Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 123: Trộm cũng có đạo

Tiểu Mặc

07/08/2016

Lâm Dật Phi ngẩn ra, cảm thấy trong ngực như bị đánh một kích thật mạnh. Chỉ có điều cảm giác này hết sức kỳ quái, khiến cho hắn không biết làm sao.

– Lịch sử không ngừng tái diễn bi kịch. Nhưng nhân loại lại không tiếp thu được giáo huấn đó.

Sắc mặt của Du Lão Thử thực sự khó nhìn

– Năm đó khai quật lăng mộ Tần Thủy Hoàng chính là một bi kịch. Một số người vì mặt mũi dân tộc, tự xưng là phát hiện ra kỳ quan thứ tám thế giới. Sau khi khai quật mang về, lại vô lực giữ gìn. Tới hôm nay chỉ có thể trở mắt nhìn mọi thứ phai màu vì ô xy hóa, dần dần biến thành một đống bùn đất vô dụng. Hiện tại còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của nó. Nhưng qua mấy năm, con cháu của chúng ta chỉ có thể xem qua ảnh chụp mà thôi. Thực sự là làm bậy!

Lâm Dật Phi miễn cưỡng mỉm cười:

– Không phải lúc ấy ông cũng trộm mộ đó sao. Không phải ông đã nói lúc ông lấy mấy thứ ra, đã bị ô xy hóa nghiêm trọng…

– Nhưng tôi có chừng mực.

Du Lão Thử ngắt lời của Lâm Dật Phi:

– Tôi lấy ra chẳng qua là vài món vật phẩm. Nếu không thể bảo vệ, thì không nên hủy hoại. Nhưng cậu phải biết rằng, những thứ mà họ hủy hoại lần này là bảo vật vô giá! Bất kỳ một thứ nào ở đây được đưa vào phòng thí nghiệm, đều có thể coi là một phát hiện chưa từng có. Chỉ có điều đến hiện tại đã xong hết rồi. Thật là đáng tiếc!

Lâm Dật Phi có chút không hiểu nhìn Du Lão Thử, cũng không rõ vì sao ông ta phải kích động như vậy. Trong suy nghĩ của hắn, Du Lão Thử nhiều nhất cũng chỉ tính là một người thương nhân mà thôi, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Lại thật không ngờ, biểu hiện của ông ta còn hơn cả những người suốt ngày kêu gào yêu nước.

– Mấy tên quan địa phương kia vốn tưởng rằng phát hiện ra bảo bối, có thể nâng cao chiến tích của bản thân, nên liền vội vàng tìm vài người được gọi là chuyên gia, bắt đầu tiến hành khai quật một cách mù quáng!

Ánh mắt của Du Lão Thử chớp động như ánh lửa:

– Kết quả là do không có biện pháp bảo vệ, sau khi khai quật, xác sống lập tức hủ hóa. Lúc này bọn họ mới luống cuống tay chân, lại dùng xi măng che chỗ hở, phong tỏa tin tức. Hy vọng chuyện này sẽ không có ai chú ý tới. Còn lời đồn thì bọn họ càng mặc kệ. Nhằm đánh lạc hướng dư luận, cho dân chúng đỡ tò mò.

– Nói như vây, nếu tới đó chúng ta sẽ không nhìn thấy gì.

Lâm Dật Phi có chút thất vọng, lại dường như có chút thoải mái. Cảm giác này rất là khó nói.

– Không rõ lắm. Phải biết rằng khu đó rất rộng, chắc vẫn còn vài chỗ còn chưa bị quật lên. Nói không chừng còn lưu lại một chút gì đó. Đều là do đám trộm mộ ngu xuẩn kia!

Du Lão Thử phẫn nộ nói.

– Liên quan gì tới trộm mộ?

Lâm Dật Phi kỳ quái hỏi. Cảm giác Du Lão Thử có vẻ như giận chó đánh mèo.

– Không liên quan gì?

Du Lão Thử cười lạnh một tiếng:

– Cậu tin câu chuyện con dê và người nông dân kia à? Làm sao có trùng hợp như vậy được?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, hỏi:

– Ý của ông là cái hố kia do người đào?



– Đương nhiên.

Du Lão Thử khẳng định nói:

– Cho nên tôi mới nói bọn chúng ngu xuẩn. Thăm dò khu mộ không nói làm gì. Nhưng còn cố tình để lại một cái cửa động lớn như vậy. Không biết cách giải quyết hậu quả, bọn chúng chỉ có thể coi là loại trộm mộ kém cỏi nhất! Cậu Lâm, người trẻ tuổi các cậu thường nhắc tới hacker gì đó đúng không. Kỳ thực việc này cũng như vậy. Nói ví dụ như, một cao thủ về máy tính, chỉ có hứng thú đột phá và thăm dò kỹ thuật, chứ không có lòng dạ nào mà phá hoại.

Tưởng rằng Lâm Dật Phi sẽ gật đầu đồng ý, tìm được tiếng nói chung. Thật không ngờ anh chàng trẻ tuổi không gì không làm được này lại dốt đắc về máy tính:

– Tôi không biết hacker mà ông nói là cái gì.

Du Lão Thử không khỏi mở rộng tầm mắt, đành phải giải thích:

– Kỳ thực rất đơn giản. Một cao thủ hacker chân chính, mỗi lần phá được một mạng lưới, bọn họ sẽ có cảm giác tự hào, nhưng bọn họ sẽ không phá hoại cái máy tính đó. Quan trọng hơn, bọn họ cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Đạo lý đó giống với dân trộm mộ. Một cao thủ trộm mộ thực sự, sẽ không để người khác phát hiện ra thủ đoạn trộm mộ của mình. Không làm cho người bên ngoài nhìn ra bất kỳ sơ hở. Càng không bất kính đối với người chết. Người đó chỉ biết lấy đi một ít những gì mình thích, mà sẽ không lấy hết hoặc đập nát đồ vật. Bởi vì trộm mộ không phải là ăn trộm, ăn cắp. Giống như câu “Trộm cũng có đạo” vậy.

Lâm Dật Phi âm thầm nghĩ, câu “Trộm cũng có đạo” hình như không phù hợp trong hoàn cảnh này.

– Nói như vậy, ông là loại cao thủ kia? Ai biết cái hố mà con dê rơi xuống kia có phải là cái hố mà ông đào từ hai năm trước?

Du Lão Thử đỏ mặt nói:

– Nếu là tôi đào, tôi nguyện bị chôn sống dưới đó, làm bạn với những xác sống kia!

Hai người nói chuyện xong liền xuất phát. Lúc đi tới khu mộ thì đã là đêm khuya. Lâm Dật Phi phát hiện Du Lão Thử không phải là nói quá. Xung quanh khu mộ đã bị xây kín tường xi măng, cấm người đi vào. Hơn nữa cán bộ ở địa phương có vẻ rất quan tâm tới nơi này. Chuyên môn phái mấy người cảnh sát tuần tra, hoàn mỹ mà nói là phòng ngừa trộm mộ lẻn vào.

Tuy bọn họ chính là người phá hủy khu mộ còn hơn đám trộm mộ, nhưng trong mắt của bọn họ, bọn họ vẫn là người bảo vệ danh chính ngôn thuận.

Du Lão Thử dẫn Lâm Dật Phi rời khỏi phạm vi bảo vệ của đám cảnh sát, tới một nơi mọc đầy cỏ dại xung quanh. Có rất nhiều muỗi hoành hành nơi này. Du Lão Thử đã sớm lấy ra một cây nhang đuổi muỗi, đốt lên. Chỉ trong chốc lát, xung quanh hai người đã trở nên yên tĩnh.

– Nơi này còn có một chỗ tôi đào từ lúc trước.

Khuôn mặt Du Lão Thử đầy vẻ tự hòa, lấy một bộ quần áo chuyên dụng từ trong ba lô mặc vào người:

– Không nói tới dê, cho dù là con voi tới đây, cũng sẽ không bị ngã xuống. Cậu thấy bí mật chưa, không có tôi thì còn lâu mới tìm được.

Đợi khi Du Lão Thử mặc xong quần áo, sửa sang lại trang bị, thì đột nhiên ngẩn người. Lâm Dật Phi đứng ở một bụi rậm cách đó không xa, dùng chân giẫm giẫm mặt đất:

– Ở nơi này phải không.

Du Lão Thử giơ ngón tay cái, hơi kinh ngạc hỏi:

– Làm sao cậu phát hiện ra được. Chẳng lẽ chỗ tôi che có sai sót gì?

Ông ta tiến lên nhìn kỹ lại. Chỗ này cỏ mọc rất tự nhiên, không có gì khác với các nơi khác. Điều này khiến cho ông ta càng thêm hoang mang.

– Ông che dấu rất tốt.

Lâm Dật Phi mỉm cười:



– Kỳ thực nếu như ông không nói, tôi sẽ không nhìn ra lối vào. Chẳng qua ông nói lối vào ở gần đây. Nên tôi đã dùng chân thăm dò. Phát hiện dưới chỗ này hai thước là rỗng. Không biết tôi nói có đúng không?

Vẻ mặt Du Lão Thử càng kinh ngạc, lại không thể không bội phục:

– Cậu Lâm, cậu giỏi thật đấy. Nếu cậu mà đi trộm mộ, chỉ cần nắm giữ một vài kiến thức cơ bản, bảo đảm cậu sẽ là cao thủ đứng đầu trong cái ngành này!

– Tôi không giỏi như ông nói đâu.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ.

– Tập trung vào chính sự đi.

– Ừ!

Du Lão Thử lấy ra cái công cụ sử dụng lúc ở mê cung. Lắp ráp vài cái, tạo thành một cái chùy to chừng nắm đấm. Cẩn thận gõ dưới đất, mỉm cười hài lòng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

– Cậu Lâm, tôi vẫn cảm thấy kỳ quái với cái khu mộ này.

– Kỳ quái gì?

Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi.

– Bất kỳ ngôi mộ lớn nào đều có phòng chính để đặt chủ nhân và vật bồi táng. Nhưng riêng ngôi mộ này tôi lại không phát hiện ra phòng chính.

Du Lão Thử lấy ra một thanh thép sắc bén, cuốn vào cửa động rồi kéo lên một tấm xi măng không có chút hư hại nào. Du Lão Thử thở phào một cái nói:

– Có lẽ khu mộ này giống như lăng mộ Tần Thủy Hoàng, quy mô cũng không nhỏ. Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra, ở thời Tống có nhân vật nào có thể xây một khu mộ có quy mô như vậy?

Du Lão Thử vừa nói, vừa giơ tay có ý mời vào. Lâm Dật Phi không chút do dự liền nhảy xuống.

Khẽ thở dài, Du Lão Thử thầm nghĩ, người anh em này quả thật gan lớn. Mặc dù cái động này là do ông ta đào, nhưng ông ta không có thân thủ như Lâm Dật Phi, đành phải từng bước từng bước đi xuống. Chỗ cửa động có gắn một sợi dây thừng, lúc đi xuống có thể kéo dây thừng đóng cửa động lại, khiến cho người khác nhìn không ra dấu vết.

Cái động này rộng chừng hai mét vuông. Vừa nhảy xuống, Lâm Dật Phi liền chậm rãi đi theo thông đạo hướng xuống. Hắn có chút cảm thán với kỹ thuật của Du Lão Thử. Hai người đều có khả năng nhìn ban đêm, nên không cần bật đèn pin, lập tức đi về phía trước.

Đừng nghĩ Lâm Dật Phi nhảy xuống cửa động không chút do dự. Kỳ thực lúc nhảy xuống hắn đã ngưng thần tĩnh khí. Chú ý mọi động tĩnh xung quanh. Năm đó hắn xuất sinh nhập tử không biết bao nhiêu lần, nếu như không cẩn thận, thì hắn đã không sống được tới hiện tại.

Mới đi được vài bước, Lâm Dật Phi đột nhiên dừng lại. Thông đạo mà Du Lão Thử đào không cao lắm, chỉ có thể miễn cưỡng cho một người khom người đi. Nhìn thấy Lâm Dật Phi dừng lại, Du Lão Thử cũng dừng lại hỏi:

– Cậu Lâm, chuyện gì vậy?

Từ góc độ của ông ta nhìn sang, chỉ thấy Lâm Dật Phi đặt tay trước ngực, nhưng không nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi. Nếu giờ phút này ông ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ chấn động!

Trái tim không ngừng đập mạnh, sắc mặt của Lâm Dật Phi có chút xanh. Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt này toàn thân như cứng lại. Phía trước tối om dường như có cái gì đó đang gọi hắn.

– Không có gì.

Lâm Dật Phi miễn cưỡng hồi phục tinh thần, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng cũng rất là kỳ quái. Vì sao nơi này lại tạo cho mình một cảm giác như đã từng quen!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook