Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 111: Sử tâm biệt khí

Tiểu Mặc

07/08/2016

Lúc anh Nghiêm và Cao Kiều đánh nhau cũng không có ý định làm nổ cái cặp da đựng thuốc nổ mà anh ta mang theo. Lâm Dật Phi không may lại không kịp thời ngăn chặn bọn họ. Hai người này rõ ràng là không giống với Kế Béo, đưa ra chút ân huệ là có thể nói chuyện một cách dễ dàng. Lâm Dật Phi muốn hỏi mấy thứ từ miệng của hai người này rõ ràng là chuyện khó khăn nên hắn tùy ý để cho bọn họ tự sinh tự diệt, chỉ có điều là muốn để một thời gian nữa, đợi đến khi ý chí và sự giảo hoạt của bọn họ biến mất rồi mới đến gặp bọn họ.

Nhưng hắn không ngờ tuy rằng võ công của hai người này không tệ nhưng sự kiên nhẫn lại kém đến mức này. Điều này cũng có thể là những người biểu hiện ở trước mặt mọi người thì nho nhã lễ độ nhưng về riêng tư thì lại rất kì quái. Con người là một cá thể vô cùng phức tạp, cho dù đã thám hiểm đến tận vũ trụ nhưng ngay cả bản thân mình cũng chưa nghiên cứu được rõ ràng.

Lâm Dật Phi không biết tại sao hai người này lại tranh giành nhau. Do đồ ăn có hạn hay là do nhìn thấy vô số cái ngã ba trong địa đạo mà dẫn đến tuyệt vọng. Hắn chỉ biết khi hắn tới đây thì anh Nghiêm đang nổ một phát súng, hơn nữa còn không do dự mà bắn vào cái cặp kia.

Mặc dù đã được thấy uy lực của súng ống thuốc nổ trong thời đại này trong một vụ cướp ngân hàng nhưng đến tận bây giờ Lâm Dật Phi vẫn không ngờ được sức phá hoại của thuốc nổ lại lớn như vậy.

Khoảnh khắc mọi thứ nổ tung, nhìn thấy những viên gạch xanh dời non lấp bể lao vào mặt mình, phản ứng đầu tiên của Lâm Dật Phi không phải là cứu người mà là chạy trối chết.

Hai người này gieo gió gặt bão nhưng Lâm Dật Phi cũng không muốn bị chôn cùng một cách vô ích.

Mũi chân hắn điểm xuống đất một cái đã lùi ra sau ba trượng, khoảnh khắc lùi lại giữa không trung hắn đã xoay người lại, lúc trượt bay lên trời lần nữa thì không đến hai giây. Cho dù lúc đầu hắn là Tiêu Biệt ly nhưng sức mạnh cũng chẳng là gì so với bây giờ.

Hoàn cảnh khốn quẫn quả thật có thể bức ra tiềm năng vô cùng to lớn của con người. Giống như một việc tin tức từng đưa, một lần trong một đám cháy, vì cứu vớt tài sản mà một người phụ nữ yếu đuối hơn 40 cân lại có thể khiêng két bảo hiểm nặng hơn 100 cân xuống ba tầng. Sau khi xảy ra việc kia, ba thanh niên trai tráng phải mất rất nhiều sức lực mới chuyển cái két về vị trí ban đầu được. Đây không phải là lời nói vô căn cứ, đây chỉ là tiềm năng của một người do bị kích thích mà lộ ra.

Giờ khắc này Lâm Dật Phi có thể nói là đã huy động năng lực lớn nhất của bản thân. Hắn vẫn chưa phải là bị kích thích, có lẽ là ngày hôm đó khi giao đấu với Hoàn Nhan Liệt , tiềm năng của hắn bị kích thích thật, từ đó đả thông đường hầm thời gian không gian. Hắn đã nghĩ vấn đề này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt.

Hiện tại chỉ có thể nói là ngày ngày chăm chỉ luyện võ đã cứu hắn một mạng. Hắn tại võ công của khoảnh khắc đó đã thoát khỏi vùng bị nổ mạnh nhất, giữa không trung vỗ vào tảng đá trên vách tường, lấy đà một cái, người còn chưa rơi xuống đất đã bay lên không một lần nữa, lướt ra bên ngoài.

Chỉ có điều tuy rằng tốc độ của hắn không chậm nhưng vẫn kém hơn so với tốc độ trong khoảnh khắc sóng xung kích bùng nổ. Lần thứ hai hắn lăng người lên bay ra ngoài đã cảm thấy một luồng khí nóng rực truyền tới sau lưng, sau đó cảm thấy lưng bị trúng một đòn rất mạnh.

Lâm Dật Phi buồn bực “hừ” một tiếng, thân hình không biết mượn được lực ở đâu, tốc độ bỗng nhiên nhanh gấp đôi. Cũng may con đường này là một hành lang thẳng tắp, nếu như hơi cong một tí thì khi hắn dùng toàn lực, không chừng lại bị va vào vách tường. Nhưng cái này cũng không nói lên được may mắn hay không, nếu như là đường cong thì không chừng còn có thể ngăn được một chút lực va đập phía sau.

Trên đầu bùn đất rơi rào rào, bên tai âm thanh “ầm ầm” tác hưởng nhưng không nghe được gì cả, trong lúc đó hành lang cũng “ầm ầm” sập xuống. Lâm Dật Phi rơi xuống từ giữa không trung, trong nháy mắt đã bị chôn sống dưới đống gạch đá.

Trong tâm Lâm Dật Phi run lên, nhưng hắn không nhắm mắt lại như những người khác, giờ phút này đống gạch đá từ phía trên đè xuống đâu chỉ có nghìn cân, dùng thân thể máu thịt của hắn mà xông lên thật là mơ mộng hão huyền. Ngay lúc bị vùi hắn hít vào một hơi thật dài, thu nhỏ diện tích chịu lực, ngoại trừ bảo vệ những chỗ hiểm bên ngoài thân thể, hắn càng muốn khiến mình duy trì tỉnh táo tuyệt đối!

Không thể nghi ngờ tỉnh táo ở giờ phút này vô cùng quan trọng!

Hệ thống thần kinh của con người rất kỳ quái, rất nhiều người khi đối mặt với cái chết đều sợ hãi mà đánh mất tri giác trong tích tắc, vì thế mà sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết rất nhiều người bị hỏi tình hình xảy ra lúc đó đều không nhớ gì cả. Tuy việc thần kinh mất tri giác ngắn giúp người ta giảm đi nhiều đau đớn, nhưng lại càng khiến họ dễ dàng chết đi.



Năm đó Tiêu Biệt Ly trải qua hàng trăm trận chiến, hắn rõ đạo lý này hơn bất cứ kẻ nào, hắn cũng hiểu rằng, con đường hắn lựa chọn còn khó khăn hơn gấp trăm lần, nếu không tranh thủ lúc ở đây vẫn còn không khí, đào một lối hô hấp, hắn sẽ bị chết sống bên trong này.

Lúc này rất nhiều người còn chưa ngất đi, ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được. Trong đầu Lâm Dật Phi nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, đào theo đường đến hay theo đường trở về đây?

Chỉ do dự một chút, Lâm Dật Phi đã vận khí lên bàn tay, dựng bàn tay lên như đao, giơ tay đào theo đường đến. Đường về là nơi bắt nguồn của vụ nổ, có thể khẳng định lún rất nghiêm trọng, đường đến chỉ bị ảnh hưởng, vậy nên sẽ dễ dàng hơn.

Trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn, khi mới đến, hắn phát hiện đường nước ngầm đã bị tắc nghẽn, chẳng những khiến thác nước trên núi biến mất, mà còn làm một số bộ phận cơ quan lợi hại trong mê cung dưới mặt đất mất hiệu lực, bằng không vừa bị chôn sống vừa bị nước ngập, hắn không phải cá, muốn sống cũng khó.

Lúc trước hắn cảnh cáo Kế Béo, vẫn chỉ là ý tốt, hôm nay xem ra, cho dù không có mình, nếu Kế Béo đào đúng phương pháp, theo lý thuyết đào lên mặt đất cũng có chút khả năng, đương nhiên Kế Béo ngoài việc có bản sự đào như Du Háo Tử, vẫn phải có vận may rất tốt.

Đôi tay của hắn sau khi được vận khí, không thể nghi ngờ là không kém hơn xẻng Lạc Dương bao nhiêu, nhưng hắn mới nín thở đào đất hơn một mét, không khỏi kêu khổ một tiếng, một tảng đá lớn nằm ngay phía trước, chắn ngang con đường.

Cái này thật đúng là người tính không bằng trời tính. Lâm Dật Phi cười khổ, chỉ có thể trách bản thân thật sự không may mắn, nếu như đất phía trước là đất mềm, cho dù ở dưới mặt đất hắn cũng có thể mạnh mẽ đào hơn mười mét không thành vấn đề. Theo hắn tính toán, có lẽ vẫn có hi vọng thoát khốn, tảng đá trước mắt này lại khiến lòng hắn phát tắc, chỉ cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng trong tâm lại không cảm thấy uể oải chút nào. Hắn nhắm mắt trầm tư trong nháy mắt, tay xông lên đào đất bên trái, tính lách qua bên cạnh, lại đào một mét. Lâm Dật Phi thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bên trái tảng đá không ngờ lại dính chặt vào bức tường đá.

Với độ dày của bức tường đá này hắn đã quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, mỗi khối rộng chừng nửa mét, cho dù hắn có thể cứng rắn đào qua, phía sau tường đá là đất, nhưng làm sao hắn có thể thoát?

Chỉ trong chốc lát, mặt hắn đỏ lên tim đập như trống trong lồng ngực, bắt đầu có chút thở dốc. Nếu như hắn nín thở, có thể không thở trong vòng nửa tiếng, nhưng hắn biết giả chết ở đây chính là chờ chết, mình không ra tay, sẽ không có người tốt nào cứu mình ra ngoài. Chỉ là việc đào đất trong tình trạng thiếu dưỡng khí thế này, trước mắt hắn vẫn chỉ là mặt đỏ tim đập nhanh, nếu là người bình thường thì sớm đã chết vì thiếu không khí.

Lâm Dật Phi âm thầm suy nghĩ, hay là thử bên phải xem? Nhưng nếu bên phải cũng như vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng tiến hành lựa chọn lần thứ ba, trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ứa ra. Lâm Dật Phi cắn răng một cái, đột nhiên giơ tay đào chéo lên phía trên. Đào khoảng chừng ba mét, trong lòng hắn liền vui vẻ, phía trên không có đá lớn cản đường, cấu tạo và tính chất của đất tương đối xốp. Mồ hôi trên đầu rơi xuống như mưa, Lâm Dật Phi biết đây là biểu hiện của việc tiêu hao quá nhiều nội lực.

Vốn với cao thủ nội lực tinh thâm như hắn, đã không sợ nóng lạnh, chảy mồ hôi lại càng hiếm thấy, bây giờ chỉ vì nội lực tiêu hao quá độ, mới xuất hiện hiện tượng mồ hôi chảy như mưa.

Mặt hắn đỏ như muốn nhỏ ra máu, Lâm Dật Phi cảm giác thân thể như muốn nổ tung, nội tức trong người không còn thông suốt, mỗi lần qua một đại huyệt đều giống như bị ngàn châm đâm vào.

Phía trước vẫn là đất mềm, chưa thấy đường thoát, mắt Lâm Dật Phi bắt đầu thấy sao bay lên, hai tay bắt đầu cảm giác đau đớn vô lực, trong lòng hơi hoảng sợ, chẳng lẽ mình sẽ bị chết tươi trong đất?

Nếu là người bình thường lúc này đã sớm buông tha, chẳng qua Tiêu Biệt Ly nhiều lần trải qua ranh giới sinh tử, hắn có sự dẻo dai và sức chịu đựng mà người khác không có. Hắn vẫn cố gắng điều tức, chịu đựng đau đớn từ kinh mạch, bỗng nhiên cảm thấy khí tức ngưng tụ lại, toàn bộ tuôn lên ngực, trước mắt biến thành màu đen, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.

Trong nháy mắt, đột nhiên Lâm Dật Phi cảm thấy khí tức trong cơ thể như sóng thét biển gầm, cuồn cuộn không dứt, trong lòng không nhịn được mừng lớn, biết Biệt Ly đã đột phá tầng hai, đạt đến cảnh giới Sử Tâm Biệt Khí!



Lúc trước tuy Tiêu Biệt Ly trên chiến trường dũng mãnh vô địch, nhìn như một gã đàn ông thô bạo, thật ra vô cùng thận trọng, cực kỳ cẩn thận. Đối với tu luyện võ công, nội lực tu vi tuyệt đối không lỗ mãng. Năm đó hắn đạt tới cảnh giới Sử Tâm Biệt Khí phải mất hơn ba năm, đi đến thế giới này, mặc dù luyện lại một lần nữa, ngựa đi quen đường, nhưng ước chừng phải mất một năm, không nghĩ tới vô tình bị chôn sống dưới đất, đối mặt sinh tử, Biệt Ly liền đạt chút thành tựu.

Giờ phút này cảm giác khó thở đã không còn tồn tại, hai mắt Lâm Dật Phi hơi khép, tập trung tư tưởng suy nghĩ. Tuy tu vi của hắn đã tiến lên một tầng, nhưng không có nghĩa là hắn vĩnh viễn không cần không khí, nếu như không nhân cơ hội ngàn năm có một này mà xông ra, thì cuối cùng hắn vẫn phải chết trong đất, đến lúc đó tán công mà chết, từng miếng da rạn nứt, gân mạch đứt đoạn, cái này mới là cực hình cực hạn.

Trong chốc lát, tâm Lâm Dật Phi yên tĩnh như nước, hồn như bay ra khỏi cơ thể, vận nội tức đến huyệt Bách Hội, vận chuyển ba vòng, rồi xông vào các huyệt Thừa Tương, Liêm Tuyền, Thiên Đột, Toàn Cơ, Hoa Cung.

Khí tức lao nhanh liên tục ba vòng Tiểu Chu Thiên (*), chạy gấp đến Thủ Tam Dương, hai mắt Lâm Dật Phi trợn lên, hàn quang bắn ra bốn phía. Hắn bật hơi kêu lên một tiếng, một chưởng đánh vào đất mềm phía trên, nhưng bụi đất lại không bắn lên chút nào.

(*)Vòng Tiểu Chu Thiên (còn gọi là Vòng Nhâm Ðốc Mạch) xưa kia được coi như một phương pháp Khí Công bí truyền vì Luyện Vòng Tiểu Chu Thiên duy trì sự quân bình Âm Dương. Khí luôn vận hành theo vòng khép kín, không bao giờ ngừng, tầm mức tác dụng rất cao vào toàn bộ Kinh Mạch và chức năng của Phủ Tạng.

Lâm Dật Phi ngơ ngác ngồi ở đó, biểu lộ trên mặt vừa như khóc lại vừa như cười, cổ quái dị thường!

Không gian nhỏ hẹp, có thể nói hắn chỉ nửa ngồi trong đất, giảm bớt áp lực phía trên truyền đến, lúc điều tức cũng miễn cưỡng xem như là đang ngồi. Sau khi hắn đánh ra một chưởng thì không còn động tĩnh gì, hồi lâu sau mới cười một chút, đưa tay gẩy hai cái, phần đất mềm phía trước lộ ra một lối đi, rộng khoảng nửa mét, phía sau là một khoảng trống trải!

Một luồng không khí trong lành từ trước mặt ùa đến. Lâm Dật Phi ngồi dưới đất, lại không vội vàng đi ra ngoài, chỉ dùng sức hít vào hai cái. Lần đầu cảm giác được không khí hóa ra trong lành như thế, quả thật thấm sâu vào trong tim.

Một chưởng vừa rồi của hắn có một cái tên, gọi là Cách Sơn Đả Ngưu, đương nhiên đó chỉ là cách nói khoa trương, hắn cũng chưa từng thấy vị nào cách một ngọn núi mà đánh chết một con trâu, ý là trong khoảng cách mấy thước dùng nội lực thăm dò phía sau, với tu vi hiện tại của hắn vẫn có thể làm được.

Sau khi hắn đánh ra một chưởng, vốn muốn thử xem nội kình một chưởng của mình có thể cách vật truyền ra bao xa, nhưng lại không nghĩ tới nội kình chỉ xuyên qua nửa thước bùn đất liền phát hiện đằng sau đã trống không, nói như vậy phía trước đã đến hành lang, chả trách được hắn không vội ra tay.

Co khuỷu tay tạo thế chưởng, Lâm Dật Phi hừ một tiếng, lại đánh ra một chưởng. Chưởng này dùng sức là chính, nửa thước bùn đất phía trước bay ra. Lâm Dật Phi không chút do dự, nhảy xuyên qua như điện xẹt, âm thanh đằng sau vang lên. Quay đầu nhìn lại, hắn chứng kiến con đường mà hắn mở ra lại một lần nữa bị bùn đất lấp kín. Tuy từ lúc hắn bị chôn dưới đất đến lúc chui lên chưa đến nửa tiếng, nhưng hắn cũng đã đi một vòng luân hồi ở thời khắc sinh tử. Lúc này hắn mới cảm thấy tay chân bủn rủn không chịu nổi, cúi đầu nhìn xuống, móng của mười ngón tay đều bị gãy, tơ máu chăng kín.

– Không được cử động, nếu không một súng bắn chết ngươi.

Một thanh âm không xa từ phía trước truyền tới, giọng điệu nghe có vẻ lạnh lẽo khàn khàn, lộ rõ sự già nua mệt mỏi.

Lâm Dật Phi vừa mới đi ra từ trong đất, cho dù tâm luôn tĩnh lặng như nước, nhưng giờ phút này cũng có chút xao động, hơn nữa hắn không nghĩ trong hành lang còn có người khác. Nghe có người quát hỏi, trong lòng hắn chấn động, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một bóng đen thấp bé đứng đó không xa, giơ bàn tay chỉ vào hắn.

Trong lòng Lâm Dật Phi chấn động, nội lực của hắn tinh thâm, có thể thấy vật trong bóng tối. Hành lang tuy tối nhưng hắn cũng không cần dùng đèn pin hay các vật chiếu sáng, người phía trước hiển nhiên cũng như thế, chẳng lẽ nội lực người này cũng đã tinh thâm, do đó có thể nhìn rõ mình?

Người kia giơ ngang bàn tay chỉ vào mình, võ công của Lâm Dật Phi không kém, kiến thức lại càng uyên bác, năm đó khi cùng người khác luận võ, bình thường người khác chỉ cần đánh ra nửa chiêu một thế là hắn có thể đoán được tâm pháp cùng môn phái của đối phương, chỉ có điều tư thế của người phía trước rất quái dị, nhưng lại sơ hở khắp nơi, thật sự không nhìn ra đây là môn võ công gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook