Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 333: Tấm ảnh

Tiểu Mặc

05/01/2017

– Trương Quế Lan?

Ông lão nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cái tên này, đột nhiên hai mắt ông tỏa sáng:

– Người cháu nói đến chắc là người đàn bà chanh chua mà Tiền Lão Nhị lấy về cách đây mười mấy năm trước à?

Sắc mặt Tiếu Nguyệt Dung hơi tái đi nhưng vẫn hỏi:

– Ông ơi, cô ấy nhìn thế nào ạ?

– Rất xinh đẹp.

Dường như ông lão cũng có chút quan điểm thẩm mỹ, đánh giá Tiếu Nguyệt Dung một chút:

– Quả thực là không khác lắm so với khuê nữ, cũng cao gầy như cháu nhưng cách ăn mặc xinh đẹp hơn cháu một chút. Gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn là một người không tệ, lúc trước khi Tiền Lão Nhị lấy cô ta về thì còn náo nhiệt một con đường, chỉ riêng xe đón dâu đã xếp chật cái đường Đồng Ngẫu này, pháo dùng để đốt e rằng cả huyện Bạch Thạch dùng để đốt mừng năm mới cũng không nhiều như vậy đâu.

Trên mặt ông lão lộ ra thần sắc hồi tưởng, thở dài một hơi:

– Cũng mười mấy năm rồi nhưng ông còn nhớ rất rõ ràng, cho dù là hiện giờ nhưng ông cũng chưa từng nhìn thấy một lễ cưới hoành tráng như vậy lần thứ hai.

– Hiện giờ cô ấy vẫn sống chứ ạ?

Trên mặt Tiếu Nguyệt Dung xuất hiện thần sắc kỳ lạ, dường như là khát vọng, cũng có một chút bi ai.

– Đương nhiên là còn sống rồi.

Ông lão gật đầu nói:

– Nhưng hiện giờ cô ta không còn rực rỡ như ngày đó nữa, cô ta sinh được ba đứa con, đều là con gái cả nên địa vị trong nhà cũng không ổn. Lúc đó cô ta đắc ý, ỷ vào dung mạo xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy, động một tý là mắng chửi người khác, người mà không cãi nhau với cô ta ở đường này phỏng chừng là chỉ còn mỗi ông thôi. Ông cũng già rồi, đương nhiên chuyện gì cũng nghĩ thoáng đi, biết rằng có tiền hay không có tiền cũng vậy mà thôi, cô ta cho dù có tiền thì cũng không thu được trái tim của chồng.

– Chồng cô ấy là bác sỹ ạ?

Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung hỏi một câu rất kỳ lạ.

Ông lão ngẩn ra:

– Bác sỹ? Sao tên tiểu tử đó có thể là bác sỹ được chứ? Không phải đâu, tuyệt đối không phải, nhưng nghe nói bố cậu ta là một lão trung y. Mấy năm trước ông ấy có đến đây nhưng cũng có mấy năm không thấy đâu, hiện giờ cũng không biết là đã chết hay chưa nữa. Aizzz, hai người bọn họ hay cãi nhau, ông lão kia tính tình lại bướng bỉnh, có khả năng là đã đoạn tuyệt quan hệ bố con với tên tiểu tử kia rồi cũng không chừng.

Tiếu Nguyệt Dung cắn môi, không khỏi nhớ lại cảnh kia trong văn phòng bác sỹ Tiền.

Cô luôn biết rằng có rất nhiều cơ hội hiếm có, ví dụ như là chuyện bác sỹ Tiền thu đồ đệ, đó là chuyện có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu, tranh cướp nhau đến học tập, trong đó không thiếu nghiên cứu sinh, tiến sỹ, chính bản thân cô tư chất không có tư chất, bằng cấp không có bằng cấp nhưng lại được bác sỹ Tiền yêu quý, còn phải kể đến Lâm Dật Phi đóng góp một phần nữa, đương nhiên cô phải quý trọng cơ hội hiếm có này, nên không có việc gì cô cũng đi tìm bác sỹ Tiền.

Thực ra cô cũng biết tuy Lâm Dật Phi gần đây đã tránh gặp mặt với cô, cho dù có gặp mặt cũng chỉ nói dăm ba câu, chuyển giao một chút chuyện khai thác dược phẩm nhưng hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho cô. Em gái cô sau đêm mưa gió đó thì tinh thần không được tốt, bị kinh hãi, tay chân còn bị thương, phí nằm viện đối với những nhà như bọn họ mà nói vẫn là khoản phí không nhỏ nhưng khi thanh toán thì bác sỹ Tiền lại bao hết, hơn nữa còn nói không cần cô trả lại tiền nhưng ông cũng từng lén nói một câu “tiền không phải do ông chi ra”. Tiền không phải bác sỹ Tiền chi ra thì đương nhiên cũng không tự nhiên rơi từ trên trời xuống hoặc là trông cậy vào viện trưởng Triệu keo kiệt bỏ tiền túi ra.

Có một lần bác sỹ Tiền cho cô một quyển sách y, trong đó có kẹp một tờ giấy, trên đó viết mấy chiêu thức trên phương diện võ công, rõ ràng rành mạch, chữ viết phóng khoáng giống như con người của Tiêu đại hiệp. Cô cũng biết đó là một lời hứa mà Lâm Dật Phi đã đồng ý với cô.

Nhưng cô hứa là trả hắn 200 tệ nhưng vẫn chưa trả, không phải là cô cố ý quên đi, cũng không phải do cô không trả nổi mà cô biết tình cảm của hai người bọn họ chỉ có thể tính toán rõ ràng bằng 200 tệ đó sao?

Ngày đó, cô vốn có một câu hỏi muốn thỉnh giáo bác sỹ Tiền, đó là một câu trong sách y cổ đại: “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận, thông với nhị âm, ứng với bốn mùa, thượng lấy sao buổi sáng, lấy xương biết bệnh, nào là âm vũ, số lục, xú hủ”.

Hiện giờ cô có chút đau đầu, vốn cơ sở của cô đã không giỏi, chưa thể hiểu hết các tác phẩm cổ, những gì trong sách y lại sâu xa khó hiểu, chỉ biết sách cổ không có vai trò quá lớn, cô chỉ biết câu này có liên quan đến bệnh thận nhưng để lý giải được thì quả thực rất khó.

May là bác sỹ Tiền cũng giống như một thầy giáo, rất tinh thông mấy thứ này, thực ra Lâm Dật Phi cũng hiểu nhưng cô không thể đi hỏi hắn.

Tới phòng của bác sỹ Tiền thì Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện ông không có đây, cô tiện tay lật một cuốn sách đặt trên bàn. Cuốn sách nói về mối quan hệ giữa ngũ sắc và trị bệnh trung y, rất huyền ảo, cũng khó khiến người ta tưởng tượng nhưng cô cũng không cảm thấy kỳ lạ. Người hiện đại có quá nhiều thứ không hiểu trong y học cổ đại, việc tận dụng ngũ hành, ngũ sắc, ngũ âm cổ đại một cách hợp lý đều có thể chữa được bệnh.

Một thời gian ngắn trước đó cô đã tận mắt nhìn thấy bác sỹ Tiền thi triển diệu thủ, một người bị bệnh mất ngủ đến đây, sau khi ông chẩn đoán bệnh thì không kê đơn, chỉ bảo người đó nghe một đoạn nhạc là được. Người bệnh bán tín bán nghi rời đi, không ngờ một tuần sau người đó quay lại, tự mình đến cảm ơn bác sỹ Tiền, nói bệnh mất ngủ của ông ta không chữa mà tự khỏi.

Sau đó bác sỹ Tiền mới giải thích, ông biết người kia bị nóng trong người, từ đó dẫn tới bực bội mất ngủ, những bác sỹ khác chỉ biết linh giác câu đằng có thể bình gan tắt gió nhưng không biết rằng ngũ âm đã bao gồm cả giác trưng cung thương vũ, thương âm chúc vu tây phương, bản thân nó thuộc kim, kim có thể khắc mộc, gan thuộc mộc nên đương nhiên thương âm có thể bình gan tắt gió, nếu như nóng trong người đã không còn thì bệnh này đương nhiên không chữa mà tự khỏi.



Cô nghe xong rất thán phục, trong lòng rất sùng bái, nói bác sỹ Tiền quả nhiên là lão trung y, nhất định có thể phát triển thịnh vượng y thuật của Trung Quốc vì mỗi một câu nói của ông đều là tuyên truyền giác ngộ. Trước kia, cho dù cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến phương pháp trị liệu như thế này.

Còn có một lần, một người bị bệnh xơ gan cổ chướng, ốm liệt giường, mời bác sỹ Tiền đến chẩn đoán bệnh. Bác sỹ Tiền ngoài kê một đơn thuốc ra còn bảo người nhà bệnh nhân dùng nước than quét đen một mặt tường rồi để người bệnh tĩnh dưỡng ở trong này. Kết quả là người bệnh rất nhanh đã khỏi hẳn bệnh, người nhà khua chiêng gõ trống đem tặng bác sỹ Tiền một bằng khen, khen ông là thần y.

Sau đó bác sỹ Tiền giải thích nói màu đen tụ phương bắc, phương bắc thuộc thủy, thuộc thận nên dùng màu đen nhất định là có liên quan đến bệnh thận. Chữa bệnh không chỉ dùng nguyên thuốc, ông còn học được từ Lâm Dật Phi là nên nhập phương với ngũ hành ngũ sắc, vốn bệnh này chỉ dùng phương thuốc ông kê là được rồi nhưng nếu như không có phương pháp trị bằng ngũ sắc thì e là sẽ lâu khỏi hơn.

Khi ông nói đến đây thì có chút cảm thán, nói với Tiếu Nguyệt Dung rằng thực ra nếu muốn tìm một bác sỹ tốt thì Lâm Dật Phi chính là một người nhưng…nhưng hắn lại quá bận.

Đương nhiên Tiếu Nguyệt Dung biết rằng có nhiều lúc, có nhiều người có rất nhiều cái cớ, đương nhiên bận rộn cũng là một trong số đó, cũng là một trong những cái cớ không làm tổn thương đến tình cảm đôi bên.

Nghĩ đến câu “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận”, đột nhiên trong lòng cô động một cái, không biết sách bác sỹ Tiền viết có liên quan gì đến vấn đề mình đang nghĩ hay không. Cô nhìn chữ ký một chút, cuốn sách này là do bác sỹ Tiền tự tay viết, cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ, thế là cô nghiêm túc ngồi đọc, hy vọng có thể tìm ra được một đoạn giải thích câu nói kia.

Bác sỹ Tiền luôn đối xử rất hòa ái với cô, sách trong văn phòng ông rất nhiều, cô muốn đọc bao lâu thì đọc, vậy nên khi cô lật cuốn sách này cũng không thấy có gì bất an. Lúc không có việc gì làm cô đều giúp bác sỹ Tiền thu dọn văn phòng một chút.

Nhưng cô mới lật vài trang đã phát hiện bên trong có một tấm ảnh.

Khoảnh khắc này cô quả thực đã sợ đến ngây người.

Từ trước đến nay cô không ngờ sẽ có một gương mặt cô ngày đêm có thể nhìn thấy trong mơ lại nhảy ra từ trong sách của bác sỹ Tiền.

Đó là một tấm ảnh chụp cô dâu, người con trai không được coi là đẹp trai, thậm chí thoạt nhìn còn hơi xấu, nhìn ánh mắt và dáng vẻ thì khá giống bác sĩ Tiền nhưng thần sắc có chút kiêu căng, cô gái như hoa như ngọc, khuôn mặt kiêu ngạo.

Người cô chú ý đến không phải người đàn ông kia mà chính là khuôn mặt của cô gái kia, sao cô ấy lại giống với bức ảnh ở nhà mình như vậy?

Đó là tấm ảnh trong ngăn kéo của bố cô.​

Đó cũng là một tấm ảnh kết hôn, đương nhiên so với tấm ảnh này thì hiển nhiên là vô cùng mộc mạc. Tấm ảnh này thoạt nhìn hơi cũ, trên cổ cô gái đeo dây chuyền vàng, cho dù là trên ảnh nhưng cũng chiếu sáng rạng rỡ, lúc đó khi cô đeo sợi dây chuyền này chắc chắn là rất rực rỡ. Một sợi dây chuyền như thế này vào lúc đó chắc cũng là số tiền để dành một năm của rất nhiều người. Khi Tiếu Nguyệt Dung nhìn đến đây, không biết tại sao lại nhớ đến người này, bà đương nhiên không phải là một người coi trọng tiền bạc nhưng người như bà liệu có được mấy người đây?

Bố cô luôn giữ tấm ảnh kia như bảo bối, cho dù là Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nhìn thấy nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại lơ đãng nhìn thấy một lần.

Cô biết đó chắc chắn là ảnh của mẹ, vào mỗi đêm khuya bố cô đều lén lấy ra xem nhưng cô vẫn không hiểu tại sao bố lại không cho các cô xem?

Trong nhà trừ bức ảnh bố giấu đi đó thì không còn tấm ảnh nào là của mẹ, mỗi khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi thì ông đều thản nhiên nói một câu “bà ấy chết rồi, lúc đó nhà nghèo, đến ảnh cưới cũng không chụp được”.

Tiếu Nguyệt Dung cũng tin là thật, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, nhìn thấy cách bài trí thô sơ trong nhà là cô đã biết mình là con nhà nghèo, đương nhiên nhà nghèo và sự lãng mạn không có gì liên quan gì đến nhau cả. Lúc đó chụp một tấm ảnh cưới thật to đã là một hành động rất lãng mạn nhưng khi cô nhìn thấy tấm ảnh cưới đó thì cô mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì bố cô tưởng tượng.

Vì thế đợi đến khi bác sỹ Tiền trở lại thì cô không kìm được hỏi một câu:

– Bác sỹ Tiền, người đàn ông trong bức ảnh là ai vậy? Nhìn thật là tiêu sái.

Vẻ mặt bác sỹ Tiền hơi tức giận, còn có chút thương cảm nhưng không phải là nhằm vào cô. Ông nhìn tấm ảnh đó rất lâu, sau đó chỉ thở dài một tiếng:

– Anh tuấn cái quái gì, có tí tiền rách đã không biết là người khoe khoang thế nào rồi, nó là con trai bác.

Tiếu Nguyệt Dung lại làm bộ như lơ đãng cười nói:

– Vậy chắc người bên cạnh là con dâu bác rồi, nhìn cô ấy xinh đẹp thật, cho dù là cháu nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tị.

Bác sỹ Tiền lại thở dài một tiếng:

– Đúng vậy, đó là con dâu bác, nhưng xinh đẹp thì có ích gì, không biết giúp đỡ đàn ông, chỉ biết ăn diện vòi tiền, quả thực bác không có tiếng nói chung gì với bọn chúng cả.

– Cô ấy tên gì vậy bác?

Khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi câu này thì không chút để ý, dường như cô chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy nhưng cô biết tim mình đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

– Trương Quế Lan

Bác sỹ Tiền liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung một cái, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời cô.



Trương Quế Lan? Giờ phút này Tiếu Nguyệt Dung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như muốn đứng thẳng cũng có chút khó khăn. Tuy trong nhà không có ảnh của mẹ nhưng bố cô vẫn còn giấy chứng nhận kết hôn cất kỹ, cô đã nhìn cái đó mấy lần nhưng cái tên sánh đôi với Tiếu Thiết Quân chẳng phải chính là Trương Quế Lan sao?

Cô về nhà thì bố cô đang uống rượu, hai cô con gái thì một đứa đang học đại học, một đứa tuy vẫn là một y tá nhưng lại muốn trở thành một bác sỹ. Ai gặp Tiếu Thiết Quân ông cũng phải nói một câu:

– Lão Tiếu, hai cô con gái của ông đúng là có tiền đồ, cả đời này ông không phải lo lắng rồi. Hiện giờ Nguyệt Dung đã có thể khám bệnh cho người ta, ai mà lấy được con bé thì đúng là phúc tám đời. Nguyệt Dung vẫn chưa có bạn trai chứ? Tôi có quen mấy anh chàng di du học về đấy, có muốn tôi giới thiệu cho không?

Tiếu Thiết Quân cả ngày cau mày ủ ê cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tươi cười, ngày thường ông không nỡ uống mấy chung rượu nhưng mỗi khi đến cuối tuần lại không nhịn được mà phá lệ một chút. Miệng vết thương kia mãi mãi đau, có lẽ chỉ có cồn rượu mới có thể giảm bớt nỗi đau đấy.

Mặc dù có thêm mấy phần men say nhưng khi nhìn thấy con gái bước vào thì bố Tiếu vẫn cảm giác thấy gì đó. Đứa bé Nguyệt Dung này đối với ai cũng hòa thuận, đối với ông bố như ông thì đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

– Có phải mẹ của con đi theo người khác không bố?

– Có phải Trương Quế Lan ghét bỏ nhà chúng ta nghèo khổ nên bỏ lại chúng ta rồi lấy nhà họ Tiền giàu có không?

Ông mở to hai mắt, ngẩn người ra như bị người ta dùng phép định thân, cái chén còn một nửa rượu trắng vô thanh vô tức rơi xuống, rượu văng khắp nơi, còn người đàn ông đó thì khóc lên một tiếng xé ruột xé gan.

Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt con gái, khi ông nhìn thấy tờ giấy nhắn và hai cô con gái bé bỏng trên chiếc giường ông cũng không rơi một giọt nước mắt.

Khi ông ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng hai cô con gái, có một lần làm khuân vác, bị đập gãy mấy cái xương sườn, ông cũng không rơi nước mắt.

Khi ông biết Tiếu Nguyệt Dung vì để cho em gái được vào học trường tốt, cam lòng từ bỏ tương lai tốt đẹp mà sửa lại thành đi học hộ lý có trợ cấp rồi trở thành một y tá bình thường ông cũng không rơi nước mắt.

Ông tưởng rằng nước mắt của ông đã cạn khô trong đêm hôm đó, nếu có chảy nữa cũng chỉ có máu thôi.

Ông cho rằng bản thân mình đã quên lâu rồi, ông cho rằng cả đời này cũng sẽ không rơi nước mắt vì đàn bà nữa. Ông tưởng rằng mình nuôi con gái, trải qua mười mấy năm thì có thể quên đi hết tất cả nhưng tại sao khi con gái nhắc đến cái tên khiến tim ông tan vỡ kia thì ông lại khóc như một đứa trẻ vậy?

Không có tiền không có gì là sai nhưng lẽ nào vì không có tiền mà người nghèo cũng không thể có được cái gọi là tình yêu, cái gọi là lãng mạn sao? Cho dù là người yêu mình yêu tha thiết, người vợ mình đã kết hôn cũng có thể rời bỏ mình mà đi sao?

Giây phút này Tiếu Nguyệt Dung cũng lệ rơi đầy mặt, cô luôn tự nhận mình là một người kiên cường, cho rằng mình sẽ không khóc, tuy rằng mỗi lần không biết tại sao khi tỉnh dậy lúc nửa đêm bên gối đều ướt đẫm nước mắt nhưng khi nhìn thấy bố mình khóc thì cô vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.

Hai người họ chỉ có thể ngồi khóc, có phải là do người nghèo chỉ có nước mắt là quá nhiều, còn ngoài ra không còn gì không?

Đến khi lau khô nước mắt trên mặt thì Tiếu Nguyệt Dung đã khôi phục thái độ bình thường, trấn tĩnh nói:

– Bố, con muốn đi thăm mẹ con.

Dante từng nói “trên thế giới có một âm thanh tuyệt vời nhất, đó chính là tiếng gọi của người mẹ”.

Nhưng tới tận bây giờ Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nghe được âm thanh tuyệt vời này, hoặc có lẽ khi cô đang bập bõm tập học nói thì đã từng nghe được âm thanh tuyệt vời này nhưng giống như những thứ tuyệt vời thì không bao giờ tồn tại được lâu dài nên khi cô trưởng thành không tránh khỏi có chút mất mát.

Bố mẹ là thần tượng của con cái, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nghe thấy bố nói “mẹ con đã chết rồi” thì Tiếu Nguyệt Dung từng tưởng tượng người mẹ là người phụ nữ lương thiện dịu dàng nhất trên đời, cô cũng luôn hy vọng bản thân mình có thể trở thành một người phụ nữ như vậy.

Tìm người yêu thì tìm người bạn yêu nhưng tìm chồng thì hãy tìm người yêu bạn, đây là một câu nói đang rất thịnh hành hiện nay nhưng trong mắt Tiếu Nguyệt Dung thì đây lại là biểu hiện của việc cực kỳ vô trách nhiệm. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô là một người rất khô khan, không thể tiếp nhận cái gọi là hài hước nhưng có người chồng nào lại muốn người vợ ngày ngày bên cạnh mình nhưng lại nghĩ đến người đàn ông khác chứ?

Vậy nên cô cảm thấy bản thân mình không thể quên được Lâm Dật Phi thì cũng không thể tiếp nhận được tình cảm của ai khác. Cô cũng cảm thấy không thể hiểu được những người phụ nữ từ bỏ tất cả vì tiền bạc.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng mẹ cô lại là loại người đó.

Nhưng cô vẫn muốn gặp mặt người mẹ đó một lần, cô không biết mình chạy đến đây làm gì. Khi cô nói đến đây để thăm mẹ thì bố cô chỉ nói một tiếng “được”, cũng không phản đối gì, vì thế nên Tiếu Nguyệt Dung đã đến huyện Bạch Thạch.

Địa chỉ là do bác sỹ Tiền nói mặc dù ông cũng không rõ ngọn nguồn trong đó.

Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp được Lâm Dật Phi trong đêm 30. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Dật Phi, mặc dù cô cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, cô muốn nói với hắn rằng cô đã không sao rồi, cô cũng rất muốn chúc phúc cho Lâm Dật Phi nhưng vừa rồi khoảnh khắc khi nhìn bóng dáng Lâm Dật Phi hòa vào bóng đêm thì cô mới hiểu, cô mới phát hiện hóa ra cô vẫn còn rất đau khổ, cô vĩnh viễn cũng không quên được Lâm Dật Phi, giống như mẹ cô đã tàn nhẫn bỏ mặc con gái để ra đi nhưng dù gì bà vẫn là mẹ cô.

– Tiền Lão Nhị là người làm ăn buôn bán, trước kia làm về vận tải nhưng sau đó thì bắt đầu làm kinh doanh về vật liệu xây dựng rồi phát tài, mở nhà hàng hải sản đầu tiên ở huyện Bạch Thạch. Ai cũng nói tiền của cậu ta khi đó còn nhiều hơn cả ngân hàng, sau đó cậu ta lấy Trương Quế Lan.

Ông lão ngồi nói thao thao bất tuyệt, cũng không ngừng nghỉ chút nào:

– Cậu ta tổ chức một lễ cưới xa hoa nhất huyện Bạch Thạch để lấy Trương Quế Lan nhưng sau đó thì sự may mắn của anh ta kém dần đi. Đầu tiên là say rượu xảy ra tai nạn, chiếc Audi khi đó của cậu ta rất nổi tiếng ở huyện Bạch Thạch nhưng gần như bị tan tành thành đống sắt vụn nhưng anh ta lại mạng lớn, không chết, chỉ bị gãy một chân.​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook