
– Có phải muốn tôi giới thiệu một chút về Dật Phi cho cô?
Thu Hiểu Thần gật gật đầu cười nói:
– Được!
Lâm Dật Phi không biết Phó Thủ Tín vì hắn mà biên ra cả một câu chuyện làm động lòng người, ví dụ như lên xe thì nhường chỗ ngồi, xuống xe thì nhường đường, cũng chẳng biết Thu Hiểu Thần cũng chỉ vì phải hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn mà phải vắt hết óc, đang phác họa hắn rốt cục là truyền đệ của Hình Ý Quyền hay là môn sinh đắc ý của Vĩnh Xuân Quyền, hắn chẳng qua cảm thấy loại phỏng vấn này quá mức không thú vị, ra khỏi Chiết Thanh, tiến thẳng tới bệnh viện An Bình 1.
Vừa rồi cú điện thoại kia là do Ngô Vũ Thân gọi tới, tìm hắn tới, tuy rằng không biết cậu ta có chuyện gì, nhưng mà đối mặt với Ngô Vũ Thân thì còn hứng thú hơn là đối mặt với Chủ tịch Phó và cái cô phóng viên có đôi mắt to xinh đẹp kia.
Ngô Vũ Thân nằm chữa bệnh tại bệnh viện An Bình, cũng bởi vì ở thành phố Giang Nguyên tính ra thì bệnh viện loại nhất chính là bệnh viện An Bình, cho nên bệnh nặng bệnh nhẹ thì cứ như ong vỡ tổ mà chạy tới đây khám bệnh..
– Nhìn không ra, anh hùng của chúng ta còn biết chơi bóng rổ?
– Tất nhiên rồi.
Không đợi Lâm Dật Phi lên tiếng, Phó Thủ Tín lại nói tiếp:
– Cậu ấy còn là chủ lực của khoa tân văn chúng tôi, phóng viên Thu nếu có thời gian, có muốn xem Dật Phi bộc lộ tài năng?
Lâm Dật Phi vừa định từ chối, Thu Hiểu Thần đã vỗ tay bảo hay nói:
– Chiều nay tôi chỉ có nhiệm vụ phỏng vấn, thời gian rất dư dả.
– Hạ Thích.
Chủ tịch Phó lại bảo tạm dừng, đưa Lâm Dật Phi ra sân, Hạ Thích thấm mồ hôi đi ra, trong lòng cực kỳ khó chịu, tuy rằng chủ lực chỉ có Vương Tường và Ninh Chí Viễn hai người bọn họ, cũng có thể đối thủ chỉ là đống bùn lầy đở không nổi tường, cậu ta khó có được cơ hội đánh loại chó mù đường, đang trong lúc cao hứng cực độ thì bị Chủ tịch Phó làm đứt đoạn, khó tránh khỏi có chút không thoải mái!
Lâm Dật Phi bất đắc dĩ lên sân, Vương Tường và Ninh Chí Viễn vẫn không rõ ý, tiểu Trương và Đỗ Chấn Vũ lại nghĩ điểm môn đạo, nhìn Chủ tịch Phó đang giới thiệu cái gì đó cho một cô gái đẹp, đối tượng được chú ý lại là Lâm Nhất Phí, nghiền ngẫm ra ý của lãnh đạo, liên tiếp cho hắn bóng, Lâm Nhất Phí cũng không có để cho Chủ tịch mất mặt, ra tay hơn mười lần, tỷ lệ ăn thua là 10%, đây cũng là do hắn không muốn tỏ ra tranh giành, cố ý quăng hỏng vài lần, dù là như thế, Thu Hiểu Thần cũng y như đám các cô bé kia, hai mắt sáng lên, liên tục vỗ tay bảo hay.
Trận đấu này khoa tân văn thắng lớn, Lâm Nhất Phí lại bị Chủ tịch Phó đổi xuống dưới trước khi trận đấu kết thúc vài phút:
– Thế nào, phóng viên Thu, tôi nói có sai không?
Thu Hiểu Thần gật đầu cười nói:
– Thật không ngờ anh hùng của chúng ta còn có tài này.
– Phóng viên Thu, còn chuyện gì khác không?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ cái buổi phỏng vấn nhàm chán này hãy mau chấm dứt sớm một chút.
– Cứ gọi tôi là Hiểu Thần là được rồi.
Thu Hiểu Thần sửa lại.
– Vậy thì cô cứ gọi tôi là Dật Phi.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Tôi cảm thấy cách cô xưng hô với tôi cũng không được tự nhiên cho lắm.
Thu Hiểu Thần mỉm cười, thoải mái gọi:
– Dật Phi, không biết bình thường anh còn có sở thích gì?
– Đúng rồi, phóng viên Thu, mới nghe mọi người nói là Dật Phi gì hăng hái làm việ nghĩ gì đó, cụ thể là như thế nào cô vẫn chưa giới thiệu cho tôi một chút?
Chủ tịch Phó không kìm nổi hỏi.
– Các anh không hề biết?
Thu Hiểu Thần mở to đôi mắt xinh đạp ngạc nhiên:
– Tôi nghe lãnh đạo nói, anh ấy gặp dân công bị du côn đánh, ra tay giúp đỡ, một người đánh mười mấy người đó.
Trên mặt hơi ửng đỏ một chút, kỳ thật tình huống cụ thể thì cô nàng cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là hôm nay Hứa Nghiên vốn là phỏng vấn Lâm Dật Phi, nhưng lại không ngờ, phải nằm bệnh viện rồi, lãnh đạo nhà đài dường như rất coi trọng người này, nên mới gọi điện cho cô nàng tới phỏng vấn trước một chút, nhưng mà cụ thể sự việc gì, nói ra cũng không rõ lắm, bản thân chỉ là một phóng viên thực tập, nói là phỏng vấn đấy, nội dung viết gì còn phải để cấp trên xét duyệt, tóm lại tn tức, đơn giản chỉ là như vậy, tính chân thật vĩnh viễn bị đặt ở phía sau.
Chủ tịch Phó liên tiếp lên tiếng nói:
– Giỏi quá, giỏi quá.
Trong lòng thì nghĩ, “cô này khoác lác mà không soạn cả bản nháp? Một người đánh mười mấy người, cô cho là Lâm Dật Phi là bộ đội đặc chủng à.”
– Đúng rồi.
Chủ tịch Phó tuy rằng trong lòng oán thầm không ngừng, nhưng bên ngoài vẫn nhiệt tình nói:
– Sở thích của Dật Phi, sống rất rộng rãi, thích bóng rổ, học tập lại rất tốt, giảng viên khen hắn không ngừng đó.
Phó Thủ Tín moi ruột gan nghĩ ra đặc điểm này nọ của Lâm Dật Phi, nghiễm nhiên lấy Lâm Dật Phi làm người đại diên cho bản thân mình, Thu Hiểu Thần hơi nhăn mặt hạ mày. Tay không ngừng ghi ghi chép chép gì đó, chuyện hình dung từ cũng là chuyện cũ mèm, nếu đăng báo thì phải đặc biệt một chút, đúng rồi, cô nàng đột nhiên nghĩ tới huấn đạo thường xuyên của chủ nhiệm phòng, phải đào móc vào chiều sâu, tìm ra điểm chói lói của hắn.
Đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, điện thoại di động của Lâm Dật Phi đột nhiên reo lên, nói tiếng xin lỗi, Lâm Dật Phi đi sang một bên ghe điện thoại, nói vài câu rồi gác máy. Không còn cách nào khác đã đi tới:
– Thật ngại quá, lát nữa tôi còn có chút việc.
– Chuyện gì? Bạn gái tìm à?
Chủ tịch Phó nhiệt tâm thâm ý nói, v ụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Thu Hiểu Thần, thấy cô nàng dường như cũng không nghe thấy, vẫn đang cố nghĩ cái gì, không khỏi có chút thất vọng.
– Không phải, là Đại Ngô tìm tôi có chút việc, Chủ tịch Phó, anh muốn đi cùng tôi không?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Hôm nay tôi còn có chút việc.
Chủ tịch Phó vội vàng thoái thác:
– Khoảng chừng vài ngày nữa mới được, Dật Phi, lúc gặp được Đại Ngô thì cho tôi gửi lời hỏi thăm vài câu, thì cứ bảo cậu ta yên tâm dưỡng bệnh, tất cả mọi việc đã có tôi đây.
Nói mấy lời này không hề vất vả cũng chẳng mất tiền, Chủ tịch Phó cũng chả ngại mà nói vài câu.
– Anh còn có việc, tôi sẽ đổi sang ngày khác để hẹn lại anh, tuy nhiên còn muốn quấy rầy anh thêm vài phút.
Thu Hiểu Thần ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng nghe thấy mấy lời nói vừa nãy của Lâm Dật Phi:
– Thật ra dựa theo đạo lý mà nói, một người không thể đánh được mười mấy người.
Lâm Dật Phi cười cười, nhưng không hề phản bác lại.
– Tôi nghĩ là có lẽ anh đã luyện qua võ thuật.
Đôi mắt của Thu Hiểu Thần tràn đầy tò mò:
– Cỏ thể tiết lộ cho tôi một chút, anh cụ thể là học môn phái nào? Hay là võ công gia truyền?
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt:
– Tôi chỉ là mỗi ngày luyện một ít, cũng không có bái sư, ba mẹ tôi, cũng chỉ là người bình thường, chẳng biết võ vẽ gì.
Dật Phi khiêm tốn đi ra, vẻ mặt Chủ tịch Phó giống như là sợ thiên hạ bất loạn, ở gần đây chẳng có viên gạch hay gì đó, không thì y nhất định sẽ lôi Lâm Dật Phi ra biểu diễn một chút một tay vỡ gạch hay là công phu làm vỡ tảng đá trên ngực, dưa hai tay ra, đưa ra cho phóng viên Thu nhìn qua:
– Đúng rồi, phóng viên Thu cô mang cái đó.
Nhìn từ trên xuống dười một hồi lâu:
– Camera hay là máy ảnh cô không mang tới sao?
Thu Hiểu Thần lắc đầu xin lỗi:
– Hôm nay tôi chỉ tới phỏng vấn một chút, nghe nói vài ngày nữa nhà đài sẽ mời Dật Phi tới phỏng vấn chuyên môn, tôi chỉ là chuẩn bị đề cương trước để tới lúc đó thôi.
Chủ tịch Phó có chút thất vọng, tự mình bận một lúc lâu, xem ra cái cô này tuy là xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là phóng viên thực tập, chả có quyền lợi gì, ngay tới camera mà cũng không có, tự mình nói cả nửa ngày, cũng không biết cô ta có lập tức viết lại không, sự nhiệt tình trong giờ khắc này theo xích đạo chuyển dời tới Bắc Cực:
– Vậy nhé, Dật Phi, đánh bộ quyền cho phóng viên Thu xem chút đi.
Chỉ có điều giọng điệu đã khác xa với sự nhiệt tình lúc nãy.
Sắc mặt Lâm Dật Phi có chút miễn cưỡng, thoáng nhìn qua bốn phía:
– Ngay tại chỗ này?
Chủ tịch Phó nhìn chung quanh một chút, cũng phát hiện chỗ này chẳng thích hợp gì với biểu diến, người mà biết thì biết là anh luyện võ, người mà không biết thì cho rằng anh bị điên:
– Vậy để lần sau rảnh rồi tính vậy, phóng viên Thu, thấy sao nào?
Thu Hiểu Thần có chút thất vọng, nhìn thấy có vẻ Lâm Dật Phi cũng không quan tâm lắm, gấp cuốn sổ lại:
– Vậy đi,hôm nay đến đây thôi, tôi xem lại một chút rồi mấy ngày nữa sẽ liên lạc lại với anh.
Lâm Dật Phi có chút đau đầu, quay người rời đi, Chủ tịch Phó cũng không vội nữa:
– Phóng viên Thu, cô là người ở đâu? Mới tốt nghiệp à?
Thu Hiểu Thần vẫn nhìn theo bóng lưng của Lâm Dật Phi, thấy anh ta đặt câu hỏi mới hồi phục lại tinh thần:
– Đúng vậy, thật ra tôi cũng tốt nghiệp khoa tân văn, nhưng là ở đại học Hoa Đông.
Chủ tịch Phó lúc này nhiệt tình:
– Hóa ra là sư tỷ, vậy sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Thu Hiểu Thần mỉm cười:
– Chiếu cố thì không dám nhận, đúng rồi, vừa rồi thật ra cũng không hỏi được cái gì, Chủ tịch Phó có rảnh không?
– Rảnh chứ, rảnh chứ.
Chủ tịch Phó vẻ mặt hưng phấn đầy hồng quang:
– Có phải muốn tôi giới thiệu một chút về Dật Phi cho cô?
Thu Hiểu Thần gật gật đầu cười nói:
– Được!
Lâm Dật Phi không biết Phó Thủ Tín vì hắn mà biên ra cả một câu chuyện làm động lòng người, ví dụ như lên xe thì nhường chỗ ngồi, xuống xe thì nhường đường, cũng chẳng biết Thu Hiểu Thần cũng chỉ vì phải hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn mà phải vắt hết óc, đang phác họa hắn rốt cục là truyền đệ của Hình Ý Quyền hay là môn sinh đắc ý của Vĩnh Xuân Quyền, hắn chẳng qua cảm thấy loại phỏng vấn này quá mức không thú vị, ra khỏi Chiết Thanh, tiến thẳng tới bệnh viện An Bình 1.
Vừa rồi cú điện thoại kia là do Ngô Vũ Thân gọi tới, tìm hắn tới, tuy rằng không biết cậu ta có chuyện gì, nhưng mà đối mặt với Ngô Vũ Thân thì còn hứng thú hơn là đối mặt với Chủ tịch Phó và cái cô phóng viên có đôi mắt to xinh đẹp kia.
Ngô Vũ Thân nằm chữa bệnh tại bệnh viện An Bình, cũng bởi vì ở thành phố Giang Nguyên tính ra thì bệnh viện loại nhất chính là bệnh viện An Bình, cho nên bệnh nặng bệnh nhẹ thì cứ như ong vỡ tổ mà chạy tới đây khám bệnh..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.