Chương 171: Tỉnh lại
Tiểu Mặc
26/06/2018
Nhưng giọng nói kia từ đầu đến cuối cứ vang vang bên tai hắn:
- Nhạc Phi đến gặp vua, cùng luận về chiến lược khôi phục đất nước. Lại chắp tay nói: “Người Kim Sở dĩ lập Lưu Dự ở Hà Nam, che giấu dục vọng tàn hại Trung Nguyên, lấy người Trung Quốc đánh người Trung Quốc là do muốn đứng ngoài cuộc quan sát. Thần muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi lập tức đem quân vượt Kinh, Lạc, qua Hà Dương, Thiểm Phủ, Đồng Quan, lấy danh nghĩa triệu tập năm con đường để chống lại giặc, phái Vương Sư tiến về phía trước. Địch thấy vậy nhất định sẽ quay về phía Hà Bắc, kinh đô và các vùng lân cận. Chúng ta có thể chiếm lại được Thiểm Hữu, sau đó chia lính vượt qua hai con sông, như vậy thì có thể vây được Lưu Dự, người Kim sẽ bị tiêu diệt. Muốn xã tắc được lâu dài thì phải thực hiện kế hoạch này”.
Giọng nói kia nghe hơi trầm nhưng lại là giọng của con gái. Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy mình vẫn đang trong bóng tối, không thể thoát ra được, trong lòng nghĩ Nhạc nguyên soái cả đời tận trung báo quốc, dụng binh giỏi chăng khác gì binh pháp Tôn Tử, coi chiến tranh là việc đại sự quốc gia, dụng mưu như thần.
Vua trả lời lại: “Có khanh như vậy thì việc gì phải lo, việc tấn công hay phòng thủ trẫm không can thiệp”. Lại triệu đến Tầm Các Mệnh viết: “Việc phục hưng giao tất cho khanh”, lệnh cho chỉ huy Quang Châu.
Giọng nói kia không nhanh không chậm, một bàn tay cầm lấy tay phải của hắn. Bàn tay mềm mại, trắng nõn nhưng lạnh như băng.
- Đây là ai?
Hắn cảm thấy mông lung, trong đầu lại nổ “ầm” một tiếng, mình là ai? Là người luôn tiên phong rong ruổi trên chiến trường hay là một sinh viên nghèo vô tích sự? Chỉ có điều xưa nay mối quan hệ giữa Nhạc nguyên soái và Cao Tông luôn tốt đẹp, luôn đối xử chân thành với nhau, còn soi đuốc để nói chuyện đêm với nhau. Nhưng tại sao khi gặp được thời cơ tốt, Cao Tông lại xuống tay hại chết Nhạc nguyên soái? Việc này không phải là tự hủy một lực lượng hùng mạnh hay sao? Quả thật là không ai có thể hiểu được!
Hắn cảm thấy vô cùng mông lung và rối rắm. Dường như có chất lỏng gì đó chảy vào miệng, vị rất đắng, hắn lại dần dần chìm vào trong bóng tối.
Có lẽ chỉ một lúc, hoặc là cũng đã khá lâu, hắn lại có ý thức nhưng giọng nói kia vẫn quanh quẩn bên tai:
- Chuẩn bị đến ngày vượt sông, nhưng Tần lại muốn bỏ kế hoạch tiến về phía Bắc, dâng tấu xin thu quân.
Phi tấu: “Nhuệ khí của quân Kim đã rã rời, vứt bỏ cả lương thực, vội vàng vượt sông. Binh lính chiến đấu quên mình, thời cơ đã qua là không còn, không thể làm mất được”. Cối biết Phi nhuệ khí dũng mãnh, không chịu thu quân nên đầu tiên là mời Dương Tuấn, Dương Nghi Trung về rồi nói mình quân Phi không thể ở lại lâu, xin lệnh thu quân, trong một ngày phát đi hơn mười hai lệnh kim bài triệu hồi Nhạc Phi.
Nhạc Phi bị ép vào thế khó đã phần hận thương tiếc rơi nước mắt, bái về phía Đông viết: “Công lao trong mười năm mà bị phá hỏng chỉ trong một lúc”.
Lại là chi Tần Hội, hắn có chút cười khổ, thật khó có thể tưởng tượng được năm đó Tần đại ca lại quá quắt như vậy. Nhưng việc này cũng đã qua tám trăm năm rồi, chân tướng của năm đó ư? Hắn vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên tỉnh ngộ, mình không phải là Tiêu Biệt Ly, mình vẫn là Lâm Dật Phi, nếu không thì tại sao lại nói đến việc của tám trăm năm trước?
Người đang nói bên tai hắn là ai? Lâm Dật Phi cảm thấy vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn cố chống cự, nội thị đan điềm, vận khí vào hai mạch Nhâm Đốc. Lúc đầu vẫn còn hơi yếu nhưng vẫn có thể nghe thấy người kia đang thì thầm:
- Thời gian đàm phán hòa bình đã quyết. Cối bị Phi dị nghị nhưng vẫn mật tấu luận công ban thượng cho ba đại tướng quân, trước là Hàn Thế Trung, Trương Tuân, còn môi Phi là đê sau. Côi lại dùng kê tham chính, chờ trong Sáu bảy ngày...
Một lát sau hắn tỉnh táo hơn một chút nhưng lại không nghe thấy giọng nói kia bên tai nữa.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy chân khí càng ngày càng thông, chuyển ngược lại, xông lên đại huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Một tiếng “Ầm” lớn vang lên trong tiềm thức, hắn mở hai mắt ra. tuy ánh sáng ngoài cửa sổ rất dịu nhưng hắn ở trong bóng tối đã lâu nên vẫn cảm thấy ánh sáng rất mạnh. Hắn cảm thấy hai mắt đau đớn, lại nhắm dần mắt lại.
Giọng nói con gái kia lại truyền tới:
- Cối bắt cha con Phi phải chứng thực chuyện của Trương Hiến. Sứ giả tới, Phi cười viết: “Trời đất có thể chứng minh cho tấm lòng này”.
Đột nhiên giọng nói kia dừng lại, một lúc sau lại vang lên nhưng không phải đọc sử Tông nữa mà gọi:
- Dật... Dật Phi?
Lâm Dật Phi mở hai mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn mình nhưng khoảng cách rất gần. Hắn chỉ ngửi thấy mùi thơm truyền đến, không nhìn rõ lắm khuôn mặt của cô, yết hầu động đậy hai cái, giọng nói có chút khàn khàn:
- Cô là...
Bỗng nhiên hắn tỉnh cả người:
- Cô là Băng Nhi?
Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay mềm mại đang cầm tay mình xiết lại một cái. Đôi mắt đẹp của cô gái bật chợt nước mặt lưng tròng.
- Dật Phi, anh tinh thật rồi à? Bác sỹ Tiên! Bác sỹ Tiên! Dật Phi tỉnh rồi!
Bách Lý Băng gọi rất to nhưng bàn tay đang cầm tay của Lâm Dật Phi vẫn không chịu buông ra. Không lâu sau, một ông lão để chòm râu dê va vào cửa phòng, hấp tấp xông vào, đến trước mặt Lâm Dật Phi, nhìn hắn chằm chằm một lát, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng: - Có nhận ra tôi không?
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc lâu, khóe miệng mỉm cười:
- Cháu nhớ hình như ông vân còn nợ cháu mười ngàn tệ chưa trả đâu !
Người có chòm râu dê chính là bác sỹ Tiền, ông vừa nghe thấy vậy thì ngẩn ra.
- Sao lại vẫn chưa trả? Hôm đó tôi đã tận tay đưa cho cậu một xấp năm ngàn, tổng cộng là hai lần trong phòng làm việc của tôi mà. Cậu nghĩ lại xem.
Lâm Dật Phi thảm nhiên cười nói:
- Cháu chỉ nhớ lần đó ông đồng ý với cháu là cháu đưa phương thuốc cho ông. Sau đó thì mua một lần hêt mười ngàn. Những chuyện Sau đó thì cháu không nhớ nữa.
Bác sỹ Tiền nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt hắn, thì bừng tỉnh đại ngộ:
- Tiểu tử nhà cậu được lắm. Tôi tận tâm kiệt lực giải độc cho cậu, đến Tiêu Tân cũng phải bó tay. Vậy mà cậu vừa tỉnh dậy đã tính toán với tôi hả?
Bách Lý Băng không vui nói:
- Bác sỹ Tiền, không phải là mười vạn tệ thôi sao, sao phải tính toán rõ ràng quá như vậy làm gì? Ông mau xem cho Lâm Dật Phi đi. Số tiền kia từ từ trả cũng được mà.
Bác sỹ Tiền suýt nữa thì tức giận phất tay áo bỏ đi nhưng lại bị Bách Lý Băng kéo lại:
- Ông hẹp hòi thế làm gì? Ông quên là cháu và bố cháu đã từng nhắc đến chuyện của ông rồi à?
Như được người khác sử dụng thuật định thân, bác sỹ Tiền quay người lại, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:
- Sao mấy người lại nghĩ tôi như thế chứ? Tôi chỉ nói đùa với Lâm lão đệ thôi. Đại tiểu thư, cô không cần lo lắng gì cả, cô xem tên tiểu tử này rất hay nói đùa với tôi, lại muốn tính toán với tôi nữa. Lần này hắn không những đã lấy lại được một cái mạng mà chỉ số thông minh cũng không có vấn đề gì cả. Tôi đã nói là hắn chắc chắn sẽ đau đầu mà.
Bách Lý Băng bĩu môi “phì” một cái:
- Gở mồm, là một bác sỹ, thứ nhất không được nói gì đến chết chóc, không có lòng đồng cảm gì cả.
Rồi cô chỉ chỉ Lâm Dật Phi:
- Sao anh ấy vẫn còn phải nằm đây? Ông mau xem cho anh ấy đi, nếu không cháu có thể đi tìm bác sỹ Tần đến xem cho anh ấy.
- Tên tiểu tử kia thì biết cái gì.
Bác sỹ Tiền cười nhạt nhưng vẫn bước lên phía trước, nhìn Bách Lý Băng nói:
- Đại tiểu thư à?
Mặt Bách Lý Băng đỏ lên. Lúc này cô mới phát hiện ra tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay của Lâm Dật Phi, thì lầm bầm một câu:
- Người ta tính thông bốn thứ “vọng, văn, vấn, thiết”, hết lần này đến lần khác lại gặp phải người cứng nhắc, tôi mới chỉ biết bắt mạch thôi mà.
Tuy cô nói vậy nhưng vẫn buông cổ tay của Lâm Dật Phi ra.
Bác sỹ Tiền cười khổ lắc đầu, phát hiện nói đạo lý với người này thì quả thật là hơi khó. May là cô đã chủ động nhường nhịn, nếu không thì cũng không biêt phải tranh luận đến lúc nào nữa.
Lâm Dật Phi nhìn lướt xung quanh một cái, phát hiện bản thân mình bị bó lại không khác gì một cái bánh chưng, không khỏi hơi nhíu mày:
- Bệnh viện các người không phải tiêu tiền mua băng gạc à?
Bác sỹ Tiền mỉm cười:
- Đương nhiên là phải tiêu rồi, nếu không có tiền chi cho tiền thuốc, tiền cao bó bột thì cậu đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi. Nhưng cậu không phải lo lắng về số tiền này đâu, cũng không đến lượt bố mẹ cậu phải lo. Vị đại tiểu thư này suýt nữa còn bao cả bệnh viện nhưng sau lại nghĩ đến người khác cũng phải đến khám bệnh nên mới chuyển cậu đến phòng bệnh đặc biệt cao cấp. Những thứ kia đã chi hết rồi nhưng cô ấy lại không nỡ chi tiền chăm sóc nên túc trực bên cậu cả ngày cả đêm. Lần nào tôi đến cũng thấy cô ây ở đâu, cũng không biêt tại sao cô ây có nghị lực như vậy nữa.
Bách Lý Băng đỏ mặt nhưng cũng dương dương đắc ý nói:
- Cháu keo kiệt thê đáy, ông làm gì được nào?
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, đúng lúc thấy cô đang nhìn chằm chằm mình, vẻ dịu dàng lo lắng không cần nói ra cũng biết thì cười:
- Nếu như em keo kiệt thì chắc giờ này anh phải ngủ ngoài đường rồi. Đúng rồi, anh hôn mê bao lâu rồi? Một ngày hay là hai ngày?
- Bao lâu à?
Bác sỹ Tiền quên cả bắt mạch, bấm đốt tay tính toán:
- Bảy ngày à? Không phải, chắc là chín ngày, nhưng muốn xem số ngày cụ thể thì phải lên phòng y vụ xem mới biết được. Cậu yên tâm đi, không tính tiện nhiều hơn ngày nào đâu, nhưng cũng có có thể tính ít hơn một ngày đấy.
- Nhạc Phi đến gặp vua, cùng luận về chiến lược khôi phục đất nước. Lại chắp tay nói: “Người Kim Sở dĩ lập Lưu Dự ở Hà Nam, che giấu dục vọng tàn hại Trung Nguyên, lấy người Trung Quốc đánh người Trung Quốc là do muốn đứng ngoài cuộc quan sát. Thần muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi lập tức đem quân vượt Kinh, Lạc, qua Hà Dương, Thiểm Phủ, Đồng Quan, lấy danh nghĩa triệu tập năm con đường để chống lại giặc, phái Vương Sư tiến về phía trước. Địch thấy vậy nhất định sẽ quay về phía Hà Bắc, kinh đô và các vùng lân cận. Chúng ta có thể chiếm lại được Thiểm Hữu, sau đó chia lính vượt qua hai con sông, như vậy thì có thể vây được Lưu Dự, người Kim sẽ bị tiêu diệt. Muốn xã tắc được lâu dài thì phải thực hiện kế hoạch này”.
Giọng nói kia nghe hơi trầm nhưng lại là giọng của con gái. Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy mình vẫn đang trong bóng tối, không thể thoát ra được, trong lòng nghĩ Nhạc nguyên soái cả đời tận trung báo quốc, dụng binh giỏi chăng khác gì binh pháp Tôn Tử, coi chiến tranh là việc đại sự quốc gia, dụng mưu như thần.
Vua trả lời lại: “Có khanh như vậy thì việc gì phải lo, việc tấn công hay phòng thủ trẫm không can thiệp”. Lại triệu đến Tầm Các Mệnh viết: “Việc phục hưng giao tất cho khanh”, lệnh cho chỉ huy Quang Châu.
Giọng nói kia không nhanh không chậm, một bàn tay cầm lấy tay phải của hắn. Bàn tay mềm mại, trắng nõn nhưng lạnh như băng.
- Đây là ai?
Hắn cảm thấy mông lung, trong đầu lại nổ “ầm” một tiếng, mình là ai? Là người luôn tiên phong rong ruổi trên chiến trường hay là một sinh viên nghèo vô tích sự? Chỉ có điều xưa nay mối quan hệ giữa Nhạc nguyên soái và Cao Tông luôn tốt đẹp, luôn đối xử chân thành với nhau, còn soi đuốc để nói chuyện đêm với nhau. Nhưng tại sao khi gặp được thời cơ tốt, Cao Tông lại xuống tay hại chết Nhạc nguyên soái? Việc này không phải là tự hủy một lực lượng hùng mạnh hay sao? Quả thật là không ai có thể hiểu được!
Hắn cảm thấy vô cùng mông lung và rối rắm. Dường như có chất lỏng gì đó chảy vào miệng, vị rất đắng, hắn lại dần dần chìm vào trong bóng tối.
Có lẽ chỉ một lúc, hoặc là cũng đã khá lâu, hắn lại có ý thức nhưng giọng nói kia vẫn quanh quẩn bên tai:
- Chuẩn bị đến ngày vượt sông, nhưng Tần lại muốn bỏ kế hoạch tiến về phía Bắc, dâng tấu xin thu quân.
Phi tấu: “Nhuệ khí của quân Kim đã rã rời, vứt bỏ cả lương thực, vội vàng vượt sông. Binh lính chiến đấu quên mình, thời cơ đã qua là không còn, không thể làm mất được”. Cối biết Phi nhuệ khí dũng mãnh, không chịu thu quân nên đầu tiên là mời Dương Tuấn, Dương Nghi Trung về rồi nói mình quân Phi không thể ở lại lâu, xin lệnh thu quân, trong một ngày phát đi hơn mười hai lệnh kim bài triệu hồi Nhạc Phi.
Nhạc Phi bị ép vào thế khó đã phần hận thương tiếc rơi nước mắt, bái về phía Đông viết: “Công lao trong mười năm mà bị phá hỏng chỉ trong một lúc”.
Lại là chi Tần Hội, hắn có chút cười khổ, thật khó có thể tưởng tượng được năm đó Tần đại ca lại quá quắt như vậy. Nhưng việc này cũng đã qua tám trăm năm rồi, chân tướng của năm đó ư? Hắn vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên tỉnh ngộ, mình không phải là Tiêu Biệt Ly, mình vẫn là Lâm Dật Phi, nếu không thì tại sao lại nói đến việc của tám trăm năm trước?
Người đang nói bên tai hắn là ai? Lâm Dật Phi cảm thấy vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn cố chống cự, nội thị đan điềm, vận khí vào hai mạch Nhâm Đốc. Lúc đầu vẫn còn hơi yếu nhưng vẫn có thể nghe thấy người kia đang thì thầm:
- Thời gian đàm phán hòa bình đã quyết. Cối bị Phi dị nghị nhưng vẫn mật tấu luận công ban thượng cho ba đại tướng quân, trước là Hàn Thế Trung, Trương Tuân, còn môi Phi là đê sau. Côi lại dùng kê tham chính, chờ trong Sáu bảy ngày...
Một lát sau hắn tỉnh táo hơn một chút nhưng lại không nghe thấy giọng nói kia bên tai nữa.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy chân khí càng ngày càng thông, chuyển ngược lại, xông lên đại huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Một tiếng “Ầm” lớn vang lên trong tiềm thức, hắn mở hai mắt ra. tuy ánh sáng ngoài cửa sổ rất dịu nhưng hắn ở trong bóng tối đã lâu nên vẫn cảm thấy ánh sáng rất mạnh. Hắn cảm thấy hai mắt đau đớn, lại nhắm dần mắt lại.
Giọng nói con gái kia lại truyền tới:
- Cối bắt cha con Phi phải chứng thực chuyện của Trương Hiến. Sứ giả tới, Phi cười viết: “Trời đất có thể chứng minh cho tấm lòng này”.
Đột nhiên giọng nói kia dừng lại, một lúc sau lại vang lên nhưng không phải đọc sử Tông nữa mà gọi:
- Dật... Dật Phi?
Lâm Dật Phi mở hai mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn mình nhưng khoảng cách rất gần. Hắn chỉ ngửi thấy mùi thơm truyền đến, không nhìn rõ lắm khuôn mặt của cô, yết hầu động đậy hai cái, giọng nói có chút khàn khàn:
- Cô là...
Bỗng nhiên hắn tỉnh cả người:
- Cô là Băng Nhi?
Bỗng nhiên cảm thấy bàn tay mềm mại đang cầm tay mình xiết lại một cái. Đôi mắt đẹp của cô gái bật chợt nước mặt lưng tròng.
- Dật Phi, anh tinh thật rồi à? Bác sỹ Tiên! Bác sỹ Tiên! Dật Phi tỉnh rồi!
Bách Lý Băng gọi rất to nhưng bàn tay đang cầm tay của Lâm Dật Phi vẫn không chịu buông ra. Không lâu sau, một ông lão để chòm râu dê va vào cửa phòng, hấp tấp xông vào, đến trước mặt Lâm Dật Phi, nhìn hắn chằm chằm một lát, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng: - Có nhận ra tôi không?
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc lâu, khóe miệng mỉm cười:
- Cháu nhớ hình như ông vân còn nợ cháu mười ngàn tệ chưa trả đâu !
Người có chòm râu dê chính là bác sỹ Tiền, ông vừa nghe thấy vậy thì ngẩn ra.
- Sao lại vẫn chưa trả? Hôm đó tôi đã tận tay đưa cho cậu một xấp năm ngàn, tổng cộng là hai lần trong phòng làm việc của tôi mà. Cậu nghĩ lại xem.
Lâm Dật Phi thảm nhiên cười nói:
- Cháu chỉ nhớ lần đó ông đồng ý với cháu là cháu đưa phương thuốc cho ông. Sau đó thì mua một lần hêt mười ngàn. Những chuyện Sau đó thì cháu không nhớ nữa.
Bác sỹ Tiền nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt hắn, thì bừng tỉnh đại ngộ:
- Tiểu tử nhà cậu được lắm. Tôi tận tâm kiệt lực giải độc cho cậu, đến Tiêu Tân cũng phải bó tay. Vậy mà cậu vừa tỉnh dậy đã tính toán với tôi hả?
Bách Lý Băng không vui nói:
- Bác sỹ Tiền, không phải là mười vạn tệ thôi sao, sao phải tính toán rõ ràng quá như vậy làm gì? Ông mau xem cho Lâm Dật Phi đi. Số tiền kia từ từ trả cũng được mà.
Bác sỹ Tiền suýt nữa thì tức giận phất tay áo bỏ đi nhưng lại bị Bách Lý Băng kéo lại:
- Ông hẹp hòi thế làm gì? Ông quên là cháu và bố cháu đã từng nhắc đến chuyện của ông rồi à?
Như được người khác sử dụng thuật định thân, bác sỹ Tiền quay người lại, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:
- Sao mấy người lại nghĩ tôi như thế chứ? Tôi chỉ nói đùa với Lâm lão đệ thôi. Đại tiểu thư, cô không cần lo lắng gì cả, cô xem tên tiểu tử này rất hay nói đùa với tôi, lại muốn tính toán với tôi nữa. Lần này hắn không những đã lấy lại được một cái mạng mà chỉ số thông minh cũng không có vấn đề gì cả. Tôi đã nói là hắn chắc chắn sẽ đau đầu mà.
Bách Lý Băng bĩu môi “phì” một cái:
- Gở mồm, là một bác sỹ, thứ nhất không được nói gì đến chết chóc, không có lòng đồng cảm gì cả.
Rồi cô chỉ chỉ Lâm Dật Phi:
- Sao anh ấy vẫn còn phải nằm đây? Ông mau xem cho anh ấy đi, nếu không cháu có thể đi tìm bác sỹ Tần đến xem cho anh ấy.
- Tên tiểu tử kia thì biết cái gì.
Bác sỹ Tiền cười nhạt nhưng vẫn bước lên phía trước, nhìn Bách Lý Băng nói:
- Đại tiểu thư à?
Mặt Bách Lý Băng đỏ lên. Lúc này cô mới phát hiện ra tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay của Lâm Dật Phi, thì lầm bầm một câu:
- Người ta tính thông bốn thứ “vọng, văn, vấn, thiết”, hết lần này đến lần khác lại gặp phải người cứng nhắc, tôi mới chỉ biết bắt mạch thôi mà.
Tuy cô nói vậy nhưng vẫn buông cổ tay của Lâm Dật Phi ra.
Bác sỹ Tiền cười khổ lắc đầu, phát hiện nói đạo lý với người này thì quả thật là hơi khó. May là cô đã chủ động nhường nhịn, nếu không thì cũng không biêt phải tranh luận đến lúc nào nữa.
Lâm Dật Phi nhìn lướt xung quanh một cái, phát hiện bản thân mình bị bó lại không khác gì một cái bánh chưng, không khỏi hơi nhíu mày:
- Bệnh viện các người không phải tiêu tiền mua băng gạc à?
Bác sỹ Tiền mỉm cười:
- Đương nhiên là phải tiêu rồi, nếu không có tiền chi cho tiền thuốc, tiền cao bó bột thì cậu đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi. Nhưng cậu không phải lo lắng về số tiền này đâu, cũng không đến lượt bố mẹ cậu phải lo. Vị đại tiểu thư này suýt nữa còn bao cả bệnh viện nhưng sau lại nghĩ đến người khác cũng phải đến khám bệnh nên mới chuyển cậu đến phòng bệnh đặc biệt cao cấp. Những thứ kia đã chi hết rồi nhưng cô ấy lại không nỡ chi tiền chăm sóc nên túc trực bên cậu cả ngày cả đêm. Lần nào tôi đến cũng thấy cô ây ở đâu, cũng không biêt tại sao cô ây có nghị lực như vậy nữa.
Bách Lý Băng đỏ mặt nhưng cũng dương dương đắc ý nói:
- Cháu keo kiệt thê đáy, ông làm gì được nào?
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, đúng lúc thấy cô đang nhìn chằm chằm mình, vẻ dịu dàng lo lắng không cần nói ra cũng biết thì cười:
- Nếu như em keo kiệt thì chắc giờ này anh phải ngủ ngoài đường rồi. Đúng rồi, anh hôn mê bao lâu rồi? Một ngày hay là hai ngày?
- Bao lâu à?
Bác sỹ Tiền quên cả bắt mạch, bấm đốt tay tính toán:
- Bảy ngày à? Không phải, chắc là chín ngày, nhưng muốn xem số ngày cụ thể thì phải lên phòng y vụ xem mới biết được. Cậu yên tâm đi, không tính tiện nhiều hơn ngày nào đâu, nhưng cũng có có thể tính ít hơn một ngày đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.